Chương 52: Kiên trì có ý nghĩa gì
Thấy mình càng ngày càng tới gần hai người bọn họ.
Mộng Viện bước chậm lại, khi đi lướt qua hai người, cô không nhịn được, cuối cùng vẫn liếc nhìn.
“Đủ rồi, đừng làm ầm ĩ nữa, chúng ta đi thôi.”
Hạ Thanh Hàn khẽ nói, anh ta thực sự không muốn tiếp tục làm ầm ĩ như thế này nữa.
Giang Thần Hi đắc ý nhìn lướt qua bóng lưng của Mộng Viện, cô ta buông tay ra, đi theo Hạ Thanh Hàn đi ăn cơm.
Đi riêng với nhau thì sao?
Chẳng phải cô ta và Hạ Thanh Hàn cũng vẫn thường xuyên đi riêng với nhau hay sao, bây giờ bọn họ còn đi ăn cơm riêng với nhau nữa, đúng hơn là Hạ Thanh Hàn cố ý đi cùng với cô ta đi ăn cơm.
Quan trọng nhất là vừa rồi đôi bên gặp gỡ thoáng qua nhưng Hạ Thanh Hàn không hề buồn nhìn Mộng Viện lấy một lần, có thể thấy giữa Hạ Thanh Hàn và Mộng Viện chẳng hề có tình cảm gì hết.
Nếu như Mộng Viện còn định giở trò gì nữa thì Giang Thần Hi cô ta đây cũng không phải hạng ăn chay đâu.
Tới khi đã đi vào trong trường rồi, tấm lưng cứng ngắc của Mộng Viện mới từ từ bình tĩnh lại.
Đoạn đường chỉ dài vài chục bước ấy đã làm lưng cô ướt đẫm mồ hôi, có thể thấy lúc đó cô căng thẳng và kích động như thế nào.
Chờ mong hóa thành hụt hẫng, nói thật, cô… rất thất vọng về Hạ Thanh Hàn.
Cô không biết lôi kéo hay dây dưa như Giang Thần Hi nhưng chỉ cần một ánh mắt khẳng định của Hạ Thanh Hàn thôi, cô cũng có thể bất chấp tất cả.
Chỉ có điều hiện tại có bất chấp cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Lúc cô trở về phòng ngủ, Ngô Du Du đang hết sức phấn khởi rủ mọi người làm trắc nghiệm tâm lý.
“Mọi người đang chơi gì vậy?”
“Cậu mau lại đây đi, trong sách nói là bài trắc nghiệm tâm lý này có thể xác định xem người mà cậu thật lòng thích là ai đó.”
“Làm gì có chuyện thần kỳ như vậy chứ?” Mộng Viện thấy thật khó tin, Nam Anh Văn lại gần, kéo cô ngồi xuống mép giường.
“Bây giờ, mời mọi người nhắm mắt lại, tưởng tượng trong đầu theo những gì tớ nói nhé, không được giả vờ rồi vụng trộm mở mắt nhé, làm vậy là trắc nghiệm mất linh đó.”
Thử một lần cũng không sao, Mộng Viện nhắm hai mắt lại.
“Giờ cậu hãy tưởng tượng bản thân đang đi dạo một mình trong vườn hoa, ánh nắng ấm áp chiếu lên người cậu, xung quanh là chim hót hoa nở, cách đó không xa có tiếng nước chảy róc rách, cậu đi bộ một lúc, cảm thấy hơi mệt nên ngồi xuống một tảng đá to để nghỉ ngơi.”
Ngô Du Du cố ý dừng lại một chút, cẩn thận quan sát biểu cảm của các bạn cùng phòng.
“Được rồi, bây giờ hãy thả lỏng cơ thể. Lúc này, có một giọng nam gọi tên cậu rất to, người đó đã tìm rất lâu mới tới được chỗ cậu, cậu nghe thấy tiếng gọi và tiếng bước chân càng ngày càng gần nên mừng rỡ quay đầu lại, nhìn thấy khuôn mặt của đối phương…”
Mộng Viện tập trung làm theo, dường như cô đã ngửi thấy hương hoa thơm rất khoan khoái rồi.
Có người gọi to tên cô, cô quay đầu lại, không ngờ lại… trông thấy khuôn mặt vui vẻ của Cố Tinh Hà đang chạy về phía cô.
Cô ngẩn người nhìn một lúc lâu, chẳng phải đáng ra phải là Hạ Thanh Hàn ư?
Liệu có phải vì bị chuyện vừa rồi ảnh hưởng nên tâm trí cô mới né tránh Hạ Thanh Hàn hay không?
