Chương 6
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
11
Mùi kinh tởm bốc ra từ bãi rác bỏ hoang, tôi liều mạng hét lên, nhưng không có ai trả lời.
Thấy tôi muốn bỏ chạy, tên đàn ông trung niên lạ mặt túm lấy chân tôi, hung hăng ném tôi ngã xuống túi rác lớn chứa đầy chai nhựa rồi đè lên.
Một tay hắn nắm hai tay tôi giữ ở trên đầu, một tay kia sờ soạng cơ thể tôi.
Mỗi lần tôi hét một tiếng hắn đều tát tôi một cái, tiếng khóc xen lẫn với tiếng kêu cứu vang vọng khắp trạm tái chế.
“Xung quanh trạm tái chế này chẳng có ma nào, mày nên tiết kiệm chút khí lực để chơi với tao đi.”
Người đàn ông lạ mặt nói xong, bàn tay thô ráp liền luồn vào trong quần áo của tôi.....
Không ai tới cứu tôi, chắc là tôi xong rồi.
Bàn tay lạnh như băng của người đàn ông chạm vào da tôi, khoảnh khắc đó tôi đã nghĩ rất nhiều.....
Tôi nghĩ, nếu mẹ tôi biết tôi bị người ta khi dễ, liệu trong lòng bà có chút hối hận nào khi đã để tôi ra ngoài một mình không?
Tôi nghĩ, cô nàng Hách Hoan nếu biết có khóc nhè không nữa?
Còn có cậu bạn trùm trường khẩu thị tâm phi kia, không biết có nhớ người bạn cùng bàn đã ngồi chung được một tháng này không?
Rõ ràng còn có nửa năm nữa tôi sẽ thi vào trường đại học, còn có nửa năm nữa tôi có thể tự do đón nhận cuộc sống mới, tại sao.....
Tôi nhắm mắt lại dần dần buông xuôi không giãy dụa, người như tôi vậy, hẳn là sẽ không ai quan tâm đâu......
Ngay tại thời khắc người đàn ông kia chuẩn bị xé toạc quần áo của tôi, đột nhiên truyền đến một tiếng ‘rầm’.
Theo tiếng hét đau đớn của người đàn ông, tôi mở to mắt.
Nhìn thấy cái đầu đầy máu của người đàn ông, đầu tôi bỗng tê dại, tôi ngây ngốc đứng sững ở đó.
Đột nhiên, tôi bị một người mạnh mẽ cầm tay kéo tôi chạy trốn:
“Thất thần làm gì, chạy mau!”
Chàng trai đang nắm lấy tay tôi, là Chu Kỳ An.
Chu Kỳ An nắm lấy tay tôi chạy trốn dưới ánh trăng, trong đêm đen tối truyền đến tiếng chó sủa cùng tiếng người đàn ông phía sau chửi bậy, nhưng một khắc này tôi lại cảm thấy vô cùng lãng mạn.
Thì ra, cũng có người quan tâm đến tôi.
Tôi nói,
“Chu Kỳ An”
Chu Kỳ An đầu đổ mồ hôi, có trời mới biết hắn làm sao tìm được nơi này:
“Đừng nói nữa, chạy mau đi, đến được đường lớn đông người phía trước là có thể thoát khỏi hắn.”
“Cảm ơn cậu.”
Một vệt sao băng xẹt qua, lặng lẽ rơi vào lòng tôi.
Giọng tôi rất rất nhỏ, không biết cậu ấy có nghe thấy không.
Nhưng tôi có thể cảm nhận được, bàn tay cậu ấy nắm lấy tay tôi, chặt hơn.
12
Cả hai chúng tôi đến đồn cảnh sát để báo án, và người đàn ông muốn dâm loạn tôi rất nhanh đã bị bắt.
Trên đường trở về, chúng tôi im lặng suốt quãng đường.
Chu Kỳ An đá một hòn đá trên mặt đất đột nhiên hỏi tôi:
“Bạn cùng bàn, tôi hỏi cậu cái này.”
