Chương 3
4.
"Giai Giai, buổi chiều đi dạo phố cậu đi không"
Bình thường khi không có tiết học, đám bạn cùng phòng chúng tôi đều sẽ hẹn nhau đi dạo phố.
"Buổi chiều tôi có việc làm thêm, không có thời gian."
"Lại không đi nữa! Giai Giai, cậu bận rộn thật đấy, sao lại để bản thân mệt mỏi như vậy chứ!"
Tôi cười cười, không biết nên trả lời thế nào đây.
Không phải tất cả mọi người có thể không chút kiêng kỵ mà làm những điều mình muốn làm, trên thế giới này, có những người kiếm sống cũng rất khó khăn.
Đã một tuần rồi không thấy Lục Mộ Xuyên, trong đó cũng có một phần nguyên do là do tôi trốn tránh cậu ấy.
Từ ngày hôm đó, tôi còn chưa nghĩ ra làm sao để đối mặt với cậu ấy và xử lý mối quan hệ giữa chúng tôi.
Tình cờ là đàn anh đã giới thiệu cho tôi một công việc dạy kèm bán thời gian, vì vậy tôi đã lấp đầy thời gian rảnh của mình và cố tình tránh mặt cậu ấy.
Người khác khen tôi là người quyết đoán, nhưng họ không biết những sự tình bên trong, tôi vẫn luôn là một kẻ hèn nhát.
"Một cốc ô long dừa."
Một câu nói vang lên khiến tinh thần tôi tỉnh táo, "...Được rồi, đợi một lát."
Sau khi gọi món, tôi mới biết người trước mặt là người quen,
"Học trưởng! Anh về trường từ bao giờ vậy?"
“Hôm nay anh mới trở về.”
Vương Cẩm ôn nhu cười cười, anh ấy là loại người dễ dàng chiếm được thiện cảm của người khác,
“Em đang suy nghĩ gì mà nhập tâm như vậy?”
"Ha ha ha, không có việc gì, lần trao đổi này có thuận lợi không?"
Hội giao lưu học thuật của trường đại học được tổ chức, nghe nói rất nhiều tên tuổi lớn trong ngành đều đã đi, học trưởng cũng có cơ hội cùng giáo viên hướng dẫn đi trải nghiệm.
"Rất thuận lợi, nghe họ nói vài lời còn hơn anh đọc sách nhiều năm."
"Rất tốt rất tốt."
"Nhân tiện, dì của anh đã phản hồi với anh rằng em dạy gia sư rất tốt, con bé Tiểu Ngọc rất nghe lời em nhỉ! Gần đây cũng đã cố gắng học tập rất chăm chỉ!"
"Thật sao!"
Nghe được phản hồi tốt tôi rất vui, trong lòng hơi có chút cảm giác thành tựu.
"Đức nhóc Tiểu Ngọc này thực ra không sai, có thể là bình thường không ai giám sát nên dẫn đến bị chểnh mảng một thời gian thôi......"
Tôi một bên cùng anh ấy nói chuyện phiếm một bên pha đồ uống, bất tri bất giác nói với anh ấy khá nhiều chuyện.
Vương Cẩm là người rất hoạt ngôn, luôn có thể gợi chuyện hấp dẫn người khác tiếp lời.
Sau khi cắm ống hút và đặt ly lên bàn, hình như tôi nhìn thấy Lục Mộ Xuyên.
Cậu ấy đứng dưới tàng cây hoè ngoài cửa.
"Anh Xuyên, đây không phải là em Giai Giai sao?"
Lý Hiển tinh mắt, liếc một cái liền nhận ra tôi.
Từ xa, tôi và Lục Mộ Xuyên chạm mắt nhau trong không trung, khi cậu ấy nhìn sang, sắc mặt rõ ràng trở nên lạnh lùng hơn.
Lý Hiển bên cạnh không hề phát giác,
"Vừa vặn đánh xong bóng cũng khát nước, chúng ta đi uống trà sữa đi. Hôm nay tôi mời!"
"Ôi, tên keo kiệt rốt cục cũng chịu xòe tiền ra rồi. Anh sẽ không khách khí với cậu nữa. Tôi muốn uống loại mắc tiền nhất!"
Đám bạn xung quanh ồn ào.
Lý Hiển vung tay lên. "Gọi"
Một nhóm người chen lấn xô đẩy nhau, Lục Mộ Xuyên đi cuối cùng, khi đi qua quầy hàng thì nhìn chằm chằm vào tôi.
