Chương 256: Lão già Hình Thi Nhất Phái
Người sản phụ khó sinh nhìn thấy xương sườn con mình bị chính đôi tay gầy khô của lão già kia bẻ gãy, đôi mắt lập tức tuôn ra từng dòng huyết lệ. Cô ta đột nhiên quay đầu, những chiếc răng nanh sắc nhọn mọc dài ra từ miệng, hung hăng mở miệng định cắn lấy tay tôi.
Tôi vội ngả người ra sau, chân dùng hết sức đá vào người cô ta.
Nói thế nào thì nói cú đá này của tôi cũng có căn cứ khoa học, tôi vừa đá liền đá trúng huyệt Thần Khuyết ngay dưới bụng dưới của cô ta, vị trí đó cũng chính là rốn.
Mối liên kết giữa sản phụ và đứa trẻ ở trọng bụng nằm ở phần bụng dưới, khi nhìn thấy tôi giơ chân ra đá, cô ta vội vàng rút tay, dùng đôi tay bảo vệ phần bụng dưới của mình.
Đây cũng là bản tính vốn có của những sản phụ khó sinh, trong khoảng thời gian từ khi chưa sinh đến khi đứa trẻ ra đời, họ sợ nhất chính là phần bụng dưới bị tổn thương điều này đồng nghĩa với việc đứa con chưa sinh còn nằm trong bụng cũng sẽ bị ảnh hưởng.
Đi!” Chỉ thấy sản phụ khó sinh vừa đưa tay đỡ bụng dưới, vừa vội cắn ngón tay vẽ lên mặt một lá bùa.
“Rắc! Rắc!” Vậy mà lão già gầy gò kia vẫn không chịu thua, dùng hết sức lắc mạnh hài cốt của đứa bé trong lòng mình!
Chỉ đứng cạnh nhìn thôi cũng khiến tôi bừng bừng tức giận, cuộc đời tôi ghét nhất chính là lấy trẻ con ra để uy hiếp người khác!
Tôi vội vàng đẩy cô ta sang một bên, rồi nhanh chóng xoay người đánh một chưởng thật mạnh vào người lão già kia.
“Hừ!”
Tôi vừa nhấc người đứng dậy thì bỗng cảm thấy chính mình không biết đã dẫm phải thứ gì, sau đó phát hiện trên bắp chân có cảm giác nhớp nháp. Vội cúi dầu nhìn xuống thì thấy mình đã dẫm phải một con cóc to bằng lòng bàn tay, cả người thon dài, toàn thân đều là màu vàng óng..
Người quê tôi thường gọi loại cóc này là cóc vàng, chỉ là người nó không lớn lắm. Con vật này vẫn cứ nhìn chằm chằm vào tôi, thậm chí còn thè ra cái lưỡi nhớp nháp màu trắng khi bị tôi giẫm phải, thế nhưng trong ánh mắt của nó còn mang theo một loại biểu cảm khó hiểu.
“Đồ ăn của em ngon quá!” Thân hình thấp bé của Tiểu Bạch thoáng chốc đã chạy tới, nó đẩy chân tôi ra, nhặt con cóc vàng đang nằm trên mặt đất mà ném thẳng vào miệng rồi nói: “Chị, chị tránh ra, những thứ này đều là của em!”
“Hừ!” Người sản phụ khó sinh lại hét lên một tiếng đầy bi thảm rồi tiếp tục bổ nhào về phía tôi.
Tôi vội vàng đánh trả lại, cô ta cứ vậy mà ăn ngay một đạp, sau đó nhanh chóng xoay người đánh một chưởng thật mạnh vào người lão già khô cứng kia.
Sau năm năm bị chôn trong thạch quan, lực đạo của tôi đã mạnh hơn rất nhiều. Tuy lão già kia đã bị tôi đánh một chưởng rất mạnh nhưng lão ta lại chẳng có lấy một chút phản ứng, ngược lại vẫn giữ chặt hài cốt của đứa trẻ đó trong tay!
“Con ơi!” Người sản phụ khó sinh lại hét lên những tiếng chói tai. Trong nháy mắt mái tóc bù xù của cô ta ngay lập tức quấn chặt lấy cổ tôi.
Lòng tôi âm thầm gào thét không ổn, vừa rồi tôi chỉ nghĩ một chiêu kia thì có thể khống chế được lão già khô khan này, nhưng lại quên mất rằng trong mắt người sản phụ khó sinh, tôi cũng là kẻ đang đối phó với con của cô ta!
Trong lúc hoang mang, tôi đưa tay túm lấy những sợi tóc đang quấn quanh cổ mình, nhấc chân đạp thật mạnh vào chân lão già kia.
Vừa đá một cú đó, tôi cảm tưởng như chân mình đang đá vào thanh sắt, lão già vẫn đứng đó, chẳng hề nhúc nhích một chút nào.
