Chương 12: Nam chính bị oan
Thẩm Hòa chăm chú nghe lén.
Người đang nói là Nhị hoàng tử Thích Nhạc Vịnh.
Y hung hăng dọa dẫm tiểu thái giám bên cạnh: "Bổn điện hạ nói cho ngươi, liệu hồn mà nhớ cho kĩ, dám nói lại sai nửa chữ bổn điện hạ sẽ không tha cho ngươi!"
Tiểu thái giám nhỏ giọng đáp: "Nô tài đã nhớ."
Thích Nhạc Vịnh còn định nói thêm, nhưng lại nghe xa xa có tiếng bước chân, có người nói: "Trung Hồng, lát nữa ngươi đứng chờ ngoài điện, nếu cô ở trong lâu quá thì ngươi cứ đi đón Hòa Hòa về Đông cung trước."
Tiểu Thái tử nói xong, đột nhiên lớn tiếng: "Ai ở đó?"
Thẩm Hòa dựa sát vào ngực Liễu Tuyên phi, căng thẳng không thôi.
Cậu chỉ hận không thể nhào ra ngay bây giờ, đập chết tên Nhị hoàng tử đáng giận đó.
Thích Chuyết Uẩn và Trung Hồng nhanh chân đi đến bên hồ nhân tạo, bắt gặp Thích Nhạc Vịnh đằng sau núi giả.
Vẻ mặt hắn trầm xuống, đôi mắt lạnh băng nhìn Thích Nhạc Vịnh.
Nhị hoàng tử chỉ nhỏ hơn Thích Chuyết Uẩn nửa tháng tuổi, nhưng lại thấp hơn hắn hẳn một cái đầu, đứng trước mặt tiểu Thái tử có thân hình thiếu niên thì không khác gì một đứa trẻ con.
Y sợ hãi lùi nửa bước, rồi lại cắn răng quát: "Ngươi muốn làm gì? Coi chừng ta đi mách mẫu phi ngươi dám bắt nạt ta! Đừng tưởng mình là Thái tử thì mẫu phi ta không dám làm gì ngươi!"
Tiểu Thái tử cũng chẳng giận, hắn vô cảm nhìn Nhị hoàng tử: "Ngươi ở đây làm gì? Đang đợi ta à?"
Thích Nhạc Vịnh quay sang trừng mắt với tiểu thái giám bên cạnh.
Tiểu thái giám vội vã chạy đi.
Thấy Trung Hồng định đuổi theo, Thích Nhạc Vịnh lên tiếng uy hiếp: "Cẩu nô tài! Ngươi dám đuổi theo người của bổn điện hạ, coi chừng bổn điện hạ nhảy xuống hồ rồi nói là Thích Chuyết Uẩn đẩy xuống đấy! Nhất định phụ hoàng sẽ trách mắng hắn cho mà xem."
Y đắc ý nói: "Bổn điện hạ nghe nói, hôm nay ngươi lên triều chấp chính, phụ hoàng đã bất mãn vô cùng, nhất định sẽ dạy dỗ ngươi ra trò! Nếu bổn điện hạ lại bị ngươi đẩy xuống nước, ngươi đoán phụ hoàng sẽ phạt ngươi kiểu gì đây?"
Tiếng nói của họ một chữ cũng không lọt khỏi tai Thẩm Hòa.
Thẩm Hòa rướn thân thể nhỏ bé, muốn thẳng chân cho tên Nhị hoàng tử này hai cước nhưng lại bị Liễu Tuyên phi ôm chặt trong lòng, vỗ vỗ lưng bé.
Liễu Tuyên phi ôm bé, cúi người nhẹ nhàng đặt bé xuống đất, đưa ngón trỏ lên môi ra hiệu không được lên tiếng. Còn đặt quả đào của Thẩm Hòa lên miệng, cười cười nhéo má bé con.
Bên kia, tiểu Thái tử còn đang bị Thích Nhạc Vịnh uy hiếp.
Trung Hồng khó xử nhìn tiểu Thái tử, cuối cùng vẫn không đuổi theo tên thái giám bỏ chạy kia.
Thích Chuyết Uẩn nhẹ giọng hỏi: "Thế ngươi có dám nhảy không?"
