Chương 2: Tập 2 Nếu ngày đó cậu có tiền
Hệ thống dừng một chút rồi nói:
"Có thể nhưng không khuyến khích, dựa theo phân tích từ hệ thống, thần tượng kiêm nhảy múa còn có thể chuyển hình thành diễn viên, lựa chọn này bao hàm tất cả vì thế sẽ xuất hiện Debuff."
"Debuff: Tinh thần của ngươi sẽ đắm chìm trong mệt mỏi, thời gian: vĩnh cửu, hiệu lực khi ngươi không ngủ đủ 8 tiếng đồng hồ, ngươi sẽ xuất hiện cảm giác chân tay bị bủn rủn."
"Đồng ý/Không đồng ý."
Dạ Quang nhắm mắt lại một lần nữa mở mắt, cậu đã nhấn vào thần tượng. Mặc dù cậu muốn làm ảnh đế, nhưng nếu nhấn vào ảnh đế cậu sẽ mất mất đi cơ hội cứu bà, thế có sống lại cũng vô dụng.
"Đã xác nhận thần tượng, lộ trình được kích hoạt."
"Debuff kích hoạt."
Dạ Quang lập tức cảm thấy có một cảm giác mệt mỏi lan khắp cơ thể, cậu thiếu chút nữa đứng không vững, đầu hơi choáng váng, cậu cố chống người nhưng vô ích.
Rầm.
Cậu ngã sầm xuống đất, cả người vô lực làm cậu không thể nào đứng lên nổi. Nhưng Dạ Quang nhìn đến trong điện thoại lóe lên tin nhắn, cổ họng cậu đột nhiên như bị nhét vào quả mướp đắng, đắng nghét, lại quá to, khiến cậu không thở nỗi.
"Nợ nhiều thật, mỗi lần nhìn đều muốn tắt thở."
Cậu cười gượng cảm thán, cố gắng mà rướn người lên. Đằng sau lưng đã nhớp nháp mồ hôi, gắng gượng là tốt rồi, làm quen chút là tốt rồi.
Dù sao nợ cũng quá nhiều, không cố gắng có khi ngày mai lại bị chủ nợ siết chết.
"Suy xét đến ước vọng của kí chủ, phòng phát sóng tạm thời đặt tên là: Con đường trở thành ảnh đế."
Phòng phát sóng vừa mở, bởi vì là người mới nên có gói quà đề cử nho nhỏ, vì thế liền có tầm ba người đi vào.
[Nhan sắc là chính nghĩa: Oa, chủ nhà đẹp trai quá oa oa oa]
[Ta rất bình thường: Lại một cái nhan cẩu, lôi đi đi cho ta tới, ha ha]
[Bong bóng: Là ta vào nhầm? Ta nhìn cốt truyện mới đi vào, ta chính là tò mò một người cuộc sống là thảm kịch vì cái gì muốn sống]
[Nhan sắc là chính nghĩa: nói tóm lại ngươi muốn thấy tiểu đáng thương khóc thút thít, tình cờ ta cũng muốn, mỹ nhân khóc thút thít là yêu thích của ta đâu.]
[Bong bóng: như vậy mới đúng, dù sao chúng ta đều không phải là người tốt.]
Quá ồn ào, quá loạn tầm mắt. Dạ Quang thấy trước mặt xuất hiện chằng chịt chữ khiến cậu cảm thấy rất khó chịu.
Biến mất đi.
Trong lòng cậu thầm nghĩ lại không ngờ có thể khiến cái bảng trước mắt biến mất. Dạ Quang ngạc nhiên lại không nghĩ tới bên trong diễn đàn đã nháo nhào lên. Nhưng mà cậu không nghe thấy, không nhìn thấy.
