Chương 70: Sự đả kích không hề nhỏ với cậu ấy
Xe dừng lại trước một căn biệt thự. Thư ký Từ dẫn cô đi vào bên trong, trong nhà vô cùng yên ắng và cũng không có quá nhiều người.
“Cô đi vào gặp tổng giám đốc đi, nói ít và hãy chú ý quan sát. Cẩn thận một chút nhé.”
Vì lo sợ cô sẽ phạm sai lầm nên thư ký Từ cố hết sức nói hết những chi tiết công việc cần phải chú ý cho cô. Đến khi lên tới lầu hai rồi thì anh ấy chợt không nói gì nữa, sau đó quay đầu nhìn về phía Mộng Viện đang ở phía sau lưng rồi nói: “Cứ đi thẳng về phía trước, phòng thứ hai là phòng của tổng giám đốc đấy. Chúc cô may mắn.”
Bởi vì lúc mới vào trong nhà là đã thay dép lê rồi nên khi đi trên sàn không có tiếng động quá lớn. Khi đi đến trước căn phòng thứ hai thì cô giơ tay lên nhẹ nhàng gõ cửa ba tiếng.
“Cút đi!”
Một giọng nam trầm thấp vang lên, còn mang theo tiếng xuýt xoa cắn răng chịu đựng sự đau đớn nữa. Chắc hẳn lúc nãy tùy tiện nhúc nhích nên đã động đến vết thương rồi.
“Tổng giám đốc, hôm nay tôi đến để báo danh…”
Mộng Viện vừa nói vừa vặn mở cửa phòng, cô đứng thẳng người, nghiêm chỉnh mà đối diện với người đàn ông ở trong phòng.
“Không phải tôi đã nói rồi sao? Đi ra ngoài, đừng có vào trong.”
Người đàn ông lên tiếng nhưng không có ngẩng đầu lên. Anh có đôi chút kháng cự như thể không muốn để cho người khác nhìn thấy dáng vẻ của mình vậy. Mộng Viện nghiêng đầu, cô muốn nhìn rõ ràng khuôn mặt của tổng giám đốc hơn một chút. Cô cố hết sức để cho giọng nói của mình dịu dàng nhất có thể cho nên cô hạ giọng xuống rồi nói: “Tổng giám đốc, tôi…”
Người đàn ông tiện tay cầm lấy lon nước giải khát đang đặt trên bàn ở bên cạnh, dùng sức bóp chặt đến mức bẹo hình bẹo dạng, đợi khi cô bước vào thêm một bước nữa thì anh chẳng hề do dự mà ném nó về phía cô.
“Á…”
Đòn này quá hung hiểm, trúng ngay vào mũi của Mộng Viện, một dòng chất lỏng ấm nóng bắt đầu chảy ra ngoài. Cô bịt mũi lại sau đó liếc nhìn người đàn ông dù cho ném trúng người khác cũng chưa từng ngẩng đầu lên kia rồi lui ra ngoài.
Thư ký Từ vốn dĩ đã đi xuống dưới lầu để đợi rồi nhưng nghe tiếng hét thất thanh kia thì lại vội vàng rảo bước xông lên trên lầu. Anh ấy nhìn thấy Mộng Viện đang bịt kín mũi của mình lại nhưng vẫn có máu chảy ra từ kẽ tay.
“Mau vào nhà vệ sinh dùng nước lạnh rửa đi, nếu như vẫn không cầm máu được thì tôi sẽ đưa cô đi bệnh viện ngay.”
Mộng Viện bước vào trong nhà vệ sinh, cô hơi ngẩng đầu lên sau đó xử lý vết thương, may là máu không có dính vào chiếc áo sơ mi trắng của cô. Khi cô bước ra ngoài thì nhìn thấy thư ký Từ đưa cho cô một cục bông, bỗng nhiên cô bật cười rồi nói: “Cảm ơn anh, không có nghiêm trọng đến thế đâu.”
