Chương 33: Chỉ sờ sờ (h nhẹ)
Triệu Hồng dĩ nhiên nhìn thấy điều đó, hắn cất tiếng cười khẽ, Dạ Quang cảm thấy xấu hổ vô cùng, hơn nữa tên này còn không biết điều nói:
“Chỉ hôn một cái mà em đã hứng rồi, dâm thật đó.”
“Không có…”
Triệu Hồng giống như chỉ chờ hắn phản bác, một tay chụp xuống đũng quần, nơi đó đang nhô lên. Dạ Quang còn có lí trí muốn đẩy hắn ra lại bị hắn dùng sức trâu mà ghì lại, không thở nỗi.
“Đã nói là chỉ hôn.”
Trong bóng đêm, một âm thanh khàn khàn khó chịu vang lên, Dạ Quang giật mình khi nghe âm thanh đó, dường như có một bàn tay đột ngột chạm vào eo cậu, chậm rãi vuốt ve sườn lưng, lưỡi chạm vào nơi cần cổ.
“Trịnh Mục…vì sao anh ở đây?” Dạ Quang thở dốc, đột nhiên không biết làm như thế nào, trước có Triệu Hồng sau có Trịnh Mục, cậu không thể nào tưởng nổi hai người này rốt cuộc muốn làm cái gì.
Trịnh Mục âm thanh khàn khàn đầy dục vọng nghe cậu hỏi thì bật cười khẽ.
“Ngoại trừ làm em thì còn đáp án nào khác sao? Chứ em nghĩ Triệu Hồng làm cách nào có thể vặt đầu hết đám camera kia, không có người chỉ cậu ta làm sao có thể biết chỗ.”
“Nhưng…” Dạ Quang không cam lòng, cậu trừng mắt nhìn Triệu Hồng, hắn buồn bã rầu rĩ nhìn cậu.
“Đừng nhìn em như thế em có cam đoan với anh là camera hỏng hết chứ đâu có nói với anh là có người biết chuyện này đâu. Một người như em có thể đuổi mấy tên đó ra, nhưng để giải quyết với đạo diễn thì vẫn cần nhà đầu tư.”
Hắn thở dài, hôn lên mí mắt Dạ Quang nói:
“Chứ không em nào nỡ chia sẽ anh với bất kì ao cơ chứ?”
“Cậu không có quyền đó nếu chưa hỏi ý của tôi.” Dạ Quang giận dữ nói.
||||| Truyện đề cử: |||||
“Đúng vậy vì vậy anh ta mới có mặt ở đây đấy. Anh coi em là người trung gian là được.” Triệu Hồng thản nhiên nói, so với Triệu Hồng, sắc mặt càng đen như tảng mây đen kì kịt rõ ràng là Trịnh Mục.
“Em có thể chấp nhận cậu ta, nhưng lại không chấp nhận tôi sao?”
Tôi ai cũng không muốn, Dạ Quang không nói nhưng sắc mặt cậu đã thể hiện điều đó chỉ là nhớ tới lời hứa cậu với Yến Thanh lại nhẫn nhục chịu đựng.
“Làm là không có khả năng làm, quá lỗ liễu. Anh đưa ra yêu cầu khác đi.”
Trịnh Mục sắc mặt tối tăm nhìn cậu, Dạ Quang lại không dám nhìn sợ hắn đưa ra yêu cầu gì quá đáng. Không biết chờ bao lâu Trịnh Mục mới khàn khàn nói.
“Em muốn tôi hôn tai hay là là sờ ngực?”
Dạ Quang không nghĩ đến Trịnh Mục không trực tiếp đưa ra quyết định trái lại trưng cầu ý cậu.
Trực giác nói cho cậu, cả hai sự lựa chọn này đều không tốt đẹp gì, ví dụ trước mắt là Triệu Hồng mới hôn thôi lại tựa như muốn ăn tươi nuốt sống cậu.
Nhưng so với việc nhớp nháp đâm thọc thì rõ ràng sờ vẫn tốt hơn? Dạ Quang ngây ngô nghĩ. Nhưng để cậu tự nói ra lời nói này quả thực là quá mất mặt rồi.
“Nếu em không trả lời, tôi làm cả hai nhé.”
Giọng của hắn tựa như liều thuốc tình dục, chầm chậm lại gợi cảm cứ phà vào tai cậu rù quyến.
“Không… sờ, sờ ngực…”
Dạ Quang lắp bắp, mặt đỏ như máu, không biết có phải vì do tự nói ra lời xấu hổ này không mà cơ thể của cậu giống như càng nhạy cảm một bậc.
Cậu không hề biết cái này gọi là điều giáo linh hồn, làm cho con mồi bị ép buột mà buông cảnh giác, cơ thể sẽ trở nên căng thẳng run rẩy sợ hãi mà càng trở nên nhạy cảm cùng với thuần phục mà không tự biết.
Tự rời đi sự an toàn của bản thân, đến gần với vực sâu nguy hiểm.
Dạ Quang không biết, cậu nghe thấy tiếng tim mình đạp nhanh, mọi hành động của Trịnh Mục giống như bị tua chậm.
Lúc này cậu nhận ra, bàn tay của Trịnh Mục cò đeo một đôi găng tay da màu đen trông cực kì gợi dục, hắn không không gấp mà từ từ, chậm rãi mà vươn dần đến ngực cậu.
