Chương : 40
Diệp Phi cả người không có sức, bắp thịt cũng héo rũ, bác sĩ dặn anh nằm hai ba ngày, ăn nhiều đổ bổ dưỡng, sau khi hồi phục thể lực thì có thể đi dạo một chút.
Diệp Phi không muốn ở thêm ngày nào trong bệnh viện, anh cảm giác mình sắp thành xác ướp rồi, đụng vào là đau, khớp xương kêu răng rắc, có dấu hiệu chưa già đã yếu. Anh định thương lượng với bác sĩ một chút, xem có thể về nhà tĩnh dưỡng hay không.
Hôm nay Bạch Minh Ngữ có hai tiết học, nên giờ vẫn chưa tới, mẹ Chương đã về nhà nấu cơm, chỉ còn một y tá trẻ quán xuyến phòng bệnh, còn nói sẽ lau người cho anh. Diệp Phi cảm thấy mẹ anh như cố ý, để một cô gái trẻ xinh đẹp đến lau người cho một gã đàn ông trung niên, là đàn ông thì ai mà chịu nổi. Định giúp anh từ cảm động và khát khao tìm được bạn đời à? Diệp Phi rất muốn nói với mẹ, mẹ đừng phí công nữa, con thích đàn ông, hơn nữa đã có mục tiêu rồi.
Nhưng Diệp Phi nghĩ bây giờ chưa phải lúc, ít nhất cũng phải chờ sau khi xác lập quan hệ với Bạch Minh Ngữ thì anh mới come out được, bằng không, trừ phi mẹ anh tự phát hiện ra, anh sẽ quyết tâm đưa bí mật này xuống quan tài.
Thấy cô y tá trẻ bưng chậu nước từ toilet đi ra, Diệp Phi thở dài, “Cô ơi, tôi đã bảo là không cần lau rồi mà? Cô đỡ tôi vào phòng tắm đi, tôi tự tắm.”
“Vậy sao được? Anh chưa xuống giường được đâu.” Y tá nói.
Diệp Phi chống người dậy, xốc chăn định xuống giường, “Sao cô nhỏ này bướng thế? Sao tôi lại chưa xuống giường được? Đã bảo không cần lau, cô đỡ tôi vào toilet nhanh, tôi muốn đi WC.”
Cô y tá vội buông chậu nước, rút dưới giường ra một cái bô đưa tới giữa hai chân Diệp Phi, một tay chặn vai anh, ấn anh ngồi xuống, “Ấy ấy, trèo lên, tiểu vào đây này.”
“…”
Diệp Phi giật thót, không phải vì cô y tá bạo gan, mà là bởi không ngờ mình lại bị cô y tá khống chế chỉ với một bàn tay.
Diệp Phi nổi giận, dứt khoát không muốn ở lại bệnh viện.
Anh đẩy y tá ra, gắng sức đứng dậy, mới bước được hai bước, đầu óc đã choáng váng, chân mềm nhũn, ngã khuỵu xuống đất.
“Ấy! Anh làm gì thế? Bây giờ anh chưa tự đi được đâu, bị thương đó!” Y tá kêu lên sợ hãi, cuống cuồng cúi xuống định nâng Diệp Phi dậy, “Tôi nói này, sao anh còn trẻ mà cứng đầu hơn cả ông cụ phòng bên thế?”
Diệp Phi sợ cô y tá sẽ nhấc bổng anh lên thật, trong lòng quýnh quíu, thế là quỳ rạp trên mặt đất, cả người đổ về phía trước.
Cô y tá sợ Diệp Phi tự làm mình bị thương, vội vàng nói, “Thôi thôi, tôi đỡ anh vào WC nhé? Anh tự tắm rửa, giờ đứng lên trước đi, đừng quỳ nữa, anh mà xây xát chỗ nào là tôi chịu không nổi đâu.”
Nghe cô nói vậy, Diệp Phi mới cho phép cô đỡ mình dậy, vào đến toilet thì khóa cửa cẩn thận, bám tường đi đến trước bồn rửa mặt, vừa soi gương đã sợ chết khiếp.
“Mẹ… Kiếp…”
Diệp Phi sờ sờ mặt, cởi cúc áo nhìn nhìn, mất khoảng năm phút đồng hồ mới nhận ra con quỷ đói trong gương chính là bản thân mình. Một tháng nay Bạch Minh Ngữ lau người cho anh, anh vốn còn đắc ý, nghĩ bụng cứ để Bạch Minh Ngữ làm quen với thân thể mình trước, coi như đặt nền móng để tương lai chung sống, ai ngờ bộ dạng mình lại thế này. Ngay cả chính anh cũng thấy phát khiếp, huống chi là Bạch Minh Ngữ? Nhóc ấy còn kiên nhẫn lau người cho anh một tháng, nội tâm cậu phải mạnh mẽ tới mức nào?
Diệp Phi xuôi xị buông thõng tay, đột nhiên cảm giác tương lai xa vời quá.
Tắm rửa xong, thay quần áo bệnh nhân sạch sẽ, Diệp Phi nhờ cô y tá ra ngoài gọi về đội, dặn người sửa sang lại các hồ sơ vụ án gần đây rồi mang đến cho anh.
Nằm trên giường ăn không ngồi rồi, Diệp Phi hơi mệt. Nhìn đồng hồ, đã hơn 5 giờ, mẹ anh nấu cơm rất cẩn thận, phỏng chừng cơm chiều phải một hai tiếng nữa mới xong. Đêm qua lần đầu tiên ngủ chung phòng với Bạch Minh Ngữ, nửa đêm vẫn xúc động trằn trọc, cuối cùng chẳng biết ngủ từ bao giờ, buổi sáng tỉnh dậy thì Bạch Minh Ngữ đã đi học, để lại cho anh một tờ giấy nói tan học sẽ đến. Bây giờ mấy giờ rồi mà sao vẫn chưa đến ta?
