Chương 27
Đông Phương Ngôn Diễm nói xong liền ba chân bốn cẳng chạy về phía xe, chỉ sợ chậm một chút thôi thì cô sẽ bị Vu Hoằng Dương xử trãm vì câu nói vừa rồi mất.
Vu Hoằng Dương nhìn Đông Phương Ngôn Diễm lật đật chạy trốn liền thở dài bất lực: “Chậm thôi, ngã bây giờ.”
“Thà bị ngã còn hơn là bị anh tóm được.”
Vu Hoằng Dương kiểu: “Trong mắt em anh đáng sợ thế à?”
Vu Hoằng Dương chầm chậm đi phía sau Đông Phương Ngôn Diễm, ánh mắt liên tục dáng lên người cô. Nhìn Ngôn Diễm vô tư, hồn nhiên, chẳng ai có thể nghĩ cô đã là mẹ của một cậu nhóc.
“Anh nhìn em như vậy làm gì?”
“Có gan hỏi mà không có gan nghe câu trả lời à? Chạy vội vã thế?”
“Không nghe có được không. Em tin anh mà.”
“Không, phải nghe. Vẻ mặt kia của em là tin tưởng anh dữ chưa?”
“Tin mà.”
Dù Đông Phương Ngôn Diễm có muốn nghe hay không thì Vu Hoằng Dương vẫn nhất quyết nói cho cô hiểu: “Anh chưa từng có bạn gái không phải vì anh không có cảm giác với phụ nữ mà đơn giản là vì anh không có thời gian yêu đương và anh cảm thấy chưa có ai khiến anh phải rung động, muốn che chở, muốn được yêu đương như khi ở bên cạnh em. Những gì anh nói đều là sự thật chứ không phải vì muốn lấy lòng em.”
“Anh không có người yêu cũ, càng không có crush cũ hay gì gì đó, anh chỉ có em. Nên em yên tâm là sẽ chẳng có trà xanh, tiểu tam gì chen chân vào được mối quan hệ giữa chúng ta.” Vu Hoằng Dương khẳng định chắc nịch.
“Bây giờ không có nhưng tương lai làm sao có thể biết được. Anh mạnh miệng thế không sợ bị vả mặt à?”
“Chuyện duy nhất anh sợ chính là em và con rời xa anh.”
“Sẽ không có chuyện đó. Chỉ cần anh không phản bội tình yêu của chúng ta thì chẳng có lý do gì mà em phải rời bỏ anh hết.”
“Ừ, có câu trả lời rồi đó. Đã tin tưởng anh chưa?”
Đông Phương Ngôn Diễm bĩu môi: “Tin rồi, em có nghi ngờ anh gì đâu chứ.”
“Có vẻ em vẫn chưa tin lắm nhỉ. Tối anh sẽ chứng minh cho em thấy.”
“Chứng minh cái gì chứ. Ai cần anh chứng minh.” Đông Phương Ngôn Diễm vội vàng lên tiếng cắt ngang lời Vu Hoằng Dương, không cho anh tiếp tục ăn nói xằng bậy.
Vu Hoằng Dương cười lớn: “Thế em hôn anh một cái, anh liền bỏ qua cho em.”
“Thành giao.”
Đông Phương Ngôn Diễm nhanh chóng chòm người sang ghế lái, chậm rãi đặt lên môi Vu Hoằng Dương một nụ hôn ngọt ngào. Rất nhanh, Vu Hoằng Dương đã chuyển từ thế bị động sang chủ động tấn công cô. Anh mạnh bạo hôn lấy môi cô, nhân lúc Ngôn Diễm không để ý là dùng lưỡi càng quét trong khoang miệng. Mãi đến khi Đông Phương Ngôn Diễm có cảm giác khó thở anh mới luyến tiếc buông môi cô ra.
“Anh định không cho em thở đấy à? Khó chịu chết đi được.”
“Mới hôn một tí đã vậy rồi, em phải luyện tập nhiều lên.”
“Hôn cũng hôn rồi, anh đừng có mà lật lọng.”
“Lật lọng chuyện gì? Chuyện lăn giường à? Bộ em tính treo giò anh à?”
Đông Phương Ngôn Diễm: “…”
“Đúng là ăn gian nói dối là nghề của đàn ông.”
[…]
Thời gian cứ thế trôi đi, Vu Thời Gia Hưng cũng đã gần được 1 tuổi. Đông Phương Ngôn Diễm cũng đã trở lại Lạc Thần làm việc được một thời gian. Vị trí chuyên viên thiết kế vẫn giữ nguyên cho cô.
