Chương 255: Nan sản bà (Nữ hồn chết vì khó sinh, một xác hai mạng)
Tôi nhìn Viên Uy vũ trang toàn thân, cứ như thế lặng lẽ không chút tiếng động đến bên cạnh chúng tôi.
Tôi bình tâm lại lắng nghe, phát hiện bốn phía đều vây kín người, hô hấp của họ rất nhẹ, nếu như không dùng tâm nghe thì thực sự không nghe được, xem ra đều là người được huấn luyện rồi!
Ngoảnh mặt ra nhìn sư công, ông ấy sẽ không tìm phiền phức đến đây nhỉ?
Cổ Lâm là địa bàn của ông ấy, lúc có khách đến chẳng lẽ ông ấy không biết chút gì sao?
“Có cao thủ hả?” Sư công vẫn nửa ngồi như cũ, không chút khách khí nhìn về phía sau Viên Uy: “Sao còn không mời ra? Dù sao thì bốn phía quanh cậu cũng toàn là cao thủ, còn sợ người không chân như tôi chạy thoát sao?’
“A di đà phật!” Một câu Phật hiệu từ phía sau Viên Uy truyền đến, sau đó một người đeo mặt nạ cõng theo một hòa thượng mặc cà sa đỏ bước ra!
“Pháp sư Tịnh Trần?” Tôi thấy đại hòa thượng kia thì đờ người ra, tôi vẫn luôn có hảo cảm với Tịnh Trần.
Năm đó lúc mở quan tài đá, cậu ta vì để cứu mọi người đã trả giá bằng hai chân cho pháp sư Thừa Bình để đổi lấy người suýt nữa bị mặt nạ uống mất là tôi đây, cậu ta tặng tôi Phật châu nữa, còn đưa Âm Long một viên dược hoàn, vậy mà bây giờ cậu ta lại là đồng bọn của Viên Uy?
“Tôi còn đang nghĩ xem là ai có thể phá vỡ những thứ đồ tôi bố trí ở trong Cổ Lâm một cách lặng lẽ như thế, hóa ra là pháp sư Tịnh Trần à!” Mặt sư công giãn ra, nói với A Nhị: “Rót trà cho pháp sư Tịnh Trần.”
A Nhị nghe lời rót trà rồi đưa đến cho pháp sư Tịnh Trần, sau đó nhẹ nhàng mời cậu ta uống.
“Lão nạp không dám!” Tịnh Trần nhận lấy chén trà rồi chắp tay vái sư công, trên mặt còn đỏ lên: “Những pháp thuật đạo môn ngài bố trí, trước khi tôi phá ra đã bị vị tiểu tiên sinh này phá được không ít rồi, tôi chỉ kiếm được của hời thôi!”
Tôi nhìn theo hướng Tịnh Trần chỉ, vậy mà lại là Tiểu Bạch trên đầu gối tôi, tôi vội cúi đầu nhìn Tiểu Bạch, chỉ sợ nó cũng là đồng bọn của Viên Uy.
“Ông theo dõi tôi?” Mặt Tiểu Bạch đỏ lên, hung hăng nhìn Viên Uy: “Ông là người xấu!”
Tôi vội kéo Tiểu Bạch lui về phía sau, mấy người già này cứ nói chuyện với nhau đi, tôi nhìn đúng thời cơ rồi ra tay là được.
“Trương Dương! Trương Dương!” Tôi đang nhìn bốn phía xung quanh, đột nhiên bên tai truyền đến tiếng Vương Uyển Nhu: “Đừng nhìn tôi, tôi đang dùng bí thuật truyền lời của quỷ sai, đợi lát nữa cô với Tiểu Bạch trực tiếp ra tay với những người không biết lai lịch kia, tôi sẽ để Ngụy Yến đối phó với người vây bên ngoài, nếu như có người nổ súng, tôi sẽ dùng phép tạm ngưng thời gian, Tịnh Trần với Viên Uy để tôi và lão Miêu đối phó!”
