Chương 69: Một công việc mới có tính thử thách
Mộng Viện ngây người ra. Cô mấp máy môi nhưng chẳng thể thốt lên câu gì, trong lòng cô dạt dào cảm xúc. Phải rồi, dù sao thì ai cũng vẫn còn trẻ nên cho dù Cố Tinh Hà có ra nước ngoài thì cũng có sao đâu? Người có duyên phận với nhau thì trước sau gì cũng sẽ gặp lại, một khi duyên phận đã hết thì có biến mất giữa biển người mênh mông cũng không có gì để hối tiếc.
Dưới ánh đèn mờ nhạt, Mộng Viện uống một ngụm nước ấm, ký ức sâu đậm như thế, thời gian học đại học tươi đẹp như thế nhưng cô chẳng thể nào quay trở lại được nữa. Nhưng mà năm đó cô có thể bỏ xuống được thì có sao bản thân cô lúc này đây lại trở nên do dự thiếu quyết đoán như thế chứ?
Hạ Thanh Hàn có thể quay trở lại nhưng chắc gì lý do là vì muốn ở bên cô đâu, bản thân cô thật sự thèm muốn chút ấm áp đó thế sao? Thế giới rộng lớn đến thế, sao quanh đi quẩn lại chỉ có thể lựa chọn một trong hai người đàn ông đó thôi vậy?
Cô đột nhiên bật cười thật to, đừng có đâm đầu vào ngõ cụt chứ, cho dù cục diện có bế tắc đi chăng nữa thì chắc chắn cũng sẽ có cách để rút lui, có cách để giải quyết. Huống hồ gì vẫn chưa đến lúc tồi tệ nhất kia mà.
Ở khu Hà Yến này, trừ bỏ căn nhà ra thì thật sự chẳng còn gì để mà lưu luyến nữa rồi. Ba cô có nhiều học sinh như vậy, trong đó có không ít người mở lớp đào tạo nghệ thuật. Cô cố ý nhờ một người đàn anh xem nếu như có ai đó thích hợp thì hãy cho thuê căn biệt thự này. Một mặt thì sẽ có người trông nom căn nhà, để nó có thêm nhân khí. Một mặt khác thì có thể truyền lại sự nghiệp vẫn chưa được hoàn thành của ba cô. Ở bên kia đường dây, đàn anh sảng khoái đồng ý với đề nghị của cô.
Mộng Viện đi tắm sau đó đơn giản mà thu dọn hành lý của bản thân, rồi cho hết những thứ quan trọng mà cô không đành để người khác sử dụng vào trong căn phòng trống trên gác mái rồi khóa kĩ lại. Đến lúc cô chuẩn bị nghỉ ngơi thì chuông điện thoại vang lên. Cô cúi đầu nhìn điện thoại, có hơi không dám tin tưởng bởi vì số điện thoại này đã từng liên lạc với cô, là người gọi đến kêu cô đi phỏng vấn vào cái hôm mà ba cô mất. Đã nhiều ngày trôi qua như thế rồi, lẽ nào vẫn còn cơ hội sao? Cho dù thế nào đi chăng nữa thì đó cũng là một cơ hội, nghe xem cũng chẳng có hại gì.
“Xin chào, cho hỏi có phải cô Mộng Viện đấy không? Tôi là Từ Bân đến từ phòng thư ký trưởng của tập đoàn Xán Tinh. Thật sự rất xin lỗi vì đã làm phiền cô vào lúc tối muộn thế này nhưng chuyện cấp bách cho nên đành phải gọi đến để trưng cầu ý kiến của cô. Không biết trong khoảng mấy ngày này cô có rảnh để đến phỏng vấn hay không?”
“Chào thư ký Từ, tôi định ngày mai sẽ đi đến thành phố Hải Thanh. Tôi luôn cảm thấy áy náy và cũng thấy rất lấy làm tiếc vì nhà có tang nên đã không thể đến phỏng vấn được. Tôi thật sự rất biết ơn vì anh đã cho tôi thêm một cơ hội nữa, sáng ngày mai tôi có thể ghé qua được.”
