Chương 13: Vết sẹo
Đứa bé khóc vô cùng thảm thiết.
Tất cả mọi người đều biến sắc. Kẻ trầm mặc không dám trầm mặc, người khoan thai cũng không khoan thai được nữa.
Tiểu Thái tử ôm đứa bé vào lòng, vừa vỗ lưng bé vừa quay sang Trung Hồng: "Đi mời Thái y."
Hắn nhanh chóng xắn ống tay áo và ống quần bé lên, để lộ tứ chi bé nhỏ như củ khoai, quả nhiên phát hiện ra dấu vết đỏ thẫm chói mắt.
Đầu gối và khuỷu tay phải là những chỗ bị thương nhiều nhất, đặc biệt khuỷu tay phải, trên tay áo có một vết máu lớn, vị trí gần khuỷu tay bị thủng một lỗ, máu vẫn đang rỉ ra.
Sắc mặt tiểu Thái tử chưa bao giờ khó coi như vậy.
Hắn nắm chặt lấy tay bé con, tránh để bé giãy giụa mà động phải vết thương, ánh mắt nhìn xuống mặt đất xung quanh, phát hiện chỗ bé ngã xuống có vào viên đá vụn sắc nhọn.
Liễu Tuyên phi cũng không màng hình tượng nữa, ngồi xuống trước mặt tiểu Thái tử mà kiểm tra tay chân Thẩm Hòa rồi hỏi: "Còn bị thương chỗ nào nữa không?"
Tiểu Thái tử lắc đầu: "Hết rồi."
Thích Nhạc Vịnh bị quả đào nện vào đầu mà ngơ ngác, trơ mắt nhìn một đám người vây quanh nhãi ranh kia một lúc mới phát hiện ra cái mũi mình nhức nhức.
Y lập tức quên mất mình còn đang diễn, phẫn nộ la ó: "Cẩu nô tài! Dám đánh bổn điện hạ!"
Dung phi tái mặt, vội vàng bịt miệng Thích Nhạc Vịnh, nhỏ giọng nhắc nhở: "Vịnh nhi!"
Liễu Tuyên phi nghe vậy, tức đến bật cười, đứng dậy lạnh lùng nhìn Thích Nhạc Vịnh: "Bệ hạ, thần thiếp vậy mà không biết, thì ra đối với Nhị điện hạ, đứa con cả của Thẩm Quốc công phủ và cháu ngoại của thần thiếp chỉ là một tên 'cẩu nô tài' thôi đấy."
Không đợi Dung phi lên tiếng, Liễu Tuyên phi hạ mình thi lễ: "Chuyện hôm nay là do cháu ngoại thần thiếp vô lễ trước, chỉ mong Nhị điện hạ đừng giận."
Tức giận gì chứ?
Đừng nói là đứa con cả Thẩm phủ này chỉ mới một tuổi, bước đi còn chưa vững, cho dù có lớn hơn chút nữa, gần bằng tuổi Thích Nhạc Vịnh thì Hoàng đế cũng không thể trách tội.
Cùng lắm chỉ có thể lấy cớ 'trẻ con nô đùa sơ ý' mà cho qua thôi.
Ngược lại, Thích Nhạc Vịnh lại dám mắng con của trọng thần là nô tài, thái độ khinh miệt, nếu để rơi vào tai quần thần thì không biết Hoàng thất sẽ tổn hại danh dự đến mức nào nữa.
Hoàng đế trầm giọng nói: "Dung phi, lão Nhị không kém Thái tử bao nhiêu tuổi, mà ngôn hành không khỏi quá tùy tiện."
Thích Nhạc Vịnh nghe thấy phụ hoàng thế mà lại quay sang mắng mình và mẫu phi, càng không diễn nổi nữa, gân cổ lên chỉ vào Thẩm Hòa còn đang thút thít và tiểu Thái tử: "Phụ hoàng! Là nó ném đồ vào con mà! Dám bất kính với hoàng tử! Hoàng huynh còn đẩy con xuống nước, là chúng bắt tay khi dễ con!"
