Chương : 38
Đêm đó ăn cơm với người nhà xong, thể lực của Diệp Phi hết chống đỡ nổi nên ngủ luôn. Anh mộng xuân cả đêm, vốn tưởng hôm sau có thể nhìn thấy Tiểu Ngữ Ngữ, người quấy nhiễu mộng mị của anh, nhưng ai ngờ, Diệp Phi ngủ giấc này lại không tỉnh dậy nữa.
Bác sĩ chưa từng gặp trường hợp nào tỉnh dậy sau ba ngày mổ não. Cứ tưởng đây là một kỳ tích y học, nhưng chưa kịp xâm nhập nghiên cứu thêm thì Diệp Phi đã lại chìm vào hôn mê sâu, một tuần sau vẫn chưa tỉnh lại. Bệnh viện lập tức tiến hành hội chẩn giữa các chuyên gia, phân tích chi tiết tình huống của Diệp Phi, nhưng không đưa ra được kết luận giá trị nào. Sau đó một bác sĩ trẻ đánh lieu đặt ra giả thiết, khiến cho các chuyên gia giật mình bừng tỉnh. Cuối cùng kết luận là, suy đoán theo chức nghiệp và tính cách của Diệp Phi, có thể Diệp Phi không yên lòng về nhiều chuyện, ý chí sinh tồn mạnh mẽ ép buộc anh tỉnh lại, sau khi biết tình hình đã phát triển theo hướng mình dự đoán, sức mạnh chống đỡ tinh thần anh chợt biến mất, não bộ và thân thể đồng thời tiếp nhận tín hiệu nguy hiểm, lại lập tức tiến vào trạng thái ngủ say để bảo vệ bản thân. Thực ra đây là một kiểu bản năng cầu sinh của động vật hoang dã, con người thuộc loài linh trưởng, kết cấu thân thể phức tạp hơn nhiều so với động vật hoang dã, khả năng phát sinh tình huống này rất nhỏ, nhưng cũng không phải không có. Cho nên các chuyên gia phán đoán, đây thực chất là một hành vi tự vệ của Diệp Phi.
Trước mắt, Diệp Phi trừ ngủ say thì các chức năng khác đều hoạt động trong phạm vi bình thường. Chỉ có điều tuy mỗi ngày anh đều trong trạng thái đang bình phục, nhưng lại hôn mê ước chừng một tháng không có dấu hiệu tỉnh lại.
Trường Bạch Minh Ngữ cũng đã khai giảng hơn một tháng. Qua lễ Quốc khánh, cảnh sát không có vụ án đều nghỉ, cảnh sát có vụ án thì đều tăng ca. Bạch Minh Ngữ chỉ cần không có tiết thì sẽ đến đội hỗ trợ, chỉ một tháng đã phá không ít vụ án, trong đó có một án giết người cướp của, đội cảnh sát mai phục ba bốn ngày lân cận Bắc Kinh vẫn không có manh mối gì, Bạch Minh Ngữ vừa xuất hiện đã phá giải luôn.
Tất cả mọi người đều muốn biết Bạch Minh Ngữ làm cách nào, nhưng chẳng ai biết được, bởi vì Bạch Minh Ngữ không muốn chia sẻ.
Thực ra họ đã hiểu lầm Bạch Minh Ngữ, nguyên nhân cậu không nói chỉ vì cậu cảm giác vụ án nhỏ này căn bản không đáng nhắc tới, trước mắt cậu quan tâm nhất chính là vụ án giết người liên hoàn “5.3” vẫn khiến Diệp Phi nhức đầu. Vụ án này cũng khơi dậy hứng thú mãnh liệt trong Bạch Minh Ngữ, cậu chưa từng gặp bài toán nào khó như vậy, có thể nói là không tìm ra manh mối, nhưng đáp án lại tạo ảo giác cho người ta như thể sắp chạm tới rồi.
Tháng trước, sau khi cả đội nhận được thư nặc danh, Triển Tường mang theo một tổ đến Khai Phong, Hà Nam, dựa theo lời nhắn trong thư, tìm được một thi thể nữ trên cổng vào nghĩa địa hoang vắng. Trước ngực thi thể có hoa văn lượn sóng, tư thế Jesus chịu tội đóng trên cửa đá, toàn thân trần trụi, hai mắt trố lồi cực kỳ đáng sợ, tạo hình hoàn toàn giống với hai nạn nhân đầu tiên. Quần áo cũng được gấp chỉnh tề đặt ở dưới chân.
Qua điều tra, nạn nhân là con gái của thị trưởng thị trấn Khai Phong Triệu Khải Đông, tên gọi Triệu Tinh Tinh, năm nay 20 tuổi, là sinh viên năm thứ nhất đại học Hà Nam.
Từ thủ pháp, hung thủ hẳn là cùng một người. Cuối cùng hắn đã tiếp tục giết người. Bạch Minh Ngữ biết được chuyện này thì cực kỳ phấn khích, rất muốn tìm hiểu chi tiết vụ án, nhưng Triển Tường khác với Diệp Phi, là một người rất mạnh bạo, ý của gã là, Diệp Phi bất tỉnh một ngày thì gã còn là tổ trưởng Tổ chuyên án một ngày, cả tổ phải nghe lệnh gã, hơn nữa gã còn yêu cầu cả tổ không được tiết lộ nửa chữ cho “Người ngoài”, người ngoài này tất nhiên bao gồm bất cứ người nào không thuộc Tổ chuyên án, tính cả Bạch Minh Ngữ.
Bạch Minh Ngữ chẳng có cách nào, đành phải tự mình điều tra. Những người lần trước đều có liên hệ rất sâu với vụ án Phó Hạ Viêm, nhưng nạn nhân gần nhất lại có vẻ không liên quan chút nào, Bạch Minh Ngữ không tin điều này chỉ là trùng hợp.
Án 5.3 trừ Quách Văn Cường và Phó Hạ Viêm, rốt cuộc lại xuất hiện một nạn nhân có cùng thân phận và phương thức tử vong với hai nạn nhân đầu tiên. Điểm duy nhất khác biệt là, Triệu Khải Đông — cha của nạn nhân là thị trưởng, tay nắm quyền to, hình như không có liên quan gì đến vụ án.
Không liên quan sao? Bạch Minh Ngữ không cho là như vậy. Dù kết quả điều tra đều chứng minh vụ án 5.3 hiện giờ và trọng án 1.28 không liên quan, nhưng Bạch Minh Ngữ có thể khẳng định trăm phần trăm, người đàn ông này chính là một trong những kẻ thao túng vụ trọng án năm đó. Nhưng cậu không có chứng cứ, thuần túy chỉ là phỏng đoán, thêm cả giác quan thứ sáu.
Cánh tay bí ẩn đứng phía sau năm đó không chỉ có một người, sự trả thù này tất nhiên sẽ còn tiếp tục. Không rõ hung thủ lấy mục đích gì để giết hại những người này. Tại sao chỉ chọn trả thù thế hệ sau. Còn nữa, mục tiêu kế tiếp của hắn là ai? Không chỉ Bạch Minh Ngữ, những người tham dự vụ án đều đang suy nghĩ. Thậm chí đằng sau những bí ẩn này, vẫn còn một kẻ ẩn nấp kỹ càng đang chăm chú dõi theo.