Tôi giả vờ nhìn xung quanh nhưng mắt lại liếc về phía lão Miêu, phát hiện ra ngón tay lão già này không ngừng xoa xoa, người khác nhìn thì thấy lão có vẻ giống như lên cơn thèm thuốc nhưng tôi biết từ trước đến nay lão Miêu đều hút thuốc buổi sáng, lúc này lão gấp gáp vậy chắc hẳn là do đã nghe được lời Vương Uyển Nhu.
Nhưng vấn đề là lúc tôi nhìn Vương Uyển Nhu lại phát hiện cô ấy căn bản chẳng hề mấp máy môi, ngược lại hai môi còn mím chặt giống như cực kỳ căng thẳng.
“Viên tướng quân gióng trống khua chiêng đến Cổ Lâm của tôi làm gì thế?” Sau khi mời Tịnh Trần trà xong, sư công vậy mà lại không để ý đến cậu ta nữa, cá tính trốn tránh của ông ấy lại suy diễn sâu xa, ông ấy hỏi Viên Uy.
Tịnh Trần nhấp một ngụm trà, vỗn dĩ còn có lời muốn nói nhưng sư công làm vậy rồi lại giống như cậu ta chẳng phải nhân vật chính mà ngược lại là một người không có quan hệ gắn bó với chuyện này, nhưng trên mặt cậu ta cũng không thấy có sự khó xử, cậu ta nhìn tôi cười.
“Trong một năm này, số lượng quan tài đá bị đào lên khá nhiều, mặc dù Đinh Lương thực sự ở núi Đan Hà nhưng sau khi nghe nói Trương Dương được đào lên, tôi liền đến Miêu gia trại đợi, có ông với Cổ động ở đây, mấy người họ kiểu gì cũng kéo hết nhau đến Cổ Lâm. Chỉ là không ngờ tới họ lại đến nhanh như vậy thôi.” Viên Uy rất đắc ý.
Thấy tôi căng thẳng kéo Tiểu Bạch, anh ta còn giả vờ an ủi: “Trương Dương không cần sợ, sư công của cô ở đây rồi! Hôm nay tôi đến là muốn mời Tần lão tiên sinh cùng quay về, có chuyện quan trọng xin được chỉ dạy!”
“Là thứ đồ trong quan tài đá không thể khống chế được nữa đúng không?” Đột nhiên sư công cười ha ha, chỉ Viên Uy, một tia sét từ trong tay b ắn ra: “Nhóc Dương, con nhìn xem, đây mới gọi là Chưởng Tâm Lôi.”
“Ầm!”
Nhận thức về sư công trốn tránh của tôi lại thêm một tầng nữa, một giây trước ông ấy còn đang đắc ý, một giây sau đã ra tay mà không hề báo trước.
Còn chưa kịp hoàn hồn, trước mắt đã trắng đi sau đó mới nghe thấy tiếng sấm, tiếp đó người tôi vừa trượt xuống đã đến trên thân mình của rắn đen, hai tay gầy gò mà có lực nắm chặt lấy tôi: “Xông lên!”
“Động thủ!” Vương Uyển Nhu cũng hét lên.
Mắt tôi bị ánh sáng mạnh k1ch thích, lúc này mới nhìn được phía trước nhưng lại thấy Tịnh Trần chắn trước người Viên Uy, cà sa đã bị cháy mất một nửa, trước ngực ướt một mảng lớn, khóe miệng còn rớm một chút máu đỏ hồng.
“A di đà phật!” Tịnh Trần đẩy Viên Uy về phía sau, hai tay chắp lại niệm phật hiệu rồi trực tiếp ngồi xuống đất.
“Pằng! Pằng!”
Tiếng súng vang lên tứ phía nhưng Vương Uyển Nhu vẫn vô cùng bình tĩnh vẫy quạt mà Ngụy Yến thì không biết đã đi hướng nào.
Lão Miêu gọi ra từ đâu ra mấy người giấy giống như Trọng Đồng Tử rồi xông về phía những người mặc đồ ngụy trang kia.
