Chương 51: Tim đập như nổi trống, không sao dừng lại được
Bát sủi cảo nóng hổi được bưng lên, cuộc nói chuyện giữa hai người dừng lại.
Vốn dĩ cũng không ai muốn tiếp tục đề tài này bởi cũng chẳng có gì thú vị.
Sau khi ăn sủi cảo xong, Hạ Thanh Hàn móc trong túi ra một cặp vé xem phim.
“Bảy giờ tối mai, chúng ta đi xem phim với nhau đi, đây là vé của em, anh chờ em trong rạp nhé.”
Bọn họ còn chưa hẹn hò như thế này bao giờ, có thể thấy Hạ Thanh Hàn rất thành tâm.
Mộng Viện đưa hai tay ra nhận lấy vé xem phim, thoải mái đồng ý.
Lúc này, Giang Lưu dẫn theo Kim Mân Huyên đi vào đây. Giang Lưu đưa mắt nhìn quanh, sau đó tình cờ vừa khéo chọn ngồi ngay kế bên bàn của Hạ Thanh Hàn và Mộng Viện.
Lúc đầu khi mới bước vào quán, Kim Mân Huyên còn cau mày, chê chỗ này vừa nhiều dầu mỡ lại còn ồn ào nhưng khi trông thấy hai người Hạ Thanh Hàn và Mộng Viện, cô ta không khỏi giật nảy mình, vội vàng lấy điện thoại di động ra chụp ảnh lại.
Không phải là Hạ Thanh Hàn đối xử với bất kỳ bạn nữ nào trong trường cũng như nhau hay sao?
Vậy sao anh ta lại đi ăn riêng với một cô gái, còn đưa cả vé xem phim cho người ta nữa, có thể thấy là quan hệ của họ trên mức bình thường cỡ nào.
Tội nghiệp Giang Thần Hi vẫn còn khẳng định chắc nịch, cho rằng đã nắm chắc thắng lợi trong tay, giờ xem ra tụi con trai đều giống nhau cả, không có được mới là tốt nhất.
Cô gái này là Mộng Viện bên ngành Văn học nhỉ?
Khô quắt như cọng giá đỗ vậy, sao mà hơn được Giang Thần Hi cơ chứ?
Cô ta gửi tấm ảnh vừa chụp cho Giang Thần Hi xong còn gõ thêm một câu: “Cậu gặp nguy rồi đấy.”
Thấy Hạ Thanh Hàn đi một mình về trước, trong khi đó, Mộng Viện vẫn còn ngồi ở bàn, cầm vé xem phim cười ngây ngô, Kim Mân Huyên không khỏi lắc đầu, con gái khi yêu trí thông minh đều bằng không.
Lúc này, Giang Thần Hi đang luyện đàn trong phòng đàn, nhìn thấy tấm ảnh trong WeChat, cô ta tức suýt nổ phổi.
Nếu Hạ Thanh Hàn quen một cô gái xinh đẹp hơn cô ta thì cô ta còn có thể tự nhủ rằng mình không bằng người ta nhưng anh ta quen một cô gái nhà nghèo ngây thơ như vậy thì có gì mà hơn cô ta chứ?.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
2.
3.
4.
=====================================
Vậy chẳng phải là làm nhục cô ta hay sao?
Giang Thần Hi đi vào trong phòng tắm dặm lại lớp trang điểm, sau đó vội vàng chạy tới cổng trường, cô ta nhất định phải đi công khai chủ quyền mới được.
Lúc Giang Thần Hi thấy Hạ Thanh Hàn chỉ đi một mình ngoài đường, cô ta hơi do dự nhưng chỉ nháy mắt sau, cô ta lập tức nở nụ cười, đi về phía Hạ Thanh Hàn, kéo cánh tay anh ta lại.
“Thanh Hàn, cậu ăn cơm chưa? Tôi mới vừa luyện đàn xong, đói quá đi mất, cậu đi ăn gì đó với tôi được không?”
Hạ Thanh Hàn muốn rút cánh tay ra nhưng Giang Thần Hi còn cố giữ chặt nó hơn.
“Giang Thần Hi, cổng trường đang ở ngay đằng trước rồi, chúng ta khoác tay nhau như vậy thì không hay đâu, cậu buông tay tôi ra đi.”
Đương nhiên cô ta sẽ không dễ dàng buông ra như vậy, ít nhất cũng phải chờ tới lúc Mộng Viện đi lại đây mới được.