“Vâng, tuy nhiên đây cũng là một yêu cầu hơi quá đáng với cô vì vốn dĩ cô muốn phỏng vấn vào phòng kế hoạch của chúng tôi nhưng mà phòng kế hoạch đã phỏng vấn xong và tìm được một người rồi. Bây giờ còn một vị trí trống khác, bởi vì tổng giám đốc của tập đoàn bị thương cho nên cần tìm một trợ lý để phối hợp công việc với tôi.”
Chỉ cần có công việc thì vị trí nào cô cũng đều sẽ thử vì dù sao cô vẫn chỉ là một người mới, không thể kén cá chọn canh được, bây giờ đối với cô mà nói thì tích lũy được càng nhiều kinh nghiệm mới là chuyện tốt.
“Xin hỏi công việc chủ yếu là làm gì vậy? Sắp xếp lịch trình cho tổng giám đốc, làm cầu nối trao đổi cho sếp và nhân viên hả?”
“Chủ yếu là như vậy. Bởi vì tập đoàn còn có một hạng mục công trình ở thành phố Lâm mà tổng giám đốc thì đang bị thương nên cử tôi đến để theo dõi, vì thế cần cô đến giúp xử lý các công việc ở tổng công ty. Nếu như cần thiết thì khoảng thời gian này cô sẽ dọn đến ở trong nhà của tổng giám đốc, cho đến khi cậu ấy khỏe lại.”
Mộng Viện im lặng mất một lúc, vào ở trong nhà tổng giám đốc thì chẳng phải là không phân chuyện công với chuyện tư à? Với lại cũng đâu có biết được vị tổng giám đốc này dễ hay khó sống chung, có nghiêm khắc hay không. Thấy Mộng Viện im lặng chẳng nói gì cả buổi trời, cho rằng cô đang lo lắng nên Từ Bân nói: “Dĩ nhiên việc đầu tiên là cô phải vượt qua được bài kiểm tra của tổng giám đốc, cậu ấy phải công nhận khả năng làm việc của cô thì cô mới có cơ hội nhận được việc. Một khi cô đã vượt qua được bài kiểm tra thì chắc chắn tiền lương của cô sẽ cao hơn một chút so với những người mới khác vì dù sao thì công việc này cũng áp lực hơn một chút mà.”
“Vâng, tôi hiểu rồi.”
Sau khi cúp điện thoại thì Từ Bân quay đầu lại nhìn về phía cánh cửa phòng đang đóng chặt, sau đó nhẹ nhàng thở ra một hơi. Tổng giám đốc bị thương ngoài ý muốn dù đã làm phẫu thuật kịp thời nên tình hình không quá mức nghiêm trọng nhưng vì bị thương ở xương sống thắt lưng nên bác sĩ bảo cần phải phẫu thuật nhiều hơn một lần. Tuy nhiên cảm xúc của tổng giám đốc không được ổn định cho lắm, không biết là bị điều gì đả kích nữa. Vốn dĩ anh chỉ nghiêm khắc và trong công việc thì cố gắng không ngừng hoàn thiện mà thôi nhưng bây giờ đột nhiên anh lại trở nên vô cùng dễ kích động, đã thay đổi ba cô giúp việc rồi nhưng tất cả đều bị anh gào thét dọa chạy mất hết.
Từ Bân biết tính cách của tổng giám đốc, bình thường anh không thích các đồng nghiệp trang điểm đậm. Lần này anh ấy nhìn thấy sơ yếu lý lịch của Mộng Viện, rất đơn giản và trang nhã, người trong ảnh trông cũng tươi tắn sạch sẽ, hẳn là sẽ không ôm mơ mộng hão huyền gì với tổng giám đốc đâu nên đã để cho cô thử xem sao. Sự dịu dàng và uyển chuyển của một người con gái luôn có thể đương đầu với cơn cáu kỉnh của tổng giám đốc mà nhỉ?
