Chương 1
1.
Trên bàn ăn, trúc mã đang sảng khoái nói chuyện với bạn bè, nhướng mày.
Thỉnh thoảng xung quanh sẽ vang lên một tràng cảm thán.
“Anh Xuyên thật lợi hại!”
Những chủ đề mà bọn họ trò chuyện không nằm trong phạm vi kiến thức chuyên môn của tôi, vì không chen vào được nên tôi chỉ đành ngồi chống cằm lắng nghe.
Âm thanh vui đùa vang lên bên tai, chàng thiếu niên hoạt bát như một vì sao, tươi tắn và năng động.
Không biết từ lúc nào, tôi đã uống cạn chai nước trước mặt, vị ngọt ngọt, đúng là không tệ.
Khi Lục Mộ Xuyên chú ý đến tôi đầu đã có chút choáng.
Khuôn mặt thanh tú phóng to trước mắt, đôi mày đẹp khẽ cau lại, "Sao mặt cậu lại đỏ như vậy?"
Sau đó cậu ấy cầm chai rượu trước mặt tôi lên nhìn, bất giác hét lớn: "Cả một chai lớn như vậy câu uống hết rồi? Cả một bình rượu lớn như vậy cậu đều uống hết rồi?!!!"
“...”
"Bản thân tửu lượng đến đâu còn không biết sao?
Để đó là cậu uống à?"
"Tôi không biết..." trước đây cũng chưa từng uống qua rượu, tôi có chút ủy khuất ngẩng đầu nhìn cậu ấy
"Thật sự thua cậu rồi." chàng trai trẻ đỡ trán: "Bây giờ cảm thấy sao rồi, có chỗ nào không thoải mái không? Cảm thấy khó chịu phải nói cho tôi biết nghe chưa"
"Thôi vậy, tôi đưa cậu về nhà, con ma men này, mặt đều đỏ bừng hết rồi. Lần sau xem cậu còn dám lấy rượu uống nữa không..."
Môi trên môi dưới cứ ba ba nói chuyện, ồn chết đi được.
Tôi không thèm nghĩ, ngẩng đầu lên chặn nó lại.
Xung quanh đột nhiên rơi vào im lặng, chỉ nghe thấy hơi thở hổn hển của người nào đó.
Người trước mặt tôi sững lại, một lúc lâu sau, một tay đặt lên vai tôi, như muốn đẩy ra, nhưng tay kia lại luồn qua eo, ôm chặt tôi vào lòng.
Một bóng đen phủ xuống trên đầu tôi, cậu ấy ghé sát bên tai, thanh âm trầm thấp mang theo chút khàn khàn.
"Hiếm khi mới chủ động với tôi một lần, Giai Giai, đây là cậu tự mình dâng lên đấy nhé!"
Môi tôi đã nóng bừng lên.
Một cảm giác từ trước đến nay chưa từng có khiến cơ thể tôi run lên nhè nhẹ.
Cậu ấy tưởng rằng tôi muốn trốn, hai tay gắt gao đặt sau eo tôi, một chút cũng không cho tôi có cơ hội chạy thoát.
Vô số tiếng la ó phát ra xung quanh.
"Trâu bò quá đi, không hổ là anh Xuyên của em!"
"Cứu mạng, g.i.e.t c.h.e.t cẩu độc thân rồi!!!"
Cái ôm của thiếu niên thật mạnh mẽ, mang theo hơi thở dịu dàng quen thuộc.
Cậu ấy quay đầu lại, chắn tầm mắt của mọi người bằng tấm lưng rắn chắc, hôn càng sâu hơn.
Sau khi cạy môi tôi ra, cậu ấy linh hoạt chen đầu lưỡi của mình vào, hung hăng đảo qua đảo lại bên trong.
Động tác bá đạo của cậu ấy khiến toàn thân tôi mềm nhũn, không có sức kháng cự.
Những nắm đấm loạn xạ vào ngực chàng trai của tôi đều bị bàn tay to lớn bắt lấy rồi nhẹ nhàng bao bọc.
Cảm giác ấm áp này hồi lâu mới tản ra, môi tôi tê dại, có chút ngứa ngáy.
“Cậu…”
Thế mà lại cắn tôi.
Đang định mở miệng buộc tội thì cậu ấy ngắt lời, đưa ngón trỏ đặt lên môi tôi rồi miết qua lại nhẹ nhàng.
“Suỵt!” Người trước mặt tai đã đỏ như máu, vẻ mặt mất tự nhiên hỏi: "Ăn no chưa?"
“A?” Tôi trợn tròn mắt, người đàn ông này đang nói cái gì vậy!