“Mũi đỏ hết cả lên rồi, cô yên tâm đi, xem như là vết thương từ tai nạn lao động.”
“Cả mặt của tổng giám đốc trông như thế nào tôi còn chưa thấy được, vừa vào là anh ta đã đuổi tôi ra rồi. Bây giờ anh nói đây là tai nạn lao động, vậy có nghĩa là tôi đã được nhận rồi sao?”
“Cô đến phòng khách ở lầu một nghỉ ngơi một lúc đi, tôi đi nói chuyện với tổng giám đốc.”
Mộng Viện phì cười, cô không ngờ rằng bị chút thương ngoài da thôi nhưng đã có thể giải quyết tình hình công việc của bản thân rồi. Cô gật đầu, sau đó yên lặng mà đi xuống dưới lầu.
Từ Bân suy nghĩ một lúc rồi vẫn quyết định đi vào trong phòng của tổng giám đốc.
“Tổng giám đốc Cố…”
Nghe thấy là giọng nói của Từ Bân, Cố Tinh Hà hơi ngây người sau đó vẫn trầm giọng xuống rồi nói: “Tôi tạm thời không cần ai hết, tại sao anh còn dẫn người đến nhà tôi?”
Từ Bân đi lên trước một bước, khóa cửa kĩ lưỡng sau đó lại kiểm tra khắp xung quanh, xong hết thì anh ấy mới nhẹ nhàng đi đến bên người Cố Tinh Hà, ghé vào bên tai của anh rồi nói: “Phó tổng giám đốc vừa mới triệu tập một số cổ đông đến quán trà để uống trà.”
Cố Tinh Hà ngây người ra, anh nghe hiểu ý của Từ Bân ngay lập tức. Người phó tổng giám đốc này là Cố Sùng Văn, chú hai của Cố Tinh Hà. Ông ta vốn dĩ chỉ là một tay công tử du thủ du thực*. Tập đoàn Xán Tinh là do ông nội Cố dựng nên, đến khi vào tay của Cố Tâm Vũ tức cha của Cố Tinh Hà thì tập đoàn bắt đầu trở nên lớn mạnh hơn. Mấy năm này vì sức khỏe của ba Cố không được tốt lắm nên đã giao việc quản lý tập đoàn lại cho Cố Tinh Hà.
*Du thủ du thực: Người chỉ biết ăn chơi phung phí mà không biết lo lắng cho sự nghiệp.
Thật ra từ năm nhất đại học là anh đã học những khóa quản lý rồi, có rất nhiều lúc ba anh cũng đưa anh đi tham gia thực tập cho nên lúc anh tốt nghiệp đại học là đã bắt đầu tiếp quản rồi. Tuy nhiên do chú hai vẫn luôn không biết được chuyện này nên cứ cảm thấy ông nội thiên vị, giao sự nghiệp đồ sộ của gia tộc cho một thằng oắt con quản lý. Khó khăn lắm ông ta mới chờ được đến ngày anh cả của mình không làm nữa, bản thân lại chẳng thể thăng chức lên làm tổng giám đốc nên ông ta thực sự cảm thấy rất phiền muộn.
Lần này, nghe nói Cố Tinh Hà té từ trên cao xuống, ông ta vội vàng đến bệnh viện ngay trong đêm. Anh cả và chị dâu đều đang ở nước ngoài chưa có quay về. Ở trước mặt các bác sĩ, ông ta khóc lóc thảm thiết trông hết sức đau lòng. Y tá đến an ủi khuyên nhũ ông ta mấy lần: “Ông đừng có như thế, cần thiết giữ im lặng trước phòng phẫu thuật.”
“Lòng tôi buồn lắm, tôi chỉ có một đứa cháu trai này mà thôi, khó khăn lắm mới bồi dưỡng được như ngày hôm nay, ai mà ngờ lại xảy ra tai nạn như thế chứ. Đường đường là đàn ông sức dài vai rộng thân cao bảy thước mà lại bị thương ở eo, sau này biết phải làm sao đây?”
