Chương : 39
Cơm nước xong, Bạch Minh Ngữ giúp Chương Thụy Phương rửa bát. Trang Dao ôm Diệp Sương đẩy cửa bước vào, vừa đi vừa nói, “Mẹ ơi, mẹ xem chuyện gì thế này? Diệp Sương đến bệnh viện đâu có dễ, thế mà hai bọn con vừa gặp biến thái ngoài cổng!”
Chương Thụy Phương lau tay, lo lắng chạy tới ôm Diệp Sương, hỏi, “Biến thái gì vậy? Có làm gì hai đứa không?”
“Không, thôi, đừng nói nữa, kinh quá.” Trang Dao nhìn lướt qua toilet, cười nói, “Ồ, Tiểu Ngữ cũng ở đây à?”
Bạch Minh Ngữ ngẩng lên nhìn cô, chỉ đáp, “Chào chị Trang.”
Trang Dao cười, “Nhờ em chăm sóc Diệp Phi, đỡ đần nhà chị không ít việc, không biết phải cảm ơn em thế nào đây.”
Chương Thụy Phương bên cạnh cũng nghĩ như vậy, thở dài, “Ài, nói cũng đúng, chẳng biết Diệp Phi tu luyện phúc khí gì mà gặp được người tốt như con.”
Bạch Minh Ngữ chớp mắt, lông mi thật dài che giấu rất nhiều cảm xúc, “Chuyện nhỏ mà.”
“Đâu phải chuyện nhỏ đâu, xã hội bây giờ còn mấy ai làm được như vậy? Đặc biệt là hai người không thân cũng chẳng quen.” Trang Dao nói.
Bạch Minh Ngữ cười cười, không đáp lại cô. Đợi Trang Dao vào trong, cậu mới than thở một câu, “Tôi và anh Phi là người một nhà, chị mới không thân cũng chẳng quen anh ấy.”
Từ trong phòng truyền ra tiếng nói chuyện của Chương Thụy Phương và Trang Dao, Bạch Minh Ngữ rửa bát không yên, rửa xong thì lấy khăn lau sạch, chống hai tay lên bồn, ngơ ngẩn nhìn kính thủy tinh. Đầu tiên chỉ cảm giác có gì đó lướt qua bàn chân, rồi một vật thể không xác định đụng phải cẳng chân cậu, cậu cúi xuống nhìn, là Diệp Sương.
Diệp Sương đang chạy theo trái bóng nảy màu xanh lấp lánh, nó nảy tới nảy lui, từ trong phòng nảy ra ngoài, từ ngoài nảy vào toilet, xuyên qua hai chân Bạch Minh Ngữ, dừng lại trong góc, bé không chút suy nghĩ vọt tới, nên mới đụng phải chân cậu.
Bé ngửa đầu nhìn cậu, cảm giác cậu cao vút trên mây, giống như ba của bé.
Cậu cúi đầu nhìn bé, cảm giác bé nhỏ xíu nhỏ xiu, chưa cao tới bắp chân cậu.
Bạch Minh Ngữ cũng từng gặp Diệp Sương, tuy chưa tiếp xúc, cũng không nói chuyện với bé. Cậu nghiêng đầu nhìn nhìn, phát hiện bé rất giống Diệp Phi. Đúng là Diệp Phi thu nhỏ. Giờ phút này Bạch Minh Ngữ mới đột nhiên nhận ra, đúng rồi, Diệp Phi cũng là từ nhỏ mà lớn lên.
Diệp Phi hồi nhỏ trông như thế nào? Có vừa béo vừa trắng vừa tròn như Diệp Sương không? Ngẫm lại bộ dạng bây giờ của Diệp Phi, thật sự rất khó kết hợp hai người làm một. Nhưng cả hai lại rất giống nhau, thế giới động vật đúng là quá thần kỳ.
Nếu được nhìn thấy Diệp Phi hồi nhỏ thì hay quá, cậu nghĩ.
Không được chứng kiến quá trình trưởng thành của Diệp Phi khiến Bạch Minh Ngữ hơi phiền muộn. Chẳng biết tại sao.
Nhìn thân thể mập mạp của Diệp Sương chuyển động, bò qua hai chân cậu đi nhặt bóng, Bạch Minh Ngữ trong đầu lóe sáng, ơ? Chẳng phải đây là “Diệp Phi nhỏ” sao?
Bạch Minh Ngữ như vừa phát hiện ra điều khó tin, thình lình ngồi xổm xuống, quan sát bé thật kỹ, sau đó cười thân thiện với bé.
Diệp Sương thích tất cả những gì xinh đẹp, đây là bản năng trời sinh, cũng do người nhà xinh đẹp ảnh hưởng, từ lần đầu tiên nhìn thấy Bạch Minh Ngữ, bé đã nhớ kỹ cậu, hơn nữa còn tò mò về cậu. Lúc nào bé cũng muốn nhìn cậu, muốn cùng chơi với cậu nhưng vẫn không có cơ hội. Thực ra là vì bé thấy xấu hổ.
Bây giờ thấy cậu chủ động, Diệp Sương vui lắm, thế là cũng cười theo, đưa quả bóng huỳnh quang cho cậu, muốn xây dựng tốt quan hệ với cậu, muốn làm bạn của cậu.
“Cho anh.” Âm thanh non nớt ngọt lịm.
Đôi mắt long lanh, vừa lớn vừa tròn, khuôn mặt trắng trẻo ửng hồng, cái miệng nhỏ xinh ươn ướt, khóe miệng vui thích nhướn lên, trông bé như một linh tinh nhỏ trong sách thiếu nhi, vừa hoạt bát vừa nhu mì.
Tuy trong nhà Bạch Minh Ngữ có cả đám trẻ con, nhưng cậu chưa bao giờ thích con nít. Chỉ có điều chẳng biết sao Diệp Sương lại cho cậu cảm giác trước nay chưa từng có, đột nhiên cậu nghĩ, thích hay không thích trẻ con không phải do người lớn, mà là do bản thân đứa trẻ có đáng yêu không. Đứa nhỏ dễ thương như Diệp Sương, ai lại không thích chứ? Đặc biệt là bé còn kế thừa gen tốt của Diệp Phi. Chắc chắn bé cũng đáng yêu như Diệp Phi hồi nhỏ.
Bạch Minh Ngữ hoàn toàn không nhận ra mình đã yêu ai yêu cả đường đi, chỉ cảm thấy Diệp Sương đã chạm vào tim cậu, Diệp Sương là đứa trẻ đáng yêu nhất cậu từng gặp!
Bạch Minh Ngữ thoải mái nhận quà Diệp Sương tặng cậu, ném xuống đất, trái bóng nảy lên, nảy lên rất cao, đập thẳng vào trần nhà, sau đó bắn ngược về, rơi xuống tay Bạch Minh Ngữ.
Cậu mở lòng bàn tay cho Diệp Sương xem, tay còn lại nhẹ nhàng đảo qua trái bóng, trái bóng thình lình biến mất.
Hai bàn tay nhỏ của Diệp Sương vội vàng gỡ tay Bạch Minh Ngữ ra, nhìn trái nhìn phải, sau đó ngước lên nhìn Bạch Minh Ngữ, mắt lấp lánh, “Không thấy!”
“Đoán xem ở đâu?” Bạch Minh Ngữ cười hỏi.
Diệp Sương ngẫm nghĩ, sau đó đút tay vào túi quần Bạch Minh Ngữ, không có. Bé lắc đầu, tỏ vẻ không biết.
Bạch Minh Ngữ lấy ngón tay kéo mở chiếc túi Doraemon trên bụng Diệp Sương, Diệp Sương nhìn theo động tác của cậu, phát hiện trái bóng huỳnh quang đang nằm trong chiếc túi nhỏ trước ngực mình, bé vội vàng bịt miệng, bật cười giòn tan.
Bạch Minh Ngữ thấy bộ dạng bé mắc cười, nhịn không được nhéo mặt bé một cái.
Toilet không ngừng truyền ra tiếng hoan hô và tiếng cười to, hai người phụ nữ đang nói chuyện trong phòng nhìn nhau, đều có phần kinh ngạc.