Cậu chăm chú nhìn dãy số 0 dài, kiếp trước cậu rất hận bà vì số nợ này cậu không thể tiếp tục đi học, vì số nợ này cậu cậu giống như thời khắc đều như có cọng dây thắt ở cổ khiến cậu không thể nào thở nỗi, thời thời khắc khắc nơm nớp lo sợ chủ nợ tông bể cửa kéo vào nhà lôi cậu hoặc bà đi.
Hồi nhỏ, cậu không thiếu nghe thấy, người ba cờ bạc của cậu lẩm nhẩm tính toán, không biết bán cậu được bao nhiêu tiền. Mà khi cậu tưởng tất cả sắp kết thúc, nhưng vì bà mềm lòng không muốn người con trai của bà mất đi cánh tay, mà kí vào việc đồng ý nhận lãnh số nợ của ba.
Từ đó, cuộc đời mới vừa thấy được ánh hào quang của cậu liền đã bị dập tắt.
Hắn hận, hắn mất đi tất cả, chỉ vì bà đồng ý kí số nợ này.
"Nó là con ta..."
"Nhưng con cũng là cháu của bà. Bà vì một cánh tay của con bà, mà hi sinh cả cuộc đời cháu bà sao?"
Cậu không nhịn được mà chất vấn, dù không một lời nói nặng nhưng lại khiến người bà trên giường lặng thinh, nước mắt chảy xuống.
"Ta... không có muốn như vậy."
Bà nằm trên giường bệnh, mà hắn vì giận dỗi mà khóc đến thiếp đi. Hắn không có tiền trả nợ, không có tiền đi học, không có tiền cho bà phẫu thuật.
Hắn sinh ra trong vũng bùn không cách nào thoát ra khỏi, mà ở kiếp trước, trong đêm, người bà còn bệnh tật đeo ống thở, trườn người dậy vỗ nhìn hắn. Nước mắt hòa cũng nụ cười:
"Con cũng là cháu ta..."
Như vậy để ta chết đi đi, để ta nhận lấy tất thảy.
Người bà tự rút ống thở, cả cuộc đời chìm trong vũng bùn đến phút cuối đời vì không để cháu trai mình chìm sâu mà tự rút ống thở.
Dạ Quang không hề biết, người bà hắn yêu quý nhất, cứ thế mà lạnh đi, trở thành xác chết bên cạnh hắn.
Nếu ngày đó hắn không nói câu đó, nếu ngày đó hắn có tiền...
Dạ Quang nhìn đồng hồ, từng giây từng phút trôi qua, cậu đấu tranh với nội tâm của chính mình, cuối cùng cậu nói với bà:
"Bà, con đi ra ngoài."
Trên tay của Dạ Quang còn cầm theo tờ áp phích của chương trình Đào tạo idol. Dạ Quang đi đến đó, cậu không cần đăng kí tham gia bởi lẽ cậu đến đây để trả nợ.
Phó đạo diễn là bạn của ba cậu, vì thế cũng bị ba cậu mượn một số tiền rồi trốn biệt tăm. Hơn nữa ba cậu còn sảng khoái lấy cậu gán nợ, phó đạo diễn không còn cách nào chỉ có thể đồng ý.
Dạ Quang đứng ở dưới bục, nhìn chung quanh thí sinh, có người ngồi gần nhau, có người đơn độc lẻ loi giống cậu, cũng có người bên cạnh người đỡ kẻ nâng.
Dạ Quang thoáng lướt qua, mà bọn họ cũng ở nhìn cậu, bởi lẽ cậu khiến bọn họ cảm thấy nguy cơ.
Cậu chỉ cần đứng ở đó liền khiến người không nhịn được mà nhìn cậu chăm chú, cuối cùng là bị hớp hồn bởi nhan sắc ấy.
Gương mặt của thiếu niên như được thần nâng trên tay, tỉ mỉ mà chạm trổ, ngài không dám quá mạnh tay, vì thế gương mặt vẫn còn vẻ non nớt, nhưng nó đã dần dần lộ vẻ trưởng thành, mê người.
