Chương 26
Trước những tình cảm to lớn mà Vu Hoằng Dương và Vu phu nhân dành cho mình, Đông Phương Ngôn Diễm chợt rưng rưng nước mắt.
“Con cảm ơn mọi người nhiều lắm. Cảm ơn anh và bác đã yêu thương con và con của con.”
“Con của em gì chứ? Con của hai chúng ta.” Vu Hoằng Dương vẫn hơn thua tới cùng.
Vu phu nhân cũng không ép buộc cả hai phải kết hôn ngay lập tức, bà đề nghị cả hai đăng ký kết hôn trước để Đông Phương Ngôn Diễm có một danh phận đàng hoàng, còn hôn lễ sẽ tổ chức khi cậu nhóc lớn hơn một tí và đương nhiên Đông Phương Ngôn Diễm cũng đồng ý với ý kiến của Vu phu nhân.
Ngày cô cùng Vu Hoằng Dương đi lãnh chứng, cầm giấy chứng nhận kết hôn trên tay mà tâm trạng của Đông Phương Ngôn Diễm rối bời, cảm xúc lẫn lộn.
“Sao thế? Hối hận rồi?”
“Không hối hận nhưng có vẻ hơi nhanh anh nhỉ?”
“Không nhanh, anh đợi em rất lâu rồi.”
“Vô sỉ.”
“Vô sỉ mà có được vợ thì anh còn có thể vô sỉ hơn nữa.”
“Nhanh nhỉ, vừa mới yêu nhau được vài hôm đã lãnh chứng. Em còn chưa cảm nhận được cảm giác được theo đuổi, được hẹn hò là như thế nào ấy.” Đông Phương Ngôn Diễm tỏ vẻ tiếc nuối.
“Em nói anh chưa từng theo đuổi em á? Anh theo em sang tận Singapore rồi còn gì? Còn hẹn hò thì bây giờ chúng ta vẫn có thể hẹn hò mà, chẳng làm sao cả. Chỉ cần em thích anh đều làm được.”
“Mạnh miệng thế, anh biết em thích gì à? Cái em thích anh không làm được đâu.”
“Là gì?”
“Em ước gì không xảy ra đêm đó với anh. Như vậy em sẽ không gặp phải một người vừa vô sỉ vừa tự luyến như anh.”
Vu Hoằng Dương dùng sức bế bổng cả người cô lên, miệng luôn cười te toét, đây là điều hết sức hiếm gặp ở Vu Hoằng Dương.
“Muộn rồi, bây giờ em đã thuộc về anh.”
“Đi thôi, anh đưa em đi ăn.”
Vu Hoằng Dương lái xe đưa cô đến một nhà hàng sang trọng, anh bảo ăn mừng cho sự kiện trọng đại này nên bắt buộc Đông Phương Ngôn Diễm phải đi cùng anh.
Đông Phương Ngôn Diễm sánh đôi cùng Vu Hoằng Dương đi vào bên trong với sự tò mò của các nhân viên có mặt ở đây. Vu tổng nổi tiếng lạnh lùng, cấm dục nay lại công khai xuất hiện cùng một người con gái, tin tức này chắc chắn sẽ bùng nổ trên mạng xã hội.
“Người con gái kia là ai thế? Sao lại xuất hiện cùng Vu tổng thế kia?”
“Trông họ đẹp đôi nhỉ.”
“Vu tổng có bạn gái rồi sao?”
“Đúng là trai tài gái sắc mà, tôi bị sốc viral mất thôi.”
Đông Phương Ngôn Diễm cố gắng đi nhanh nhất có thể để tránh đi những lời bàn tán kia, gương mặt dần đỏ ửng lên vì xấu hổ.
“Sao thế? Ngại à?”
“Một chút.”
“Anh tưởng em chỉ ngại khi lăn giường cùng anh thôi chứ. Người khác mới nói có vài câu mà em đã đỏ hết cả mặt thế kia à?”
“Anh im miệng.”
“Được rồi, vào trong đi em.”
Vu Hoằng Dương dẫn Ngôn Diễm đi vào một căn phòng VIP đã được chuẩn bị trước. Cánh cửa phòng mở ra, bên trong tràn ngập nào là hoa tươi, nào là nến, lung linh cả một góc. Tiếng đàn du dương càng làm tăng thêm sự lãng mạn.
Đông Phương Ngôn Diễm bị bất ngờ trước không gian vô cùng lãng mạn kia: “Anh… chuẩn bị cho em sao?”
