Chương 3: Tập 3: Sự ôn nhu của ác ma
Tới lượt bản thân, Dạ Quang không chút nào bối rối, cậu tiến lên bục, cầm lấy micro, đôi mắt lướt qua những người ngồi bên dưới, chất giọng trong trẻo còn hơi tàn của thiếu niên, thanh thoát lại mang theo chút buồn.
"Em xin trình bày bài hát của em, nó tên Lặng."
Nói rồi Dạ Quang cũng không giới thiệu gì thêm, cứ thế mà vào bài hát:
"Đôi mắt mang theo gió lặng của ai
Cuộc đời tựa như cơn sóng thổi
Lơ lửng dập dền
Ta ngơ ngác
Đi thôi
Cuộc đời mang ta đi
Theo sóng buồn dập ngã
Lặng đi...
Khi ta chết, tâm ta tàn
Khi màn đêm dập tắt
Khi trong bóng đêm
ta cùng cái bóng như kẻ điên thủ thỉ
Cùng ai
Mang ta rời đi thế giới khủng khiếp này
Mang ta khỏi sự sợ hãi
Đầu óc ta nặng
Tim ta chết lặng vì đau
Ta sợ hãi
Có ai thì thầm với ta
Chết đi...
Lặng
..."
Dạ Quang bình thản khác, thậm chí cũng không mang theo một chút biểu cảm, bởi lẽ cậu cũng không cho rằng bản thân mình thành công, cũng không cho rằng giọng hát của mình có thể cảm động người khác.
Cậu chỉ đơn giản là hát, bài hát mang theo chút khàn khàn nặng trĩu, lại không biết vì cái gì, cùng một bài hát ở kiếp trước, kiếp này cất lên lời ca, lại khiến tim hắn như thắt lại.
Đau khổ, mệt mỏi...
Hình ảnh cái chết cận kề còn ở trước mặt, máu tươi nhuộm đẫm linh hồn, linh hồn gào lên giãy dụa tuyệt vọng.
"Ta không cam lòng
Ta hận thế giới này
Nếu khi ta chết đi,
liệu linh hồn ta có bay lên nhìn thế giới
liệu xác ta có mục rữa trong đêm
liệu những người chửi ta có trở nên mục nát
ta có thể mắng chửi họ không
ta có thể nguyền rủa họ không
đêm đen ta không cần che giấu ta giả dối
ta không cần giả vờ thiện lương
ác độc đi
giết chết những con người mà ta hận
đâm xuống đi
khiến máu họ chảy dài ra
ta cất tiếng cười khạc điên cuồng
ta cất một tiếng thét gào
aaaaaa
Bức tranh hoang tưởng này
aaaaaa
máu từ trong bụng ta chảy
ta đối với thế giới này
vẽ giọt máu tròn
chấm hết
Lặng đi..."
Dạ Quang cất cao tiếng hát vang, mà nơi giọng hát đột nhiên tắt hẳn. Tiếng hát đứt đi không một chút điềm báo, bài hát kết thúc khi mọi chuyện còn dở dang, mọi người sững sờ.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
2.
3.
4.
=====================================
"Em xin kết thúc phần trình bày của mình."
Dạ Quang không nhận ra giọng nói của mình có chút khó chịu, lại càng không biết đôi mắt của mình có chút đỏ.
Thanh niên gương mặt xinh đẹp, đôi mắt hồng hồng thoạt nhìn có chút mềm mại, lại nhớ tới sự cuồng dã điên cuồng ở trên sân khấu.
Nhịp tim của mọi người không hiểu sao lại đập liên hồi, có lẽ bởi sự tương phản này quá lớn khiến bọn họ bị cuốn hút, phút trước tựa như một phút trước vừa là ác quỷ phút sau liền là cừu con vô hại.
Dạ Quang vừa rời đi thì một người theo sau, người khác lại không dám nói gì khi nhìn thấy hắn ta rời khỏi hiện trường.
Bởi vì người nọ là một trong những nhà đầu tư lớn nhất cho chương trình, số tiền hắn ta đổ vào đây chắc cũng phải trăm tỷ.
Nếu Dạ Quang ở nơi này cũng sẽ không ngạc nhiên khi thấy mặt hắn, bởi lẽ hắn cũng là một trong những người ép Dạ Quang đến bước đường cùng.