Diệp Phi lấy dưới gối ra một cuốn sách, sách là của Bạch Minh Ngữ, trên sô pha và trên bàn vẫn còn một chồng, đều là cậu mang vào đọc. Diệp Phi lật lật, rất bất ngờ, trừ một ít tiểu thuyết trinh thám nước ngoài thì còn có cả tiểu thuyết võ hiệp và tiểu thuyết ngoại văn. Tiểu thuyết võ hiệp là Vân Hải Ngọc Cung Duyên của Lương Vũ Sinh, Liên Thành Quyết, Phi Hồ Ngoại Truyện, Tiếu Ngạo Giang Hồ của Kim Dung… Không ngờ cậu cũng đọc thể loại này, Diệp Phi vẫn cho rằng cậu chỉ có hứng thú với những gì mang tính học thuật, nhất là mấy cuốn tiểu thuyết ngoại văn kia, nhìn tên đã biết là rất văn nghệ, không hề giống phong cách của Bạch Minh Ngữ.
Tiểu thuyết võ hiệp Diệp Phi đọc hết rồi, nên anh chỉ chú ý vào mấy cuốn tiểu thuyết ngoại văn. Hiện tại cuốn anh đang cầm là cuốn anh hứng thú nhất, bởi vì cái tên và bìa của nó.
《Thiên đường đã mất》 – Tiểu thuyết tình ái thuần sắc dục kinh điển. Bản chưa cắt gọt.
Bản thân Diệp Phi chẳng có chút hứng thú nào với cuốn sách này, nhưng bởi vì Bạch Minh Ngữ đọc, nên Diệp Phi cũng rất muốn biết bên trong viết những gì. Nói không chừng sẽ giúp anh hiểu thêm về Bạch Minh Ngữ.
Vì thế, Diệp Phi ôm tâm trạng chờ mong, mở tiểu thuyết ra đọc.
Trong quá trình đọc, mấy lần Diệp Phi định buông tay, bởi vì tình tiết câu chuyện này thật sự không phải kiểu anh thích. Các loại mâu thuẫn, rối ren, ngoại trừ khúc mắc tình cảm thì chẳng còn gì khác. Cái quái gì vậy?
Anh tốn nửa giờ, cắn răng, kiên trì đọc một phần tư, cuối cùng hết chịu nổi, lật đến trang cuối xem kết cục, ai ngờ lại thấy dòng chữ của Bạch Minh Ngữ ngay cuối cùng, nét viết rồng bay phượng múa, dùng rất nhiều dấu chấm than, biểu đạt đầy đủ sự phẫn nộ của cậu.
“Sắc dục chỗ nào?!!!! Èo uột!!!! Vô vị!!!!” Bên cạnh còn vẽ một thằng người trần truồng.
Diệp Phi như được nhìn thấy nhóc con ngoài đời thật, tim đập thình thình. Đưa tay chạm lên hàng chữ Bạch Minh Ngữ viết, dở khóc dở cười áp sách vào ngực. Đáng yêu quá, thích nhóc con này quá, biết làm sao bây giờ?
Diệp Phi có thể hiểu tâm trạng của Bạch Minh Ngữ, là trai thẳng, đọc thể loại tình yêu trai gái sẽ có cảm giác ấy. Tuy Diệp Phi không thích thể loại này, nhưng khúc mắc rối rắm tình cảm trong đó thì anh vẫn hiểu, bởi vì chính anh cũng đang rối rắm, anh biết, trên phương diện tình cảm, anh vẫn luôn không mấy đàn ông.
Trước kia đọc nhiều tác phẩm về gay, đều nói nam đồng tính trên thực tế chính là phụ nữ sinh nhầm thân xác đàn ông, nên mới thích đàn ông. Đàn ông càng man thì lại càng được lòng những người gay. Cách nói này tuy không có căn cứ khoa học, nhưng Diệp Phi nghĩ thực ra cũng khá hợp lý, bằng không sẽ không có nhiều người đồng tính sau khi thích đàn ông đều muốn phẫu thuật chuyển giới. Hơn nữa đối với đàn ông bình thường, nội tâm những người gay cũng khá giống thiếu nữ. Họ rất chú ý tới hình tượng, cực kỳ sạch sẽ, có người còn rất nhạy cảm, thỉnh thoảng cũng đa sầu đa cảm, thậm chí có người còn nhỏ nhen hơn đàn bà, chỉ là mức độ khác nhau mà thôi. Hiện tượng này cũng đã được rất nhiều chuyên gia và những người gay thừa nhận là đúng.
Diệp Phi cảm thấy lý luận này chưa toàn diện, bởi vì anh quen biết rất nhiều trai thẳng cũng mang tính cách tương tự. Kiểu man từ trong ra ngoài như Bạch Minh Ngữ thực ra không nhiều, thậm chí còn hiếm hoi như bảo vật. Nếu thật sự có được cậu, Diệp Phi nghĩ cuộc đời này thế là đủ.
Cùng đi dạo phố, cùng nấu cơm, cùng ngủ, những hình ảnh đó khiến Diệp Phi phấn khởi run cả người. Nhưng tóm lại phải làm thế nào để có được Bạch Minh Ngữ, Diệp Phi hoàn toàn không biết.
Anh xoa xoa đôi mắt khô khốc, nhìn đồng hồ điện tử, cảm giác trước mắt phủ sương trắng, không nhìn rõ số bên trên. Bác sĩ nói đó là bởi tổn thương não ảnh hưởng tới thị lực, qua thời gian bình phục là sẽ trở lại bình thường. Anh lấy di động ra xem, còn chưa đến nửa tháng là tới sinh nhật Bạch Minh Ngữ. Trùng hợp thật, sinh nhật hai người chỉ cách nhau một ngày, anh sinh ngày 13.