Bàn tay chạm lên phần ngực, dừng ở hai đầu nhũ đỏ hồng hào, gương mặt như mang theo nét cười mà nghịch ngợm búng lên…
“Chỉ hôn một cái mà em đã hứng rồi, dâm thật đó.”
“Không có…”
Triệu Hồng giống như chỉ chờ hắn phản bác, một tay chụp xuống đũng quần, nơi đó đang nhô lên. Dạ Quang còn có lí trí muốn đẩy hắn ra lại bị hắn dùng sức trâu mà ghì lại, không thở nỗi.
“Đã nói là chỉ hôn.”
Trong bóng đêm, một âm thanh khàn khàn khó chịu vang lên, Dạ Quang giật mình khi nghe âm thanh đó, dường như có một bàn tay đột ngột chạm vào eo cậu, chậm rãi vuốt ve sườn lưng, lưỡi chạm vào nơi cần cổ.
“Trịnh Mục…vì sao anh ở đây?” Dạ Quang thở dốc, đột nhiên không biết làm như thế nào, trước có Triệu Hồng sau có Trịnh Mục, cậu không thể nào tưởng nổi hai người này rốt cuộc muốn làm cái gì.
Trịnh Mục âm thanh khàn khàn đầy dục vọng nghe cậu hỏi thì bật cười khẽ.
“Ngoại trừ làm em thì còn đáp án nào khác sao? Chứ em nghĩ Triệu Hồng làm cách nào có thể vặt đầu hết đám camera kia, không có người chỉ cậu ta làm sao có thể biết chỗ.”
“Nhưng…” Dạ Quang không cam lòng, cậu trừng mắt nhìn Triệu Hồng, hắn buồn bã rầu rĩ nhìn cậu.
“Đừng nhìn em như thế em có cam đoan với anh là camera hỏng hết chứ đâu có nói với anh là có người biết chuyện này đâu. Một người như em có thể đuổi mấy tên đó ra, nhưng để giải quyết với đạo diễn thì vẫn cần nhà đầu tư.”
Hắn thở dài, hôn lên mí mắt Dạ Quang nói:
“Chứ không em nào nỡ chia sẽ anh với bất kì ao cơ chứ?”
“Cậu không có quyền đó nếu chưa hỏi ý của tôi.” Dạ Quang giận dữ nói.
||||| Truyện đề cử: |||||
“Đúng vậy vì vậy anh ta mới có mặt ở đây đấy. Anh coi em là người trung gian là được.” Triệu Hồng thản nhiên nói, so với Triệu Hồng, sắc mặt càng đen như tảng mây đen kì kịt rõ ràng là Trịnh Mục.
“Em có thể chấp nhận cậu ta, nhưng lại không chấp nhận tôi sao?”
Tôi ai cũng không muốn, Dạ Quang không nói nhưng sắc mặt cậu đã thể hiện điều đó chỉ là nhớ tới lời hứa cậu với Yến Thanh lại nhẫn nhục chịu đựng.
“Làm là không có khả năng làm, quá lỗ liễu. Anh đưa ra yêu cầu khác đi.”
Trịnh Mục sắc mặt tối tăm nhìn cậu, Dạ Quang lại không dám nhìn sợ hắn đưa ra yêu cầu gì quá đáng. Không biết chờ bao lâu Trịnh Mục mới khàn khàn nói.
“Em muốn tôi hôn tai hay là là sờ ngực?”
Dạ Quang không nghĩ đến Trịnh Mục không trực tiếp đưa ra quyết định trái lại trưng cầu ý cậu.
Trực giác nói cho cậu, cả hai sự lựa chọn này đều không tốt đẹp gì, ví dụ trước mắt là Triệu Hồng mới hôn thôi lại tựa như muốn ăn tươi nuốt sống cậu.
Nhưng so với việc nhớp nháp đâm thọc thì rõ ràng sờ vẫn tốt hơn? Dạ Quang ngây ngô nghĩ. Nhưng để cậu tự nói ra lời nói này quả thực là quá mất mặt rồi.
“Nếu em không trả lời, tôi làm cả hai nhé.”
Giọng của hắn tựa như liều thuốc tình dục, chầm chậm lại gợi cảm cứ phà vào tai cậu rù quyến.
“Không… sờ, sờ ngực…”
Dạ Quang lắp bắp, mặt đỏ như máu, không biết có phải vì do tự nói ra lời xấu hổ này không mà cơ thể của cậu giống như càng nhạy cảm một bậc.
Cậu không hề biết cái này gọi là điều giáo linh hồn, làm cho con mồi bị ép buột mà buông cảnh giác, cơ thể sẽ trở nên căng thẳng run rẩy sợ hãi mà càng trở nên nhạy cảm cùng với thuần phục mà không tự biết.
Tự rời đi sự an toàn của bản thân, đến gần với vực sâu nguy hiểm.
Dạ Quang không biết, cậu nghe thấy tiếng tim mình đạp nhanh, mọi hành động của Trịnh Mục giống như bị tua chậm.
Lúc này cậu nhận ra, bàn tay của Trịnh Mục cò đeo một đôi găng tay da màu đen trông cực kì gợi dục, hắn không không gấp mà từ từ, chậm rãi mà vươn dần đến ngực cậu.
Bàn tay chạm lên phần ngực, dừng ở hai đầu nhũ đỏ hồng hào, gương mặt như mang theo nét cười mà nghịch ngợm búng lên…