“Đi mau!” Sư công nhìn dáng vẻ của Tịnh Trần hình như ông ấy cũng cáu lên, ông ấy giáng một đấm vào cái đầu trọc lóc của Tịnh Trần: “Sao Nam Nhạc lại lụi bại thành thế này rồi?”
“Xì!” Rắn đen cũng không phục, đuôi rắn quét về phía Tịnh Trần.
“Cục! Cục!”
Tôi còn muốn bảo sư công thủ hạ lưu tình với Tịnh Trần thì lại thấy sư công thực sự không động tay nữa, trong lòng vừa thả lỏng thì nghe thấy tiếng gà trống kêu lên phía sau.
“Cục!”
Tôi còn chưa hoàn hồn thì cảm thấy một trận gió lớn quét qua trước mặt mang theo mùi gà, sau đó thì thấy một con gà vàng kim trên đầu là hai cái mào gà đỏ tươi từ trước đến nay chưa thấy bao giờ phi qua.
“Xì!” Rắn đen thấy gà thì bốn mắt phát sáng, lưỡi rắn thè ra hướng về phía con gà.
Tôi nghe lão Miêu từng dùng gà để dụ nó, biết con hàng này chắc chắn thích ăn gà nên cũng không có lo lắng quá.
“Hu! Con ơi… Hu hu!” Nhưng gà vừa kêu lên tôi đã cảm thấy toàn thân lạnh lẽo, mùi máu tanh nồng bốc lên khắp cánh từng, còn có cả tiếng khóc của phụ nữ.
Tôi ngẩng đầu nhìn lên, thì thấy đối diện là một nữ hồn gầy khô, áo đen, quần đen, trong tay còn ôm một thi thể đứa bé đã khô đét, mặt mày tối tăm, tóc tai tán loạn, hạ thân chảy máu không ngừng.
“Nhóc Dương! Xuống đi!” Sư công đột nhiên hét lên với tôi, trong tay nắm chặt thứ gì đó: “Các lão già của phái hình thi cũng đến rồi!”
Tôi đưa mắt nhìn theo, thứ sư công nắm trong tay vậy mà lại là một đoạn tơ hồn còn mảnh hơn sợi tóc.
Tôi vội trượt xuống khỏi thân rắn đen, vừa muốn thu xếp cho Tiểu Bạch thì nó lại hất tay tôi ra: “Em đi tìm đồ ăn đây!”
Sau đó thằng nhóc này vậy mà lại xông về phía người đàn ông to béo vác theo túi vải mà bên trong túi không ngừng truyền ra âm thanh lục cục.
Lúc này tôi mới phát hiện ra sức chiến đấu của thằng nhóc ở trên tôi, trong lòng nhất thời nhẹ nhõm hẳn đi.
“Đi!” Đang nghĩ xem tôi nên giải quyết mối hận với Viên Uy trước hay là xử lý người khác rồi để lại một mình Viên Uy sau đó dày vò thì tôi nghe thấy một giọng nói âm trầm, thế rồi nữ hồn tóc tai tán loạn kia nhảy bổ về phía ôi!
Tôi vừa nhìn thấy cô ta rồi, chỉ là trong lòng vẫn thông cảm cho cô ta, những nữ hồn chết vì khó sinh, oán khí thường rất nặng, nếu như là một xác hai mạng thì phiền phức to rồi.
Tôi từng nghe sư phụ nói, trước đây điều kiện sinh đẻ rất kém vì thế có nhiều người chết vì khó sinh, rất nhiều người để tránh cho nữ hồn chết vì khó sinh tìm đến đều sẽ chuyển giường đi để những nữ hồn ấy không tìm thấy nơi trước đây mình từng ngủ, thế thì họ sẽ không ngày ngày quay lại.
Thời dân quốc, vợ của con trai một địa chủ sắp sinh con, vợ địa chủ vì để tiết kiệm tiền mời bà đỡ, lại thêm nghĩ đến bản thân cũng có kinh nghiệm sinh mấy đứa con rồi nên cũng không mời người đến nữa, đợi vợ con trai sắp sinh thì tự mình ra tay.