Trở lại Lạc Thần lần này, Đông Phương Ngôn Diễm và Vu Hoằng Dương đã bàn bạc sẽ hạn chế tương tác với nhau ở tập đoàn để tránh mọi người bàn tán, ảnh hưởng đến quá trình làm việc của Đông Phương Ngôn Diễm.
Ngôn Diễm trở lại làm việc mọi người đều vui vẻ chào đón, ngoại trừ Thư Nhiễm và Nhã Tịch vẫn luôn ghen ghét, đố kỵ với Đông Phương Ngôn Diễm.
“Ơ kìa, không phải nộp đơn nghỉ việc rất dứt khoát sao? Bây giờ lại quay về đây, không có công ty nào nhận một người ‘tài năng’ như cô à? Đúng là mặt dày.” Nhã Tịch thấy Đông Phương Ngôn Diễm quay trở lại làm việc liền lên
tiếng mỉa mai.
Thư Nhiễm thấy vậy cũng nhanh chóng hùa theo: “Phải đấy, quay lại đây làm gì?”
Đông Phương Ngôn Diễm vốn định không để ý nhưng Thư Nhiễm và Nhã Tịch được nước làm tới, liên tục móc mỉa cô.
“Nói cô đấy đồ mặt dày. Điếc à?”
“Sao? Hai cô không bằng tôi nên thấy tôi trở lại làm việc nên đố kỵ à. Người có năng lực chả ai hành xử như hai cô. Bớt nói lại cho người khác còn tưởng mình khôn.”
“Mày mắng ai ngu hả? Con khốn này.”
“Tôi nói cô đấy.”
Bị Ngôn Diễm mắng, Thư Nhiễm và Nhã Tịch đùng đùng nổi giận, xông đến định đánh cô nhưng bị mọi người kịp thời can ngăn.
“Có thôi đi không hả?”
“Đâu là chỗ làm việc. Hành xử như giang hồ thế à? Có muốn bị trừ lương không hả?”
Bị mắng, Thư Nhiễm và Nhã Tịch cũng nhanh chóng tản ra, về vị trí làm việc của mình.
“Cô cứ đợi đó Ngôn Diễm.”
“Ừ.”
Đúng lúc đó, Vu Hoằng Dương vừa đi gặp đối tác từ bên ngoài về, nhìn thấy đám đông tụ tập liền lên tiếng: “Có chuyện gì à? Không làm việc, tụ năm tụ bảy ở đấy làm gì?”
“Dạ không có gì thưa chủ tịch.”
“Mọi người tập trung làm việc đi.”
Vu Hoằng Dương khẽ đưa mắt về phía bàn làm việc của Đông Phương Ngôn Diễm cất giọng: “Ngôn Diễm, lên phòng gặp tôi có việc.”
“Dạ vâng thưa chủ tịch.”
Nói xong, Vu Hoằng Dương liền rời đi. Đông Phương Ngôn Diễm cũng nhanh chóng đi theo.
Mọi người nhìn thấy được sự ưu ái của Vu Hoằng Dương dành cho Đông Phương Ngôn Diễm liền bàn tán.
“Không biết lại giở trò gì mà lúc nào cũng được chủ tịch thiên vị.” Nhã Tịch lên tiếng.
“Nếu cô cũng muốn được ưu ái thì chứng minh năng lực của mình đi. Năng lực không tới đâu mà suốt ngày đòi hỏi người khác phải như thế này như thế kia với mình. Ấu trĩ.”
“Thì tôi cũng chỉ nói những gì mình tôi thấy thôi. Liên quan gì đến cô mà cô lên tiếng.”
“Thấy ngứa mắt nên lên tiếng được không?”
“Cô…”
Những gì Nhã Tịch nói Đông Phương Ngôn Diễm đều nghe thấy, nhưng rồi cũng thôi không đôi co với cô ta, cô nhanh chóng lên gặp Vu Hoằng Dương.
“Chủ tịch tìm tôi có việc gì không?” Đông Phương Ngôn Diễm tự giác giữ khoảng cách.
Vu Hoằng Dương thấy cô gọi mình chủ tịch liền khẽ nhíu mày: “Chủ tịch tìm tôi có việc gì không? Nghe xa lạ thế”
“Đang ở nơi làm việc đó, anh nghiêm túc một tí đi.”