Hắn vô cảm liếc nhìn xung quanh: "Nơi này yên tĩnh, ngươi không biết bơi, hồ này không sâu nhưng cũng đủ cho ngươi chết chìm. Nếu ngươi dám nhảy, cô sẽ cho Trung Hồng che miệng ngươi lại, cho ngươi mãn nguyện chết chìm dưới này."
Thích Nhạc Vịnh tái mét: "Ngươi, ngươi dám!"
Giọng Thích Chuyết Uẩn rất nhỏ, chỉ có người đứng gần mới nghe rõ: "Cô chỉ là làm đúng theo lời ngươi nói thôi, có gì không dám?"
Thích Nhạc Vịnh sợ hãi nhìn chằm chằm Thích Chuyết Uẩn, lại nhìn Trung Hồng đứng bên cạnh hắn, bỗng nhiên xoay người nhảy vào trong hồ, lớn tiếng kêu: "Cứu mạng! Thái tử giết người rồi!"
Giọng trẻ con 8, 9 tuổi sắc bén lanh lảnh, xuyên thấu lòng người.
Thích Nhạc Vịnh kêu được vài tiếng thì bắt đầu sặc nước.
Y cố sức bám vào vách đá bên bờ, hét lớn.
Trung Hồng nhỏ giọng: "Điện hạ, có cần nô tài..."
Thích Chuyết Uẩn nhẹ nhàng đáp: "Cần ngươi làm gì? Cứu hắn hay giết hắn?"
Hắn cứ như vậy, đôi mắt đen thăm thẳm không dao động nhìn Thích Nhạc Vịnh vẫy vùng trong nước.
Trung Hồng đành đứng yên bên cạnh Thái tử, không hành động gì. Đương nhiên không thể giết Nhị hoàng tử, chẳng qua chỉ là Thái tử đe dọa ngoài miệng mà thôi.
Nhưng nỗi oan này bọn họ không muốn nhận cũng phải nhận, chi bằng lúc này cứ nhìn Thích Nhạc Vịnh giãy giụa dưới nước cho hả giận đi đã.
Còn lại cứ để sau rồi tính.
Đôi mi tiểu Thái tử rủ xuống, hơi rung động: "Hôm nay cô không thể đến cung Tuyên phi được, ngươi đi đón Hòa Hòa về đi."
Bọn họ ở đó thêm một lúc thì nghe tiếng cung nữ thái giám khác đến gần.
Tiểu thái giám lúc nãy chạy đi đã quay lại, còn dẫn theo vài người.
Gã ta nhìn thấy Thích Nhạc Vịnh ở dưới nước thì không nói không rằng nhảy xuống, kéo người lên, đám người xung quanh hắn không ngừng hỏi: "Nhị điện hạ, ngài không sao chứ?"
Thích Nhạc Vịnh từng tuổi này chưa từng chịu khổ thế này bao giờ, túm lấy tiểu thái giám hỏi: "Phụ hoàng, mẫu phi đâu! Ngươi đã gọi tới chưa!?"
Tiểu thái giám vội vã đáp: "Nô tài đã cho người đi mời."
Thích Nhạc Vịnh trừng mắt với Thích Chuyết Uẩn, lại kiêu căng mắng: "Ngươi chờ đó! Phụ hoàng và mẫu phi nhất định sẽ làm chủ cho ta!"
Thích Chuyết Uẩn không nói gì, chỉ yên lặng nhìn chúng.
Bên kia Thẩm Hòa nhìn mà đau lòng muốn chết.
Nam chính nhà cậu thế mà phải chịu nhục nhã đến mức này.
Liễu Tuyên phi lạnh mặt, ánh mắt rũ xuống nhìn cái tay nhỏ xíu nắm lấy vạt áo mình, cái đầu nhỏ vẫn cố rướn ra bên ngoài nhìn tiểu Thái tử. Đôi mắt bé con đen láy mở to, khuôn mặt nhỏ ra chiều vô cùng nghiêm túc, đến nỗi quả đào cũng không lo ăn, chỉ có thể ôm trong ngực bằng tay còn lại.
Liễu Tuyên phi bị cảnh tượng này chọ cười.
Lúc này lại có tiếng nhiều người đi đến, có lẽ là Hoàng đế và Dung phi đã đến.