Lúc Bạch Minh Ngữ kín đáo điều tra, Đội hình sự Lệ Dương căn cứ theo tư liệu Diệp Phi cung cấp trước đó, tìm hiểu nguồn gốc, tra được vài cán bộ về hưu có liên quan đến vụ trọng án năm đó, nhưng khi cảnh sát tới nhà họ, tất cả đều đã tử vong. Tổng cộng ba cán bộ từng giữ chức vụ quan trọng, toàn bộ đều chết bởi trúng đạn, đạn găm vào não, một nhát tử vong.
Điều này chứng thực suy đoán lúc trước của Diệp Phi, phía sau trọng án năm xưa còn cất giấu bí mật. Những nghi vấn của Diệp Phi đều bị Tống Thế Bác ra sức đàn áp. Vụ án rất nhanh được chuyển sang cho Sở cảnh sát, cấp trên cực kỳ chú trọng vào án bắn chết người, đặc biệt thành lập một Tổ chuyên án để xâm nhập điều tra án 1.28, yêu cầu song song điều tra án 5.3 và án 1.28, nhanh chóng phá giải.
Bởi vì Diệp Phi vẫn hôn mê, vị trí tổ trưởng Tổ chuyên án tạm thời do Triển Tường đảm nhiệm.
Liêu Tuyết Hoa được Diệp Phi phái đến Lệ Dương cũng từng vài lần đến bệnh viện thăm Diệp Phi vào đêm khuya, lần nào cũng bị Bạch Minh Ngữ bắt gặp, nhưng Bạch Minh Ngữ không quấy nhiễu cô, bởi vì cậu phát hiện Liêu Tuyết Hoa nắm giữ chi tiết vụ án, mà cô gái này có vẻ không mấy tín nhiệm Triển Tường.
Mỗi lần đến, cô đều trò chuyện với Diệp Phi rất lâu, cố gắng khích lệ Diệp Phi, hi vọng anh có thể tỉnh lại. Bạch Minh Ngữ ngồi ngoài cửa nghe quãng được quãng mất, nhưng đại khái cũng nắm được một ít tin tức. Mặc dù cô ở Bắc Kinh cùng Triển Tường phá án, nhưng vẫn không yên tâm nên thường xuyên đáp máy bay tới tới lui lui giữa Lệ Dương và Bắc Kinh, mỗi nơi một lúc. Hóa ra, cô vẫn theo chỉ thị của Diệp Phi, tiếp tục âm thầm điều tra.
Bạch Minh Ngữ chưa từng tiếp xúc với Liêu Tuyết Hoa, chỉ biết cô là học trò tâm đắc của Diệp Phi, quan hệ của hai người không giống bình thường, nhưng lại không phải quá gần gũi, Liêu Tuyết Hoa cũng rất ít khi xuất hiện ở Đội hình sự, là cảnh sát du kích nên rất nhiều người mới trong đội, bao gồm cả Triển Tường đều không nắm rõ về Liêu Tuyết Hoa, cũng không cảnh giác với cô.
Bạch Minh Ngữ đột nhiên nảy ra một ý nghĩ, Diệp Phi có thể yên tâm ngủ, phải chăng có liên quan đến cô gái này? Nếu quả thật là như vậy thì Diệp Phi cũng không bảo thủ cứng nhắc như vẻ ngoài, anh có thể hạ nước cờ sâu như vậy, thật sự cũng khá bất ngờ.
Xem ra cậu phải đánh giá lại Diệp Phi rồi.
Theo lời Liêu Tuyết Hoa, Bạch Minh Ngữ hiểu được, nhân chứng quan trọng La Kính từng đến Đội hình sự Lệ Dương để chứng minh Phó Hạ Viêm đã từng học ở học viện cảnh sát, cảnh sát cũng từng đến học viện điều tra nhưng không tìm thấy hồ sơ của Phó Hạ Viêm, hiệu trưởng và các giáo viên cũng nói trong trường không có sinh viên này. Cảnh sát điều tra các bạn cùng khóa của Phó Hạ Viêm, đại đa số đều nói không biết Phó Hạ Viêm, nhưng dù cánh tay phía sau có năng lực phi thường thì vẫn không có khả năng chặn miệng tất cả mọi người, cuối cùng Tổ chuyên án vẫn tìm được một số sinh viên có quen biết Phó Hạ Viêm.
Các sinh viên đều tỏ vẻ không quá thân với Phó Hạ Viêm, từ ngày nhập học, hắn đã không giống những người khác, giống như được đãi ngộ đặc biệt, thường xuyên có người đến trường tìm hắn, bỏ đi vài ngày cũng không ai xử phạt hắn. Nhưng về sau nghe nói mắc lỗi gì đó, bị trường chính thức khai trừ, sau đó không gặp hắn nữa.
Điều này cơ bản có thể chứng minh cảnh sát điều tra bối cảnh xã hội của Phó Hạ Viêm năm đó chưa đủ tường tận triệt để, hoặc là nói, bọn họ hoàn toàn không định điều tra nghiêm túc. Suy luận như vậy, vấn đề lại thâm sâu, nếu năm đó các nhân viên Cục cảnh sát và Tòa án đều bị uy hiếp hoặc hối lộ, vậy thì điều tra vụ này lên, chắc chắn sẽ liên lụy đến rất nhiều người.
Nếu có thể chứng minh Phó Hạ Viêm đã từng học trường cảnh sát, và quá khứ này bị người khác che đậy, có nghĩa là khi hắn nói mình là gián điệp trên toà, khả năng không phải nói dối.
Tiến hành thêm một bước điều tra người quen của Phó Hạ Viêm, ấn tượng về Phó Hạ Viêm của những người biết hắn và các nhân chứng trước tòa đều không có gì khác biệt, đại đa số đều không nắm rõ nhân phẩm của Phó Hạ Viêm.
Qua điều tra xác nhận, các nhân chứng có mặt tại tòa năm đó, trừ Triệu Ấn đã xuất ngoại, tất cả đều tử vong.
Bạn gái của Phó Hạ Viêm đã qua đời trong một sự cố ngoài ý muốn sau khi Phó Hạ Viêm vào tù, hai nhân chứng khác, cũng chính là cha và mẹ của hai nạn nhân nữ trong vụ 5.3, đều chết bệnh khi Phó Hạ Viêm ngồi tù. Con gái của hai nhân chứng đã bị hung thủ trả thù và chết, còn một nhân chứng, chính là đội trưởng Đội hình sự Lệ Dương, năm đó là tổ trưởng Tổ chuyên án phụ trách vụ án 1.28, Quách Văn Cường, hiện cũng đã bị hại.
Triển Tường phái người liên hệ với Triệu Ấn tại Mexico, hắn vẫn còn sống, nhưng khi cảnh sát hỏi về vụ án 1.28 năm đó, Triệu Ấn lập tức dập máy, sau đó không liên lạc được.
Hơn nữa Triệu Ấn đã nhập quốc tịch Mexico, không còn là công dân Trung Quốc, cảnh sát Trung Quốc không có quyền triệu tập hắn về nước phối hợp điều tra, càng không thể biết hắn có bị uy hiếp đứng ra làm chứng giả hay không.
