CHƯƠNG 4: ANH CẢ, ANH KHÔNG THIỆT ĐÂU
CHƯƠNG 4: ANH CẢ, ANH KHÔNG THIỆT ĐÂU
Chồng quan tâm mình như vậy, Đường Tâm chỉ còn cách vứt tập tài liệu trên tay xuống, nhấc sữa lên uống một ngụm to, một cốc sữa chẳng còn lại là mấy, Lạc Hàm buông sách xuống đi tới hôn vào trước ngực Đường Tâm: " Tâm ngoan, chồng đi tắm nhé!"
Lạc Hàm ám thị như vậy, Đường Tâm mặt đỏ rực lên, ngoan ngoãn ngại ngùng nói: "Vâng, anh đi tắm đi, em đợi anh."
Đường Tâm nhìn Lạc Hàm đi vào trong phòng tắm rồi, giơ tay sờ sờ mặt, cả mặt như bị bỏng lên.
Nghĩ tới sự điên cuồng và mãnh liệt của Lạc Hàm tối qua, cơ thể cô liền mềm nhũn đi. Có chút lo sợ lại có chút hy vọng, chỉ là mí mắt ngày càng nặng thêm, buồn ngủ như ba ngày ba đêm không được ngủ vậy.
Lạc Hàm từ phòng tắm đi ra, liền nhìn thấy Đường Tâm đã dựa vào đầu giường ngủ thiếp đi. Anh lấy tay cầm quyển sổ đang mở, đặt cô nằm hẳn hoi trên giường. Ngón tay trượt qua khuôn mặt nhỏ của Đường Tâm, nhịn không được nói: "Đường Tâm, em thật đẹp. Tiếc là không phải khẩu vị của tôi."
Lạc Hàm thay quần áo, tắt đèn rời khỏi phòng.
Dưới tầng, Lạc Nghị gọi Lạc Hàm lại, kéo vào trong phòng của mình, trầm giọng nói: "Tiểu Hàm, em lại đi tìm Peter à! Nếu như em đã cưới Tâm, thì phải có trách nhiệm với cô ấy. Em ngày nào cũng để Tâm phòng không gối chiếc, không sợ sự việc bại lộ sao!"
Lạc Hàm cực kỳ tự tin: " Anh cả, sự việc không thể bại lộ được. Tâm uống sữa đã được cho thuốc, sẽ ngủ một mạch đến sáng."
Lạc Nghị tức tối tái xanh mặt: "Đó là thuốc ngủ, không phải thuốc bổ. Ngày ngày uống, cơ thể nào chịu được? Tiểu Hàm, sao em lại có thể ích kỷ như thế, em trước đây không hề như vậy!"
Lạc Hàm không đếm xỉa việc anh cả đang giận. Còn nhìn vào gương vuốt tóc tỉ mỉ: "Em đã hỏi bác sỹ rồi, thuốc an thần ấy uống trong nửa năm không vấn đề gì. Anh không phải đã giúp em động phòng rồi à? Vậy anh ngủ thêm vài lần nữa, đến lúc Đường Tâm có bầu, thì sẽ có cả thời gian dài không cần nghĩ tới việc nam nữ nữa, em cũng không cần phải hạ thuốc làm gì."
Lạc Nghị tức giận giơ tay định tát cho thằng em trai hiếu thắng một cái. Nhưng mà Lạc Hàm lại áp mặt đến, nhỏ giọng nói: "Anh cả, anh đừng có lừa mình dối người làm gì. Em biết anh khá thích Tâm, tối qua động phòng nhất định rất sướng nhỉ. Dù gì anh cũng không có bạn gái, giúp em ngủ với vợ chút có sao nào, anh cũng không thiệt, đến lúc đứa bé ra đời đều là của nhà họ Lạc cả. Tốt biết bao, một mũi tên trúng hai đích."
Lạc Nghị không nhịn nổi, cái tát này cuối cùng cũng rơi xuống. Anh ta từ 18 tuổi bắt đầu nuôi em trai, đến bây giờ là 10 năm rồi chưa từng đánh em một cái, nhưng lần này, em trai thật sự đã quá đáng không thể tưởng.