Trong nhà tổng giám đốc có nhân viên nam chăm sóc lẫn tài xế nam, các việc nặng cần thể lực thì họ có thể làm. Còn các việc khác như truyền đạt lịch trình công việc thì ăn nói dịu dàng như Mộng Viện chắc chắn sẽ phối hợp rất tốt. Khi nói chuyện điện thoại với Mộng Viện, giọng nói trong trẻo cùng cách nói chuyện lịch sự của cô đã nói lên việc cô là một người tràn đầy sức sống.
Khác hẳn với tâm tình phức tạp, do dự và mong chờ của thư ký Từ, mặc dù lúc đó Mộng Viện đã do dự trong giây lát nhưng cuối cùng cô vẫn đồng ý. Chắc chắn tổng giám đốc đã lớn tuổi rồi, cho dù có nghiêm khắc thế nào thì cũng là chuyện tốt thôi, tục ngữ có nói danh sư xuất cao đồ mà. Đi theo vị tổng giám đốc này chắc chắn không ít thì nhiều cũng sẽ học được thứ gì đó, tích lũy được kinh nghiệm. Còn việc sống trong nhà của tổng giám đốc, chỉ cần cô tuân thủ bổn phận, làm tròn trách nhiệm của mình, cô cũng không có quá nhiều bạn bè nên không cần ngày nào cũng tụ tập hát ca thì chắc hẳn là có thể vui vẻ mà ở cùng tổng giám đốc rồi.
Ngày hôm sau, Mộng Viện thức dậy từ rất sớm. Cô kéo hành lý, lưu luyến mà liếc nhìn căn biệt thự này sau đó cô rời khỏi quê hương của mình mà chẳng một lần nhìn lại. Từ đây, cô phải bắt đầu cuộc sống mới, xắn tay áo lên và xông về phía trước thôi.
Thư ký Từ nhìn Mộng Viện ở trước mắt mình, cô mặc áo sơ mi trắng, phối với chân váy màu xanh nước biển cùng đôi giày đế xuồng da cừu, mái tóc ngang vai đen nhánh được cô búi lên phía sau đầu, cùng với làn da trắng như tuyết của cô và lớp trang điểm nhạt khiến cô trông vừa chuyên nghiệp nhưng cũng không mất đi vẻ ngoài xinh đẹp của mình.
“Thư ký Từ, có phải trông tôi hơi đơn giản quá mức rồi không? Hay là cách tôi trang điểm, ăn mặc không phù hợp hả?”
“Không, không, không, rất tuyệt, cô phải nhớ kỹ trang điểm đơn giản như thế này là đủ rồi. Khi mà cô gặp tổng giám đốc thì đừng có quá quan tâm đến vẻ ngoài cũng như cách ăn mặc hay tình hình vết thương của cậu ấy. Cứ làm tốt những việc mà cậu ấy và tôi giao cho cô là được rồi.”
“Tôi hiểu.”
Mộng Viện cảm thấy buồn cười, lẽ nào thư ký Từ sợ cô sẽ lấy danh nghĩa công việc mà đi trêu chọc, phá hoại gia đình của tổng giám đốc hay sao? Cô đâu phải là loại người như thế.
Thư ký Từ lái xe đưa cô đi gặp tổng giám đốc. Trên đường đi, anh ấy có nói giản lược cho cô nghe sở thích cũng như thói quen của tổng giám đốc. Mộng Viện nghiêm túc mà lấy sổ ra ghi chép lại kĩ lưỡng tất cả mọi thứ.
“Thư ký Từ, anh cứ yên tâm đi, cho dù là người khó ở chung thế nào đi nữa thì tôi cũng đều có thể dùng thái độ lạc quan và lòng kiên nhẫn để tiếp xúc. Lúc mà tôi còn học đại học thì hội sinh viên của trường thường hay tổ chức cho chúng tôi đến viện dưỡng lão thăm nom các cụ già neo đơn. Trong đó có vài cụ tính tình hơi lập dị, tôi cứ kiên nhẫn trò chuyện với họ, sau này mỗi lần tôi đến thăm thì họ đều lưu luyến không muốn tôi rời khỏi.”
