Chương 4: Tập 4: Em biết... tôi điên mà
Dạ Quang tay tay vung lên cho Trịnh Mục một cái tát, lực tay tạo ra cả tiếng xé gió, dĩ nhiên cái tát cũng không nhẹ.
"Em dám đánh tôi?"
Trịnh Mục đôi mắt trở nên nguy hiểm, tựa như một con dã thú bị đánh thức, muốn xé nát con mồi trước mắt. Ánh mắt của hắn như đêm đen khiến người sợ hãi lại không nhịn được mà muốn tiến vào tầm mắt nguy hiểm ấy.
Nhưng Dạ Quang không sợ, kiếp trước cậu đã sợ hãi đủ rồi.
"Anh không phải hỏi tôi có nhớ anh không sao? Anh quý hóa quá mà, anh bắt nạt tôi cả năm cấp 3, thiếu chút nữa khiến tôi nhảy lầu tự sát. Hiện tại tôi chỉ mới cho anh một cái tát, anh liền cảm thấy đau sao?"
Dạ Quang khóe môi nhếch lên cười khẩy, trong mắt tràn đầy châm chọc.
"Dạ Quang... em biết, tôi điên mà."
Trịnh Mục thậm chí cũng không thèm giả dạng một chút, hắn vươn tay, muốn nắm lấy tay của Dạ Quang, Dạ Quang không khách sáo lại cho hắn một cái tát.
Mặt hắn hai bên đều đỏ nhưng hắn vẫn cứ ngây ngô cười.
"Em biết không, dù em có giết tôi, tôi cũng rất cao hứng. Bàn tay em nhiễm máu của tôi, linh hồn em sợ hãi khi thấy tôi..."
"Tôi nghe tiếng ca của em, tôi như thấy được tương lai của đôi ta. Nhưng mà..."
"Dạ Quang à... tôi không nỡ giết em, vì thế ngày nào đó, em giết chết tôi nhé."
"Tài sản của tôi, tất cả đều là của em."
Dạ Quang cảm thấy bụng lại lợn cợn lên, cậu cảm thấy kinh tởm tột độ.
Sai lầm nhất của cuộc đời cậu, là mắt mù thế nhưng chọc phải một con ác ma.
Đem ánh sáng cho ác ma
Đem ma túy cho kẻ nghiện
Quấn lấy không buông
"Cút đi." Dạ Quang gằn từng chữ, muốn bỏ đi, lại bị Trịnh Mục nắm lấy một tay của cậu. Dạ Quang mím môi quay đầu lại muốn cho Trịnh Mục một cái tát nhưng bị chặn lại.
"Em còn muốn tham gia tiết mục, em không lấy lòng tôi sao? Một câu ngon ngọt của em khiến tôi vui em có thể đổi lấy rất nhiều ích lợi."
Dạ Quang nghe hắn nói thì phẫn nộ:
" Anh cút đi cho tôi nhờ, chương trình này tôi không ở lại nữa."
"Em nghĩ em muốn đi là đi, tôi nhớ số tiền bồi thường hợp đồng cũng không nhỏ."
Trịnh Mục trần thuật sự thật, có thể nói trừ việc tam quan lệch lạc thì trí thông minh ngừng ở mức bình thường.
Dạ Quang tựa như bị điểm huyệt mà nghẹn đến mức mặt đỏ, cậu phẫn nộ lại không thể phát ra, rốt cuộc vẫn hất tay hắn ra, cao ngạo tức giận mà nói:
"Không cần anh quản!"
Nói rồi sải bước chân rời đi, bước chân rất nhanh tựa như vừa tức giận vừa muốn bỏ chạy. Trịnh Mục cảm thấy trong máu tựa như sôi sùng sục, hứng thú chinh phục dường như đạt đến đỉnh.
Nhưng hắn không vội, hắn trước nay là một thợ săn đủ tư cách.
Dạ Quang trở lại chỗ thở phào một hơi, cùng Trịnh Mục diễn trò tình tình ái ái, dây mơ rễ má khiến hắn cả người nổi cả da gà.
Hắn chán ghét cái cặp mắt nhìn cao thượng kia, hận đến mức chỉ muốn khoét nó ra.