Cậu ta tựa hồ nhìn thấu suy nghĩ của tôi, gõ vào trán tôi một cái rồi nhấc khóe miệng lên cười: "Đang nghĩ gì đó, tôi nói bụng cậu đã ăn no chưa?"
"Ừm.....no rồi."
Thế là cậu ta quay sang nói với mọi người, "Tôi đưa Giai Giai về đã, các cậu ăn đi nhé."
"Được rồi được rồi, các người mau đi đi!" Một người bạn nào đó vẻ mặt chán ghét nói
"Đúng vậy, đừng ở đây ngược cẩu độc thân nữa!"
2.
Tôi đứng bên lề đường đợi Lục Mộ Xuyên.
Túi rơi để quên ở buổi tiệc, cậu ấy quay lại lấy giúp tôi.
Trời âm u không có chút gió nào, nhìn bóng người dưới ánh đèn, công thêm rượu ngấm vào bỗng chốc cảm xúc tôi chùng xuống.
Cùng với cơn quặn thắt dữ dội trong bụng, tôi ngồi xổm xuống và dựa vào cột đèn, nước mắt không ngừng tuôn rơi.
Tôi đưa tay lên lau nhưng lau thế nào không sạch được.
Một cô gái trẻ đi ngang qua đã đưa cho tôi khăn giấy khi nhìn thấy cảnh tượng này.
Trong tình cảnh này cô ấy hẳn cũng không biết xử lý thế nào.
“Chị em à, đừng quá buồn.
Nam nhân không được người này thì chúng ta đổi tên khác.
Đêm khuya đừng vì hắn ta mà uống rượu hại thân.
Cô trông đẹp như vậy còn sợ không có bạn trai sao.
Đừng khóc nữa người ta nhìn thấy sẽ đau lòng đó.
Nếu còn không được tôi sẽ giới thiệu cho cô.
Tôi có một đứa em họ…..”
Nói rồi nói cuối cùng bọn tôi thêm WeChat của nhau.
Tôi mơ mơ màng màng đứng dậy lần mò khắp nơi nhưng rất lâu vẫn không tìm thấy điện thoại.
Lúc này Lục Mộ Xuyên từ trong tối đi ra nhìn thấy chúng tôi, trên mặt hiện lên một dấu hỏi.
“Đang làm gì thế?”
Cậu ấy muốn dẫn tôi đi nhưng lại bị tiểu cô nương đó chặn lại.
“Anh là ai?
“Có liên quan gì đến cô sao?”
Người này ở bên ngoài luôn luôn lạnh lùng, nói chuyện lại không khách khí.
Nói rồi cậu ấy đưa tay về phía tôi.
“Giai Giai lại đây.”
“Đương nhiên, trong đêm tối gió lớn thế này ai biết anh có phải là người tốt không.”
Cô gái đem tôi che chở phía sau, ánh mắt đảo qua đảo lại giữa hai người chúng tôi.
Còn tôi thì say khướt, hoàn toàn không để ý đến dòng chảy ngầm có phần đáng sợ trong không khí, tay còn đang mò trong túi tìm kiếm, "... thêm WeChat... tìm điện thoại di động..."
Thấy vậy, Lục Mộ Xuyên từ trong túi nhỏ lấy ra một cái hình chữ màu tím hình vuông, chính là điện thoại di động của tôi!
Vừa nhìn thấy nó, tôi lao đến để chộp lấy.
Cô gái bên cạnh cũng đang nghĩ, "Đúng đúng, kết bạn trước, tôi sẽ gửi WeChat anh họ của tôi cho cô, anh tôi đẹp trai lại giàu có, mấu chốt là tìm kiếm tình yêu lâu dài, nhất định không..."
Điện thoại di động trong tay tôi đột nhiên bị rút ra, rồi lại bị ai đó giơ cao lên, đến vị trí mà tôi không thể lấy được.
Ah! Tên khốn!
Tôi chồm lên định nắm lấy tay cậu ta, Lục Mộ Xuyên hình như đang trêu tôi, cứ tưởng lúc nắm được rồi thì lại giơ tay lên cao.
Chị gái nói dứt lời, nhìn thấy hành động của hai chúng tôi, vẻ mặt có chút mất tự nhiên, “Hai người thật sự quen nhau sao?”
Lục Mộ Xuyên ném cho cô ấy một ánh mắt "nói thừa".
Còn tôi thì vẫn giãy giụa dưới vòng tay của cậu ấy, liều mạng vươn tay về phía trước, "Anh Xuyên..."
"Ừm, ha ha ha, nếu hai người quen nhau, thôi được rồi tôi đi trước đây."