Con dâu chắc chắn không đồng ý rồi, chỉ là lúc đó thân phận mẹ chồng có thể ép chết cô ấy, lại thêm người con dâu cũng chẳng có mấy tiền riêng nên chỉ có thể lo lắng hãi hùng nhịn xuống.
Kết quả vợ địa chủ không cẩn thận, đứa bé chết trong bụng mẹ, một xác hai mạng!
Nhà họ lập tức chuyển giường đi nhưng người con dâu kia có chết rồi cũng chẳng cam tâm, tìm không được giường sinh của mình nên đêm nào cũng tìm từng gian phòng một, sờ từng cái giường một, khiến cho nhà địa chủ kia gà chó không yên.
Sau đó chuyển nhà rồi, tiếp đó nhà khác chuyển đến kia xây lại phòng nhưng vẫn cứ như thế, nữ hồn chết vì khó sinh kia vẫn cứ tìm từng gian phòng một, sờ giường từng người một, dọa cho chủ nhà mới xây phòng cũng chẳng cần phòng nữa.
Sau này thế nào sư phụ không nói tiếp, chỉ nói nếu như tôi gặp phải nữ hồn chết vì khó sinh thì trốn được bao xa thì trốn, đừng bao giờ chọc vào.
Một là trên người bọn họ gánh hai mạng, oán niệm vô cùng lớn, tôi không đối phó được, hai là bọn họ có thể ở lại nhân gian hoàn toàn dựa vào một chút nhung nhớ đứa con, chúng tôi diệt trừ họ sẽ bị tổn tại đến âm đức.
Nhưng người sản phụ gầy đét trước mắt bị lão già khống chế, rõ ràng là đến cả thi cốt của đứa con cũng là được người ta làm ra, hơn nữa còn bị lão già kia gào thét như vậy nên oán khí càng nặng hơn.
“Hừ!” Người vợ khó sinh kia gầm gừ với tôi, hai mắt cô ta trợn trừng, mùi máu trên người tanh nồng hơn, mái tóc như cỏ dại bù xù, hai tay nổi gân xanh bổ về phía tôi.
“Ya!” Tôi xoay người giáng vào người sản phụ khó sinh ấy một Chưởng Tâm Lôi.
“Hừ! Con ta!” Người sản phụ khó sinh kia lại gào lên, uy lực Chưởng Tâm Lôi của tôi bây giờ mạnh hơn năm năm trước nhiều lắm, nhưng sau khi sản phụ khó sinh kia gào lên, mái tóc như cỏ dại ấy cũng dài ra, quấn lấy tay tôi.
Tôi có chạy cũng chẳng nhanh bằng người ta bay, lòng trầm xuống, tôi quay người, chân đạp Vũ Bộ, lưỡi cong lên ngạc trên, hai tay kết Kim Cương Phục Ma ấn, rồi ấn pháp lên trán nữ hồn.
“Tật.” Tôi vừa niệm chú ngữ xong thì thi triển pháp ấn với nữ quỷ kia.
Tôi thấy ánh vàng của ấn hiện rõ trên trán nữ quỷ kia thì trong lòng mừng lắm.
Uy lực của Kim Cương Phục Ma ấn tăng cao rồi, quả nhiên hai mắt nữ quỷ sầm lại, tóc đã quấn lên tay tôi cũng mềm xuống.
Tôi vội vàng muốn một tay giữ chắc ấn trước sau đó mới lấy Định Hồn phù ra nhưng bàn tay lần mò trước ngực một lúc lâu mới phát hiện những thứ đó ở trong ba lô mà ba lô thì ở đâu mất rồi!
Đặt tay bên miệng, tôi muốn cắn ngón tay lấy máu vẽ một lá trước.
“Cạch! Mau ra tay đi!”
Tôi vừa đặt tay bên miệng thì nghe thấy âm thanh của xương bị gãy, ngoảnh đầu sang nhìn thì thấy lão già gầy khô kia vậy mà lại bẻ gãy xương của thi cốt đứa trẻ trong lòng.
“A!”