Dưới ánh đèn mờ nhạt, Mộng Viện uống một ngụm nước ấm, ký ức sâu đậm như thế, thời gian học đại học tươi đẹp như thế nhưng cô chẳng thể nào quay trở lại được nữa. Nhưng mà năm đó cô có thể bỏ xuống được thì có sao bản thân cô lúc này đây lại trở nên do dự thiếu quyết đoán như thế chứ?
Hạ Thanh Hàn có thể quay trở lại nhưng chắc gì lý do là vì muốn ở bên cô đâu, bản thân cô thật sự thèm muốn chút ấm áp đó thế sao? Thế giới rộng lớn đến thế, sao quanh đi quẩn lại chỉ có thể lựa chọn một trong hai người đàn ông đó thôi vậy?
Cô đột nhiên bật cười thật to, đừng có đâm đầu vào ngõ cụt chứ, cho dù cục diện có bế tắc đi chăng nữa thì chắc chắn cũng sẽ có cách để rút lui, có cách để giải quyết. Huống hồ gì vẫn chưa đến lúc tồi tệ nhất kia mà.
Ở khu Hà Yến này, trừ bỏ căn nhà ra thì thật sự chẳng còn gì để mà lưu luyến nữa rồi. Ba cô có nhiều học sinh như vậy, trong đó có không ít người mở lớp đào tạo nghệ thuật. Cô cố ý nhờ một người đàn anh xem nếu như có ai đó thích hợp thì hãy cho thuê căn biệt thự này. Một mặt thì sẽ có người trông nom căn nhà, để nó có thêm nhân khí. Một mặt khác thì có thể truyền lại sự nghiệp vẫn chưa được hoàn thành của ba cô. Ở bên kia đường dây, đàn anh sảng khoái đồng ý với đề nghị của cô.
Mộng Viện đi tắm sau đó đơn giản mà thu dọn hành lý của bản thân, rồi cho hết những thứ quan trọng mà cô không đành để người khác sử dụng vào trong căn phòng trống trên gác mái rồi khóa kĩ lại. Đến lúc cô chuẩn bị nghỉ ngơi thì chuông điện thoại vang lên. Cô cúi đầu nhìn điện thoại, có hơi không dám tin tưởng bởi vì số điện thoại này đã từng liên lạc với cô, là người gọi đến kêu cô đi phỏng vấn vào cái hôm mà ba cô mất. Đã nhiều ngày trôi qua như thế rồi, lẽ nào vẫn còn cơ hội sao? Cho dù thế nào đi chăng nữa thì đó cũng là một cơ hội, nghe xem cũng chẳng có hại gì.
“Xin chào, cho hỏi có phải cô Mộng Viện đấy không? Tôi là Từ Bân đến từ phòng thư ký trưởng của tập đoàn Xán Tinh. Thật sự rất xin lỗi vì đã làm phiền cô vào lúc tối muộn thế này nhưng chuyện cấp bách cho nên đành phải gọi đến để trưng cầu ý kiến của cô. Không biết trong khoảng mấy ngày này cô có rảnh để đến phỏng vấn hay không?”
“Chào thư ký Từ, tôi định ngày mai sẽ đi đến thành phố Hải Thanh. Tôi luôn cảm thấy áy náy và cũng thấy rất lấy làm tiếc vì nhà có tang nên đã không thể đến phỏng vấn được. Tôi thật sự rất biết ơn vì anh đã cho tôi thêm một cơ hội nữa, sáng ngày mai tôi có thể ghé qua được.”