“Hừ!” Đầu của sản phụ khó sinh đã thò lại từ phía sau, những lọn tóc rối xù vẫn quấn chặt lấy cổ. Vừa ngước mắt nhìn lên tôi liền bắt gặp đôi mắt quỷ của cô ta đang sát lại mặt tôi.
Trái tim tôi đột nhiên chùng xuống, dứt khoát dùng sức trừng mắt lại thì bỗng thấy hai mắt bắt đầu đau đớn, giống như trong mắt có một dòng nước nóng bắn thẳng ra ngoài.
“Á!”
Chỉ còn lại tiếng hét thảm thiết của người sản phụ khó sinh kia, tóc gáy tôi bỗng dựng đứng nhưng đôi mắt vẫn đang đau dữ dội, tôi cứ vậy mà lắc đầu quầy quậy.
“Động Thần được sinh ra từ trong quan tài sao?” Lão già gầy khô kia cất tiếng cười ha hả, sau đó chậm rãi đặt bộ hài cốt trẻ con đang ôm trong tay xuống đất, dùng sức ấn vào chỗ xương sườn đã bị gãy lìa: “Để nữ quan tài là ngươi xem thử thai nhi chết lưu nhé!”
“Cách! Cách!” Lúc này, bộ hài cốt của đứa trẻ kia bắt đầu vặn vẹo một cách chậm chạp, khúc xương sườn bị gãy ban nãy vẫn luôn nhô về phía trước.
“Ầm!”
Tôi vừa nhìn thấy hài cốt của đứa trẻ kia liền lập tức nổi giận, trực tiếp đánh ra một tia sét thẳng xuống dưới.
Không!
Không biết có phải vì quá nóng giận hay không mà tia sét trong lòng bàn tay tôi cũng loé lên những tia sáng trắng.
Còn chưa kịp nhìn xem hài cốt đứa trẻ kia rốt cuộc đã thế nào liền nghe thấy sau lưng vọng lại tiếng kêu gào thảm thiết, tiếng kêu của người phụ nữ đó nghe thắt cả ruột gan.
Đúng lúc tôi định quay đầu lại, bắp chân lập tức cảm thấy đau nhói. Một một cặp móng vuốt bằng băng đang cào về phía tôi. Dù cách một lớp quần nhưng vẫn khiến tôi cảm thấy lạnh buốt, hơn nữa còn liên tục đau nhức.
.“Con ơi!” Người phụ nữ kia lại gào lên một tiếng, vẫn muốn xông tới chỗ tôi.
“Khà! Khà!” Lão già kia cũng cười phá lên, tiếng của lão ta chẳng khác gì tiếng rèm cửa sổ bị gió thổi bay, chỉ nghe thôi cũng khiến người ta thấy buồn bực trong lòng, còn móng vuốt của đứa trẻ kia vẫn bất chấp mà túm chặt lấy chân tôi. Tôi tập trung tinh thần, dồn hết sức đánh một đạo pháp ấn thẳng vào người lão ta.
“Hự…” Lão già gầy khô vẫn đang cười ha ha, lão ta không nghĩ tới tôi sẽ ra một đòn chí mạng đến vậy, tiếng cười cũng nghẹn lại ở họng hệt như bị thứ gì đó chặn ngang.
Vừa nhận lấy đòn công kích từ phía tôi, sắc mặt lão ta lập tức trở nên cứng đờ, cả người nặng nề ngã xuống đất.
Sau đó tôi mới cúi người xuống, dùng hết sức cạy cặp móng vuốt đang bám lấy chân mình. Tay trẻ con từ lúc vừa ra đời đã rất cứng cáp, một khi túm chặt thứ gì thì nhất đinh không chịu buông tay. Xương bàn tay của đứa trẻ kia rất nhỏ, lại thêm đầu ngón tay sắc nhọn, dù lớp quần bò tôi mặc trên người dày đến thế vẫn bị nó cấu thủng một lỗ, móc sâu vào tận da thịt.
“Ực! Mùi thơm quá!”
Tôi đang gỡ từng chiếc xương tay bám trên chân mình thì nghe thấy tiếng nuốt nước bọt ngay bên cạnh. Nhìn lại thì thấy Tiểu Bạch vừa cầm một con cóc vàng trong tay vừa đẩy mạnh tên béo ở phía sau, rồi nó lại ngây người nhìn cái quần thấm đẫm máu tươi của tôi, ánh mắt đã tràn ngập vẻ khát khao.
Nhìn thấy dáng vẻ này của nó, đáy lòng tôi bỗng cuồn cuộn sát khí, vốn dĩ định dùng sức tách những chiếc xương tay đang bám quanh chân cuối cùng lại đổi ý mà dồn sức vào hai cánh tay gầy guộc.
Chỉ nghe thấy hai tiếng “Rắc! Rắc!”, ngay sau đó là tiếng hét thấu tận tâm can của người phụ nữa ở phía sau.
