Chương 32: Chỉ hôn một cái (18+)
Yến Thanh hoàn toàn không biết tin tức, cũng không ai nói với hắn. Dạ Quang cũng không nếu xem xem thì đó chỉ là bình luận toxic. Chỉ là cậu lựa chọn đối diện với camera trực diện nói
“Yến Thanh với tôi chỉ là bạn, hơn nữa thời buổi này còn có người kì thị đồng tính à?”
Dạ Quang mấy ngày nay rất phiền, nào là chuyện của Triệu Hồng rồi Yến Thanh, sắp tới ngày trình diễn rồi mà bọn họ vì những chuyện này mà vẫn chưa nhuần nhuyễn.
“Phải giàu sức sống hơn, đây là bài hát về chủ đề thanh xuân đấy.”
Mọi người gục xuống thở hồng hộc, còn có một số vị thiếu gia công tử nào đó đến đây để trải nghiệm mệt quá liền nghỉ ngơi dù cho cậu nói thế nào cũng không động đậy tay chân.
Nhưng cậu để ý đôi khi Triệu Hồng lườm người đó lại khiến bọn họ sợ hãi, cậu cũng có hỏi Triệu Hồng nhưng hắn chỉ cười ngu ngơ vô tội.
“Chúng ta thực sự có thể giành chiến thắng sao?”
Yến Thanh nản lòng hỏi, hắn tự tin về bản thân mình nhưng với đội nhóm hắn hoàn toàn không có chút niềm tin nào cả.
“chúng ta sẽ chiến thắng” Dạ Quang khẳng định, Yến Thanh vẫn rầu rĩ, Nhã Văn thì lạc quan hơn.
“Cứ thử tin tưởng bản thân đi. dù sao Dạ Quang không bao giờ lừa ai bao giờ, đúng không?”
Nhã Văn chớp mắt, ra hiệu với Dạ Quang
“Đúng vậy.” Dạ Quang buồn cười bọn họ đập tay với nhau, chỉ trừ bọn người ngồi bệt ở trong góc nhìn bọn họ cười mỉa đầy khinh bỉ.
“Để tôi xem không có chúng tôi mấy người làm sao hoàn thành bài nhạc.”
Dạ Quang cười mỉa trong lòng, có lẽ mấy má quên, chưa bao giờ nhảy múa trên sân khấu là yêu cầu nhiều người hết á.
Thiếu mấy người phần nhạc nhiều hơn, ống kính nhiều hơn, tụi tôi mừng muốn chết. Nhưng mà vấn đề là làm sao để đẩy cái đám này ra khỏi mới được.
Dạ Quang không nói cho đạo diễn, đạo diễn không quan tâm thứ hạng của bọn họ, hắn càng hi vọng càng loạn càng tốt.
Nhưng Dạ Quang không muốn Yến Thanh thất vọng, cậu càng nghĩ càng rối. Triệu Hồng đột nhiên cười:
“Sao anh không nhờ em hả?”
“Nhờ cậu?”
Dạ Quang trợn tròn mắt, Triệu Hồng cười hì hì cúi đầu nói:
“Em biết anh nhận ra được, bọn họ sợ em. Sao anh lại không nhờ em chứ?”
Dạ Quang ngẫm nghĩ một lút sau do dự trả lời:
“Chắc là do tôi cũng sợ cậu? Sợ cậu nổi điên.”
“Anh làm em buồn quá à. Em điên sẵn rồi cần gì sợ em nổi điên cơ chứ.”
Dạ Quang hạn hán lời cảm thấy đau đầu nói:
“Được rồi tôi sợ cậu lên cơn nữa điên, tối không ngủ đi nhảy lầu.”
“Anh lo cho em sao?”
dcm đây là trọng điểm ư? Nhưng mà đang cần nhờ người ta.
“Đúng rồi lo cho mày đấy.” Dạ Quang phát bực nhưng Triệu Hồng cười tí tởn.
“Anh làm em vui quá, nhưng em vui là một chuyện, anh nhờ em phải trả công cho em là một chuyện.”
Nên nói như thế nào về cặp mắt sáng lóng lánh như vì sao của Triệu Hồng rõ ràng đang muốn làm một chuyện rất đồi bại nhưng mà ánh mắt lại rất ngây thơ khiến con mồi mất cảnh giác.