“Được rồi, giờ mọi người nói thử xem nào, vừa rồi mọi người quay đầu lại thì mọi người đã nhìn thấy ai?”
“Thôi đi, giả quá, bài trắc nghiệm này không đáng tin.”
Mọi người tản ra, ai về giường nấy, mặc dù không nói ra miệng nhưng trong lòng họ đều có những suy nghĩ riêng.
“Tiểu Viên Tử, cậu thì sao, hai người kia thì có lẽ là do họ vẫn còn chưa gặp được người ấy đích thực của mình thôi, còn cậu thì cậu nhìn thấy ai?”
Mộng Viện tiện tay cầm một quyển sách lên: “Nhìn thấy Shin cậu bé bút chì. Bài trắc nghiệm này tẻ nhạt quá, tớ muốn đi nghỉ trưa.”
Mộng Viện vừa mới nhắm mắt lại thì Ngô Du Du lập tức sát lại gần, nằm bò lên mép giường của cô, nhìn cô đầy ẩn ý, sau đó không nhịn được nói: “Theo tớ phân tích thì là Cố Tinh Hà đúng không? Cậu đừng chối, hôm nay cậu rất khác thường đó.”
“Tớ thấy tốt nghiệp đại học xong cậu có thể mở một cửa hàng mai mối được đó, ngày nào cũng thấy cậu gán ghép linh tinh.”
“Hừ, tớ quan sát hơn bị chuẩn đấy, chưa bao giờ gán ghép linh tinh hết!”
Lúc nói chuyện, Mộng Viện không dám mở mắt ra vì cô sợ Ngô Du Du đọc được cảm xúc khác trong đáy mắt của cô.
Đúng lúc này, Cố Tinh Hà gửi tin nhắn cho cô.
“Sáng nay tôi hơi bận một chút, dù biết cô đã về tới nơi rồi nhưng không tiện nhắn lại cho cô luôn. Cô ăn cơm chưa?”
Mộng Viện không biết phải nói gì cho phải, tâm trạng cô hơi bực bội nên chỉ nhắn lại một câu cụt lủn “ăn rồi”, sau đó bỏ điện thoại qua một bên, định bụng nằm ngủ một lát.
Điện thoại lại có tin nhắn mới.
Cô hít sâu một hơi, cầm điện thoại lên xem thì hóa ra là Hạ Thanh Hàn nhắn: “Vừa rồi Giang Thần Hi nghịch thôi, anh đã ngăn lại rồi.”
Ngón tay cô run run, cô nghĩ tới rất nhiều câu trả lời nhưng cuối cùng lại chỉ nhắn lại hai chữ: “Cho nên?”
Vấn đề hiểu nhau không chỉ phụ thuộc vào một lời giải thích cụt lủn sau khi chuyện đã xảy ra mà còn phụ thuộc vào chuyện anh ta có ý thức được bản chất của chuyện này hay không.
“Anh quyết định xin nghỉ công tác Hội Sinh viên rồi, em thấy sao?”
Ban đầu Hạ Thanh Hàn nói là vì đang công tác ở Hội Sinh viên nên không thể yêu đương. Giờ đột nhiên anh ta lại nói như vậy, có phải điều này có nghĩa là bọn họ đã có thể hẹn hò công khai rồi không?
Một khi hai người họ đã công khai nắm tay đi bên nhau rồi thì dù Giang Thần Hi có càn quấy cỡ nào cũng phải biết chừng mực đúng không?
Cách làm này chính là cách thức biểu đạt sự thành tâm của Hạ Thanh Hàn!
“Ý anh là…” Cô không dám khẳng định chắc chắn nên quyết định cẩn thận hỏi lại.
“Ngày mai, anh muốn nắm tay em mình cùng đi xem phim, được không?”
Mộng Viện mừng điên, cô không dám lớn tiếng reo hò, chỉ vui vẻ lăn qua lăn lại trên giường, không cẩn thận va vào tường, kêu “á” lên một tiếng.
Cô xoa mũi, cả người phấn chấn tinh thần.
Bắt đầu từ ngày mai, cô sẽ có một tình yêu ngọt ngào, không còn cần phải ấm ức chờ đợi trong bóng tối, khi mũi bị cụng đau cũng sẽ có người thương cô.
Mộng Viện không biết mình đã làm thế nào để chờ đợi được tới chiều tối ngày hôm sau.
Sau khi ăn qua loa bữa tối ở căng tin của trường, cô chạy như bay về phòng ngủ thay một chiếc váy màu vàng nhạt - cũng chính là chiếc váy mà lần tới phòng ký túc của Hạ Thanh Hàn cô đã mặc.