Tính cách Diệp Sương rất khép kín, không thích tiếp xúc với người ngoài, cũng cực kỳ không thích cười. Trong nhà trừ Diệp Mạc thì không ai đủ bản lĩnh chọc cười Diệp Sương, nhưng đó cũng chỉ vì Diệp Mạc thích cù lét bé, bé không muốn cười cũng phải cười.
Nhưng tiếng cười thích thú phát ra từ nội tâm như hôm nay là lần đầu tiên hai người nghe thấy.
Trang Dao đến gần Chương Thụy Phương, thì thầm bên tai bà, “Mẹ ơi, đứa nhỏ kia lai lịch thế nào vậy?”
Chương Thụy Phương ngẫm nghĩ rồi nói, “Con nhớ Diệp Phi có một đứa bạn từ nhỏ tên là Kiều Minh Phong không?”
Trang Dao đảo đảo mắt, “Kiều Minh Phong? Con nhớ, con trai bộ trưởng ạ?”
“Nghe lão Lưu nói, đó là em họ của cậu ta.”
“Em họ?”
Trang Dao nhíu mày, hèn gì cô cứ thấy quen mắt, thì ra là có quan hệ với người kia.
Cùng lúc đó, tại đồn cảnh sát.
“Tên.”
“Phương Hữu Bảo.”
“Tuổi.”
“20.”
“Quê quán.”
“Bắc Kinh…”
“Chứng minh thư.”
“Không thấy…”
Cảnh sát ngước lên nhìn cậu ta, “Vậy nói xem tại sao cậu lại ra khoe hàng trước cổng bệnh viện thế?”
Phương Hữu Bảo bụm mặt khóc rống, “Tôi không có! Tôi bị người ta hãm hại! Chắc chắn là cái thằng Bạch Minh Ngữ kia! Các anh phải bắt nó mới đúng!”
“Bạch Minh Ngữ?” Cảnh sát ghi chép lại, “Miêu tả đặc điểm của cậu ta xem. Và tại sao cậu ta lại làm như vậy… Với cậu?” Cảnh sát quét mắt nhìn Phương Hữu Bảo từ trên xuống dưới, ánh mắt không giấu nổi sự mỉa mai.
Nhớ đến tạo hình của mình lúc mới tỉnh lại bị người ta vây xem, Phương Hữu Bảo chẳng còn mặt mũi sống trên đời, cậu ta nghẹn ngào, ấm ức nói không ra tiếng.
Cảnh sát cũng thấy phiền khi phải đối diện với một gã đàn ông khóc lóc, nhanh chóng hỏi cung rồi thả Phương Hữu Bảo đi sớm. Sau khi lập biên bản, tổ trưởng đang định điều tra thì bị đội trưởng trị an ngăn cản.
“Vụ này giao cho tôi đi, các anh đừng quan tâm nữa.” Đội trưởng nói.
“Vâng, có vấn đề gì cứ báo với tôi.” Tổ trưởng đáp.
Đội trưởng cầm văn kiện đi vào văn phòng, ném hồ sơ lên bàn làm việc, “Đây, trong này hết.”
Người đàn ông ngồi trên ghế quay lưng về phía hắn, quay lại đối diện hắn, cầm hồ sơ lật lật, mỉm cười, “Cảm tạ.”
“Đừng khách khí, chuyện nên làm thôi.”
Người đàn ông rút một tấm thẻ trong túi, đặt lên bàn, “Florida, 7 ngày, tiền đánh bạc ở trong này cả.”
Đội trưởng cầm thẻ lên, xoay trong tay hai vòng, cất vào túi, cười, “Vậy tôi không khách sáo nữa.”
Người đàn ông đứng dậy, vỗ vai hắn, đặt hồ sơ vào máy hủy giấy, xoay bước rời khỏi văn phòng.
Người nọ rời khỏi cổng chính đồn cảnh sát, tới khi ngồi lên xe mới gọi điện cho tổng đài, sau khoảng năm phút đồng hồ, có người gọi tới.
“Alo, có chuyện gì?”
“Có chuyện gì? Em không biết chuyện gì thật sao?”
Đầu bên kia trầm ngâm một lát, sau đó “À” một tiếng, “Thằng vịt con kia hả?”
Kiều Minh Phong tặc lưỡi, “Dạo này em sao vậy? Sao lại mắc sai lầm sơ đẳng vậy?”
“Ngại quá, làm phiền anh rồi.”
Nghe thấy bên kia lạnh nhạt nói vậy, Kiều Minh Phong lập tức cười bồi, “Ấy, em đừng nghĩ nhiều, anh không có ý gì đâu, anh chỉ quan tâm em thôi mà, sợ em gặp chuyện gì không vui, có gì cứ nói với anh, anh giúp em giải quyết.”
“Không có gì. Nếu hết rồi thì em cúp máy đây.”
“Ấy, chờ đã.” Kiều Minh Phong há miệng, ngập ngừng một thoáng, cuối cùng vẫn nói, “Ba mẹ nhớ em đấy, sắp đến Tết rồi, em về nhà thăm ba mẹ được không?”
Bên kia lại im lặng, Kiều Minh Phong biết lần này chắc lại vô ích rồi. Ai ngờ người nọ trả lời gã, “Được, anh chuẩn bị quà đi, em không biết họ thích gì.”
Kiều Minh Phong mừng rỡ, xúc động nói, “Ừ! Được được! Cứ để anh lo, tối nay em về chứ?”
“Ngày mai đi.”
“Ừ! Tùy em hết!”
“Vậy thôi nhé.”
“Ừ, vậy thôi, mai anh đến đón em.”
“Vâng, gặp sau.”
Kiều Minh Phong toét miệng, đang định dập máy, bên kia thình lình hô lên, “Anh!”
“Ơi ơi! Anh đây! Còn chuyện gì sao?”
“Anh ơi, hồi đó Diệp Phi thích đàn ông à?”
“Hả?” Kiều Minh Phong ngớ người, không ngờ Bạch Minh Ngữ lại hỏi vấn đề này, gã ngập ngừng một lát rồi đáp, “Ừ, đúng vậy.”
“Tức là, anh cướp đàn ông của anh ấy?”
Kiều Minh Phong ho khan, rút khăn lau mồ hôi, cười khô khốc, “Sao tự nhiên lại hỏi cái này?”
“Mời trả lời câu hỏi của em.”
Kiều Minh Phong thở dài, buông xuôi, “Ừ, đàn ông.”
“Anh cũng thích đàn ông sao?”
“Không hẳn… Ít nhất thì anh cũng không có cảm giác với những người đàn ông khác.” Nói chuyện này với trẻ con có được không vậy?
“Tức là anh dị tính luyến?”
“Ừ.” Điều này gã có thể khẳng định.
“Dị tính luyến mà cũng thích đàn ông?”
“Cái này… Nói thế nào nhỉ? Anh thích phụ nữ, nhưng anh cũng vô thức bị một kiểu đàn ông nào đó hấp dẫn.” Giải thích như vậy chẳng biết cậu có hiểu không?
“Anh này.”
“Ơi.”
“Anh đúng là không bằng cầm thú.”
“…”
Tút tút tút tút —
Loại thuốc Bạch Minh Ngữ nhờ Cố Kiệt làm khi trước đã hoàn tất, Cố Kiệt đến nhà dì hai, tiện đường mang thuốc cho Bạch Minh Ngữ. Nhà dì hai của cậu chàng cách nhà Bạch Minh Ngữ chỉ một con ngõ nhỏ, nên Cố Kiệt cũng không báo trước với Bạch Minh Ngữ, nghĩ bụng cậu không ở nhà cũng chẳng sao, tranh thủ đến nhà sách gần đó mua hai cuốn truyện tranh về đọc, nghe nói ‘Vua hải tặc’ vừa ra tập mới.
Đúng lúc Phùng Quế Chi ra ngoài mua thức ăn, nói tình cờ ghê, sáng nay Bạch Minh Ngữ mới ở bệnh viện về. Cố Kiệt vào sân thì khóa cổng lại kỹ càng, đây là quy định của gia đình Bạch Minh Ngữ. Trong ngõ chỉ có nhà cậu là đóng cổng quanh năm, khác hẳn các nhà khác mở cổng cả đêm. Cậu chàng không biết dụng ý của Bạch Minh Ngữ, chỉ nghĩ cậu bị thần kinh. Mà đúng, thằng này thần kinh thật mà, Cố Kiệt chưa bao giờ nghi ngờ khoản này.
