Chương 25
Đông Phương Ngôn Diễm không thèm để ý đến anh nữa mà xuống bếp tìm đổ ăn để lắp đầy cái bụng đói của mình.
“Đợi anh hâm lại rồi ăn, đừng ăn đồ nguội.”
“Anh nấu lúc nào ấy?”
“Lúc trưa.”
“Anh nấu xong lại không cho em ăn, đồ quá đáng nhà anh.”
“Anh tưởng em ăn anh là đủ rồi chứ?”
“Vu Hoằng Dương, anh có thôi đi không hả?”
“Được rồi, em ra bàn ngồi đi. Anh hâm xong sẽ mang ra.”
Vu Hoằng Dương tức tốc chuẩn bị đồ ăn cho Đông Phương Ngôn Diễm. Cả hai cùng nhau ăn uống xong thì Vu Hoằng Dương vào thư phòng để xử lý công việc của mình.
Sáng hôm sau, mặt trời vừa lên, tiếng chuông cửa nhà Vu Hoằng Dương đã vang lên inh ỏi. Đông Phương Ngôn Diễm nghe thấy liền lay lay người anh.
“Anh, hình như có ai đến đấy. Anh xuống nhà xem sao?”
“Mới sáng sớm mà ai tìm vậy chứ?”
Vu Hoằng Dương thức giấc trong trạng thái cáu gắt vì mới sáng sớm đã bị làm phiền, anh chậm chạp đi xuống nhà. Ngôn Diễm cũng nhanh chóng đi theo sau.
Vu Hoằng Dương ra ngoài mở cửa, là Vu phu nhân đến.
“Mẹ đến sao không vào? Bấm chuông inh ỏi như thế làm gì?”
“Thích.”
Vu phu nhân đi vào bên trong nhà, nhìn thấy Đông Phương Ngôn Diễm liền lên tiếng: “Con là…”
“Dạ con chào bác, con là Ngôn Diễm.”
“Không, ý bác là con và Hoằng Dương là mối quan hệ gì? Tại sao con lại ở đây?”
Trước những câu hỏi dồn dập của Vu phu nhân, Đông Phương Ngôn Diễm không biết nên trả lời như nào, giọng ngập ngừng: “Dạ… con là…”
“Là vợ tương lai của con.” Vu Hoằng Dương lên tiếng trả lời thay cho cô.
“Ồ.”
“Có thật như vậy không?” Vu phu nhân quay sang Ngôn Diễm, nhỏ nhẹ cất giọng hỏi.
Đông Phương Ngôn Diễm khẽ gật đầu: “Dạ, con là người yêu của Hoằng Dương ạ.”
Vu phu nhân nghe tin Vu Hoằng Dương có bạn gái liền vui vẻ ra mặt. Bà toan định kéo Ngôn Diễm ra nói chuyện thì cậu nhóc Gia Hưng tỉnh giấc không thấy mẹ đâu liền khóc toáng lên.
Đông Phương Ngôn Diễm vội vàng chạy lên xem. Vu phu nhân nghe tiếng của con nít liền khều khều người Vu Hoằng Dương: “Con bé… là mẹ đơn thân?”
Trước câu hỏi của mẹ mình, Vu Hoằng Dương chỉ biết bật cười: “Mẹ đơn thân thì sao, cũng tốt mà mẹ.”
“Thì mẹ cũng đâu có nói là không tốt. Nhưng nếu sau này hai đứa kết hôn thì phải sinh thêm đứa nữa thì mẹ mới đồng ý.”
“Không cần đâu ạ. Một đứa đã đủ nhức hết cả đầu rồi.” Vu Hoằng Dương vẫn tiếp tục diễn sâu.
“Cái thằng này, con tính để nhà họ Vu tuyệt hậu mà.”
Vu Hoằng Dương nhún vai, tỏ vẻ không quan tâm.
Đông Phương Ngôn Diễm bế bổng cậu nhóc đi xuống nhà, có hơi mẹ nên ngay lập tức đã nín khóc. Giây phút Ngôn Diễm bé Gia Hưng xuống nhà, ánh mắt Vu phu nhân đều dán lên người hai mẹ con.