Điều tra vụ án này khiến cảnh sát trầy vi tróc vẩy. Số người có liên quan rất đông, mạng lưới phức tạp, quá trình điều tra cũng nhiều lần tắc nghẽn, muốn tìm nhân chứng còn phải liên hệ với cảnh sát quốc tế. Chưa nói Lệ Dương, toàn quốc cũng chẳng mấy khi gặp phải vụ án như thế này. Cho nên Triển Tường suy xét nhiều lần, quyết định tạm thời bảo vệ nhân chứng La Kính, cũng điều động lực lượng tiến hành điều tra diện rộng tại Bắc Kinh và Khai Phong, tìm kiếm đối tượng hoặc xe cộ khả nghi.
Triển Tường bố trí không sai, nhưng có một điểm khiến người ta không hiểu, là gã quên mất vụ án ba quan chức Lệ Dương bị giết, hay cố ý không điều tra? Phương thức tử vong của ba quan chức rõ ràng khác với vụ án 5.3, rốt cuộc là ai giết bọn họ? Liệu có phải là cánh tay bí ẩn mà hung thủ muốn tìm kiếm hay không? Nếu tra được những kẻ đứng phía sau vụ sát hại ba quan chức, dùng bọn chúng dụ dỗ hung thủ, chẳng phải một hòn đá ném hai con chim hay sao?
Vấn đề dễ hiểu như vậy, nhưng Triển Tường lại làm như không thấy, cố tình lựa chọn con đường khó nhất, rà soát toàn quốc để tìm một hung thủ không rõ ràng, hoàn toàn không giống quyết định của một đội trưởng Đội hình sự lão làng.
Nhưng điều này chỉ là phỏng đoán đơn phương của Liêu Tuyết Hoa, rốt cuộc Triển Tường sắm vai gì trong vụ án này, cô cũng không nắm rõ. Nguyện vọng lớn nhất của cô bây giờ chính là Diệp Phi sớm tỉnh lại, không có Diệp Phi, cô rất dễ mất phương hướng, không biết phải tiếp tục công tác thế nào.
Đêm nay cô lại tới, trước lúc rời đi còn cúi xuống hôn lên trán Diệp Phi, sau đó lưu luyến mãi, nét mặt cô có vẻ đau đớn, khác hẳn phong thái thể hiện trước mặt người khác.
Bạch Minh Ngữ chăm chú nhìn theo bóng lưng cô, hận không thể dùng ánh mắt chọc một cái lỗ trên người cô.
Đêm nay cô lại tới, trước lúc rời đi còn cúi xuống hôn lên trán Diệp Phi, sau đó lưu luyến mãi, nét mặt cô có vẻ đau đớn, khác hẳn phong thái thể hiện trước mặt người khác.
Bạch Minh Ngữ chăm chú nhìn theo bóng lưng cô, hận không thể dùng ánh mắt chọc một cái lỗ trên người cô.
Tới khi cô biến mất sau hành lang, Bạch Minh Ngữ mới bước vào phòng Diệp Phi, lấy nước nóng trong toilet giặt khăn, rồi mang khăn ra lau mặt cho Diệp Phi, cọ đi cọ lại, tới khi hài lòng mới thôi.
Nửa tháng trước, phòng bệnh của Diệp Phi mỗi ngày đều có người gác đêm, về sau bác sĩ nói tình hình bệnh nhân đã ổn định, các trang thiết bị của bệnh viện cũng rất tân tiến, nếu bệnh nhân có bất cứ phản ứng gì, thiết bị cảm ứng sẽ lập tức truyền tín hiệu tới chỗ y tá, nhất định sẽ báo cho người nhà đầu tiên, nên không cần ngày ngày đến trông nữa.
Mẹ Diệp lớn tuổi, còn phải chăm sóc Diệp Sương. Diệp Mạc lại đến Thiểm Tây học đại học. Trang Dao thì lực bất tòng tâm, dù sao cũng là phụ nữ đã có chồng, thức đêm chăm nom chồng cũ thì còn ra thể thống gì. Mẹ Diệp nghĩ bụng, hay là thuê người giúp việc? Nhưng bà lo người ngoài không thể tận tâm chiếu cố con trai cưng của mình, vì thế lâm vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan.
Đúng lúc đó, Bạch Minh Ngữ đột nhiên nói cậu sẽ đến gác đêm cho Diệp Phi. Mẹ Diệp không ngờ Bạch Minh Ngữ lại nói vậy, vừa vui mừng lại vừa cảm động, nhưng bà chưa già, chưa hồ đồ, biết hai người không thân cũng chẳng quen, làm phiền cậu thì không đúng lắm, nên chỉ nói cảm ơn, rồi cho qua việc này.
Chẳng ngờ Bạch Minh Ngữ làm thật, cậu mang cả chăn nệm đến bệnh viện, ngủ trên sô pha trong phòng bệnh của Diệp Phi. Thấy cậu chăm sóc Diệp Phi cẩn thận hơn cả mình, lại không có nửa lời ca thán, mẹ Diệp thật sự cảm động chẳng biết nói thế nào, lập tức ngầm đồng ý chuyện này. Vì thế sáng nào bà cũng làm thật nhiều đồ ăn mang đến bệnh viện cho Bạch Minh Ngữ, còn cho cậu thêm tiền.
Bạch Minh Ngữ cũng không khách sáo, cơm nước xong thì cầm tiền đi học, giữa trưa lại đến chỗ lão Lưu lấy chân giò và thịt kho, thêm cả cơm hộp Chương Thụy Phương chuẩn bị. Nửa tháng trời như vậy, quan hệ của cậu và Chương Thụy Phương càng ngày càng khăng khít, Chương Thụy Phương càng ngày càng yêu thích Bạch Minh Ngữ, cảm thấy như có thêm một đứa con trai, nỗi đau Diệp Phi hôn mê bất tỉnh cũng đã vơi nhiều.
Bạch Minh Ngữ ngày ngày đến đây ngủ, chăm sóc Diệp Phi đã thành quen, làm xong chuyện của mình thì cũng gần sáng, cậu quay lại phòng bệnh, tắm rửa một cái, kiểm tra tình hình của Diệp Phi rồi đi ngủ luôn.
Nhưng hôm nay cậu hơi khó ngủ, trong đầu cứ hiện ra hình ảnh Liêu Tuyết Hoa hôn lên trán Diệp Phi. Cậu quên mất Diệp Phi thực ra là một người đàn ông hấp dẫn, chắc là nhiều người thích anh lắm? Con trai nhìn anh thế nào thì cậu không biết, nhưng cậu biết con gái mà nhìn Diệp Phi thì chắc chắn không chịu nổi, chẳng phải lần trước Thân Tiểu Á vừa gặp đã thích Diệp Phi sao? Vợ cũ của anh còn ra vẻ nhớ mãi không quên, giờ lại thêm cả Liêu Tuyết Hoa…
Bạch Minh Ngữ trở mình, trừng trừng nhìn Diệp Phi đã tháo băng vải nằm trên giường, oán hận nghĩ, Diệp Phi là đồng tính luyến, các người đừng có mơ, anh ấy chỉ thích đàn ông thôi.