Liễu Tuyên phi lần nữa bế bé con lên, vừa xốc vừa nhỏ giọng dỗ dành: "Tiểu Hòa đừng lên tiếng nha, dì dẫn con đi gặp Thái tử ca ca."
Bé con lập tức ôm lấy cổ bà.
Liễu Tuyên phi không nhịn được cười: "Tiểu Hòa lanh quá đi."
Họ vòng qua núi giả, Tước Chi và Liên Kiều cẩn trọng đi sau lưng Liễu Tuyên phi đến một vị trí khác có thể nghe rõ hơn.
Hoàng đế hiện nay cũng chỉ mới hơn ba mươi tuổi, dáng vẻ không giận mà uy.
Còn Dung phi bộ dáng nhàn nhã, khí chất hơn người.
Bà ta thấy Nhị hoàng tử ướt như chuột lột, lập tức sốt ruột tiến lên khoác áo choàng cho hắn, vô cùng đau lòng: "Sao con lại thành ra thế này chứ, con có sao không?"
Thích Nhạc Vịnh lúc này không còn ra vẻ hung hăng nữa, y ra vẻ đáng thương ghé vào ngực Dung phi: "Mẫu phi, là hoàng huynh đẩy con!" Nói rồi liếc nhìn tiểu thái giám kia.
Tiểu thái giám ngập ngừng nói: "Nhị điện hạ và Thái tử điện hạ tranh chấp, Thái tử điện hạ nhất thời tức giận nên không cẩn thận..."
Gã ta nói như vậy, ai không biết còn tưởng là đang nói đỡ cho Thái tử.
Dung phi ôm Nhị hoàng tử, chỉ nhìn Hoàng đến một cái, không nói gì thêm.
Giống như là có ý nhịn nhục mà khuyên Hoàng đế đừng tính toán.
Hoàng đế nhíu mày, trong triều sự vụ bề bộn, có không ít triều thần khuyên can, muốn Thái tử sớm lên triều chấp chính. Hôm nay mới là ngày đầu tiên mà đã xảy ra loại chuyện này, Hoàng đế sao có thể không tức giận?
Hắn trầm giọng hỏi Thích Chuyết Uẩn: "Ngươi nói xem."
Thích Chuyết Uẩn hé miệng: "Việc này không phải như Nhị đệ nói. Hắn tự nhảy xuống hồ, nhi thần chỉ tình cờ đi ngang qua bắt gặp, không biết vì sao Nhị đệ lại đổ lỗi cho ta?"
Thích Nhạc Vịnh tức khắc gào khóc, dụi đầu vào lòng Dung phi: "Mẫu phi!"
Hoàng đế càng thêm đau đầu, so với Thái tử trầm tĩnh không ra dáng trẻ con, Nhị hoàng tử khóc lóc kia không giống một đứa trẻ có thể bôi nhọ kẻ khác.
Giọng ông ta càng thêm lạnh lẽo: "Tình cờ bắt gặp? Nếu vậy thì ngươi nói xem, là ai đã đẩy hoàng đệ ngươi xuống nước? Ngươi nói nó tự nhảy xuống, hoàng đệ ngươi không biết bơi, nhảy xuống thì khác nào tự tìm đường chết? Lời nói dối như vậy mà cũng dám nói ra!"
Thích Chuyết Uẩn mím môi, thấy bộ dạng này của Hoàng đế thì những lời biện giải định nói ra đành nuốt trở lại.
Đáy mắt hiện lên vẻ tự giễu.
Đằng nào phụ hoàng cũng không tin, nói nhiều cũng vô dụng.
Trung Hồng là người của hắn, lời nói không đủ làm chứng cứ.
Nỗi oan này không muốn cũng phải chịu. Từ lúc hắn nhìn thấy Thích Nhạc Vịnh nhảy xuống hồ cũng đã đoán được. Thế nhưng khi thật sự đến lúc này thì lại không khỏi muốn giải thích vài câu.
Nhưng nói gì cũng vậy thôi.
Hoàng đế thấy hắn không nói gì, xem như là đã nhận tội, đang muốn lên tiếng trách mắng thì có một tiếng cười khẽ truyền tới.
