Chương 68: Duyên phận là đôi bên cùng nhớ tới nhau
Ngày tháng trôi đi như dòng nước.
Tuy rằng bên ngoài Mộng Viện vẫn đi học, đi ngủ, vẫn nói cười với mọi người ở ký túc xá, nhưng ẩn sâu trong nội tâm cô lại có cảm xúc gì đó khác lạ.
Tình trạng này cũng chỉ có một mình cô biết.
Trong cuộc đời bạn sẽ gặp rất nhiều người, người tới người đi, những người muốn đi thì có làm gì cũng không níu giữ được.
Cô nhớ mình đã từng đọc một câu chuyện: Ngày xưa có một thư sinh đã hẹn vị hôn thê của mình sẽ kết hôn vào ngày này tháng nọ. Cho đến một ngày vị hôn thê lại gả cho người khác. Thư sinh đó sốc đến mức bệnh liệt giường. Lúc này có một nhà sư đi ngang qua tới thăm, ông ấy lấy một tấm gương đưa cho thư sinh đó nhìn.
Thư sinh nhìn thấy trong bãi biển mênh mông, một cô gái gặp nạn đang nằm trên bờ cát.
Người đầu tiên đi ngang qua, anh ta chỉ nhìn một cái, lắc đầu rồi im lặng bỏ đi.
Lại có một người nữa đi qua, người đó thấy đáng thương nên cởi áo mình ra đắp lên xác cô gái đó, sau đó cũng bỏ đi ngay.
Cuối cùng, có một người đi ngang qua, người này tìm thấy một nơi vắng vẻ, chăm chú đào hố rồi cẩn thận chôn cái xác.
Nhà sư giải thích, xác của cô gái trên bờ cát đó chính là kiếp trước của vị hôn thê.
Thư sinh là người thứ hai đi ngang qua nhưng chỉ đắp cho cô ấy một chiếc áo. Thế nên, kiếp này cô ấy yêu thư sinh cũng chỉ để báo đáp tấm lòng.
Thế nhưng người mà cô ấy phải báo đáp cả đời của mình chính là người cuối cùng đã chôn cô ấy, người đó chính là người chồng hiện giờ của cô ấy.
Khi đó khi đọc được câu chuyện này, Mộng Viện chỉ thấy hoang đường, nhưng mà dùng để an ủi người thất tình cũng khá là thích hợp.
Nam Anh Văn đang ngồi trước máy tính bỗng hét lên một tiếng, lập tức thu hút được sự chú ý của mọi người.
Cô ấy ngại ngùng bảo: "Trời ơi, tớ có một người bạn trên mạng rất là tốt. Bọn tớ nói chuyện với nhau khá là vui vẻ, ban nãy bỗng nhiên nói đến chuyện hồi tiểu học thì phát hiện ra cậu ấy chính là bạn cùng lớp tiểu học năm lớp ba với tớ. Vì năm lớp bốn cậu ấy chuyển trường tới thành phố khác nên chưa từng liên lạc lại với nhau. Thật không ngờ là giữa bốn bể năm châu còn gặp lại được nhau đó."
Ngô Du Du bỏ sách xuống, tò mò hỏi: "Đã bao nhiêu năm rồi chứ? Hồi lớp ba cũng mới mười tuổi thôi mà, cậu xem cậu đi, lớn tướng rồi mà vẫn nhớ chuyện từ lâu lẩu lầu lâu đó."
"Hai cậu có gửi ảnh cho nhau không? Cậu ấy có thay đổi nhiều không thế?" Mộng Viện thu hồi lại suy nghĩ rồi bắt đầu hỏi han.
Trần Thiến bật cười: "Mười tuổi còn chưa rõ nét mà, nhưng mà may là trí nhớ của hai cậu tốt."
Nam Anh Văn phản bác bảo: "Mấy cậu đã xem bộ phim trên mạng mới chiếu gần đây chưa? Không phải đều là kiểu thanh mai trúc mã chia tay nhau vì hiểu nhầm, sau đó tiếp tục duyên phận ở đại học hả…"
Mọi người cười ầm lên: "Ái chà, có người suy nghĩ đến điều đó rồi nhá."
"Cậu ấy tốt lắm, trước đây là bạn cùng bàn với tớ, lúc nào cũng mang kẹo sữa cho tớ ăn. Tớ còn nhớ, có một lần ba cậu ấy đi công tác ở Nga về đã mang về rất nhiều loại kẹo tớ chưa từng thấy bao giờ. Trong đống kẹo đó có một loại sô cô la mà bên trong có vụn hạnh nhân, ăn vào miệng khiến người ta mê đắm. Sau này tớ tìm bao lâu cũng không tìm được loại kẹo đó, cái cảm giác ngọt ngào đó chỉ có thể giữ lại trong trí nhớ."
Mộng Viện gật đầu: "Tớ e là cậu không phải thích cậu ấy mà là đang nhớ đến đống kẹo nhà cậu ấy thôi thôi."
Lúc này, máy tính phát ra âm thanh có tin nhắn đến, có một câu nói hiện lên trong khung trò chuyện: "Thứ gọi là duyên phận thực ra nên được đặt trong lòng đối phương. Cho dù chia tách bao lâu, cách bao xa, quanh đi quẩn lại thì rồi cũng sẽ gặp lại."