"Em gái, cho chúng tôi loại đắt nhất. Sáu ly."
"Được. Quét mã bên này."
Thấy tôi bận rộn, Vương Cẩm tự giác không lại quấy rầy.
Tôi vội vàng gọi anh ấy lại khi anh ấy đang đị bước ra cửa.
"Lần trước không hẹn được, bây giờ học trưởng về rồi, em mời anh ăn cơm."
Mặc kệ là việc học hay làm thêm, học trưởng đều giúp tôi rất nhiều, tôi vẫn là nên cảm ơn anh ấy, trước đây hoặc là anh ấy không có thời gian, hoặc là tôi không có thời gian, thật vất vả mới gặp được một lần, tôi liền nắm lấy cơ hội mời người ta ăn bữa cơm.
"Được, gửi địa chỉ cho anh."
Anh ấy phất phất tay, bước đi.
Trong tiệm đột nhiên im lặng.
Nhưng rất nhanh lại khôi phục náo nhiệt, giống như là ảo giác của tôi vậy.
"Trà sữa xong rồi."
Lý Hiển cùng Lục Mộ Xuyên đến lấy.
"Cảm ơn em gái."
Tôi chặn tay Lục Mộc Xuyên lại, đưa cho cậu ấy một cốc khác: “Của cậu đây.”
Không chờ cậu ấy phản ứng liền xoay người lại dọn dẹp bàn làm việc.
Lý Hiển: "Chà, đây là em gái đặc biệt làm cho cậu sao? Để cho tôi uống một ngụm nhé?"
"Tránh sang một bên." Lục Mộ Xuyên rút ống hút ra, tựa vào quầy và uống.
Bọn họ chút nữa còn có hoạt động, bên cạnh có người thúc giục nói, "Đi thôi, anh Xuyên."
Lục mộ xuyên cắn ống hút, hài lòng híp mắt lại, "Các cậu đi trước đi, tôi chút nữa sẽ đến."
Thiếu niên phấn chấn nhanh chóng rời đi, mãi đến khi xung quanh trở nên yên tĩnh, cậu ấy mới nói: “Tại sao lại trốn tôi?”
Cuối cùng vẫn trốn không thoát, tôi lấy khăn lau đi lau lại khoảng trống trước mặt.
“Không, tôi không có thời gian, là do phải đi làm thêm.”
Cậu ấy chầm chậm bước lại gần, giọng điệu so với tôi tưởng tượng tốt hơn rất nhiều, "Chu Giai Hòa, tôi cho cậu thời gian suy nghĩ, không phải là để cậu trốn tránh tôi!"
Ở chung hơn mười năm, cậu ấy hiểu rõ tôi như chính tôi hiểu cậu ấy, nên đương nhiên cậu ấy sẽ không tin lý do không có thời gian của tôi.
Mặc dù tôi thật sự là bận rộn và không có thời gian.
"Cho nên, cậu nghĩ như thế nào về vấn đề này?"
Nghe được cậu ấy mang theo giọng điệu ủy khuất chất vấn, tôi chột dạ, dù sao, ngày đó nhìn thế nào đều là tôi động thủ trước.
Không dám quay đầu nhìn, tôi nhỏ giọng nói, "Tôi còn chưa nghĩ xong."
Cậu ấy không nghe rõ, "Cái gì?"
Tôi rụt rè nói to hơn. "Tôi còn chưa nghĩ xong."
Đối với tình cảm của bản thân và tình cảm của tôi dành cho cậu ấy tôi thật sự không biết, hoặc có thể nói là từ trước đến giờ tôi chưa từng cân nhắc qua.
Không dám tùy tiện đi trước một bước.
Cậu ấy trầm mặc chốc lát rồi nói, "Tôi không ép cậu nhưng đừng có trốn tôi nữa, được không?"
"Ừm, được được được." Thấy cậu ấy buông tôi ra, tôi vội đáp.
Vừa lúc điện thoại của Lục Mộ Xuyên vang lên, một giọng nói lớn bên trong truyền ra, "Anh Xuyên, còn chưa đến sao?"
"Đến ngay đây."
Thiếu niên đi tới cửa lại quay đầu lại, muốn nói lại thôi.
"...... Không nên tùy tiện cùng đàn ông ăn cơm."
???
Cậu ấy nói ai thế?
