Chương 2
3.
Sáng sớm.
Tôi cố gắng thức dậy, mơ màng mở mắt.
Khoảnh khắc nhìn rõ mồn một những thức kỳ lẫm trước mắt, tôi giật nảy mình tỉnh giấc.
Ngay lúc đầu óc tôi đang suy nghĩ miên man, cửa bị đẩy ra, Lục Mộ Xuyên mặc bộ quần áo ở nhà rộng thùng thình xuất hiện, tay bưng một bát canh, "Tỉnh rồi?"
"Tôi, sao tôi lại ở đây?"
“Hả?” Cậu ấy nhướng mày, “Không nhớ à?”
Cứu mạng! Cái giọng điệu này của cậu ta! Sao lại có cảm giác déjàvu rằng mình là kẻ vô tâm thế này!
"Tôi......làm gì rồi?"
"Không mất mặt chứ?"
Cậu ta cười nửa miệng, nhìn tôi chằm chằm nhưng tuyệt nhiên không nói gì.
Đôi mắt cong cong như hồ ly, bên trong tỏa ra thứ ánh sáng mà tôi không biết được.
Da gà da vịt tôi dựng đứng lên trước cái nhìn đó, còn trái tim thì cảm thấy yếu đuối không thể giải thích được, giống như một tên phạm nhân đang chờ ngày phán xét, mỗi giây đều là một sự dày vò!
Thật lâu sau, cậu ấy mới từ từ mở miệng, nhưng lời nói ra lại không mấy ấm áp, "Cậu hôn tôi."
Tôi: “?!!!”
"Còn để người khác giới thiệu bạn trai cho cậu."
“……”
"Còn đòi muốn cùng tôi về nhà."
"Chúng ta.....một đêm triền miên, cái nên xảy ra đều xảy ra rồi."
"Không thể nào! Tuyệt đối không thế nào!"
"Tôi sao có thể.....táo bạo vậy được, không phù hợp phong cách của tôi chút nào!"
Hậu quả của cơn say bây giờ đã xuất hiện, đầu tôi đau như búa bổ, trí nhớ lại rối bời nên nhất thời không nhớ chuyện gì đã xảy ra.
Lục Mộ Xuyên đã kịp thời đưa canh giải rượu cho tôi, tôi nhận lấy và ngẩng đầu lên uống.
Cậu ấy đột nhiên tiến lại gần, nhìn thẳng vào mắt tôi, "Cậu không tin à?"
Đương nhiên là không tin rồi, người này ngoài miệng chưa bao giờ nghiêm túc, cho nên lời cậu ta nói có thể nghe phần phần nhưng chỉ có thể tin ba phần.
Như biết tôi đang nghĩ gì, cậu ta kéo cổ áo xuống, trên chiếc cổ mảnh khảnh có một dấu hickey bầm tím!
Đặc biệt nổi bật trên làn da trắng nõn.
Tôi kinh hãi đến độ cầm bát cũng không được, "Đây đây đây.....tôi làm sao?!"
"Ừm. Giai Giai thật là đầy sức sống, nhiệt tình đến nỗi tôi chịu không nổi."
Vừa dứt lời, trong đầu tôi đột nhiên hiện lên một cảnh tượng: hôn trong nhà, tiểu tỷ tỷ bên đường, cậu ta cõng tôi về nhà... phía sau... phía sau hoàn toàn xong rồi...
Mẹ ơi! Kết hợp những đoạn ký ức vụn vỡ hay, đúng là có khả năng do tôi làm thật!!!
Cậu ấy trước đó nói một đêm...đó là cái gì...
Hai má tôi nhanh như tên bắn nóng bừng lên, thật không thể tưởng tượng nổi mình đã làm gì sau đó mà!
Cơ thể có hơi khó chịu, kiểu đau nhức toàn thân.
Cảm giác lạ lùng này...
Chẳng lẽ mình thật sự làm như vậy với Lục Mộ Xuyên sao!!!
Ai giúp tôi với!!
Tôi kéo chăn lên trùm kín đầu, triệt để vùi cả người trong chăn, không muốn thừa nhận sự thật này.
Tuy nhiên, bông gòn chạm vào tay khiến tôi giật mình, vội liếc xuống.
“Hả?” Quần áo còn nguyên?
Tôi ló đầu ra, hoang mang tột cùng.
Nỗi đau về thể xác là có thật, nhưng quần áo thì chưa đụng tới...
Chuyện gì đang xảy ra vậy!
Đáng tiếc Lục Mộ Xuyên không có ý định trả lời thắc mắc của tôi, "Tắm rửa đi ra ngoài ăn sáng."
Rốt cuộc thì cậu ta sảng khoái đi ra ngoài, bỏ mặc tôi trong đầu có trăm dấu hỏi.
…
Bữa sáng do cậu ấy tự làm, không phong phú nhưng nhìn rất bổ dưỡng.
Chỉ là bầu không khí trên bàn ăn rất kỳ lạ, nụ cười khó hiểu của Lục Mộ Xuyên càng khiến tôi kinh hãi.
“Giai Giai, cậu phải chịu trách nhiệm với tôi!” Cậu đột ngột nói.
“Hả?” Sữa tôi vừa uống suýt phun ra ngoài.
"Đều như vậy rồi, cậu còn muốn mặc quần áo lên là xong chuyện sao?"
“Không, không phải…” Tại sao lại nói đến chịu trách nhiệm rồi!
Đầu óc tôi rối bời, không hiểu chuyện gì đang xảy ra, chỉ biết ậm ậm ừ ừ cho qua chuyện, ăn xong liền chuồn thẳng về trường
Sáng sớm.