Cố Kiệt đi bộ vào phòng Bạch Minh Ngữ, vừa bước vào đã nghe thấy âm thanh kỳ quái, âm thanh nọ khá quen thuộc, hai mắt cậu chàng tức khắc sáng lên mờ ám, cười quái gở, khẽ nhấc cao chân, chậm rãi vén mành lên.
Bạch Minh Ngữ đang ngồi trên ghế, quay lưng lại Cố Kiệt, nửa thân trên che khuất màn hình, trong phòng tràn ngập âm thanh khiến người ta phụt máu mũi, nhưng mà âm thanh nọ nghe kiểu gì cũng thấy hơi quái, hình như thiếu gì đó, mà lại thừa gì đó. Lòng hiếu kỳ thúc giục Cố Kiệt đến gần hơn, tới khi nhìn thấy hình ảnh hai người đang quấn lấy nhau trong màn hình, cậu chàng suýt thì sợ chết ngất.
Cố Kiệt trố mắt nhìn, toàn thân cứng đờ, thò một ngón tay chỉ vào màn hình, hét lớn, “Má nó! Tiên sư mày xem gì thế? Mày, mày, mẹ nhà mày xem cái gì thế?”
Lúc này Bạch Minh Ngữ đang ngồi thu chân trên ghế, hai tay ôm lấy chân, hết sức chăm chú xem video, hoàn toàn không để ý có người vào phòng, nghe thấy Cố Kiệt hô lên thì giật mình suýt ngã từ ghế xuống.
Cậu vội vàng tắt video, nhảy phắt dậy, đỏ mặt nói, “Sao anh lại đến đây?”
Cố Kiệt che ngực, thấp giọng quát, “Má! Anh không đến thì làm sao biết mày lại có thứ đam mê này? Xong rồi, xong rồi, anh ngủ với mày hơn một năm rồi!”
Bạch Minh Ngữ đẩy cu cậu ra, “Đánh rắm ít thôi, ai ngủ với anh?” Bị bắt gặp bất thình lình khiến cậu không biết làm thế nào đối diện với Cố Kiệt, bèn nhanh chóng chuyển sang phòng khách nặn tượng gốm, muốn dời chú ý sang việc khác.
Cố Kiệt buồn bực theo sau Bạch Minh Ngữ, lải nhải, “Anh đã cởi quần áo trước mặt mày, tắm táp chung với mày, lúc ấy mày nhìn anh thế nào… Hóa ra là vậy! Mày nói coi, mày có ý nghĩ gì ghê tởm với anh không thế?”
Bạch Minh Ngữ nghe mà nổi da gà, cảm giác thẹn thùng tức khắc suy giảm, suy nghĩ mạch lạc cũng quay về. Cậu nhướn mày, “Anh á? Em chỉ nhìn anh như nhìn xác chết. Đừng có đắp vàng lên mặt mình.”
Cố Kiệt cực kỳ hoảng sợ, kéo áo Bạch Minh Ngữ, “Mẹ nó, ý mày là sao? Mày thành gay thật rồi à?”
Bạch Minh Ngữ gỡ tay cu cậu ra, “Em cũng không hẳn.”
“Thế sao mày xem cái thứ phim này? Anh nói mày nghe nhé Bạch Minh Ngữ, hôm nay mày không giải thích hợp lý cho anh, anh, anh sẽ không bao giờ chế thuốc cho mày nữa!”
Bạch Minh Ngữ bị Cố Kiệt làm cho loạn đầu, cậu cắm cúi nghịch tượng gốm, nhíu mày nói, “Em cũng không biết… Haizzz, anh đừng hỏi nữa được không? Phiền bỏ mẹ. Cứ xem như em tò mò không được sao?”
Cố Kiệt chăm chú nhìn Bạch Minh Ngữ, thấy bộ dạng cậu vừa khó chịu vừa bàng hoàng, đột nhiên thấy cậu khá đáng thương. Điều kiện của Bạch Minh Ngữ tốt như thế, nữ sinh theo đuổi cậu nhiều như thế mà đến giờ cậu vẫn chưa có bạn gái, vốn tưởng cậu mắt cao hơn đầu, ai ngờ chỉ là cậu chưa tìm được hạnh phúc, chỉ có thể lén xem phim gay tự an ủi mà thôi…
Nghĩ đến đây, Cố Kiệt sinh lòng thương cảm, thái độ cũng dịu đi, xích lại gần thấp giọng hỏi, “Nè, anh bảo, mày thích anh không?”
“Má, nghĩ gì vậy? Đàn ông đàn bà trên đời chết hết em cũng chẳng thích anh.”
“Mẹ kiếp! Tao…” Cố Kiệt vốn định bảo nếu mày không thích anh thì chúng ta vẫn có thể làm bạn, ai ngờ nhận được câu trả lời như vậy, trong đầu tức khắc bật ra câu hỏi: Bố mày kém lũ đàn ông khác chỗ nào?! Nhưng ngẫm lại thấy câu này gay quá, thế là buộc phải nín về.
“Thôi thôi, không so đo với mày nữa. Anh hỏi mày, mày có ham mê này từ bao giờ? Từ nhỏ hả?”
“Không phải.” Bạch Minh Ngữ ngẫm nghĩ, “Không biết.”
Cố Kiệt lâm vào ngõ cụt, ranh con này trả lời như thế tức là thừa nhận mình gay rồi sao? Cậu chàng vuốt mồ hôi lạnh, nghĩ bụng thôi, miễn nó không thích mình là được, mình không thể kỳ thị đồng tính luyến ái! Phải động viên và tôn trọng, đừng làm tổn thương trái tim gay yếu đuối!
Cố Kiệt kiên nhẫn cười khan, “Hay là gần đây mới phát hiện ra?”
Bạch Minh Ngữ ném dao khắc xuống đất, liếc mắt nhìn cu cậu, “Ờ, gần đây đấy, giờ đang khao khát đấy, anh muốn thử không?”
Cố Kiệt bùng nổ, lập tức nhảy dựng lên, “Thôi, anh thấy hôm nay tâm trạng mày không tốt, chắc là bị cái gì kích thích rồi, mày nghỉ ngơi đi cho khỏe, anh không quấy rầy nữa, xin cáo lui trước!” Dứt lời thì móc trong túi ra một bọc giấy, ném cho Bạch Minh Ngữ, “Thứ mày muốn đây.”
Cậu chàng vừa bỏ đi vừa than thở, “Mới đầu cứ thắc mắc sao mày cần làm thứ thuốc này, giờ thì anh đã hiểu…”
Cố Kiệt đi rồi, Bạch Minh Ngữ bất đắc dĩ thở dài, trong lòng thầm mắng, mẹ kiếp, sao lại để Cố Kiệt nhìn thấy? Oan khuất này nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch mất!
Cậu trở lại phòng ngủ, đổ thuốc trong bọc vào một chiếc lọ thủy tinh, thực ra ban đầu nhờ Cố Kiệt làm thứ này chỉ là để hoàn thiện kho dược phẩm của cậu, hoàn toàn không có ý nghĩ kỳ quái gì. Nhưng sau những lời của Cố Kiệt, tư tưởng của cậu cũng trở nên đen tối.
Cậu khóa kỹ cửa sổ, bật video lên, hai người đàn ông quấn quýt trên màn hình, thoạt nhìn chẳng có gì hay ho. Rất quái gở, rõ buồn cười, thậm chí còn ghê tởm. Cậu chỉ tò mò Diệp Phi sao lại thích đàn ông, làm với đàn ông thì lạc thú ở đâu, lúc làm với đàn ông thì anh dùng phương thức gì…?
Cậu đã lau người cho Diệp Phi, nhìn thấy chỗ đó của anh, lúc ấy chẳng có cảm giác gì cả, bây giờ ngẫm lại, Diệp Phi còn dễ nhìn hơn hai người trong video nhiều, so sánh ra, Diệp Phi hình như… Hình như xúc cảm không tồi. Ừ đúng, hai người trong video hình như có phân chia trên dưới, Diệp Phi là trên hay là dưới?