Cùng thiểu năng nói chuyện, mỗi lời Trịnh Mục nói ra trong mắt của Dạ Quang tựa như có mùi nước cống ập vào mặt hôi thối không tả nỗi.
Không cùng tam quan, nói chuyện cũng cảm thấy khó thở.
[Ta rất bình thường: nói thật ta cũng cảm thấy rất kinh tởm, thời đại nào rồi còn một thói tổng tài diễn xuất như vậy.]
[Nhan sắc là chính nghĩa:Dù rất đẹp trai nhưng đính chính một chút, ta không thích đầu óc có bệnh.]
[Bong bóng: Cũng không thích, nhìn hết muốn ăn.]
[Thịnh thế mỹ nhan: cảm giác này ta hiểu, thiểu năng không thể giao lưu, chủ nhà cẩn thận bị lây bệnh]
Dạ Quang cũng vô cùng tán đồng ý kiến này, rõ ràng trời nóng chan chan, hắn trên người lại nổi từng lớp da gà.
Hắn xoa xoa cổ tay, nơi đó bị Trịnh Mục chạm vào, chết tiệt, cảm thấy quá kinh tởm. Hắn muốn xoa cổ tay, lại cảm thấy chạm vào càng khó chịu, có chút đứng ngồi không yên.
Trịnh Mục thì bình thản ung dung mà tiến vào, tiếp theo là vòng công bố kết quả, không biết hắn nói cái gì, rõ ràng kiếp này phần trình bày của Dạ Quang tương đối xuất sắc nhưng vẫn bị xếp vào F ban.
Dạ Quang không chút nào ngoài ý muốn, hắn thậm chí cũng không nhận ra bài hát của mình so kiếp trước càng rung động lòng người.
Thiếu niên khi biết kết quả cũng không náo loạn, mà mang theo nột loại lười biếng, ngón tay xoắn xoắn lọn tóc tùy ý mà dựa vào tường.
Lớp F mà thôi, không phải chuyện gì lớn.
Nhưng hiển nhiên những người khác không cho là vậy, theo thứ tự A B C D E F.
Lớp A và B không những chứng minh thực lực xuất sắc, cơ hội có được màn ảnh cũng nhiều đồng thời đãi ngộ cũng khá.
Lớp C D thì giảm tỉ lệ bị loại bỏ khỏi chương trình, đãi ngộ bình thường. Lớp E F như ngồi trên đống lửa.
"Thứ hạng vòng loại mà thôi, sẽ luôn luôn thay đổi, mọi người đừng lo lắng quá." Nguyệt Nha thiện lương mà an ủi mọi người, cậu được phân vào lớp C không cao không thấp.
Mà được phân vào lớp A, Yến Thanh cười xì:
"Kẻ yếu ôm nhau cho nhau an ủi đấy hở, thoạt nhìn run lẩy bẩy giống thỏ con, có thời gian ở đây an ủi nhau còn không bằng đi tập luyện."
Lời hắn nói tức khắc đưa tới nhiều người nhìn chăm chú, hắn lại không chút nào để ý, tựa như con mèo hoàng gia cao ngạo mà bước đi, vào căn phòng mình được phân đóng sập của lại.
Lại nói quy tắc phân phòng ở nơi này, lớp A được phòng đơn, lớp B được phòng đôi, lớp C là phòng bốn người, lớp D là 6 người, lớp E là 8 người.
Lớp F kinh khủng nhất 10 người, còn không có giường, cái nệm mỏng như cánh ve, diện tích cho mỗi người chỉ có một đường thẳng, chỗ nằm như cái quan tài, kín kẻ ngay cả vươn tay giơ tay đều khó.
Căn phòng tầng tầng đầy bụi hiển nhiên chưa từng quét dọn, tiếng oán than đầy đất. Dạ Quang yên lặng mà thu thập khu vực của mình lại không ngờ đột nhiên bị đẩy một cái, khiến hắn nhào người ra trước.
