CHƯƠNG 5: DỤC VỌNG GÂY NGHIỆN
CHƯƠNG 5: DỤC VỌNG GÂY NGHIỆN
Đường Tâm vừa buồn ngủ vừa mệt, đẩy người vào trong ngực chồng, tìm một tư thế thoải mái để ngủ.
Lạc Nghị nhìn người con gái trong lòng đã ngủ, từ từ rút cánh tay ra. Muốn nhấc người đi nhưng lại có chút không nỡ. Cúi đầu, lần theo ánh trăng yếu ớt, chăm chú ngắm nghía khuôn mặt chỉ nhỏ bằng một bàn tay kia, không nhịn được mà chuyển tầm mắt. Cúi đầu hôn lấy đôi môi bé nhỏ, qua loa mà dịu dàng.
Rõ ràng biết như vậy là không đúng, đây là việc đạo đức không cho phép. Nhưng người phụ nữ này như thứ thuốc độc gây nghiện vậy, uống một lần, là liền bị nghiện.
Điều Lạc Nghị hối hận nhất hiện tại đó là lẽ ra không nên đáp ứng điều kiện giao dịch của Lạc Hàm. Không có lần đầu tiên, cô ấy còn là em dâu mình. Nhưng bây giờ, cô ấy lại trở thành người phụ nữ của mình rồi. Một người phụ nữ mà mình muốn nắm vào lòng bàn tay để yêu thương chiều chuộng. Nhưng mà cái mác gắn trên cô vẫn cứ là của em trai.
Thời gian trôi như nước, nhẹ nhàng, từ từ, lặng lẽ yên ả. Không ai biết đến cái bí mật ấy của nhà họ Lạc, ba người họ cũng đã trải qua những ngày tháng hạnh phúc của mình.
Ngày nghỉ kép, Giai Di hẹn Đường Tâm đi dạo phố.
Sau khi Lạc Hàm biết, đưa cho Đường Tâm một tấm thẻ: "Mật khẩu là sinh nhật em, nhớ mua nhiều quần áo đẹp nhé!"
Đường Tâm ôm lấy cánh tay Lạc Hàm nhõng nhẽo: "Chồng à, anh như thế là chiều hư em đấy."
"Đồ ngốc, em là vợ của anh, anh không chiều em thì chiều ai?" Lạc Hàm chọc vào đầu mũi nhỏ của Đường Tâm. Đường Tâm mạnh dạn kiễng chân hôn môi Lạc Hàm một cái.
Lạc Hàm sững người, như là một phản xạ vô thức đẩy Đường Tâm ra: "Đừng ồn nào."
Đường Tâm cau mày, tên này sao lại giả tạo như thế. Trừ lúc vừa kết hôn một tháng không hề động đến mình, thời gian sau đó đều là dăm ba bữa lại thân mật một lần. Lúc trên giường hăng say không chịu nổi, như là chỉ hận không nuốt được mình vào trong bụng vậy, mà bây giờ mình hôn hắn một cái, cứ như là bị cưỡng ép không bằng.
Lạc Hàm liền cảm giác được điều gì đó, vội vàng dỗ dành Đường Tâm: "Giữa ban ngày ban mặt, lại còn ở phòng khách, bị anh cả nhìn thấy không được hay lắm."
Đường Tâm nghe ngóng nhìn hai bên, thật trùng hợp anh cả đang từ phòng đọc sách bước ra thấy trọn cảnh tượng.
Ngay lúc ấy, Đường Tâm thật sự chỉ muốn tìm một cái lỗ để chui vào, còn nghĩ là anh cả đã ra ngoài rồi, thì ra là ở trong phòng à.
Thôi xong, anh cả nhất định sẽ nghĩ mình là một người phụ nữ phóng túng rồi. Đường Tâm đỏ mặt quay đầu chạy đi khỏi biệt thự, đi dạo với Giai Di không có lấy một chút tâm trạng.