Vậy là, cô ta ra sức kéo tay Hạ Thanh Hàn đi về phía quán sủi cảo.
“Tôi không buông tay cậu ra đâu, trừ phi cậu đồng ý đi ăn cơm với tôi, được không?”
Thấy Mộng Viện đi từ đằng xa lại đây, Giang Thần Hi càng ra sức làm lố hơn, cô ta túm tay Hạ Thanh Hàn lắc qua lắc lại làm nũng.
Sau đó, cô ta xoay nhẹ người, để Hạ Thanh Hàn đưa lưng về phía Mộng Viện, sau đó cô ta nhón chân lên, vòng hai tay ôm cổ anh ta, khẽ nói: “Nếu cậu không đồng ý thì tôi cưỡng hôn cậu giữa phố luôn đó.”
“Cậu làm vậy có khác gì kẻ cướp đâu chứ?” Hạ Thanh Hàn nói đầy phiền muộn, hai tay anh ta bắt lấy cánh tay Giang Thần Hi, định kéo nó xuống.
Từ góc nhìn từ đằng sau lưng của Hạ Thanh Hàn thì trông hai người chẳng khác gì đang dính chặt lấy nhau, ôm hôn nhau vậy.
Mộng Viện khựng chân đứng lại, trong lòng cảm thấy tiến thoái lưỡng nan, nếu như cô né tránh thì vừa rồi bọn họ đi về phía này, chắc chắn là bọn họ cũng đã trông thấy cô rồi, nếu như cô tiếp tục đi tiếp thì sẽ bắt buộc phải đi ngang qua bọn họ, đến lúc đó cô nên làm gì bây giờ?
Mặc dù trong lòng cô vẫn luôn do dự nhưng bước chân lại bất giác tiến về phía trước.
Lúc đi ngang qua hai người họ, Mộng Viện nghĩ, nếu như Hạ Thanh Hàn vươn tay ra giữ chặt cô lại, hoặc là gọi cô đứng lại, nếu vậy thì cô có thể chắc chắn rằng, sau này dù bọn họ có rơi vào tình cảnh khó khăn thế nào đi nữa, nhất định cô sẽ không bỏ rơi anh ta.
Mặc dù mắt nhìn thẳng về phía trước nhưng tim cô thì đập như nổi trống, không sao dừng lại được.
Vốn dĩ cũng không ai muốn tiếp tục đề tài này bởi cũng chẳng có gì thú vị.
Sau khi ăn sủi cảo xong, Hạ Thanh Hàn móc trong túi ra một cặp vé xem phim.
“Bảy giờ tối mai, chúng ta đi xem phim với nhau đi, đây là vé của em, anh chờ em trong rạp nhé.”
Bọn họ còn chưa hẹn hò như thế này bao giờ, có thể thấy Hạ Thanh Hàn rất thành tâm.
Mộng Viện đưa hai tay ra nhận lấy vé xem phim, thoải mái đồng ý.
Lúc này, Giang Lưu dẫn theo Kim Mân Huyên đi vào đây. Giang Lưu đưa mắt nhìn quanh, sau đó tình cờ vừa khéo chọn ngồi ngay kế bên bàn của Hạ Thanh Hàn và Mộng Viện.
Lúc đầu khi mới bước vào quán, Kim Mân Huyên còn cau mày, chê chỗ này vừa nhiều dầu mỡ lại còn ồn ào nhưng khi trông thấy hai người Hạ Thanh Hàn và Mộng Viện, cô ta không khỏi giật nảy mình, vội vàng lấy điện thoại di động ra chụp ảnh lại.
Không phải là Hạ Thanh Hàn đối xử với bất kỳ bạn nữ nào trong trường cũng như nhau hay sao?
Vậy sao anh ta lại đi ăn riêng với một cô gái, còn đưa cả vé xem phim cho người ta nữa, có thể thấy là quan hệ của họ trên mức bình thường cỡ nào.
Tội nghiệp Giang Thần Hi vẫn còn khẳng định chắc nịch, cho rằng đã nắm chắc thắng lợi trong tay, giờ xem ra tụi con trai đều giống nhau cả, không có được mới là tốt nhất.
Cô gái này là Mộng Viện bên ngành Văn học nhỉ?
Khô quắt như cọng giá đỗ vậy, sao mà hơn được Giang Thần Hi cơ chứ?
Cô ta gửi tấm ảnh vừa chụp cho Giang Thần Hi xong còn gõ thêm một câu: “Cậu gặp nguy rồi đấy.”
