Chương : 144
Hắc Diêm Tước từ phòng tắm đi ra, nhìn về hướng phòng tắm mà lúc nãy Tường Vi đi vào, hắn thấy cửa vẫn đang đóng chặt thì nhíu mày lại theo thói quen.
"Thẩm Tường Vi! Cô còn lề mề nữa thì tôi sẽ phá cửa đấy!"
Két một tiếng, Tường Vi hé mở cửa ra, cô cẩn thận ló đầu mình ra nói: "Tiên, tiên sinh.... quần áo của tôi hình như... hình như... ách... vẫn chưa khô, tôi chỉ mới giặc xong mà thôi...."
"Đáng chết, ai cho phép ở bên trong cô giặt quần áo! Ra đây ngay cho tôi!"
"Ách.... không...." Tường Vi hoảng sợ 'phanh' một tiếng đem cửa đóng sầm lại ngay trước mặt hắn.
Cô không hề có cái áo nào để mặc hết, có làm sao đi nữa cũng phải đợi quần áo khô hết rồi mới ra được chứ!
"Thẩm, Tường, Vi!"
Người đàn ông này quả thật không dễ chọc! Nếu không phải tối nay có nhiệm vụ quan trọng, hắn cũng sẽ không nhẫn nhịn cô đến giờ này!
"Tôi đếm đến ba, cô có tin là tôi sẽ phá nát cánh cửa này không!"
"Một...."
Trong phòng tắm không hề có bất kỳ phản ứng nào.
"Hai...."
Vẫn không có phản ứng!
"Ba!"
Rầm! Cánh cửa được mở tung ra, nặng nề đập vào bức tường phía sau!
"A...." Tường Vi bị tiếng đập mạnh đó làm cho hết hồn, nhanh chóng mở cửa ra, hoảng sợ nói: "Tôi, tôi mở cửa rồi....."
Hắc Diêm Tước không nói hai lời đem cô lôi ra khỏi phòng tắm, trên thân thể trần trụi của cô vẫn còn những vết roi đánh của ngày hôm đó, hằn lên trên da thịt trắng nõn ấy khiến người ta cảm thấy ghê người!
"A! Đau, buông tôi ra...." Cô kinh hoảng hô to, ở trước mặt hắn, cô vĩnh viễn chỉ như một con thỏ nhỏ, cứ như vậy nhỏ bé và bất lực.
Hắc Diêm Tước đem cô ném lên chiếc giường lớn, tâm trạng cáu kỉnh khó chịu lại bùng phát lần nữa. Lúc nãy trợ lý gọi điện thoại cho hắn, nói buổi quảng bá của Ny Thường tại 'Khách sạn bốn mùa' đã bắt đầu, và Tả Đằng Triết Dã cũng đã tới rồi.
Quả nhiên! Đôi mắt thâm sâu của hắn lại hiện lên tia hung ác nham hiểm, xem ra tin đồn mà hắn tung ra thật hiệu quả, nhiêu đó cũng đủ để chứng minh hắn ta xem trọng cô nàng tiện nhân Thẩm Tường Vi này đến cỡ nào!
Điều này khiến cho Hắc Diêm Tước càng thêm tức giận.
Nhưng thật đáng chết, hắn không hiểu rốt cuộc mình buồn phiền vì lý do gì, hốc mắt hắn tràn đầy tơ máu, nhìn khuôn mặt đầy nước mắt, toàn thân đầy những vết roi đánh, và khuôn mặt làm khuynh đảo chúng sinh của cô, cô có tư cách gì mà để người ta đồng tình chứ?
Ít ra dung mạo xinh đẹp đã giúp cô có được nhiều sự chú ý của người khác phái không phải sao?
Ít ra..... cô vẫn còn sống!
Shit! Hắn nhất thời không nhịn được gào lớn: "Đau? Cô có tư cách gì mà la đau? Để cho cô được sống đã là món quà trời ban cho rồi, cô có tư cách gì mà la đau hả?"