Tôi cố gắng thức dậy, mơ màng mở mắt.
Khoảnh khắc nhìn rõ mồn một những thức kỳ lẫm trước mắt, tôi giật nảy mình tỉnh giấc.
Ngay lúc đầu óc tôi đang suy nghĩ miên man, cửa bị đẩy ra, Lục Mộ Xuyên mặc bộ quần áo ở nhà rộng thùng thình xuất hiện, tay bưng một bát canh, "Tỉnh rồi?"
"Tôi, sao tôi lại ở đây?"
“Hả?” Cậu ấy nhướng mày, “Không nhớ à?”
Cứu mạng! Cái giọng điệu này của cậu ta! Sao lại có cảm giác déjàvu rằng mình là kẻ vô tâm thế này!
"Tôi......làm gì rồi?"
"Không mất mặt chứ?"
Cậu ta cười nửa miệng, nhìn tôi chằm chằm nhưng tuyệt nhiên không nói gì.
Đôi mắt cong cong như hồ ly, bên trong tỏa ra thứ ánh sáng mà tôi không biết được.
Da gà da vịt tôi dựng đứng lên trước cái nhìn đó, còn trái tim thì cảm thấy yếu đuối không thể giải thích được, giống như một tên phạm nhân đang chờ ngày phán xét, mỗi giây đều là một sự dày vò!
Thật lâu sau, cậu ấy mới từ từ mở miệng, nhưng lời nói ra lại không mấy ấm áp, "Cậu hôn tôi."
Tôi: “?!!!”
"Còn để người khác giới thiệu bạn trai cho cậu."
“……”
"Còn đòi muốn cùng tôi về nhà."
"Chúng ta.....một đêm triền miên, cái nên xảy ra đều xảy ra rồi."
"Không thể nào! Tuyệt đối không thế nào!"
"Tôi sao có thể.....táo bạo vậy được, không phù hợp phong cách của tôi chút nào!"
Hậu quả của cơn say bây giờ đã xuất hiện, đầu tôi đau như búa bổ, trí nhớ lại rối bời nên nhất thời không nhớ chuyện gì đã xảy ra.
Lục Mộ Xuyên đã kịp thời đưa canh giải rượu cho tôi, tôi nhận lấy và ngẩng đầu lên uống.
Cậu ấy đột nhiên tiến lại gần, nhìn thẳng vào mắt tôi, "Cậu không tin à?"
Đương nhiên là không tin rồi, người này ngoài miệng chưa bao giờ nghiêm túc, cho nên lời cậu ta nói có thể nghe phần phần nhưng chỉ có thể tin ba phần.
Như biết tôi đang nghĩ gì, cậu ta kéo cổ áo xuống, trên chiếc cổ mảnh khảnh có một dấu hickey bầm tím!
Đặc biệt nổi bật trên làn da trắng nõn.
Tôi kinh hãi đến độ cầm bát cũng không được, "Đây đây đây.....tôi làm sao?!"
"Ừm. Giai Giai thật là đầy sức sống, nhiệt tình đến nỗi tôi chịu không nổi."
Vừa dứt lời, trong đầu tôi đột nhiên hiện lên một cảnh tượng: hôn trong nhà, tiểu tỷ tỷ bên đường, cậu ta cõng tôi về nhà... phía sau... phía sau hoàn toàn xong rồi...
Mẹ ơi! Kết hợp những đoạn ký ức vụn vỡ hay, đúng là có khả năng do tôi làm thật!!!
Cậu ấy trước đó nói một đêm...đó là cái gì...
Hai má tôi nhanh như tên bắn nóng bừng lên, thật không thể tưởng tượng nổi mình đã làm gì sau đó mà!
Cơ thể có hơi khó chịu, kiểu đau nhức toàn thân.
Cảm giác lạ lùng này...
Chẳng lẽ mình thật sự làm như vậy với Lục Mộ Xuyên sao!!!
Ai giúp tôi với!!
Tôi kéo chăn lên trùm kín đầu, triệt để vùi cả người trong chăn, không muốn thừa nhận sự thật này.
Tuy nhiên, bông gòn chạm vào tay khiến tôi giật mình, vội liếc xuống.
“Hả?” Quần áo còn nguyên?
Tôi ló đầu ra, hoang mang tột cùng.
Nỗi đau về thể xác là có thật, nhưng quần áo thì chưa đụng tới...
Chuyện gì đang xảy ra vậy!
Đáng tiếc Lục Mộ Xuyên không có ý định trả lời thắc mắc của tôi, "Tắm rửa đi ra ngoài ăn sáng."
Rốt cuộc thì cậu ta sảng khoái đi ra ngoài, bỏ mặc tôi trong đầu có trăm dấu hỏi.
…
Bữa sáng do cậu ấy tự làm, không phong phú nhưng nhìn rất bổ dưỡng.
Chỉ là bầu không khí trên bàn ăn rất kỳ lạ, nụ cười khó hiểu của Lục Mộ Xuyên càng khiến tôi kinh hãi.
“Giai Giai, cậu phải chịu trách nhiệm với tôi!” Cậu đột ngột nói.
“Hả?” Sữa tôi vừa uống suýt phun ra ngoài.
"Đều như vậy rồi, cậu còn muốn mặc quần áo lên là xong chuyện sao?"
“Không, không phải…” Tại sao lại nói đến chịu trách nhiệm rồi!
Đầu óc tôi rối bời, không hiểu chuyện gì đang xảy ra, chỉ biết ậm ậm ừ ừ cho qua chuyện, ăn xong liền chuồn thẳng về trường