Dạ Quang kiếp trước lăn lộn rất lâu, bản năng chiến đấu khiến hắn một tay liền nắm lấy cái tay kia kéo ra trước, người nọ không ngờ hắn bị kéo ngược, bị đẩy ra trước, mà Dạ Quang một cái xoay giữ đà khiến người nọ ngã xuống đất, chính mình tuy cũng bị trượt chân ngã theo nhưng vừa lúc ngồi trên người người nọ.
Rầm một tiếng!
"CỐ DẠ QUANG!"
Người nọ gầm lên đầy tức giận, thiếu niên xinh đẹp móc móc lỗ tai, thanh âm mềm mại mà ngọt ngào nhưng tức chết người không đền mạng:
"Tiểu xấu xí nào đó kêu ba ba?"
Mọi người lập tức chú ý tới, lúc này Cố Dạ Quang nhìn nhìn người bị hắn đè dưới thân, mặt mũi cũng tạm được, có thể nói có gan tham gia chương trình thì không có ai gọi là xấu nhưng Dạ Quang thực sự không hiểu, nhan sắc tạm được thế này nhưng cũng đi thi chương trình thần tượng.
Hơn nữa bị phân vào F lớp, có nghĩa là cũng không có tài nghệ gì đáng kể, như vậy không phải nên bo bo giữ mình, cẩn thận hành sự sao, vì cái gì kiếm chuyện với hắn.
Dạ Quang không nhớ kiếp trước mình bị người khác kiếm chuyện, trên mặt cũng hiện hoài nghi, thoạt nhìn qua ngây thơ mờ mịt rất đáng yêu lại khiến đám người này nghiến răng nghiến lợi.
"Mày nói ai xấu xí! Có tin tao đánh mày không?"
Dạ Quang hoàn toàn không sợ hắn, mặt mày mang theo cười, giọng nói bình thản:
"Tôi không có chỉ tên gọi họ anh, này là anh tự thừa nhận, lại nói anh vì cái gì đẩy tôi!"
"Ai... ai nói tao đẩy mày, phòng đông quá nên tao đụng mày một cái, mày liền..."
Nói rồi cúi đầu tỏ vẻ ủy khuất, Dạ Quang gặp qua sóng to gió lớn, cũng gặp qua nhiều nam trà xanh, nhưng xấu xí còn không tự biết nam tra xanh vẫn là hiếm thấy.
"Em dám đánh tôi?"
Trịnh Mục đôi mắt trở nên nguy hiểm, tựa như một con dã thú bị đánh thức, muốn xé nát con mồi trước mắt. Ánh mắt của hắn như đêm đen khiến người sợ hãi lại không nhịn được mà muốn tiến vào tầm mắt nguy hiểm ấy.
Nhưng Dạ Quang không sợ, kiếp trước cậu đã sợ hãi đủ rồi.
"Anh không phải hỏi tôi có nhớ anh không sao? Anh quý hóa quá mà, anh bắt nạt tôi cả năm cấp 3, thiếu chút nữa khiến tôi nhảy lầu tự sát. Hiện tại tôi chỉ mới cho anh một cái tát, anh liền cảm thấy đau sao?"
Dạ Quang khóe môi nhếch lên cười khẩy, trong mắt tràn đầy châm chọc.
"Dạ Quang... em biết, tôi điên mà."
Trịnh Mục thậm chí cũng không thèm giả dạng một chút, hắn vươn tay, muốn nắm lấy tay của Dạ Quang, Dạ Quang không khách sáo lại cho hắn một cái tát.
Mặt hắn hai bên đều đỏ nhưng hắn vẫn cứ ngây ngô cười.
"Em biết không, dù em có giết tôi, tôi cũng rất cao hứng. Bàn tay em nhiễm máu của tôi, linh hồn em sợ hãi khi thấy tôi..."
"Tôi nghe tiếng ca của em, tôi như thấy được tương lai của đôi ta. Nhưng mà..."
"Dạ Quang à... tôi không nỡ giết em, vì thế ngày nào đó, em giết chết tôi nhé."
"Tài sản của tôi, tất cả đều là của em."
Dạ Quang cảm thấy bụng lại lợn cợn lên, cậu cảm thấy kinh tởm tột độ.
Sai lầm nhất của cuộc đời cậu, là mắt mù thế nhưng chọc phải một con ác ma.