Thư ký Từ cảm thấy cạn lời, e rằng trong lòng ông chú hai này đang cười tươi như hoa thì có.
Nhìn thấy Cố Tinh Hà nằm trên giường được đẩy ra ngoài, chú hai bước tới bám lấy mép giường rồi rất ân cần mà đẩy anh vào trong phòng bệnh. Bác sĩ nói vết thương không quá nghiêm trọng nhưng còn cần một khoảng thời gian nữa mới có thể khôi phục lại được.
Nhân lúc chú hai đi vào nhà vệ sinh không có mặt tại đây, Từ Bân bước lên phía trước một bước rồi kéo tay của bác sĩ chữa trị chính, nhét vào tay bác sĩ một phong bì thật dày và khẩn thiết cầu xin bác sĩ đừng nói những lời như thế ở trước mặt của chú hai.
Làm sao mà bác sĩ chữa trị chính lại không biết những khuất tất trong chuyện này được chứ. Những người bệnh nhân đến bệnh viện này chữa trị không phú thì cũng quý, trong gia tộc cứ tranh đấu không ngừng không nghỉ, càng giàu có thì gia đình sẽ càng không an ổn. Cái người chú hai đó diễn kịch ở trước cửa phòng phẫu thuật đâu phải mọi người không nhìn ra được, ông ta diễn giả trân thế cơ mà.
Chú hai rửa tay xong bước ra, nhìn thấy bác sĩ đã kiểm tra xong và chuẩn bị đi khỏi. Ông ta cố tình chặn lại, thân thiết mà hỏi tình hình vết thương của Cố Tinh Hà.
“Bệnh nhân té từ trên chỗ cao xuống, phần xương sống thắt lưng bị thương rất nghiêm trọng nhưng mà lần phẫu thuật này cũng xem như là thuận lợi.” Nhìn thấy chút u ám lóe lên trong mắt Cố Sùng Văn thì bác sĩ chính không thể chịu được nữa nên tiếp tục nói: “Nhưng mà…”
Vẫn còn “nhưng mà” nghĩa là vết thương không có đơn giản như thế!
“Nhưng mà cái gì? Bác sĩ cứ nói thẳng ra đi không cần phải lo lắng đâu, tôi là chú ruột của người bệnh, chúng tôi ai cũng lo lắng cho nó hết…”
Bác sĩ quay đầu lại nhìn Cố Tinh Hà đang nằm trên giường vẫn chưa tỉnh lại, thở ra một hơi rồi bước ra khỏi phòng bệnh. Cố Sùng Văn ngầm hiểu, lẳng lặng đóng cửa lại sau đó đi theo sau.
“Bây giờ có thể nói rồi chứ?”
“Ông Cố, chức trách của bác sĩ chúng tôi là chữa trị cứu mạng cho mọi người, chỉ cần có chút hy vọng thì chắc chắn sẽ cố hết sức để trị. Nhưng mà… Nói thật với ông, thật ra phẫu thuật có thể thuận lợi được như thế là vì dù sao thì người bị thương vẫn còn trẻ với lại cơ thể cũng khỏe mạnh, không có ốm yếu nhiều bệnh nên có thể chịu được.”
“Đúng thật như thế, thằng cháu này của tôi ngày thường rất thích rèn luyện sức khỏe, thích đánh bóng, hiếm khi bị bệnh, gần như cả cảm mạo cũng không bị ấy chứ.”
“Thật ra chúng tôi cũng không nắm chắc được tình hình khôi phục của cậu ấy. Với lại còn phải xem ở ý chí cũng như khát vọng sống sót của người bị thương nữa. Nói thật lòng, bị thương như thế thì người khỏe mạnh khó mà đối mặt được. Ông nói cậu ấy thích đánh bóng, chắc chắn là một người lạc quan nhưng đột nhiên không thể đứng dậy được nữa, chỉ sợ đây sẽ là sự đả kích không hề nhỏ với cậu ấy.”