Bé con rúc vào lòng Thái tử, khóc không ra hơi, đôi mắt to còn ngấn nước, vành mắt và mũi đỏ bừng lên, trông đáng thương vô cùng. Thấy Thích Nhạc Vịnh chỉ trỏ, đứa bé dường như lại bị dọa sợ, một hàng nước nước trào ra, nhỏ giọng nức nở.
Liễu Tuyên phi vốn đã đau lòng không thôi, giờ nghe tiếng thút thít của bé thì càng xót hơn.
Tiểu Thái tử cúi đầu, trong đôi mắt đen chỉ còn băng sương lạnh lẽo.
Hắn nhẹ giọng dỗ dành đứa bé: "Đừng sợ, đừng sợ, Thái tử ca ca ở đây mà."
Đứa bé lại vùi đầu vào ngực hắn.
Thẩm Hòa không còn mặt mũi nhìn người nữa. Cậu quyết định lánh đời thêm ba phút.
Liễu Tuyên phi bắt đầu bốc hỏa.
Vốn dĩ ban đầu bà chỉ vì Thẩm Hòa nên mới thuận tay nói giúp cho Thái tử, nhưng nếu bây giờ không cho Nhị hoàng tử một bài học, chỉ sợ đêm nay ngủ không ngon.
Liễu Tuyên phi: "Nhị hoàng tử nói Thái tử đẩy ngươi xuống nước là thật sao?"
Tuyên phi cười như không cười: "Nhưng thật là không khéo, mới một khắc trước bổn cung còn đang chơi với đứa cháu ngoại ngốc nghếch của ta ở ngay bên hồ này."
Thích Nhạc Vịnh sắc mặt cứng đờ, muốn cãi lại hai câu, nào ngờ đối mặt với đôi mắt phượng lạnh lẽo của Liễu Tuyên phi đột nhiên không còn dũng khí nữa, lùi về trong lòng Dung phi: "Mẫu phi..."
Dung phi dường như nhận ra gì đó, đôi mày chau lại.
Dung phi không giống Tuyên phi, bà ta trước nay đều hiểu đạo lí lấy lui làm tiến.
Còn Tuyên phi xưa nay sắc bén như đóa hoa có gai, nếu không động đến bà thì thôi, còn không thì phải ăn miếng trả miếng mới thấy vừa lòng.
Hoàng đế day trán, lúc này lại tức giận ới Thích Nhạc Vịnh: "Lão nhị, ngươi dám lừa gạt trẫm? Còn dám bịa đặt bôi nhọ hoàng huynh của ngươi? Hoàng huynh của ngươi chính là Trữ quân!"
Thích Nhạc Vịnh lần đầu tiên trông thấy bộ dạng đáng sợ này của Hoàng đế, sợ đến tái mặt không dám hé miệng.
Liễu Tuyên phi làm như không thấy Hoàng đế tức giận, tiện tay đổ thêm dầu vào lửa: "Chắc không phải là Nhị điện hạ cố tình đâu."
Tiểu Thái tử bỗng nhiên đứng dậy.
Hắn còn đang bế Thẩm Hòa trong tay, động tác từ tốn, cẩn thận không chạm vào vết thương. Hắn hành lễ với Hoàng đế, nhẹ giọng nói: "Xin phụ hoàng cho nhi thần đưa tiểu công tử đi đắp thuốc trước, một chốc nữa nhi thần sẽ quay lại cáo tội với phụ hoàng."
Liễu Tuyên phi ngừng lại, lòng hơi khó chịu.
Là do bà quá bất cẩn, Tiểu Hòa còn nhỏ như vậy, nếu phải thẩm vấn tra tội chắc hẳn phải xử lí vài người, chuyện này không nên để bé nghe được.
Đã đến nước này, Hoàng đế tự nhiên đã biết việc này không liên quan đến Thái tử, gật đầu: "Đi đi."