"Thần thiếp tham kiến bệ hạ." Liễu Tuyên phi thướt tha bước ra từ phía sau núi giả, hành lễ với Hoàng đế.
Bà hờ hững liếc nhìn tiểu Thái tử, lại nhìn Nhị hoàng tử gào khóc đinh tai, lại thầm nghĩ, quả nhiên chỉ có Tiểu Hòa nhà mình mới là đứa bé đáng yêu nhất trên đời.
Hoàng đế miễn lễ, kinh ngạc hỏi: "Sao Tuyên phi cũng ở đây?"
Liễu Tuyên phi cúi người, vẫy tay với người phía sau: "Tiểu Hòa lại đây. Bệ hạ chắc là chưa gặp cháu ngoại của thần thiếp nhỉ? Vừa may hôm nay có thể cho Tiểu Hòa được diện kiến thiên nhan."
Tiểu Thái tử khẽ biến sắc, cũng nghiêng đầu nhìn về phía sau núi giả.
Lập tức nhìn thấy nhóc con thân cao hai đầu như cục bông, trong tay ôm quả đào to bằng nửa đầu lững tha lững thững chạy tới.
Bé con bước đi nhanh nhẹn, nhưng trọng tâm không vững, cứ lắc lư lắc lư làm ai cũng nghĩ cậu sắp ngã lăn quay đến nơi.
Tiểu Thái tử đứng tại chỗ theo bản năng cúi người, duỗi tay chờ cục bông nhỏ chạy tới.
Nhưng cục bông lại vụt qua trước mặt hắn.
Cũng chạy qua Liễu Tuyên phi nốt.
Cuối cùng nhóc dừng lại trước mặt Dung phi, quả đào bị gặm lởm chởm nện thẳng lên mặt Thích Nhạc Vịnh.
Thích Nhạc Vịnh: "Ơ hu hu...??"
Đứa bé đứng không vững, vừa ném quả đào đi xong thì loạng choạng ngã xuống.
Đứa bé lùn tịt như biến thành cục bông thật, lăn một vòng trên mặt đất rồi gào lên.
Tiếng khóc so với Thích Nhạc Vịnh hồi nãy còn thê thảm, uất ức hơn gấp trăm lần.
Người đang nói là Nhị hoàng tử Thích Nhạc Vịnh.
Y hung hăng dọa dẫm tiểu thái giám bên cạnh: "Bổn điện hạ nói cho ngươi, liệu hồn mà nhớ cho kĩ, dám nói lại sai nửa chữ bổn điện hạ sẽ không tha cho ngươi!"
Tiểu thái giám nhỏ giọng đáp: "Nô tài đã nhớ."
Thích Nhạc Vịnh còn định nói thêm, nhưng lại nghe xa xa có tiếng bước chân, có người nói: "Trung Hồng, lát nữa ngươi đứng chờ ngoài điện, nếu cô ở trong lâu quá thì ngươi cứ đi đón Hòa Hòa về Đông cung trước."
Tiểu Thái tử nói xong, đột nhiên lớn tiếng: "Ai ở đó?"
Thẩm Hòa dựa sát vào ngực Liễu Tuyên phi, căng thẳng không thôi.
Cậu chỉ hận không thể nhào ra ngay bây giờ, đập chết tên Nhị hoàng tử đáng giận đó.
Thích Chuyết Uẩn và Trung Hồng nhanh chân đi đến bên hồ nhân tạo, bắt gặp Thích Nhạc Vịnh đằng sau núi giả.
Vẻ mặt hắn trầm xuống, đôi mắt lạnh băng nhìn Thích Nhạc Vịnh.
Nhị hoàng tử chỉ nhỏ hơn Thích Chuyết Uẩn nửa tháng tuổi, nhưng lại thấp hơn hắn hẳn một cái đầu, đứng trước mặt tiểu Thái tử có thân hình thiếu niên thì không khác gì một đứa trẻ con.
Y sợ hãi lùi nửa bước, rồi lại cắn răng quát: "Ngươi muốn làm gì? Coi chừng ta đi mách mẫu phi ngươi dám bắt nạt ta! Đừng tưởng mình là Thái tử thì mẫu phi ta không dám làm gì ngươi!"