Vu Hoằng Dương thu lại nét tươi cười, nghiêm giọng lên tiếng: “Nói đi, ai ăn hiếp em.”
Vu Hoằng Dương nhìn Đông Phương Ngôn Diễm lật đật chạy trốn liền thở dài bất lực: “Chậm thôi, ngã bây giờ.”
“Thà bị ngã còn hơn là bị anh tóm được.”
Vu Hoằng Dương kiểu: “Trong mắt em anh đáng sợ thế à?”
Vu Hoằng Dương chầm chậm đi phía sau Đông Phương Ngôn Diễm, ánh mắt liên tục dáng lên người cô. Nhìn Ngôn Diễm vô tư, hồn nhiên, chẳng ai có thể nghĩ cô đã là mẹ của một cậu nhóc.
“Anh nhìn em như vậy làm gì?”
“Có gan hỏi mà không có gan nghe câu trả lời à? Chạy vội vã thế?”
“Không nghe có được không. Em tin anh mà.”
“Không, phải nghe. Vẻ mặt kia của em là tin tưởng anh dữ chưa?”
“Tin mà.”
Dù Đông Phương Ngôn Diễm có muốn nghe hay không thì Vu Hoằng Dương vẫn nhất quyết nói cho cô hiểu: “Anh chưa từng có bạn gái không phải vì anh không có cảm giác với phụ nữ mà đơn giản là vì anh không có thời gian yêu đương và anh cảm thấy chưa có ai khiến anh phải rung động, muốn che chở, muốn được yêu đương như khi ở bên cạnh em. Những gì anh nói đều là sự thật chứ không phải vì muốn lấy lòng em.”
“Anh không có người yêu cũ, càng không có crush cũ hay gì gì đó, anh chỉ có em. Nên em yên tâm là sẽ chẳng có trà xanh, tiểu tam gì chen chân vào được mối quan hệ giữa chúng ta.” Vu Hoằng Dương khẳng định chắc nịch.
“Bây giờ không có nhưng tương lai làm sao có thể biết được. Anh mạnh miệng thế không sợ bị vả mặt à?”
“Chuyện duy nhất anh sợ chính là em và con rời xa anh.”
“Sẽ không có chuyện đó. Chỉ cần anh không phản bội tình yêu của chúng ta thì chẳng có lý do gì mà em phải rời bỏ anh hết.”
“Ừ, có câu trả lời rồi đó. Đã tin tưởng anh chưa?”
Đông Phương Ngôn Diễm bĩu môi: “Tin rồi, em có nghi ngờ anh gì đâu chứ.”
“Có vẻ em vẫn chưa tin lắm nhỉ. Tối anh sẽ chứng minh cho em thấy.”
“Chứng minh cái gì chứ. Ai cần anh chứng minh.” Đông Phương Ngôn Diễm vội vàng lên tiếng cắt ngang lời Vu Hoằng Dương, không cho anh tiếp tục ăn nói xằng bậy.
Vu Hoằng Dương cười lớn: “Thế em hôn anh một cái, anh liền bỏ qua cho em.”
“Thành giao.”
Đông Phương Ngôn Diễm nhanh chóng chòm người sang ghế lái, chậm rãi đặt lên môi Vu Hoằng Dương một nụ hôn ngọt ngào. Rất nhanh, Vu Hoằng Dương đã chuyển từ thế bị động sang chủ động tấn công cô. Anh mạnh bạo hôn lấy môi cô, nhân lúc Ngôn Diễm không để ý là dùng lưỡi càng quét trong khoang miệng. Mãi đến khi Đông Phương Ngôn Diễm có cảm giác khó thở anh mới luyến tiếc buông môi cô ra.
“Anh định không cho em thở đấy à? Khó chịu chết đi được.”
“Mới hôn một tí đã vậy rồi, em phải luyện tập nhiều lên.”
“Hôn cũng hôn rồi, anh đừng có mà lật lọng.”
“Lật lọng chuyện gì? Chuyện lăn giường à? Bộ em tính treo giò anh à?”
Đông Phương Ngôn Diễm: “…”
“Đúng là ăn gian nói dối là nghề của đàn ông.”
[…]
Thời gian cứ thế trôi đi, Vu Thời Gia Hưng cũng đã gần được 1 tuổi. Đông Phương Ngôn Diễm cũng đã trở lại Lạc Thần làm việc được một thời gian. Vị trí chuyên viên thiết kế vẫn giữ nguyên cho cô.