Đem ánh sáng cho ác ma
Đem ma túy cho kẻ nghiện
Quấn lấy không buông
"Cút đi." Dạ Quang gằn từng chữ, muốn bỏ đi, lại bị Trịnh Mục nắm lấy một tay của cậu. Dạ Quang mím môi quay đầu lại muốn cho Trịnh Mục một cái tát nhưng bị chặn lại.
"Em còn muốn tham gia tiết mục, em không lấy lòng tôi sao? Một câu ngon ngọt của em khiến tôi vui em có thể đổi lấy rất nhiều ích lợi."
Dạ Quang nghe hắn nói thì phẫn nộ:
" Anh cút đi cho tôi nhờ, chương trình này tôi không ở lại nữa."
"Em nghĩ em muốn đi là đi, tôi nhớ số tiền bồi thường hợp đồng cũng không nhỏ."
Trịnh Mục trần thuật sự thật, có thể nói trừ việc tam quan lệch lạc thì trí thông minh ngừng ở mức bình thường.
Dạ Quang tựa như bị điểm huyệt mà nghẹn đến mức mặt đỏ, cậu phẫn nộ lại không thể phát ra, rốt cuộc vẫn hất tay hắn ra, cao ngạo tức giận mà nói:
"Không cần anh quản!"
Nói rồi sải bước chân rời đi, bước chân rất nhanh tựa như vừa tức giận vừa muốn bỏ chạy. Trịnh Mục cảm thấy trong máu tựa như sôi sùng sục, hứng thú chinh phục dường như đạt đến đỉnh.
Nhưng hắn không vội, hắn trước nay là một thợ săn đủ tư cách.
Dạ Quang trở lại chỗ thở phào một hơi, cùng Trịnh Mục diễn trò tình tình ái ái, dây mơ rễ má khiến hắn cả người nổi cả da gà.
Hắn chán ghét cái cặp mắt nhìn cao thượng kia, hận đến mức chỉ muốn khoét nó ra.
Cùng thiểu năng nói chuyện, mỗi lời Trịnh Mục nói ra trong mắt của Dạ Quang tựa như có mùi nước cống ập vào mặt hôi thối không tả nỗi.
Không cùng tam quan, nói chuyện cũng cảm thấy khó thở.
[Ta rất bình thường: nói thật ta cũng cảm thấy rất kinh tởm, thời đại nào rồi còn một thói tổng tài diễn xuất như vậy.]
[Nhan sắc là chính nghĩa:Dù rất đẹp trai nhưng đính chính một chút, ta không thích đầu óc có bệnh.]
[Bong bóng: Cũng không thích, nhìn hết muốn ăn.]
[Thịnh thế mỹ nhan: cảm giác này ta hiểu, thiểu năng không thể giao lưu, chủ nhà cẩn thận bị lây bệnh]
Dạ Quang cũng vô cùng tán đồng ý kiến này, rõ ràng trời nóng chan chan, hắn trên người lại nổi từng lớp da gà.
Hắn xoa xoa cổ tay, nơi đó bị Trịnh Mục chạm vào, chết tiệt, cảm thấy quá kinh tởm. Hắn muốn xoa cổ tay, lại cảm thấy chạm vào càng khó chịu, có chút đứng ngồi không yên.
Trịnh Mục thì bình thản ung dung mà tiến vào, tiếp theo là vòng công bố kết quả, không biết hắn nói cái gì, rõ ràng kiếp này phần trình bày của Dạ Quang tương đối xuất sắc nhưng vẫn bị xếp vào F ban.
Dạ Quang không chút nào ngoài ý muốn, hắn thậm chí cũng không nhận ra bài hát của mình so kiếp trước càng rung động lòng người.
Thiếu niên khi biết kết quả cũng không náo loạn, mà mang theo nột loại lười biếng, ngón tay xoắn xoắn lọn tóc tùy ý mà dựa vào tường.
Lớp F mà thôi, không phải chuyện gì lớn.
Nhưng hiển nhiên những người khác không cho là vậy, theo thứ tự A B C D E F.
Lớp A và B không những chứng minh thực lực xuất sắc, cơ hội có được màn ảnh cũng nhiều đồng thời đãi ngộ cũng khá.
