Chương 35
Mặt của Triệu Hồng hằn rõ năm dấu vân tay trước con mắt của bao người, Dạ Quang chưa kịp nói gì thì Nguyệt Nha, thiên mệnh chi tử xuất hiện ở tập 2 lên tiếng:
“Chắc có hiểu lầm thì thôi, có khi có con mũi đậu ngay mặt của Triệu Hồng.”
Nguyệt Nha dùng cặp mắt to tròn lấp lánh như nai con nói. A Lộ khịt mũi khinh thường:
“Nếu có co mũi như vậy trên mặt của Triệu Hồng phải có xác mũi rồi.”
Nguyệt Nha bình thản đáp:
“Đập không dính là chuyện bình thường mà.” Quả thực là tức chết người không đền mạng, A Lộ cũng không đôi co với Nguyệt Nha mà hướng Triệu Hồng hỏi.
“Sao cậu ta đánh cậu.”
Ai ngờ Triệu Hồng phát ngôn còn gây hộc máu hơn, hắn cười tí tởn nói:
“Đánh yêu thôi mà, cẩu độc thân không hiểu.”
Ngay cả Dạ Quang cũng cảm thấy tởm lợm dùm, chuyện này cứ thế mà trôi qua nhưng lúc này Dạ Quang đột nhiên nhíu mày hỏi:
“Mấy cậu tới đây làm gì?”
“Cậu không biết?” A Lộ ngạc nhiên, sau đó nhìn sắc mặt mệt mỏi của Dạ Quang nhận định cậu đêm qua không ngủ được, còn về vì sao không suy nghĩ hướng khác, đơn giản là ai dám can đảm ở chỗ không biết ở góc nào đặt camera lại làm chuyện đó.
Trừ khi người làm là đại lão thần không biết quỷ không hay mà lẻn vào đoàn phim.
Đại lão nào đó: hắt xì.
Triệu Hồng tỏ vẻ không liên quan đến hắn, Nguyệt Nha thì hiểu chuyện hơn, lách người đến bên cạnh Dạ Quang nói:
“Là như vậy, hôm qua có ba người trong đội của bọn anh rút khỏi team, vì vậy bên anh cần người bổ sung, em và A Lộ tự nguyện sang đây.”
Dạ Quang thì biết vì sao Nguyệt Nha tự nguyện nhưng nhìn A Lộ đột nhiên trong đầu nghĩ tới một tình tiết, hình như Nguyệt Nha có một trúc mã, người này tên cũng có một chữ Lộ, hẳn là cậu ta rồi.
Dạ Quang nhìn Triệu Hồng không ngờ bọn họ xử lý nhanh tới vậy, nhưng mà vẫn là nhìn không vừa mắt.
“Chúng ta đi tập luyện thôi. Thời gian gấp gáp.”
Dạ Quang gượng người vậy lúc này Yến Thanh đi vào nói:
“Nhìn cậu có vẻ mệt mỏi, cậu nghỉ ngơi đi, việc huấn luyện người mới tôi sẽ lo cho.”
“Nhưng mà…”
Yến Thanh gõ đầu cậu một cái, ba người kia đi làm gánh nặng trên vai hắn nhẹ hẳn đi lúc này đây hắn lại trở lại dáng đầy tự tin cao ngạo:
“Cậu còn không tin người tài giỏi như tôi sao? Tôi nhất định sẽ làm được, tôi sẽ mang lại chiến thắng cho chúng ta.”
Nhìn Yến Thanh như tỏa ra ánh mặt trời như vậy dạ quang cũng yên tâm, cậu cũng cười cụng tay với Yến Thanh. Đúng vậy cậu ta là Yến Thanh, thiếu niên thiên tài cơ mà.
Có lẽ vì thả lỏng, lúc này mệt mỏi ập tới. Trong cơn mơ màng cậu mơ thấy cậu và Yến Thanh mọi người cùng đứng trên sân khấu tỏa sáng, mồ hôi rơi xuống trên má xung quanh tràn đầy tiếng tung hô, âm thanh hỗn loạn lại tràn đầy màu sắc thanh xuân.
Hình ảnh như muốn dừng lại ở đó lại đột nhiên xuất hiện một khoảng đen. Mọi thứ như bức tranh sắp vỡ nát.
“Ngươi nghĩ vận mệnh sẽ dễ dàng thay đổi như vậy sao?”
“Ngươi không lãng quên gì sao?”