Lạc Hàm không ngờ anh trai lại thật sự đánh mình, sờ lên mặt bị tát, nghiến răng thật chặt: "Anh muốn ngủ thì ngủ, không muốn ngủ em cũng sẽ không cầu cạnh anh nữa. Cùng lắm sau một năm rưỡi tôi với Tâm ly hôn là xong!"
Lạc Hàm tung cửa bỏ đi. Lạc Nghị nhìn lên tay của mình, đứng ở trong phòng rất lâu không hề động đậy.
Đường Tâm ngủ thật say.
Thuốc an thần dùng lâu sẽ càng mạnh, nếu không hiệu quả sẽ bị đứt đoạn.
Đường Tâm cảm giác một đôi tay nóng rực đang sờ soạng cơ thể mình, cô mơ màng tỉnh dậy, thì thầm một tiếng: "Chồng ơi, anh hút thuốc à...."
Lời nói sau đó, Đường Tâm không nói ra được, bởi vì toàn bộ bị nuốt vào trong bụng. Mở mắt ra, trong khoảnh khắc là một màu đen cái gì cũng không thấy rõ. Cố gắng chớp chớp mắt, đột nhiên một chiếc váy ngủ bay lên đầu. Giơ tay định kéo chiếc váy ra, hai tay liền bị nắm chặt tách ra ấn chặt lên trên đầu giường.
Đường Tâm bị ép không thể động đậy, giống như con rắn đang uốn éo. Mà cô không biết rằng, cô càng giãy dụa, càng là đòn chí mạng cho người đàn ông trên thân mình.
Đường Tâm không ghét người chồng như vậy, ngược lại, còn khá là thích mặt hoang dại này của Lạc Hàm. Có điều cái kiểu chỉ muốn lên liên tục không ngừng của tên này thực sự là muốn chết.
Chồng là một người rất thấu hiểu lòng người, Đường Tâm nghĩ đến đây, liền như một chú mèo con hư hử rên: "Chồng ơi, em mệt quá, em ở đấy đau...."
Quả nhiên, người đàn ông trên người sau khi công kích vài phát cuối liền trở nên yên tĩnh, cẩn thận đặt người phụ nữ dưới thân vào phần nách, hơi thở từ từ chậm lại.
Chồng quan tâm mình như vậy, Đường Tâm chỉ còn cách vứt tập tài liệu trên tay xuống, nhấc sữa lên uống một ngụm to, một cốc sữa chẳng còn lại là mấy, Lạc Hàm buông sách xuống đi tới hôn vào trước ngực Đường Tâm: " Tâm ngoan, chồng đi tắm nhé!"
Lạc Hàm ám thị như vậy, Đường Tâm mặt đỏ rực lên, ngoan ngoãn ngại ngùng nói: "Vâng, anh đi tắm đi, em đợi anh."
Đường Tâm nhìn Lạc Hàm đi vào trong phòng tắm rồi, giơ tay sờ sờ mặt, cả mặt như bị bỏng lên.
Nghĩ tới sự điên cuồng và mãnh liệt của Lạc Hàm tối qua, cơ thể cô liền mềm nhũn đi. Có chút lo sợ lại có chút hy vọng, chỉ là mí mắt ngày càng nặng thêm, buồn ngủ như ba ngày ba đêm không được ngủ vậy.
Lạc Hàm từ phòng tắm đi ra, liền nhìn thấy Đường Tâm đã dựa vào đầu giường ngủ thiếp đi. Anh lấy tay cầm quyển sổ đang mở, đặt cô nằm hẳn hoi trên giường. Ngón tay trượt qua khuôn mặt nhỏ của Đường Tâm, nhịn không được nói: "Đường Tâm, em thật đẹp. Tiếc là không phải khẩu vị của tôi."
Lạc Hàm thay quần áo, tắt đèn rời khỏi phòng.
Dưới tầng, Lạc Nghị gọi Lạc Hàm lại, kéo vào trong phòng của mình, trầm giọng nói: "Tiểu Hàm, em lại đi tìm Peter à! Nếu như em đã cưới Tâm, thì phải có trách nhiệm với cô ấy. Em ngày nào cũng để Tâm phòng không gối chiếc, không sợ sự việc bại lộ sao!"