Cô súc miệng lại, xịt thêm một ít nước hoa, nhìn vào trong gương thấy mắt mình sáng lấp lánh, ngoại hình xinh xắn như hoa, cô rất hài lòng.
Mộng Viện đi nhẹ nhàng như bay xuống lầu, trông thấy Hạ Thanh Hàn đứng dưới tán cây gần ký túc xá nữ, ôm một bó hoa hồng đỏ rực, mỉm cười nhìn cô.
Mộng Viện dừng chân đứng lại nhìn Hạ Thanh Hàn, lấy lại bình tĩnh, sau đó mới nhanh chân đi về phía đối phương.
“Anh tới đây chờ em từ lâu rồi à?”
Hạ Thanh Hàn lắc đầu, đưa bó hoa hồng cho cô, cười hỏi: “Em đi xem phim với anh nhé, được không?”
Đương nhiên cô hiểu nếu nhận bó hoa này thì điều đó có nghĩa là gì nhưng lúc này đây, cô sẵn sàng thử một lần.
“Hoa đẹp quá, cảm ơn anh.”
Một tay cô ôm hoa, tay kia được Hạ Thanh Hàn nắm lấy.
Hai người mỉm cười đi về phía cổng trường, thu về không ít ánh mắt ngạc nhiên của mọi người.
Thế nhưng cô không hề quan tâm, bởi vì, điều Hạ Thanh Hàn đang làm chính là tuyên bố với mọi người rằng, hai người họ đang hẹn hò.
Tới khi đèn trong rạp chiếu phim tối xuống, Hạ Thanh Hàn mới nở nụ cười lạnh lùng.
Anh ta vô tình nghe thấy Trương Vũ nói chuyện qua điện thoại với Cố Tinh Hà nhắc gì đó về chuyện phải tỏ tình sớm, cho nên anh ta mới nói sớm hơn so với kế hoạch.
Bên phía Hội Sinh viên, kiểu gì anh ta cũng phải xin nghỉ, dù sao anh ta cũng sắp phải đi thực tập rồi, coi như là kết thúc nhiệm kỳ một cách hoàn hảo.
Vừa rồi, nếu như không phải Mộng Viện chạy thẳng về phía anh ta thì chắc là cô đã trông thấy Cố Tinh Hà đứng ở chỗ bảng tin rồi nhỉ?
Mộng Viện bước chậm lại, khi đi lướt qua hai người, cô không nhịn được, cuối cùng vẫn liếc nhìn.
“Đủ rồi, đừng làm ầm ĩ nữa, chúng ta đi thôi.”
Hạ Thanh Hàn khẽ nói, anh ta thực sự không muốn tiếp tục làm ầm ĩ như thế này nữa.
Giang Thần Hi đắc ý nhìn lướt qua bóng lưng của Mộng Viện, cô ta buông tay ra, đi theo Hạ Thanh Hàn đi ăn cơm.
Đi riêng với nhau thì sao?
Chẳng phải cô ta và Hạ Thanh Hàn cũng vẫn thường xuyên đi riêng với nhau hay sao, bây giờ bọn họ còn đi ăn cơm riêng với nhau nữa, đúng hơn là Hạ Thanh Hàn cố ý đi cùng với cô ta đi ăn cơm.
Quan trọng nhất là vừa rồi đôi bên gặp gỡ thoáng qua nhưng Hạ Thanh Hàn không hề buồn nhìn Mộng Viện lấy một lần, có thể thấy giữa Hạ Thanh Hàn và Mộng Viện chẳng hề có tình cảm gì hết.
Nếu như Mộng Viện còn định giở trò gì nữa thì Giang Thần Hi cô ta đây cũng không phải hạng ăn chay đâu.
Tới khi đã đi vào trong trường rồi, tấm lưng cứng ngắc của Mộng Viện mới từ từ bình tĩnh lại.
Đoạn đường chỉ dài vài chục bước ấy đã làm lưng cô ướt đẫm mồ hôi, có thể thấy lúc đó cô căng thẳng và kích động như thế nào.
Chờ mong hóa thành hụt hẫng, nói thật, cô… rất thất vọng về Hạ Thanh Hàn.
Cô không biết lôi kéo hay dây dưa như Giang Thần Hi nhưng chỉ cần một ánh mắt khẳng định của Hạ Thanh Hàn thôi, cô cũng có thể bất chấp tất cả.
Chỉ có điều hiện tại có bất chấp cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Lúc cô trở về phòng ngủ, Ngô Du Du đang hết sức phấn khởi rủ mọi người làm trắc nghiệm tâm lý.