“Cậu muốn gì?”
“Anh à, hôn em đi.”
“Triệu Hồng, cậu điên rồi, đang trong chương trình.”
“Yên tâm em vặn cổ mấy cái camera hết rồi không còn cái nào đâu anh.”
Chuẩn bị chu đáo thật đấy.
“Cậu chắn chắn là không còn cái nào?”
dạ Quang do dự, Triệu Hồng đắc ý nói.
“Em chắc chắn là không còn cái nào, còn cái nào em vặn cổ xuống cho anh coi.”
Cũng không cần phải như thế, Dạ Quang vẫn còn chút sợ hãi nhưng Triệu Hồng đã tiên hạ thủ vi cường mà trường người tới.
“Chỉ hôn một chút thôi đấy.”
Triệu Hồng cười hì hì, bàn tay ôm lấy đằng sau lưng Dạ Quang đôi môi đỏ xinh đẹp rướn tới, môi chạm môi như xẹt qua dòng điện Dạ Quang lập tức muốn rút ra, nhưng đột nhiên bị ghì lại, hơi thở giao nhau cái lưỡi dần trườn vào.
Ưm… ưm Dạ Quang muốn phản kháng, cái lưỡi tựa như một con rắn mềm mại, lại như coi khoang miệng là nơi giao hoan, công thành đoạt đất, nước miếng chảy vào môi răng, cắm vào vòm họng, quấn lấy cái nứu lưỡi không rời, nơi đó nhảy cảm vô cùng, run lên lẩy bẩy.
Ưm.
Nữu lưỡi ở phía sâu lẻ loi, lại bị coi như điểm hứng mà vuốt kéo liên tục, vòm họng mềm mại vì thiếu oxy mà thắt chặt lại, cái lưỡi lại trườn sâu trườn sâu vào.
Ở nơi sâu nhất khoang miệng mà đâm chọt. Hắn nâng đầu cậu lên cao, để lưỡi vào càng sâu, dường như muốn xuống tới cổ họng lại không thể đâm tới, cứ thế mà mềm mại thọc ra thọc vào vờn quanh mép cổ họng.
Khó thở quá, không thể thở được, gương mặt cũng dần dần trở nên ửng hồng, phía dưới bị kích thích nổi lên phản ứng.
“Yến Thanh với tôi chỉ là bạn, hơn nữa thời buổi này còn có người kì thị đồng tính à?”
Dạ Quang mấy ngày nay rất phiền, nào là chuyện của Triệu Hồng rồi Yến Thanh, sắp tới ngày trình diễn rồi mà bọn họ vì những chuyện này mà vẫn chưa nhuần nhuyễn.
“Phải giàu sức sống hơn, đây là bài hát về chủ đề thanh xuân đấy.”
Mọi người gục xuống thở hồng hộc, còn có một số vị thiếu gia công tử nào đó đến đây để trải nghiệm mệt quá liền nghỉ ngơi dù cho cậu nói thế nào cũng không động đậy tay chân.
Nhưng cậu để ý đôi khi Triệu Hồng lườm người đó lại khiến bọn họ sợ hãi, cậu cũng có hỏi Triệu Hồng nhưng hắn chỉ cười ngu ngơ vô tội.
“Chúng ta thực sự có thể giành chiến thắng sao?”
Yến Thanh nản lòng hỏi, hắn tự tin về bản thân mình nhưng với đội nhóm hắn hoàn toàn không có chút niềm tin nào cả.
“chúng ta sẽ chiến thắng” Dạ Quang khẳng định, Yến Thanh vẫn rầu rĩ, Nhã Văn thì lạc quan hơn.
“Cứ thử tin tưởng bản thân đi. dù sao Dạ Quang không bao giờ lừa ai bao giờ, đúng không?”
Nhã Văn chớp mắt, ra hiệu với Dạ Quang
“Đúng vậy.” Dạ Quang buồn cười bọn họ đập tay với nhau, chỉ trừ bọn người ngồi bệt ở trong góc nhìn bọn họ cười mỉa đầy khinh bỉ.
“Để tôi xem không có chúng tôi mấy người làm sao hoàn thành bài nhạc.”
Dạ Quang cười mỉa trong lòng, có lẽ mấy má quên, chưa bao giờ nhảy múa trên sân khấu là yêu cầu nhiều người hết á.