Hình ảnh người đàn ông nằm dưới bị ép dạng hai chân, ngửa mặt lên trời, trong khoảnh khắc đó, Bạch Minh Ngữ dường như trông thấy Diệp Phi, thân thể ửng hồng, mắt ngân ngấn lệ, anh dùng đôi mắt bất lực nhìn cậu, duỗi thẳng thân thể cao ráo mà rắn chắc, trắng nõn trơn ướt, xương cốt rõ ràng, thở dốc run rẩy…
Anh Phi. Người đàn ông như vậy, nằm bên dưới mình sẽ có bộ dạng thế sao?
Ý nghĩ vừa đáng sợ, vừa tội lỗi này khiến Bạch Minh Ngữ kinh hoảng, nhưng lại không kìm nén nổi, hoặc là nói, cậu hoàn toàn không có ý định kìm nén.
Trong khoảng khắc ấy, một luồng hơi nóng từ bụng dưới thổi lên khắp cơ thể cậu, khiến cậu khô nóng cả người, mũi phun ra khí, tai ù ù vang, choáng váng đầu óc. Vật bên dưới vốn đang mềm mại cũng phản ứng mãnh liệt, dần dần ngẩng cao, đâm vào quần cậu.
Bạch Minh Ngữ trừng to đôi mắt đỏ hoe, tầm mắt xuyên qua video nhìn về phía xa. Cậu chưa từng có cảm giác như thế này, mới mẻ, kích thích, còn khiến cậu si mê hơn phá án, điên cuồng hơn máu tươi.
Video đã là gì? Chán chết. Thứ cậu muốn không phải là đây.
Bản năng thúc giục cậu tắt màn hình, thay quần áo, ra khỏi phòng.
Cậu vẫy xe đến bệnh viện, trên đường nhận được một tin, là Chương Thụy Phương nhắn tới.
Bà nói, Diệp Phi đã tỉnh.
Bạch Minh Ngữ tất nhiên phải vui mừng, nhưng tâm trạng cậu lúc này cực kỳ phức tạp, cực kỳ hỗn loạn, chính cậu cũng không rõ mình rốt cuộc muốn làm gì. Cậu chỉ biết Diệp Phi đã tỉnh, cuối cùng cũng tỉnh… Có thể cùng cậu làm rất nhiều việc, cậu sẽ không phải một mình đối mặt với cuộc sống nữa.
Thân thể cậu run lên với tần suất mắt thường có thể thấy được, trái tim cũng nhảy nhót liên hồi, như muốn vượt ra khỏi lồng ngực.
Tỉnh lại, Diệp Phi cảm giác mình vừa chết một vạn lần, chỉ chớp mắt cũng thấy mệt. Anh không hiểu vì sao mình khó chịu đến thế, rõ ràng hôm qua tỉnh dậy còn rất phấn chấn.
“Sao lại khóc? Hôm qua vừa khóc rồi mà?” Diệp Phi nhìn Chương Thụy Phương ôm lấy Diệp Sương khóc lớn, bất đắc dĩ nói.
Giọng anh rất mỏng, nghe mát cả lòng, tất cả moi người không nhịn được rơm rớm. Trang Dao cũng không để ý hình tượng, khóc nấc lên, cô nắm lấy bàn tay Diệp Phi, đặt lên môi khẽ hôn, “Diệp Phi, cuối cùng anh cũng tỉnh, em còn tưởng… Còn tưởng anh sẽ không bao giờ tỉnh nữa, lúc ngủ anh có nghe thấy giọng em không? Em có rất nhiều điều muốn nói với anh, bây giờ em sẽ nói hết cho anh biết, không thì em sợ sau này không còn cơ hội nói nữa.”
Lời của Trang Dao khiến tất cả sững sờ, ai cũng đưa mắt nhìn cô.
Diệp Phi cũng khó hiểu nhìn Trang Dao, anh muốn rút tay về, muốn nói với Trang Dao không cần đến thăm anh nữa, nếu chồng cô biết, e rằng sẽ ảnh hưởng tới hôn nhân. Nhưng anh đã một tháng không ăn gì, cảm giác không còn chút sức lực nào trong người, nói chuyện lúc này đối với anh là cả một thách thức, anh nuốt nước miếng, miễn cưỡng gồng mình, định mở miệng nói, nhưng một bóng dáng đã chen vào giữa đám người, thu hút sự chú ý của anh.
“Anh Phi! Anh tỉnh rồi!” Bạch Minh Ngữ không để ý bên giường có người, thân thể cao ráo đổ nhào vào Diệp Phi, cánh tay đụng phải đầu Trang Dao cũng hồn nhiên không chú ý, chỉ xúc động ôm lấy anh.
Trang Dao phản ứng rất nhanh, vội vàng đứng dậy, khó hiểu nhìn Bạch Minh Ngữ.
Diệp Phi bị cậu ôm chặt tới bật kêu lên, hết sức ngạc nhiên với sự nhiệt tình của Bạch Minh Ngữ, anh muốn vỗ lưng cậu, nhưng vừa nâng tay đã yếu ớt buông xuống, Bạch Minh Ngữ để ý thấy ý định của anh, vội nắm tay anh đặt lên vai mình, sau đó vùi đầu vào cổ anh, tận tình hít ngửi mùi hương của anh, mùi hương ám ảnh cậu cả quãng đường trên xe tới đây.
Các giác quan của Diệp Phi lúc này đều tê liệt, nhưng cổ luôn là nơi mẫn cảm nhất của anh. Hơi thở nóng hổi của Bạch Minh Ngữ làm anh hưng phấn tới run rẩy cả người, anh nhìn mọi người xunh quanh, xấu hổ cười, nhẹ giọng hỏi, “Tiểu Ngữ, em sao thế?”
Chương Thụy Phương dù cũng hơi bất ngờ, nhưng cũng hiểu được cảm giác của Bạch Minh Ngữ, bà thở dài, “Con mê man một tháng rưỡi nay, Tiểu Ngữ vẫn chăm sóc con, con tỉnh lại, tất nhiên nó phải vui mừng nhất rồi.”
“Một tháng rưỡi?” Diệp Phi kinh ngạc.
“Con ngủ li bì, lần trước tỉnh lại rồi ngủ đến bây giờ.”
“Hả? Có chuyện đó sao?”
“Chính xác!” Lão Lưu cũng tới, vỗ vai Bạch Minh Ngữ, cười nói, “Diệp đội trưởng, trong thời gian cậu mê man, tôi đã nhìn nhóc Bạch Minh Ngữ này bằng cặp mắt khác xưa, nó chăm sóc cậu còn tận tâm hơn mẹ cậu nữa, tôi không tâng bốc tí nào đâu, phải không bác gái?”
Chương Thụy Phương tươi cười, “Đúng thế, nếu không có cậu ấy, chắc mẹ chết mệt trước giường con rồi.”
Cả nhà mỗi người một câu, cuối cùng Diệp Phi cũng đã rõ tình hình trong lúc anh mê man.
Anh không ngờ Bạch Minh Ngữ có thể làm tới mức ấy vì anh, cảm động tất nhiên không cần phải nói, đôi mắt và chóp mũi đỏ hoe đủ thuyết minh tâm tình của anh. Nhưng anh lúc này không cách nào nồng nhiệt đáp lại, dùng hết sức cũng chỉ có thể nhẹ giọng nói, “Cảm ơn Tiểu Ngữ, vất vả cho em rồi.”
Bạch Minh Ngữ ngẩng đầu lên, mỉm cười với anh, “Đừng khách sáo, chúng ta là người một nhà mà. Anh là anh của em, em không tốt với anh thì tốt với ai được nữa?”
Lời của Bạch Minh Ngữ lại khiến Diệp Phi đau hết cả lòng, chết rồi… Nhóc con này coi mình là người thân ruột thịt thật rồi.