Cậu chớp mắt, đột nhiên nghĩ đến một vấn đề. Diệp Phi sẽ thích kiểu đàn ông nào?
Trong đầu tức khắc hiện ra hình ảnh đám người trang điểm dày cộp, ẻo lả loè loẹt và mấy gã vạm vỡ thô kệch ở gay bar, Bạch Minh Ngữ sợ tới mức ngồi bật dậy.
Mẹ nó! Chẳng lẽ đồng tính luyến ái đều thích kiểu như vậy?
Bọn họ làm sao xứng với Diệp Phi!
Không được, mình không chấp nhận! Dù Diệp Phi thích đàn ông thì cũng phải tìm người nào xứng với anh, không thì mình không chịu nổi!
Mình là người nhà của Diệp Phi, Diệp Phi thích ai cũng phải qua kiểm duyệt của mình, không thì nghỉ đi!
Bạch Minh Ngữ lại nằm xuống, bắt đầu thấy lo âu. Đêm đó cậu trằn trọc mãi, còn gặp ác mộng.
Buổi sáng dậy trễ, ngửi thấy mùi thức ăn, vừa mở mắt đã thấy Chương Thụy Phương cười tủm tỉm bày bữa sáng lên bàn.
“Dậy rồi à?”
“Vâng ạ, chào bác buổi sáng.”
“Đi tắm đi, chuẩn bị ăn cơm, bác nấu canh hải sâm cho con tẩm bổ.”
“Vâng!”
Nước miếng tức khắc ngập lên, sống mũi tự nhiên cay cay. Bạch Minh Ngữ vội vàng đứng dậy, vào toilet.
Bạch Minh Ngữ rửa mặt xong, đẩy cửa ra ngoài, lúc này cửa chính cũng mở ra, một cái đầu thăm dò thò vào, hai người chạm mặt, người nọ nhìn thấy Bạch Minh Ngữ thì hoảng sợ, Bạch Minh Ngữ tốc độ rất nhanh, vươn tay tóm lấy mặt người nọ, lôi ra ngoài như lôi gà.
Đến một chỗ an toàn, Phương Hữu Bảo mới dám hô lên, “Ấy! Nhẹ thôi! Đau quá!”
Bạch Minh Ngữ ném cậu ta sang bên cạnh, cau mày nói, “Chẳng phải tôi đã cấm anh tới rồi sao? Sao anh lại tới?”
Phương Hữu Bảo ấm ức, đôi mắt ngấn nước nhìn cậu, “Tôi chỉ muốn nhìn anh ấy một cái thôi mà!”
“Không được, sau này cấm anh không được gặp anh ấy nữa!”
“Cậu, cậu dựa vào đâu?”
“Chẳng dựa vào đâu, cấm tức là cấm.”
“Cậu, cậu, cậu cậu thất đức! Cậu độc tài! Cậu, cậu khốn kiếp!”
Bạch Minh Ngữ cười nhạt, “Anh muốn nói gì thì nói, tóm lại từ nay về sau không được xuất hiện trước mặt anh ấy nữa, bằng không tôi giết anh, tôi nói được thì làm được.” Dứt lời, Bạch Minh Ngữ vung nắm đấm đấm lên cánh cửa, đập ra một cái hố to.
Phương Hữu Bảo suýt thì ngất xỉu, cuống cuồng lùi lại hai bước, chỉ vào Bạch Minh Ngữ, khẽ ré lên, “Cậu, sao cậu dã man thế? Tôi chỉ muốn xin lỗi ảnh, chỉ muốn cảm ơn ảnh, dù sao thì vì tôi nên ảnh mới bị thương như vậy…”
Lần này Bạch Minh Ngữ nắm áo cậu ta, hung tợn nói, “Thế mới nói, anh nên mừng vì trong mắt tôi anh không phải người xấu, nên anh mới có thể nhìn thấy ngày mai.” Cậu ném Phương Hữu Bảo lên tường, “Cút.”
Chàng trai xinh đẹp như Bạch Minh Ngữ, không ngờ giận lên lại như chó sói ăn thịt người, trước sau tương phản quá lớn, Phương Hữu Bảo không kịp chuẩn bị, sợ muốn chết, hai chân run lẩy bẩy, muốn chạy nhưng không chạy nổi, thế là ngã quỵ xuống đất.
Cậu ta bưng mặt khóc, vừa lí nhí vừa run rẩy, “Cậu làm cái gì thế? Tôi lo cho ảnh thật mà, sao cậu không cho tôi gặp ảnh, cậu biết cậu tàn nhẫn thế nào không? Cậu biết cảm giác thích một người là như thế nào không?”
Bạch Minh Ngữ giật mình, sau đó nheo mắt, hạ giọng thật thấp hỏi, “Anh thích anh ấy?”
Phương Hữu Bảo nghẹn ngào gật đầu, “Ừ.”
“Anh biết anh ấy là đồng tính luyến?”
“Tất nhiên ảnh là đồng tính luyến rồi.”
Bạch Minh Ngữ đột nhiên có linh cảm chẳng lành, cậu hỏi, “Hai người quen nhau ở quán bar Lam Yên?”
Phương Hữu Bảo khẽ ngẩng đầu lên, nhìn cậu qua kẽ ngón tay, “Sao cậu biết?”
“Sau đó đi thuê khách sạn?” Bạch Minh Ngữ thấy máu nóng đổ hết về não, cả người hơi lạnh.
Phương Hữu Bảo ngơ ngác, “Ảnh kể cho cậu à?”
“Có đúng hay không?”
Phương Hữu Bảo nghĩ những chuyện thế này không nên nói cho người khác biết, nhưng xem bộ dạng Bạch Minh Ngữ, cậu chàng thình lình ngộ ra gì đó, thế là nín khóc mỉm cười, hất hàm, “Đúng thế, bọn tôi làm rồi đó, kỹ thuật của ảnh tuyệt lắm, thử một lần là nhớ mãi không quên. Sao? Hai người chưa làm à?”
Không ngờ Phương Hữu Bảo có thể nói lời này, Bạch Minh Ngữ trố mắt, toàn thân cứng đờ, cảm giác linh hồn cũng bị hút đi rồi.
Nhìn bộ dạng shock nặng của Bạch Minh Ngữ, Phương Hữu Bảo đột nhiên nảy lên khoái cảm trả thù. Tưởng gì, hóa ra cậu ta chẳng là gì của Diệp Phi hết! Phương Hữu Bảo phì cười, “Hờ, hóa ra ảnh không đụng vào cậu à? Tôi lại cứ tưởng… Mà thôi, tại tôi hiểu lầm. Ha ha, nhưng mà tôi nên biết trước mới đúng, đàn ông tinh lực dồi dào như ảnh, có trai đẹp hạng nhất như cậu ở bên mà vẫn không đụng vào thì đáp án chỉ có một, cậu không phải gu của ảnh, ảnh không thích cậu, ảnh thích…” Nói tới đây, Phương Hữu Bảo thình lình im bặt, bởi vì cậu ta lại bị Bạch Minh Ngữ xách lên.