Liễu Tuyên phi lệnh cho ma ma đi theo: "Đến cung của bổn cung đi, thái y cũng sắp đến rồi."
Thích Chuyết Uẩn đáp một tiếng rồi nhanh chóng bế đứa bé rời đi.
Bọn họ một đường đi thẳng đến cung Tê Hà, thái y đã chờ sẵn, mở ra hòm thuốc, cẩn thận rửa sạch vết thương rồi đắp thuốc lên cho bé.
Thái y vốn tưởng rằng tiểu công tử sẽ khóc lóc ầm ĩ, không ngờ bé chỉ ngồi yên trong lòng Thái tử, thỉnh thoảng nhăn nhó một chút thì cực kì ngoan ngoãn, làm ông có cảm tình hơn nhiều.
Thích Chuyết Uẩn cau mày, thấy ông ta chỉ bôi thuốc lên chân xong rồi thôi, bèn hỏi: "Không băng bó sao?"
Thái y cung kính đáp: "Điện hạ, tiểu công tử còn nhỏ, vết thương trên chân cũng nhỏ, đến mai là có thể kết vảy, qua bốn năm ngày sẽ lành, chắc chắn không để lại sẹo. Mà hiện giờ trời nóng, nếu sờ vào miệng vết thương thì không hay."
Thích Chuyết Uẩn cầm lấy cánh tay múp míp của Thẩm Hòa, máu trên khuỷu tay còn chảy dài xuống bàn tay.
Thích Chuyết Uẩn hỏi: "Còn vết thương chỗ này sẽ không để lại sẹo chứ?"
Thái y chần chừ một chút, dùng vải lau sạch vết máu rồi rải bột thuốc lên: "Miệng vết thương ở đây hơi sâu, nhưng nếu dùng thuốc đều đặn thì chắc hẳn sẽ không còn dấu vết."
Ông cẩn thận băng lại vết thương ở khuỷu tay.
Thích Chuyết Uẩn nhận ra ý do dự của ông ta, lông mày lại nhíu chặt hơn.
Thẩm Hòa hiện tại đã không sao rồi. Ngoại trừ việc hồi nãy khóc hơi quá, còn bây giờ thì nhăn nhó vì đau.
Cậu cúi đầu xem xét 'chiến tích' của mình, lại xoay đầu nhìn nam chính sắc mặt khó coi.
Đừng mặt ủ mày chau nữa, chỉ có chút sẹo thôi mà?
Đàn ông con trai phải có mấy vết sẹo mới gọi là trưởng thành! Đây là chứng nhận anh hùng đó!
Chờ thái y băng bó xong, Thẩm Hòa lại tràn đầy sức sống đòi xuống đất đi bộ.
Tiểu Thái tử ôm chặt ấy nhóc con, thấp giọng nói: "Không được. Hòa Hòa ngoan đi, chờ vết thương lành rồi lại đi chơi."
Thẩm Hòa nghĩ thấy cũng đúng, bèn dựa vào lòng tiểu Thái tử không động đậy nữa.
Cậu nghĩ thầm, cơ thể này sao mà nhỏ quá, mỏng manh quá.
Nếu không cậu đã chẳng mất mặt đến thế.
Cậu nghiêng đầu, thấy vẻ mặt tiểu Thái tử vẫn ủ dột như cũ thì không khỏi thấy kì lạ.
Rõ ràng là không bị oan, lại còn có dì ra tay dạy dỗ thằng ranh kia giúp, sao vẫn cứ rầu rĩ vậy chứ?
Bé con ngẩng mặt nhìn Thích Chuyết Uẩn một lát rồi cười lên khoe hàm răng gạo sữa cho hắn xem.
Sau đó, hắn nghe thấy giọng nói mềm mại như bông của bé con kêu: "Ca ca."
Vẻ mặt tiểu Thái tử giãn ra, đôi má phúng phính hơi động đậy, như muốn cười nhưng cố tình kìm lại.