“Vâng, tuy nhiên đây cũng là một yêu cầu hơi quá đáng với cô vì vốn dĩ cô muốn phỏng vấn vào phòng kế hoạch của chúng tôi nhưng mà phòng kế hoạch đã phỏng vấn xong và tìm được một người rồi. Bây giờ còn một vị trí trống khác, bởi vì tổng giám đốc của tập đoàn bị thương cho nên cần tìm một trợ lý để phối hợp công việc với tôi.”
Chỉ cần có công việc thì vị trí nào cô cũng đều sẽ thử vì dù sao cô vẫn chỉ là một người mới, không thể kén cá chọn canh được, bây giờ đối với cô mà nói thì tích lũy được càng nhiều kinh nghiệm mới là chuyện tốt.
“Xin hỏi công việc chủ yếu là làm gì vậy? Sắp xếp lịch trình cho tổng giám đốc, làm cầu nối trao đổi cho sếp và nhân viên hả?”
“Chủ yếu là như vậy. Bởi vì tập đoàn còn có một hạng mục công trình ở thành phố Lâm mà tổng giám đốc thì đang bị thương nên cử tôi đến để theo dõi, vì thế cần cô đến giúp xử lý các công việc ở tổng công ty. Nếu như cần thiết thì khoảng thời gian này cô sẽ dọn đến ở trong nhà của tổng giám đốc, cho đến khi cậu ấy khỏe lại.”
Mộng Viện im lặng mất một lúc, vào ở trong nhà tổng giám đốc thì chẳng phải là không phân chuyện công với chuyện tư à? Với lại cũng đâu có biết được vị tổng giám đốc này dễ hay khó sống chung, có nghiêm khắc hay không. Thấy Mộng Viện im lặng chẳng nói gì cả buổi trời, cho rằng cô đang lo lắng nên Từ Bân nói: “Dĩ nhiên việc đầu tiên là cô phải vượt qua được bài kiểm tra của tổng giám đốc, cậu ấy phải công nhận khả năng làm việc của cô thì cô mới có cơ hội nhận được việc. Một khi cô đã vượt qua được bài kiểm tra thì chắc chắn tiền lương của cô sẽ cao hơn một chút so với những người mới khác vì dù sao thì công việc này cũng áp lực hơn một chút mà.”
“Vâng, tôi hiểu rồi.”
Sau khi cúp điện thoại thì Từ Bân quay đầu lại nhìn về phía cánh cửa phòng đang đóng chặt, sau đó nhẹ nhàng thở ra một hơi. Tổng giám đốc bị thương ngoài ý muốn dù đã làm phẫu thuật kịp thời nên tình hình không quá mức nghiêm trọng nhưng vì bị thương ở xương sống thắt lưng nên bác sĩ bảo cần phải phẫu thuật nhiều hơn một lần. Tuy nhiên cảm xúc của tổng giám đốc không được ổn định cho lắm, không biết là bị điều gì đả kích nữa. Vốn dĩ anh chỉ nghiêm khắc và trong công việc thì cố gắng không ngừng hoàn thiện mà thôi nhưng bây giờ đột nhiên anh lại trở nên vô cùng dễ kích động, đã thay đổi ba cô giúp việc rồi nhưng tất cả đều bị anh gào thét dọa chạy mất hết.
Từ Bân biết tính cách của tổng giám đốc, bình thường anh không thích các đồng nghiệp trang điểm đậm. Lần này anh ấy nhìn thấy sơ yếu lý lịch của Mộng Viện, rất đơn giản và trang nhã, người trong ảnh trông cũng tươi tắn sạch sẽ, hẳn là sẽ không ôm mơ mộng hão huyền gì với tổng giám đốc đâu nên đã để cho cô thử xem sao. Sự dịu dàng và uyển chuyển của một người con gái luôn có thể đương đầu với cơn cáu kỉnh của tổng giám đốc mà nhỉ?
