Chương 36: End Ss1
Yến Thanh cất cao giọng hát, Dạ Quang cũng hát theo. Mọi người cứ bình bình yên yên như vậy. Dưới bầu trời sao cậu thấy được Trịnh Mục đang yên lặng đứng trong góc tối nhìn cậu, Triệu Hồng cũng dựa người vào cậu ngủ rất ngoan.
Giờ khắc này trong đầu của Dạ Quang đột nhiên hiện lên nhiều hình ảnh kiếp trước, bao gồm Triệu Hồng, Trịnh Mục, những người hại cậu, mặt mày cũng không khả ố như thế, mọi chuyện vẫn chưa phát sinh…
Vậy… cậu còn tư cách để hận sao?
Bọn họ dường như thật sự yêu cậu vượt qua chính bản thân mình.
Nhưng cậu thật sự không cam tâm buông bỏ. Rất nhanh đã tới ngày bọn họ cùng lên sân khấu.
Sân khấu chói mắt, mà cậu đứng ngay ở trung tâm, mọi người hò hét gọi tên cậu. Cậu nhìn thấy rất nhiều người nói rằng yêu cậu.
Cậu quên đi bản thân, cố hết sức mà nhảy múa.
Nhưng đột nhiên cậu quay lại.
Cậu biết có một số chuyện vận mệnh là không thể thay đổi.
Cậu biết ánh sáng của cậu chỉ là nguồn sáng giả dối.
Cậu nhìn trên trần rơi xuống chiếc đèn, nó muốn rơi xuống chỗ Yến Thanh, vị trí mà kiếp trước cậu đứng.
Tựa như một lời cảnh cáo của số mệnh, thời khắc đó thời gian như ngừng lại, mọi thứ chìm trong im lặng.
Cậu dường như có siêu năng lực, tốc biến mà nhà tới.
Khoảng khắc đó trọng vật đè nặng lên người, đè lấy thân cậu, cậu có thể nghe được tiếng xương cốt gãy nát, nghe được thanh âm la hét.
Nhìn xung quanh mọi người quan tâm, loay hoay vì cậu, thậm chí cả những người cậu hận, bọn họ tròng mắt đều đỏ bừng.
Cậu được yêu thương, cậu đã tỏa sáng
Cậu đứng ở trung tâm sân khấu.
Giờ khắc này không ai nổi bật bằng cậu.
“Cậu không được chết…”
Dạ Quang bật cười
“Ngay cả chết, cậu còn có thể quyết định thay tôi sao? Tôi rất hài lòng với cái kết này của bản thân mình.”
Giờ phút này hệ thống đã vang lên rất nhiều tiếng bíp bíp. Nó bị quá tải.
Hình ảnh trước mắt bị phóng đại lên rồi cũng xa dần. Dạ Quang lại một lần nữa trở lại cảm giác bay bổng.
Cậu trở về trạng thái linh hồn. Dạ Quang tự cười giễu.
Quả nhiên bản thân mình không phải là nhân vật chính.
Sau đó cậu thấy những gì hiện ra, không ngoài dự đoán chương trình không thể tiếp tục tuy nhiên mọi người đều thừa nhận cậu là người chiến thắng, họ gọi cậu là ông vua không ngai.
Mà những người đồng đội của cậu thì được Fan gọi là kỵ sĩ, bọn họ cũng rất vui vẻ với biệt danh đó. Trừ Triệu Hồng, Yến Thanh và Trịnh Mục.
Có khoảng thời gian, cậu trở thành con bướm bên cạnh Triệu Hồng, hắn chỗ nào cũng không đi, cứ ngồi bên cạnh mộ của cậu hai mắt phóng vô thần, lúc thì cười, lúc thì khóc, còn thích ở trên mộ cậu phóng nhạc pop, chán thì mở violin. Muốn cậu vui vui vẻ vẻ.
Một đoạn thời gian sau hắn mất tích, nhưng Dạ Quang thì biết rõ, hắn là tự đào cho mình một cái mồ, cái mồ ngay bên cạnh cậu, trước khi chết còn dùng tiền dương đi mua một mớ tiền âm, sau đó tự sát. Hắn chết không ai biết, cũng chẳng ai quan tâm, ngay cả thuốc độc ngấm sâu vào người lại vẫn như một đứa con nít khóc lóc thảm thương.
“Sao anh lại không chờ em.”
Khoảng khắc đó Dạ Quang nghĩ, Triệu Hồng có lẽ thấy được cậu.
Triệu Hồng chết, Dạ Quang mở mắt ra, thấy mình đã trở thành một con mèo hoang bên cạnh Trịnh Mục.
Trịnh Mục nên ăn thì ăn nên ngủ thì ngủ dường như cái chết của cậu không ảnh hưởng tới hắn, cho tới khi Dạ Quang nhìn thấy hắn mở ra một cuốn sách.
Trùng hợp là tên cuốn sách lại chính là thế giới này. Lúc này Trịnh Mục ngẩng đầu lên, đối diện cậu.
Hắn cười nói:
“Thế giới này là một quyển sách, mà mỗi người mang một quyền năng.”