Nữ hồn chết vì sinh khó kia gào lên, quay đầu lại nhìn thi cốt trong lòng lão già, hai mắt vậy mà đổ ra huyết lệ.
Tôi bình tâm lại lắng nghe, phát hiện bốn phía đều vây kín người, hô hấp của họ rất nhẹ, nếu như không dùng tâm nghe thì thực sự không nghe được, xem ra đều là người được huấn luyện rồi!
Ngoảnh mặt ra nhìn sư công, ông ấy sẽ không tìm phiền phức đến đây nhỉ?
Cổ Lâm là địa bàn của ông ấy, lúc có khách đến chẳng lẽ ông ấy không biết chút gì sao?
“Có cao thủ hả?” Sư công vẫn nửa ngồi như cũ, không chút khách khí nhìn về phía sau Viên Uy: “Sao còn không mời ra? Dù sao thì bốn phía quanh cậu cũng toàn là cao thủ, còn sợ người không chân như tôi chạy thoát sao?’
“A di đà phật!” Một câu Phật hiệu từ phía sau Viên Uy truyền đến, sau đó một người đeo mặt nạ cõng theo một hòa thượng mặc cà sa đỏ bước ra!
“Pháp sư Tịnh Trần?” Tôi thấy đại hòa thượng kia thì đờ người ra, tôi vẫn luôn có hảo cảm với Tịnh Trần.
Năm đó lúc mở quan tài đá, cậu ta vì để cứu mọi người đã trả giá bằng hai chân cho pháp sư Thừa Bình để đổi lấy người suýt nữa bị mặt nạ uống mất là tôi đây, cậu ta tặng tôi Phật châu nữa, còn đưa Âm Long một viên dược hoàn, vậy mà bây giờ cậu ta lại là đồng bọn của Viên Uy?
“Tôi còn đang nghĩ xem là ai có thể phá vỡ những thứ đồ tôi bố trí ở trong Cổ Lâm một cách lặng lẽ như thế, hóa ra là pháp sư Tịnh Trần à!” Mặt sư công giãn ra, nói với A Nhị: “Rót trà cho pháp sư Tịnh Trần.”
A Nhị nghe lời rót trà rồi đưa đến cho pháp sư Tịnh Trần, sau đó nhẹ nhàng mời cậu ta uống.
“Lão nạp không dám!” Tịnh Trần nhận lấy chén trà rồi chắp tay vái sư công, trên mặt còn đỏ lên: “Những pháp thuật đạo môn ngài bố trí, trước khi tôi phá ra đã bị vị tiểu tiên sinh này phá được không ít rồi, tôi chỉ kiếm được của hời thôi!”
Tôi nhìn theo hướng Tịnh Trần chỉ, vậy mà lại là Tiểu Bạch trên đầu gối tôi, tôi vội cúi đầu nhìn Tiểu Bạch, chỉ sợ nó cũng là đồng bọn của Viên Uy.
“Ông theo dõi tôi?” Mặt Tiểu Bạch đỏ lên, hung hăng nhìn Viên Uy: “Ông là người xấu!”
Tôi vội kéo Tiểu Bạch lui về phía sau, mấy người già này cứ nói chuyện với nhau đi, tôi nhìn đúng thời cơ rồi ra tay là được.
“Trương Dương! Trương Dương!” Tôi đang nhìn bốn phía xung quanh, đột nhiên bên tai truyền đến tiếng Vương Uyển Nhu: “Đừng nhìn tôi, tôi đang dùng bí thuật truyền lời của quỷ sai, đợi lát nữa cô với Tiểu Bạch trực tiếp ra tay với những người không biết lai lịch kia, tôi sẽ để Ngụy Yến đối phó với người vây bên ngoài, nếu như có người nổ súng, tôi sẽ dùng phép tạm ngưng thời gian, Tịnh Trần với Viên Uy để tôi và lão Miêu đối phó!”