Cùng đón sinh nhật thì hay quá, những chuyện thế này phải tiến hành theo chất lượng, không vội được. Ngộ nhỡ thất bại, Diệp Phi thật sự không biết mình có thể chịu nổi lần thứ ba thất tình hay không.
Hôn trộm lên trang sách, tâm trạng cũng khá hơn, nỗi niềm phức tạp sinh ra sau khi trở về từ cõi chết coi như đã trút hết ra ngoài. Vì thế, anh quyết định đọc hết cho xong.
Nhưng lật thêm vài trang, mấy tình tiết ưu thương nhàm chán lại làm anh ngáp lên ngáp xuống, cuối cùng díp mắt ngủ luôn.
Đang ngủ ngon lành thì cảm giác có người đi đến. Diệp Phi định nhìn xem là ai, nhưng không mở mắt ra được, ý thức cũng sắp đi gặp Chu Công. Người kia bước chân rất khẽ, dừng lại bên cạnh anh rồi không động đậy. Diệp Phi vểnh tai nghe, nhưng người nọ cũng không phát ra âm thanh. Diệp Phi nhíu mày, nghĩ bụng chắc không phải kẻ thù chứ? Nhưng có vẻ không giống, vì anh không cảm giác được ác ý của người nọ.
Thôi kệ, ngủ đã. Mệt quá. Diệp Phi gục đầu, ngủ tiếp.
Trong mộng, một âm thanh nhẹ nhàng khẽ vang lên.
“Anh Phi?”
Hả?
“Anh Phi, anh ngủ rồi à?”
Ừ.
“Anh Phi?”
“Anh Phi?”
Âm thanh càng lúc càng gần, càng lúc càng nhẹ, không dứt.
Âm thanh này tựa như giọng Bạch Minh Ngữ, Diệp Phi vẫn có ý thức, nhưng quái lạ là làm cách nào cũng không tỉnh được.
Diệp Phi dùng hết sức lẩm bẩm, “… Tiểu Ngữ?”
“Anh Phi, sao anh đổ mồ hôi nhiều thế? Tóc bết lại rồi này.”
Ủa? Vậy à? Nóng quá mà.
Một bàn tay áp lên trán anh, “Vẫn ổn, không sốt.”
Tiếng bước chân đi xa, một lát sau thì trở lại.
“Em lau người cho anh.”
Cám ơn, anh vừa tắm xong, không cần lau đâu. Chủ yếu là không muốn em nhìn thấy bộ dạng này, để lại cho anh tí sĩ diện nha?
Khăn ấm đắp lên mặt, nhẹ nhàng xoa xoa, lại lau lau tóc, sau đó chăn bị xốc lên, nút áo được cởi ra, từ cổ lau đến bụng, cực kỳ cẩn thận. Đầu ngón tay người nọ chạm vào làn da, thân thể Diệp Phi nảy lên như điện giật.
Chẳng rõ tại sao người nọ dừng một lát, rồi quần anh thình lình bị kéo xuống đầu gối, chiếc khăn ấm và bàn tay nọ qua lại trên vùng mẫn cảm ẩm ướt của Diệp Phi, Diệp Phi hoảng sợ, tức khắc tỉnh táo lại, mở bừng mắt.
“Tiểu, Tiểu Ngữ?!” Nhận ra người nọ, Diệp Phi suýt thì cắn phải lưỡi.
“Ha ha, dậy rồi à?” Bạch Minh Ngữ đảo mắt nhìn anh một thoáng, tay vẫn không ngừng làm việc, tiếp tục lau đùi Diệp Phi.
Diệp Phi sắp nổ tung cả đầu, đột nhiên bùng phát sức mạnh, một tay bắt được tay Bạch Minh Ngữ, tay còn lại kéo quần lên, thấp giọng nói, “Tiểu Ngữ! Không cần lau, lúc chiều anh tắm rồi.”
Diệp Phi kéo chăn che kín vật cứng đỏ bừng của mình, lại bị lưng quần cọ xát tới run rẩy, bắn ra chút dịch trắng, trúng ngay vào tay Bạch Minh Ngữ. Diệp Phi chỉ thấy đất trời chao đảo, hận không thể đập đầu tự sát.
“Xin lỗi!” Diệp Phi cầm khăn định lau cho Bạch Minh Ngữ.
Bạch Minh Ngữ không né, để mặc cho anh lau, còn khẽ cười một tiếng, “Anh Phi, chúng ta đều là đàn ông, anh ngượng cái gì? Điều này chứng minh sức khỏe anh tốt mà.”
Diệp Phi cười khan, “Để em phải chăm sóc anh lâu như vậy, đúng thật làm khó em rồi, từ nay không cần lau cho anh nữa, giờ anh tự tắm được rồi.”
“À, vâng, thế thay quần áo mới đi.”
“Không cần, mai thay.”
“Khó chịu không? Quần áo ẩm mà.” Dứt lời, Bạch Minh Ngữ sờ thử đùi Diệp Phi qua lớp quần.
Bàn tay Bạch Minh Ngữ chỉ ấm áp, nhưng với Diệp Phi thì nóng như kìm gắp than. Bắp thịt trên đùi mãnh liệt phản ứng, giật lên vài cái. Diệp Phi thầm chửi mình tơi bời, mới được đụng vào một tí đã bắn ra, tới lúc làm thật thì sao? Hay là thận anh hỏng rồi?! Chắc phải bồi bổ gấp thôi.
Diệp Phi vội vàng co chân che chắn, một tay chộp lấy tấm rèm quấn lên người. Che miệng khô khốc nói, “Không sao, cứ để thế, lát nó tự khô, giờ thay phiền lắm.”
Nói đoạn thì nhấc chăn lên định trốn vào trong, lại bị Bạch Minh Ngữ túm lấy cổ tay. Diệp Phi hoảng sợ, cúi xuống nhìn tay cậu, không hiểu ý cậu là gì.