Ánh nhìn như là một hồ nước sâu, huyền bí và mơ hồ, đôi môi đỏ mọng luôn có ý cười đọng lại, vừa tinh nghịch lại mang theo vẻ mờ mịt. Nghiêng người liếc mắt cười lại tựa như một vị thần đang lười biếng nhìn xuống.
Hình nhue thiếu niên khát nước vì thế khẽ mân mê môi, lại tựa như một yêu tinh câu dẫn người.
Mị hoặc, lạnh lùng, ôn nhu... ba trạng thái lại có thể cùng lúc xuất hiện trên một người.
Bởi vì lười biếng...
Mọi người nhìn cậu tựa như nhìn kẻ địch mạnh mẽ, khiến cậu cảm thấy buồn cười, cậu không phải đối thủ của bọn họ, cậu ở nơi này chỉ vì muốn tìm cơ hội vớt tiền, tìm kim chủ bao nuôi, sau đó nếu có thể liền gia nhập giới diễn viên.
Vì thế thật sự không cần để ý cậu. Dạ Quang thầm nhủ. Lại dạo mắt một hồi, cậu quyết đoán đến bên cạnh một thiếu niên trông có vẻ nhút nhát xinh đẹp.
"Tôi có thể ngồi ở đây không?"
Trong mắt Nguyệt Nha, trước mắt đột nhiên xuất hiện một người, người nọ ánh mắt mang theo chút u buồn cùng yên tĩnh. Tựa như hồ thu lạnh lẽo trong veo. Khiến cậu nhìn không được mà bị cuốn vào trong đó. Đẹp đến nín thở.
"À... được được, mời ngồi."
Dạ Quang cười cười rồi ngồi bên cạnh, cậu biết người thanh niên niên này. Cậu ấy gọi là Nguyệt Nha, có nghĩa là ánh trăng nhỏ, tính tình đáng yêu nhút nhát.
Kiếp trước cậu ấy xuất đạo tương đối muộn, kiếp này Dạ Quang hi vọng có thể giúp đỡ Nguyệt Nha được phần nào.
Nhưng lúc này trong đầu cậu đột nhiên nhảy ra một dòng chữ.
[Chạm trán với khí vận chi tử, Nguyệt Nha]
Khí vận chi tử là cái gì?
[Là người được thế giới này thiên vị.]
Điều này có gì quan trọng sao?
[ Hiện nay cấp bậc của kí chủ vẫn chưa đủ để mở khóa cốt truyện của thế giới này.]
Hỏi gà đáp vịt. Dạ Quang nghĩ, cậu hơi bất ngờ
nhưng sau đó liền bình tĩnh trở lại, cậu có thể sống lại, thì việc thế giới này có khí vận chi tử hoặc là một quyển sách cũng không đáng ngạc nhiên lắm.
"Tôi là Dạ Quang, rất vui được gặp"
"Tôi là Nguyệt Nha, hân hạnh được gặp cậu, cậu đẹp quá."
"Cậu cũng thế, rất đáng yêu."
Cả hai người trò chuyện mấy câu liền im lặng, chủ yếu là cả hai đều hướng nội cũng không biết nói gì.
Lúc này nếu trong đầu của Dạ Quang bọn người kia cũng thảo luận lên.
[Nhan sắc là chính nghĩa: oa, thật nhiều soái ca, chỉ là bên kia ồn như cái chợ, bên đây không nói liền tưởng là ảnh tĩnh]
[Ta rất bình thường: ta tựa hồ thấy được bản thân ta, chính là rất tưởng nói chuyện lại không biết nói cái gì.]
[Bóng bóng: nhưng lại lại sợ tiếp xúc với người hướng ngoại đúng không, một khi đối diện với họ liền cảm thấy áp lực.]
[Ta rất bình thường: đúng vậy, trời đất yên tĩnh, thiên hạ thái bình, chỉ mong sao thời gian như nước yên lặng chảy, đến chết tự xuống đất khỏi người chôn.]