Nghe thấy tiếng gài thét của cô ta, lòng tôi bỗng thấy bàng hoàng, lại nhìn hai cánh tay bị đứt lìa trên bắp chân mà lòng thấy buồn bực. Chỉ muốn cầm một cánh tay lên mà bóp nát sau đó lại dẫm lên vài cái cho bõ tức.
“Hừ!”
Một lúc sau lại có thêm vài tiếng cóc kêu, Tiểu Bạch vội vàng ném con cóc vàng trong tay vào ngay miệng, rồi xoay người há miệng lại phía sau,nó dồn sức phun ra mấy con lệ quỷ mặt xanh!
Lúc này tôi mới phát hiện ra những con cóc vàng đang nhảy khắp mặt đất, những lùm cây bình thường mọc trên mặt đất đã bắt đầu chuyển sang màu vàng. Trong lòng biết rõ những thứ này hình như không có gì quá nguy hại, chỉ là nếu dùng cóc vàng để làm đồ ăn thì cũng chẳng có lấy một món ăn ngon
“Con ơi!” Đôi mắt người phụ nữ khó sinh bị hồng quang trong mắt tôi đâm trúng, vậy nên lúc này cô ta chỉ có thể duỗi tay ra sờ s0ạng, nhưng trên đường lại đụng phải mấy người giấy đang đánh nhau với mấy tên mặc quần áo nguỵ trang nên bị bọn họ đẩy ngã tận mấy lần. (1)
(1) Nguyên bản là “穿迷衣”- cũng là viết tắt của từ “穿彩迷衣服”có nghĩa là quần áo nguỵ trang.
Thấy bộ dạng cô ta như vậy, tôi bỗng thấy đau lòng liền nhặt bộ hài cốt của đứa bé kia lên. Trên hai hàm nó không có lấy một cái răng, miệng vẫn đang há to chỉ chực cắn lấy tôi, sau đó tôi lập tức đem bộ hài cốt kia nhét vào tay cô ta rồi mới dùng sức mà đá một tên mặc quần áo nguỵ trang đang cách mình gần nhất.
“Cộp! Cộp!”
Mà gần đó cũng có một con gà trống đang đứng trên đầu một con hắc xà, con gà dùng hết sức mổ mạnh vào những chiếc vảy trên mình nó.
Nhưng hình như hắc xà cũng không có cách nào để đối phó lại thứ đang đứng trên người mình, nó xoắn người muốn cắn lại gà trống, nhưng gà trống nào chịu đứng yên, nó hết nhảy sang trái rồi lại nhảy sang phải, khiến phần thân trên của con hắc xà suýt chút nữa bị xoắn thành một cái bánh quai chèo.
Cách chúng nó không xa, một cô gái giống hệt như cô gái của vùng thôn quê đang giơ tay điều khiển gà trống.
Tôi vội vàng liếc nhìn xung quanh, không biết sư công đã chạy đi nơi nào, Vương Uyển Nhu vẫn đang bay qua bay lại giữa những cánh rùng, trông có vẻ như đang đi bắt những con quỷ xung quanh.
Quả nhiên, Ngụy Yến vẫn còn trong thời kì thực tập, nhiều năm như vậy vẫn chưa ổn, khó trách thời gian thực tập của quỷ sai đều được quy định là một trăm năm.
Mà lão Miêu vẫn đang chỉ huy những người giấy kia điên cuồng đánh nhau, những người mặc đồ nguỵ trang rõ ràng không thể địch lại. Cho dù có dùng súng để bắn trả thì những người giấy kia cũng chỉ thủng thêm vài lỗ mà thôi, hoàn toàn chẳng có bao nhiêu tác dụng, chỉ có một mảnh người giấy rơi trên mặt đất.
Cũng không biết Viên Uy đã đi đâu vào ngay lúc này!
“Ó o!” Con gà trống đột nhiên ngẩng đầu lên trời gáy to.
Tôi vội quay lại thì thấy gà trống đã bị những nhánh dương liễu quấn chặt, cả người nó cũng bắt đầu trở nên khô quắt.
Lúc này tôi mới có thể thở phào nhẹ nhõm, vừa rồi còn đang nghĩ không biết có nên giúp hắc xà hay không?
Thế nên tối hôm nay lại có thêm thịt gà quay trong bữa cơm tối rồi phải không?
Vậy mà tôi lại quên mất hắc xà lại còn thủ đoạn này, sau đó liền vội vàng chạy về hướng của Vương Uyển Nhu. Nói thế nào đi những chuyện mà sư công biết cũng rất nhiều, hơn nữa ông còn nói lão già của Hình Thi Nhất Phái đã đến rồi, nói không chừng lúc này ông ấy vẫn chưa xử lí xong nữa ấy chứ!
“Chị! Mau quay lại đi!” Tiểu Bạch đột nhiên hét lớn.