Thiếu mấy người phần nhạc nhiều hơn, ống kính nhiều hơn, tụi tôi mừng muốn chết. Nhưng mà vấn đề là làm sao để đẩy cái đám này ra khỏi mới được.
Dạ Quang không nói cho đạo diễn, đạo diễn không quan tâm thứ hạng của bọn họ, hắn càng hi vọng càng loạn càng tốt.
Nhưng Dạ Quang không muốn Yến Thanh thất vọng, cậu càng nghĩ càng rối. Triệu Hồng đột nhiên cười:
“Sao anh không nhờ em hả?”
“Nhờ cậu?”
Dạ Quang trợn tròn mắt, Triệu Hồng cười hì hì cúi đầu nói:
“Em biết anh nhận ra được, bọn họ sợ em. Sao anh lại không nhờ em chứ?”
Dạ Quang ngẫm nghĩ một lút sau do dự trả lời:
“Chắc là do tôi cũng sợ cậu? Sợ cậu nổi điên.”
“Anh làm em buồn quá à. Em điên sẵn rồi cần gì sợ em nổi điên cơ chứ.”
Dạ Quang hạn hán lời cảm thấy đau đầu nói:
“Được rồi tôi sợ cậu lên cơn nữa điên, tối không ngủ đi nhảy lầu.”
“Anh lo cho em sao?”
dcm đây là trọng điểm ư? Nhưng mà đang cần nhờ người ta.
“Đúng rồi lo cho mày đấy.” Dạ Quang phát bực nhưng Triệu Hồng cười tí tởn.
“Anh làm em vui quá, nhưng em vui là một chuyện, anh nhờ em phải trả công cho em là một chuyện.”
Nên nói như thế nào về cặp mắt sáng lóng lánh như vì sao của Triệu Hồng rõ ràng đang muốn làm một chuyện rất đồi bại nhưng mà ánh mắt lại rất ngây thơ khiến con mồi mất cảnh giác.
“Cậu muốn gì?”
“Anh à, hôn em đi.”
“Triệu Hồng, cậu điên rồi, đang trong chương trình.”
“Yên tâm em vặn cổ mấy cái camera hết rồi không còn cái nào đâu anh.”
Chuẩn bị chu đáo thật đấy.
“Cậu chắn chắn là không còn cái nào?”
dạ Quang do dự, Triệu Hồng đắc ý nói.
“Em chắc chắn là không còn cái nào, còn cái nào em vặn cổ xuống cho anh coi.”
Cũng không cần phải như thế, Dạ Quang vẫn còn chút sợ hãi nhưng Triệu Hồng đã tiên hạ thủ vi cường mà trường người tới.
“Chỉ hôn một chút thôi đấy.”
Triệu Hồng cười hì hì, bàn tay ôm lấy đằng sau lưng Dạ Quang đôi môi đỏ xinh đẹp rướn tới, môi chạm môi như xẹt qua dòng điện Dạ Quang lập tức muốn rút ra, nhưng đột nhiên bị ghì lại, hơi thở giao nhau cái lưỡi dần trườn vào.
Ưm… ưm Dạ Quang muốn phản kháng, cái lưỡi tựa như một con rắn mềm mại, lại như coi khoang miệng là nơi giao hoan, công thành đoạt đất, nước miếng chảy vào môi răng, cắm vào vòm họng, quấn lấy cái nứu lưỡi không rời, nơi đó nhảy cảm vô cùng, run lên lẩy bẩy.
Ưm.
Nữu lưỡi ở phía sâu lẻ loi, lại bị coi như điểm hứng mà vuốt kéo liên tục, vòm họng mềm mại vì thiếu oxy mà thắt chặt lại, cái lưỡi lại trườn sâu trườn sâu vào.
Ở nơi sâu nhất khoang miệng mà đâm chọt. Hắn nâng đầu cậu lên cao, để lưỡi vào càng sâu, dường như muốn xuống tới cổ họng lại không thể đâm tới, cứ thế mà mềm mại thọc ra thọc vào vờn quanh mép cổ họng.
Khó thở quá, không thể thở được, gương mặt cũng dần dần trở nên ửng hồng, phía dưới bị kích thích nổi lên phản ứng.