[Nhan sắc là chính nghĩa: huynh đệ, càng nói càng cảm thấy ngươi không bình thường]
[Ta rất bình thường:... ta rất bình thường.]
[Bong bóng: đúng vậy chỉ là ngươi lười đến muốn chết.]
[Ta rất bình thường: không phủ định, vì thế ta mới tò mò, rốt cuộc một người cuộc sống so với ta thảm hại, vì cái gì mà muốn sống sót. Các ngươi cũng tò mò đi.]
[Nhan sắc là chính nghĩa: chúng ta vẫn còn ở đây, rõ ràng là đáp án.]
[Bong bóng: muốn nhìn cậu, trong vực thẳm giãy dụa liệu có đào ra ánh sáng.]
Dạ Quang không biết vì cái gì, lúc này tựa như lại nhìn thấy. cậu cười khẽ:
"Ta sẽ."
Buổi trình diễn rất nhanh bắt đầu, lúc này đây là biểu diễn tài năng, phía trên có đủ loại biểu diễn. Không những có bắn rap, có đàn dương cầm, tì bà, đàn tranh, thậm chí còn có múa lân muôn hình vạn trạng.
Có một thanh niên tóc nhuộm màu xanh lá, tên Hoạt Náo lí do cậu tới nơi đây rất buồn cười:
"Tôi muốn trở thành người nổi tiếng để khiến em ấy hối hận vì đã cắm sừng tôi." Lời nói nói ra khiến khán giả đều không nhịn được cười. Hóa ra là bạn gái của cậu bởi vì đu idol không quan tâm cậu, cậu tức giận, hai người cãi nhau, rồi chia tay.
Còn có người thẳng thắn nói:
"So với cả đời làm một người bình thường, thì muốn tìm kiếm một khoảng khắc khiến mình trở nên chói lòa, thi không đậu trạng nguyên liền tới thử xem có thể hay không làm thần tượng." Một vị nhìn rất tri thức nói.
Mà bọn họ trình diễn xong liền tới lượt Dạ Quang rồi.
...
"Có thể nhưng không khuyến khích, dựa theo phân tích từ hệ thống, thần tượng kiêm nhảy múa còn có thể chuyển hình thành diễn viên, lựa chọn này bao hàm tất cả vì thế sẽ xuất hiện Debuff."
"Debuff: Tinh thần của ngươi sẽ đắm chìm trong mệt mỏi, thời gian: vĩnh cửu, hiệu lực khi ngươi không ngủ đủ 8 tiếng đồng hồ, ngươi sẽ xuất hiện cảm giác chân tay bị bủn rủn."
"Đồng ý/Không đồng ý."
Dạ Quang nhắm mắt lại một lần nữa mở mắt, cậu đã nhấn vào thần tượng. Mặc dù cậu muốn làm ảnh đế, nhưng nếu nhấn vào ảnh đế cậu sẽ mất mất đi cơ hội cứu bà, thế có sống lại cũng vô dụng.
"Đã xác nhận thần tượng, lộ trình được kích hoạt."
"Debuff kích hoạt."
Dạ Quang lập tức cảm thấy có một cảm giác mệt mỏi lan khắp cơ thể, cậu thiếu chút nữa đứng không vững, đầu hơi choáng váng, cậu cố chống người nhưng vô ích.
Rầm.
Cậu ngã sầm xuống đất, cả người vô lực làm cậu không thể nào đứng lên nổi. Nhưng Dạ Quang nhìn đến trong điện thoại lóe lên tin nhắn, cổ họng cậu đột nhiên như bị nhét vào quả mướp đắng, đắng nghét, lại quá to, khiến cậu không thở nỗi.
"Nợ nhiều thật, mỗi lần nhìn đều muốn tắt thở."
Cậu cười gượng cảm thán, cố gắng mà rướn người lên. Đằng sau lưng đã nhớp nháp mồ hôi, gắng gượng là tốt rồi, làm quen chút là tốt rồi.