Mà giờ phút này, ác quỷ đối với con mồi của hắn có hứng thú. Hắn theo chân Dạ Quang đi vào phòng vệ sinh, liền thấy Dạ Quang đang ngơ ngẩn nhìn bản thân mình trong gương.
Cậu dường như cũng giật mình vì thấy có người khác, nhưng khi thấy đó là hắn thì cơ thể không kiềm chế được mà sợ hãi.
Ác ma. Trịnh Mục.
"Em còn nhớ tôi sao? Điều này khiến tôi rất ngạc nhiên đó."
Dạ Quang cắn môi, trong đầu rất nhiều kí ức đen tối tựa như sóng thân đè nặng trái tim cậu. Cậu cho tới chết cũng không dám quên, cậu kiếp trước như thế thảm hại phần lớn đều nhờ người này ban tặng.
"Không dám quên."
Dạ Quang xoay người, cố khống chế biểu tình của bản thân mà nở nụ cười gượng. Trịnh Mục rất có hứng thú mà nhìn cậu.
"Ồ nói xem em nhớ tôi như thế nào?"
Trịnh Mục bỡn cợt một tay muốn vươn tới chạm vào má cậu nhưng Dạ Quang theo bản năng cơ thể mà đập cái bốp vào tay hắn ta. Tiếng vang lớn đó khiến bản thân Dạ Quang cũng ngẩn người.
"Chậc, tính tình vẫn táo bạo như vậy, em không ngoan một chút, nghe lời một chút được sao? Như vậy tôi sẽ dịu dàng đối với em."
Trịnh Mục cười khổ, bộ dáng thâm tình, nhìn qua trông hắn rất đáng thương nhưng Dạ Quang biết, tất cả đều là giả dối.
Lúc trước cậu cũng bị bộ dáng vô hại này của hắn lừa, hắn bị mẹ khống chế, ép học tập từ bỏ ước mơ. Là cậu động lòng thương, luôn luôn lén lút cùng hắn chơi, sau đó hắn tỏ tình với cậu, cậu cũng đồng ý, hai người quen nhau, mẹ hắn kì thị đồng tính, cũng chán ghét cậu đã khiến đứa con trai trở nên không nghe lời bà.
Vì thế ép Trịnh Mục chia tay, hắn không đồng ý chia tay, khi mẹ Trịnh Mục làm ầm với trường dẫn tới việc cậu bị mất học bổng, bị cô lập.
Cậu chịu không nổi muốn chia tay thì Trịnh Mục lại cố chấp đến điên cuồng, hắn nói...
Ngày cậu tới bên hắn, hắn thấy ánh sáng giữa bóng đêm.
Nếu cậu muốn rời đi, hắn muốn cậu phải cảm nhận những ngày tháng bóng đêm đó.
Cậu cho hắn thấy ánh sáng, nhưng cậu không được quyền tước đoạt nó.
"Dạ Quang, tôi muốn cho em hiểu cảm giác một kẻ mù vừa nhìn thấy ánh sáng lại phải vĩnh viễn sống trong đêm tối. Hắn sẽ trở thành kẻ điên, suốt ngày chỉ đi tìm ánh sáng nó."
"Nhưng tôi không ép em... tôi rất ghét cưỡng ép người khác, tôi chờ ngày em tự nguyện về bên tôi."
Vì thế khoảng thời gian đó đối với Dạ Quang như địa ngục nhưng đối với một công tử như Trịnh Mục thì đây chỉ là một trò chơi vừa yêu vừa hận.
Ác ma vận dụng quyền năng, khiến bóng đêm vì hắn nhảy múa, quấn quýt con mồi.
Cuối cùng Dạ Quang thôi học, vốn dĩ tương lai sáng lạn lại bị đánh vào bùn đất. Chúa biết kiếp trước Dạ Quang nhìn thấy Trịnh Mục ở chương trình còn là nhà đầu tư, tâm tình khó chịu, bứt rứt đến cỡ nào, thiếu điều muốn đâm tường tự vẫn cho xong.
Nhưng ở kiếp trước Trịnh Mục không biết vì cái gì lại không quá làm khó cậu, cũng không chủ động tiếp cận cậu.
Hắn chỉ trong im lặng đưa cậu một tấm danh thiếp và một lời nhắn.
"Tôi luôn chờ ở đây, để cùng em buồn vui nơi vực thẳm, tôi không cho em hi vọng, vì cả cuộc đời của tôi cũng chưa từng nhìn thấy nó."