Một thứ lạnh lẽo kề bên cổ Phương Hữu Bảo, cảm giác nhói đau, nét mặt lạnh như băng của Bạch Minh Ngữ khiến cậu ta rùng cả mình. Nhưng chưa kịp thưởng thức vẻ đẹp tuyệt trần của Bạch Minh Ngữ, trước mắt Phương Hữu Bảo đã tối sầm, hai chân mềm nhũn, mất ý thức.
Bác sĩ chưa từng gặp trường hợp nào tỉnh dậy sau ba ngày mổ não. Cứ tưởng đây là một kỳ tích y học, nhưng chưa kịp xâm nhập nghiên cứu thêm thì Diệp Phi đã lại chìm vào hôn mê sâu, một tuần sau vẫn chưa tỉnh lại. Bệnh viện lập tức tiến hành hội chẩn giữa các chuyên gia, phân tích chi tiết tình huống của Diệp Phi, nhưng không đưa ra được kết luận giá trị nào. Sau đó một bác sĩ trẻ đánh lieu đặt ra giả thiết, khiến cho các chuyên gia giật mình bừng tỉnh. Cuối cùng kết luận là, suy đoán theo chức nghiệp và tính cách của Diệp Phi, có thể Diệp Phi không yên lòng về nhiều chuyện, ý chí sinh tồn mạnh mẽ ép buộc anh tỉnh lại, sau khi biết tình hình đã phát triển theo hướng mình dự đoán, sức mạnh chống đỡ tinh thần anh chợt biến mất, não bộ và thân thể đồng thời tiếp nhận tín hiệu nguy hiểm, lại lập tức tiến vào trạng thái ngủ say để bảo vệ bản thân. Thực ra đây là một kiểu bản năng cầu sinh của động vật hoang dã, con người thuộc loài linh trưởng, kết cấu thân thể phức tạp hơn nhiều so với động vật hoang dã, khả năng phát sinh tình huống này rất nhỏ, nhưng cũng không phải không có. Cho nên các chuyên gia phán đoán, đây thực chất là một hành vi tự vệ của Diệp Phi.
Trước mắt, Diệp Phi trừ ngủ say thì các chức năng khác đều hoạt động trong phạm vi bình thường. Chỉ có điều tuy mỗi ngày anh đều trong trạng thái đang bình phục, nhưng lại hôn mê ước chừng một tháng không có dấu hiệu tỉnh lại.
Trường Bạch Minh Ngữ cũng đã khai giảng hơn một tháng. Qua lễ Quốc khánh, cảnh sát không có vụ án đều nghỉ, cảnh sát có vụ án thì đều tăng ca. Bạch Minh Ngữ chỉ cần không có tiết thì sẽ đến đội hỗ trợ, chỉ một tháng đã phá không ít vụ án, trong đó có một án giết người cướp của, đội cảnh sát mai phục ba bốn ngày lân cận Bắc Kinh vẫn không có manh mối gì, Bạch Minh Ngữ vừa xuất hiện đã phá giải luôn.
Tất cả mọi người đều muốn biết Bạch Minh Ngữ làm cách nào, nhưng chẳng ai biết được, bởi vì Bạch Minh Ngữ không muốn chia sẻ.
Thực ra họ đã hiểu lầm Bạch Minh Ngữ, nguyên nhân cậu không nói chỉ vì cậu cảm giác vụ án nhỏ này căn bản không đáng nhắc tới, trước mắt cậu quan tâm nhất chính là vụ án giết người liên hoàn “5.3” vẫn khiến Diệp Phi nhức đầu. Vụ án này cũng khơi dậy hứng thú mãnh liệt trong Bạch Minh Ngữ, cậu chưa từng gặp bài toán nào khó như vậy, có thể nói là không tìm ra manh mối, nhưng đáp án lại tạo ảo giác cho người ta như thể sắp chạm tới rồi.
Tháng trước, sau khi cả đội nhận được thư nặc danh, Triển Tường mang theo một tổ đến Khai Phong, Hà Nam, dựa theo lời nhắn trong thư, tìm được một thi thể nữ trên cổng vào nghĩa địa hoang vắng. Trước ngực thi thể có hoa văn lượn sóng, tư thế Jesus chịu tội đóng trên cửa đá, toàn thân trần trụi, hai mắt trố lồi cực kỳ đáng sợ, tạo hình hoàn toàn giống với hai nạn nhân đầu tiên. Quần áo cũng được gấp chỉnh tề đặt ở dưới chân.
Qua điều tra, nạn nhân là con gái của thị trưởng thị trấn Khai Phong Triệu Khải Đông, tên gọi Triệu Tinh Tinh, năm nay 20 tuổi, là sinh viên năm thứ nhất đại học Hà Nam.
Từ thủ pháp, hung thủ hẳn là cùng một người. Cuối cùng hắn đã tiếp tục giết người. Bạch Minh Ngữ biết được chuyện này thì cực kỳ phấn khích, rất muốn tìm hiểu chi tiết vụ án, nhưng Triển Tường khác với Diệp Phi, là một người rất mạnh bạo, ý của gã là, Diệp Phi bất tỉnh một ngày thì gã còn là tổ trưởng Tổ chuyên án một ngày, cả tổ phải nghe lệnh gã, hơn nữa gã còn yêu cầu cả tổ không được tiết lộ nửa chữ cho “Người ngoài”, người ngoài này tất nhiên bao gồm bất cứ người nào không thuộc Tổ chuyên án, tính cả Bạch Minh Ngữ.
Bạch Minh Ngữ chẳng có cách nào, đành phải tự mình điều tra. Những người lần trước đều có liên hệ rất sâu với vụ án Phó Hạ Viêm, nhưng nạn nhân gần nhất lại có vẻ không liên quan chút nào, Bạch Minh Ngữ không tin điều này chỉ là trùng hợp.
Án 5.3 trừ Quách Văn Cường và Phó Hạ Viêm, rốt cuộc lại xuất hiện một nạn nhân có cùng thân phận và phương thức tử vong với hai nạn nhân đầu tiên. Điểm duy nhất khác biệt là, Triệu Khải Đông — cha của nạn nhân là thị trưởng, tay nắm quyền to, hình như không có liên quan gì đến vụ án.
Không liên quan sao? Bạch Minh Ngữ không cho là như vậy. Dù kết quả điều tra đều chứng minh vụ án 5.3 hiện giờ và trọng án 1.28 không liên quan, nhưng Bạch Minh Ngữ có thể khẳng định trăm phần trăm, người đàn ông này chính là một trong những kẻ thao túng vụ trọng án năm đó. Nhưng cậu không có chứng cứ, thuần túy chỉ là phỏng đoán, thêm cả giác quan thứ sáu.
Cánh tay bí ẩn đứng phía sau năm đó không chỉ có một người, sự trả thù này tất nhiên sẽ còn tiếp tục. Không rõ hung thủ lấy mục đích gì để giết hại những người này. Tại sao chỉ chọn trả thù thế hệ sau. Còn nữa, mục tiêu kế tiếp của hắn là ai? Không chỉ Bạch Minh Ngữ, những người tham dự vụ án đều đang suy nghĩ. Thậm chí đằng sau những bí ẩn này, vẫn còn một kẻ ẩn nấp kỹ càng đang chăm chú dõi theo.