Hắn dùng một tay nắm lấy cánh tay Thẩm Hòa, tay kia thì nhéo má bé con.
Bởi vì vừa nãy khóc quá nhiều, mồ hôi trên thái dương cũng chảy ra, làm tóc mai hai bên ướt đẫm dính lên má.
Trung Hồng dâng khăn đẻ Thích Chuyết Uẩn lau mặt cho bé.
Hắn cười: "Điện hạ nên vui mừng mới phải, đấy là do tiểu công tử muốn bảo vệ điện hạ mà."
Thẩm Hòa nghe vậy tranh thủ gật đầu.
Phải đó phải đó.
Thẩm Hòa tức giận nhanh mà hết giận cũng nhanh.
Giờ thì cậu lại tiếc quả đào của mình.
Quả đào to như vậy, cực kì ngọt! Cậu vất vả lắm mới cạp được hết lớp vỏ, thế mà lại lãng phí cho thằng ranh kia>
Cậu xoay đầu nhìn xung quanh, sáng mắt nhìn về một phía, cố sức vươn tay ra nắm nắm.
"Ca ca, ca ca!" Lấy giùm bé quả đào với, cảm ơn.
Thích Chuyết Uẩn giữ chặt đôi tay không an phận của nhóc, sau đó nhìn theo mới thấy mấy quả đào để trên mâm.
Hắn bật cười: "Nhóc con háu ăn này. Trung Hồng, cho người gọt vỏ rồi cắt nhỏ ra, để ta đút cho đệ ấy ăn."
Thẩm Hòa: "?"
Thích Chuyết Uẩn: "Đệ ấy bây giờ chỉ có một tay, cầm không nổi."
Thẩm - 18 tuổi - Hòa, bỗng nhiên phát hiện một vùng đất mới.
Chẳng lẽ là thương binh thì mới được ưu đãi ăn đào cắt sẵn hay sao?
Thế thì vết thương này trong một tháng tới khỏi lành đi cũng được, cảm ơn nha.
Tất cả mọi người đều biến sắc. Kẻ trầm mặc không dám trầm mặc, người khoan thai cũng không khoan thai được nữa.
Tiểu Thái tử ôm đứa bé vào lòng, vừa vỗ lưng bé vừa quay sang Trung Hồng: "Đi mời Thái y."
Hắn nhanh chóng xắn ống tay áo và ống quần bé lên, để lộ tứ chi bé nhỏ như củ khoai, quả nhiên phát hiện ra dấu vết đỏ thẫm chói mắt.
Đầu gối và khuỷu tay phải là những chỗ bị thương nhiều nhất, đặc biệt khuỷu tay phải, trên tay áo có một vết máu lớn, vị trí gần khuỷu tay bị thủng một lỗ, máu vẫn đang rỉ ra.
Sắc mặt tiểu Thái tử chưa bao giờ khó coi như vậy.
Hắn nắm chặt lấy tay bé con, tránh để bé giãy giụa mà động phải vết thương, ánh mắt nhìn xuống mặt đất xung quanh, phát hiện chỗ bé ngã xuống có vào viên đá vụn sắc nhọn.
Liễu Tuyên phi cũng không màng hình tượng nữa, ngồi xuống trước mặt tiểu Thái tử mà kiểm tra tay chân Thẩm Hòa rồi hỏi: "Còn bị thương chỗ nào nữa không?"
Tiểu Thái tử lắc đầu: "Hết rồi."
Thích Nhạc Vịnh bị quả đào nện vào đầu mà ngơ ngác, trơ mắt nhìn một đám người vây quanh nhãi ranh kia một lúc mới phát hiện ra cái mũi mình nhức nhức.
Y lập tức quên mất mình còn đang diễn, phẫn nộ la ó: "Cẩu nô tài! Dám đánh bổn điện hạ!"
Dung phi tái mặt, vội vàng bịt miệng Thích Nhạc Vịnh, nhỏ giọng nhắc nhở: "Vịnh nhi!"