“Ừ, mừng ngày em và anh lãnh chứng thành công. Anh xin lỗi vì chưa thể cho em một buổi cầu hôn cùng một hôn lễ trọn vẹn. Em cho anh nợ nhé, chắc chắn anh sẽ thực hiện, tuyệt đối không để em phải chịu thiệt.”
Đông Phương Ngôn Diễm rưng rưng trước tình cảm anh dành cho cô. Quả thật, Vu Hoằng Dương lúc nào cũng để ý đến cảm nhận của Ngôn Diễm, anh luôn cố gắng làm cô hạnh phúc.
Ngôn Diễm hôn nhẹ lên môi anh, giọng thủ thỉ: “Cảm ơn anh, cảm ơn anh vì đã luôn nghĩ đến em.”
“Vì em xứng đáng.”
“Đợi con lớn hơn một chút, chúng ta sẽ tổ chức hôn lễ, như vậy con cũng có thể tham gia. Thế nên, em cho anh nợ nhé.”
“Nợ nhưng em vẫn tính lãi nhé.”
“Được.”
“Anh không hỏi lãi là gì mà đã vội đồng ý rồi.”
“Là gì anh cũng đều chấp nhận.”
“Lãi là anh phải yêu thương mẹ con em nhiều hơn, không được ‘ăn hiếp’ em nữa.”
“Được, nhưng chuyện có ‘ăn hiếp’ em hay không anh không hứa trước được, vì anh biết có hứa anh cũng không làm được.”
“Lưu manh.”
Đông Phương Ngôn Diễm chăm chú nhìn xung quanh căn phòng, mỗi chi tiết đều được chuẩn bị cực kỳ tỉ mỉ, công phu.
“Anh chuẩn bị từ bao giờ thế?”
“Em thích không?”
Đông Phương Ngôn Diễm không giấu được niềm hạnh phúc của mình, liên tục cảm thán: “Rất thích. Chắc là mất nhiều thời gian lắm anh nhỉ, trông rất tỉ mỉ, rất đẹp.”
“Đương nhiên, người phụ nữ của Vu Hoằng Dương này phải là người hạnh phúc nhất thế gian.”
VuThời Gia Hưng đã có ông bà Vu chăm nên cả hai dành toàn bộ quỹ thời gian trong ngày để dành cho nhau. Cùng nhau dùng bữa, cùng nhau đi dạo, đi xem phim giống như bao cặp đôi khác.
Cái cảm giác này Vu Hoằng Dương chưa từng có được, chỉ khi ở bên cạnh Đông Phương Ngôn Diễm anh mới có được cảm giác bình yên, được yêu thương là như thế nào. Đông Phương Ngôn Diễm cũng thế, khi ở bên cạnh Vu Hoằng Dương cô mới có cảm giác được chở che, được là chính mình, chẳng phải gồng mình lên chịu đựng mọi thứ. Ở bên cạnh anh, cô có thể thoải mái làm nũng, có thể trẻ con mà hưởng thụ sự cưng chiều vô điều kiện từ anh.
Cả hai cùng nhau đi dạo ngắm nhìn thành phố về đêm, cùng tâm sự, cùng ăn những món ăn lề đường bình dị.
“Thì ra cảm giác được yêu và được ở bên cạnh người mình yêu lại tuyệt vời như thế này nhỉ?” Vu Hoằng Dương cất giọng.
Câu nói của Vu Hoằng Dương khiến Đông Phương Ngôn Diễm liền ngừng chân, ngạc nhiên hỏi: “Trước đây anh chưa từng yêu đương sao?”
“Đời trai của anh bị em ăn sạch sẽ, còn bị em xem như là trai bao thì bạn gái ở đâu ra.” Vu Hoằng Dương hờn dỗi lên tiếng.
“Anh đẹp trai, giàu có như thế mà chưa từng có bạn gái? Không có cô gái nào thích anh sao? Hay là anh…?”
“Ý em là anh thích con trai? Em có tin ngày mai em không xuống được giường không hả?”
“Anh đừng có dọa em, em mách mẹ đấy.”
“Em dẹp ngay cái suy nghĩ vớ vẩn đấy đi. Cần anh cho em kiểm tra lại không.
“Đang ở nơi công cộng đấy, anh ăn nói không ý tứ gì cả.”
“Em nghi ngờ anh.” Vu Hoằng Dương hậm hực, buộc tội Ngôn Diễm.
“Chỉ là em thắc mắc nên hỏi thôi. Anh cáu gắt cái gì chứ. Đúng là đồ già khó tính.”