“Mọi người đang chơi gì vậy?”
“Cậu mau lại đây đi, trong sách nói là bài trắc nghiệm tâm lý này có thể xác định xem người mà cậu thật lòng thích là ai đó.”
“Làm gì có chuyện thần kỳ như vậy chứ?” Mộng Viện thấy thật khó tin, Nam Anh Văn lại gần, kéo cô ngồi xuống mép giường.
“Bây giờ, mời mọi người nhắm mắt lại, tưởng tượng trong đầu theo những gì tớ nói nhé, không được giả vờ rồi vụng trộm mở mắt nhé, làm vậy là trắc nghiệm mất linh đó.”
Thử một lần cũng không sao, Mộng Viện nhắm hai mắt lại.
“Giờ cậu hãy tưởng tượng bản thân đang đi dạo một mình trong vườn hoa, ánh nắng ấm áp chiếu lên người cậu, xung quanh là chim hót hoa nở, cách đó không xa có tiếng nước chảy róc rách, cậu đi bộ một lúc, cảm thấy hơi mệt nên ngồi xuống một tảng đá to để nghỉ ngơi.”
Ngô Du Du cố ý dừng lại một chút, cẩn thận quan sát biểu cảm của các bạn cùng phòng.
“Được rồi, bây giờ hãy thả lỏng cơ thể. Lúc này, có một giọng nam gọi tên cậu rất to, người đó đã tìm rất lâu mới tới được chỗ cậu, cậu nghe thấy tiếng gọi và tiếng bước chân càng ngày càng gần nên mừng rỡ quay đầu lại, nhìn thấy khuôn mặt của đối phương…”
Mộng Viện tập trung làm theo, dường như cô đã ngửi thấy hương hoa thơm rất khoan khoái rồi.
Có người gọi to tên cô, cô quay đầu lại, không ngờ lại… trông thấy khuôn mặt vui vẻ của Cố Tinh Hà đang chạy về phía cô.
Cô ngẩn người nhìn một lúc lâu, chẳng phải đáng ra phải là Hạ Thanh Hàn ư?
Liệu có phải vì bị chuyện vừa rồi ảnh hưởng nên tâm trí cô mới né tránh Hạ Thanh Hàn hay không?
“Được rồi, giờ mọi người nói thử xem nào, vừa rồi mọi người quay đầu lại thì mọi người đã nhìn thấy ai?”
“Thôi đi, giả quá, bài trắc nghiệm này không đáng tin.”
Mọi người tản ra, ai về giường nấy, mặc dù không nói ra miệng nhưng trong lòng họ đều có những suy nghĩ riêng.
“Tiểu Viên Tử, cậu thì sao, hai người kia thì có lẽ là do họ vẫn còn chưa gặp được người ấy đích thực của mình thôi, còn cậu thì cậu nhìn thấy ai?”
Mộng Viện tiện tay cầm một quyển sách lên: “Nhìn thấy Shin cậu bé bút chì. Bài trắc nghiệm này tẻ nhạt quá, tớ muốn đi nghỉ trưa.”
Mộng Viện vừa mới nhắm mắt lại thì Ngô Du Du lập tức sát lại gần, nằm bò lên mép giường của cô, nhìn cô đầy ẩn ý, sau đó không nhịn được nói: “Theo tớ phân tích thì là Cố Tinh Hà đúng không? Cậu đừng chối, hôm nay cậu rất khác thường đó.”
“Tớ thấy tốt nghiệp đại học xong cậu có thể mở một cửa hàng mai mối được đó, ngày nào cũng thấy cậu gán ghép linh tinh.”
“Hừ, tớ quan sát hơn bị chuẩn đấy, chưa bao giờ gán ghép linh tinh hết!”
Lúc nói chuyện, Mộng Viện không dám mở mắt ra vì cô sợ Ngô Du Du đọc được cảm xúc khác trong đáy mắt của cô.
Đúng lúc này, Cố Tinh Hà gửi tin nhắn cho cô.
“Sáng nay tôi hơi bận một chút, dù biết cô đã về tới nơi rồi nhưng không tiện nhắn lại cho cô luôn. Cô ăn cơm chưa?”
Mộng Viện không biết phải nói gì cho phải, tâm trạng cô hơi bực bội nên chỉ nhắn lại một câu cụt lủn “ăn rồi”, sau đó bỏ điện thoại qua một bên, định bụng nằm ngủ một lát.
Điện thoại lại có tin nhắn mới.
Cô hít sâu một hơi, cầm điện thoại lên xem thì hóa ra là Hạ Thanh Hàn nhắn: “Vừa rồi Giang Thần Hi nghịch thôi, anh đã ngăn lại rồi.”