“Con của con à?” Vu phu nhân cất giọng hỏi.
“Dạ.”
“Có thể cho ta ẵm một lát được không?”
Có lẽ vì đã mong mỏi có cháu ẵm bồng từ lâu nên Vu phu nhân rất thèm cảm giác này. Đông Phương Ngôn Diễm chẳng cần suy nghĩ mà ngay lập tức liền đồng ý.
“Dạ, được ạ.”
Ngôn Diễm đặt cậu nhóc vào lòng của Vu phu nhân. Vu Hoằng Dương thấy vậy liền lên tiếng: “Mong muốn có cháu ẳm bồng của mẹ đã thành sự thật rồi đấy, đừng có liên tục thúc giục con nữa.”
Vu phu nhân khẽ nhíu mày: “Phải sinh thêm.”
“Này là con của con và Ngôn Diễm. Em ấy không phải là mẹ đơn thân đâu, con đùa mẹ ấy.”
“Con ăn nói vớ vẩn cái gì đấy?” Vu phu nhân đương nhiên không tin những gì Vu Hoằng Dương vừa nói.
“Mẹ nhìn kỹ mặt thằng bé xem giống ai?”
Vu phu nhân đưa mắt nhìn kỹ khuôn mặt cậu nhóc, các đường nét trên khuôn mặt quả thật rất giống với Vu Hoằng Dương lúc bé.
“Sao mẹ? In đủ giấy đủ mực chứ ạ?”
“Quả thật rất giống.”
“Là con của con và Ngôn Diễm thật à?”
Đông Phương Ngôn Diễm thấy Vu phu nhân vẫn chưa tin liền lên tiếng: “Dạ là con của anh Dương ạ.”
“Không phải mẹ cũng bảo là rất giống con lúc nhỏ sao, mẹ vẫn không tin?”
“Mẹ có cháu rồi. Vừa có dâu vừa có cháu nội. Mẹ phải gọi điện thoại báo cho ba con biết mới được.”
Vu phu nhân vui mừng đến độ gấp gáp gọi điện thông báo cho Vu lão gia biết được tin vui này.
“Mẹ…”
“Hai đứa định khi nào thì đến hôn?”
“Này, không có cái kiểu vui chơi qua đường đâu đấy mẹ, có cả con rồi đấy.” Vu phu nhân nói tiếp.
“Vậy mẹ phải hỏi xem em ấy có chịu gả cho con không? Chứ con lúc nào cũng sẵn sàng làm chú rể.”
Bà Vu liền quay sang Ngôn Diễm: “Diễm… ý con thế nào?”
Mọi chuyện đến quá nhanh, nhất thời Ngôn Diễm cũng chẳng biết như nào, chỉ dè dặt hỏi lại: “Thế bác có đồng ý cháu làm con dâu nhà họ Vu không ạ? Gia đình cháu… chẳng còn ai, không môn đăng hộ đối với Vu gia.”
Vu phu nhân còn tưởng cô đang ngập ngừng chuyện gì, bà vội vàng cầm lấy tay Ngôn Diễm, giọng nhỏ nhẹ lên tiếng: “Con yên tâm, Vu Hoằng Dương giàu lắm, đủ để mẹ con con sống sung sướng cả đời. Bác chỉ cần một người con dâu hiền lành, ngoan ngoãn và yêu thương con trai bác là được. Còn chuyện môn đăng hộ đối gì đó bác không để tâm. Vu gia đủ sức lo được cho con cháu sau này.”
“Mẹ anh nói đúng đấy. Nên em cứ yên tâm gả cho anh nhé.”
Đông Phương Ngôn Diễm đương nhiên hiểu những gì Vu Hoằng Dương và mẹ anh nói. Cô cũng có công việc nhưng cái cô tự ti nhất chính là hoàn cảnh gia đình của mình, ba mẹ cô là ai cô cũng chẳng biết. Người nuôi cô những ngày con bé luôn đem lại cho cô một cảm giác họ không phải là ba mẹ thật sự của cô.