Nhớ tới thân phận của cô, đôi mắt hắn liền đỏ ngầu lên, hắn nhào lên giường, gắt gao chế trụ lấy bả vai gầy yếu của cô, lớn tiếng rống lên: "Cô được sống đã là thắng lợi rồi, cô vẫn còn sống trên đời này đấy! Trong khi có những người thậm chí cơ hội được sống cũng không có, cô có tư cách gì mà la đau chứ!"
Chát ——
Một cái tát thật mạnh giáng lên khuôn mặt cô, làn da non mịn lập tức hằn lên năm dấu ngón tay đỏ chót.
"Ối....."
Khuôn mặt cô bỗng nhiên đau rát lên, cô bị hắn tán văng qua một bên, đau đến khôn thể tả!
Nước mắt tuông rơi như suối, cô ôm khuôn mặt mình, hai mắt đẫm lệ nhìn người đàn ông đang lên cơn thịn nộ ấy, nhỏ giọng nói: "Vậy thì.... hãy để tôi chết!"
Ánh mắt cô lộ ra tia tuyệt vọng!
Cô cảm thấy đau đến nghẹt thở!
Người đàn ông điên cuồng này, lại là người mà cô một mực muốn báo ơn từ khi còn nhỏ ư? Cô thậm chí còn vì nụ cười của hắn mà nhớ mãi không quên! Nhưng vào lúc mà hắn lên cơn thịnh nộ kia cô đã buộc mình phải quên đi cái tốt ít ỏi đó của hắn, hắn chính là cái người đã ép buộc cô sống trong nước sôi lửa bổng, nếu mạng sống của cô là do hắn ban ơn, thì cô tình nguyện chết!
"Chết? Chiết tiệt, Cô là đang uy hiếp tôi sao?"
Tiếp đó, lại là một tiếng 'chát' vang lên!
Hắn lại lần nữa bị thái độ khinh thường mạng sống của cô chọc giận!
Hắn như là bị điên vậy, bắt lấy thên thể đang run rẩy của cô, khuôn mặt đầy gân xanh, mắt đỏ ngầu đến dọa người!
"....." Tường Vi đã bị hắn dằn vặt đến không còn hơi sức, nếu ngược đãi cô có thể khiến hắn cảm thấy dễ chịu hơn, vậy thì hãy để cô chết đi, để đổi lấy sự bình tĩnh lâu dài cho hắn, như vậy chẳng phải sẽ tốt hơn sao?
"Ha ha...." Nghĩ tới đây, cô đột nhiên cười ra tiếng.
Khuôn mặt sưng đỏ đầy nước mắt, khóe môi bị đánh đến chảy máu, nhưng cô vẫn nở nụ cười, nếu chết có thể uy hiếp hắn, thì cô đã làm từ lâu rồi, nhưng thật tiếc, hắn lại bá đạo đến mức ngay cả cơ hội cho cô được chết cũng có!
"Cười cái gì? Cười cô vẫn được sống, còn người khác lại không được, phải không? Thật đáng chết......"
Hắn tức giận mở rộng hai chân cô ra, đầy thịnh nộ mà đem vật nam tính của mình hung hăng đâm thẳng vào nơi nữ tính của cô!
"Tại sao? Tại sao cô tình nguyện chết cũng không cho người khác cơ hội!"
Thân thể hắn luật động thật mạnh, như cầm thú mà xỏ xuyên qua hạ thân mềm yếu của cô.
"............" Tường Vị chịu đựng đau nhức, có đau chết cũng không chịu rên ra tiếng, nước mắt nóng hổi cứ vậy mà chảy đầy mặt, cô tình nguyện cứ như vậy mà chết đi!
Hắc Diêm Tước điên cuồng đâm xuyên người cô, trong đầu đột nhiên hiện lên những hình ảnh khiến người ta kinh hãi....
[Nhã Ca, em đừng kích động, em hãy nghe anh nói!]
[Không không không! Diệu Tư, anh gạt em đúng không? Tại sao.... tại sao chứ! Em yêu anh như thế......]
[Nhã Ca, thật xin lỗi, xin em hãy nghe anh giải thích, xin em đấy!]