"Giai Giai, buổi chiều đi dạo phố cậu đi không"
Bình thường khi không có tiết học, đám bạn cùng phòng chúng tôi đều sẽ hẹn nhau đi dạo phố.
"Buổi chiều tôi có việc làm thêm, không có thời gian."
"Lại không đi nữa! Giai Giai, cậu bận rộn thật đấy, sao lại để bản thân mệt mỏi như vậy chứ!"
Tôi cười cười, không biết nên trả lời thế nào đây.
Không phải tất cả mọi người có thể không chút kiêng kỵ mà làm những điều mình muốn làm, trên thế giới này, có những người kiếm sống cũng rất khó khăn.
Đã một tuần rồi không thấy Lục Mộ Xuyên, trong đó cũng có một phần nguyên do là do tôi trốn tránh cậu ấy.
Từ ngày hôm đó, tôi còn chưa nghĩ ra làm sao để đối mặt với cậu ấy và xử lý mối quan hệ giữa chúng tôi.
Tình cờ là đàn anh đã giới thiệu cho tôi một công việc dạy kèm bán thời gian, vì vậy tôi đã lấp đầy thời gian rảnh của mình và cố tình tránh mặt cậu ấy.
Người khác khen tôi là người quyết đoán, nhưng họ không biết những sự tình bên trong, tôi vẫn luôn là một kẻ hèn nhát.
"Một cốc ô long dừa."
Một câu nói vang lên khiến tinh thần tôi tỉnh táo, "...Được rồi, đợi một lát."
Sau khi gọi món, tôi mới biết người trước mặt là người quen,
"Học trưởng! Anh về trường từ bao giờ vậy?"
“Hôm nay anh mới trở về.”
Vương Cẩm ôn nhu cười cười, anh ấy là loại người dễ dàng chiếm được thiện cảm của người khác,
“Em đang suy nghĩ gì mà nhập tâm như vậy?”
"Ha ha ha, không có việc gì, lần trao đổi này có thuận lợi không?"
Hội giao lưu học thuật của trường đại học được tổ chức, nghe nói rất nhiều tên tuổi lớn trong ngành đều đã đi, học trưởng cũng có cơ hội cùng giáo viên hướng dẫn đi trải nghiệm.
"Rất thuận lợi, nghe họ nói vài lời còn hơn anh đọc sách nhiều năm."
"Rất tốt rất tốt."
"Nhân tiện, dì của anh đã phản hồi với anh rằng em dạy gia sư rất tốt, con bé Tiểu Ngọc rất nghe lời em nhỉ! Gần đây cũng đã cố gắng học tập rất chăm chỉ!"
"Thật sao!"
Nghe được phản hồi tốt tôi rất vui, trong lòng hơi có chút cảm giác thành tựu.
"Đức nhóc Tiểu Ngọc này thực ra không sai, có thể là bình thường không ai giám sát nên dẫn đến bị chểnh mảng một thời gian thôi......"
Tôi một bên cùng anh ấy nói chuyện phiếm một bên pha đồ uống, bất tri bất giác nói với anh ấy khá nhiều chuyện.
Vương Cẩm là người rất hoạt ngôn, luôn có thể gợi chuyện hấp dẫn người khác tiếp lời.
Sau khi cắm ống hút và đặt ly lên bàn, hình như tôi nhìn thấy Lục Mộ Xuyên.
Cậu ấy đứng dưới tàng cây hoè ngoài cửa.
"Anh Xuyên, đây không phải là em Giai Giai sao?"
Lý Hiển tinh mắt, liếc một cái liền nhận ra tôi.
Từ xa, tôi và Lục Mộ Xuyên chạm mắt nhau trong không trung, khi cậu ấy nhìn sang, sắc mặt rõ ràng trở nên lạnh lùng hơn.
Lý Hiển bên cạnh không hề phát giác,
"Vừa vặn đánh xong bóng cũng khát nước, chúng ta đi uống trà sữa đi. Hôm nay tôi mời!"
"Ôi, tên keo kiệt rốt cục cũng chịu xòe tiền ra rồi. Anh sẽ không khách khí với cậu nữa. Tôi muốn uống loại mắc tiền nhất!"
Đám bạn xung quanh ồn ào.
Lý Hiển vung tay lên. "Gọi"
Một nhóm người chen lấn xô đẩy nhau, Lục Mộ Xuyên đi cuối cùng, khi đi qua quầy hàng thì nhìn chằm chằm vào tôi.