Ngay lúc nó dứt lời, đầu tôi lập tức đau đớn, đột nhiên trong lòng xuất hiện một loại dự cảm không ổn.
Tôi vội ổn định lại chân mình, chăm chú nhìn về phía trước nhưng lại chỉ nhìn thấy phía trước vài thân cây có mấy tấm lưới được đan rất dày, trông chẳng khác với mạng nhện bình thường là mấy.
Nhưng tất cả những sợi tơ kia lại đều là màu đen, nếu không nhìn tỉ mỉ thì người bình thường căn bản rất khó có thể nhìn ra.
Tôi vội vàng di chuyển sang trái rồi lại dịch sang phải, nhưng hình như tất cả cây cối xung quanh đều bị kết mạng nhện, mạng nhện giăng dày đặc từ gốc cho đến tận ngọn cây!
“Chị Uyển Nhu!” Tôi vội vàng hét to về phía Vương Uyển Nhu đang bay, lòng bắt đầu lo lắng cho vị sư công khó hiểu của mình.
Tuy là Viên Uy đến mời ông ấy, nhưng chuẩn bị vẫn không đủ, nhìn dáng vẻ của anh ta thì tôi có thể khẳng định chắc chắn đã xảy ra chuyện lớn rồi!
Nhưng tôi không nghĩ việc bản thân bị đào lên còn quan trọng hơn việc Đại Hồng bị đào lên!
Thậm chí từ chính miệng sư công mà tôi biết được Đại Hồng này chính là yếu tố quan trọng để duy trì linh lực của thạch quan, còn nhân vật nhỏ như tôi cũng chỉ được xem là một món ăn phụ.
“Làm sao vậy Trương Dương?” Tuy Vương Uyển Nhu vẫy tay với tôi nhưng cô ấy vẫn chưa quay lại, còn Ngụy Yến lại trực tiếp xuyên qua những sợi linh hồn đó.
Tôi vừa muốn ngăn lại thì đã không còn kịp nữa rồi, cô ấy cứ vậy mà bay xuyên qua, trong đầu lập tức nhớ ra Ngụy Yến chỉ là một linh thể, cho dù cô ấy có đụng phải sợi linh hồn thì cũng sẽ không có chuyện gì, vừa nghĩ vậy tâm trang mới có thể thả lỏng một chút.
“Á!”
Nhưng ngay giây sau, Ngụy Yến hét lên một tiếng, cô ấy vội vàng lui về phía sau mấy bước, mồ hôi đã túa ra khắp mặt, hơn nữa còn có một tia khói xanh bốc lên từ linh thể.
“Có chuyện gì vậy?” Vương Uyển Nhu nghe thấy tiếng hét liền nhanh chóng bay tới.
Ta vội vàng kêu lên: “Thứ này chính là những sợi linh hồn có thể đả thương linh thể!”
Vương Uyển Nhu vội bật người rồi nhẹ nhàng đứng trên cành cây phía đối diện.
“Ngụy Yến, cô không sao đấy chứ?” Nhìn sắc mặt tái nhợt của Nguỵ Yến, tôi liền vội hỏi lại cô ấy.
“Xí!” Nguỵ Yến há hốc mồm, vừa nhìn những sợi linh hồn kia vừa nói: “Tôi nhớ rõ lần trước cũng đụng qua nhưng đâu có chuyện gì?”
“Hừ!” Nguỵ Yến đột nhiên khịt mũi, đập mạnh chiếc quạt xếp trong tay xuống, một cơn gió thổi qua khiến cây cối bên trong Cổ Lâm đung đưa qua lại.
Nhưng khi những sợi dây linh hồn đung đưa theo chiều gió vậy mà một chút dấu vết của việc đứt gãy cũng không hề có.
“Quỷ Sai đại nhân, người đừng thử nữa. Đây là sợi linh hồn dùng máu trên người Âm Long để nuôi dưỡng, vậy nên nó rất dai!” Sau lưng truyền đến một giọng nói, ngay sau đó là tiếng cười hì hì khẽ vang lên.
“Ào! Ào!”
Đứng cách những sợi linh hồn, dường như tôi có thể nhìn thấy phía trước, vậy tiếng bơi đó rốt cuộc ở đâu ra?
Đang nghĩa ngợi liền nhìn thấy một người vô cùng quen thuộc đang ngồi trên người một con rắn to, toàn thân nó là những lớp vảy trắng đen xen kẽ nhau, người đó vô cùng đắc ý mà nhìn chằm chằm chúng tôi.
Đôi mắt có hai con ngươi trên khuôn mặt kia cực kỳ xấu xí, hắn ta chính là Trọng Đồng Tử, chẳng qua tôi không rõ A Kỉ đã biến thành xác chết hay là thần.