Hình ảnh tiếng ồn ào dần trở nên im bặt, mọi thứ hóa trắng đen, đôi giày trắng của cậu bỗng nhuỗm một màu đỏ thẫm…
Dạ Quang tỉnh dậy mồ hôi đầy đầu, cậu đã nhớ ra mìn quên mất điều gì, kiếp trước vì sao Yến Thanh không đạt hạng nhất là bởi vì trong trận đầu bán kết có người hãm hại hắn khiến đèn chùm sân khấu rơi lên đầu.
dạ Quang cảm thấy bất an, cậu không rõ là ai, cũng không rõ hung thủ gây án khi nào, vì lo lắng mà cậu suốt ngày chạy tới mà nhìn cái đèn chùm, thậm chí không tiếc nịnh nọt nhân viên chú ý an toàn.
Vẫn là rất bất an, vận mệnh có thể thay đổi sao. Yến Thanh nắm lấy tay cậu an ủi.
“Chúng ta sẽ thành công thôi.”
Nguyệt Nha gật đầu tán thành, Nhã Văn cười vui vẻ, A Lộ nhìn nguyệt nha còn Triệu Hồng thì nhìn hắn, khung cảnh vô cùng yên bình.
"Đây là ước mơ của chúng ta, đây là con đường mà chúng ta khát vọng.
Đi tới nơi có ánh sáng để nhìn thấy trời cao lộng lẫy.
Chúng ta cùng hát lên và cùng nắm tay
Nơi đây là thanh xuân đi qua, đừng để nuối tiếc ở lại
Chúng ta cùng hát một bài ca
Cho một đêm rực rỡ."
Yến Thanh trầm giọng hát, mọi người đều há theo ở bọn họ Dạ Quang thấy được ước mơ, thấy được bản thân mình ở trong đó.
Cậu ngâm nga theo
"Sẽ ổn thôi, rồi sẽ ổn thôi
Màn đêm rồi sẽ đi qua cho ánh sáng ở lại
Bước đi khỏi quá khứ
Lãng quên những đau thương
Vì chúng ta vẫn tồn tại
vì ngày mai…
Chúng ta sống vì ngày mai
Hát cho tương lai ngày mai sẽ đến."
Triệu Hồng không hát, hắn im lặng theo tiếng đàn, mọi người nhìn bầu trời, ngóng chờ vào ngày mai.
Còn hắn nhìn bầu trời, nhìn ngày mai của hắn.
Em là ánh sáng của tôi, là mộng của tôi.
Ngày mai của tôi, tôi mỗi ngày đều chỉ chờ em tới.
Dạ Quang. Thanh xuân rực rỡ trong màn đêm của tôi.
“Chắc có hiểu lầm thì thôi, có khi có con mũi đậu ngay mặt của Triệu Hồng.”
Nguyệt Nha dùng cặp mắt to tròn lấp lánh như nai con nói. A Lộ khịt mũi khinh thường:
“Nếu có co mũi như vậy trên mặt của Triệu Hồng phải có xác mũi rồi.”
Nguyệt Nha bình thản đáp:
“Đập không dính là chuyện bình thường mà.” Quả thực là tức chết người không đền mạng, A Lộ cũng không đôi co với Nguyệt Nha mà hướng Triệu Hồng hỏi.
“Sao cậu ta đánh cậu.”
Ai ngờ Triệu Hồng phát ngôn còn gây hộc máu hơn, hắn cười tí tởn nói:
“Đánh yêu thôi mà, cẩu độc thân không hiểu.”
Ngay cả Dạ Quang cũng cảm thấy tởm lợm dùm, chuyện này cứ thế mà trôi qua nhưng lúc này Dạ Quang đột nhiên nhíu mày hỏi:
“Mấy cậu tới đây làm gì?”
“Cậu không biết?” A Lộ ngạc nhiên, sau đó nhìn sắc mặt mệt mỏi của Dạ Quang nhận định cậu đêm qua không ngủ được, còn về vì sao không suy nghĩ hướng khác, đơn giản là ai dám can đảm ở chỗ không biết ở góc nào đặt camera lại làm chuyện đó.
Trừ khi người làm là đại lão thần không biết quỷ không hay mà lẻn vào đoàn phim.
Đại lão nào đó: hắt xì.
Triệu Hồng tỏ vẻ không liên quan đến hắn, Nguyệt Nha thì hiểu chuyện hơn, lách người đến bên cạnh Dạ Quang nói:
“Là như vậy, hôm qua có ba người trong đội của bọn anh rút khỏi team, vì vậy bên anh cần người bổ sung, em và A Lộ tự nguyện sang đây.”
Dạ Quang thì biết vì sao Nguyệt Nha tự nguyện nhưng nhìn A Lộ đột nhiên trong đầu nghĩ tới một tình tiết, hình như Nguyệt Nha có một trúc mã, người này tên cũng có một chữ Lộ, hẳn là cậu ta rồi.