Vu Hoằng Dương: “…”
“Con cảm ơn mọi người nhiều lắm. Cảm ơn anh và bác đã yêu thương con và con của con.”
“Con của em gì chứ? Con của hai chúng ta.” Vu Hoằng Dương vẫn hơn thua tới cùng.
Vu phu nhân cũng không ép buộc cả hai phải kết hôn ngay lập tức, bà đề nghị cả hai đăng ký kết hôn trước để Đông Phương Ngôn Diễm có một danh phận đàng hoàng, còn hôn lễ sẽ tổ chức khi cậu nhóc lớn hơn một tí và đương nhiên Đông Phương Ngôn Diễm cũng đồng ý với ý kiến của Vu phu nhân.
Ngày cô cùng Vu Hoằng Dương đi lãnh chứng, cầm giấy chứng nhận kết hôn trên tay mà tâm trạng của Đông Phương Ngôn Diễm rối bời, cảm xúc lẫn lộn.
“Sao thế? Hối hận rồi?”
“Không hối hận nhưng có vẻ hơi nhanh anh nhỉ?”
“Không nhanh, anh đợi em rất lâu rồi.”
“Vô sỉ.”
“Vô sỉ mà có được vợ thì anh còn có thể vô sỉ hơn nữa.”
“Nhanh nhỉ, vừa mới yêu nhau được vài hôm đã lãnh chứng. Em còn chưa cảm nhận được cảm giác được theo đuổi, được hẹn hò là như thế nào ấy.” Đông Phương Ngôn Diễm tỏ vẻ tiếc nuối.
“Em nói anh chưa từng theo đuổi em á? Anh theo em sang tận Singapore rồi còn gì? Còn hẹn hò thì bây giờ chúng ta vẫn có thể hẹn hò mà, chẳng làm sao cả. Chỉ cần em thích anh đều làm được.”
“Mạnh miệng thế, anh biết em thích gì à? Cái em thích anh không làm được đâu.”
“Là gì?”
“Em ước gì không xảy ra đêm đó với anh. Như vậy em sẽ không gặp phải một người vừa vô sỉ vừa tự luyến như anh.”
Vu Hoằng Dương dùng sức bế bổng cả người cô lên, miệng luôn cười te toét, đây là điều hết sức hiếm gặp ở Vu Hoằng Dương.
“Muộn rồi, bây giờ em đã thuộc về anh.”
“Đi thôi, anh đưa em đi ăn.”
Vu Hoằng Dương lái xe đưa cô đến một nhà hàng sang trọng, anh bảo ăn mừng cho sự kiện trọng đại này nên bắt buộc Đông Phương Ngôn Diễm phải đi cùng anh.
Đông Phương Ngôn Diễm sánh đôi cùng Vu Hoằng Dương đi vào bên trong với sự tò mò của các nhân viên có mặt ở đây. Vu tổng nổi tiếng lạnh lùng, cấm dục nay lại công khai xuất hiện cùng một người con gái, tin tức này chắc chắn sẽ bùng nổ trên mạng xã hội.
“Người con gái kia là ai thế? Sao lại xuất hiện cùng Vu tổng thế kia?”
“Trông họ đẹp đôi nhỉ.”
“Vu tổng có bạn gái rồi sao?”
“Đúng là trai tài gái sắc mà, tôi bị sốc viral mất thôi.”
Đông Phương Ngôn Diễm cố gắng đi nhanh nhất có thể để tránh đi những lời bàn tán kia, gương mặt dần đỏ ửng lên vì xấu hổ.
“Sao thế? Ngại à?”
“Một chút.”
“Anh tưởng em chỉ ngại khi lăn giường cùng anh thôi chứ. Người khác mới nói có vài câu mà em đã đỏ hết cả mặt thế kia à?”
“Anh im miệng.”
“Được rồi, vào trong đi em.”
Vu Hoằng Dương dẫn Ngôn Diễm đi vào một căn phòng VIP đã được chuẩn bị trước. Cánh cửa phòng mở ra, bên trong tràn ngập nào là hoa tươi, nào là nến, lung linh cả một góc. Tiếng đàn du dương càng làm tăng thêm sự lãng mạn.
Đông Phương Ngôn Diễm bị bất ngờ trước không gian vô cùng lãng mạn kia: “Anh… chuẩn bị cho em sao?”