Còn con rắn lớn với những sợi tơ đen trên vảy, cho dù trở nên cổ quái hơn nữa tôi vẫn có thể nhận ra dôi mắt nhỏ kỳ dị, tôi vẫn có thể nhận ra đôi mắt bé trong hai vành mắt kia nhất định là Âm Long!
Tôi vội ngả người ra sau, chân dùng hết sức đá vào người cô ta.
Nói thế nào thì nói cú đá này của tôi cũng có căn cứ khoa học, tôi vừa đá liền đá trúng huyệt Thần Khuyết ngay dưới bụng dưới của cô ta, vị trí đó cũng chính là rốn.
Mối liên kết giữa sản phụ và đứa trẻ ở trọng bụng nằm ở phần bụng dưới, khi nhìn thấy tôi giơ chân ra đá, cô ta vội vàng rút tay, dùng đôi tay bảo vệ phần bụng dưới của mình.
Đây cũng là bản tính vốn có của những sản phụ khó sinh, trong khoảng thời gian từ khi chưa sinh đến khi đứa trẻ ra đời, họ sợ nhất chính là phần bụng dưới bị tổn thương điều này đồng nghĩa với việc đứa con chưa sinh còn nằm trong bụng cũng sẽ bị ảnh hưởng.
Đi!” Chỉ thấy sản phụ khó sinh vừa đưa tay đỡ bụng dưới, vừa vội cắn ngón tay vẽ lên mặt một lá bùa.
“Rắc! Rắc!” Vậy mà lão già gầy gò kia vẫn không chịu thua, dùng hết sức lắc mạnh hài cốt của đứa bé trong lòng mình!
Chỉ đứng cạnh nhìn thôi cũng khiến tôi bừng bừng tức giận, cuộc đời tôi ghét nhất chính là lấy trẻ con ra để uy hiếp người khác!
Tôi vội vàng đẩy cô ta sang một bên, rồi nhanh chóng xoay người đánh một chưởng thật mạnh vào người lão già kia.
“Hừ!”
Tôi vừa nhấc người đứng dậy thì bỗng cảm thấy chính mình không biết đã dẫm phải thứ gì, sau đó phát hiện trên bắp chân có cảm giác nhớp nháp. Vội cúi dầu nhìn xuống thì thấy mình đã dẫm phải một con cóc to bằng lòng bàn tay, cả người thon dài, toàn thân đều là màu vàng óng..
Người quê tôi thường gọi loại cóc này là cóc vàng, chỉ là người nó không lớn lắm. Con vật này vẫn cứ nhìn chằm chằm vào tôi, thậm chí còn thè ra cái lưỡi nhớp nháp màu trắng khi bị tôi giẫm phải, thế nhưng trong ánh mắt của nó còn mang theo một loại biểu cảm khó hiểu.
“Đồ ăn của em ngon quá!” Thân hình thấp bé của Tiểu Bạch thoáng chốc đã chạy tới, nó đẩy chân tôi ra, nhặt con cóc vàng đang nằm trên mặt đất mà ném thẳng vào miệng rồi nói: “Chị, chị tránh ra, những thứ này đều là của em!”
“Hừ!” Người sản phụ khó sinh lại hét lên một tiếng đầy bi thảm rồi tiếp tục bổ nhào về phía tôi.
Tôi vội vàng đánh trả lại, cô ta cứ vậy mà ăn ngay một đạp, sau đó nhanh chóng xoay người đánh một chưởng thật mạnh vào người lão già khô cứng kia.
Sau năm năm bị chôn trong thạch quan, lực đạo của tôi đã mạnh hơn rất nhiều. Tuy lão già kia đã bị tôi đánh một chưởng rất mạnh nhưng lão ta lại chẳng có lấy một chút phản ứng, ngược lại vẫn giữ chặt hài cốt của đứa trẻ đó trong tay!
“Con ơi!” Người sản phụ khó sinh lại hét lên những tiếng chói tai. Trong nháy mắt mái tóc bù xù của cô ta ngay lập tức quấn chặt lấy cổ tôi.
Lòng tôi âm thầm gào thét không ổn, vừa rồi tôi chỉ nghĩ một chiêu kia thì có thể khống chế được lão già khô khan này, nhưng lại quên mất rằng trong mắt người sản phụ khó sinh, tôi cũng là kẻ đang đối phó với con của cô ta!
Trong lúc hoang mang, tôi đưa tay túm lấy những sợi tóc đang quấn quanh cổ mình, nhấc chân đạp thật mạnh vào chân lão già kia.
Vừa đá một cú đó, tôi cảm tưởng như chân mình đang đá vào thanh sắt, lão già vẫn đứng đó, chẳng hề nhúc nhích một chút nào.
“Hừ!” Đầu của sản phụ khó sinh đã thò lại từ phía sau, những lọn tóc rối xù vẫn quấn chặt lấy cổ. Vừa ngước mắt nhìn lên tôi liền bắt gặp đôi mắt quỷ của cô ta đang sát lại mặt tôi.