Dạ Quang nhìn Triệu Hồng không ngờ bọn họ xử lý nhanh tới vậy, nhưng mà vẫn là nhìn không vừa mắt.
“Chúng ta đi tập luyện thôi. Thời gian gấp gáp.”
Dạ Quang gượng người vậy lúc này Yến Thanh đi vào nói:
“Nhìn cậu có vẻ mệt mỏi, cậu nghỉ ngơi đi, việc huấn luyện người mới tôi sẽ lo cho.”
“Nhưng mà…”
Yến Thanh gõ đầu cậu một cái, ba người kia đi làm gánh nặng trên vai hắn nhẹ hẳn đi lúc này đây hắn lại trở lại dáng đầy tự tin cao ngạo:
“Cậu còn không tin người tài giỏi như tôi sao? Tôi nhất định sẽ làm được, tôi sẽ mang lại chiến thắng cho chúng ta.”
Nhìn Yến Thanh như tỏa ra ánh mặt trời như vậy dạ quang cũng yên tâm, cậu cũng cười cụng tay với Yến Thanh. Đúng vậy cậu ta là Yến Thanh, thiếu niên thiên tài cơ mà.
Có lẽ vì thả lỏng, lúc này mệt mỏi ập tới. Trong cơn mơ màng cậu mơ thấy cậu và Yến Thanh mọi người cùng đứng trên sân khấu tỏa sáng, mồ hôi rơi xuống trên má xung quanh tràn đầy tiếng tung hô, âm thanh hỗn loạn lại tràn đầy màu sắc thanh xuân.
Hình ảnh như muốn dừng lại ở đó lại đột nhiên xuất hiện một khoảng đen. Mọi thứ như bức tranh sắp vỡ nát.
“Ngươi nghĩ vận mệnh sẽ dễ dàng thay đổi như vậy sao?”
“Ngươi không lãng quên gì sao?”
Hình ảnh tiếng ồn ào dần trở nên im bặt, mọi thứ hóa trắng đen, đôi giày trắng của cậu bỗng nhuỗm một màu đỏ thẫm…
Dạ Quang tỉnh dậy mồ hôi đầy đầu, cậu đã nhớ ra mìn quên mất điều gì, kiếp trước vì sao Yến Thanh không đạt hạng nhất là bởi vì trong trận đầu bán kết có người hãm hại hắn khiến đèn chùm sân khấu rơi lên đầu.
dạ Quang cảm thấy bất an, cậu không rõ là ai, cũng không rõ hung thủ gây án khi nào, vì lo lắng mà cậu suốt ngày chạy tới mà nhìn cái đèn chùm, thậm chí không tiếc nịnh nọt nhân viên chú ý an toàn.
Vẫn là rất bất an, vận mệnh có thể thay đổi sao. Yến Thanh nắm lấy tay cậu an ủi.
“Chúng ta sẽ thành công thôi.”
Nguyệt Nha gật đầu tán thành, Nhã Văn cười vui vẻ, A Lộ nhìn nguyệt nha còn Triệu Hồng thì nhìn hắn, khung cảnh vô cùng yên bình.
"Đây là ước mơ của chúng ta, đây là con đường mà chúng ta khát vọng.
Đi tới nơi có ánh sáng để nhìn thấy trời cao lộng lẫy.
Chúng ta cùng hát lên và cùng nắm tay
Nơi đây là thanh xuân đi qua, đừng để nuối tiếc ở lại
Chúng ta cùng hát một bài ca
Cho một đêm rực rỡ."
Yến Thanh trầm giọng hát, mọi người đều há theo ở bọn họ Dạ Quang thấy được ước mơ, thấy được bản thân mình ở trong đó.
Cậu ngâm nga theo
"Sẽ ổn thôi, rồi sẽ ổn thôi
Màn đêm rồi sẽ đi qua cho ánh sáng ở lại
Bước đi khỏi quá khứ
Lãng quên những đau thương
Vì chúng ta vẫn tồn tại
vì ngày mai…
Chúng ta sống vì ngày mai
Hát cho tương lai ngày mai sẽ đến."
Triệu Hồng không hát, hắn im lặng theo tiếng đàn, mọi người nhìn bầu trời, ngóng chờ vào ngày mai.
Còn hắn nhìn bầu trời, nhìn ngày mai của hắn.
Em là ánh sáng của tôi, là mộng của tôi.
Ngày mai của tôi, tôi mỗi ngày đều chỉ chờ em tới.
Dạ Quang. Thanh xuân rực rỡ trong màn đêm của tôi.