Liễu Tuyên phi nghe vậy, tức đến bật cười, đứng dậy lạnh lùng nhìn Thích Nhạc Vịnh: "Bệ hạ, thần thiếp vậy mà không biết, thì ra đối với Nhị điện hạ, đứa con cả của Thẩm Quốc công phủ và cháu ngoại của thần thiếp chỉ là một tên 'cẩu nô tài' thôi đấy."
Không đợi Dung phi lên tiếng, Liễu Tuyên phi hạ mình thi lễ: "Chuyện hôm nay là do cháu ngoại thần thiếp vô lễ trước, chỉ mong Nhị điện hạ đừng giận."
Tức giận gì chứ?
Đừng nói là đứa con cả Thẩm phủ này chỉ mới một tuổi, bước đi còn chưa vững, cho dù có lớn hơn chút nữa, gần bằng tuổi Thích Nhạc Vịnh thì Hoàng đế cũng không thể trách tội.
Cùng lắm chỉ có thể lấy cớ 'trẻ con nô đùa sơ ý' mà cho qua thôi.
Ngược lại, Thích Nhạc Vịnh lại dám mắng con của trọng thần là nô tài, thái độ khinh miệt, nếu để rơi vào tai quần thần thì không biết Hoàng thất sẽ tổn hại danh dự đến mức nào nữa.
Hoàng đế trầm giọng nói: "Dung phi, lão Nhị không kém Thái tử bao nhiêu tuổi, mà ngôn hành không khỏi quá tùy tiện."
Thích Nhạc Vịnh nghe thấy phụ hoàng thế mà lại quay sang mắng mình và mẫu phi, càng không diễn nổi nữa, gân cổ lên chỉ vào Thẩm Hòa còn đang thút thít và tiểu Thái tử: "Phụ hoàng! Là nó ném đồ vào con mà! Dám bất kính với hoàng tử! Hoàng huynh còn đẩy con xuống nước, là chúng bắt tay khi dễ con!"
Bé con rúc vào lòng Thái tử, khóc không ra hơi, đôi mắt to còn ngấn nước, vành mắt và mũi đỏ bừng lên, trông đáng thương vô cùng. Thấy Thích Nhạc Vịnh chỉ trỏ, đứa bé dường như lại bị dọa sợ, một hàng nước nước trào ra, nhỏ giọng nức nở.
Liễu Tuyên phi vốn đã đau lòng không thôi, giờ nghe tiếng thút thít của bé thì càng xót hơn.
Tiểu Thái tử cúi đầu, trong đôi mắt đen chỉ còn băng sương lạnh lẽo.
Hắn nhẹ giọng dỗ dành đứa bé: "Đừng sợ, đừng sợ, Thái tử ca ca ở đây mà."
Đứa bé lại vùi đầu vào ngực hắn.
Thẩm Hòa không còn mặt mũi nhìn người nữa. Cậu quyết định lánh đời thêm ba phút.
Liễu Tuyên phi bắt đầu bốc hỏa.
Vốn dĩ ban đầu bà chỉ vì Thẩm Hòa nên mới thuận tay nói giúp cho Thái tử, nhưng nếu bây giờ không cho Nhị hoàng tử một bài học, chỉ sợ đêm nay ngủ không ngon.
Liễu Tuyên phi: "Nhị hoàng tử nói Thái tử đẩy ngươi xuống nước là thật sao?"
Tuyên phi cười như không cười: "Nhưng thật là không khéo, mới một khắc trước bổn cung còn đang chơi với đứa cháu ngoại ngốc nghếch của ta ở ngay bên hồ này."
Thích Nhạc Vịnh sắc mặt cứng đờ, muốn cãi lại hai câu, nào ngờ đối mặt với đôi mắt phượng lạnh lẽo của Liễu Tuyên phi đột nhiên không còn dũng khí nữa, lùi về trong lòng Dung phi: "Mẫu phi..."