Lúc Bạch Minh Ngữ kín đáo điều tra, Đội hình sự Lệ Dương căn cứ theo tư liệu Diệp Phi cung cấp trước đó, tìm hiểu nguồn gốc, tra được vài cán bộ về hưu có liên quan đến vụ trọng án năm đó, nhưng khi cảnh sát tới nhà họ, tất cả đều đã tử vong. Tổng cộng ba cán bộ từng giữ chức vụ quan trọng, toàn bộ đều chết bởi trúng đạn, đạn găm vào não, một nhát tử vong.
Điều này chứng thực suy đoán lúc trước của Diệp Phi, phía sau trọng án năm xưa còn cất giấu bí mật. Những nghi vấn của Diệp Phi đều bị Tống Thế Bác ra sức đàn áp. Vụ án rất nhanh được chuyển sang cho Sở cảnh sát, cấp trên cực kỳ chú trọng vào án bắn chết người, đặc biệt thành lập một Tổ chuyên án để xâm nhập điều tra án 1.28, yêu cầu song song điều tra án 5.3 và án 1.28, nhanh chóng phá giải.
Bởi vì Diệp Phi vẫn hôn mê, vị trí tổ trưởng Tổ chuyên án tạm thời do Triển Tường đảm nhiệm.
Liêu Tuyết Hoa được Diệp Phi phái đến Lệ Dương cũng từng vài lần đến bệnh viện thăm Diệp Phi vào đêm khuya, lần nào cũng bị Bạch Minh Ngữ bắt gặp, nhưng Bạch Minh Ngữ không quấy nhiễu cô, bởi vì cậu phát hiện Liêu Tuyết Hoa nắm giữ chi tiết vụ án, mà cô gái này có vẻ không mấy tín nhiệm Triển Tường.
Mỗi lần đến, cô đều trò chuyện với Diệp Phi rất lâu, cố gắng khích lệ Diệp Phi, hi vọng anh có thể tỉnh lại. Bạch Minh Ngữ ngồi ngoài cửa nghe quãng được quãng mất, nhưng đại khái cũng nắm được một ít tin tức. Mặc dù cô ở Bắc Kinh cùng Triển Tường phá án, nhưng vẫn không yên tâm nên thường xuyên đáp máy bay tới tới lui lui giữa Lệ Dương và Bắc Kinh, mỗi nơi một lúc. Hóa ra, cô vẫn theo chỉ thị của Diệp Phi, tiếp tục âm thầm điều tra.
Bạch Minh Ngữ chưa từng tiếp xúc với Liêu Tuyết Hoa, chỉ biết cô là học trò tâm đắc của Diệp Phi, quan hệ của hai người không giống bình thường, nhưng lại không phải quá gần gũi, Liêu Tuyết Hoa cũng rất ít khi xuất hiện ở Đội hình sự, là cảnh sát du kích nên rất nhiều người mới trong đội, bao gồm cả Triển Tường đều không nắm rõ về Liêu Tuyết Hoa, cũng không cảnh giác với cô.
Bạch Minh Ngữ đột nhiên nảy ra một ý nghĩ, Diệp Phi có thể yên tâm ngủ, phải chăng có liên quan đến cô gái này? Nếu quả thật là như vậy thì Diệp Phi cũng không bảo thủ cứng nhắc như vẻ ngoài, anh có thể hạ nước cờ sâu như vậy, thật sự cũng khá bất ngờ.
Xem ra cậu phải đánh giá lại Diệp Phi rồi.
Theo lời Liêu Tuyết Hoa, Bạch Minh Ngữ hiểu được, nhân chứng quan trọng La Kính từng đến Đội hình sự Lệ Dương để chứng minh Phó Hạ Viêm đã từng học ở học viện cảnh sát, cảnh sát cũng từng đến học viện điều tra nhưng không tìm thấy hồ sơ của Phó Hạ Viêm, hiệu trưởng và các giáo viên cũng nói trong trường không có sinh viên này. Cảnh sát điều tra các bạn cùng khóa của Phó Hạ Viêm, đại đa số đều nói không biết Phó Hạ Viêm, nhưng dù cánh tay phía sau có năng lực phi thường thì vẫn không có khả năng chặn miệng tất cả mọi người, cuối cùng Tổ chuyên án vẫn tìm được một số sinh viên có quen biết Phó Hạ Viêm.
Các sinh viên đều tỏ vẻ không quá thân với Phó Hạ Viêm, từ ngày nhập học, hắn đã không giống những người khác, giống như được đãi ngộ đặc biệt, thường xuyên có người đến trường tìm hắn, bỏ đi vài ngày cũng không ai xử phạt hắn. Nhưng về sau nghe nói mắc lỗi gì đó, bị trường chính thức khai trừ, sau đó không gặp hắn nữa.
Điều này cơ bản có thể chứng minh cảnh sát điều tra bối cảnh xã hội của Phó Hạ Viêm năm đó chưa đủ tường tận triệt để, hoặc là nói, bọn họ hoàn toàn không định điều tra nghiêm túc. Suy luận như vậy, vấn đề lại thâm sâu, nếu năm đó các nhân viên Cục cảnh sát và Tòa án đều bị uy hiếp hoặc hối lộ, vậy thì điều tra vụ này lên, chắc chắn sẽ liên lụy đến rất nhiều người.
Nếu có thể chứng minh Phó Hạ Viêm đã từng học trường cảnh sát, và quá khứ này bị người khác che đậy, có nghĩa là khi hắn nói mình là gián điệp trên toà, khả năng không phải nói dối.
Tiến hành thêm một bước điều tra người quen của Phó Hạ Viêm, ấn tượng về Phó Hạ Viêm của những người biết hắn và các nhân chứng trước tòa đều không có gì khác biệt, đại đa số đều không nắm rõ nhân phẩm của Phó Hạ Viêm.
Qua điều tra xác nhận, các nhân chứng có mặt tại tòa năm đó, trừ Triệu Ấn đã xuất ngoại, tất cả đều tử vong.
Bạn gái của Phó Hạ Viêm đã qua đời trong một sự cố ngoài ý muốn sau khi Phó Hạ Viêm vào tù, hai nhân chứng khác, cũng chính là cha và mẹ của hai nạn nhân nữ trong vụ 5.3, đều chết bệnh khi Phó Hạ Viêm ngồi tù. Con gái của hai nhân chứng đã bị hung thủ trả thù và chết, còn một nhân chứng, chính là đội trưởng Đội hình sự Lệ Dương, năm đó là tổ trưởng Tổ chuyên án phụ trách vụ án 1.28, Quách Văn Cường, hiện cũng đã bị hại.
Triển Tường phái người liên hệ với Triệu Ấn tại Mexico, hắn vẫn còn sống, nhưng khi cảnh sát hỏi về vụ án 1.28 năm đó, Triệu Ấn lập tức dập máy, sau đó không liên lạc được.
Hơn nữa Triệu Ấn đã nhập quốc tịch Mexico, không còn là công dân Trung Quốc, cảnh sát Trung Quốc không có quyền triệu tập hắn về nước phối hợp điều tra, càng không thể biết hắn có bị uy hiếp đứng ra làm chứng giả hay không.