Tiểu Thái tử cũng chẳng giận, hắn vô cảm nhìn Nhị hoàng tử: "Ngươi ở đây làm gì? Đang đợi ta à?"
Thích Nhạc Vịnh quay sang trừng mắt với tiểu thái giám bên cạnh.
Tiểu thái giám vội vã chạy đi.
Thấy Trung Hồng định đuổi theo, Thích Nhạc Vịnh lên tiếng uy hiếp: "Cẩu nô tài! Ngươi dám đuổi theo người của bổn điện hạ, coi chừng bổn điện hạ nhảy xuống hồ rồi nói là Thích Chuyết Uẩn đẩy xuống đấy! Nhất định phụ hoàng sẽ trách mắng hắn cho mà xem."
Y đắc ý nói: "Bổn điện hạ nghe nói, hôm nay ngươi lên triều chấp chính, phụ hoàng đã bất mãn vô cùng, nhất định sẽ dạy dỗ ngươi ra trò! Nếu bổn điện hạ lại bị ngươi đẩy xuống nước, ngươi đoán phụ hoàng sẽ phạt ngươi kiểu gì đây?"
Tiếng nói của họ một chữ cũng không lọt khỏi tai Thẩm Hòa.
Thẩm Hòa rướn thân thể nhỏ bé, muốn thẳng chân cho tên Nhị hoàng tử này hai cước nhưng lại bị Liễu Tuyên phi ôm chặt trong lòng, vỗ vỗ lưng bé.
Liễu Tuyên phi ôm bé, cúi người nhẹ nhàng đặt bé xuống đất, đưa ngón trỏ lên môi ra hiệu không được lên tiếng. Còn đặt quả đào của Thẩm Hòa lên miệng, cười cười nhéo má bé con.
Bên kia, tiểu Thái tử còn đang bị Thích Nhạc Vịnh uy hiếp.
Trung Hồng khó xử nhìn tiểu Thái tử, cuối cùng vẫn không đuổi theo tên thái giám bỏ chạy kia.
Thích Chuyết Uẩn nhẹ giọng hỏi: "Thế ngươi có dám nhảy không?"
Hắn vô cảm liếc nhìn xung quanh: "Nơi này yên tĩnh, ngươi không biết bơi, hồ này không sâu nhưng cũng đủ cho ngươi chết chìm. Nếu ngươi dám nhảy, cô sẽ cho Trung Hồng che miệng ngươi lại, cho ngươi mãn nguyện chết chìm dưới này."
Thích Nhạc Vịnh tái mét: "Ngươi, ngươi dám!"
Giọng Thích Chuyết Uẩn rất nhỏ, chỉ có người đứng gần mới nghe rõ: "Cô chỉ là làm đúng theo lời ngươi nói thôi, có gì không dám?"
Thích Nhạc Vịnh sợ hãi nhìn chằm chằm Thích Chuyết Uẩn, lại nhìn Trung Hồng đứng bên cạnh hắn, bỗng nhiên xoay người nhảy vào trong hồ, lớn tiếng kêu: "Cứu mạng! Thái tử giết người rồi!"
Giọng trẻ con 8, 9 tuổi sắc bén lanh lảnh, xuyên thấu lòng người.
Thích Nhạc Vịnh kêu được vài tiếng thì bắt đầu sặc nước.
Y cố sức bám vào vách đá bên bờ, hét lớn.
Trung Hồng nhỏ giọng: "Điện hạ, có cần nô tài..."
Thích Chuyết Uẩn nhẹ nhàng đáp: "Cần ngươi làm gì? Cứu hắn hay giết hắn?"
Hắn cứ như vậy, đôi mắt đen thăm thẳm không dao động nhìn Thích Nhạc Vịnh vẫy vùng trong nước.
Trung Hồng đành đứng yên bên cạnh Thái tử, không hành động gì. Đương nhiên không thể giết Nhị hoàng tử, chẳng qua chỉ là Thái tử đe dọa ngoài miệng mà thôi.
Nhưng nỗi oan này bọn họ không muốn nhận cũng phải nhận, chi bằng lúc này cứ nhìn Thích Nhạc Vịnh giãy giụa dưới nước cho hả giận đi đã.
Còn lại cứ để sau rồi tính.