Không đứng dậy được nữa ư? Cố Sùng Văn chỉ nghe được mấy chữ này thôi là trong lòng ông ta đã vui như mở hội rồi.
“Cô đi vào gặp tổng giám đốc đi, nói ít và hãy chú ý quan sát. Cẩn thận một chút nhé.”
Vì lo sợ cô sẽ phạm sai lầm nên thư ký Từ cố hết sức nói hết những chi tiết công việc cần phải chú ý cho cô. Đến khi lên tới lầu hai rồi thì anh ấy chợt không nói gì nữa, sau đó quay đầu nhìn về phía Mộng Viện đang ở phía sau lưng rồi nói: “Cứ đi thẳng về phía trước, phòng thứ hai là phòng của tổng giám đốc đấy. Chúc cô may mắn.”
Bởi vì lúc mới vào trong nhà là đã thay dép lê rồi nên khi đi trên sàn không có tiếng động quá lớn. Khi đi đến trước căn phòng thứ hai thì cô giơ tay lên nhẹ nhàng gõ cửa ba tiếng.
“Cút đi!”
Một giọng nam trầm thấp vang lên, còn mang theo tiếng xuýt xoa cắn răng chịu đựng sự đau đớn nữa. Chắc hẳn lúc nãy tùy tiện nhúc nhích nên đã động đến vết thương rồi.
“Tổng giám đốc, hôm nay tôi đến để báo danh…”
Mộng Viện vừa nói vừa vặn mở cửa phòng, cô đứng thẳng người, nghiêm chỉnh mà đối diện với người đàn ông ở trong phòng.
“Không phải tôi đã nói rồi sao? Đi ra ngoài, đừng có vào trong.”
Người đàn ông lên tiếng nhưng không có ngẩng đầu lên. Anh có đôi chút kháng cự như thể không muốn để cho người khác nhìn thấy dáng vẻ của mình vậy. Mộng Viện nghiêng đầu, cô muốn nhìn rõ ràng khuôn mặt của tổng giám đốc hơn một chút. Cô cố hết sức để cho giọng nói của mình dịu dàng nhất có thể cho nên cô hạ giọng xuống rồi nói: “Tổng giám đốc, tôi…”
Người đàn ông tiện tay cầm lấy lon nước giải khát đang đặt trên bàn ở bên cạnh, dùng sức bóp chặt đến mức bẹo hình bẹo dạng, đợi khi cô bước vào thêm một bước nữa thì anh chẳng hề do dự mà ném nó về phía cô.
“Á…”
Đòn này quá hung hiểm, trúng ngay vào mũi của Mộng Viện, một dòng chất lỏng ấm nóng bắt đầu chảy ra ngoài. Cô bịt mũi lại sau đó liếc nhìn người đàn ông dù cho ném trúng người khác cũng chưa từng ngẩng đầu lên kia rồi lui ra ngoài.
Thư ký Từ vốn dĩ đã đi xuống dưới lầu để đợi rồi nhưng nghe tiếng hét thất thanh kia thì lại vội vàng rảo bước xông lên trên lầu. Anh ấy nhìn thấy Mộng Viện đang bịt kín mũi của mình lại nhưng vẫn có máu chảy ra từ kẽ tay.
“Mau vào nhà vệ sinh dùng nước lạnh rửa đi, nếu như vẫn không cầm máu được thì tôi sẽ đưa cô đi bệnh viện ngay.”
Mộng Viện bước vào trong nhà vệ sinh, cô hơi ngẩng đầu lên sau đó xử lý vết thương, may là máu không có dính vào chiếc áo sơ mi trắng của cô. Khi cô bước ra ngoài thì nhìn thấy thư ký Từ đưa cho cô một cục bông, bỗng nhiên cô bật cười rồi nói: “Cảm ơn anh, không có nghiêm trọng đến thế đâu.”
“Mũi đỏ hết cả lên rồi, cô yên tâm đi, xem như là vết thương từ tai nạn lao động.”