Trái tim tôi đột nhiên chùng xuống, dứt khoát dùng sức trừng mắt lại thì bỗng thấy hai mắt bắt đầu đau đớn, giống như trong mắt có một dòng nước nóng bắn thẳng ra ngoài.
“Á!”
Chỉ còn lại tiếng hét thảm thiết của người sản phụ khó sinh kia, tóc gáy tôi bỗng dựng đứng nhưng đôi mắt vẫn đang đau dữ dội, tôi cứ vậy mà lắc đầu quầy quậy.
“Động Thần được sinh ra từ trong quan tài sao?” Lão già gầy khô kia cất tiếng cười ha hả, sau đó chậm rãi đặt bộ hài cốt trẻ con đang ôm trong tay xuống đất, dùng sức ấn vào chỗ xương sườn đã bị gãy lìa: “Để nữ quan tài là ngươi xem thử thai nhi chết lưu nhé!”
“Cách! Cách!” Lúc này, bộ hài cốt của đứa trẻ kia bắt đầu vặn vẹo một cách chậm chạp, khúc xương sườn bị gãy ban nãy vẫn luôn nhô về phía trước.
“Ầm!”
Tôi vừa nhìn thấy hài cốt của đứa trẻ kia liền lập tức nổi giận, trực tiếp đánh ra một tia sét thẳng xuống dưới.
Không!
Không biết có phải vì quá nóng giận hay không mà tia sét trong lòng bàn tay tôi cũng loé lên những tia sáng trắng.
Còn chưa kịp nhìn xem hài cốt đứa trẻ kia rốt cuộc đã thế nào liền nghe thấy sau lưng vọng lại tiếng kêu gào thảm thiết, tiếng kêu của người phụ nữ đó nghe thắt cả ruột gan.
Đúng lúc tôi định quay đầu lại, bắp chân lập tức cảm thấy đau nhói. Một một cặp móng vuốt bằng băng đang cào về phía tôi. Dù cách một lớp quần nhưng vẫn khiến tôi cảm thấy lạnh buốt, hơn nữa còn liên tục đau nhức.
.“Con ơi!” Người phụ nữ kia lại gào lên một tiếng, vẫn muốn xông tới chỗ tôi.
“Khà! Khà!” Lão già kia cũng cười phá lên, tiếng của lão ta chẳng khác gì tiếng rèm cửa sổ bị gió thổi bay, chỉ nghe thôi cũng khiến người ta thấy buồn bực trong lòng, còn móng vuốt của đứa trẻ kia vẫn bất chấp mà túm chặt lấy chân tôi. Tôi tập trung tinh thần, dồn hết sức đánh một đạo pháp ấn thẳng vào người lão ta.
“Hự…” Lão già gầy khô vẫn đang cười ha ha, lão ta không nghĩ tới tôi sẽ ra một đòn chí mạng đến vậy, tiếng cười cũng nghẹn lại ở họng hệt như bị thứ gì đó chặn ngang.
Vừa nhận lấy đòn công kích từ phía tôi, sắc mặt lão ta lập tức trở nên cứng đờ, cả người nặng nề ngã xuống đất.
Sau đó tôi mới cúi người xuống, dùng hết sức cạy cặp móng vuốt đang bám lấy chân mình. Tay trẻ con từ lúc vừa ra đời đã rất cứng cáp, một khi túm chặt thứ gì thì nhất đinh không chịu buông tay. Xương bàn tay của đứa trẻ kia rất nhỏ, lại thêm đầu ngón tay sắc nhọn, dù lớp quần bò tôi mặc trên người dày đến thế vẫn bị nó cấu thủng một lỗ, móc sâu vào tận da thịt.
“Ực! Mùi thơm quá!”
Tôi đang gỡ từng chiếc xương tay bám trên chân mình thì nghe thấy tiếng nuốt nước bọt ngay bên cạnh. Nhìn lại thì thấy Tiểu Bạch vừa cầm một con cóc vàng trong tay vừa đẩy mạnh tên béo ở phía sau, rồi nó lại ngây người nhìn cái quần thấm đẫm máu tươi của tôi, ánh mắt đã tràn ngập vẻ khát khao.
Nhìn thấy dáng vẻ này của nó, đáy lòng tôi bỗng cuồn cuộn sát khí, vốn dĩ định dùng sức tách những chiếc xương tay đang bám quanh chân cuối cùng lại đổi ý mà dồn sức vào hai cánh tay gầy guộc.
Chỉ nghe thấy hai tiếng “Rắc! Rắc!”, ngay sau đó là tiếng hét thấu tận tâm can của người phụ nữa ở phía sau.
Nghe thấy tiếng gài thét của cô ta, lòng tôi bỗng thấy bàng hoàng, lại nhìn hai cánh tay bị đứt lìa trên bắp chân mà lòng thấy buồn bực. Chỉ muốn cầm một cánh tay lên mà bóp nát sau đó lại dẫm lên vài cái cho bõ tức.