Ngón tay cô run run, cô nghĩ tới rất nhiều câu trả lời nhưng cuối cùng lại chỉ nhắn lại hai chữ: “Cho nên?”
Vấn đề hiểu nhau không chỉ phụ thuộc vào một lời giải thích cụt lủn sau khi chuyện đã xảy ra mà còn phụ thuộc vào chuyện anh ta có ý thức được bản chất của chuyện này hay không.
“Anh quyết định xin nghỉ công tác Hội Sinh viên rồi, em thấy sao?”
Ban đầu Hạ Thanh Hàn nói là vì đang công tác ở Hội Sinh viên nên không thể yêu đương. Giờ đột nhiên anh ta lại nói như vậy, có phải điều này có nghĩa là bọn họ đã có thể hẹn hò công khai rồi không?
Một khi hai người họ đã công khai nắm tay đi bên nhau rồi thì dù Giang Thần Hi có càn quấy cỡ nào cũng phải biết chừng mực đúng không?
Cách làm này chính là cách thức biểu đạt sự thành tâm của Hạ Thanh Hàn!
“Ý anh là…” Cô không dám khẳng định chắc chắn nên quyết định cẩn thận hỏi lại.
“Ngày mai, anh muốn nắm tay em mình cùng đi xem phim, được không?”
Mộng Viện mừng điên, cô không dám lớn tiếng reo hò, chỉ vui vẻ lăn qua lăn lại trên giường, không cẩn thận va vào tường, kêu “á” lên một tiếng.
Cô xoa mũi, cả người phấn chấn tinh thần.
Bắt đầu từ ngày mai, cô sẽ có một tình yêu ngọt ngào, không còn cần phải ấm ức chờ đợi trong bóng tối, khi mũi bị cụng đau cũng sẽ có người thương cô.
Mộng Viện không biết mình đã làm thế nào để chờ đợi được tới chiều tối ngày hôm sau.
Sau khi ăn qua loa bữa tối ở căng tin của trường, cô chạy như bay về phòng ngủ thay một chiếc váy màu vàng nhạt - cũng chính là chiếc váy mà lần tới phòng ký túc của Hạ Thanh Hàn cô đã mặc.
Cô súc miệng lại, xịt thêm một ít nước hoa, nhìn vào trong gương thấy mắt mình sáng lấp lánh, ngoại hình xinh xắn như hoa, cô rất hài lòng.
Mộng Viện đi nhẹ nhàng như bay xuống lầu, trông thấy Hạ Thanh Hàn đứng dưới tán cây gần ký túc xá nữ, ôm một bó hoa hồng đỏ rực, mỉm cười nhìn cô.
Mộng Viện dừng chân đứng lại nhìn Hạ Thanh Hàn, lấy lại bình tĩnh, sau đó mới nhanh chân đi về phía đối phương.
“Anh tới đây chờ em từ lâu rồi à?”
Hạ Thanh Hàn lắc đầu, đưa bó hoa hồng cho cô, cười hỏi: “Em đi xem phim với anh nhé, được không?”
Đương nhiên cô hiểu nếu nhận bó hoa này thì điều đó có nghĩa là gì nhưng lúc này đây, cô sẵn sàng thử một lần.
“Hoa đẹp quá, cảm ơn anh.”
Một tay cô ôm hoa, tay kia được Hạ Thanh Hàn nắm lấy.
Hai người mỉm cười đi về phía cổng trường, thu về không ít ánh mắt ngạc nhiên của mọi người.
Thế nhưng cô không hề quan tâm, bởi vì, điều Hạ Thanh Hàn đang làm chính là tuyên bố với mọi người rằng, hai người họ đang hẹn hò.
Tới khi đèn trong rạp chiếu phim tối xuống, Hạ Thanh Hàn mới nở nụ cười lạnh lùng.
Anh ta vô tình nghe thấy Trương Vũ nói chuyện qua điện thoại với Cố Tinh Hà nhắc gì đó về chuyện phải tỏ tình sớm, cho nên anh ta mới nói sớm hơn so với kế hoạch.
Bên phía Hội Sinh viên, kiểu gì anh ta cũng phải xin nghỉ, dù sao anh ta cũng sắp phải đi thực tập rồi, coi như là kết thúc nhiệm kỳ một cách hoàn hảo.
Vừa rồi, nếu như không phải Mộng Viện chạy thẳng về phía anh ta thì chắc là cô đã trông thấy Cố Tinh Hà đứng ở chỗ bảng tin rồi nhỉ?