“Cả mặt của tổng giám đốc trông như thế nào tôi còn chưa thấy được, vừa vào là anh ta đã đuổi tôi ra rồi. Bây giờ anh nói đây là tai nạn lao động, vậy có nghĩa là tôi đã được nhận rồi sao?”
“Cô đến phòng khách ở lầu một nghỉ ngơi một lúc đi, tôi đi nói chuyện với tổng giám đốc.”
Mộng Viện phì cười, cô không ngờ rằng bị chút thương ngoài da thôi nhưng đã có thể giải quyết tình hình công việc của bản thân rồi. Cô gật đầu, sau đó yên lặng mà đi xuống dưới lầu.
Từ Bân suy nghĩ một lúc rồi vẫn quyết định đi vào trong phòng của tổng giám đốc.
“Tổng giám đốc Cố…”
Nghe thấy là giọng nói của Từ Bân, Cố Tinh Hà hơi ngây người sau đó vẫn trầm giọng xuống rồi nói: “Tôi tạm thời không cần ai hết, tại sao anh còn dẫn người đến nhà tôi?”
Từ Bân đi lên trước một bước, khóa cửa kĩ lưỡng sau đó lại kiểm tra khắp xung quanh, xong hết thì anh ấy mới nhẹ nhàng đi đến bên người Cố Tinh Hà, ghé vào bên tai của anh rồi nói: “Phó tổng giám đốc vừa mới triệu tập một số cổ đông đến quán trà để uống trà.”
Cố Tinh Hà ngây người ra, anh nghe hiểu ý của Từ Bân ngay lập tức. Người phó tổng giám đốc này là Cố Sùng Văn, chú hai của Cố Tinh Hà. Ông ta vốn dĩ chỉ là một tay công tử du thủ du thực*. Tập đoàn Xán Tinh là do ông nội Cố dựng nên, đến khi vào tay của Cố Tâm Vũ tức cha của Cố Tinh Hà thì tập đoàn bắt đầu trở nên lớn mạnh hơn. Mấy năm này vì sức khỏe của ba Cố không được tốt lắm nên đã giao việc quản lý tập đoàn lại cho Cố Tinh Hà.
*Du thủ du thực: Người chỉ biết ăn chơi phung phí mà không biết lo lắng cho sự nghiệp.
Thật ra từ năm nhất đại học là anh đã học những khóa quản lý rồi, có rất nhiều lúc ba anh cũng đưa anh đi tham gia thực tập cho nên lúc anh tốt nghiệp đại học là đã bắt đầu tiếp quản rồi. Tuy nhiên do chú hai vẫn luôn không biết được chuyện này nên cứ cảm thấy ông nội thiên vị, giao sự nghiệp đồ sộ của gia tộc cho một thằng oắt con quản lý. Khó khăn lắm ông ta mới chờ được đến ngày anh cả của mình không làm nữa, bản thân lại chẳng thể thăng chức lên làm tổng giám đốc nên ông ta thực sự cảm thấy rất phiền muộn.
Lần này, nghe nói Cố Tinh Hà té từ trên cao xuống, ông ta vội vàng đến bệnh viện ngay trong đêm. Anh cả và chị dâu đều đang ở nước ngoài chưa có quay về. Ở trước mặt các bác sĩ, ông ta khóc lóc thảm thiết trông hết sức đau lòng. Y tá đến an ủi khuyên nhũ ông ta mấy lần: “Ông đừng có như thế, cần thiết giữ im lặng trước phòng phẫu thuật.”
“Lòng tôi buồn lắm, tôi chỉ có một đứa cháu trai này mà thôi, khó khăn lắm mới bồi dưỡng được như ngày hôm nay, ai mà ngờ lại xảy ra tai nạn như thế chứ. Đường đường là đàn ông sức dài vai rộng thân cao bảy thước mà lại bị thương ở eo, sau này biết phải làm sao đây?”
Thư ký Từ cảm thấy cạn lời, e rằng trong lòng ông chú hai này đang cười tươi như hoa thì có.