Điều tra vụ án này khiến cảnh sát trầy vi tróc vẩy. Số người có liên quan rất đông, mạng lưới phức tạp, quá trình điều tra cũng nhiều lần tắc nghẽn, muốn tìm nhân chứng còn phải liên hệ với cảnh sát quốc tế. Chưa nói Lệ Dương, toàn quốc cũng chẳng mấy khi gặp phải vụ án như thế này. Cho nên Triển Tường suy xét nhiều lần, quyết định tạm thời bảo vệ nhân chứng La Kính, cũng điều động lực lượng tiến hành điều tra diện rộng tại Bắc Kinh và Khai Phong, tìm kiếm đối tượng hoặc xe cộ khả nghi.
Triển Tường bố trí không sai, nhưng có một điểm khiến người ta không hiểu, là gã quên mất vụ án ba quan chức Lệ Dương bị giết, hay cố ý không điều tra? Phương thức tử vong của ba quan chức rõ ràng khác với vụ án 5.3, rốt cuộc là ai giết bọn họ? Liệu có phải là cánh tay bí ẩn mà hung thủ muốn tìm kiếm hay không? Nếu tra được những kẻ đứng phía sau vụ sát hại ba quan chức, dùng bọn chúng dụ dỗ hung thủ, chẳng phải một hòn đá ném hai con chim hay sao?
Vấn đề dễ hiểu như vậy, nhưng Triển Tường lại làm như không thấy, cố tình lựa chọn con đường khó nhất, rà soát toàn quốc để tìm một hung thủ không rõ ràng, hoàn toàn không giống quyết định của một đội trưởng Đội hình sự lão làng.
Nhưng điều này chỉ là phỏng đoán đơn phương của Liêu Tuyết Hoa, rốt cuộc Triển Tường sắm vai gì trong vụ án này, cô cũng không nắm rõ. Nguyện vọng lớn nhất của cô bây giờ chính là Diệp Phi sớm tỉnh lại, không có Diệp Phi, cô rất dễ mất phương hướng, không biết phải tiếp tục công tác thế nào.
Đêm nay cô lại tới, trước lúc rời đi còn cúi xuống hôn lên trán Diệp Phi, sau đó lưu luyến mãi, nét mặt cô có vẻ đau đớn, khác hẳn phong thái thể hiện trước mặt người khác.
Bạch Minh Ngữ chăm chú nhìn theo bóng lưng cô, hận không thể dùng ánh mắt chọc một cái lỗ trên người cô.
Đêm nay cô lại tới, trước lúc rời đi còn cúi xuống hôn lên trán Diệp Phi, sau đó lưu luyến mãi, nét mặt cô có vẻ đau đớn, khác hẳn phong thái thể hiện trước mặt người khác.
Bạch Minh Ngữ chăm chú nhìn theo bóng lưng cô, hận không thể dùng ánh mắt chọc một cái lỗ trên người cô.
Tới khi cô biến mất sau hành lang, Bạch Minh Ngữ mới bước vào phòng Diệp Phi, lấy nước nóng trong toilet giặt khăn, rồi mang khăn ra lau mặt cho Diệp Phi, cọ đi cọ lại, tới khi hài lòng mới thôi.
Nửa tháng trước, phòng bệnh của Diệp Phi mỗi ngày đều có người gác đêm, về sau bác sĩ nói tình hình bệnh nhân đã ổn định, các trang thiết bị của bệnh viện cũng rất tân tiến, nếu bệnh nhân có bất cứ phản ứng gì, thiết bị cảm ứng sẽ lập tức truyền tín hiệu tới chỗ y tá, nhất định sẽ báo cho người nhà đầu tiên, nên không cần ngày ngày đến trông nữa.
Mẹ Diệp lớn tuổi, còn phải chăm sóc Diệp Sương. Diệp Mạc lại đến Thiểm Tây học đại học. Trang Dao thì lực bất tòng tâm, dù sao cũng là phụ nữ đã có chồng, thức đêm chăm nom chồng cũ thì còn ra thể thống gì. Mẹ Diệp nghĩ bụng, hay là thuê người giúp việc? Nhưng bà lo người ngoài không thể tận tâm chiếu cố con trai cưng của mình, vì thế lâm vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan.
Đúng lúc đó, Bạch Minh Ngữ đột nhiên nói cậu sẽ đến gác đêm cho Diệp Phi. Mẹ Diệp không ngờ Bạch Minh Ngữ lại nói vậy, vừa vui mừng lại vừa cảm động, nhưng bà chưa già, chưa hồ đồ, biết hai người không thân cũng chẳng quen, làm phiền cậu thì không đúng lắm, nên chỉ nói cảm ơn, rồi cho qua việc này.
Chẳng ngờ Bạch Minh Ngữ làm thật, cậu mang cả chăn nệm đến bệnh viện, ngủ trên sô pha trong phòng bệnh của Diệp Phi. Thấy cậu chăm sóc Diệp Phi cẩn thận hơn cả mình, lại không có nửa lời ca thán, mẹ Diệp thật sự cảm động chẳng biết nói thế nào, lập tức ngầm đồng ý chuyện này. Vì thế sáng nào bà cũng làm thật nhiều đồ ăn mang đến bệnh viện cho Bạch Minh Ngữ, còn cho cậu thêm tiền.
Bạch Minh Ngữ cũng không khách sáo, cơm nước xong thì cầm tiền đi học, giữa trưa lại đến chỗ lão Lưu lấy chân giò và thịt kho, thêm cả cơm hộp Chương Thụy Phương chuẩn bị. Nửa tháng trời như vậy, quan hệ của cậu và Chương Thụy Phương càng ngày càng khăng khít, Chương Thụy Phương càng ngày càng yêu thích Bạch Minh Ngữ, cảm thấy như có thêm một đứa con trai, nỗi đau Diệp Phi hôn mê bất tỉnh cũng đã vơi nhiều.
Bạch Minh Ngữ ngày ngày đến đây ngủ, chăm sóc Diệp Phi đã thành quen, làm xong chuyện của mình thì cũng gần sáng, cậu quay lại phòng bệnh, tắm rửa một cái, kiểm tra tình hình của Diệp Phi rồi đi ngủ luôn.
Nhưng hôm nay cậu hơi khó ngủ, trong đầu cứ hiện ra hình ảnh Liêu Tuyết Hoa hôn lên trán Diệp Phi. Cậu quên mất Diệp Phi thực ra là một người đàn ông hấp dẫn, chắc là nhiều người thích anh lắm? Con trai nhìn anh thế nào thì cậu không biết, nhưng cậu biết con gái mà nhìn Diệp Phi thì chắc chắn không chịu nổi, chẳng phải lần trước Thân Tiểu Á vừa gặp đã thích Diệp Phi sao? Vợ cũ của anh còn ra vẻ nhớ mãi không quên, giờ lại thêm cả Liêu Tuyết Hoa…
Bạch Minh Ngữ trở mình, trừng trừng nhìn Diệp Phi đã tháo băng vải nằm trên giường, oán hận nghĩ, Diệp Phi là đồng tính luyến, các người đừng có mơ, anh ấy chỉ thích đàn ông thôi.
Cậu chớp mắt, đột nhiên nghĩ đến một vấn đề. Diệp Phi sẽ thích kiểu đàn ông nào?