Dung phi dường như nhận ra gì đó, đôi mày chau lại.
Dung phi không giống Tuyên phi, bà ta trước nay đều hiểu đạo lí lấy lui làm tiến.
Còn Tuyên phi xưa nay sắc bén như đóa hoa có gai, nếu không động đến bà thì thôi, còn không thì phải ăn miếng trả miếng mới thấy vừa lòng.
Hoàng đế day trán, lúc này lại tức giận ới Thích Nhạc Vịnh: "Lão nhị, ngươi dám lừa gạt trẫm? Còn dám bịa đặt bôi nhọ hoàng huynh của ngươi? Hoàng huynh của ngươi chính là Trữ quân!"
Thích Nhạc Vịnh lần đầu tiên trông thấy bộ dạng đáng sợ này của Hoàng đế, sợ đến tái mặt không dám hé miệng.
Liễu Tuyên phi làm như không thấy Hoàng đế tức giận, tiện tay đổ thêm dầu vào lửa: "Chắc không phải là Nhị điện hạ cố tình đâu."
Tiểu Thái tử bỗng nhiên đứng dậy.
Hắn còn đang bế Thẩm Hòa trong tay, động tác từ tốn, cẩn thận không chạm vào vết thương. Hắn hành lễ với Hoàng đế, nhẹ giọng nói: "Xin phụ hoàng cho nhi thần đưa tiểu công tử đi đắp thuốc trước, một chốc nữa nhi thần sẽ quay lại cáo tội với phụ hoàng."
Liễu Tuyên phi ngừng lại, lòng hơi khó chịu.
Là do bà quá bất cẩn, Tiểu Hòa còn nhỏ như vậy, nếu phải thẩm vấn tra tội chắc hẳn phải xử lí vài người, chuyện này không nên để bé nghe được.
Đã đến nước này, Hoàng đế tự nhiên đã biết việc này không liên quan đến Thái tử, gật đầu: "Đi đi."
Liễu Tuyên phi lệnh cho ma ma đi theo: "Đến cung của bổn cung đi, thái y cũng sắp đến rồi."
Thích Chuyết Uẩn đáp một tiếng rồi nhanh chóng bế đứa bé rời đi.
Bọn họ một đường đi thẳng đến cung Tê Hà, thái y đã chờ sẵn, mở ra hòm thuốc, cẩn thận rửa sạch vết thương rồi đắp thuốc lên cho bé.
Thái y vốn tưởng rằng tiểu công tử sẽ khóc lóc ầm ĩ, không ngờ bé chỉ ngồi yên trong lòng Thái tử, thỉnh thoảng nhăn nhó một chút thì cực kì ngoan ngoãn, làm ông có cảm tình hơn nhiều.
Thích Chuyết Uẩn cau mày, thấy ông ta chỉ bôi thuốc lên chân xong rồi thôi, bèn hỏi: "Không băng bó sao?"
Thái y cung kính đáp: "Điện hạ, tiểu công tử còn nhỏ, vết thương trên chân cũng nhỏ, đến mai là có thể kết vảy, qua bốn năm ngày sẽ lành, chắc chắn không để lại sẹo. Mà hiện giờ trời nóng, nếu sờ vào miệng vết thương thì không hay."
Thích Chuyết Uẩn cầm lấy cánh tay múp míp của Thẩm Hòa, máu trên khuỷu tay còn chảy dài xuống bàn tay.
Thích Chuyết Uẩn hỏi: "Còn vết thương chỗ này sẽ không để lại sẹo chứ?"
Thái y chần chừ một chút, dùng vải lau sạch vết máu rồi rải bột thuốc lên: "Miệng vết thương ở đây hơi sâu, nhưng nếu dùng thuốc đều đặn thì chắc hẳn sẽ không còn dấu vết."
Ông cẩn thận băng lại vết thương ở khuỷu tay.
Thích Chuyết Uẩn nhận ra ý do dự của ông ta, lông mày lại nhíu chặt hơn.