Lớp C D thì giảm tỉ lệ bị loại bỏ khỏi chương trình, đãi ngộ bình thường. Lớp E F như ngồi trên đống lửa.
"Thứ hạng vòng loại mà thôi, sẽ luôn luôn thay đổi, mọi người đừng lo lắng quá." Nguyệt Nha thiện lương mà an ủi mọi người, cậu được phân vào lớp C không cao không thấp.
Mà được phân vào lớp A, Yến Thanh cười xì:
"Kẻ yếu ôm nhau cho nhau an ủi đấy hở, thoạt nhìn run lẩy bẩy giống thỏ con, có thời gian ở đây an ủi nhau còn không bằng đi tập luyện."
Lời hắn nói tức khắc đưa tới nhiều người nhìn chăm chú, hắn lại không chút nào để ý, tựa như con mèo hoàng gia cao ngạo mà bước đi, vào căn phòng mình được phân đóng sập của lại.
Lại nói quy tắc phân phòng ở nơi này, lớp A được phòng đơn, lớp B được phòng đôi, lớp C là phòng bốn người, lớp D là 6 người, lớp E là 8 người.
Lớp F kinh khủng nhất 10 người, còn không có giường, cái nệm mỏng như cánh ve, diện tích cho mỗi người chỉ có một đường thẳng, chỗ nằm như cái quan tài, kín kẻ ngay cả vươn tay giơ tay đều khó.
Căn phòng tầng tầng đầy bụi hiển nhiên chưa từng quét dọn, tiếng oán than đầy đất. Dạ Quang yên lặng mà thu thập khu vực của mình lại không ngờ đột nhiên bị đẩy một cái, khiến hắn nhào người ra trước.
Dạ Quang kiếp trước lăn lộn rất lâu, bản năng chiến đấu khiến hắn một tay liền nắm lấy cái tay kia kéo ra trước, người nọ không ngờ hắn bị kéo ngược, bị đẩy ra trước, mà Dạ Quang một cái xoay giữ đà khiến người nọ ngã xuống đất, chính mình tuy cũng bị trượt chân ngã theo nhưng vừa lúc ngồi trên người người nọ.
Rầm một tiếng!
"CỐ DẠ QUANG!"
Người nọ gầm lên đầy tức giận, thiếu niên xinh đẹp móc móc lỗ tai, thanh âm mềm mại mà ngọt ngào nhưng tức chết người không đền mạng:
"Tiểu xấu xí nào đó kêu ba ba?"
Mọi người lập tức chú ý tới, lúc này Cố Dạ Quang nhìn nhìn người bị hắn đè dưới thân, mặt mũi cũng tạm được, có thể nói có gan tham gia chương trình thì không có ai gọi là xấu nhưng Dạ Quang thực sự không hiểu, nhan sắc tạm được thế này nhưng cũng đi thi chương trình thần tượng.
Hơn nữa bị phân vào F lớp, có nghĩa là cũng không có tài nghệ gì đáng kể, như vậy không phải nên bo bo giữ mình, cẩn thận hành sự sao, vì cái gì kiếm chuyện với hắn.
Dạ Quang không nhớ kiếp trước mình bị người khác kiếm chuyện, trên mặt cũng hiện hoài nghi, thoạt nhìn qua ngây thơ mờ mịt rất đáng yêu lại khiến đám người này nghiến răng nghiến lợi.
"Mày nói ai xấu xí! Có tin tao đánh mày không?"
Dạ Quang hoàn toàn không sợ hắn, mặt mày mang theo cười, giọng nói bình thản:
"Tôi không có chỉ tên gọi họ anh, này là anh tự thừa nhận, lại nói anh vì cái gì đẩy tôi!"
"Ai... ai nói tao đẩy mày, phòng đông quá nên tao đụng mày một cái, mày liền..."
Nói rồi cúi đầu tỏ vẻ ủy khuất, Dạ Quang gặp qua sóng to gió lớn, cũng gặp qua nhiều nam trà xanh, nhưng xấu xí còn không tự biết nam tra xanh vẫn là hiếm thấy.