Ngủ trên giường, tiểu trên giường, hơn một tháng không ăn gì, mặt mũi chắc giống quỷ mất rồi. Hiện giờ chắc anh cũng chẳng quyến rũ được đám đồng tính ba bốn năm chưa ăn mặn, chớ nói chi là trai thẳng.
Biết làm sao đây…
Chương Thụy Phương lau tay, lo lắng chạy tới ôm Diệp Sương, hỏi, “Biến thái gì vậy? Có làm gì hai đứa không?”
“Không, thôi, đừng nói nữa, kinh quá.” Trang Dao nhìn lướt qua toilet, cười nói, “Ồ, Tiểu Ngữ cũng ở đây à?”
Bạch Minh Ngữ ngẩng lên nhìn cô, chỉ đáp, “Chào chị Trang.”
Trang Dao cười, “Nhờ em chăm sóc Diệp Phi, đỡ đần nhà chị không ít việc, không biết phải cảm ơn em thế nào đây.”
Chương Thụy Phương bên cạnh cũng nghĩ như vậy, thở dài, “Ài, nói cũng đúng, chẳng biết Diệp Phi tu luyện phúc khí gì mà gặp được người tốt như con.”
Bạch Minh Ngữ chớp mắt, lông mi thật dài che giấu rất nhiều cảm xúc, “Chuyện nhỏ mà.”
“Đâu phải chuyện nhỏ đâu, xã hội bây giờ còn mấy ai làm được như vậy? Đặc biệt là hai người không thân cũng chẳng quen.” Trang Dao nói.
Bạch Minh Ngữ cười cười, không đáp lại cô. Đợi Trang Dao vào trong, cậu mới than thở một câu, “Tôi và anh Phi là người một nhà, chị mới không thân cũng chẳng quen anh ấy.”
Từ trong phòng truyền ra tiếng nói chuyện của Chương Thụy Phương và Trang Dao, Bạch Minh Ngữ rửa bát không yên, rửa xong thì lấy khăn lau sạch, chống hai tay lên bồn, ngơ ngẩn nhìn kính thủy tinh. Đầu tiên chỉ cảm giác có gì đó lướt qua bàn chân, rồi một vật thể không xác định đụng phải cẳng chân cậu, cậu cúi xuống nhìn, là Diệp Sương.
Diệp Sương đang chạy theo trái bóng nảy màu xanh lấp lánh, nó nảy tới nảy lui, từ trong phòng nảy ra ngoài, từ ngoài nảy vào toilet, xuyên qua hai chân Bạch Minh Ngữ, dừng lại trong góc, bé không chút suy nghĩ vọt tới, nên mới đụng phải chân cậu.
Bé ngửa đầu nhìn cậu, cảm giác cậu cao vút trên mây, giống như ba của bé.
Cậu cúi đầu nhìn bé, cảm giác bé nhỏ xíu nhỏ xiu, chưa cao tới bắp chân cậu.
Bạch Minh Ngữ cũng từng gặp Diệp Sương, tuy chưa tiếp xúc, cũng không nói chuyện với bé. Cậu nghiêng đầu nhìn nhìn, phát hiện bé rất giống Diệp Phi. Đúng là Diệp Phi thu nhỏ. Giờ phút này Bạch Minh Ngữ mới đột nhiên nhận ra, đúng rồi, Diệp Phi cũng là từ nhỏ mà lớn lên.
Diệp Phi hồi nhỏ trông như thế nào? Có vừa béo vừa trắng vừa tròn như Diệp Sương không? Ngẫm lại bộ dạng bây giờ của Diệp Phi, thật sự rất khó kết hợp hai người làm một. Nhưng cả hai lại rất giống nhau, thế giới động vật đúng là quá thần kỳ.
Nếu được nhìn thấy Diệp Phi hồi nhỏ thì hay quá, cậu nghĩ.
Không được chứng kiến quá trình trưởng thành của Diệp Phi khiến Bạch Minh Ngữ hơi phiền muộn. Chẳng biết tại sao.
Nhìn thân thể mập mạp của Diệp Sương chuyển động, bò qua hai chân cậu đi nhặt bóng, Bạch Minh Ngữ trong đầu lóe sáng, ơ? Chẳng phải đây là “Diệp Phi nhỏ” sao?
Bạch Minh Ngữ như vừa phát hiện ra điều khó tin, thình lình ngồi xổm xuống, quan sát bé thật kỹ, sau đó cười thân thiện với bé.
Diệp Sương thích tất cả những gì xinh đẹp, đây là bản năng trời sinh, cũng do người nhà xinh đẹp ảnh hưởng, từ lần đầu tiên nhìn thấy Bạch Minh Ngữ, bé đã nhớ kỹ cậu, hơn nữa còn tò mò về cậu. Lúc nào bé cũng muốn nhìn cậu, muốn cùng chơi với cậu nhưng vẫn không có cơ hội. Thực ra là vì bé thấy xấu hổ.
Bây giờ thấy cậu chủ động, Diệp Sương vui lắm, thế là cũng cười theo, đưa quả bóng huỳnh quang cho cậu, muốn xây dựng tốt quan hệ với cậu, muốn làm bạn của cậu.
“Cho anh.” Âm thanh non nớt ngọt lịm.
Đôi mắt long lanh, vừa lớn vừa tròn, khuôn mặt trắng trẻo ửng hồng, cái miệng nhỏ xinh ươn ướt, khóe miệng vui thích nhướn lên, trông bé như một linh tinh nhỏ trong sách thiếu nhi, vừa hoạt bát vừa nhu mì.
Tuy trong nhà Bạch Minh Ngữ có cả đám trẻ con, nhưng cậu chưa bao giờ thích con nít. Chỉ có điều chẳng biết sao Diệp Sương lại cho cậu cảm giác trước nay chưa từng có, đột nhiên cậu nghĩ, thích hay không thích trẻ con không phải do người lớn, mà là do bản thân đứa trẻ có đáng yêu không. Đứa nhỏ dễ thương như Diệp Sương, ai lại không thích chứ? Đặc biệt là bé còn kế thừa gen tốt của Diệp Phi. Chắc chắn bé cũng đáng yêu như Diệp Phi hồi nhỏ.
Bạch Minh Ngữ hoàn toàn không nhận ra mình đã yêu ai yêu cả đường đi, chỉ cảm thấy Diệp Sương đã chạm vào tim cậu, Diệp Sương là đứa trẻ đáng yêu nhất cậu từng gặp!
Bạch Minh Ngữ thoải mái nhận quà Diệp Sương tặng cậu, ném xuống đất, trái bóng nảy lên, nảy lên rất cao, đập thẳng vào trần nhà, sau đó bắn ngược về, rơi xuống tay Bạch Minh Ngữ.
Cậu mở lòng bàn tay cho Diệp Sương xem, tay còn lại nhẹ nhàng đảo qua trái bóng, trái bóng thình lình biến mất.
Hai bàn tay nhỏ của Diệp Sương vội vàng gỡ tay Bạch Minh Ngữ ra, nhìn trái nhìn phải, sau đó ngước lên nhìn Bạch Minh Ngữ, mắt lấp lánh, “Không thấy!”
“Đoán xem ở đâu?” Bạch Minh Ngữ cười hỏi.
Diệp Sương ngẫm nghĩ, sau đó đút tay vào túi quần Bạch Minh Ngữ, không có. Bé lắc đầu, tỏ vẻ không biết.
Bạch Minh Ngữ lấy ngón tay kéo mở chiếc túi Doraemon trên bụng Diệp Sương, Diệp Sương nhìn theo động tác của cậu, phát hiện trái bóng huỳnh quang đang nằm trong chiếc túi nhỏ trước ngực mình, bé vội vàng bịt miệng, bật cười giòn tan.
Bạch Minh Ngữ thấy bộ dạng bé mắc cười, nhịn không được nhéo mặt bé một cái.
Toilet không ngừng truyền ra tiếng hoan hô và tiếng cười to, hai người phụ nữ đang nói chuyện trong phòng nhìn nhau, đều có phần kinh ngạc.
Tính cách Diệp Sương rất khép kín, không thích tiếp xúc với người ngoài, cũng cực kỳ không thích cười. Trong nhà trừ Diệp Mạc thì không ai đủ bản lĩnh chọc cười Diệp Sương, nhưng đó cũng chỉ vì Diệp Mạc thích cù lét bé, bé không muốn cười cũng phải cười.