“Con cảm ơn bác đã thương con. Con cảm ơn bác nhiều lắm.”
“Thế đã yên tâm gả cho Vu Hoằng Dương, về làm dâu Vu gia chưa nào?”
“Bác cho tụi con thêm một thời gian được không ạ?” Đông Phương Ngôn Diễm lí nhí cất giọng.
“Sao thế? Vu Hoằng Dương ăn hiếp con à? Nếu nó dám ăn hiếp con bác sẽ xử nó giúp con.”
“Dạ không ạ. Anh ấy tốt với con lắm ạ. Nhưng mà dù sao hai tụi con cũng chỉ mới chính thức yêu nhau, thằng bé cũng còn quá nhỏ. Nếu có kết hôn, con xin bác đợi thằng bé lớn hơn một tí và tình cảm của con và Hoằng Dương phát triển thêm nữa được không ạ?”
“Hả? Mới chính thức yêu nhau mà có con rồi? Hai đứa đang đùa với mẹ đấy à?”
“Dạ thật ra thì tụi con là tình một đêm. Sau này con mới biết sau đêm đó tụi con đã có với nhau một đứa con và cũng chỉ mới nhận ra tình cảm của nhau gần đây thôi ạ.” Đông Phương Ngôn Diễm thành thật lên tiếng.
“Chỉ có em thôi. Anh đã yêu em ngay từ đêm đó.” Vu Hoằng Dương lên tiếng cắt ngang lời Ngôn Diễm.
Đông Phương Ngôn Diễm khẽ đánh nhẹ vào người anh: “Có người lớn đấy, anh ăn nói kiểu gì thế hả?”
“Anh chỉ nói sự thật. Con đường truy thê của anh đã quá dài rồi, anh muốn lâu dài, anh muốn có danh phận.”
“Không sao, dù là tình một đêm hay là gì đi chăng nữa, chỉ cần hai đứa thật lòng yêu nhau và cùng nhau xây dựng một gia đình hạnh phúc thì bác cũng chẳng có lý do gì để ngăn cản hai đứa cả.”
“Đợi anh hâm lại rồi ăn, đừng ăn đồ nguội.”
“Anh nấu lúc nào ấy?”
“Lúc trưa.”
“Anh nấu xong lại không cho em ăn, đồ quá đáng nhà anh.”
“Anh tưởng em ăn anh là đủ rồi chứ?”
“Vu Hoằng Dương, anh có thôi đi không hả?”
“Được rồi, em ra bàn ngồi đi. Anh hâm xong sẽ mang ra.”
Vu Hoằng Dương tức tốc chuẩn bị đồ ăn cho Đông Phương Ngôn Diễm. Cả hai cùng nhau ăn uống xong thì Vu Hoằng Dương vào thư phòng để xử lý công việc của mình.
Sáng hôm sau, mặt trời vừa lên, tiếng chuông cửa nhà Vu Hoằng Dương đã vang lên inh ỏi. Đông Phương Ngôn Diễm nghe thấy liền lay lay người anh.
“Anh, hình như có ai đến đấy. Anh xuống nhà xem sao?”
“Mới sáng sớm mà ai tìm vậy chứ?”
Vu Hoằng Dương thức giấc trong trạng thái cáu gắt vì mới sáng sớm đã bị làm phiền, anh chậm chạp đi xuống nhà. Ngôn Diễm cũng nhanh chóng đi theo sau.
Vu Hoằng Dương ra ngoài mở cửa, là Vu phu nhân đến.
“Mẹ đến sao không vào? Bấm chuông inh ỏi như thế làm gì?”
“Thích.”
Vu phu nhân đi vào bên trong nhà, nhìn thấy Đông Phương Ngôn Diễm liền lên tiếng: “Con là…”
“Dạ con chào bác, con là Ngôn Diễm.”
“Không, ý bác là con và Hoằng Dương là mối quan hệ gì? Tại sao con lại ở đây?”