Thẩm Hòa hiện tại đã không sao rồi. Ngoại trừ việc hồi nãy khóc hơi quá, còn bây giờ thì nhăn nhó vì đau.
Cậu cúi đầu xem xét 'chiến tích' của mình, lại xoay đầu nhìn nam chính sắc mặt khó coi.
Đừng mặt ủ mày chau nữa, chỉ có chút sẹo thôi mà?
Đàn ông con trai phải có mấy vết sẹo mới gọi là trưởng thành! Đây là chứng nhận anh hùng đó!
Chờ thái y băng bó xong, Thẩm Hòa lại tràn đầy sức sống đòi xuống đất đi bộ.
Tiểu Thái tử ôm chặt ấy nhóc con, thấp giọng nói: "Không được. Hòa Hòa ngoan đi, chờ vết thương lành rồi lại đi chơi."
Thẩm Hòa nghĩ thấy cũng đúng, bèn dựa vào lòng tiểu Thái tử không động đậy nữa.
Cậu nghĩ thầm, cơ thể này sao mà nhỏ quá, mỏng manh quá.
Nếu không cậu đã chẳng mất mặt đến thế.
Cậu nghiêng đầu, thấy vẻ mặt tiểu Thái tử vẫn ủ dột như cũ thì không khỏi thấy kì lạ.
Rõ ràng là không bị oan, lại còn có dì ra tay dạy dỗ thằng ranh kia giúp, sao vẫn cứ rầu rĩ vậy chứ?
Bé con ngẩng mặt nhìn Thích Chuyết Uẩn một lát rồi cười lên khoe hàm răng gạo sữa cho hắn xem.
Sau đó, hắn nghe thấy giọng nói mềm mại như bông của bé con kêu: "Ca ca."
Vẻ mặt tiểu Thái tử giãn ra, đôi má phúng phính hơi động đậy, như muốn cười nhưng cố tình kìm lại.
Hắn dùng một tay nắm lấy cánh tay Thẩm Hòa, tay kia thì nhéo má bé con.
Bởi vì vừa nãy khóc quá nhiều, mồ hôi trên thái dương cũng chảy ra, làm tóc mai hai bên ướt đẫm dính lên má.
Trung Hồng dâng khăn đẻ Thích Chuyết Uẩn lau mặt cho bé.
Hắn cười: "Điện hạ nên vui mừng mới phải, đấy là do tiểu công tử muốn bảo vệ điện hạ mà."
Thẩm Hòa nghe vậy tranh thủ gật đầu.
Phải đó phải đó.
Thẩm Hòa tức giận nhanh mà hết giận cũng nhanh.
Giờ thì cậu lại tiếc quả đào của mình.
Quả đào to như vậy, cực kì ngọt! Cậu vất vả lắm mới cạp được hết lớp vỏ, thế mà lại lãng phí cho thằng ranh kia>
Cậu xoay đầu nhìn xung quanh, sáng mắt nhìn về một phía, cố sức vươn tay ra nắm nắm.
"Ca ca, ca ca!" Lấy giùm bé quả đào với, cảm ơn.
Thích Chuyết Uẩn giữ chặt đôi tay không an phận của nhóc, sau đó nhìn theo mới thấy mấy quả đào để trên mâm.
Hắn bật cười: "Nhóc con háu ăn này. Trung Hồng, cho người gọt vỏ rồi cắt nhỏ ra, để ta đút cho đệ ấy ăn."
Thẩm Hòa: "?"
Thích Chuyết Uẩn: "Đệ ấy bây giờ chỉ có một tay, cầm không nổi."
Thẩm - 18 tuổi - Hòa, bỗng nhiên phát hiện một vùng đất mới.
Chẳng lẽ là thương binh thì mới được ưu đãi ăn đào cắt sẵn hay sao?
Thế thì vết thương này trong một tháng tới khỏi lành đi cũng được, cảm ơn nha.