Tuy rằng bên ngoài Mộng Viện vẫn đi học, đi ngủ, vẫn nói cười với mọi người ở ký túc xá, nhưng ẩn sâu trong nội tâm cô lại có cảm xúc gì đó khác lạ.
Tình trạng này cũng chỉ có một mình cô biết.
Trong cuộc đời bạn sẽ gặp rất nhiều người, người tới người đi, những người muốn đi thì có làm gì cũng không níu giữ được.
Cô nhớ mình đã từng đọc một câu chuyện: Ngày xưa có một thư sinh đã hẹn vị hôn thê của mình sẽ kết hôn vào ngày này tháng nọ. Cho đến một ngày vị hôn thê lại gả cho người khác. Thư sinh đó sốc đến mức bệnh liệt giường. Lúc này có một nhà sư đi ngang qua tới thăm, ông ấy lấy một tấm gương đưa cho thư sinh đó nhìn.
Thư sinh nhìn thấy trong bãi biển mênh mông, một cô gái gặp nạn đang nằm trên bờ cát.
Người đầu tiên đi ngang qua, anh ta chỉ nhìn một cái, lắc đầu rồi im lặng bỏ đi.
Lại có một người nữa đi qua, người đó thấy đáng thương nên cởi áo mình ra đắp lên xác cô gái đó, sau đó cũng bỏ đi ngay.
Cuối cùng, có một người đi ngang qua, người này tìm thấy một nơi vắng vẻ, chăm chú đào hố rồi cẩn thận chôn cái xác.
Nhà sư giải thích, xác của cô gái trên bờ cát đó chính là kiếp trước của vị hôn thê.
Thư sinh là người thứ hai đi ngang qua nhưng chỉ đắp cho cô ấy một chiếc áo. Thế nên, kiếp này cô ấy yêu thư sinh cũng chỉ để báo đáp tấm lòng.
Thế nhưng người mà cô ấy phải báo đáp cả đời của mình chính là người cuối cùng đã chôn cô ấy, người đó chính là người chồng hiện giờ của cô ấy.
Khi đó khi đọc được câu chuyện này, Mộng Viện chỉ thấy hoang đường, nhưng mà dùng để an ủi người thất tình cũng khá là thích hợp.
Nam Anh Văn đang ngồi trước máy tính bỗng hét lên một tiếng, lập tức thu hút được sự chú ý của mọi người.
Cô ấy ngại ngùng bảo: "Trời ơi, tớ có một người bạn trên mạng rất là tốt. Bọn tớ nói chuyện với nhau khá là vui vẻ, ban nãy bỗng nhiên nói đến chuyện hồi tiểu học thì phát hiện ra cậu ấy chính là bạn cùng lớp tiểu học năm lớp ba với tớ. Vì năm lớp bốn cậu ấy chuyển trường tới thành phố khác nên chưa từng liên lạc lại với nhau. Thật không ngờ là giữa bốn bể năm châu còn gặp lại được nhau đó."
Ngô Du Du bỏ sách xuống, tò mò hỏi: "Đã bao nhiêu năm rồi chứ? Hồi lớp ba cũng mới mười tuổi thôi mà, cậu xem cậu đi, lớn tướng rồi mà vẫn nhớ chuyện từ lâu lẩu lầu lâu đó."
"Hai cậu có gửi ảnh cho nhau không? Cậu ấy có thay đổi nhiều không thế?" Mộng Viện thu hồi lại suy nghĩ rồi bắt đầu hỏi han.
Trần Thiến bật cười: "Mười tuổi còn chưa rõ nét mà, nhưng mà may là trí nhớ của hai cậu tốt."
Nam Anh Văn phản bác bảo: "Mấy cậu đã xem bộ phim trên mạng mới chiếu gần đây chưa? Không phải đều là kiểu thanh mai trúc mã chia tay nhau vì hiểu nhầm, sau đó tiếp tục duyên phận ở đại học hả…"
Mọi người cười ầm lên: "Ái chà, có người suy nghĩ đến điều đó rồi nhá."
"Cậu ấy tốt lắm, trước đây là bạn cùng bàn với tớ, lúc nào cũng mang kẹo sữa cho tớ ăn. Tớ còn nhớ, có một lần ba cậu ấy đi công tác ở Nga về đã mang về rất nhiều loại kẹo tớ chưa từng thấy bao giờ. Trong đống kẹo đó có một loại sô cô la mà bên trong có vụn hạnh nhân, ăn vào miệng khiến người ta mê đắm. Sau này tớ tìm bao lâu cũng không tìm được loại kẹo đó, cái cảm giác ngọt ngào đó chỉ có thể giữ lại trong trí nhớ."
Mộng Viện gật đầu: "Tớ e là cậu không phải thích cậu ấy mà là đang nhớ đến đống kẹo nhà cậu ấy thôi thôi."
Lúc này, máy tính phát ra âm thanh có tin nhắn đến, có một câu nói hiện lên trong khung trò chuyện: "Thứ gọi là duyên phận thực ra nên được đặt trong lòng đối phương. Cho dù chia tách bao lâu, cách bao xa, quanh đi quẩn lại thì rồi cũng sẽ gặp lại."