Trong nhà tổng giám đốc có nhân viên nam chăm sóc lẫn tài xế nam, các việc nặng cần thể lực thì họ có thể làm. Còn các việc khác như truyền đạt lịch trình công việc thì ăn nói dịu dàng như Mộng Viện chắc chắn sẽ phối hợp rất tốt. Khi nói chuyện điện thoại với Mộng Viện, giọng nói trong trẻo cùng cách nói chuyện lịch sự của cô đã nói lên việc cô là một người tràn đầy sức sống.
Khác hẳn với tâm tình phức tạp, do dự và mong chờ của thư ký Từ, mặc dù lúc đó Mộng Viện đã do dự trong giây lát nhưng cuối cùng cô vẫn đồng ý. Chắc chắn tổng giám đốc đã lớn tuổi rồi, cho dù có nghiêm khắc thế nào thì cũng là chuyện tốt thôi, tục ngữ có nói danh sư xuất cao đồ mà. Đi theo vị tổng giám đốc này chắc chắn không ít thì nhiều cũng sẽ học được thứ gì đó, tích lũy được kinh nghiệm. Còn việc sống trong nhà của tổng giám đốc, chỉ cần cô tuân thủ bổn phận, làm tròn trách nhiệm của mình, cô cũng không có quá nhiều bạn bè nên không cần ngày nào cũng tụ tập hát ca thì chắc hẳn là có thể vui vẻ mà ở cùng tổng giám đốc rồi.
Ngày hôm sau, Mộng Viện thức dậy từ rất sớm. Cô kéo hành lý, lưu luyến mà liếc nhìn căn biệt thự này sau đó cô rời khỏi quê hương của mình mà chẳng một lần nhìn lại. Từ đây, cô phải bắt đầu cuộc sống mới, xắn tay áo lên và xông về phía trước thôi.
Thư ký Từ nhìn Mộng Viện ở trước mắt mình, cô mặc áo sơ mi trắng, phối với chân váy màu xanh nước biển cùng đôi giày đế xuồng da cừu, mái tóc ngang vai đen nhánh được cô búi lên phía sau đầu, cùng với làn da trắng như tuyết của cô và lớp trang điểm nhạt khiến cô trông vừa chuyên nghiệp nhưng cũng không mất đi vẻ ngoài xinh đẹp của mình.
“Thư ký Từ, có phải trông tôi hơi đơn giản quá mức rồi không? Hay là cách tôi trang điểm, ăn mặc không phù hợp hả?”
“Không, không, không, rất tuyệt, cô phải nhớ kỹ trang điểm đơn giản như thế này là đủ rồi. Khi mà cô gặp tổng giám đốc thì đừng có quá quan tâm đến vẻ ngoài cũng như cách ăn mặc hay tình hình vết thương của cậu ấy. Cứ làm tốt những việc mà cậu ấy và tôi giao cho cô là được rồi.”
“Tôi hiểu.”
Mộng Viện cảm thấy buồn cười, lẽ nào thư ký Từ sợ cô sẽ lấy danh nghĩa công việc mà đi trêu chọc, phá hoại gia đình của tổng giám đốc hay sao? Cô đâu phải là loại người như thế.
Thư ký Từ lái xe đưa cô đi gặp tổng giám đốc. Trên đường đi, anh ấy có nói giản lược cho cô nghe sở thích cũng như thói quen của tổng giám đốc. Mộng Viện nghiêm túc mà lấy sổ ra ghi chép lại kĩ lưỡng tất cả mọi thứ.
“Thư ký Từ, anh cứ yên tâm đi, cho dù là người khó ở chung thế nào đi nữa thì tôi cũng đều có thể dùng thái độ lạc quan và lòng kiên nhẫn để tiếp xúc. Lúc mà tôi còn học đại học thì hội sinh viên của trường thường hay tổ chức cho chúng tôi đến viện dưỡng lão thăm nom các cụ già neo đơn. Trong đó có vài cụ tính tình hơi lập dị, tôi cứ kiên nhẫn trò chuyện với họ, sau này mỗi lần tôi đến thăm thì họ đều lưu luyến không muốn tôi rời khỏi.”