Cô ấy lúng túng rời đi, nhưng cuối cùng ánh mắt nhìn Lục Mộ Xuyên thật sự không thân thiện chút nào.
Giống như đang nhìn tra nam vậy đó.
Lục Mộ Xuyên: kỳ kỳ quái quái.
Đánh nhau một lúc, tôi thấy mệt rồi cũng nổi nóng lên rồi nên quay người bỏ đi.
Không giành nữa!
Chỉ là con đường này sao quanh co thế nhỉ, không thẳng được chút sao?!
Một giọng nam phía sau vang lên: "Xem ra là thật sự say mèm rồi."
“Không muốn điện thoại nữa sao?”
Tôi quay lại trừng cậu ta.
Lục Mộ Xuyên bước một bước dài, không mấy bước đã đuổi kịp tôi, nghiêng người nhìn thẳng vào mắt tôi, lúc này mới phát hiện ra điều bất thường, cậu ấy dừng lại, “Sao cậu lại khóc?”
"Tôi không có khóc!"
“Được, được, không khóc, không khóc.”
Bàn tay to nhẹ nhàng lau khóe mắt đỏ hoe của tôi.
“Là nước mắt tự động chảy ra mà.”
Tôi rất hài lòng với cách trả lời của cậu ta.
"Đúng đúng!”
"Không nghĩ tới cậu say rượu còn có bộ mặt này, tính tình cũng thay đổi gớm nhỉ!"
Trên mặt cậu ấy đều viết lên hai chữ mới lạ rồi.
"Hả? Sao cậu lại có hai cái đầu?"
"Này!" Thanh niên ôm trán, có chút bất đắc dĩ, "Con ma men này! Đi thôi, tôi đưa cậu về nhà!"
Không ngờ vừa nghe đến hai chữ về nhà, tôi đã vô cùng nao núng chống cự, "Không về nhà! Không muốn về nhà!!"
“Muộn thế này rồi không về nhà cậu muốn đi đâu?”
“Chính là không về nhà wu wu wu……”
"Được được, không quay về cũng không sao. Tiểu tổ tông, vậy thì, đến chỗ của tôi?"
Tôi hạnh phúc, miễn là tôi không về nhà, đi đâu không quan trọng, "Đi!"
“Được.” Cậu ta cười rồi, hình như nụ cười này còn mang theo một chút nham hiểm.
Trên bàn ăn, trúc mã đang sảng khoái nói chuyện với bạn bè, nhướng mày.
Thỉnh thoảng xung quanh sẽ vang lên một tràng cảm thán.
“Anh Xuyên thật lợi hại!”
Những chủ đề mà bọn họ trò chuyện không nằm trong phạm vi kiến thức chuyên môn của tôi, vì không chen vào được nên tôi chỉ đành ngồi chống cằm lắng nghe.
Âm thanh vui đùa vang lên bên tai, chàng thiếu niên hoạt bát như một vì sao, tươi tắn và năng động.
Không biết từ lúc nào, tôi đã uống cạn chai nước trước mặt, vị ngọt ngọt, đúng là không tệ.
Khi Lục Mộ Xuyên chú ý đến tôi đầu đã có chút choáng.
Khuôn mặt thanh tú phóng to trước mắt, đôi mày đẹp khẽ cau lại, "Sao mặt cậu lại đỏ như vậy?"
Sau đó cậu ấy cầm chai rượu trước mặt tôi lên nhìn, bất giác hét lớn: "Cả một chai lớn như vậy câu uống hết rồi? Cả một bình rượu lớn như vậy cậu đều uống hết rồi?!!!"
“...”
"Bản thân tửu lượng đến đâu còn không biết sao?
Để đó là cậu uống à?"
"Tôi không biết..." trước đây cũng chưa từng uống qua rượu, tôi có chút ủy khuất ngẩng đầu nhìn cậu ấy
"Thật sự thua cậu rồi." chàng trai trẻ đỡ trán: "Bây giờ cảm thấy sao rồi, có chỗ nào không thoải mái không? Cảm thấy khó chịu phải nói cho tôi biết nghe chưa"
"Thôi vậy, tôi đưa cậu về nhà, con ma men này, mặt đều đỏ bừng hết rồi. Lần sau xem cậu còn dám lấy rượu uống nữa không..."
Môi trên môi dưới cứ ba ba nói chuyện, ồn chết đi được.
Tôi không thèm nghĩ, ngẩng đầu lên chặn nó lại.
Xung quanh đột nhiên rơi vào im lặng, chỉ nghe thấy hơi thở hổn hển của người nào đó.