“Ừm.”
“Có một lọ thuỷ tinh hơi mệt, sau đó nó leo lên lầu nhảy xuống, cậu đoán nó nói cái gì?”
“Nó nói gì?”
“Nó nói, ‘Chúc ngủ ngon, tớ hỏng* rồi~’ ha ha ha ha, cười chết mất.”
**là một câu đùa phổ biến bên Trung, hình như là chơi chữ gần giống với đi ngủ, có ai hiểu câu đùa đó giúp mình với nhé
Chu Kỳ An nói xong liền ôm bụng cười to, thấy mặt tôi không chút thay đổi mới lúng túng ho khan một tiếng:
“Khụ khụ, thật ra thì cũng không buồn cười cho lắm.”
<<Đáng chết, sớm biết vậy đừng có nên nghe ý kiến của mấy thằng đệ, này là trò cười khẩy thì có, bạn nhỏ cùng bàn chắc sẽ cảm thấy mình rất nhàm chán, a a a a làm sau bây giờ? Làm sao bây giờ?>>
Thiếu niên mười mấy tuổi không giấu được suy nghĩ trong lòng, Chu Kỳ An hốc mắt liền đỏ:
“Ôn Ý, xin lỗi... Nếu tớ đến sớm hơn một chút...”
Người ta đồn rằng Chu Kỳ An tính tình nóng nảy, không dễ chọc, hiện tại trùm trường là hắn cứ thế khóc.
Tôi bối rối vội lau nước mắt cho hắn:
“Không phải lỗi của cậu, không trách cậu được... Cậu xem, tớ cũng không bị làm sao mà...”
Chu Kỳ An đột nhiên ôm lấy tôi, cái ôm lần này khác hẳn với cái ôm bối rối buổi chiều.
Cái ôm này thật ấm áp, lại kiên định.
Chu Kỳ An vùi đầu vào cổ tôi, thanh âm khó nén run rẩy:
“Cô gái mà tôi không dám chạm vào, hắn làm sao dám...”
11
Mùi kinh tởm bốc ra từ bãi rác bỏ hoang, tôi liều mạng hét lên, nhưng không có ai trả lời.
Thấy tôi muốn bỏ chạy, tên đàn ông trung niên lạ mặt túm lấy chân tôi, hung hăng ném tôi ngã xuống túi rác lớn chứa đầy chai nhựa rồi đè lên.
Một tay hắn nắm hai tay tôi giữ ở trên đầu, một tay kia sờ soạng cơ thể tôi.
Mỗi lần tôi hét một tiếng hắn đều tát tôi một cái, tiếng khóc xen lẫn với tiếng kêu cứu vang vọng khắp trạm tái chế.
“Xung quanh trạm tái chế này chẳng có ma nào, mày nên tiết kiệm chút khí lực để chơi với tao đi.”
Người đàn ông lạ mặt nói xong, bàn tay thô ráp liền luồn vào trong quần áo của tôi.....
Không ai tới cứu tôi, chắc là tôi xong rồi.
Bàn tay lạnh như băng của người đàn ông chạm vào da tôi, khoảnh khắc đó tôi đã nghĩ rất nhiều.....
Tôi nghĩ, nếu mẹ tôi biết tôi bị người ta khi dễ, liệu trong lòng bà có chút hối hận nào khi đã để tôi ra ngoài một mình không?
Tôi nghĩ, cô nàng Hách Hoan nếu biết có khóc nhè không nữa?
Còn có cậu bạn trùm trường khẩu thị tâm phi kia, không biết có nhớ người bạn cùng bàn đã ngồi chung được một tháng này không?
Rõ ràng còn có nửa năm nữa tôi sẽ thi vào trường đại học, còn có nửa năm nữa tôi có thể tự do đón nhận cuộc sống mới, tại sao.....
Tôi nhắm mắt lại dần dần buông xuôi không giãy dụa, người như tôi vậy, hẳn là sẽ không ai quan tâm đâu......