“Hừ!”
Một lúc sau lại có thêm vài tiếng cóc kêu, Tiểu Bạch vội vàng ném con cóc vàng trong tay vào ngay miệng, rồi xoay người há miệng lại phía sau,nó dồn sức phun ra mấy con lệ quỷ mặt xanh!
Lúc này tôi mới phát hiện ra những con cóc vàng đang nhảy khắp mặt đất, những lùm cây bình thường mọc trên mặt đất đã bắt đầu chuyển sang màu vàng. Trong lòng biết rõ những thứ này hình như không có gì quá nguy hại, chỉ là nếu dùng cóc vàng để làm đồ ăn thì cũng chẳng có lấy một món ăn ngon
“Con ơi!” Đôi mắt người phụ nữ khó sinh bị hồng quang trong mắt tôi đâm trúng, vậy nên lúc này cô ta chỉ có thể duỗi tay ra sờ s0ạng, nhưng trên đường lại đụng phải mấy người giấy đang đánh nhau với mấy tên mặc quần áo nguỵ trang nên bị bọn họ đẩy ngã tận mấy lần. (1)
(1) Nguyên bản là “穿迷衣”- cũng là viết tắt của từ “穿彩迷衣服”có nghĩa là quần áo nguỵ trang.
Thấy bộ dạng cô ta như vậy, tôi bỗng thấy đau lòng liền nhặt bộ hài cốt của đứa bé kia lên. Trên hai hàm nó không có lấy một cái răng, miệng vẫn đang há to chỉ chực cắn lấy tôi, sau đó tôi lập tức đem bộ hài cốt kia nhét vào tay cô ta rồi mới dùng sức mà đá một tên mặc quần áo nguỵ trang đang cách mình gần nhất.
“Cộp! Cộp!”
Mà gần đó cũng có một con gà trống đang đứng trên đầu một con hắc xà, con gà dùng hết sức mổ mạnh vào những chiếc vảy trên mình nó.
Nhưng hình như hắc xà cũng không có cách nào để đối phó lại thứ đang đứng trên người mình, nó xoắn người muốn cắn lại gà trống, nhưng gà trống nào chịu đứng yên, nó hết nhảy sang trái rồi lại nhảy sang phải, khiến phần thân trên của con hắc xà suýt chút nữa bị xoắn thành một cái bánh quai chèo.
Cách chúng nó không xa, một cô gái giống hệt như cô gái của vùng thôn quê đang giơ tay điều khiển gà trống.
Tôi vội vàng liếc nhìn xung quanh, không biết sư công đã chạy đi nơi nào, Vương Uyển Nhu vẫn đang bay qua bay lại giữa những cánh rùng, trông có vẻ như đang đi bắt những con quỷ xung quanh.
Quả nhiên, Ngụy Yến vẫn còn trong thời kì thực tập, nhiều năm như vậy vẫn chưa ổn, khó trách thời gian thực tập của quỷ sai đều được quy định là một trăm năm.
Mà lão Miêu vẫn đang chỉ huy những người giấy kia điên cuồng đánh nhau, những người mặc đồ nguỵ trang rõ ràng không thể địch lại. Cho dù có dùng súng để bắn trả thì những người giấy kia cũng chỉ thủng thêm vài lỗ mà thôi, hoàn toàn chẳng có bao nhiêu tác dụng, chỉ có một mảnh người giấy rơi trên mặt đất.
Cũng không biết Viên Uy đã đi đâu vào ngay lúc này!
“Ó o!” Con gà trống đột nhiên ngẩng đầu lên trời gáy to.
Tôi vội quay lại thì thấy gà trống đã bị những nhánh dương liễu quấn chặt, cả người nó cũng bắt đầu trở nên khô quắt.
Lúc này tôi mới có thể thở phào nhẹ nhõm, vừa rồi còn đang nghĩ không biết có nên giúp hắc xà hay không?
Thế nên tối hôm nay lại có thêm thịt gà quay trong bữa cơm tối rồi phải không?
Vậy mà tôi lại quên mất hắc xà lại còn thủ đoạn này, sau đó liền vội vàng chạy về hướng của Vương Uyển Nhu. Nói thế nào đi những chuyện mà sư công biết cũng rất nhiều, hơn nữa ông còn nói lão già của Hình Thi Nhất Phái đã đến rồi, nói không chừng lúc này ông ấy vẫn chưa xử lí xong nữa ấy chứ!
“Chị! Mau quay lại đi!” Tiểu Bạch đột nhiên hét lớn.
Ngay lúc nó dứt lời, đầu tôi lập tức đau đớn, đột nhiên trong lòng xuất hiện một loại dự cảm không ổn.