Dù sao nợ cũng quá nhiều, không cố gắng có khi ngày mai lại bị chủ nợ siết chết.
"Suy xét đến ước vọng của kí chủ, phòng phát sóng tạm thời đặt tên là: Con đường trở thành ảnh đế."
Phòng phát sóng vừa mở, bởi vì là người mới nên có gói quà đề cử nho nhỏ, vì thế liền có tầm ba người đi vào.
[Nhan sắc là chính nghĩa: Oa, chủ nhà đẹp trai quá oa oa oa]
[Ta rất bình thường: Lại một cái nhan cẩu, lôi đi đi cho ta tới, ha ha]
[Bong bóng: Là ta vào nhầm? Ta nhìn cốt truyện mới đi vào, ta chính là tò mò một người cuộc sống là thảm kịch vì cái gì muốn sống]
[Nhan sắc là chính nghĩa: nói tóm lại ngươi muốn thấy tiểu đáng thương khóc thút thít, tình cờ ta cũng muốn, mỹ nhân khóc thút thít là yêu thích của ta đâu.]
[Bong bóng: như vậy mới đúng, dù sao chúng ta đều không phải là người tốt.]
Quá ồn ào, quá loạn tầm mắt. Dạ Quang thấy trước mặt xuất hiện chằng chịt chữ khiến cậu cảm thấy rất khó chịu.
Biến mất đi.
Trong lòng cậu thầm nghĩ lại không ngờ có thể khiến cái bảng trước mắt biến mất. Dạ Quang ngạc nhiên lại không nghĩ tới bên trong diễn đàn đã nháo nhào lên. Nhưng mà cậu không nghe thấy, không nhìn thấy.
Cậu chăm chú nhìn dãy số 0 dài, kiếp trước cậu rất hận bà vì số nợ này cậu không thể tiếp tục đi học, vì số nợ này cậu cậu giống như thời khắc đều như có cọng dây thắt ở cổ khiến cậu không thể nào thở nỗi, thời thời khắc khắc nơm nớp lo sợ chủ nợ tông bể cửa kéo vào nhà lôi cậu hoặc bà đi.
Hồi nhỏ, cậu không thiếu nghe thấy, người ba cờ bạc của cậu lẩm nhẩm tính toán, không biết bán cậu được bao nhiêu tiền. Mà khi cậu tưởng tất cả sắp kết thúc, nhưng vì bà mềm lòng không muốn người con trai của bà mất đi cánh tay, mà kí vào việc đồng ý nhận lãnh số nợ của ba.
Từ đó, cuộc đời mới vừa thấy được ánh hào quang của cậu liền đã bị dập tắt.
Hắn hận, hắn mất đi tất cả, chỉ vì bà đồng ý kí số nợ này.
"Nó là con ta..."
"Nhưng con cũng là cháu của bà. Bà vì một cánh tay của con bà, mà hi sinh cả cuộc đời cháu bà sao?"
Cậu không nhịn được mà chất vấn, dù không một lời nói nặng nhưng lại khiến người bà trên giường lặng thinh, nước mắt chảy xuống.
"Ta... không có muốn như vậy."
Bà nằm trên giường bệnh, mà hắn vì giận dỗi mà khóc đến thiếp đi. Hắn không có tiền trả nợ, không có tiền đi học, không có tiền cho bà phẫu thuật.
Hắn sinh ra trong vũng bùn không cách nào thoát ra khỏi, mà ở kiếp trước, trong đêm, người bà còn bệnh tật đeo ống thở, trườn người dậy vỗ nhìn hắn. Nước mắt hòa cũng nụ cười:
"Con cũng là cháu ta..."
Như vậy để ta chết đi đi, để ta nhận lấy tất thảy.
Người bà tự rút ống thở, cả cuộc đời chìm trong vũng bùn đến phút cuối đời vì không để cháu trai mình chìm sâu mà tự rút ống thở.
