Chương 21: Ngày mệt mỏi thứ hai mốt
- Vũ à, thứ bảy tuần này là dỗ ông ngoại con đấy. Đi cùng ba về bên đó làm cỗ phụ mọi người đi.
Lưu Quang Vũ đang ngồi chơi game bỗng quay ngoắt lại nhìn người mẹ của mình. Ngô Phương Lan đang xem tivi khó hiểu nhìn biểu cảm không vui của con trai, bà nhăn mặt:
- Sao lại làm cái mặt kiểu đấy?! Về dỗ ông con chứ có phải mẹ bắt con đi chùa với mẹ đâu.
- Không phải! Hôm đó con bận!
- Bận cái gì? Hôm đó mẹ còn xin cho con nghỉ học được thì còn việc gì để bận?
- Con! Tính rủ bạn đi chơi.
- Thôi có gì đâu mà. Đi chơi thì lúc nào chả đi được, giỗ ông một năm có một lần, lúc này không về thăm bà thì bao giờ về?
- Nhưng cậu ấy sắp đi du học rồi!
Ngô Phương Lan không khỏi khó hiểu cùng cáu kỉnh:
- Chứ chẳng nhẽ con tính đi chơi với bạn trước khi đi du học chứ không về giỗ ông?
- … Nhưng chủ nhật là cậu ấy qua nước ngoài rồi.
- Thì chủ nhật ra tiễn bạn cũng được chứ sao! Mẹ bảo mày sáng đi tối về chứ có bắt mày ở đó luôn đâu mà phũng phịu như vậy. Người bạn đó quan trọng lắm sao?
- Đương nhiên!
- Quan trọng hơn cả ông ngoại?
- …
Lưu Quang Vũ nghẹn lời, phồng má chạy lên tầng nhưng vẫn để lại một tiếng ’ vâng ’ nặng nề.
Cậu ta nhẩy lên giường mở mes nhắn tin với Hạ Phi Vân.
Sáng hôm thứ bảy Lưu Quang Vũ đã lên xe về quê ngoại từ 6 giờ sáng, đương nhiên đến cuối cùng vẫn là phải nghe lời mẹ.
Đột nhiên hôm nay mẹ Lưu Quang Vũ lại bị ốm nên bà buộc phải ở lại nhà. Lúc đó cậu ta còn nghĩ: ’ Hay là mình giả ốm để không phải đi giống mẹ? ’
Ý định ngốc nghếch này bị dập tắt ngay sau đó và cậu ta đã ngồi trên xe rồi.
Ở chỗ Hạ Phi Vân…
Tôi liu diu mở mắt ngáp dài, vì đã kết thúc tốt mọi thứ và để chuẩn bị cho chuyến du học thì từ đầu tuần tôi đã xin nghỉ tại trường. Mấy ngày hôm nay coi như là xả láng sau một quãng thời gian mệt nhọc bù đầu với việc học. Không có gì có thể sảng khoái hơn ngủ đủ giấc!!!
Việc đầu tiên mỗi buổi sáng tất nhiên là mở điện thoại xem giờ, và đập vào mắt tôi là mấy tin nhắn từ cùng một địa chỉ. Đó là nhân viên phụ trách của chuyến bay.
Tôi tò mò nhấn mở, đọc xong mà tôi trầm ngâm. Sau đó tôi ngoái đầu nhìn qua cái hộp quà đã được gói cẩn thận đặt trên kệ, nó là của Lưu Quang Vũ.
Vì ngại phiền phức nên tôi đã không tặng ngay cậu ta cùng với những món quà khác. Tôi còn đang tính chiều nay qua nhà mẹ con nhà họ Lư chơi lần cuối rồi đưa luôn. Nhưng giờ thì hay rồi!
Hôm qua Lưu Quang Vũ nhắn hôm nay cậu ta phải đi về quê giỗ ông hẹn ngày mai sẽ qua tiễn tôi ở sân bay. Nhưng sáng nay nhân tiên lại nhắn tin khẩn cấp. Máy bay gặp sự cố đang phải bảo trì, để khắc phục thì họ dời lịch bay của hành khách sang chuyển hôm nay.
80% hành khách cùng chuyến đều đồng ý, một số khách không thoải mái thì đều được hoàn tiền. Lịch chuyến bay sẽ vào 4 rưỡi chiều tối nay.
Và họ nhắn tin để hỏi tôi là muốn đổi chuyến hay hoàn tiền.
Hạ Phi Vân nhắn tin hỏi lại: " Còn chuyến bay từ đây sang nước Mỹ trong tháng này không? "
Nhân viên trả lời là còn một chuyến vào 17 ngày sau, do đường băng có chút vấn đề vì dự báo mấy ngày nữa sẽ có bão nên không tổ chức chuyến bay.
Tôi day trán, thở dài. Ý trời à?!