Bạch Minh Ngữ cười, không nói chuyện, chỉ nâng tay hướng về phía cổ áo Diệp Phi, dưới ánh nhìn chăm chú của Diệp Phi, cậu giúp anh cài lại cúc áo.
Diệp Phi mím môi, ngước mắt lên nhìn Bạch Minh Ngữ, nói thẳng, “Tiểu Ngữ này, nếu em là con gái thì chính xác là lên được phòng khách xuống được phòng bếp, người vợ tuyệt vời đó.”
Bạch Minh Ngữ nhướn mày, “Sao cứ phải là vợ? Em không làm người chồng tuyệt vời được sao?”
“À, tất nhiên là được, em là con trai mà…” Diệp Phi cười hì hì, tự nhủ nói chơi thôi mà cũng không cho người ta được hời, trai thẳng đúng là khó đối phó.
Bạch Minh Ngữ nhìn cuốn sách bên gối Diệp Phi, hỏi, “Anh Phi thích đọc thể loại này à?”
“Cũng bình thường, viết cũng không tệ.” Chẳng qua không phải kiểu anh thích mà thôi.
“Vậy sao…” Bạch Minh Ngữ cầm sách lên nhìn, ánh mắt dừng lại ở trang cuối cùng.
“Sao thế?” Diệp Phi thấy cậu nhìn chăm chú, chột dạ hỏi.
Bạch Minh Ngữ gấp sách, “Không có gì, anh nghỉ ngơi đi. Em dọn dẹp một lát.”
Bạch Minh Ngữ không hỏi Diệp Phi đã đọc xong chưa, cầm luôn cuốn sách nọ đặt vào trong chồng sách của mình, sau đó bưng chậu vào toilet.
Đúng lúc ấy thì Trang Dao tới, cô chào Bạch Minh Ngữ rồi đi vào phòng, thấy Diệp Phi đang dựa vào gối ngẩn ngơ thì bĩu môi cười, “Ô, anh đang nhớ ai vậy?”
Diệp Phi hoàn hồn, ngồi ngay ngắn dậy, cười nói, “Nhớ vụ án.”
“Lừa ai thế? Ánh mắt đó không phải.” Trang Dao tháo khăn lụa trên cổ xuống, nhét vào túi, ngồi xuống bên giường nhìn Diệp Phi.
Diệp Phi lắc đầu cười nói, “Thật mà, anh bệnh hơn một tháng rồi, trên đội vẫn còn vụ án đặc biệt chưa phá, anh sốt ruột.”
Trang Dao khẽ thở dài, “Biết mà, chết một lần vẫn không sửa được cái thói nghiện công việc của anh.”
“Đừng cười anh, phải rồi, lần trước không đến dự hôn lễ của em được, vẫn chưa có cơ hội xin lỗi em, lần sau anh sẽ mua quà bồi thường. Em biết là vì anh bận chứ tuyệt đối không có ý gì khác mà, em đừng nghĩ gì nhé.”
“Em còn không hiểu anh nữa à? Thôi, em cũng đâu phải loại phụ nữ hẹp hòi, hầu hạ hai cảnh sát, em quen rồi.”
“Vậy thì tốt.” Tất nhiên Diệp Phi biết Trang Dao rất rộng lượng, cũng cho rằng cô xứng đáng được một người đàn ông tốt trân trọng, nhưng Diệp Phi không xổ nho được như vậy, chỉ biết dùng các biện pháp thực tế để quan tâm cô.
“Đúng rồi, anh vẫn chưa biết chồng em là ai đó?” Diệp Phi hỏi.
“Mẹ không nói với anh à?”
“À, lâu quá anh không về nhà, chưa có dịp hỏi.”
“Anh biết Hà Kinh Luân không?”
“Hà Kinh Luân?” Diệp Phi ngẫm nghĩ, “Ở Cục hả?”
“Vâng.”
“Chồng em là con của ông ấy.”
“Ồ! Giỏi quá, em đó, sao lại quen được vậy?”
“Thì cứ quen thôi, tự do yêu đương mà.” Trang Dao cười, “Quen sau khi ly hôn với anh.”
“Ừ. Tên anh ta là gì?”
“Hà Phương. Sao? Lại phát bệnh à? Điều tra nhân khẩu à?”
“Hiểu thêm một chút đâu có gì xấu. Anh ta làm gì? Năm nay bao nhiêu tuổi? Chiều cao, cân nặng bao nhiêu? Ngoại hình thế nào? Có tốt với em không?”
Trang Dao thiếu điều xì khói ra đằng mũi, cô dở khóc dở cười nhìn anh, nhịn không nổi nhéo mặt anh một cái, “Diệp Phi! Bớt cái tật xấu của anh lại đi, ba em cũng chẳng đáng ghét như anh.”
Diệp Phi xoa mặt, thầm nhủ rõ ràng anh rất nghiêm túc mà, sao em lại nghĩ anh đùa?
Trang Dao khoát tay, “Thôi, không so đo nữa, hôm nay em đến không phải để nói chuyện này.”
“Có chuyện gì không?”
“Có chứ, một chuyện rất quan trọng.” Trang Dao nhìn về phía toilet, gọi, “Tiểu Ngữ, em đi WC xong thì ra ngoài một lát được không? Chị có chuyện muốn nói với Diệp Phi.”
Bạch Minh Ngữ lên tiếng, nửa phút sau thì bước ra, cầm một cuốn sách trên bàn, rời khỏi phòng bệnh.
Xuống lầu dưới, tình cờ nhìn thấy Chương Thụy Phương xách hộp cơm, dắt Diệp Sương bước xuống từ một chiếc taxi, cậu không tới chào hỏi mà chuyển sang cửa bên, đi vào một quán cà phê.
Tìm một gian phòng riêng ngồi xuống, gọi một tách cà phê, lật đến trang cuối cùng, lấy một mảnh vải trong túi xoa nhẹ lên chỗ lõm rất nhỏ trên mặt giấy, bỏ vào túi nilon.