Người trước mặt tôi sững lại, một lúc lâu sau, một tay đặt lên vai tôi, như muốn đẩy ra, nhưng tay kia lại luồn qua eo, ôm chặt tôi vào lòng.
Một bóng đen phủ xuống trên đầu tôi, cậu ấy ghé sát bên tai, thanh âm trầm thấp mang theo chút khàn khàn.
"Hiếm khi mới chủ động với tôi một lần, Giai Giai, đây là cậu tự mình dâng lên đấy nhé!"
Môi tôi đã nóng bừng lên.
Một cảm giác từ trước đến nay chưa từng có khiến cơ thể tôi run lên nhè nhẹ.
Cậu ấy tưởng rằng tôi muốn trốn, hai tay gắt gao đặt sau eo tôi, một chút cũng không cho tôi có cơ hội chạy thoát.
Vô số tiếng la ó phát ra xung quanh.
"Trâu bò quá đi, không hổ là anh Xuyên của em!"
"Cứu mạng, g.i.e.t c.h.e.t cẩu độc thân rồi!!!"
Cái ôm của thiếu niên thật mạnh mẽ, mang theo hơi thở dịu dàng quen thuộc.
Cậu ấy quay đầu lại, chắn tầm mắt của mọi người bằng tấm lưng rắn chắc, hôn càng sâu hơn.
Sau khi cạy môi tôi ra, cậu ấy linh hoạt chen đầu lưỡi của mình vào, hung hăng đảo qua đảo lại bên trong.
Động tác bá đạo của cậu ấy khiến toàn thân tôi mềm nhũn, không có sức kháng cự.
Những nắm đấm loạn xạ vào ngực chàng trai của tôi đều bị bàn tay to lớn bắt lấy rồi nhẹ nhàng bao bọc.
Cảm giác ấm áp này hồi lâu mới tản ra, môi tôi tê dại, có chút ngứa ngáy.
“Cậu…”
Thế mà lại cắn tôi.
Đang định mở miệng buộc tội thì cậu ấy ngắt lời, đưa ngón trỏ đặt lên môi tôi rồi miết qua lại nhẹ nhàng.
“Suỵt!” Người trước mặt tai đã đỏ như máu, vẻ mặt mất tự nhiên hỏi: "Ăn no chưa?"
“A?” Tôi trợn tròn mắt, người đàn ông này đang nói cái gì vậy!
Cậu ta tựa hồ nhìn thấu suy nghĩ của tôi, gõ vào trán tôi một cái rồi nhấc khóe miệng lên cười: "Đang nghĩ gì đó, tôi nói bụng cậu đã ăn no chưa?"
"Ừm.....no rồi."
Thế là cậu ta quay sang nói với mọi người, "Tôi đưa Giai Giai về đã, các cậu ăn đi nhé."
"Được rồi được rồi, các người mau đi đi!" Một người bạn nào đó vẻ mặt chán ghét nói
"Đúng vậy, đừng ở đây ngược cẩu độc thân nữa!"
2.
Tôi đứng bên lề đường đợi Lục Mộ Xuyên.
Túi rơi để quên ở buổi tiệc, cậu ấy quay lại lấy giúp tôi.
Trời âm u không có chút gió nào, nhìn bóng người dưới ánh đèn, công thêm rượu ngấm vào bỗng chốc cảm xúc tôi chùng xuống.
Cùng với cơn quặn thắt dữ dội trong bụng, tôi ngồi xổm xuống và dựa vào cột đèn, nước mắt không ngừng tuôn rơi.
Tôi đưa tay lên lau nhưng lau thế nào không sạch được.
Một cô gái trẻ đi ngang qua đã đưa cho tôi khăn giấy khi nhìn thấy cảnh tượng này.
Trong tình cảnh này cô ấy hẳn cũng không biết xử lý thế nào.
“Chị em à, đừng quá buồn.
Nam nhân không được người này thì chúng ta đổi tên khác.
Đêm khuya đừng vì hắn ta mà uống rượu hại thân.
Cô trông đẹp như vậy còn sợ không có bạn trai sao.
Đừng khóc nữa người ta nhìn thấy sẽ đau lòng đó.
Nếu còn không được tôi sẽ giới thiệu cho cô.
Tôi có một đứa em họ…..”
Nói rồi nói cuối cùng bọn tôi thêm WeChat của nhau.
Tôi mơ mơ màng màng đứng dậy lần mò khắp nơi nhưng rất lâu vẫn không tìm thấy điện thoại.
Lúc này Lục Mộ Xuyên từ trong tối đi ra nhìn thấy chúng tôi, trên mặt hiện lên một dấu hỏi.
“Đang làm gì thế?”
