Chương 20: Ngày mệt mỏi thứ hai mươi
Vào ngày thứ tư của cuộc thi Lưu Quang Vũ gọi tôi trốn ra ngoài chơi, Hạ Phi Vân thở dài rồi cũng đồng ý bị cậu ta kéo đi.
- Đi đâu bây giời được nhỉ?
- Tùy cậu.
- Đi ăn trước nha!
- Ừ
Ăn xong...
- Đi xem phim nha!
- Ừ
Xem phim xong...
- Đi công viên chơi nha!
- Ừ
Lưu Quang Vũ rùng mình trước sự ngoan ngoãn dễ chiều của tôi, cậu ta cười bất lực:
- Cậu có thể bày tỏ ý kiến của mình được không?
- Ừ?
- ...
Lưu Quang Vũ thở dài mệt mỏi, mọi người cứ nói Hạ Phi Vân rất thân thiết nhưng kì thật tôi luôn vạch rõ ranh giới ở một số phương diện.
Khi đi chơi phần ai người đấy trả, dù cậu ta có muốn trả thay hay đãi nhưng Hạ Phi Vân sẽ tìm cách trả đúng lại số tiền đó.
Không biết nên khóc hay nên cười nữa.
Công viên Lệ Thủy ở thành phố này nổi tiếng về có kha khá trò chơi mạo hiểm thú vị. Lưu Quang Vũ kéo tôi lên tàu lượn siêu tốc. Nói chung đường trượt rất dài và cao nên lúc tàu dừng lại tóc mái tôi bị thổi ngược lại đằng sau, người bên cạnh thì trợn trắng mắt bóp chặt tay tôi.
Tôi bật cười ra tiếng tháo dây bảo hộ đứng lên dật dật Lưu Quang Vũ dậy. Cậu ta căng da đầu nằng nặc đòi tôi đi vào nhà ma chung.
Hạ Phi Vân chớp mắt nhìn con ma đang ngoặm đầu Lưu Quang Vũ mà không nói lên lời, Lý Nhã Kỳ ghì cổ cậu ta cấu cấu véo véo dù chả có sát thương gì, nhưng địch ý thì rất rõ ràng.
Tôi nhắm lúc Lưu Quang Vũ không để ý nói nhỏ với Lý Nhã Kỳ: " Không nghịch nữa nào..."
Cô ấy khoanh tay phụng phịu rồi vẫn nghe lời không phá nữa, ra vẻ hờn dỗi chạy vào trong viên đá để lại một câu: " Cô mắc sai lầm rồi đấy!"
Tôi nghe rõ thấy Lý Nhã Kỳ nói gì và chỉ cười khểnh, tôi luôn biết mình đang làm gì mà...
- Aaaa Á!!!
Lưu Quang Vũ thét lên kinh hoàng khi thấy bật thể lạ máu me nhìn qua trông không khác gì ma nơ canh đột nhiên quay ngoắt lại bám lấy tay cậu ta kêu rên.
- P-Phi Vân! Có ma! Ma...aaa!!! Tớ sợ, à không c- cậu sợ không?
- ...Có, tôi sợ lắm luôn đấy, khì!
Chiếc răng nanh lộ ra, cả gương mặt xinh đẹp cũng vì vậy mà trở nên sinh động, tiếc là nhà ma âm u nên Lưu Quang Vũ khó có thể nhìn rõ.
- ----------------
Đại hội thể thao kết thúc với rất nhiều huy chương màu sắc. Dẹp chuyện này qua một bên thì hai tuần sau đã phải thi giữa kì hai.
Thành tích của tôi vẫn duy trì tốt, thậm chí còn tốt hơn trước một chút do tôi đã học trước khá khá.
Thời gian sau đó coi như là tôi bận tối mặt tối mũi. Tại kì thi khảo sát chất lượng của đại học bên đó là vào giữa tháng 5, nghĩa là tôi phải hoàn thành và chuẩn bị tốt trước khi đó.
Còn phải xin thị thực nữa chứ, học tiếng, làm visa... hàng tá việc không tên. Sao đi du học có thể phiền phức như vậy chứ, phải làm hết mọi thứ một mình nữa!