Nhìn thấy Cố Tinh Hà nằm trên giường được đẩy ra ngoài, chú hai bước tới bám lấy mép giường rồi rất ân cần mà đẩy anh vào trong phòng bệnh. Bác sĩ nói vết thương không quá nghiêm trọng nhưng còn cần một khoảng thời gian nữa mới có thể khôi phục lại được.
Nhân lúc chú hai đi vào nhà vệ sinh không có mặt tại đây, Từ Bân bước lên phía trước một bước rồi kéo tay của bác sĩ chữa trị chính, nhét vào tay bác sĩ một phong bì thật dày và khẩn thiết cầu xin bác sĩ đừng nói những lời như thế ở trước mặt của chú hai.
Làm sao mà bác sĩ chữa trị chính lại không biết những khuất tất trong chuyện này được chứ. Những người bệnh nhân đến bệnh viện này chữa trị không phú thì cũng quý, trong gia tộc cứ tranh đấu không ngừng không nghỉ, càng giàu có thì gia đình sẽ càng không an ổn. Cái người chú hai đó diễn kịch ở trước cửa phòng phẫu thuật đâu phải mọi người không nhìn ra được, ông ta diễn giả trân thế cơ mà.
Chú hai rửa tay xong bước ra, nhìn thấy bác sĩ đã kiểm tra xong và chuẩn bị đi khỏi. Ông ta cố tình chặn lại, thân thiết mà hỏi tình hình vết thương của Cố Tinh Hà.
“Bệnh nhân té từ trên chỗ cao xuống, phần xương sống thắt lưng bị thương rất nghiêm trọng nhưng mà lần phẫu thuật này cũng xem như là thuận lợi.” Nhìn thấy chút u ám lóe lên trong mắt Cố Sùng Văn thì bác sĩ chính không thể chịu được nữa nên tiếp tục nói: “Nhưng mà…”
Vẫn còn “nhưng mà” nghĩa là vết thương không có đơn giản như thế!
“Nhưng mà cái gì? Bác sĩ cứ nói thẳng ra đi không cần phải lo lắng đâu, tôi là chú ruột của người bệnh, chúng tôi ai cũng lo lắng cho nó hết…”
Bác sĩ quay đầu lại nhìn Cố Tinh Hà đang nằm trên giường vẫn chưa tỉnh lại, thở ra một hơi rồi bước ra khỏi phòng bệnh. Cố Sùng Văn ngầm hiểu, lẳng lặng đóng cửa lại sau đó đi theo sau.
“Bây giờ có thể nói rồi chứ?”
“Ông Cố, chức trách của bác sĩ chúng tôi là chữa trị cứu mạng cho mọi người, chỉ cần có chút hy vọng thì chắc chắn sẽ cố hết sức để trị. Nhưng mà… Nói thật với ông, thật ra phẫu thuật có thể thuận lợi được như thế là vì dù sao thì người bị thương vẫn còn trẻ với lại cơ thể cũng khỏe mạnh, không có ốm yếu nhiều bệnh nên có thể chịu được.”
“Đúng thật như thế, thằng cháu này của tôi ngày thường rất thích rèn luyện sức khỏe, thích đánh bóng, hiếm khi bị bệnh, gần như cả cảm mạo cũng không bị ấy chứ.”
“Thật ra chúng tôi cũng không nắm chắc được tình hình khôi phục của cậu ấy. Với lại còn phải xem ở ý chí cũng như khát vọng sống sót của người bị thương nữa. Nói thật lòng, bị thương như thế thì người khỏe mạnh khó mà đối mặt được. Ông nói cậu ấy thích đánh bóng, chắc chắn là một người lạc quan nhưng đột nhiên không thể đứng dậy được nữa, chỉ sợ đây sẽ là sự đả kích không hề nhỏ với cậu ấy.”
Không đứng dậy được nữa ư? Cố Sùng Văn chỉ nghe được mấy chữ này thôi là trong lòng ông ta đã vui như mở hội rồi.