Chương 5
9
Sau khi về đến nhà, mẹ tôi đã chuẩn bị xong cơm nước, chú Thẩm vẫn chưa về.
Vừa bước vào cửa, mẹ tôi đã nhanh chóng cầm lấy cặp sách của Thẩm An Nhiên, hoàn toàn không để ý đến một thân chật vật của tôi.
Tuy rằng đã quen bị phớt lờ, nhưng trong lòng vẫn có một loại đau đớn không nói nên lời.
Rõ ràng tôi mới là con gái ruột của mẹ mà.....
Mẹ tôi theo sau mông của Thẩm An Nhiên ân cần hỏi han:
“Con ngoan ngoãn đi học có mệt không? Mẹ đã làm món sườn xào chua ngọt con thích nhất đấy.”
Thẩm An Nhiên cởi giày thể thao, thay dép bước vào nhà than phiền:
“Quá nhiều bài tập, phiền chết mất.”
Cô ta mân mê đôi đũa gảy gảy miếng sườn một lượt, liếc qua bàn ăn lại bỏ đũa xuống:
“Mấy món này thoạt nhìn đã biết không ngon. Ai kêu dì làm sườn xào chua ngọt? Tôi muốn ăn cá.”
Mẹ tôi vừa nghe liền vội vàng trấn an Thẩm An Nhiên:
“Dì không biết, đừng nóng giận, bây giờ dì liền làm cho con.”
Thấy tôi đang đứng ở chỗ Thẩm An Nhiên tuỳ ý vứt giày, lập tức mắng tôi:
“Có nghe chị mày nói muốn ăn cá không? Mày chưa đổi giày, còn không mau ra ngoài mua con cá.”
Đang chuẩn bị lấy dép lê, tôi nhìn hành lang tối om bên ngoài dừng lại một lát:
“Nhưng mà bên ngoài trời đã tối rồi... Một mình con đi ra ngoài không an toàn...”
Mẹ tôi ngay cả lời của tôi cũng chẳng thèm nghe xong, chỉ tỏ vẻ không kiên nhẫn:
“Mày cũng không phải tiên nữ, kẻ bắt cóc nào bắt mày?”
Thẩm An Nhiên mở gói đồ ăn vặt ngồi trên sô pha, nhướng mày nhìn tôi, sau đó làm nũng với mẹ tôi:
“Dì ơi, tôi mặc kệ, tối nay tôi muốn ăn cá!”
Cuối cùng mẹ tôi thế mà cầm lấy cái chổi định đánh tôi: “Mày điếc à? Đi nhanh lên!”
10
Buổi tối tháng ba ở phương Bắc vẫn còn rất lạnh, tôi đang trên đường đến chợ hải sản, gió mát xuyên qua cổ mà thổi vào trong.
Có lẽ là do thời tiết, trên đường chẳng có bao nhiêu người.
Lại một trận gió lạnh thổi qua, tôi co lại cánh tay siết chặt bộ đồng phục.
Mua thật nhanh rồi mau chóng về nhà.
Chỉ là tôi không biết rằng ở một góc sáng sủa cách đó không xa, có người theo đuôi tôi cả một đường.....
Tôi chỉ cảm giác được đầu đau nhói liền ngất đi, đến khi tỉnh dậy, thì thấy một người đàn ông trung niên lạ mặt đang cởi quần của tôi.
Tôi bị bắt cóc
Sau khi về đến nhà, mẹ tôi đã chuẩn bị xong cơm nước, chú Thẩm vẫn chưa về.
Vừa bước vào cửa, mẹ tôi đã nhanh chóng cầm lấy cặp sách của Thẩm An Nhiên, hoàn toàn không để ý đến một thân chật vật của tôi.
Tuy rằng đã quen bị phớt lờ, nhưng trong lòng vẫn có một loại đau đớn không nói nên lời.
Rõ ràng tôi mới là con gái ruột của mẹ mà.....
Mẹ tôi theo sau mông của Thẩm An Nhiên ân cần hỏi han:
“Con ngoan ngoãn đi học có mệt không? Mẹ đã làm món sườn xào chua ngọt con thích nhất đấy.”
Thẩm An Nhiên cởi giày thể thao, thay dép bước vào nhà than phiền:
“Quá nhiều bài tập, phiền chết mất.”
Cô ta mân mê đôi đũa gảy gảy miếng sườn một lượt, liếc qua bàn ăn lại bỏ đũa xuống:
“Mấy món này thoạt nhìn đã biết không ngon. Ai kêu dì làm sườn xào chua ngọt? Tôi muốn ăn cá.”
Mẹ tôi vừa nghe liền vội vàng trấn an Thẩm An Nhiên:
“Dì không biết, đừng nóng giận, bây giờ dì liền làm cho con.”
Thấy tôi đang đứng ở chỗ Thẩm An Nhiên tuỳ ý vứt giày, lập tức mắng tôi:
“Có nghe chị mày nói muốn ăn cá không? Mày chưa đổi giày, còn không mau ra ngoài mua con cá.”
Đang chuẩn bị lấy dép lê, tôi nhìn hành lang tối om bên ngoài dừng lại một lát:
“Nhưng mà bên ngoài trời đã tối rồi... Một mình con đi ra ngoài không an toàn...”
Mẹ tôi ngay cả lời của tôi cũng chẳng thèm nghe xong, chỉ tỏ vẻ không kiên nhẫn:
“Mày cũng không phải tiên nữ, kẻ bắt cóc nào bắt mày?”
Thẩm An Nhiên mở gói đồ ăn vặt ngồi trên sô pha, nhướng mày nhìn tôi, sau đó làm nũng với mẹ tôi:
“Dì ơi, tôi mặc kệ, tối nay tôi muốn ăn cá!”
Cuối cùng mẹ tôi thế mà cầm lấy cái chổi định đánh tôi: “Mày điếc à? Đi nhanh lên!”
10
Buổi tối tháng ba ở phương Bắc vẫn còn rất lạnh, tôi đang trên đường đến chợ hải sản, gió mát xuyên qua cổ mà thổi vào trong.
Có lẽ là do thời tiết, trên đường chẳng có bao nhiêu người.
Lại một trận gió lạnh thổi qua, tôi co lại cánh tay siết chặt bộ đồng phục.
Mua thật nhanh rồi mau chóng về nhà.
Chỉ là tôi không biết rằng ở một góc sáng sủa cách đó không xa, có người theo đuôi tôi cả một đường.....
Tôi chỉ cảm giác được đầu đau nhói liền ngất đi, đến khi tỉnh dậy, thì thấy một người đàn ông trung niên lạ mặt đang cởi quần của tôi.
Tôi bị bắt cóc