Sau đó lật tới đoạn đang dở, tiếp tục đọc.
Diệp Phi không muốn ở thêm ngày nào trong bệnh viện, anh cảm giác mình sắp thành xác ướp rồi, đụng vào là đau, khớp xương kêu răng rắc, có dấu hiệu chưa già đã yếu. Anh định thương lượng với bác sĩ một chút, xem có thể về nhà tĩnh dưỡng hay không.
Hôm nay Bạch Minh Ngữ có hai tiết học, nên giờ vẫn chưa tới, mẹ Chương đã về nhà nấu cơm, chỉ còn một y tá trẻ quán xuyến phòng bệnh, còn nói sẽ lau người cho anh. Diệp Phi cảm thấy mẹ anh như cố ý, để một cô gái trẻ xinh đẹp đến lau người cho một gã đàn ông trung niên, là đàn ông thì ai mà chịu nổi. Định giúp anh từ cảm động và khát khao tìm được bạn đời à? Diệp Phi rất muốn nói với mẹ, mẹ đừng phí công nữa, con thích đàn ông, hơn nữa đã có mục tiêu rồi.
Nhưng Diệp Phi nghĩ bây giờ chưa phải lúc, ít nhất cũng phải chờ sau khi xác lập quan hệ với Bạch Minh Ngữ thì anh mới come out được, bằng không, trừ phi mẹ anh tự phát hiện ra, anh sẽ quyết tâm đưa bí mật này xuống quan tài.
Thấy cô y tá trẻ bưng chậu nước từ toilet đi ra, Diệp Phi thở dài, “Cô ơi, tôi đã bảo là không cần lau rồi mà? Cô đỡ tôi vào phòng tắm đi, tôi tự tắm.”
“Vậy sao được? Anh chưa xuống giường được đâu.” Y tá nói.
Diệp Phi chống người dậy, xốc chăn định xuống giường, “Sao cô nhỏ này bướng thế? Sao tôi lại chưa xuống giường được? Đã bảo không cần lau, cô đỡ tôi vào toilet nhanh, tôi muốn đi WC.”
Cô y tá vội buông chậu nước, rút dưới giường ra một cái bô đưa tới giữa hai chân Diệp Phi, một tay chặn vai anh, ấn anh ngồi xuống, “Ấy ấy, trèo lên, tiểu vào đây này.”
“…”
Diệp Phi giật thót, không phải vì cô y tá bạo gan, mà là bởi không ngờ mình lại bị cô y tá khống chế chỉ với một bàn tay.
Diệp Phi nổi giận, dứt khoát không muốn ở lại bệnh viện.
Anh đẩy y tá ra, gắng sức đứng dậy, mới bước được hai bước, đầu óc đã choáng váng, chân mềm nhũn, ngã khuỵu xuống đất.
“Ấy! Anh làm gì thế? Bây giờ anh chưa tự đi được đâu, bị thương đó!” Y tá kêu lên sợ hãi, cuống cuồng cúi xuống định nâng Diệp Phi dậy, “Tôi nói này, sao anh còn trẻ mà cứng đầu hơn cả ông cụ phòng bên thế?”
Diệp Phi sợ cô y tá sẽ nhấc bổng anh lên thật, trong lòng quýnh quíu, thế là quỳ rạp trên mặt đất, cả người đổ về phía trước.
Cô y tá sợ Diệp Phi tự làm mình bị thương, vội vàng nói, “Thôi thôi, tôi đỡ anh vào WC nhé? Anh tự tắm rửa, giờ đứng lên trước đi, đừng quỳ nữa, anh mà xây xát chỗ nào là tôi chịu không nổi đâu.”
Nghe cô nói vậy, Diệp Phi mới cho phép cô đỡ mình dậy, vào đến toilet thì khóa cửa cẩn thận, bám tường đi đến trước bồn rửa mặt, vừa soi gương đã sợ chết khiếp.
“Mẹ… Kiếp…”
Diệp Phi sờ sờ mặt, cởi cúc áo nhìn nhìn, mất khoảng năm phút đồng hồ mới nhận ra con quỷ đói trong gương chính là bản thân mình. Một tháng nay Bạch Minh Ngữ lau người cho anh, anh vốn còn đắc ý, nghĩ bụng cứ để Bạch Minh Ngữ làm quen với thân thể mình trước, coi như đặt nền móng để tương lai chung sống, ai ngờ bộ dạng mình lại thế này. Ngay cả chính anh cũng thấy phát khiếp, huống chi là Bạch Minh Ngữ? Nhóc ấy còn kiên nhẫn lau người cho anh một tháng, nội tâm cậu phải mạnh mẽ tới mức nào?
Diệp Phi xuôi xị buông thõng tay, đột nhiên cảm giác tương lai xa vời quá.
Tắm rửa xong, thay quần áo bệnh nhân sạch sẽ, Diệp Phi nhờ cô y tá ra ngoài gọi về đội, dặn người sửa sang lại các hồ sơ vụ án gần đây rồi mang đến cho anh.
Nằm trên giường ăn không ngồi rồi, Diệp Phi hơi mệt. Nhìn đồng hồ, đã hơn 5 giờ, mẹ anh nấu cơm rất cẩn thận, phỏng chừng cơm chiều phải một hai tiếng nữa mới xong. Đêm qua lần đầu tiên ngủ chung phòng với Bạch Minh Ngữ, nửa đêm vẫn xúc động trằn trọc, cuối cùng chẳng biết ngủ từ bao giờ, buổi sáng tỉnh dậy thì Bạch Minh Ngữ đã đi học, để lại cho anh một tờ giấy nói tan học sẽ đến. Bây giờ mấy giờ rồi mà sao vẫn chưa đến ta?