Hạ Phi Vân chạy Đông chạy Tây suốt mấy tháng cuối cùng cũng chạy hết chương trình chính khoá, điểm thường xuyên trên lớp đã đủ chỉ còn bước thi lấy bằng cấp 3 thôi.
Chứng chỉ ngoại ngữ thì hai ngày sau sẽ thi, vì thời gian quá gấp rút nên tôi chỉ đặt mục tiêu là 7.0, dù sao chỉ cần 6.5 là có thể yên tâm rồi.
Lý Nhã Kỳ ngồi bên cạnh nhìn tôi học, bĩu môi:
- Để tôi trộm đề thi cho cô nha!
- ....Cô cứ đùa là giỏi.
- Thật mà?!
- Hầy, đi ngủ đi! 12 giờ rồi.
- Cô mới là người phải đi ngủ đấy!
- Tôi biết rồi. Để tôi làm xong đề đã.
- Đã bảo là để tôi trộm đề thi cho mà, huhu! Nhìn cô lao lực quá mà thương!
- ...Được rồi, đừng làm mặt bi thương như thế. Cô cũng giúp tôi rất nhiều rồi mà.
Bận rộn là thế nhưng nhờ Lý Nhã Kỳ nên lúc nào tôi ra ngoài đường cũng không bị xuề xòa, cho quần áo cũ vào máy giặt hay phơi đồ đều nhờ cô ấy làm. Mỗi tội phải phơi trong nhà...bạn biết đây, không ai nhìn thấy cô ấy ngoài tôi cả.
Hạ Phi Vân đã đầu tư điểm để nâng cao các chỉ số trí tuệ rồi, nên cho dù mệt về thể lực nhưng cũng không đến nỗi kiệt quệ về tinh thần. Người muốn đi du học thì gần như là phải chuẩn bị từ nhưng năm đầu cấp ba hoắc sớm hơn thế, tôi chỉ là mệt trong khoảng thời gian nước rút này thôi.
Tôi xoa đầu an ủi Lý Nhã Kỳ rồi cô ấy mới chịu chui vào viên đá.
Đến hôm thì chứng chỉ ngoại ngữ thì khá ổn, còn phải đợi 2 3 tuần để lấy kết quả. Trong lúc đợi kết quả thì lại khá rảnh rỗi nên tôi quyết định đi mua quà cho một số người trước khi qua nước ngoài, dù ngắn ngủi nhưng tôi vẫn muốn để lại cho họ ấn tượng tốt.
Lư Hương Ly thì tôi tặng cô ấy một chai nước hoa. Lư Huyền Thanh thì tôi tặng cô bé một con gấu bông và ba lô mới.
Các thầy ở trường đã dạy tôi thì tặng sữa tắm cho nữ và thắt lưng cho nam, riêng cô chủ nhiệm và hiệu trưởng thì thêm hoa. Còn các bạn cũng lớp tôi chuyển 5 lít vào quỹ lớp tùy họ muốn sử dụng.
Còn nhân vật đặc biệt nhất là Lưu Quang Vũ, nên tặng gì đây nhỉ?
Có lẽ nên một cái đồng hồ kiểu Pháp là hợp lý.
Tiêu rồi mới thấy cần chi nhiều thứ, cộng lại cũng tốn kém hơn tôi nghĩ. Mà thôi, đều là cần thiết mà.
Tôi để tất cả mọi thứ gọn sang một bên để chuẩn bị nay mai tặng, lúc tối đi ngủ không để ý Lý Nhã Kỳ ngoi ra từ trong viên đá nhìn cái hộp đựng đồng hồ mà nghiến răng nghiến lợi.
- Tên khốn đó tài đức gì chứ!
Lý Nhã Kỳ bực mình lấy chiếc đồng hồ tinh sảo trong hộp ra giấu trong góc vali hàng lý Hạ Phi Vân sẽ để đồ.
Rồi không biết lôi từ đâu ra một cái đồng hồ trông đơn giản hơn nhiều để lại vào trong hộp.