Dạ Quang không hề biết, người bà hắn yêu quý nhất, cứ thế mà lạnh đi, trở thành xác chết bên cạnh hắn.
Nếu ngày đó hắn không nói câu đó, nếu ngày đó hắn có tiền...
Dạ Quang nhìn đồng hồ, từng giây từng phút trôi qua, cậu đấu tranh với nội tâm của chính mình, cuối cùng cậu nói với bà:
"Bà, con đi ra ngoài."
Trên tay của Dạ Quang còn cầm theo tờ áp phích của chương trình Đào tạo idol. Dạ Quang đi đến đó, cậu không cần đăng kí tham gia bởi lẽ cậu đến đây để trả nợ.
Phó đạo diễn là bạn của ba cậu, vì thế cũng bị ba cậu mượn một số tiền rồi trốn biệt tăm. Hơn nữa ba cậu còn sảng khoái lấy cậu gán nợ, phó đạo diễn không còn cách nào chỉ có thể đồng ý.
Dạ Quang đứng ở dưới bục, nhìn chung quanh thí sinh, có người ngồi gần nhau, có người đơn độc lẻ loi giống cậu, cũng có người bên cạnh người đỡ kẻ nâng.
Dạ Quang thoáng lướt qua, mà bọn họ cũng ở nhìn cậu, bởi lẽ cậu khiến bọn họ cảm thấy nguy cơ.
Cậu chỉ cần đứng ở đó liền khiến người không nhịn được mà nhìn cậu chăm chú, cuối cùng là bị hớp hồn bởi nhan sắc ấy.
Gương mặt của thiếu niên như được thần nâng trên tay, tỉ mỉ mà chạm trổ, ngài không dám quá mạnh tay, vì thế gương mặt vẫn còn vẻ non nớt, nhưng nó đã dần dần lộ vẻ trưởng thành, mê người.
Ánh nhìn như là một hồ nước sâu, huyền bí và mơ hồ, đôi môi đỏ mọng luôn có ý cười đọng lại, vừa tinh nghịch lại mang theo vẻ mờ mịt. Nghiêng người liếc mắt cười lại tựa như một vị thần đang lười biếng nhìn xuống.
Hình nhue thiếu niên khát nước vì thế khẽ mân mê môi, lại tựa như một yêu tinh câu dẫn người.
Mị hoặc, lạnh lùng, ôn nhu... ba trạng thái lại có thể cùng lúc xuất hiện trên một người.
Bởi vì lười biếng...
Mọi người nhìn cậu tựa như nhìn kẻ địch mạnh mẽ, khiến cậu cảm thấy buồn cười, cậu không phải đối thủ của bọn họ, cậu ở nơi này chỉ vì muốn tìm cơ hội vớt tiền, tìm kim chủ bao nuôi, sau đó nếu có thể liền gia nhập giới diễn viên.
Vì thế thật sự không cần để ý cậu. Dạ Quang thầm nhủ. Lại dạo mắt một hồi, cậu quyết đoán đến bên cạnh một thiếu niên trông có vẻ nhút nhát xinh đẹp.
"Tôi có thể ngồi ở đây không?"
Trong mắt Nguyệt Nha, trước mắt đột nhiên xuất hiện một người, người nọ ánh mắt mang theo chút u buồn cùng yên tĩnh. Tựa như hồ thu lạnh lẽo trong veo. Khiến cậu nhìn không được mà bị cuốn vào trong đó. Đẹp đến nín thở.
"À... được được, mời ngồi."
Dạ Quang cười cười rồi ngồi bên cạnh, cậu biết người thanh niên niên này. Cậu ấy gọi là Nguyệt Nha, có nghĩa là ánh trăng nhỏ, tính tình đáng yêu nhút nhát.
Kiếp trước cậu ấy xuất đạo tương đối muộn, kiếp này Dạ Quang hi vọng có thể giúp đỡ Nguyệt Nha được phần nào.