Diệp Phi lấy dưới gối ra một cuốn sách, sách là của Bạch Minh Ngữ, trên sô pha và trên bàn vẫn còn một chồng, đều là cậu mang vào đọc. Diệp Phi lật lật, rất bất ngờ, trừ một ít tiểu thuyết trinh thám nước ngoài thì còn có cả tiểu thuyết võ hiệp và tiểu thuyết ngoại văn. Tiểu thuyết võ hiệp là Vân Hải Ngọc Cung Duyên của Lương Vũ Sinh, Liên Thành Quyết, Phi Hồ Ngoại Truyện, Tiếu Ngạo Giang Hồ của Kim Dung… Không ngờ cậu cũng đọc thể loại này, Diệp Phi vẫn cho rằng cậu chỉ có hứng thú với những gì mang tính học thuật, nhất là mấy cuốn tiểu thuyết ngoại văn kia, nhìn tên đã biết là rất văn nghệ, không hề giống phong cách của Bạch Minh Ngữ.
Tiểu thuyết võ hiệp Diệp Phi đọc hết rồi, nên anh chỉ chú ý vào mấy cuốn tiểu thuyết ngoại văn. Hiện tại cuốn anh đang cầm là cuốn anh hứng thú nhất, bởi vì cái tên và bìa của nó.
《Thiên đường đã mất》 – Tiểu thuyết tình ái thuần sắc dục kinh điển. Bản chưa cắt gọt.
Bản thân Diệp Phi chẳng có chút hứng thú nào với cuốn sách này, nhưng bởi vì Bạch Minh Ngữ đọc, nên Diệp Phi cũng rất muốn biết bên trong viết những gì. Nói không chừng sẽ giúp anh hiểu thêm về Bạch Minh Ngữ.
Vì thế, Diệp Phi ôm tâm trạng chờ mong, mở tiểu thuyết ra đọc.
Trong quá trình đọc, mấy lần Diệp Phi định buông tay, bởi vì tình tiết câu chuyện này thật sự không phải kiểu anh thích. Các loại mâu thuẫn, rối ren, ngoại trừ khúc mắc tình cảm thì chẳng còn gì khác. Cái quái gì vậy?
Anh tốn nửa giờ, cắn răng, kiên trì đọc một phần tư, cuối cùng hết chịu nổi, lật đến trang cuối xem kết cục, ai ngờ lại thấy dòng chữ của Bạch Minh Ngữ ngay cuối cùng, nét viết rồng bay phượng múa, dùng rất nhiều dấu chấm than, biểu đạt đầy đủ sự phẫn nộ của cậu.
“Sắc dục chỗ nào?!!!! Èo uột!!!! Vô vị!!!!” Bên cạnh còn vẽ một thằng người trần truồng.
Diệp Phi như được nhìn thấy nhóc con ngoài đời thật, tim đập thình thình. Đưa tay chạm lên hàng chữ Bạch Minh Ngữ viết, dở khóc dở cười áp sách vào ngực. Đáng yêu quá, thích nhóc con này quá, biết làm sao bây giờ?
Diệp Phi có thể hiểu tâm trạng của Bạch Minh Ngữ, là trai thẳng, đọc thể loại tình yêu trai gái sẽ có cảm giác ấy. Tuy Diệp Phi không thích thể loại này, nhưng khúc mắc rối rắm tình cảm trong đó thì anh vẫn hiểu, bởi vì chính anh cũng đang rối rắm, anh biết, trên phương diện tình cảm, anh vẫn luôn không mấy đàn ông.
Trước kia đọc nhiều tác phẩm về gay, đều nói nam đồng tính trên thực tế chính là phụ nữ sinh nhầm thân xác đàn ông, nên mới thích đàn ông. Đàn ông càng man thì lại càng được lòng những người gay. Cách nói này tuy không có căn cứ khoa học, nhưng Diệp Phi nghĩ thực ra cũng khá hợp lý, bằng không sẽ không có nhiều người đồng tính sau khi thích đàn ông đều muốn phẫu thuật chuyển giới. Hơn nữa đối với đàn ông bình thường, nội tâm những người gay cũng khá giống thiếu nữ. Họ rất chú ý tới hình tượng, cực kỳ sạch sẽ, có người còn rất nhạy cảm, thỉnh thoảng cũng đa sầu đa cảm, thậm chí có người còn nhỏ nhen hơn đàn bà, chỉ là mức độ khác nhau mà thôi. Hiện tượng này cũng đã được rất nhiều chuyên gia và những người gay thừa nhận là đúng.
Diệp Phi cảm thấy lý luận này chưa toàn diện, bởi vì anh quen biết rất nhiều trai thẳng cũng mang tính cách tương tự. Kiểu man từ trong ra ngoài như Bạch Minh Ngữ thực ra không nhiều, thậm chí còn hiếm hoi như bảo vật. Nếu thật sự có được cậu, Diệp Phi nghĩ cuộc đời này thế là đủ.
Cùng đi dạo phố, cùng nấu cơm, cùng ngủ, những hình ảnh đó khiến Diệp Phi phấn khởi run cả người. Nhưng tóm lại phải làm thế nào để có được Bạch Minh Ngữ, Diệp Phi hoàn toàn không biết.
Anh xoa xoa đôi mắt khô khốc, nhìn đồng hồ điện tử, cảm giác trước mắt phủ sương trắng, không nhìn rõ số bên trên. Bác sĩ nói đó là bởi tổn thương não ảnh hưởng tới thị lực, qua thời gian bình phục là sẽ trở lại bình thường. Anh lấy di động ra xem, còn chưa đến nửa tháng là tới sinh nhật Bạch Minh Ngữ. Trùng hợp thật, sinh nhật hai người chỉ cách nhau một ngày, anh sinh ngày 13.
Cùng đón sinh nhật thì hay quá, những chuyện thế này phải tiến hành theo chất lượng, không vội được. Ngộ nhỡ thất bại, Diệp Phi thật sự không biết mình có thể chịu nổi lần thứ ba thất tình hay không.