"Ý anh là gì?" Lúc đó cậu ngơ ngác, cậu chỉ cảm thấy hắn quá kì lạ.
Hắn không trả lời, ánh mắt tự cười giễu:
"Ý của tôi, bản thân tôi cũng không thể hiểu rõ. Nhưng Dạ Quang, em biết không lúc em tuyệt vọng nhất đừng hướng bất kì kẻ nào cầu cứu, bọn họ có thể đều là ác quỷ."
"Bao gồm cả anh sao?"
Hắn bật cười, nụ cười khổ sở.
"Đúng vậy, bao gồm cả tôi."
Hắn vuốt ve tóc cậu, đôi mắt nhìn cậu vô cùng dịu dàng lại cất chứa sự đau khổ ầm ĩ nào đó. Dạ Quang khi đó không hiểu, nhưng sau này khi cậu cầu cứu Trịnh Mục cậu mới biết hắn tàn nhẫn cỡ nào, điên cuồng cỡ nào.
Hắn dùng như đang nói cho cậu.
Năm đó, tôi đã rất kiên nhẫn để mà... không vồ em vào vực thẳm cùng tôi.
Trịnh Mục khi ấy muốn cả thế giới của cậu chỉ còn một mình hắn, vì thế hắn không màng tất cả, dùng chính tay mình hủy hoại danh tiếng của cậu, khiến cậu không nhà để về, nếu không muốn chết chỉ có thể tới phụ thuộc vào hắn
Như vậy cậu sẽ không lo ăn và mặc, vô tư mà chìm trong đêm tối.
Đây là sự ôn nhu của ác ma.
Đây là sự cứu rỗi của ác ma.
Lúc đó hắn nói như thế nào, hắn nói:
"Là chính em từ tìm đến vòng tay của tôi."
Kiếp trước Dạ Quang sợ hãi hắn, nhưng kiếp này Dạ Quang bên ngoài yếu ớt vô hại, bên trong là một kẻ điên, hắn càng không sợ trêu chọc kẻ điên, cậu cũng rất tò mò.
Không biết mèo nào cắn mèo nào.
thằng nào điên hơn thằng nào?
Kiếp này, cậu đã không sợ hắn.
Vì thế Dạ Quang ánh mắt cong lên cười cười, vẻ đẹp mị hoặc hớp hồn nhìn người khác, khiến Trịnh Mục nhìn ngẩn người. Đột nhiên hắn nghe được tiếng xé gió.
"Em xin trình bày bài hát của em, nó tên Lặng."
Nói rồi Dạ Quang cũng không giới thiệu gì thêm, cứ thế mà vào bài hát:
"Đôi mắt mang theo gió lặng của ai
Cuộc đời tựa như cơn sóng thổi
Lơ lửng dập dền
Ta ngơ ngác
Đi thôi
Cuộc đời mang ta đi
Theo sóng buồn dập ngã
Lặng đi...
Khi ta chết, tâm ta tàn
Khi màn đêm dập tắt
Khi trong bóng đêm
ta cùng cái bóng như kẻ điên thủ thỉ
Cùng ai
Mang ta rời đi thế giới khủng khiếp này
Mang ta khỏi sự sợ hãi
Đầu óc ta nặng
Tim ta chết lặng vì đau
Ta sợ hãi
Có ai thì thầm với ta
Chết đi...
Lặng
..."
Dạ Quang bình thản khác, thậm chí cũng không mang theo một chút biểu cảm, bởi lẽ cậu cũng không cho rằng bản thân mình thành công, cũng không cho rằng giọng hát của mình có thể cảm động người khác.
Cậu chỉ đơn giản là hát, bài hát mang theo chút khàn khàn nặng trĩu, lại không biết vì cái gì, cùng một bài hát ở kiếp trước, kiếp này cất lên lời ca, lại khiến tim hắn như thắt lại.
Đau khổ, mệt mỏi...
Hình ảnh cái chết cận kề còn ở trước mặt, máu tươi nhuộm đẫm linh hồn, linh hồn gào lên giãy dụa tuyệt vọng.