…
Tui sắp tốt nghiệp rồi, đang loay hoay tìm chỗ thực tập nên End Ss1 ở đây nha. Hẹn mọi ngưòi ngày không xa.
Cúi chào vào iu mọi người nhiều.
Giờ khắc này trong đầu của Dạ Quang đột nhiên hiện lên nhiều hình ảnh kiếp trước, bao gồm Triệu Hồng, Trịnh Mục, những người hại cậu, mặt mày cũng không khả ố như thế, mọi chuyện vẫn chưa phát sinh…
Vậy… cậu còn tư cách để hận sao?
Bọn họ dường như thật sự yêu cậu vượt qua chính bản thân mình.
Nhưng cậu thật sự không cam tâm buông bỏ. Rất nhanh đã tới ngày bọn họ cùng lên sân khấu.
Sân khấu chói mắt, mà cậu đứng ngay ở trung tâm, mọi người hò hét gọi tên cậu. Cậu nhìn thấy rất nhiều người nói rằng yêu cậu.
Cậu quên đi bản thân, cố hết sức mà nhảy múa.
Nhưng đột nhiên cậu quay lại.
Cậu biết có một số chuyện vận mệnh là không thể thay đổi.
Cậu biết ánh sáng của cậu chỉ là nguồn sáng giả dối.
Cậu nhìn trên trần rơi xuống chiếc đèn, nó muốn rơi xuống chỗ Yến Thanh, vị trí mà kiếp trước cậu đứng.
Tựa như một lời cảnh cáo của số mệnh, thời khắc đó thời gian như ngừng lại, mọi thứ chìm trong im lặng.
Cậu dường như có siêu năng lực, tốc biến mà nhà tới.
Khoảng khắc đó trọng vật đè nặng lên người, đè lấy thân cậu, cậu có thể nghe được tiếng xương cốt gãy nát, nghe được thanh âm la hét.
Nhìn xung quanh mọi người quan tâm, loay hoay vì cậu, thậm chí cả những người cậu hận, bọn họ tròng mắt đều đỏ bừng.
Cậu được yêu thương, cậu đã tỏa sáng
Cậu đứng ở trung tâm sân khấu.
Giờ khắc này không ai nổi bật bằng cậu.
“Cậu không được chết…”
Dạ Quang bật cười
“Ngay cả chết, cậu còn có thể quyết định thay tôi sao? Tôi rất hài lòng với cái kết này của bản thân mình.”
Giờ phút này hệ thống đã vang lên rất nhiều tiếng bíp bíp. Nó bị quá tải.
Hình ảnh trước mắt bị phóng đại lên rồi cũng xa dần. Dạ Quang lại một lần nữa trở lại cảm giác bay bổng.
Cậu trở về trạng thái linh hồn. Dạ Quang tự cười giễu.
Quả nhiên bản thân mình không phải là nhân vật chính.
Sau đó cậu thấy những gì hiện ra, không ngoài dự đoán chương trình không thể tiếp tục tuy nhiên mọi người đều thừa nhận cậu là người chiến thắng, họ gọi cậu là ông vua không ngai.
Mà những người đồng đội của cậu thì được Fan gọi là kỵ sĩ, bọn họ cũng rất vui vẻ với biệt danh đó. Trừ Triệu Hồng, Yến Thanh và Trịnh Mục.
Có khoảng thời gian, cậu trở thành con bướm bên cạnh Triệu Hồng, hắn chỗ nào cũng không đi, cứ ngồi bên cạnh mộ của cậu hai mắt phóng vô thần, lúc thì cười, lúc thì khóc, còn thích ở trên mộ cậu phóng nhạc pop, chán thì mở violin. Muốn cậu vui vui vẻ vẻ.
Một đoạn thời gian sau hắn mất tích, nhưng Dạ Quang thì biết rõ, hắn là tự đào cho mình một cái mồ, cái mồ ngay bên cạnh cậu, trước khi chết còn dùng tiền dương đi mua một mớ tiền âm, sau đó tự sát. Hắn chết không ai biết, cũng chẳng ai quan tâm, ngay cả thuốc độc ngấm sâu vào người lại vẫn như một đứa con nít khóc lóc thảm thương.
“Sao anh lại không chờ em.”
Khoảng khắc đó Dạ Quang nghĩ, Triệu Hồng có lẽ thấy được cậu.
Triệu Hồng chết, Dạ Quang mở mắt ra, thấy mình đã trở thành một con mèo hoang bên cạnh Trịnh Mục.
Trịnh Mục nên ăn thì ăn nên ngủ thì ngủ dường như cái chết của cậu không ảnh hưởng tới hắn, cho tới khi Dạ Quang nhìn thấy hắn mở ra một cuốn sách.
Trùng hợp là tên cuốn sách lại chính là thế giới này. Lúc này Trịnh Mục ngẩng đầu lên, đối diện cậu.
Hắn cười nói:
“Thế giới này là một quyển sách, mà mỗi người mang một quyền năng.”
…
Tui sắp tốt nghiệp rồi, đang loay hoay tìm chỗ thực tập nên End Ss1 ở đây nha. Hẹn mọi ngưòi ngày không xa.
Cúi chào vào iu mọi người nhiều.