Nhưng tiếng cười thích thú phát ra từ nội tâm như hôm nay là lần đầu tiên hai người nghe thấy.
Trang Dao đến gần Chương Thụy Phương, thì thầm bên tai bà, “Mẹ ơi, đứa nhỏ kia lai lịch thế nào vậy?”
Chương Thụy Phương ngẫm nghĩ rồi nói, “Con nhớ Diệp Phi có một đứa bạn từ nhỏ tên là Kiều Minh Phong không?”
Trang Dao đảo đảo mắt, “Kiều Minh Phong? Con nhớ, con trai bộ trưởng ạ?”
“Nghe lão Lưu nói, đó là em họ của cậu ta.”
“Em họ?”
Trang Dao nhíu mày, hèn gì cô cứ thấy quen mắt, thì ra là có quan hệ với người kia.
Cùng lúc đó, tại đồn cảnh sát.
“Tên.”
“Phương Hữu Bảo.”
“Tuổi.”
“20.”
“Quê quán.”
“Bắc Kinh…”
“Chứng minh thư.”
“Không thấy…”
Cảnh sát ngước lên nhìn cậu ta, “Vậy nói xem tại sao cậu lại ra khoe hàng trước cổng bệnh viện thế?”
Phương Hữu Bảo bụm mặt khóc rống, “Tôi không có! Tôi bị người ta hãm hại! Chắc chắn là cái thằng Bạch Minh Ngữ kia! Các anh phải bắt nó mới đúng!”
“Bạch Minh Ngữ?” Cảnh sát ghi chép lại, “Miêu tả đặc điểm của cậu ta xem. Và tại sao cậu ta lại làm như vậy… Với cậu?” Cảnh sát quét mắt nhìn Phương Hữu Bảo từ trên xuống dưới, ánh mắt không giấu nổi sự mỉa mai.
Nhớ đến tạo hình của mình lúc mới tỉnh lại bị người ta vây xem, Phương Hữu Bảo chẳng còn mặt mũi sống trên đời, cậu ta nghẹn ngào, ấm ức nói không ra tiếng.
Cảnh sát cũng thấy phiền khi phải đối diện với một gã đàn ông khóc lóc, nhanh chóng hỏi cung rồi thả Phương Hữu Bảo đi sớm. Sau khi lập biên bản, tổ trưởng đang định điều tra thì bị đội trưởng trị an ngăn cản.
“Vụ này giao cho tôi đi, các anh đừng quan tâm nữa.” Đội trưởng nói.
“Vâng, có vấn đề gì cứ báo với tôi.” Tổ trưởng đáp.
Đội trưởng cầm văn kiện đi vào văn phòng, ném hồ sơ lên bàn làm việc, “Đây, trong này hết.”
Người đàn ông ngồi trên ghế quay lưng về phía hắn, quay lại đối diện hắn, cầm hồ sơ lật lật, mỉm cười, “Cảm tạ.”
“Đừng khách khí, chuyện nên làm thôi.”
Người đàn ông rút một tấm thẻ trong túi, đặt lên bàn, “Florida, 7 ngày, tiền đánh bạc ở trong này cả.”
Đội trưởng cầm thẻ lên, xoay trong tay hai vòng, cất vào túi, cười, “Vậy tôi không khách sáo nữa.”
Người đàn ông đứng dậy, vỗ vai hắn, đặt hồ sơ vào máy hủy giấy, xoay bước rời khỏi văn phòng.
Người nọ rời khỏi cổng chính đồn cảnh sát, tới khi ngồi lên xe mới gọi điện cho tổng đài, sau khoảng năm phút đồng hồ, có người gọi tới.
“Alo, có chuyện gì?”
“Có chuyện gì? Em không biết chuyện gì thật sao?”
Đầu bên kia trầm ngâm một lát, sau đó “À” một tiếng, “Thằng vịt con kia hả?”
Kiều Minh Phong tặc lưỡi, “Dạo này em sao vậy? Sao lại mắc sai lầm sơ đẳng vậy?”
“Ngại quá, làm phiền anh rồi.”
Nghe thấy bên kia lạnh nhạt nói vậy, Kiều Minh Phong lập tức cười bồi, “Ấy, em đừng nghĩ nhiều, anh không có ý gì đâu, anh chỉ quan tâm em thôi mà, sợ em gặp chuyện gì không vui, có gì cứ nói với anh, anh giúp em giải quyết.”
“Không có gì. Nếu hết rồi thì em cúp máy đây.”
“Ấy, chờ đã.” Kiều Minh Phong há miệng, ngập ngừng một thoáng, cuối cùng vẫn nói, “Ba mẹ nhớ em đấy, sắp đến Tết rồi, em về nhà thăm ba mẹ được không?”
Bên kia lại im lặng, Kiều Minh Phong biết lần này chắc lại vô ích rồi. Ai ngờ người nọ trả lời gã, “Được, anh chuẩn bị quà đi, em không biết họ thích gì.”
Kiều Minh Phong mừng rỡ, xúc động nói, “Ừ! Được được! Cứ để anh lo, tối nay em về chứ?”
“Ngày mai đi.”
“Ừ! Tùy em hết!”
“Vậy thôi nhé.”
“Ừ, vậy thôi, mai anh đến đón em.”
“Vâng, gặp sau.”
Kiều Minh Phong toét miệng, đang định dập máy, bên kia thình lình hô lên, “Anh!”
“Ơi ơi! Anh đây! Còn chuyện gì sao?”
“Anh ơi, hồi đó Diệp Phi thích đàn ông à?”
“Hả?” Kiều Minh Phong ngớ người, không ngờ Bạch Minh Ngữ lại hỏi vấn đề này, gã ngập ngừng một lát rồi đáp, “Ừ, đúng vậy.”
“Tức là, anh cướp đàn ông của anh ấy?”
Kiều Minh Phong ho khan, rút khăn lau mồ hôi, cười khô khốc, “Sao tự nhiên lại hỏi cái này?”
“Mời trả lời câu hỏi của em.”
Kiều Minh Phong thở dài, buông xuôi, “Ừ, đàn ông.”
“Anh cũng thích đàn ông sao?”
“Không hẳn… Ít nhất thì anh cũng không có cảm giác với những người đàn ông khác.” Nói chuyện này với trẻ con có được không vậy?
“Tức là anh dị tính luyến?”
“Ừ.” Điều này gã có thể khẳng định.
“Dị tính luyến mà cũng thích đàn ông?”
“Cái này… Nói thế nào nhỉ? Anh thích phụ nữ, nhưng anh cũng vô thức bị một kiểu đàn ông nào đó hấp dẫn.” Giải thích như vậy chẳng biết cậu có hiểu không?
“Anh này.”
“Ơi.”
“Anh đúng là không bằng cầm thú.”
“…”
Tút tút tút tút —
Loại thuốc Bạch Minh Ngữ nhờ Cố Kiệt làm khi trước đã hoàn tất, Cố Kiệt đến nhà dì hai, tiện đường mang thuốc cho Bạch Minh Ngữ. Nhà dì hai của cậu chàng cách nhà Bạch Minh Ngữ chỉ một con ngõ nhỏ, nên Cố Kiệt cũng không báo trước với Bạch Minh Ngữ, nghĩ bụng cậu không ở nhà cũng chẳng sao, tranh thủ đến nhà sách gần đó mua hai cuốn truyện tranh về đọc, nghe nói ‘Vua hải tặc’ vừa ra tập mới.
Đúng lúc Phùng Quế Chi ra ngoài mua thức ăn, nói tình cờ ghê, sáng nay Bạch Minh Ngữ mới ở bệnh viện về. Cố Kiệt vào sân thì khóa cổng lại kỹ càng, đây là quy định của gia đình Bạch Minh Ngữ. Trong ngõ chỉ có nhà cậu là đóng cổng quanh năm, khác hẳn các nhà khác mở cổng cả đêm. Cậu chàng không biết dụng ý của Bạch Minh Ngữ, chỉ nghĩ cậu bị thần kinh. Mà đúng, thằng này thần kinh thật mà, Cố Kiệt chưa bao giờ nghi ngờ khoản này.