Cậu ấy muốn dẫn tôi đi nhưng lại bị tiểu cô nương đó chặn lại.
“Anh là ai?
“Có liên quan gì đến cô sao?”
Người này ở bên ngoài luôn luôn lạnh lùng, nói chuyện lại không khách khí.
Nói rồi cậu ấy đưa tay về phía tôi.
“Giai Giai lại đây.”
“Đương nhiên, trong đêm tối gió lớn thế này ai biết anh có phải là người tốt không.”
Cô gái đem tôi che chở phía sau, ánh mắt đảo qua đảo lại giữa hai người chúng tôi.
Còn tôi thì say khướt, hoàn toàn không để ý đến dòng chảy ngầm có phần đáng sợ trong không khí, tay còn đang mò trong túi tìm kiếm, "... thêm WeChat... tìm điện thoại di động..."
Thấy vậy, Lục Mộ Xuyên từ trong túi nhỏ lấy ra một cái hình chữ màu tím hình vuông, chính là điện thoại di động của tôi!
Vừa nhìn thấy nó, tôi lao đến để chộp lấy.
Cô gái bên cạnh cũng đang nghĩ, "Đúng đúng, kết bạn trước, tôi sẽ gửi WeChat anh họ của tôi cho cô, anh tôi đẹp trai lại giàu có, mấu chốt là tìm kiếm tình yêu lâu dài, nhất định không..."
Điện thoại di động trong tay tôi đột nhiên bị rút ra, rồi lại bị ai đó giơ cao lên, đến vị trí mà tôi không thể lấy được.
Ah! Tên khốn!
Tôi chồm lên định nắm lấy tay cậu ta, Lục Mộ Xuyên hình như đang trêu tôi, cứ tưởng lúc nắm được rồi thì lại giơ tay lên cao.
Chị gái nói dứt lời, nhìn thấy hành động của hai chúng tôi, vẻ mặt có chút mất tự nhiên, “Hai người thật sự quen nhau sao?”
Lục Mộ Xuyên ném cho cô ấy một ánh mắt "nói thừa".
Còn tôi thì vẫn giãy giụa dưới vòng tay của cậu ấy, liều mạng vươn tay về phía trước, "Anh Xuyên..."
"Ừm, ha ha ha, nếu hai người quen nhau, thôi được rồi tôi đi trước đây."
Cô ấy lúng túng rời đi, nhưng cuối cùng ánh mắt nhìn Lục Mộ Xuyên thật sự không thân thiện chút nào.
Giống như đang nhìn tra nam vậy đó.
Lục Mộ Xuyên: kỳ kỳ quái quái.
Đánh nhau một lúc, tôi thấy mệt rồi cũng nổi nóng lên rồi nên quay người bỏ đi.
Không giành nữa!
Chỉ là con đường này sao quanh co thế nhỉ, không thẳng được chút sao?!
Một giọng nam phía sau vang lên: "Xem ra là thật sự say mèm rồi."
“Không muốn điện thoại nữa sao?”
Tôi quay lại trừng cậu ta.
Lục Mộ Xuyên bước một bước dài, không mấy bước đã đuổi kịp tôi, nghiêng người nhìn thẳng vào mắt tôi, lúc này mới phát hiện ra điều bất thường, cậu ấy dừng lại, “Sao cậu lại khóc?”
"Tôi không có khóc!"
“Được, được, không khóc, không khóc.”
Bàn tay to nhẹ nhàng lau khóe mắt đỏ hoe của tôi.
“Là nước mắt tự động chảy ra mà.”
Tôi rất hài lòng với cách trả lời của cậu ta.
"Đúng đúng!”
"Không nghĩ tới cậu say rượu còn có bộ mặt này, tính tình cũng thay đổi gớm nhỉ!"
Trên mặt cậu ấy đều viết lên hai chữ mới lạ rồi.
"Hả? Sao cậu lại có hai cái đầu?"
"Này!" Thanh niên ôm trán, có chút bất đắc dĩ, "Con ma men này! Đi thôi, tôi đưa cậu về nhà!"
Không ngờ vừa nghe đến hai chữ về nhà, tôi đã vô cùng nao núng chống cự, "Không về nhà! Không muốn về nhà!!"
“Muộn thế này rồi không về nhà cậu muốn đi đâu?”
“Chính là không về nhà wu wu wu……”
"Được được, không quay về cũng không sao. Tiểu tổ tông, vậy thì, đến chỗ của tôi?"
Tôi hạnh phúc, miễn là tôi không về nhà, đi đâu không quan trọng, "Đi!"
“Được.” Cậu ta cười rồi, hình như nụ cười này còn mang theo một chút nham hiểm.