Ma nữ cặm cúi dở lật thứ gì đó lẩm bẩm:
- Tấm này đẹp, không tấm này đẹp hơn. Đm tấm nào cũng đẹp!
- Đi đâu bây giời được nhỉ?
- Tùy cậu.
- Đi ăn trước nha!
- Ừ
Ăn xong...
- Đi xem phim nha!
- Ừ
Xem phim xong...
- Đi công viên chơi nha!
- Ừ
Lưu Quang Vũ rùng mình trước sự ngoan ngoãn dễ chiều của tôi, cậu ta cười bất lực:
- Cậu có thể bày tỏ ý kiến của mình được không?
- Ừ?
- ...
Lưu Quang Vũ thở dài mệt mỏi, mọi người cứ nói Hạ Phi Vân rất thân thiết nhưng kì thật tôi luôn vạch rõ ranh giới ở một số phương diện.
Khi đi chơi phần ai người đấy trả, dù cậu ta có muốn trả thay hay đãi nhưng Hạ Phi Vân sẽ tìm cách trả đúng lại số tiền đó.
Không biết nên khóc hay nên cười nữa.
Công viên Lệ Thủy ở thành phố này nổi tiếng về có kha khá trò chơi mạo hiểm thú vị. Lưu Quang Vũ kéo tôi lên tàu lượn siêu tốc. Nói chung đường trượt rất dài và cao nên lúc tàu dừng lại tóc mái tôi bị thổi ngược lại đằng sau, người bên cạnh thì trợn trắng mắt bóp chặt tay tôi.
Tôi bật cười ra tiếng tháo dây bảo hộ đứng lên dật dật Lưu Quang Vũ dậy. Cậu ta căng da đầu nằng nặc đòi tôi đi vào nhà ma chung.
Hạ Phi Vân chớp mắt nhìn con ma đang ngoặm đầu Lưu Quang Vũ mà không nói lên lời, Lý Nhã Kỳ ghì cổ cậu ta cấu cấu véo véo dù chả có sát thương gì, nhưng địch ý thì rất rõ ràng.
Tôi nhắm lúc Lưu Quang Vũ không để ý nói nhỏ với Lý Nhã Kỳ: " Không nghịch nữa nào..."
Cô ấy khoanh tay phụng phịu rồi vẫn nghe lời không phá nữa, ra vẻ hờn dỗi chạy vào trong viên đá để lại một câu: " Cô mắc sai lầm rồi đấy!"
Tôi nghe rõ thấy Lý Nhã Kỳ nói gì và chỉ cười khểnh, tôi luôn biết mình đang làm gì mà...
- Aaaa Á!!!
Lưu Quang Vũ thét lên kinh hoàng khi thấy bật thể lạ máu me nhìn qua trông không khác gì ma nơ canh đột nhiên quay ngoắt lại bám lấy tay cậu ta kêu rên.
- P-Phi Vân! Có ma! Ma...aaa!!! Tớ sợ, à không c- cậu sợ không?
- ...Có, tôi sợ lắm luôn đấy, khì!
Chiếc răng nanh lộ ra, cả gương mặt xinh đẹp cũng vì vậy mà trở nên sinh động, tiếc là nhà ma âm u nên Lưu Quang Vũ khó có thể nhìn rõ.
- ----------------
Đại hội thể thao kết thúc với rất nhiều huy chương màu sắc. Dẹp chuyện này qua một bên thì hai tuần sau đã phải thi giữa kì hai.
Thành tích của tôi vẫn duy trì tốt, thậm chí còn tốt hơn trước một chút do tôi đã học trước khá khá.
Thời gian sau đó coi như là tôi bận tối mặt tối mũi. Tại kì thi khảo sát chất lượng của đại học bên đó là vào giữa tháng 5, nghĩa là tôi phải hoàn thành và chuẩn bị tốt trước khi đó.
Còn phải xin thị thực nữa chứ, học tiếng, làm visa... hàng tá việc không tên. Sao đi du học có thể phiền phức như vậy chứ, phải làm hết mọi thứ một mình nữa!