Cố Kiệt đi bộ vào phòng Bạch Minh Ngữ, vừa bước vào đã nghe thấy âm thanh kỳ quái, âm thanh nọ khá quen thuộc, hai mắt cậu chàng tức khắc sáng lên mờ ám, cười quái gở, khẽ nhấc cao chân, chậm rãi vén mành lên.
Bạch Minh Ngữ đang ngồi trên ghế, quay lưng lại Cố Kiệt, nửa thân trên che khuất màn hình, trong phòng tràn ngập âm thanh khiến người ta phụt máu mũi, nhưng mà âm thanh nọ nghe kiểu gì cũng thấy hơi quái, hình như thiếu gì đó, mà lại thừa gì đó. Lòng hiếu kỳ thúc giục Cố Kiệt đến gần hơn, tới khi nhìn thấy hình ảnh hai người đang quấn lấy nhau trong màn hình, cậu chàng suýt thì sợ chết ngất.
Cố Kiệt trố mắt nhìn, toàn thân cứng đờ, thò một ngón tay chỉ vào màn hình, hét lớn, “Má nó! Tiên sư mày xem gì thế? Mày, mày, mẹ nhà mày xem cái gì thế?”
Lúc này Bạch Minh Ngữ đang ngồi thu chân trên ghế, hai tay ôm lấy chân, hết sức chăm chú xem video, hoàn toàn không để ý có người vào phòng, nghe thấy Cố Kiệt hô lên thì giật mình suýt ngã từ ghế xuống.
Cậu vội vàng tắt video, nhảy phắt dậy, đỏ mặt nói, “Sao anh lại đến đây?”
Cố Kiệt che ngực, thấp giọng quát, “Má! Anh không đến thì làm sao biết mày lại có thứ đam mê này? Xong rồi, xong rồi, anh ngủ với mày hơn một năm rồi!”
Bạch Minh Ngữ đẩy cu cậu ra, “Đánh rắm ít thôi, ai ngủ với anh?” Bị bắt gặp bất thình lình khiến cậu không biết làm thế nào đối diện với Cố Kiệt, bèn nhanh chóng chuyển sang phòng khách nặn tượng gốm, muốn dời chú ý sang việc khác.
Cố Kiệt buồn bực theo sau Bạch Minh Ngữ, lải nhải, “Anh đã cởi quần áo trước mặt mày, tắm táp chung với mày, lúc ấy mày nhìn anh thế nào… Hóa ra là vậy! Mày nói coi, mày có ý nghĩ gì ghê tởm với anh không thế?”
Bạch Minh Ngữ nghe mà nổi da gà, cảm giác thẹn thùng tức khắc suy giảm, suy nghĩ mạch lạc cũng quay về. Cậu nhướn mày, “Anh á? Em chỉ nhìn anh như nhìn xác chết. Đừng có đắp vàng lên mặt mình.”
Cố Kiệt cực kỳ hoảng sợ, kéo áo Bạch Minh Ngữ, “Mẹ nó, ý mày là sao? Mày thành gay thật rồi à?”
Bạch Minh Ngữ gỡ tay cu cậu ra, “Em cũng không hẳn.”
“Thế sao mày xem cái thứ phim này? Anh nói mày nghe nhé Bạch Minh Ngữ, hôm nay mày không giải thích hợp lý cho anh, anh, anh sẽ không bao giờ chế thuốc cho mày nữa!”
Bạch Minh Ngữ bị Cố Kiệt làm cho loạn đầu, cậu cắm cúi nghịch tượng gốm, nhíu mày nói, “Em cũng không biết… Haizzz, anh đừng hỏi nữa được không? Phiền bỏ mẹ. Cứ xem như em tò mò không được sao?”
Cố Kiệt chăm chú nhìn Bạch Minh Ngữ, thấy bộ dạng cậu vừa khó chịu vừa bàng hoàng, đột nhiên thấy cậu khá đáng thương. Điều kiện của Bạch Minh Ngữ tốt như thế, nữ sinh theo đuổi cậu nhiều như thế mà đến giờ cậu vẫn chưa có bạn gái, vốn tưởng cậu mắt cao hơn đầu, ai ngờ chỉ là cậu chưa tìm được hạnh phúc, chỉ có thể lén xem phim gay tự an ủi mà thôi…
Nghĩ đến đây, Cố Kiệt sinh lòng thương cảm, thái độ cũng dịu đi, xích lại gần thấp giọng hỏi, “Nè, anh bảo, mày thích anh không?”
“Má, nghĩ gì vậy? Đàn ông đàn bà trên đời chết hết em cũng chẳng thích anh.”
“Mẹ kiếp! Tao…” Cố Kiệt vốn định bảo nếu mày không thích anh thì chúng ta vẫn có thể làm bạn, ai ngờ nhận được câu trả lời như vậy, trong đầu tức khắc bật ra câu hỏi: Bố mày kém lũ đàn ông khác chỗ nào?! Nhưng ngẫm lại thấy câu này gay quá, thế là buộc phải nín về.
“Thôi thôi, không so đo với mày nữa. Anh hỏi mày, mày có ham mê này từ bao giờ? Từ nhỏ hả?”
“Không phải.” Bạch Minh Ngữ ngẫm nghĩ, “Không biết.”
Cố Kiệt lâm vào ngõ cụt, ranh con này trả lời như thế tức là thừa nhận mình gay rồi sao? Cậu chàng vuốt mồ hôi lạnh, nghĩ bụng thôi, miễn nó không thích mình là được, mình không thể kỳ thị đồng tính luyến ái! Phải động viên và tôn trọng, đừng làm tổn thương trái tim gay yếu đuối!
Cố Kiệt kiên nhẫn cười khan, “Hay là gần đây mới phát hiện ra?”
Bạch Minh Ngữ ném dao khắc xuống đất, liếc mắt nhìn cu cậu, “Ờ, gần đây đấy, giờ đang khao khát đấy, anh muốn thử không?”
Cố Kiệt bùng nổ, lập tức nhảy dựng lên, “Thôi, anh thấy hôm nay tâm trạng mày không tốt, chắc là bị cái gì kích thích rồi, mày nghỉ ngơi đi cho khỏe, anh không quấy rầy nữa, xin cáo lui trước!” Dứt lời thì móc trong túi ra một bọc giấy, ném cho Bạch Minh Ngữ, “Thứ mày muốn đây.”
Cậu chàng vừa bỏ đi vừa than thở, “Mới đầu cứ thắc mắc sao mày cần làm thứ thuốc này, giờ thì anh đã hiểu…”
Cố Kiệt đi rồi, Bạch Minh Ngữ bất đắc dĩ thở dài, trong lòng thầm mắng, mẹ kiếp, sao lại để Cố Kiệt nhìn thấy? Oan khuất này nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch mất!
Cậu trở lại phòng ngủ, đổ thuốc trong bọc vào một chiếc lọ thủy tinh, thực ra ban đầu nhờ Cố Kiệt làm thứ này chỉ là để hoàn thiện kho dược phẩm của cậu, hoàn toàn không có ý nghĩ kỳ quái gì. Nhưng sau những lời của Cố Kiệt, tư tưởng của cậu cũng trở nên đen tối.
Cậu khóa kỹ cửa sổ, bật video lên, hai người đàn ông quấn quýt trên màn hình, thoạt nhìn chẳng có gì hay ho. Rất quái gở, rõ buồn cười, thậm chí còn ghê tởm. Cậu chỉ tò mò Diệp Phi sao lại thích đàn ông, làm với đàn ông thì lạc thú ở đâu, lúc làm với đàn ông thì anh dùng phương thức gì…?
Cậu đã lau người cho Diệp Phi, nhìn thấy chỗ đó của anh, lúc ấy chẳng có cảm giác gì cả, bây giờ ngẫm lại, Diệp Phi còn dễ nhìn hơn hai người trong video nhiều, so sánh ra, Diệp Phi hình như… Hình như xúc cảm không tồi. Ừ đúng, hai người trong video hình như có phân chia trên dưới, Diệp Phi là trên hay là dưới?