[Em không muốn nghe, dù cho anh có giải thích như thế nào đi nữa, thi cũng không có khả năng yêu em nữa rồi! Em không nghe, hu hu hu hu hu.....]
"Thẩm Tường Vi! Cô còn lề mề nữa thì tôi sẽ phá cửa đấy!"
Két một tiếng, Tường Vi hé mở cửa ra, cô cẩn thận ló đầu mình ra nói: "Tiên, tiên sinh.... quần áo của tôi hình như... hình như... ách... vẫn chưa khô, tôi chỉ mới giặc xong mà thôi...."
"Đáng chết, ai cho phép ở bên trong cô giặt quần áo! Ra đây ngay cho tôi!"
"Ách.... không...." Tường Vi hoảng sợ 'phanh' một tiếng đem cửa đóng sầm lại ngay trước mặt hắn.
Cô không hề có cái áo nào để mặc hết, có làm sao đi nữa cũng phải đợi quần áo khô hết rồi mới ra được chứ!
"Thẩm, Tường, Vi!"
Người đàn ông này quả thật không dễ chọc! Nếu không phải tối nay có nhiệm vụ quan trọng, hắn cũng sẽ không nhẫn nhịn cô đến giờ này!
"Tôi đếm đến ba, cô có tin là tôi sẽ phá nát cánh cửa này không!"
"Một...."
Trong phòng tắm không hề có bất kỳ phản ứng nào.
"Hai...."
Vẫn không có phản ứng!
"Ba!"
Rầm! Cánh cửa được mở tung ra, nặng nề đập vào bức tường phía sau!
"A...." Tường Vi bị tiếng đập mạnh đó làm cho hết hồn, nhanh chóng mở cửa ra, hoảng sợ nói: "Tôi, tôi mở cửa rồi....."
Hắc Diêm Tước không nói hai lời đem cô lôi ra khỏi phòng tắm, trên thân thể trần trụi của cô vẫn còn những vết roi đánh của ngày hôm đó, hằn lên trên da thịt trắng nõn ấy khiến người ta cảm thấy ghê người!
"A! Đau, buông tôi ra...." Cô kinh hoảng hô to, ở trước mặt hắn, cô vĩnh viễn chỉ như một con thỏ nhỏ, cứ như vậy nhỏ bé và bất lực.
Hắc Diêm Tước đem cô ném lên chiếc giường lớn, tâm trạng cáu kỉnh khó chịu lại bùng phát lần nữa. Lúc nãy trợ lý gọi điện thoại cho hắn, nói buổi quảng bá của Ny Thường tại 'Khách sạn bốn mùa' đã bắt đầu, và Tả Đằng Triết Dã cũng đã tới rồi.
Quả nhiên! Đôi mắt thâm sâu của hắn lại hiện lên tia hung ác nham hiểm, xem ra tin đồn mà hắn tung ra thật hiệu quả, nhiêu đó cũng đủ để chứng minh hắn ta xem trọng cô nàng tiện nhân Thẩm Tường Vi này đến cỡ nào!
Điều này khiến cho Hắc Diêm Tước càng thêm tức giận.
Nhưng thật đáng chết, hắn không hiểu rốt cuộc mình buồn phiền vì lý do gì, hốc mắt hắn tràn đầy tơ máu, nhìn khuôn mặt đầy nước mắt, toàn thân đầy những vết roi đánh, và khuôn mặt làm khuynh đảo chúng sinh của cô, cô có tư cách gì mà để người ta đồng tình chứ?
Ít ra dung mạo xinh đẹp đã giúp cô có được nhiều sự chú ý của người khác phái không phải sao?
Ít ra..... cô vẫn còn sống!
Shit! Hắn nhất thời không nhịn được gào lớn: "Đau? Cô có tư cách gì mà la đau? Để cho cô được sống đã là món quà trời ban cho rồi, cô có tư cách gì mà la đau hả?"
Nhớ tới thân phận của cô, đôi mắt hắn liền đỏ ngầu lên, hắn nhào lên giường, gắt gao chế trụ lấy bả vai gầy yếu của cô, lớn tiếng rống lên: "Cô được sống đã là thắng lợi rồi, cô vẫn còn sống trên đời này đấy! Trong khi có những người thậm chí cơ hội được sống cũng không có, cô có tư cách gì mà la đau chứ!"