Nhưng lúc này trong đầu cậu đột nhiên nhảy ra một dòng chữ.
[Chạm trán với khí vận chi tử, Nguyệt Nha]
Khí vận chi tử là cái gì?
[Là người được thế giới này thiên vị.]
Điều này có gì quan trọng sao?
[ Hiện nay cấp bậc của kí chủ vẫn chưa đủ để mở khóa cốt truyện của thế giới này.]
Hỏi gà đáp vịt. Dạ Quang nghĩ, cậu hơi bất ngờ
nhưng sau đó liền bình tĩnh trở lại, cậu có thể sống lại, thì việc thế giới này có khí vận chi tử hoặc là một quyển sách cũng không đáng ngạc nhiên lắm.
"Tôi là Dạ Quang, rất vui được gặp"
"Tôi là Nguyệt Nha, hân hạnh được gặp cậu, cậu đẹp quá."
"Cậu cũng thế, rất đáng yêu."
Cả hai người trò chuyện mấy câu liền im lặng, chủ yếu là cả hai đều hướng nội cũng không biết nói gì.
Lúc này nếu trong đầu của Dạ Quang bọn người kia cũng thảo luận lên.
[Nhan sắc là chính nghĩa: oa, thật nhiều soái ca, chỉ là bên kia ồn như cái chợ, bên đây không nói liền tưởng là ảnh tĩnh]
[Ta rất bình thường: ta tựa hồ thấy được bản thân ta, chính là rất tưởng nói chuyện lại không biết nói cái gì.]
[Bóng bóng: nhưng lại lại sợ tiếp xúc với người hướng ngoại đúng không, một khi đối diện với họ liền cảm thấy áp lực.]
[Ta rất bình thường: đúng vậy, trời đất yên tĩnh, thiên hạ thái bình, chỉ mong sao thời gian như nước yên lặng chảy, đến chết tự xuống đất khỏi người chôn.]
[Nhan sắc là chính nghĩa: huynh đệ, càng nói càng cảm thấy ngươi không bình thường]
[Ta rất bình thường:... ta rất bình thường.]
[Bong bóng: đúng vậy chỉ là ngươi lười đến muốn chết.]
[Ta rất bình thường: không phủ định, vì thế ta mới tò mò, rốt cuộc một người cuộc sống so với ta thảm hại, vì cái gì mà muốn sống sót. Các ngươi cũng tò mò đi.]
[Nhan sắc là chính nghĩa: chúng ta vẫn còn ở đây, rõ ràng là đáp án.]
[Bong bóng: muốn nhìn cậu, trong vực thẳm giãy dụa liệu có đào ra ánh sáng.]
Dạ Quang không biết vì cái gì, lúc này tựa như lại nhìn thấy. cậu cười khẽ:
"Ta sẽ."
Buổi trình diễn rất nhanh bắt đầu, lúc này đây là biểu diễn tài năng, phía trên có đủ loại biểu diễn. Không những có bắn rap, có đàn dương cầm, tì bà, đàn tranh, thậm chí còn có múa lân muôn hình vạn trạng.
Có một thanh niên tóc nhuộm màu xanh lá, tên Hoạt Náo lí do cậu tới nơi đây rất buồn cười:
"Tôi muốn trở thành người nổi tiếng để khiến em ấy hối hận vì đã cắm sừng tôi." Lời nói nói ra khiến khán giả đều không nhịn được cười. Hóa ra là bạn gái của cậu bởi vì đu idol không quan tâm cậu, cậu tức giận, hai người cãi nhau, rồi chia tay.
Còn có người thẳng thắn nói:
"So với cả đời làm một người bình thường, thì muốn tìm kiếm một khoảng khắc khiến mình trở nên chói lòa, thi không đậu trạng nguyên liền tới thử xem có thể hay không làm thần tượng." Một vị nhìn rất tri thức nói.
Mà bọn họ trình diễn xong liền tới lượt Dạ Quang rồi.
...