Hôn trộm lên trang sách, tâm trạng cũng khá hơn, nỗi niềm phức tạp sinh ra sau khi trở về từ cõi chết coi như đã trút hết ra ngoài. Vì thế, anh quyết định đọc hết cho xong.
Nhưng lật thêm vài trang, mấy tình tiết ưu thương nhàm chán lại làm anh ngáp lên ngáp xuống, cuối cùng díp mắt ngủ luôn.
Đang ngủ ngon lành thì cảm giác có người đi đến. Diệp Phi định nhìn xem là ai, nhưng không mở mắt ra được, ý thức cũng sắp đi gặp Chu Công. Người kia bước chân rất khẽ, dừng lại bên cạnh anh rồi không động đậy. Diệp Phi vểnh tai nghe, nhưng người nọ cũng không phát ra âm thanh. Diệp Phi nhíu mày, nghĩ bụng chắc không phải kẻ thù chứ? Nhưng có vẻ không giống, vì anh không cảm giác được ác ý của người nọ.
Thôi kệ, ngủ đã. Mệt quá. Diệp Phi gục đầu, ngủ tiếp.
Trong mộng, một âm thanh nhẹ nhàng khẽ vang lên.
“Anh Phi?”
Hả?
“Anh Phi, anh ngủ rồi à?”
Ừ.
“Anh Phi?”
“Anh Phi?”
Âm thanh càng lúc càng gần, càng lúc càng nhẹ, không dứt.
Âm thanh này tựa như giọng Bạch Minh Ngữ, Diệp Phi vẫn có ý thức, nhưng quái lạ là làm cách nào cũng không tỉnh được.
Diệp Phi dùng hết sức lẩm bẩm, “… Tiểu Ngữ?”
“Anh Phi, sao anh đổ mồ hôi nhiều thế? Tóc bết lại rồi này.”
Ủa? Vậy à? Nóng quá mà.
Một bàn tay áp lên trán anh, “Vẫn ổn, không sốt.”
Tiếng bước chân đi xa, một lát sau thì trở lại.
“Em lau người cho anh.”
Cám ơn, anh vừa tắm xong, không cần lau đâu. Chủ yếu là không muốn em nhìn thấy bộ dạng này, để lại cho anh tí sĩ diện nha?
Khăn ấm đắp lên mặt, nhẹ nhàng xoa xoa, lại lau lau tóc, sau đó chăn bị xốc lên, nút áo được cởi ra, từ cổ lau đến bụng, cực kỳ cẩn thận. Đầu ngón tay người nọ chạm vào làn da, thân thể Diệp Phi nảy lên như điện giật.
Chẳng rõ tại sao người nọ dừng một lát, rồi quần anh thình lình bị kéo xuống đầu gối, chiếc khăn ấm và bàn tay nọ qua lại trên vùng mẫn cảm ẩm ướt của Diệp Phi, Diệp Phi hoảng sợ, tức khắc tỉnh táo lại, mở bừng mắt.
“Tiểu, Tiểu Ngữ?!” Nhận ra người nọ, Diệp Phi suýt thì cắn phải lưỡi.
“Ha ha, dậy rồi à?” Bạch Minh Ngữ đảo mắt nhìn anh một thoáng, tay vẫn không ngừng làm việc, tiếp tục lau đùi Diệp Phi.
Diệp Phi sắp nổ tung cả đầu, đột nhiên bùng phát sức mạnh, một tay bắt được tay Bạch Minh Ngữ, tay còn lại kéo quần lên, thấp giọng nói, “Tiểu Ngữ! Không cần lau, lúc chiều anh tắm rồi.”
Diệp Phi kéo chăn che kín vật cứng đỏ bừng của mình, lại bị lưng quần cọ xát tới run rẩy, bắn ra chút dịch trắng, trúng ngay vào tay Bạch Minh Ngữ. Diệp Phi chỉ thấy đất trời chao đảo, hận không thể đập đầu tự sát.
“Xin lỗi!” Diệp Phi cầm khăn định lau cho Bạch Minh Ngữ.
Bạch Minh Ngữ không né, để mặc cho anh lau, còn khẽ cười một tiếng, “Anh Phi, chúng ta đều là đàn ông, anh ngượng cái gì? Điều này chứng minh sức khỏe anh tốt mà.”
Diệp Phi cười khan, “Để em phải chăm sóc anh lâu như vậy, đúng thật làm khó em rồi, từ nay không cần lau cho anh nữa, giờ anh tự tắm được rồi.”
“À, vâng, thế thay quần áo mới đi.”
“Không cần, mai thay.”
“Khó chịu không? Quần áo ẩm mà.” Dứt lời, Bạch Minh Ngữ sờ thử đùi Diệp Phi qua lớp quần.
Bàn tay Bạch Minh Ngữ chỉ ấm áp, nhưng với Diệp Phi thì nóng như kìm gắp than. Bắp thịt trên đùi mãnh liệt phản ứng, giật lên vài cái. Diệp Phi thầm chửi mình tơi bời, mới được đụng vào một tí đã bắn ra, tới lúc làm thật thì sao? Hay là thận anh hỏng rồi?! Chắc phải bồi bổ gấp thôi.
Diệp Phi vội vàng co chân che chắn, một tay chộp lấy tấm rèm quấn lên người. Che miệng khô khốc nói, “Không sao, cứ để thế, lát nó tự khô, giờ thay phiền lắm.”
Nói đoạn thì nhấc chăn lên định trốn vào trong, lại bị Bạch Minh Ngữ túm lấy cổ tay. Diệp Phi hoảng sợ, cúi xuống nhìn tay cậu, không hiểu ý cậu là gì.
Bạch Minh Ngữ cười, không nói chuyện, chỉ nâng tay hướng về phía cổ áo Diệp Phi, dưới ánh nhìn chăm chú của Diệp Phi, cậu giúp anh cài lại cúc áo.