Đôi mi tiểu Thái tử rủ xuống, hơi rung động: "Hôm nay cô không thể đến cung Tuyên phi được, ngươi đi đón Hòa Hòa về đi."
Bọn họ ở đó thêm một lúc thì nghe tiếng cung nữ thái giám khác đến gần.
Tiểu thái giám lúc nãy chạy đi đã quay lại, còn dẫn theo vài người.
Gã ta nhìn thấy Thích Nhạc Vịnh ở dưới nước thì không nói không rằng nhảy xuống, kéo người lên, đám người xung quanh hắn không ngừng hỏi: "Nhị điện hạ, ngài không sao chứ?"
Thích Nhạc Vịnh từng tuổi này chưa từng chịu khổ thế này bao giờ, túm lấy tiểu thái giám hỏi: "Phụ hoàng, mẫu phi đâu! Ngươi đã gọi tới chưa!?"
Tiểu thái giám vội vã đáp: "Nô tài đã cho người đi mời."
Thích Nhạc Vịnh trừng mắt với Thích Chuyết Uẩn, lại kiêu căng mắng: "Ngươi chờ đó! Phụ hoàng và mẫu phi nhất định sẽ làm chủ cho ta!"
Thích Chuyết Uẩn không nói gì, chỉ yên lặng nhìn chúng.
Bên kia Thẩm Hòa nhìn mà đau lòng muốn chết.
Nam chính nhà cậu thế mà phải chịu nhục nhã đến mức này.
Liễu Tuyên phi lạnh mặt, ánh mắt rũ xuống nhìn cái tay nhỏ xíu nắm lấy vạt áo mình, cái đầu nhỏ vẫn cố rướn ra bên ngoài nhìn tiểu Thái tử. Đôi mắt bé con đen láy mở to, khuôn mặt nhỏ ra chiều vô cùng nghiêm túc, đến nỗi quả đào cũng không lo ăn, chỉ có thể ôm trong ngực bằng tay còn lại.
Liễu Tuyên phi bị cảnh tượng này chọ cười.
Lúc này lại có tiếng nhiều người đi đến, có lẽ là Hoàng đế và Dung phi đã đến.
Liễu Tuyên phi lần nữa bế bé con lên, vừa xốc vừa nhỏ giọng dỗ dành: "Tiểu Hòa đừng lên tiếng nha, dì dẫn con đi gặp Thái tử ca ca."
Bé con lập tức ôm lấy cổ bà.
Liễu Tuyên phi không nhịn được cười: "Tiểu Hòa lanh quá đi."
Họ vòng qua núi giả, Tước Chi và Liên Kiều cẩn trọng đi sau lưng Liễu Tuyên phi đến một vị trí khác có thể nghe rõ hơn.
Hoàng đế hiện nay cũng chỉ mới hơn ba mươi tuổi, dáng vẻ không giận mà uy.
Còn Dung phi bộ dáng nhàn nhã, khí chất hơn người.
Bà ta thấy Nhị hoàng tử ướt như chuột lột, lập tức sốt ruột tiến lên khoác áo choàng cho hắn, vô cùng đau lòng: "Sao con lại thành ra thế này chứ, con có sao không?"
Thích Nhạc Vịnh lúc này không còn ra vẻ hung hăng nữa, y ra vẻ đáng thương ghé vào ngực Dung phi: "Mẫu phi, là hoàng huynh đẩy con!" Nói rồi liếc nhìn tiểu thái giám kia.
Tiểu thái giám ngập ngừng nói: "Nhị điện hạ và Thái tử điện hạ tranh chấp, Thái tử điện hạ nhất thời tức giận nên không cẩn thận..."
Gã ta nói như vậy, ai không biết còn tưởng là đang nói đỡ cho Thái tử.
Dung phi ôm Nhị hoàng tử, chỉ nhìn Hoàng đến một cái, không nói gì thêm.
Giống như là có ý nhịn nhục mà khuyên Hoàng đế đừng tính toán.
Hoàng đế nhíu mày, trong triều sự vụ bề bộn, có không ít triều thần khuyên can, muốn Thái tử sớm lên triều chấp chính. Hôm nay mới là ngày đầu tiên mà đã xảy ra loại chuyện này, Hoàng đế sao có thể không tức giận?