Trở lại Lạc Thần lần này, Đông Phương Ngôn Diễm và Vu Hoằng Dương đã bàn bạc sẽ hạn chế tương tác với nhau ở tập đoàn để tránh mọi người bàn tán, ảnh hưởng đến quá trình làm việc của Đông Phương Ngôn Diễm.
Ngôn Diễm trở lại làm việc mọi người đều vui vẻ chào đón, ngoại trừ Thư Nhiễm và Nhã Tịch vẫn luôn ghen ghét, đố kỵ với Đông Phương Ngôn Diễm.
“Ơ kìa, không phải nộp đơn nghỉ việc rất dứt khoát sao? Bây giờ lại quay về đây, không có công ty nào nhận một người ‘tài năng’ như cô à? Đúng là mặt dày.” Nhã Tịch thấy Đông Phương Ngôn Diễm quay trở lại làm việc liền lên
tiếng mỉa mai.
Thư Nhiễm thấy vậy cũng nhanh chóng hùa theo: “Phải đấy, quay lại đây làm gì?”
Đông Phương Ngôn Diễm vốn định không để ý nhưng Thư Nhiễm và Nhã Tịch được nước làm tới, liên tục móc mỉa cô.
“Nói cô đấy đồ mặt dày. Điếc à?”
“Sao? Hai cô không bằng tôi nên thấy tôi trở lại làm việc nên đố kỵ à. Người có năng lực chả ai hành xử như hai cô. Bớt nói lại cho người khác còn tưởng mình khôn.”
“Mày mắng ai ngu hả? Con khốn này.”
“Tôi nói cô đấy.”
Bị Ngôn Diễm mắng, Thư Nhiễm và Nhã Tịch đùng đùng nổi giận, xông đến định đánh cô nhưng bị mọi người kịp thời can ngăn.
“Có thôi đi không hả?”
“Đâu là chỗ làm việc. Hành xử như giang hồ thế à? Có muốn bị trừ lương không hả?”
Bị mắng, Thư Nhiễm và Nhã Tịch cũng nhanh chóng tản ra, về vị trí làm việc của mình.
“Cô cứ đợi đó Ngôn Diễm.”
“Ừ.”
Đúng lúc đó, Vu Hoằng Dương vừa đi gặp đối tác từ bên ngoài về, nhìn thấy đám đông tụ tập liền lên tiếng: “Có chuyện gì à? Không làm việc, tụ năm tụ bảy ở đấy làm gì?”
“Dạ không có gì thưa chủ tịch.”
“Mọi người tập trung làm việc đi.”
Vu Hoằng Dương khẽ đưa mắt về phía bàn làm việc của Đông Phương Ngôn Diễm cất giọng: “Ngôn Diễm, lên phòng gặp tôi có việc.”
“Dạ vâng thưa chủ tịch.”
Nói xong, Vu Hoằng Dương liền rời đi. Đông Phương Ngôn Diễm cũng nhanh chóng đi theo.
Mọi người nhìn thấy được sự ưu ái của Vu Hoằng Dương dành cho Đông Phương Ngôn Diễm liền bàn tán.
“Không biết lại giở trò gì mà lúc nào cũng được chủ tịch thiên vị.” Nhã Tịch lên tiếng.
“Nếu cô cũng muốn được ưu ái thì chứng minh năng lực của mình đi. Năng lực không tới đâu mà suốt ngày đòi hỏi người khác phải như thế này như thế kia với mình. Ấu trĩ.”
“Thì tôi cũng chỉ nói những gì mình tôi thấy thôi. Liên quan gì đến cô mà cô lên tiếng.”
“Thấy ngứa mắt nên lên tiếng được không?”
“Cô…”
Những gì Nhã Tịch nói Đông Phương Ngôn Diễm đều nghe thấy, nhưng rồi cũng thôi không đôi co với cô ta, cô nhanh chóng lên gặp Vu Hoằng Dương.
“Chủ tịch tìm tôi có việc gì không?” Đông Phương Ngôn Diễm tự giác giữ khoảng cách.
Vu Hoằng Dương thấy cô gọi mình chủ tịch liền khẽ nhíu mày: “Chủ tịch tìm tôi có việc gì không? Nghe xa lạ thế”
“Đang ở nơi làm việc đó, anh nghiêm túc một tí đi.”
Vu Hoằng Dương thu lại nét tươi cười, nghiêm giọng lên tiếng: “Nói đi, ai ăn hiếp em.”