Thấy Hạ Thanh Hàn đi một mình về trước, trong khi đó, Mộng Viện vẫn còn ngồi ở bàn, cầm vé xem phim cười ngây ngô, Kim Mân Huyên không khỏi lắc đầu, con gái khi yêu trí thông minh đều bằng không.
Lúc này, Giang Thần Hi đang luyện đàn trong phòng đàn, nhìn thấy tấm ảnh trong WeChat, cô ta tức suýt nổ phổi.
Nếu Hạ Thanh Hàn quen một cô gái xinh đẹp hơn cô ta thì cô ta còn có thể tự nhủ rằng mình không bằng người ta nhưng anh ta quen một cô gái nhà nghèo ngây thơ như vậy thì có gì mà hơn cô ta chứ?.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
2.
3.
4.
=====================================
Vậy chẳng phải là làm nhục cô ta hay sao?
Giang Thần Hi đi vào trong phòng tắm dặm lại lớp trang điểm, sau đó vội vàng chạy tới cổng trường, cô ta nhất định phải đi công khai chủ quyền mới được.
Lúc Giang Thần Hi thấy Hạ Thanh Hàn chỉ đi một mình ngoài đường, cô ta hơi do dự nhưng chỉ nháy mắt sau, cô ta lập tức nở nụ cười, đi về phía Hạ Thanh Hàn, kéo cánh tay anh ta lại.
“Thanh Hàn, cậu ăn cơm chưa? Tôi mới vừa luyện đàn xong, đói quá đi mất, cậu đi ăn gì đó với tôi được không?”
Hạ Thanh Hàn muốn rút cánh tay ra nhưng Giang Thần Hi còn cố giữ chặt nó hơn.
“Giang Thần Hi, cổng trường đang ở ngay đằng trước rồi, chúng ta khoác tay nhau như vậy thì không hay đâu, cậu buông tay tôi ra đi.”
Đương nhiên cô ta sẽ không dễ dàng buông ra như vậy, ít nhất cũng phải chờ tới lúc Mộng Viện đi lại đây mới được.
Vậy là, cô ta ra sức kéo tay Hạ Thanh Hàn đi về phía quán sủi cảo.
“Tôi không buông tay cậu ra đâu, trừ phi cậu đồng ý đi ăn cơm với tôi, được không?”
Thấy Mộng Viện đi từ đằng xa lại đây, Giang Thần Hi càng ra sức làm lố hơn, cô ta túm tay Hạ Thanh Hàn lắc qua lắc lại làm nũng.
Sau đó, cô ta xoay nhẹ người, để Hạ Thanh Hàn đưa lưng về phía Mộng Viện, sau đó cô ta nhón chân lên, vòng hai tay ôm cổ anh ta, khẽ nói: “Nếu cậu không đồng ý thì tôi cưỡng hôn cậu giữa phố luôn đó.”
“Cậu làm vậy có khác gì kẻ cướp đâu chứ?” Hạ Thanh Hàn nói đầy phiền muộn, hai tay anh ta bắt lấy cánh tay Giang Thần Hi, định kéo nó xuống.
Từ góc nhìn từ đằng sau lưng của Hạ Thanh Hàn thì trông hai người chẳng khác gì đang dính chặt lấy nhau, ôm hôn nhau vậy.
Mộng Viện khựng chân đứng lại, trong lòng cảm thấy tiến thoái lưỡng nan, nếu như cô né tránh thì vừa rồi bọn họ đi về phía này, chắc chắn là bọn họ cũng đã trông thấy cô rồi, nếu như cô tiếp tục đi tiếp thì sẽ bắt buộc phải đi ngang qua bọn họ, đến lúc đó cô nên làm gì bây giờ?
Mặc dù trong lòng cô vẫn luôn do dự nhưng bước chân lại bất giác tiến về phía trước.
Lúc đi ngang qua hai người họ, Mộng Viện nghĩ, nếu như Hạ Thanh Hàn vươn tay ra giữ chặt cô lại, hoặc là gọi cô đứng lại, nếu vậy thì cô có thể chắc chắn rằng, sau này dù bọn họ có rơi vào tình cảnh khó khăn thế nào đi nữa, nhất định cô sẽ không bỏ rơi anh ta.
Mặc dù mắt nhìn thẳng về phía trước nhưng tim cô thì đập như nổi trống, không sao dừng lại được.