Tôi giả vờ nhìn xung quanh nhưng mắt lại liếc về phía lão Miêu, phát hiện ra ngón tay lão già này không ngừng xoa xoa, người khác nhìn thì thấy lão có vẻ giống như lên cơn thèm thuốc nhưng tôi biết từ trước đến nay lão Miêu đều hút thuốc buổi sáng, lúc này lão gấp gáp vậy chắc hẳn là do đã nghe được lời Vương Uyển Nhu.
Nhưng vấn đề là lúc tôi nhìn Vương Uyển Nhu lại phát hiện cô ấy căn bản chẳng hề mấp máy môi, ngược lại hai môi còn mím chặt giống như cực kỳ căng thẳng.
“Viên tướng quân gióng trống khua chiêng đến Cổ Lâm của tôi làm gì thế?” Sau khi mời Tịnh Trần trà xong, sư công vậy mà lại không để ý đến cậu ta nữa, cá tính trốn tránh của ông ấy lại suy diễn sâu xa, ông ấy hỏi Viên Uy.
Tịnh Trần nhấp một ngụm trà, vỗn dĩ còn có lời muốn nói nhưng sư công làm vậy rồi lại giống như cậu ta chẳng phải nhân vật chính mà ngược lại là một người không có quan hệ gắn bó với chuyện này, nhưng trên mặt cậu ta cũng không thấy có sự khó xử, cậu ta nhìn tôi cười.
“Trong một năm này, số lượng quan tài đá bị đào lên khá nhiều, mặc dù Đinh Lương thực sự ở núi Đan Hà nhưng sau khi nghe nói Trương Dương được đào lên, tôi liền đến Miêu gia trại đợi, có ông với Cổ động ở đây, mấy người họ kiểu gì cũng kéo hết nhau đến Cổ Lâm. Chỉ là không ngờ tới họ lại đến nhanh như vậy thôi.” Viên Uy rất đắc ý.
Thấy tôi căng thẳng kéo Tiểu Bạch, anh ta còn giả vờ an ủi: “Trương Dương không cần sợ, sư công của cô ở đây rồi! Hôm nay tôi đến là muốn mời Tần lão tiên sinh cùng quay về, có chuyện quan trọng xin được chỉ dạy!”
“Là thứ đồ trong quan tài đá không thể khống chế được nữa đúng không?” Đột nhiên sư công cười ha ha, chỉ Viên Uy, một tia sét từ trong tay b ắn ra: “Nhóc Dương, con nhìn xem, đây mới gọi là Chưởng Tâm Lôi.”
“Ầm!”
Nhận thức về sư công trốn tránh của tôi lại thêm một tầng nữa, một giây trước ông ấy còn đang đắc ý, một giây sau đã ra tay mà không hề báo trước.
Còn chưa kịp hoàn hồn, trước mắt đã trắng đi sau đó mới nghe thấy tiếng sấm, tiếp đó người tôi vừa trượt xuống đã đến trên thân mình của rắn đen, hai tay gầy gò mà có lực nắm chặt lấy tôi: “Xông lên!”
“Động thủ!” Vương Uyển Nhu cũng hét lên.
Mắt tôi bị ánh sáng mạnh k1ch thích, lúc này mới nhìn được phía trước nhưng lại thấy Tịnh Trần chắn trước người Viên Uy, cà sa đã bị cháy mất một nửa, trước ngực ướt một mảng lớn, khóe miệng còn rớm một chút máu đỏ hồng.
“A di đà phật!” Tịnh Trần đẩy Viên Uy về phía sau, hai tay chắp lại niệm phật hiệu rồi trực tiếp ngồi xuống đất.
“Pằng! Pằng!”
Tiếng súng vang lên tứ phía nhưng Vương Uyển Nhu vẫn vô cùng bình tĩnh vẫy quạt mà Ngụy Yến thì không biết đã đi hướng nào.
Lão Miêu gọi ra từ đâu ra mấy người giấy giống như Trọng Đồng Tử rồi xông về phía những người mặc đồ ngụy trang kia.
“Đi mau!” Sư công nhìn dáng vẻ của Tịnh Trần hình như ông ấy cũng cáu lên, ông ấy giáng một đấm vào cái đầu trọc lóc của Tịnh Trần: “Sao Nam Nhạc lại lụi bại thành thế này rồi?”