"Ta không cam lòng
Ta hận thế giới này
Nếu khi ta chết đi,
liệu linh hồn ta có bay lên nhìn thế giới
liệu xác ta có mục rữa trong đêm
liệu những người chửi ta có trở nên mục nát
ta có thể mắng chửi họ không
ta có thể nguyền rủa họ không
đêm đen ta không cần che giấu ta giả dối
ta không cần giả vờ thiện lương
ác độc đi
giết chết những con người mà ta hận
đâm xuống đi
khiến máu họ chảy dài ra
ta cất tiếng cười khạc điên cuồng
ta cất một tiếng thét gào
aaaaaa
Bức tranh hoang tưởng này
aaaaaa
máu từ trong bụng ta chảy
ta đối với thế giới này
vẽ giọt máu tròn
chấm hết
Lặng đi..."
Dạ Quang cất cao tiếng hát vang, mà nơi giọng hát đột nhiên tắt hẳn. Tiếng hát đứt đi không một chút điềm báo, bài hát kết thúc khi mọi chuyện còn dở dang, mọi người sững sờ.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
2.
3.
4.
=====================================
"Em xin kết thúc phần trình bày của mình."
Dạ Quang không nhận ra giọng nói của mình có chút khó chịu, lại càng không biết đôi mắt của mình có chút đỏ.
Thanh niên gương mặt xinh đẹp, đôi mắt hồng hồng thoạt nhìn có chút mềm mại, lại nhớ tới sự cuồng dã điên cuồng ở trên sân khấu.
Nhịp tim của mọi người không hiểu sao lại đập liên hồi, có lẽ bởi sự tương phản này quá lớn khiến bọn họ bị cuốn hút, phút trước tựa như một phút trước vừa là ác quỷ phút sau liền là cừu con vô hại.
Dạ Quang vừa rời đi thì một người theo sau, người khác lại không dám nói gì khi nhìn thấy hắn ta rời khỏi hiện trường.
Bởi vì người nọ là một trong những nhà đầu tư lớn nhất cho chương trình, số tiền hắn ta đổ vào đây chắc cũng phải trăm tỷ.
Nếu Dạ Quang ở nơi này cũng sẽ không ngạc nhiên khi thấy mặt hắn, bởi lẽ hắn cũng là một trong những người ép Dạ Quang đến bước đường cùng.
Mà giờ phút này, ác quỷ đối với con mồi của hắn có hứng thú. Hắn theo chân Dạ Quang đi vào phòng vệ sinh, liền thấy Dạ Quang đang ngơ ngẩn nhìn bản thân mình trong gương.
Cậu dường như cũng giật mình vì thấy có người khác, nhưng khi thấy đó là hắn thì cơ thể không kiềm chế được mà sợ hãi.
Ác ma. Trịnh Mục.
"Em còn nhớ tôi sao? Điều này khiến tôi rất ngạc nhiên đó."
Dạ Quang cắn môi, trong đầu rất nhiều kí ức đen tối tựa như sóng thân đè nặng trái tim cậu. Cậu cho tới chết cũng không dám quên, cậu kiếp trước như thế thảm hại phần lớn đều nhờ người này ban tặng.
"Không dám quên."
Dạ Quang xoay người, cố khống chế biểu tình của bản thân mà nở nụ cười gượng. Trịnh Mục rất có hứng thú mà nhìn cậu.
"Ồ nói xem em nhớ tôi như thế nào?"
Trịnh Mục bỡn cợt một tay muốn vươn tới chạm vào má cậu nhưng Dạ Quang theo bản năng cơ thể mà đập cái bốp vào tay hắn ta. Tiếng vang lớn đó khiến bản thân Dạ Quang cũng ngẩn người.
"Chậc, tính tình vẫn táo bạo như vậy, em không ngoan một chút, nghe lời một chút được sao? Như vậy tôi sẽ dịu dàng đối với em."
Trịnh Mục cười khổ, bộ dáng thâm tình, nhìn qua trông hắn rất đáng thương nhưng Dạ Quang biết, tất cả đều là giả dối.
Lúc trước cậu cũng bị bộ dáng vô hại này của hắn lừa, hắn bị mẹ khống chế, ép học tập từ bỏ ước mơ. Là cậu động lòng thương, luôn luôn lén lút cùng hắn chơi, sau đó hắn tỏ tình với cậu, cậu cũng đồng ý, hai người quen nhau, mẹ hắn kì thị đồng tính, cũng chán ghét cậu đã khiến đứa con trai trở nên không nghe lời bà.
Vì thế ép Trịnh Mục chia tay, hắn không đồng ý chia tay, khi mẹ Trịnh Mục làm ầm với trường dẫn tới việc cậu bị mất học bổng, bị cô lập.
Cậu chịu không nổi muốn chia tay thì Trịnh Mục lại cố chấp đến điên cuồng, hắn nói...