Tôi vội ổn định lại chân mình, chăm chú nhìn về phía trước nhưng lại chỉ nhìn thấy phía trước vài thân cây có mấy tấm lưới được đan rất dày, trông chẳng khác với mạng nhện bình thường là mấy.
Nhưng tất cả những sợi tơ kia lại đều là màu đen, nếu không nhìn tỉ mỉ thì người bình thường căn bản rất khó có thể nhìn ra.
Tôi vội vàng di chuyển sang trái rồi lại dịch sang phải, nhưng hình như tất cả cây cối xung quanh đều bị kết mạng nhện, mạng nhện giăng dày đặc từ gốc cho đến tận ngọn cây!
“Chị Uyển Nhu!” Tôi vội vàng hét to về phía Vương Uyển Nhu đang bay, lòng bắt đầu lo lắng cho vị sư công khó hiểu của mình.
Tuy là Viên Uy đến mời ông ấy, nhưng chuẩn bị vẫn không đủ, nhìn dáng vẻ của anh ta thì tôi có thể khẳng định chắc chắn đã xảy ra chuyện lớn rồi!
Nhưng tôi không nghĩ việc bản thân bị đào lên còn quan trọng hơn việc Đại Hồng bị đào lên!
Thậm chí từ chính miệng sư công mà tôi biết được Đại Hồng này chính là yếu tố quan trọng để duy trì linh lực của thạch quan, còn nhân vật nhỏ như tôi cũng chỉ được xem là một món ăn phụ.
“Làm sao vậy Trương Dương?” Tuy Vương Uyển Nhu vẫy tay với tôi nhưng cô ấy vẫn chưa quay lại, còn Ngụy Yến lại trực tiếp xuyên qua những sợi linh hồn đó.
Tôi vừa muốn ngăn lại thì đã không còn kịp nữa rồi, cô ấy cứ vậy mà bay xuyên qua, trong đầu lập tức nhớ ra Ngụy Yến chỉ là một linh thể, cho dù cô ấy có đụng phải sợi linh hồn thì cũng sẽ không có chuyện gì, vừa nghĩ vậy tâm trang mới có thể thả lỏng một chút.
“Á!”
Nhưng ngay giây sau, Ngụy Yến hét lên một tiếng, cô ấy vội vàng lui về phía sau mấy bước, mồ hôi đã túa ra khắp mặt, hơn nữa còn có một tia khói xanh bốc lên từ linh thể.
“Có chuyện gì vậy?” Vương Uyển Nhu nghe thấy tiếng hét liền nhanh chóng bay tới.
Ta vội vàng kêu lên: “Thứ này chính là những sợi linh hồn có thể đả thương linh thể!”
Vương Uyển Nhu vội bật người rồi nhẹ nhàng đứng trên cành cây phía đối diện.
“Ngụy Yến, cô không sao đấy chứ?” Nhìn sắc mặt tái nhợt của Nguỵ Yến, tôi liền vội hỏi lại cô ấy.
“Xí!” Nguỵ Yến há hốc mồm, vừa nhìn những sợi linh hồn kia vừa nói: “Tôi nhớ rõ lần trước cũng đụng qua nhưng đâu có chuyện gì?”
“Hừ!” Nguỵ Yến đột nhiên khịt mũi, đập mạnh chiếc quạt xếp trong tay xuống, một cơn gió thổi qua khiến cây cối bên trong Cổ Lâm đung đưa qua lại.
Nhưng khi những sợi dây linh hồn đung đưa theo chiều gió vậy mà một chút dấu vết của việc đứt gãy cũng không hề có.
“Quỷ Sai đại nhân, người đừng thử nữa. Đây là sợi linh hồn dùng máu trên người Âm Long để nuôi dưỡng, vậy nên nó rất dai!” Sau lưng truyền đến một giọng nói, ngay sau đó là tiếng cười hì hì khẽ vang lên.
“Ào! Ào!”
Đứng cách những sợi linh hồn, dường như tôi có thể nhìn thấy phía trước, vậy tiếng bơi đó rốt cuộc ở đâu ra?
Đang nghĩa ngợi liền nhìn thấy một người vô cùng quen thuộc đang ngồi trên người một con rắn to, toàn thân nó là những lớp vảy trắng đen xen kẽ nhau, người đó vô cùng đắc ý mà nhìn chằm chằm chúng tôi.
Đôi mắt có hai con ngươi trên khuôn mặt kia cực kỳ xấu xí, hắn ta chính là Trọng Đồng Tử, chẳng qua tôi không rõ A Kỉ đã biến thành xác chết hay là thần.
Còn con rắn lớn với những sợi tơ đen trên vảy, cho dù trở nên cổ quái hơn nữa tôi vẫn có thể nhận ra dôi mắt nhỏ kỳ dị, tôi vẫn có thể nhận ra đôi mắt bé trong hai vành mắt kia nhất định là Âm Long!