Chát ——
Một cái tát thật mạnh giáng lên khuôn mặt cô, làn da non mịn lập tức hằn lên năm dấu ngón tay đỏ chót.
"Ối....."
Khuôn mặt cô bỗng nhiên đau rát lên, cô bị hắn tán văng qua một bên, đau đến khôn thể tả!
Nước mắt tuông rơi như suối, cô ôm khuôn mặt mình, hai mắt đẫm lệ nhìn người đàn ông đang lên cơn thịn nộ ấy, nhỏ giọng nói: "Vậy thì.... hãy để tôi chết!"
Ánh mắt cô lộ ra tia tuyệt vọng!
Cô cảm thấy đau đến nghẹt thở!
Người đàn ông điên cuồng này, lại là người mà cô một mực muốn báo ơn từ khi còn nhỏ ư? Cô thậm chí còn vì nụ cười của hắn mà nhớ mãi không quên! Nhưng vào lúc mà hắn lên cơn thịnh nộ kia cô đã buộc mình phải quên đi cái tốt ít ỏi đó của hắn, hắn chính là cái người đã ép buộc cô sống trong nước sôi lửa bổng, nếu mạng sống của cô là do hắn ban ơn, thì cô tình nguyện chết!
"Chết? Chiết tiệt, Cô là đang uy hiếp tôi sao?"
Tiếp đó, lại là một tiếng 'chát' vang lên!
Hắn lại lần nữa bị thái độ khinh thường mạng sống của cô chọc giận!
Hắn như là bị điên vậy, bắt lấy thên thể đang run rẩy của cô, khuôn mặt đầy gân xanh, mắt đỏ ngầu đến dọa người!
"....." Tường Vi đã bị hắn dằn vặt đến không còn hơi sức, nếu ngược đãi cô có thể khiến hắn cảm thấy dễ chịu hơn, vậy thì hãy để cô chết đi, để đổi lấy sự bình tĩnh lâu dài cho hắn, như vậy chẳng phải sẽ tốt hơn sao?
"Ha ha...." Nghĩ tới đây, cô đột nhiên cười ra tiếng.
Khuôn mặt sưng đỏ đầy nước mắt, khóe môi bị đánh đến chảy máu, nhưng cô vẫn nở nụ cười, nếu chết có thể uy hiếp hắn, thì cô đã làm từ lâu rồi, nhưng thật tiếc, hắn lại bá đạo đến mức ngay cả cơ hội cho cô được chết cũng có!
"Cười cái gì? Cười cô vẫn được sống, còn người khác lại không được, phải không? Thật đáng chết......"
Hắn tức giận mở rộng hai chân cô ra, đầy thịnh nộ mà đem vật nam tính của mình hung hăng đâm thẳng vào nơi nữ tính của cô!
"Tại sao? Tại sao cô tình nguyện chết cũng không cho người khác cơ hội!"
Thân thể hắn luật động thật mạnh, như cầm thú mà xỏ xuyên qua hạ thân mềm yếu của cô.
"............" Tường Vị chịu đựng đau nhức, có đau chết cũng không chịu rên ra tiếng, nước mắt nóng hổi cứ vậy mà chảy đầy mặt, cô tình nguyện cứ như vậy mà chết đi!
Hắc Diêm Tước điên cuồng đâm xuyên người cô, trong đầu đột nhiên hiện lên những hình ảnh khiến người ta kinh hãi....
[Nhã Ca, em đừng kích động, em hãy nghe anh nói!]
[Không không không! Diệu Tư, anh gạt em đúng không? Tại sao.... tại sao chứ! Em yêu anh như thế......]
[Nhã Ca, thật xin lỗi, xin em hãy nghe anh giải thích, xin em đấy!]
[Em không muốn nghe, dù cho anh có giải thích như thế nào đi nữa, thi cũng không có khả năng yêu em nữa rồi! Em không nghe, hu hu hu hu hu.....]