Ngày cậu tới bên hắn, hắn thấy ánh sáng giữa bóng đêm.
Nếu cậu muốn rời đi, hắn muốn cậu phải cảm nhận những ngày tháng bóng đêm đó.
Cậu cho hắn thấy ánh sáng, nhưng cậu không được quyền tước đoạt nó.
"Dạ Quang, tôi muốn cho em hiểu cảm giác một kẻ mù vừa nhìn thấy ánh sáng lại phải vĩnh viễn sống trong đêm tối. Hắn sẽ trở thành kẻ điên, suốt ngày chỉ đi tìm ánh sáng nó."
"Nhưng tôi không ép em... tôi rất ghét cưỡng ép người khác, tôi chờ ngày em tự nguyện về bên tôi."
Vì thế khoảng thời gian đó đối với Dạ Quang như địa ngục nhưng đối với một công tử như Trịnh Mục thì đây chỉ là một trò chơi vừa yêu vừa hận.
Ác ma vận dụng quyền năng, khiến bóng đêm vì hắn nhảy múa, quấn quýt con mồi.
Cuối cùng Dạ Quang thôi học, vốn dĩ tương lai sáng lạn lại bị đánh vào bùn đất. Chúa biết kiếp trước Dạ Quang nhìn thấy Trịnh Mục ở chương trình còn là nhà đầu tư, tâm tình khó chịu, bứt rứt đến cỡ nào, thiếu điều muốn đâm tường tự vẫn cho xong.
Nhưng ở kiếp trước Trịnh Mục không biết vì cái gì lại không quá làm khó cậu, cũng không chủ động tiếp cận cậu.
Hắn chỉ trong im lặng đưa cậu một tấm danh thiếp và một lời nhắn.
"Tôi luôn chờ ở đây, để cùng em buồn vui nơi vực thẳm, tôi không cho em hi vọng, vì cả cuộc đời của tôi cũng chưa từng nhìn thấy nó."
"Ý anh là gì?" Lúc đó cậu ngơ ngác, cậu chỉ cảm thấy hắn quá kì lạ.
Hắn không trả lời, ánh mắt tự cười giễu:
"Ý của tôi, bản thân tôi cũng không thể hiểu rõ. Nhưng Dạ Quang, em biết không lúc em tuyệt vọng nhất đừng hướng bất kì kẻ nào cầu cứu, bọn họ có thể đều là ác quỷ."
"Bao gồm cả anh sao?"
Hắn bật cười, nụ cười khổ sở.
"Đúng vậy, bao gồm cả tôi."
Hắn vuốt ve tóc cậu, đôi mắt nhìn cậu vô cùng dịu dàng lại cất chứa sự đau khổ ầm ĩ nào đó. Dạ Quang khi đó không hiểu, nhưng sau này khi cậu cầu cứu Trịnh Mục cậu mới biết hắn tàn nhẫn cỡ nào, điên cuồng cỡ nào.
Hắn dùng như đang nói cho cậu.
Năm đó, tôi đã rất kiên nhẫn để mà... không vồ em vào vực thẳm cùng tôi.
Trịnh Mục khi ấy muốn cả thế giới của cậu chỉ còn một mình hắn, vì thế hắn không màng tất cả, dùng chính tay mình hủy hoại danh tiếng của cậu, khiến cậu không nhà để về, nếu không muốn chết chỉ có thể tới phụ thuộc vào hắn
Như vậy cậu sẽ không lo ăn và mặc, vô tư mà chìm trong đêm tối.
Đây là sự ôn nhu của ác ma.
Đây là sự cứu rỗi của ác ma.
Lúc đó hắn nói như thế nào, hắn nói:
"Là chính em từ tìm đến vòng tay của tôi."
Kiếp trước Dạ Quang sợ hãi hắn, nhưng kiếp này Dạ Quang bên ngoài yếu ớt vô hại, bên trong là một kẻ điên, hắn càng không sợ trêu chọc kẻ điên, cậu cũng rất tò mò.
Không biết mèo nào cắn mèo nào.
thằng nào điên hơn thằng nào?
Kiếp này, cậu đã không sợ hắn.
Vì thế Dạ Quang ánh mắt cong lên cười cười, vẻ đẹp mị hoặc hớp hồn nhìn người khác, khiến Trịnh Mục nhìn ngẩn người. Đột nhiên hắn nghe được tiếng xé gió.