“Xì!” Rắn đen cũng không phục, đuôi rắn quét về phía Tịnh Trần.
“Cục! Cục!”
Tôi còn muốn bảo sư công thủ hạ lưu tình với Tịnh Trần thì lại thấy sư công thực sự không động tay nữa, trong lòng vừa thả lỏng thì nghe thấy tiếng gà trống kêu lên phía sau.
“Cục!”
Tôi còn chưa hoàn hồn thì cảm thấy một trận gió lớn quét qua trước mặt mang theo mùi gà, sau đó thì thấy một con gà vàng kim trên đầu là hai cái mào gà đỏ tươi từ trước đến nay chưa thấy bao giờ phi qua.
“Xì!” Rắn đen thấy gà thì bốn mắt phát sáng, lưỡi rắn thè ra hướng về phía con gà.
Tôi nghe lão Miêu từng dùng gà để dụ nó, biết con hàng này chắc chắn thích ăn gà nên cũng không có lo lắng quá.
“Hu! Con ơi… Hu hu!” Nhưng gà vừa kêu lên tôi đã cảm thấy toàn thân lạnh lẽo, mùi máu tanh nồng bốc lên khắp cánh từng, còn có cả tiếng khóc của phụ nữ.
Tôi ngẩng đầu nhìn lên, thì thấy đối diện là một nữ hồn gầy khô, áo đen, quần đen, trong tay còn ôm một thi thể đứa bé đã khô đét, mặt mày tối tăm, tóc tai tán loạn, hạ thân chảy máu không ngừng.
“Nhóc Dương! Xuống đi!” Sư công đột nhiên hét lên với tôi, trong tay nắm chặt thứ gì đó: “Các lão già của phái hình thi cũng đến rồi!”
Tôi đưa mắt nhìn theo, thứ sư công nắm trong tay vậy mà lại là một đoạn tơ hồn còn mảnh hơn sợi tóc.
Tôi vội trượt xuống khỏi thân rắn đen, vừa muốn thu xếp cho Tiểu Bạch thì nó lại hất tay tôi ra: “Em đi tìm đồ ăn đây!”
Sau đó thằng nhóc này vậy mà lại xông về phía người đàn ông to béo vác theo túi vải mà bên trong túi không ngừng truyền ra âm thanh lục cục.
Lúc này tôi mới phát hiện ra sức chiến đấu của thằng nhóc ở trên tôi, trong lòng nhất thời nhẹ nhõm hẳn đi.
“Đi!” Đang nghĩ xem tôi nên giải quyết mối hận với Viên Uy trước hay là xử lý người khác rồi để lại một mình Viên Uy sau đó dày vò thì tôi nghe thấy một giọng nói âm trầm, thế rồi nữ hồn tóc tai tán loạn kia nhảy bổ về phía ôi!
Tôi vừa nhìn thấy cô ta rồi, chỉ là trong lòng vẫn thông cảm cho cô ta, những nữ hồn chết vì khó sinh, oán khí thường rất nặng, nếu như là một xác hai mạng thì phiền phức to rồi.
Tôi từng nghe sư phụ nói, trước đây điều kiện sinh đẻ rất kém vì thế có nhiều người chết vì khó sinh, rất nhiều người để tránh cho nữ hồn chết vì khó sinh tìm đến đều sẽ chuyển giường đi để những nữ hồn ấy không tìm thấy nơi trước đây mình từng ngủ, thế thì họ sẽ không ngày ngày quay lại.
Thời dân quốc, vợ của con trai một địa chủ sắp sinh con, vợ địa chủ vì để tiết kiệm tiền mời bà đỡ, lại thêm nghĩ đến bản thân cũng có kinh nghiệm sinh mấy đứa con rồi nên cũng không mời người đến nữa, đợi vợ con trai sắp sinh thì tự mình ra tay.
Con dâu chắc chắn không đồng ý rồi, chỉ là lúc đó thân phận mẹ chồng có thể ép chết cô ấy, lại thêm người con dâu cũng chẳng có mấy tiền riêng nên chỉ có thể lo lắng hãi hùng nhịn xuống.