Giai Di khuyên Đường Tâm: "Thôi được rồi, chỉ là hôn chồng trước mặt anh cả thôi mà. Anh cả cậu cho dù là lắm quy tắc, cũng không thể đi quản việc vợ chồng người ta thân mật được. Vì thế mà làm to chuyện là không đúng."
Khuôn mặt Đường Tâm co lại: "Giai Di, cậu không biết anh cả tớ thôi. Đã 28 tuổi rồi, thân thể mạnh khoẻ, đẹp trai vô cùng, còn cao to, uy phong hơn cả chồng tớ, rõ ràng là người cực kỳ có sức hút. Mà người đàn ông như vậy lại không có bạn gái, cậu không thấy có vấn đề à?"
Giai Di miệng há thành chữ O: "Ý của cậu là, anh cả này của cậu có thể là thích đàn ông?"
Đường Tâm dè dặt gật đầu: "Tớ cũng chỉ đoán bậy thôi. Mà nghe nói người đàn ông không bình thường như vậy đều khá là khắt khe để ý, cũng không thích nhìn nam nữ hạnh phúc bên nhau, cho nên tớ sợ sau này anh cả sẽ lạnh mặt với tớ."
Giai Di nhìn Đường Tâm khổ sở, liền kéo Đường Tâm đi: "Không đi dạo nữa, đi tập thể hình. Chạy bộ hai tiếng, mệt mệt rồi cái gì cũng sẽ quên đi.
Gia đình Giai Di làm kinh doanh, là một cô công chúa nhỏ, ăn uống sinh hoạt đều rất tốt. Phòng tập gym mà cô dẫn đến cũng là loại cao cấp.
Đường Tâm chạy trên máy chạy bộ một lúc, muốn đi vệ sinh. Giai Di vừa chỉ tay, Đường Tâm liền tự mình đi về hướng đó.
Đến phòng vệ sinh phải đi qua một dãy hành lang, bên trong còn có một tiếng động kỳ lạ truyền tới. Đường Tâm thực sự chỉ là hiếu kỳ, xông đến để xem.
Ngay khi Đường Tâm nhìn thấy khung cảnh bên trong, "ầm" một tiếng, cô cảm thấy cả người mình như sắp sụp đổ.
Đường Tâm vừa buồn ngủ vừa mệt, đẩy người vào trong ngực chồng, tìm một tư thế thoải mái để ngủ.
Lạc Nghị nhìn người con gái trong lòng đã ngủ, từ từ rút cánh tay ra. Muốn nhấc người đi nhưng lại có chút không nỡ. Cúi đầu, lần theo ánh trăng yếu ớt, chăm chú ngắm nghía khuôn mặt chỉ nhỏ bằng một bàn tay kia, không nhịn được mà chuyển tầm mắt. Cúi đầu hôn lấy đôi môi bé nhỏ, qua loa mà dịu dàng.
Rõ ràng biết như vậy là không đúng, đây là việc đạo đức không cho phép. Nhưng người phụ nữ này như thứ thuốc độc gây nghiện vậy, uống một lần, là liền bị nghiện.
Điều Lạc Nghị hối hận nhất hiện tại đó là lẽ ra không nên đáp ứng điều kiện giao dịch của Lạc Hàm. Không có lần đầu tiên, cô ấy còn là em dâu mình. Nhưng bây giờ, cô ấy lại trở thành người phụ nữ của mình rồi. Một người phụ nữ mà mình muốn nắm vào lòng bàn tay để yêu thương chiều chuộng. Nhưng mà cái mác gắn trên cô vẫn cứ là của em trai.
Thời gian trôi như nước, nhẹ nhàng, từ từ, lặng lẽ yên ả. Không ai biết đến cái bí mật ấy của nhà họ Lạc, ba người họ cũng đã trải qua những ngày tháng hạnh phúc của mình.
Ngày nghỉ kép, Giai Di hẹn Đường Tâm đi dạo phố.
Sau khi Lạc Hàm biết, đưa cho Đường Tâm một tấm thẻ: "Mật khẩu là sinh nhật em, nhớ mua nhiều quần áo đẹp nhé!"