Hắn trầm giọng hỏi Thích Chuyết Uẩn: "Ngươi nói xem."
Thích Chuyết Uẩn hé miệng: "Việc này không phải như Nhị đệ nói. Hắn tự nhảy xuống hồ, nhi thần chỉ tình cờ đi ngang qua bắt gặp, không biết vì sao Nhị đệ lại đổ lỗi cho ta?"
Thích Nhạc Vịnh tức khắc gào khóc, dụi đầu vào lòng Dung phi: "Mẫu phi!"
Hoàng đế càng thêm đau đầu, so với Thái tử trầm tĩnh không ra dáng trẻ con, Nhị hoàng tử khóc lóc kia không giống một đứa trẻ có thể bôi nhọ kẻ khác.
Giọng ông ta càng thêm lạnh lẽo: "Tình cờ bắt gặp? Nếu vậy thì ngươi nói xem, là ai đã đẩy hoàng đệ ngươi xuống nước? Ngươi nói nó tự nhảy xuống, hoàng đệ ngươi không biết bơi, nhảy xuống thì khác nào tự tìm đường chết? Lời nói dối như vậy mà cũng dám nói ra!"
Thích Chuyết Uẩn mím môi, thấy bộ dạng này của Hoàng đế thì những lời biện giải định nói ra đành nuốt trở lại.
Đáy mắt hiện lên vẻ tự giễu.
Đằng nào phụ hoàng cũng không tin, nói nhiều cũng vô dụng.
Trung Hồng là người của hắn, lời nói không đủ làm chứng cứ.
Nỗi oan này không muốn cũng phải chịu. Từ lúc hắn nhìn thấy Thích Nhạc Vịnh nhảy xuống hồ cũng đã đoán được. Thế nhưng khi thật sự đến lúc này thì lại không khỏi muốn giải thích vài câu.
Nhưng nói gì cũng vậy thôi.
Hoàng đế thấy hắn không nói gì, xem như là đã nhận tội, đang muốn lên tiếng trách mắng thì có một tiếng cười khẽ truyền tới.
"Thần thiếp tham kiến bệ hạ." Liễu Tuyên phi thướt tha bước ra từ phía sau núi giả, hành lễ với Hoàng đế.
Bà hờ hững liếc nhìn tiểu Thái tử, lại nhìn Nhị hoàng tử gào khóc đinh tai, lại thầm nghĩ, quả nhiên chỉ có Tiểu Hòa nhà mình mới là đứa bé đáng yêu nhất trên đời.
Hoàng đế miễn lễ, kinh ngạc hỏi: "Sao Tuyên phi cũng ở đây?"
Liễu Tuyên phi cúi người, vẫy tay với người phía sau: "Tiểu Hòa lại đây. Bệ hạ chắc là chưa gặp cháu ngoại của thần thiếp nhỉ? Vừa may hôm nay có thể cho Tiểu Hòa được diện kiến thiên nhan."
Tiểu Thái tử khẽ biến sắc, cũng nghiêng đầu nhìn về phía sau núi giả.
Lập tức nhìn thấy nhóc con thân cao hai đầu như cục bông, trong tay ôm quả đào to bằng nửa đầu lững tha lững thững chạy tới.
Bé con bước đi nhanh nhẹn, nhưng trọng tâm không vững, cứ lắc lư lắc lư làm ai cũng nghĩ cậu sắp ngã lăn quay đến nơi.
Tiểu Thái tử đứng tại chỗ theo bản năng cúi người, duỗi tay chờ cục bông nhỏ chạy tới.
Nhưng cục bông lại vụt qua trước mặt hắn.
Cũng chạy qua Liễu Tuyên phi nốt.
Cuối cùng nhóc dừng lại trước mặt Dung phi, quả đào bị gặm lởm chởm nện thẳng lên mặt Thích Nhạc Vịnh.
Thích Nhạc Vịnh: "Ơ hu hu...??"
Đứa bé đứng không vững, vừa ném quả đào đi xong thì loạng choạng ngã xuống.
Đứa bé lùn tịt như biến thành cục bông thật, lăn một vòng trên mặt đất rồi gào lên.
Tiếng khóc so với Thích Nhạc Vịnh hồi nãy còn thê thảm, uất ức hơn gấp trăm lần.