Kết quả vợ địa chủ không cẩn thận, đứa bé chết trong bụng mẹ, một xác hai mạng!
Nhà họ lập tức chuyển giường đi nhưng người con dâu kia có chết rồi cũng chẳng cam tâm, tìm không được giường sinh của mình nên đêm nào cũng tìm từng gian phòng một, sờ từng cái giường một, khiến cho nhà địa chủ kia gà chó không yên.
Sau đó chuyển nhà rồi, tiếp đó nhà khác chuyển đến kia xây lại phòng nhưng vẫn cứ như thế, nữ hồn chết vì khó sinh kia vẫn cứ tìm từng gian phòng một, sờ giường từng người một, dọa cho chủ nhà mới xây phòng cũng chẳng cần phòng nữa.
Sau này thế nào sư phụ không nói tiếp, chỉ nói nếu như tôi gặp phải nữ hồn chết vì khó sinh thì trốn được bao xa thì trốn, đừng bao giờ chọc vào.
Một là trên người bọn họ gánh hai mạng, oán niệm vô cùng lớn, tôi không đối phó được, hai là bọn họ có thể ở lại nhân gian hoàn toàn dựa vào một chút nhung nhớ đứa con, chúng tôi diệt trừ họ sẽ bị tổn tại đến âm đức.
Nhưng người sản phụ gầy đét trước mắt bị lão già khống chế, rõ ràng là đến cả thi cốt của đứa con cũng là được người ta làm ra, hơn nữa còn bị lão già kia gào thét như vậy nên oán khí càng nặng hơn.
“Hừ!” Người vợ khó sinh kia gầm gừ với tôi, hai mắt cô ta trợn trừng, mùi máu trên người tanh nồng hơn, mái tóc như cỏ dại bù xù, hai tay nổi gân xanh bổ về phía tôi.
“Ya!” Tôi xoay người giáng vào người sản phụ khó sinh ấy một Chưởng Tâm Lôi.
“Hừ! Con ta!” Người sản phụ khó sinh kia lại gào lên, uy lực Chưởng Tâm Lôi của tôi bây giờ mạnh hơn năm năm trước nhiều lắm, nhưng sau khi sản phụ khó sinh kia gào lên, mái tóc như cỏ dại ấy cũng dài ra, quấn lấy tay tôi.
Tôi có chạy cũng chẳng nhanh bằng người ta bay, lòng trầm xuống, tôi quay người, chân đạp Vũ Bộ, lưỡi cong lên ngạc trên, hai tay kết Kim Cương Phục Ma ấn, rồi ấn pháp lên trán nữ hồn.
“Tật.” Tôi vừa niệm chú ngữ xong thì thi triển pháp ấn với nữ quỷ kia.
Tôi thấy ánh vàng của ấn hiện rõ trên trán nữ quỷ kia thì trong lòng mừng lắm.
Uy lực của Kim Cương Phục Ma ấn tăng cao rồi, quả nhiên hai mắt nữ quỷ sầm lại, tóc đã quấn lên tay tôi cũng mềm xuống.
Tôi vội vàng muốn một tay giữ chắc ấn trước sau đó mới lấy Định Hồn phù ra nhưng bàn tay lần mò trước ngực một lúc lâu mới phát hiện những thứ đó ở trong ba lô mà ba lô thì ở đâu mất rồi!
Đặt tay bên miệng, tôi muốn cắn ngón tay lấy máu vẽ một lá trước.
“Cạch! Mau ra tay đi!”
Tôi vừa đặt tay bên miệng thì nghe thấy âm thanh của xương bị gãy, ngoảnh đầu sang nhìn thì thấy lão già gầy khô kia vậy mà lại bẻ gãy xương của thi cốt đứa trẻ trong lòng.
“A!”
Nữ hồn chết vì sinh khó kia gào lên, quay đầu lại nhìn thi cốt trong lòng lão già, hai mắt vậy mà đổ ra huyết lệ.