Ngay tại thời khắc người đàn ông kia chuẩn bị xé toạc quần áo của tôi, đột nhiên truyền đến một tiếng ‘rầm’.
Theo tiếng hét đau đớn của người đàn ông, tôi mở to mắt.
Nhìn thấy cái đầu đầy máu của người đàn ông, đầu tôi bỗng tê dại, tôi ngây ngốc đứng sững ở đó.
Đột nhiên, tôi bị một người mạnh mẽ cầm tay kéo tôi chạy trốn:
“Thất thần làm gì, chạy mau!”
Chàng trai đang nắm lấy tay tôi, là Chu Kỳ An.
Chu Kỳ An nắm lấy tay tôi chạy trốn dưới ánh trăng, trong đêm đen tối truyền đến tiếng chó sủa cùng tiếng người đàn ông phía sau chửi bậy, nhưng một khắc này tôi lại cảm thấy vô cùng lãng mạn.
Thì ra, cũng có người quan tâm đến tôi.
Tôi nói,
“Chu Kỳ An”
Chu Kỳ An đầu đổ mồ hôi, có trời mới biết hắn làm sao tìm được nơi này:
“Đừng nói nữa, chạy mau đi, đến được đường lớn đông người phía trước là có thể thoát khỏi hắn.”
“Cảm ơn cậu.”
Một vệt sao băng xẹt qua, lặng lẽ rơi vào lòng tôi.
Giọng tôi rất rất nhỏ, không biết cậu ấy có nghe thấy không.
Nhưng tôi có thể cảm nhận được, bàn tay cậu ấy nắm lấy tay tôi, chặt hơn.
12
Cả hai chúng tôi đến đồn cảnh sát để báo án, và người đàn ông muốn dâm loạn tôi rất nhanh đã bị bắt.
Trên đường trở về, chúng tôi im lặng suốt quãng đường.
Chu Kỳ An đá một hòn đá trên mặt đất đột nhiên hỏi tôi:
“Bạn cùng bàn, tôi hỏi cậu cái này.”
“Ừm.”
“Có một lọ thuỷ tinh hơi mệt, sau đó nó leo lên lầu nhảy xuống, cậu đoán nó nói cái gì?”
“Nó nói gì?”
“Nó nói, ‘Chúc ngủ ngon, tớ hỏng* rồi~’ ha ha ha ha, cười chết mất.”
**là một câu đùa phổ biến bên Trung, hình như là chơi chữ gần giống với đi ngủ, có ai hiểu câu đùa đó giúp mình với nhé
Chu Kỳ An nói xong liền ôm bụng cười to, thấy mặt tôi không chút thay đổi mới lúng túng ho khan một tiếng:
“Khụ khụ, thật ra thì cũng không buồn cười cho lắm.”
<<Đáng chết, sớm biết vậy đừng có nên nghe ý kiến của mấy thằng đệ, này là trò cười khẩy thì có, bạn nhỏ cùng bàn chắc sẽ cảm thấy mình rất nhàm chán, a a a a làm sau bây giờ? Làm sao bây giờ?>>
Thiếu niên mười mấy tuổi không giấu được suy nghĩ trong lòng, Chu Kỳ An hốc mắt liền đỏ:
“Ôn Ý, xin lỗi... Nếu tớ đến sớm hơn một chút...”
Người ta đồn rằng Chu Kỳ An tính tình nóng nảy, không dễ chọc, hiện tại trùm trường là hắn cứ thế khóc.
Tôi bối rối vội lau nước mắt cho hắn:
“Không phải lỗi của cậu, không trách cậu được... Cậu xem, tớ cũng không bị làm sao mà...”
Chu Kỳ An đột nhiên ôm lấy tôi, cái ôm lần này khác hẳn với cái ôm bối rối buổi chiều.
Cái ôm này thật ấm áp, lại kiên định.
Chu Kỳ An vùi đầu vào cổ tôi, thanh âm khó nén run rẩy:
“Cô gái mà tôi không dám chạm vào, hắn làm sao dám...”