“Ừ, mừng ngày em và anh lãnh chứng thành công. Anh xin lỗi vì chưa thể cho em một buổi cầu hôn cùng một hôn lễ trọn vẹn. Em cho anh nợ nhé, chắc chắn anh sẽ thực hiện, tuyệt đối không để em phải chịu thiệt.”
Đông Phương Ngôn Diễm rưng rưng trước tình cảm anh dành cho cô. Quả thật, Vu Hoằng Dương lúc nào cũng để ý đến cảm nhận của Ngôn Diễm, anh luôn cố gắng làm cô hạnh phúc.
Ngôn Diễm hôn nhẹ lên môi anh, giọng thủ thỉ: “Cảm ơn anh, cảm ơn anh vì đã luôn nghĩ đến em.”
“Vì em xứng đáng.”
“Đợi con lớn hơn một chút, chúng ta sẽ tổ chức hôn lễ, như vậy con cũng có thể tham gia. Thế nên, em cho anh nợ nhé.”
“Nợ nhưng em vẫn tính lãi nhé.”
“Được.”
“Anh không hỏi lãi là gì mà đã vội đồng ý rồi.”
“Là gì anh cũng đều chấp nhận.”
“Lãi là anh phải yêu thương mẹ con em nhiều hơn, không được ‘ăn hiếp’ em nữa.”
“Được, nhưng chuyện có ‘ăn hiếp’ em hay không anh không hứa trước được, vì anh biết có hứa anh cũng không làm được.”
“Lưu manh.”
Đông Phương Ngôn Diễm chăm chú nhìn xung quanh căn phòng, mỗi chi tiết đều được chuẩn bị cực kỳ tỉ mỉ, công phu.
“Anh chuẩn bị từ bao giờ thế?”
“Em thích không?”
Đông Phương Ngôn Diễm không giấu được niềm hạnh phúc của mình, liên tục cảm thán: “Rất thích. Chắc là mất nhiều thời gian lắm anh nhỉ, trông rất tỉ mỉ, rất đẹp.”
“Đương nhiên, người phụ nữ của Vu Hoằng Dương này phải là người hạnh phúc nhất thế gian.”
VuThời Gia Hưng đã có ông bà Vu chăm nên cả hai dành toàn bộ quỹ thời gian trong ngày để dành cho nhau. Cùng nhau dùng bữa, cùng nhau đi dạo, đi xem phim giống như bao cặp đôi khác.
Cái cảm giác này Vu Hoằng Dương chưa từng có được, chỉ khi ở bên cạnh Đông Phương Ngôn Diễm anh mới có được cảm giác bình yên, được yêu thương là như thế nào. Đông Phương Ngôn Diễm cũng thế, khi ở bên cạnh Vu Hoằng Dương cô mới có cảm giác được chở che, được là chính mình, chẳng phải gồng mình lên chịu đựng mọi thứ. Ở bên cạnh anh, cô có thể thoải mái làm nũng, có thể trẻ con mà hưởng thụ sự cưng chiều vô điều kiện từ anh.
Cả hai cùng nhau đi dạo ngắm nhìn thành phố về đêm, cùng tâm sự, cùng ăn những món ăn lề đường bình dị.
“Thì ra cảm giác được yêu và được ở bên cạnh người mình yêu lại tuyệt vời như thế này nhỉ?” Vu Hoằng Dương cất giọng.
Câu nói của Vu Hoằng Dương khiến Đông Phương Ngôn Diễm liền ngừng chân, ngạc nhiên hỏi: “Trước đây anh chưa từng yêu đương sao?”
“Đời trai của anh bị em ăn sạch sẽ, còn bị em xem như là trai bao thì bạn gái ở đâu ra.” Vu Hoằng Dương hờn dỗi lên tiếng.
“Anh đẹp trai, giàu có như thế mà chưa từng có bạn gái? Không có cô gái nào thích anh sao? Hay là anh…?”
“Ý em là anh thích con trai? Em có tin ngày mai em không xuống được giường không hả?”
“Anh đừng có dọa em, em mách mẹ đấy.”
“Em dẹp ngay cái suy nghĩ vớ vẩn đấy đi. Cần anh cho em kiểm tra lại không.
“Đang ở nơi công cộng đấy, anh ăn nói không ý tứ gì cả.”
“Em nghi ngờ anh.” Vu Hoằng Dương hậm hực, buộc tội Ngôn Diễm.
“Chỉ là em thắc mắc nên hỏi thôi. Anh cáu gắt cái gì chứ. Đúng là đồ già khó tính.”
Vu Hoằng Dương: “…”