Hạ Phi Vân chạy Đông chạy Tây suốt mấy tháng cuối cùng cũng chạy hết chương trình chính khoá, điểm thường xuyên trên lớp đã đủ chỉ còn bước thi lấy bằng cấp 3 thôi.
Chứng chỉ ngoại ngữ thì hai ngày sau sẽ thi, vì thời gian quá gấp rút nên tôi chỉ đặt mục tiêu là 7.0, dù sao chỉ cần 6.5 là có thể yên tâm rồi.
Lý Nhã Kỳ ngồi bên cạnh nhìn tôi học, bĩu môi:
- Để tôi trộm đề thi cho cô nha!
- ....Cô cứ đùa là giỏi.
- Thật mà?!
- Hầy, đi ngủ đi! 12 giờ rồi.
- Cô mới là người phải đi ngủ đấy!
- Tôi biết rồi. Để tôi làm xong đề đã.
- Đã bảo là để tôi trộm đề thi cho mà, huhu! Nhìn cô lao lực quá mà thương!
- ...Được rồi, đừng làm mặt bi thương như thế. Cô cũng giúp tôi rất nhiều rồi mà.
Bận rộn là thế nhưng nhờ Lý Nhã Kỳ nên lúc nào tôi ra ngoài đường cũng không bị xuề xòa, cho quần áo cũ vào máy giặt hay phơi đồ đều nhờ cô ấy làm. Mỗi tội phải phơi trong nhà...bạn biết đây, không ai nhìn thấy cô ấy ngoài tôi cả.
Hạ Phi Vân đã đầu tư điểm để nâng cao các chỉ số trí tuệ rồi, nên cho dù mệt về thể lực nhưng cũng không đến nỗi kiệt quệ về tinh thần. Người muốn đi du học thì gần như là phải chuẩn bị từ nhưng năm đầu cấp ba hoắc sớm hơn thế, tôi chỉ là mệt trong khoảng thời gian nước rút này thôi.
Tôi xoa đầu an ủi Lý Nhã Kỳ rồi cô ấy mới chịu chui vào viên đá.
Đến hôm thì chứng chỉ ngoại ngữ thì khá ổn, còn phải đợi 2 3 tuần để lấy kết quả. Trong lúc đợi kết quả thì lại khá rảnh rỗi nên tôi quyết định đi mua quà cho một số người trước khi qua nước ngoài, dù ngắn ngủi nhưng tôi vẫn muốn để lại cho họ ấn tượng tốt.
Lư Hương Ly thì tôi tặng cô ấy một chai nước hoa. Lư Huyền Thanh thì tôi tặng cô bé một con gấu bông và ba lô mới.
Các thầy ở trường đã dạy tôi thì tặng sữa tắm cho nữ và thắt lưng cho nam, riêng cô chủ nhiệm và hiệu trưởng thì thêm hoa. Còn các bạn cũng lớp tôi chuyển 5 lít vào quỹ lớp tùy họ muốn sử dụng.
Còn nhân vật đặc biệt nhất là Lưu Quang Vũ, nên tặng gì đây nhỉ?
Có lẽ nên một cái đồng hồ kiểu Pháp là hợp lý.
Tiêu rồi mới thấy cần chi nhiều thứ, cộng lại cũng tốn kém hơn tôi nghĩ. Mà thôi, đều là cần thiết mà.
Tôi để tất cả mọi thứ gọn sang một bên để chuẩn bị nay mai tặng, lúc tối đi ngủ không để ý Lý Nhã Kỳ ngoi ra từ trong viên đá nhìn cái hộp đựng đồng hồ mà nghiến răng nghiến lợi.
- Tên khốn đó tài đức gì chứ!
Lý Nhã Kỳ bực mình lấy chiếc đồng hồ tinh sảo trong hộp ra giấu trong góc vali hàng lý Hạ Phi Vân sẽ để đồ.
Rồi không biết lôi từ đâu ra một cái đồng hồ trông đơn giản hơn nhiều để lại vào trong hộp.
Ma nữ cặm cúi dở lật thứ gì đó lẩm bẩm:
- Tấm này đẹp, không tấm này đẹp hơn. Đm tấm nào cũng đẹp!