Trước những câu hỏi dồn dập của Vu phu nhân, Đông Phương Ngôn Diễm không biết nên trả lời như nào, giọng ngập ngừng: “Dạ… con là…”
“Là vợ tương lai của con.” Vu Hoằng Dương lên tiếng trả lời thay cho cô.
“Ồ.”
“Có thật như vậy không?” Vu phu nhân quay sang Ngôn Diễm, nhỏ nhẹ cất giọng hỏi.
Đông Phương Ngôn Diễm khẽ gật đầu: “Dạ, con là người yêu của Hoằng Dương ạ.”
Vu phu nhân nghe tin Vu Hoằng Dương có bạn gái liền vui vẻ ra mặt. Bà toan định kéo Ngôn Diễm ra nói chuyện thì cậu nhóc Gia Hưng tỉnh giấc không thấy mẹ đâu liền khóc toáng lên.
Đông Phương Ngôn Diễm vội vàng chạy lên xem. Vu phu nhân nghe tiếng của con nít liền khều khều người Vu Hoằng Dương: “Con bé… là mẹ đơn thân?”
Trước câu hỏi của mẹ mình, Vu Hoằng Dương chỉ biết bật cười: “Mẹ đơn thân thì sao, cũng tốt mà mẹ.”
“Thì mẹ cũng đâu có nói là không tốt. Nhưng nếu sau này hai đứa kết hôn thì phải sinh thêm đứa nữa thì mẹ mới đồng ý.”
“Không cần đâu ạ. Một đứa đã đủ nhức hết cả đầu rồi.” Vu Hoằng Dương vẫn tiếp tục diễn sâu.
“Cái thằng này, con tính để nhà họ Vu tuyệt hậu mà.”
Vu Hoằng Dương nhún vai, tỏ vẻ không quan tâm.
Đông Phương Ngôn Diễm bế bổng cậu nhóc đi xuống nhà, có hơi mẹ nên ngay lập tức đã nín khóc. Giây phút Ngôn Diễm bé Gia Hưng xuống nhà, ánh mắt Vu phu nhân đều dán lên người hai mẹ con.
“Con của con à?” Vu phu nhân cất giọng hỏi.
“Dạ.”
“Có thể cho ta ẵm một lát được không?”
Có lẽ vì đã mong mỏi có cháu ẵm bồng từ lâu nên Vu phu nhân rất thèm cảm giác này. Đông Phương Ngôn Diễm chẳng cần suy nghĩ mà ngay lập tức liền đồng ý.
“Dạ, được ạ.”
Ngôn Diễm đặt cậu nhóc vào lòng của Vu phu nhân. Vu Hoằng Dương thấy vậy liền lên tiếng: “Mong muốn có cháu ẳm bồng của mẹ đã thành sự thật rồi đấy, đừng có liên tục thúc giục con nữa.”
Vu phu nhân khẽ nhíu mày: “Phải sinh thêm.”
“Này là con của con và Ngôn Diễm. Em ấy không phải là mẹ đơn thân đâu, con đùa mẹ ấy.”
“Con ăn nói vớ vẩn cái gì đấy?” Vu phu nhân đương nhiên không tin những gì Vu Hoằng Dương vừa nói.
“Mẹ nhìn kỹ mặt thằng bé xem giống ai?”
Vu phu nhân đưa mắt nhìn kỹ khuôn mặt cậu nhóc, các đường nét trên khuôn mặt quả thật rất giống với Vu Hoằng Dương lúc bé.
“Sao mẹ? In đủ giấy đủ mực chứ ạ?”
“Quả thật rất giống.”
“Là con của con và Ngôn Diễm thật à?”
Đông Phương Ngôn Diễm thấy Vu phu nhân vẫn chưa tin liền lên tiếng: “Dạ là con của anh Dương ạ.”
“Không phải mẹ cũng bảo là rất giống con lúc nhỏ sao, mẹ vẫn không tin?”
“Mẹ có cháu rồi. Vừa có dâu vừa có cháu nội. Mẹ phải gọi điện thoại báo cho ba con biết mới được.”