Đường Tâm ôm lấy cánh tay Lạc Hàm nhõng nhẽo: "Chồng à, anh như thế là chiều hư em đấy."
"Đồ ngốc, em là vợ của anh, anh không chiều em thì chiều ai?" Lạc Hàm chọc vào đầu mũi nhỏ của Đường Tâm. Đường Tâm mạnh dạn kiễng chân hôn môi Lạc Hàm một cái.
Lạc Hàm sững người, như là một phản xạ vô thức đẩy Đường Tâm ra: "Đừng ồn nào."
Đường Tâm cau mày, tên này sao lại giả tạo như thế. Trừ lúc vừa kết hôn một tháng không hề động đến mình, thời gian sau đó đều là dăm ba bữa lại thân mật một lần. Lúc trên giường hăng say không chịu nổi, như là chỉ hận không nuốt được mình vào trong bụng vậy, mà bây giờ mình hôn hắn một cái, cứ như là bị cưỡng ép không bằng.
Lạc Hàm liền cảm giác được điều gì đó, vội vàng dỗ dành Đường Tâm: "Giữa ban ngày ban mặt, lại còn ở phòng khách, bị anh cả nhìn thấy không được hay lắm."
Đường Tâm nghe ngóng nhìn hai bên, thật trùng hợp anh cả đang từ phòng đọc sách bước ra thấy trọn cảnh tượng.
Ngay lúc ấy, Đường Tâm thật sự chỉ muốn tìm một cái lỗ để chui vào, còn nghĩ là anh cả đã ra ngoài rồi, thì ra là ở trong phòng à.
Thôi xong, anh cả nhất định sẽ nghĩ mình là một người phụ nữ phóng túng rồi. Đường Tâm đỏ mặt quay đầu chạy đi khỏi biệt thự, đi dạo với Giai Di không có lấy một chút tâm trạng.
Giai Di khuyên Đường Tâm: "Thôi được rồi, chỉ là hôn chồng trước mặt anh cả thôi mà. Anh cả cậu cho dù là lắm quy tắc, cũng không thể đi quản việc vợ chồng người ta thân mật được. Vì thế mà làm to chuyện là không đúng."
Khuôn mặt Đường Tâm co lại: "Giai Di, cậu không biết anh cả tớ thôi. Đã 28 tuổi rồi, thân thể mạnh khoẻ, đẹp trai vô cùng, còn cao to, uy phong hơn cả chồng tớ, rõ ràng là người cực kỳ có sức hút. Mà người đàn ông như vậy lại không có bạn gái, cậu không thấy có vấn đề à?"
Giai Di miệng há thành chữ O: "Ý của cậu là, anh cả này của cậu có thể là thích đàn ông?"
Đường Tâm dè dặt gật đầu: "Tớ cũng chỉ đoán bậy thôi. Mà nghe nói người đàn ông không bình thường như vậy đều khá là khắt khe để ý, cũng không thích nhìn nam nữ hạnh phúc bên nhau, cho nên tớ sợ sau này anh cả sẽ lạnh mặt với tớ."
Giai Di nhìn Đường Tâm khổ sở, liền kéo Đường Tâm đi: "Không đi dạo nữa, đi tập thể hình. Chạy bộ hai tiếng, mệt mệt rồi cái gì cũng sẽ quên đi.
Gia đình Giai Di làm kinh doanh, là một cô công chúa nhỏ, ăn uống sinh hoạt đều rất tốt. Phòng tập gym mà cô dẫn đến cũng là loại cao cấp.
Đường Tâm chạy trên máy chạy bộ một lúc, muốn đi vệ sinh. Giai Di vừa chỉ tay, Đường Tâm liền tự mình đi về hướng đó.
Đến phòng vệ sinh phải đi qua một dãy hành lang, bên trong còn có một tiếng động kỳ lạ truyền tới. Đường Tâm thực sự chỉ là hiếu kỳ, xông đến để xem.
Ngay khi Đường Tâm nhìn thấy khung cảnh bên trong, "ầm" một tiếng, cô cảm thấy cả người mình như sắp sụp đổ.