Diệp Phi mím môi, ngước mắt lên nhìn Bạch Minh Ngữ, nói thẳng, “Tiểu Ngữ này, nếu em là con gái thì chính xác là lên được phòng khách xuống được phòng bếp, người vợ tuyệt vời đó.”
Bạch Minh Ngữ nhướn mày, “Sao cứ phải là vợ? Em không làm người chồng tuyệt vời được sao?”
“À, tất nhiên là được, em là con trai mà…” Diệp Phi cười hì hì, tự nhủ nói chơi thôi mà cũng không cho người ta được hời, trai thẳng đúng là khó đối phó.
Bạch Minh Ngữ nhìn cuốn sách bên gối Diệp Phi, hỏi, “Anh Phi thích đọc thể loại này à?”
“Cũng bình thường, viết cũng không tệ.” Chẳng qua không phải kiểu anh thích mà thôi.
“Vậy sao…” Bạch Minh Ngữ cầm sách lên nhìn, ánh mắt dừng lại ở trang cuối cùng.
“Sao thế?” Diệp Phi thấy cậu nhìn chăm chú, chột dạ hỏi.
Bạch Minh Ngữ gấp sách, “Không có gì, anh nghỉ ngơi đi. Em dọn dẹp một lát.”
Bạch Minh Ngữ không hỏi Diệp Phi đã đọc xong chưa, cầm luôn cuốn sách nọ đặt vào trong chồng sách của mình, sau đó bưng chậu vào toilet.
Đúng lúc ấy thì Trang Dao tới, cô chào Bạch Minh Ngữ rồi đi vào phòng, thấy Diệp Phi đang dựa vào gối ngẩn ngơ thì bĩu môi cười, “Ô, anh đang nhớ ai vậy?”
Diệp Phi hoàn hồn, ngồi ngay ngắn dậy, cười nói, “Nhớ vụ án.”
“Lừa ai thế? Ánh mắt đó không phải.” Trang Dao tháo khăn lụa trên cổ xuống, nhét vào túi, ngồi xuống bên giường nhìn Diệp Phi.
Diệp Phi lắc đầu cười nói, “Thật mà, anh bệnh hơn một tháng rồi, trên đội vẫn còn vụ án đặc biệt chưa phá, anh sốt ruột.”
Trang Dao khẽ thở dài, “Biết mà, chết một lần vẫn không sửa được cái thói nghiện công việc của anh.”
“Đừng cười anh, phải rồi, lần trước không đến dự hôn lễ của em được, vẫn chưa có cơ hội xin lỗi em, lần sau anh sẽ mua quà bồi thường. Em biết là vì anh bận chứ tuyệt đối không có ý gì khác mà, em đừng nghĩ gì nhé.”
“Em còn không hiểu anh nữa à? Thôi, em cũng đâu phải loại phụ nữ hẹp hòi, hầu hạ hai cảnh sát, em quen rồi.”
“Vậy thì tốt.” Tất nhiên Diệp Phi biết Trang Dao rất rộng lượng, cũng cho rằng cô xứng đáng được một người đàn ông tốt trân trọng, nhưng Diệp Phi không xổ nho được như vậy, chỉ biết dùng các biện pháp thực tế để quan tâm cô.
“Đúng rồi, anh vẫn chưa biết chồng em là ai đó?” Diệp Phi hỏi.
“Mẹ không nói với anh à?”
“À, lâu quá anh không về nhà, chưa có dịp hỏi.”
“Anh biết Hà Kinh Luân không?”
“Hà Kinh Luân?” Diệp Phi ngẫm nghĩ, “Ở Cục hả?”
“Vâng.”
“Chồng em là con của ông ấy.”
“Ồ! Giỏi quá, em đó, sao lại quen được vậy?”
“Thì cứ quen thôi, tự do yêu đương mà.” Trang Dao cười, “Quen sau khi ly hôn với anh.”
“Ừ. Tên anh ta là gì?”
“Hà Phương. Sao? Lại phát bệnh à? Điều tra nhân khẩu à?”
“Hiểu thêm một chút đâu có gì xấu. Anh ta làm gì? Năm nay bao nhiêu tuổi? Chiều cao, cân nặng bao nhiêu? Ngoại hình thế nào? Có tốt với em không?”
Trang Dao thiếu điều xì khói ra đằng mũi, cô dở khóc dở cười nhìn anh, nhịn không nổi nhéo mặt anh một cái, “Diệp Phi! Bớt cái tật xấu của anh lại đi, ba em cũng chẳng đáng ghét như anh.”
Diệp Phi xoa mặt, thầm nhủ rõ ràng anh rất nghiêm túc mà, sao em lại nghĩ anh đùa?
Trang Dao khoát tay, “Thôi, không so đo nữa, hôm nay em đến không phải để nói chuyện này.”
“Có chuyện gì không?”
“Có chứ, một chuyện rất quan trọng.” Trang Dao nhìn về phía toilet, gọi, “Tiểu Ngữ, em đi WC xong thì ra ngoài một lát được không? Chị có chuyện muốn nói với Diệp Phi.”
Bạch Minh Ngữ lên tiếng, nửa phút sau thì bước ra, cầm một cuốn sách trên bàn, rời khỏi phòng bệnh.
Xuống lầu dưới, tình cờ nhìn thấy Chương Thụy Phương xách hộp cơm, dắt Diệp Sương bước xuống từ một chiếc taxi, cậu không tới chào hỏi mà chuyển sang cửa bên, đi vào một quán cà phê.
Tìm một gian phòng riêng ngồi xuống, gọi một tách cà phê, lật đến trang cuối cùng, lấy một mảnh vải trong túi xoa nhẹ lên chỗ lõm rất nhỏ trên mặt giấy, bỏ vào túi nilon.
Sau đó lật tới đoạn đang dở, tiếp tục đọc.