"Em gái, cho chúng tôi loại đắt nhất. Sáu ly."
"Được. Quét mã bên này."
Thấy tôi bận rộn, Vương Cẩm tự giác không lại quấy rầy.
Tôi vội vàng gọi anh ấy lại khi anh ấy đang đị bước ra cửa.
"Lần trước không hẹn được, bây giờ học trưởng về rồi, em mời anh ăn cơm."
Mặc kệ là việc học hay làm thêm, học trưởng đều giúp tôi rất nhiều, tôi vẫn là nên cảm ơn anh ấy, trước đây hoặc là anh ấy không có thời gian, hoặc là tôi không có thời gian, thật vất vả mới gặp được một lần, tôi liền nắm lấy cơ hội mời người ta ăn bữa cơm.
"Được, gửi địa chỉ cho anh."
Anh ấy phất phất tay, bước đi.
Trong tiệm đột nhiên im lặng.
Nhưng rất nhanh lại khôi phục náo nhiệt, giống như là ảo giác của tôi vậy.
"Trà sữa xong rồi."
Lý Hiển cùng Lục Mộ Xuyên đến lấy.
"Cảm ơn em gái."
Tôi chặn tay Lục Mộc Xuyên lại, đưa cho cậu ấy một cốc khác: “Của cậu đây.”
Không chờ cậu ấy phản ứng liền xoay người lại dọn dẹp bàn làm việc.
Lý Hiển: "Chà, đây là em gái đặc biệt làm cho cậu sao? Để cho tôi uống một ngụm nhé?"
"Tránh sang một bên." Lục Mộ Xuyên rút ống hút ra, tựa vào quầy và uống.
Bọn họ chút nữa còn có hoạt động, bên cạnh có người thúc giục nói, "Đi thôi, anh Xuyên."
Lục mộ xuyên cắn ống hút, hài lòng híp mắt lại, "Các cậu đi trước đi, tôi chút nữa sẽ đến."
Thiếu niên phấn chấn nhanh chóng rời đi, mãi đến khi xung quanh trở nên yên tĩnh, cậu ấy mới nói: “Tại sao lại trốn tôi?”
Cuối cùng vẫn trốn không thoát, tôi lấy khăn lau đi lau lại khoảng trống trước mặt.
“Không, tôi không có thời gian, là do phải đi làm thêm.”
Cậu ấy chầm chậm bước lại gần, giọng điệu so với tôi tưởng tượng tốt hơn rất nhiều, "Chu Giai Hòa, tôi cho cậu thời gian suy nghĩ, không phải là để cậu trốn tránh tôi!"
Ở chung hơn mười năm, cậu ấy hiểu rõ tôi như chính tôi hiểu cậu ấy, nên đương nhiên cậu ấy sẽ không tin lý do không có thời gian của tôi.
Mặc dù tôi thật sự là bận rộn và không có thời gian.
"Cho nên, cậu nghĩ như thế nào về vấn đề này?"
Nghe được cậu ấy mang theo giọng điệu ủy khuất chất vấn, tôi chột dạ, dù sao, ngày đó nhìn thế nào đều là tôi động thủ trước.
Không dám quay đầu nhìn, tôi nhỏ giọng nói, "Tôi còn chưa nghĩ xong."
Cậu ấy không nghe rõ, "Cái gì?"
Tôi rụt rè nói to hơn. "Tôi còn chưa nghĩ xong."
Đối với tình cảm của bản thân và tình cảm của tôi dành cho cậu ấy tôi thật sự không biết, hoặc có thể nói là từ trước đến giờ tôi chưa từng cân nhắc qua.
Không dám tùy tiện đi trước một bước.
Cậu ấy trầm mặc chốc lát rồi nói, "Tôi không ép cậu nhưng đừng có trốn tôi nữa, được không?"
"Ừm, được được được." Thấy cậu ấy buông tôi ra, tôi vội đáp.
Vừa lúc điện thoại của Lục Mộ Xuyên vang lên, một giọng nói lớn bên trong truyền ra, "Anh Xuyên, còn chưa đến sao?"
"Đến ngay đây."
Thiếu niên đi tới cửa lại quay đầu lại, muốn nói lại thôi.
"...... Không nên tùy tiện cùng đàn ông ăn cơm."
???
Cậu ấy nói ai thế?