Ít nhất 5 ngày sau tôi phải có mặt tại trường bên đó để điểm danh và đăng kí đánh giá năng lực. Đặc biệt không được làm trực tuyến mà phải mang cả người đi thì mới được.
Không còn cách nào khác rồi nhỉ…Công sức mấy tháng trời của tôi không thể bỏ uổng thế được!
Bên hệ thống cũng đang hối thúc tôi nhanh chóng chuyển công tác để tiếp tục nhận nhiệm vụ mới.
Hạ Phi Vân nhắn tin lại là đồng ý dời lịch bay, rồi cuống cuồng đi dọn đồ đạc, may mà có Lý Nhã Kỳ giúp tôi.
Quần áo và đồ đạc của tôi nhiều hơn tôi nghĩ nên có lẽ phải gửi thêm bên ngoài.
Đồ gia dụng và bàn ghế không thể mang đi thì tôi đã thanh lý từ trước với chủ chung cư rồi.
Mãi đến gần 1 giờ chiều mới xong, lúc này tôi liếc nhìn hộp quà kia. Một mảng lặng im, tôi lấy quần áo Lý Nhã Kỳ chuẩn bị rồi vào phòng tắm.
Tắm rửa sạch sẽ xong thì gọi điện trước cho bên vận chuyển để 1 tiếng nữa họ sẽ qua chở đồ ra sân bay.
Tôi cầm lấy hộp quà rồi đi ra khỏi nhà. Đúng là đời ai biết trước chữ ’ ngờ ’ …
…--------------…
Khác với ý định tính nhờ Lư Hương Ly đưa quà giúp thì khi đi vòng lên thì thấy cổng nhà Lưu Quang Vũ không khoá, cửa sổ cũng đang mở chứng tỏ bên trong có người.
Tôi mím môi ấn chuông, đợi một lát thì cửa lớn mở ra. Hình ảnh một người phụ nữ trung niên nhã nhặn đang đeo tạp dề nhìn về phía cổng sắt, chỗ tôi đứng thắc mắc, bà nói lớn:
- Cháu tìm ai thế?
- Lưu Quang Vũ có nhà không ạ?
Ngô Phương Lan vừa đi lại gần cổng vừa trả lời:
- Không, thằng bé từ sáng đã về quê ngoại rồi. Cháu có chuyện gì à?
" Ôi trời, con bé nhà ai mà xinh thế! "
Ngô Phương Lan đã nghĩ ngay như vậy sau khi mở cổng nhìn rõ Hạ Phi Vân. Một cô bé cao ráo ăn mặc chỉnh tề, bộ dạng trông rất lễ phép làm bà khá ấn tượng.
Tôi nhấc cao túi đựng quà lên nói rõ ràng:
- Cháu là bạn của Lưu Quang Vũ, mấy tiếng nữa là cháu lên máy bay rồi. Do gặp chút chuyện ngoài ý muốn nên mới nhờ cô chuyển giúp ạ.
- Ối!
Nghe vậy bà ngay lập tức liên tưởng tới mấy lời con trai nói hôm qua, rồi nhìn kĩ gương mặt xinh đẹp của Hạ Phi Vân. Có thật chỉ là bạn thôi không đấy? Xinh như thế mà con trai bà không có ý thì bà đi bằng đầu! Cái thằng nhóc thích trêu hoa ghẹo nguyệt ấy!
Con trai mình đẻ ra chẳng nhẽ Ngô Phương Lan không hiểu. Nhưng mà…tầm như thằng con trai mình sợ không với nổi con gái nhà người ta.
Ngô Phương Lan ngại ngùng nhận lấy túi quà, nói tôi không cần làm như vậy rồi khách sáo mời tôi vào nhà nhưng được tôi khoé léo từ chối.
Hai người nói thêm đôi ba câu rồi tôi xin phép đi trước, Ngô Phương Lan nhìn bóng lưng tôi và nhìn xuống túi quà, không hiểu sao bà bỗng buồn ngang.
Về đến nhà tôi nhắn tin cho Lưu Quang Vũ, nói rõ về việc tôi phải bay gấp trong hôm nay và đã gửi mẹ cậu ta một chút đồ hi vọng cậu ta sẽ thích.
Tin nhắn đã gửi nhưng đợi một lúc không thấy đọc, bên vận chuyển cũng đã gõ cửa…
Đến khi ngồi trên máy bay rồi tin nhắn vẫn chưa thấy trả lời, một cảm giác kì lạ dâng lên trong tôi khó lý giải. Tôi đang cảm thấy thất vọng sao?
Hạ Phi Vân thở dài, tắt điện thoại và nhắm mắt nghỉ ngơi. Khi lần nữa tỉnh dậy ăn bữa tối thì tôi nhận ra mình đã đi khỏi lãnh thổ trong nước và tin nhắn vẫn chưa được trả lời…