Vu phu nhân vui mừng đến độ gấp gáp gọi điện thông báo cho Vu lão gia biết được tin vui này.
“Mẹ…”
“Hai đứa định khi nào thì đến hôn?”
“Này, không có cái kiểu vui chơi qua đường đâu đấy mẹ, có cả con rồi đấy.” Vu phu nhân nói tiếp.
“Vậy mẹ phải hỏi xem em ấy có chịu gả cho con không? Chứ con lúc nào cũng sẵn sàng làm chú rể.”
Bà Vu liền quay sang Ngôn Diễm: “Diễm… ý con thế nào?”
Mọi chuyện đến quá nhanh, nhất thời Ngôn Diễm cũng chẳng biết như nào, chỉ dè dặt hỏi lại: “Thế bác có đồng ý cháu làm con dâu nhà họ Vu không ạ? Gia đình cháu… chẳng còn ai, không môn đăng hộ đối với Vu gia.”
Vu phu nhân còn tưởng cô đang ngập ngừng chuyện gì, bà vội vàng cầm lấy tay Ngôn Diễm, giọng nhỏ nhẹ lên tiếng: “Con yên tâm, Vu Hoằng Dương giàu lắm, đủ để mẹ con con sống sung sướng cả đời. Bác chỉ cần một người con dâu hiền lành, ngoan ngoãn và yêu thương con trai bác là được. Còn chuyện môn đăng hộ đối gì đó bác không để tâm. Vu gia đủ sức lo được cho con cháu sau này.”
“Mẹ anh nói đúng đấy. Nên em cứ yên tâm gả cho anh nhé.”
Đông Phương Ngôn Diễm đương nhiên hiểu những gì Vu Hoằng Dương và mẹ anh nói. Cô cũng có công việc nhưng cái cô tự ti nhất chính là hoàn cảnh gia đình của mình, ba mẹ cô là ai cô cũng chẳng biết. Người nuôi cô những ngày con bé luôn đem lại cho cô một cảm giác họ không phải là ba mẹ thật sự của cô.
“Con cảm ơn bác đã thương con. Con cảm ơn bác nhiều lắm.”
“Thế đã yên tâm gả cho Vu Hoằng Dương, về làm dâu Vu gia chưa nào?”
“Bác cho tụi con thêm một thời gian được không ạ?” Đông Phương Ngôn Diễm lí nhí cất giọng.
“Sao thế? Vu Hoằng Dương ăn hiếp con à? Nếu nó dám ăn hiếp con bác sẽ xử nó giúp con.”
“Dạ không ạ. Anh ấy tốt với con lắm ạ. Nhưng mà dù sao hai tụi con cũng chỉ mới chính thức yêu nhau, thằng bé cũng còn quá nhỏ. Nếu có kết hôn, con xin bác đợi thằng bé lớn hơn một tí và tình cảm của con và Hoằng Dương phát triển thêm nữa được không ạ?”
“Hả? Mới chính thức yêu nhau mà có con rồi? Hai đứa đang đùa với mẹ đấy à?”
“Dạ thật ra thì tụi con là tình một đêm. Sau này con mới biết sau đêm đó tụi con đã có với nhau một đứa con và cũng chỉ mới nhận ra tình cảm của nhau gần đây thôi ạ.” Đông Phương Ngôn Diễm thành thật lên tiếng.
“Chỉ có em thôi. Anh đã yêu em ngay từ đêm đó.” Vu Hoằng Dương lên tiếng cắt ngang lời Ngôn Diễm.
Đông Phương Ngôn Diễm khẽ đánh nhẹ vào người anh: “Có người lớn đấy, anh ăn nói kiểu gì thế hả?”
“Anh chỉ nói sự thật. Con đường truy thê của anh đã quá dài rồi, anh muốn lâu dài, anh muốn có danh phận.”
“Không sao, dù là tình một đêm hay là gì đi chăng nữa, chỉ cần hai đứa thật lòng yêu nhau và cùng nhau xây dựng một gia đình hạnh phúc thì bác cũng chẳng có lý do gì để ngăn cản hai đứa cả.”