Hình ảnh người đàn ông nằm dưới bị ép dạng hai chân, ngửa mặt lên trời, trong khoảnh khắc đó, Bạch Minh Ngữ dường như trông thấy Diệp Phi, thân thể ửng hồng, mắt ngân ngấn lệ, anh dùng đôi mắt bất lực nhìn cậu, duỗi thẳng thân thể cao ráo mà rắn chắc, trắng nõn trơn ướt, xương cốt rõ ràng, thở dốc run rẩy…
Anh Phi. Người đàn ông như vậy, nằm bên dưới mình sẽ có bộ dạng thế sao?
Ý nghĩ vừa đáng sợ, vừa tội lỗi này khiến Bạch Minh Ngữ kinh hoảng, nhưng lại không kìm nén nổi, hoặc là nói, cậu hoàn toàn không có ý định kìm nén.
Trong khoảng khắc ấy, một luồng hơi nóng từ bụng dưới thổi lên khắp cơ thể cậu, khiến cậu khô nóng cả người, mũi phun ra khí, tai ù ù vang, choáng váng đầu óc. Vật bên dưới vốn đang mềm mại cũng phản ứng mãnh liệt, dần dần ngẩng cao, đâm vào quần cậu.
Bạch Minh Ngữ trừng to đôi mắt đỏ hoe, tầm mắt xuyên qua video nhìn về phía xa. Cậu chưa từng có cảm giác như thế này, mới mẻ, kích thích, còn khiến cậu si mê hơn phá án, điên cuồng hơn máu tươi.
Video đã là gì? Chán chết. Thứ cậu muốn không phải là đây.
Bản năng thúc giục cậu tắt màn hình, thay quần áo, ra khỏi phòng.
Cậu vẫy xe đến bệnh viện, trên đường nhận được một tin, là Chương Thụy Phương nhắn tới.
Bà nói, Diệp Phi đã tỉnh.
Bạch Minh Ngữ tất nhiên phải vui mừng, nhưng tâm trạng cậu lúc này cực kỳ phức tạp, cực kỳ hỗn loạn, chính cậu cũng không rõ mình rốt cuộc muốn làm gì. Cậu chỉ biết Diệp Phi đã tỉnh, cuối cùng cũng tỉnh… Có thể cùng cậu làm rất nhiều việc, cậu sẽ không phải một mình đối mặt với cuộc sống nữa.
Thân thể cậu run lên với tần suất mắt thường có thể thấy được, trái tim cũng nhảy nhót liên hồi, như muốn vượt ra khỏi lồng ngực.
Tỉnh lại, Diệp Phi cảm giác mình vừa chết một vạn lần, chỉ chớp mắt cũng thấy mệt. Anh không hiểu vì sao mình khó chịu đến thế, rõ ràng hôm qua tỉnh dậy còn rất phấn chấn.
“Sao lại khóc? Hôm qua vừa khóc rồi mà?” Diệp Phi nhìn Chương Thụy Phương ôm lấy Diệp Sương khóc lớn, bất đắc dĩ nói.
Giọng anh rất mỏng, nghe mát cả lòng, tất cả moi người không nhịn được rơm rớm. Trang Dao cũng không để ý hình tượng, khóc nấc lên, cô nắm lấy bàn tay Diệp Phi, đặt lên môi khẽ hôn, “Diệp Phi, cuối cùng anh cũng tỉnh, em còn tưởng… Còn tưởng anh sẽ không bao giờ tỉnh nữa, lúc ngủ anh có nghe thấy giọng em không? Em có rất nhiều điều muốn nói với anh, bây giờ em sẽ nói hết cho anh biết, không thì em sợ sau này không còn cơ hội nói nữa.”
Lời của Trang Dao khiến tất cả sững sờ, ai cũng đưa mắt nhìn cô.
Diệp Phi cũng khó hiểu nhìn Trang Dao, anh muốn rút tay về, muốn nói với Trang Dao không cần đến thăm anh nữa, nếu chồng cô biết, e rằng sẽ ảnh hưởng tới hôn nhân. Nhưng anh đã một tháng không ăn gì, cảm giác không còn chút sức lực nào trong người, nói chuyện lúc này đối với anh là cả một thách thức, anh nuốt nước miếng, miễn cưỡng gồng mình, định mở miệng nói, nhưng một bóng dáng đã chen vào giữa đám người, thu hút sự chú ý của anh.
“Anh Phi! Anh tỉnh rồi!” Bạch Minh Ngữ không để ý bên giường có người, thân thể cao ráo đổ nhào vào Diệp Phi, cánh tay đụng phải đầu Trang Dao cũng hồn nhiên không chú ý, chỉ xúc động ôm lấy anh.
Trang Dao phản ứng rất nhanh, vội vàng đứng dậy, khó hiểu nhìn Bạch Minh Ngữ.
Diệp Phi bị cậu ôm chặt tới bật kêu lên, hết sức ngạc nhiên với sự nhiệt tình của Bạch Minh Ngữ, anh muốn vỗ lưng cậu, nhưng vừa nâng tay đã yếu ớt buông xuống, Bạch Minh Ngữ để ý thấy ý định của anh, vội nắm tay anh đặt lên vai mình, sau đó vùi đầu vào cổ anh, tận tình hít ngửi mùi hương của anh, mùi hương ám ảnh cậu cả quãng đường trên xe tới đây.
Các giác quan của Diệp Phi lúc này đều tê liệt, nhưng cổ luôn là nơi mẫn cảm nhất của anh. Hơi thở nóng hổi của Bạch Minh Ngữ làm anh hưng phấn tới run rẩy cả người, anh nhìn mọi người xunh quanh, xấu hổ cười, nhẹ giọng hỏi, “Tiểu Ngữ, em sao thế?”
Chương Thụy Phương dù cũng hơi bất ngờ, nhưng cũng hiểu được cảm giác của Bạch Minh Ngữ, bà thở dài, “Con mê man một tháng rưỡi nay, Tiểu Ngữ vẫn chăm sóc con, con tỉnh lại, tất nhiên nó phải vui mừng nhất rồi.”
“Một tháng rưỡi?” Diệp Phi kinh ngạc.
“Con ngủ li bì, lần trước tỉnh lại rồi ngủ đến bây giờ.”
“Hả? Có chuyện đó sao?”
“Chính xác!” Lão Lưu cũng tới, vỗ vai Bạch Minh Ngữ, cười nói, “Diệp đội trưởng, trong thời gian cậu mê man, tôi đã nhìn nhóc Bạch Minh Ngữ này bằng cặp mắt khác xưa, nó chăm sóc cậu còn tận tâm hơn mẹ cậu nữa, tôi không tâng bốc tí nào đâu, phải không bác gái?”
Chương Thụy Phương tươi cười, “Đúng thế, nếu không có cậu ấy, chắc mẹ chết mệt trước giường con rồi.”
Cả nhà mỗi người một câu, cuối cùng Diệp Phi cũng đã rõ tình hình trong lúc anh mê man.
Anh không ngờ Bạch Minh Ngữ có thể làm tới mức ấy vì anh, cảm động tất nhiên không cần phải nói, đôi mắt và chóp mũi đỏ hoe đủ thuyết minh tâm tình của anh. Nhưng anh lúc này không cách nào nồng nhiệt đáp lại, dùng hết sức cũng chỉ có thể nhẹ giọng nói, “Cảm ơn Tiểu Ngữ, vất vả cho em rồi.”
Bạch Minh Ngữ ngẩng đầu lên, mỉm cười với anh, “Đừng khách sáo, chúng ta là người một nhà mà. Anh là anh của em, em không tốt với anh thì tốt với ai được nữa?”
Lời của Bạch Minh Ngữ lại khiến Diệp Phi đau hết cả lòng, chết rồi… Nhóc con này coi mình là người thân ruột thịt thật rồi.
Ngủ trên giường, tiểu trên giường, hơn một tháng không ăn gì, mặt mũi chắc giống quỷ mất rồi. Hiện giờ chắc anh cũng chẳng quyến rũ được đám đồng tính ba bốn năm chưa ăn mặn, chớ nói chi là trai thẳng.
Biết làm sao đây…