Lạc Hàm cực kỳ tự tin: " Anh cả, sự việc không thể bại lộ được. Tâm uống sữa đã được cho thuốc, sẽ ngủ một mạch đến sáng."
Lạc Nghị tức tối tái xanh mặt: "Đó là thuốc ngủ, không phải thuốc bổ. Ngày ngày uống, cơ thể nào chịu được? Tiểu Hàm, sao em lại có thể ích kỷ như thế, em trước đây không hề như vậy!"
Lạc Hàm không đếm xỉa việc anh cả đang giận. Còn nhìn vào gương vuốt tóc tỉ mỉ: "Em đã hỏi bác sỹ rồi, thuốc an thần ấy uống trong nửa năm không vấn đề gì. Anh không phải đã giúp em động phòng rồi à? Vậy anh ngủ thêm vài lần nữa, đến lúc Đường Tâm có bầu, thì sẽ có cả thời gian dài không cần nghĩ tới việc nam nữ nữa, em cũng không cần phải hạ thuốc làm gì."
Lạc Nghị tức giận giơ tay định tát cho thằng em trai hiếu thắng một cái. Nhưng mà Lạc Hàm lại áp mặt đến, nhỏ giọng nói: "Anh cả, anh đừng có lừa mình dối người làm gì. Em biết anh khá thích Tâm, tối qua động phòng nhất định rất sướng nhỉ. Dù gì anh cũng không có bạn gái, giúp em ngủ với vợ chút có sao nào, anh cũng không thiệt, đến lúc đứa bé ra đời đều là của nhà họ Lạc cả. Tốt biết bao, một mũi tên trúng hai đích."
Lạc Nghị không nhịn nổi, cái tát này cuối cùng cũng rơi xuống. Anh ta từ 18 tuổi bắt đầu nuôi em trai, đến bây giờ là 10 năm rồi chưa từng đánh em một cái, nhưng lần này, em trai thật sự đã quá đáng không thể tưởng.
Lạc Hàm không ngờ anh trai lại thật sự đánh mình, sờ lên mặt bị tát, nghiến răng thật chặt: "Anh muốn ngủ thì ngủ, không muốn ngủ em cũng sẽ không cầu cạnh anh nữa. Cùng lắm sau một năm rưỡi tôi với Tâm ly hôn là xong!"
Lạc Hàm tung cửa bỏ đi. Lạc Nghị nhìn lên tay của mình, đứng ở trong phòng rất lâu không hề động đậy.
Đường Tâm ngủ thật say.
Thuốc an thần dùng lâu sẽ càng mạnh, nếu không hiệu quả sẽ bị đứt đoạn.
Đường Tâm cảm giác một đôi tay nóng rực đang sờ soạng cơ thể mình, cô mơ màng tỉnh dậy, thì thầm một tiếng: "Chồng ơi, anh hút thuốc à...."
Lời nói sau đó, Đường Tâm không nói ra được, bởi vì toàn bộ bị nuốt vào trong bụng. Mở mắt ra, trong khoảnh khắc là một màu đen cái gì cũng không thấy rõ. Cố gắng chớp chớp mắt, đột nhiên một chiếc váy ngủ bay lên đầu. Giơ tay định kéo chiếc váy ra, hai tay liền bị nắm chặt tách ra ấn chặt lên trên đầu giường.
Đường Tâm bị ép không thể động đậy, giống như con rắn đang uốn éo. Mà cô không biết rằng, cô càng giãy dụa, càng là đòn chí mạng cho người đàn ông trên thân mình.
Đường Tâm không ghét người chồng như vậy, ngược lại, còn khá là thích mặt hoang dại này của Lạc Hàm. Có điều cái kiểu chỉ muốn lên liên tục không ngừng của tên này thực sự là muốn chết.
Chồng là một người rất thấu hiểu lòng người, Đường Tâm nghĩ đến đây, liền như một chú mèo con hư hử rên: "Chồng ơi, em mệt quá, em ở đấy đau...."
Quả nhiên, người đàn ông trên người sau khi công kích vài phát cuối liền trở nên yên tĩnh, cẩn thận đặt người phụ nữ dưới thân vào phần nách, hơi thở từ từ chậm lại.