Trong đầu tức khắc hiện ra hình ảnh đám người trang điểm dày cộp, ẻo lả loè loẹt và mấy gã vạm vỡ thô kệch ở gay bar, Bạch Minh Ngữ sợ tới mức ngồi bật dậy.
Mẹ nó! Chẳng lẽ đồng tính luyến ái đều thích kiểu như vậy?
Bọn họ làm sao xứng với Diệp Phi!
Không được, mình không chấp nhận! Dù Diệp Phi thích đàn ông thì cũng phải tìm người nào xứng với anh, không thì mình không chịu nổi!
Mình là người nhà của Diệp Phi, Diệp Phi thích ai cũng phải qua kiểm duyệt của mình, không thì nghỉ đi!
Bạch Minh Ngữ lại nằm xuống, bắt đầu thấy lo âu. Đêm đó cậu trằn trọc mãi, còn gặp ác mộng.
Buổi sáng dậy trễ, ngửi thấy mùi thức ăn, vừa mở mắt đã thấy Chương Thụy Phương cười tủm tỉm bày bữa sáng lên bàn.
“Dậy rồi à?”
“Vâng ạ, chào bác buổi sáng.”
“Đi tắm đi, chuẩn bị ăn cơm, bác nấu canh hải sâm cho con tẩm bổ.”
“Vâng!”
Nước miếng tức khắc ngập lên, sống mũi tự nhiên cay cay. Bạch Minh Ngữ vội vàng đứng dậy, vào toilet.
Bạch Minh Ngữ rửa mặt xong, đẩy cửa ra ngoài, lúc này cửa chính cũng mở ra, một cái đầu thăm dò thò vào, hai người chạm mặt, người nọ nhìn thấy Bạch Minh Ngữ thì hoảng sợ, Bạch Minh Ngữ tốc độ rất nhanh, vươn tay tóm lấy mặt người nọ, lôi ra ngoài như lôi gà.
Đến một chỗ an toàn, Phương Hữu Bảo mới dám hô lên, “Ấy! Nhẹ thôi! Đau quá!”
Bạch Minh Ngữ ném cậu ta sang bên cạnh, cau mày nói, “Chẳng phải tôi đã cấm anh tới rồi sao? Sao anh lại tới?”
Phương Hữu Bảo ấm ức, đôi mắt ngấn nước nhìn cậu, “Tôi chỉ muốn nhìn anh ấy một cái thôi mà!”
“Không được, sau này cấm anh không được gặp anh ấy nữa!”
“Cậu, cậu dựa vào đâu?”
“Chẳng dựa vào đâu, cấm tức là cấm.”
“Cậu, cậu, cậu cậu thất đức! Cậu độc tài! Cậu, cậu khốn kiếp!”
Bạch Minh Ngữ cười nhạt, “Anh muốn nói gì thì nói, tóm lại từ nay về sau không được xuất hiện trước mặt anh ấy nữa, bằng không tôi giết anh, tôi nói được thì làm được.” Dứt lời, Bạch Minh Ngữ vung nắm đấm đấm lên cánh cửa, đập ra một cái hố to.
Phương Hữu Bảo suýt thì ngất xỉu, cuống cuồng lùi lại hai bước, chỉ vào Bạch Minh Ngữ, khẽ ré lên, “Cậu, sao cậu dã man thế? Tôi chỉ muốn xin lỗi ảnh, chỉ muốn cảm ơn ảnh, dù sao thì vì tôi nên ảnh mới bị thương như vậy…”
Lần này Bạch Minh Ngữ nắm áo cậu ta, hung tợn nói, “Thế mới nói, anh nên mừng vì trong mắt tôi anh không phải người xấu, nên anh mới có thể nhìn thấy ngày mai.” Cậu ném Phương Hữu Bảo lên tường, “Cút.”
Chàng trai xinh đẹp như Bạch Minh Ngữ, không ngờ giận lên lại như chó sói ăn thịt người, trước sau tương phản quá lớn, Phương Hữu Bảo không kịp chuẩn bị, sợ muốn chết, hai chân run lẩy bẩy, muốn chạy nhưng không chạy nổi, thế là ngã quỵ xuống đất.
Cậu ta bưng mặt khóc, vừa lí nhí vừa run rẩy, “Cậu làm cái gì thế? Tôi lo cho ảnh thật mà, sao cậu không cho tôi gặp ảnh, cậu biết cậu tàn nhẫn thế nào không? Cậu biết cảm giác thích một người là như thế nào không?”
Bạch Minh Ngữ giật mình, sau đó nheo mắt, hạ giọng thật thấp hỏi, “Anh thích anh ấy?”
Phương Hữu Bảo nghẹn ngào gật đầu, “Ừ.”
“Anh biết anh ấy là đồng tính luyến?”
“Tất nhiên ảnh là đồng tính luyến rồi.”
Bạch Minh Ngữ đột nhiên có linh cảm chẳng lành, cậu hỏi, “Hai người quen nhau ở quán bar Lam Yên?”
Phương Hữu Bảo khẽ ngẩng đầu lên, nhìn cậu qua kẽ ngón tay, “Sao cậu biết?”
“Sau đó đi thuê khách sạn?” Bạch Minh Ngữ thấy máu nóng đổ hết về não, cả người hơi lạnh.
Phương Hữu Bảo ngơ ngác, “Ảnh kể cho cậu à?”
“Có đúng hay không?”
Phương Hữu Bảo nghĩ những chuyện thế này không nên nói cho người khác biết, nhưng xem bộ dạng Bạch Minh Ngữ, cậu chàng thình lình ngộ ra gì đó, thế là nín khóc mỉm cười, hất hàm, “Đúng thế, bọn tôi làm rồi đó, kỹ thuật của ảnh tuyệt lắm, thử một lần là nhớ mãi không quên. Sao? Hai người chưa làm à?”
Không ngờ Phương Hữu Bảo có thể nói lời này, Bạch Minh Ngữ trố mắt, toàn thân cứng đờ, cảm giác linh hồn cũng bị hút đi rồi.
Nhìn bộ dạng shock nặng của Bạch Minh Ngữ, Phương Hữu Bảo đột nhiên nảy lên khoái cảm trả thù. Tưởng gì, hóa ra cậu ta chẳng là gì của Diệp Phi hết! Phương Hữu Bảo phì cười, “Hờ, hóa ra ảnh không đụng vào cậu à? Tôi lại cứ tưởng… Mà thôi, tại tôi hiểu lầm. Ha ha, nhưng mà tôi nên biết trước mới đúng, đàn ông tinh lực dồi dào như ảnh, có trai đẹp hạng nhất như cậu ở bên mà vẫn không đụng vào thì đáp án chỉ có một, cậu không phải gu của ảnh, ảnh không thích cậu, ảnh thích…” Nói tới đây, Phương Hữu Bảo thình lình im bặt, bởi vì cậu ta lại bị Bạch Minh Ngữ xách lên.
Một thứ lạnh lẽo kề bên cổ Phương Hữu Bảo, cảm giác nhói đau, nét mặt lạnh như băng của Bạch Minh Ngữ khiến cậu ta rùng cả mình. Nhưng chưa kịp thưởng thức vẻ đẹp tuyệt trần của Bạch Minh Ngữ, trước mắt Phương Hữu Bảo đã tối sầm, hai chân mềm nhũn, mất ý thức.