Chương : 145
[Nhã Ca, em hãy bình tĩnh, em đi đây vậy?]
[Anh hãy mặc kệ em đi, em muốn đi kiếm người phụ nữ đó, em muốn gặp cô ta!]
[Nhã Ca! Anh sẽ không để em đi tổn thương cô ấy đâu!]
[Diệu Tư! Đây là thái độ của anh sao? Anh sợ em tổn thương cô ta à? Ha ha ha ha...... Anh có biết anh đã tổn thương em sâu đến mức nào không?]
[Thật xin lỗi, Nhã Ca, em hãy thứ lỗi cho anh, là anh đã phụ lòng em......]
[Tôi sẽ không tha thứ cho các người đâu, sẽ không!]
[Nhã Ca......]
Diêu Tư kéo Nhã Ca đang điên cuồng lên chiếc xe thể thao gần đó.
'Vút' một tiếng, xe chạy đi như bay!
Tước trốn ở một góc khuất lo lắng nhìn, một màn này thoáng chốc đã qua bao năm rồi! Chớp mắt đã vạn năm!
"Tại sao? Tại cô muốn chết như thế, nhưng lại còn sống? Tại sao người mà tôi muốn họ còn sống, lại đã qua đời? Tại sao chứ?"
Hắc Diêm Tước giân đến đỏ ngầu cả mắt, cha như vậy, anh trai cũng như thế, hắn muốn bọn họ được sống, nhưng hắn bất lực!
Nhưng cô lại muốn chết!
Cô có tư cách gì mà muốn chết!
Cô có tư cách gì chứ!
Thân dưới lại càng luật động mãnh liệt hơn, hắn kích động như một con mãnh thú bị thương, và con mồi mà hắn tùy ý chà đạp chính là cô gái dưới thân hắn.
"Tại sao? Tại sao? Tại sao?"
Chớp mắt đã vạn năm, cô không thể hiểu được cảm giác đó!
Một màn vô tình nhìn thấy đó, có ai lại nghĩ rằng đó sẽ là lần cuối cùng chứ!
Cô làm sao có thể hiểu được cảm giác bất lực đó chứ? Cô làm sao có thể hiểu được cái cảm giác hối hận không kịp đó chứ?
Tường Vi nằm dưới nhận lấy sự hành hạ từ hắn, cô gắt gao cau mày, cắn chặt răng, vào lúc cô cho là mình sẽ chết đi..... thì bỗng nhiên, một giọt nước âm ấm rơi lên mặt cô!
Cô rùng mình cả kinh, hai mắt cô đẫm lệ nên không nhìn rõ được mặt hắn, nhưng cô biết, lúc này hắn đang lên cơn thịnh nộ, đang điên cuồng và đầy hung ác.
Lại một giọt nước nóng hổi rơi lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô.
Trong lòng đột nhiên chấn động!
Cô kinh ngạc mở miệng, giọt nước nóng hổi đó, không phải nước mắt của cô........
Tường vi cố gắng chớp mắt để nước mắt không đọng lại ở khóe mắt cô nữa, tầm nhìn đột nhiên rõ ràng hơn.
Trong lòng cảm thấy chấn động, cô hít một hơi lạnh, hắn..... hắn đang khóc sao?
Cô chưa từng nhìn thấy cảnh tượng như vậy bao giờ, nhất thời Tường Vi cảm thấy luống cuống cả tay chân, "Anh......"
Hắn đột nhiên bừng tỉnh!
Nhất thời ý thực được mình luống cuống! Hắn liền lạnh mặt xuống, đem nước mắt nuốt vào.
Bỗng dưng, hắn siết chặt cổ cô: "Cô muốn chết, tôi không cản, nhưng trước khi cô chết, cô phải giúp tôi hoàn thành một nhiệm vụ!"
"Ách?" Cô không hiểu vì sao hắn thay đổi sắc mặt nhanh như vậy, như tim cô vẫn không tự chủ vì những giọt mắt lúc nãy của hắn mà đau đớn!
Hắn quả thật là đang đau khổ! Mỗi một lần hắn lên cơn thịnh nộ, cô đều nhìn thấy trong ánh mắt của hắn có một tia đau xót, và lần này, cô lại kinh ngạc phát hiện hắn đã khóc!
Paris..... còn sống?
Tường Vi bỗng nhiên nhớ đến bức tranh sơn dầu ở trong biệt đó, mẹ Phúc nói đó là vị đại thiếu gia đã mất!
Và khuôn mặt đó, hôm nay lúc cô nhìn thấy nụ cười của tiên sinh thì đột nhiên nhớ tới, thì ra đại thiếu gia, chính là người mà năm đó mẹ cô dặn cô phải nhớ kỹ.
"Anh trai của anh....." Cô bỗng nhiên thốt ra những lời trong lòng.
"Cô nói gì?" Hắn căng thẳng hô lên, cánh tay đang siết lấy cổ cô càng thêm dùng sức, lúc nãy hắn đã nghe thấy gì? Cô vừa nhắc tới anh trai hắn?
"Tôi...... khụ khụ....... tôi nhìn thấy bức tranh ở trong biệt thự!" Cô giãy giụa nói ra, cô muốn hỏi rõ rốt cuộc là chuyện gì? Tại sao người mà hắn muốn họ sống, lại đã chết? Người mà tiên sinh nói, là anh trai hắn sao?
"Đáng chết, là nói cho cô biết! Là mẹ Phúc đúng không? Tôi vốn nên bịt miệng bà ta trước!" Hắn tức giận hét lớn, và bỗng nhiên động thân một cái thật mạnh, đi thẳng vào nơi sâu thẩm trong cơ thể cô!
"A..........." Một trận co rút mạnh, cô sợ hãi nói, "Không.... không phải! Là mẹ tôi, là mẹ tôi....... dặn dò tôi phải nhớ kỹ khuôn mặt của anh trai anh......"
"Mẹ cô?"
Quả nhiên, vừa nghe hai chữ đó, ánh mắt của hắn lập tức tối sầm lại!
'Chát' một tiếng.
Lại là một cái tát lạnh lẽo giáng thẳng lên mặt cô.
"Câm mồm! Cô câm mồm cho tôi! Đồ đê tiện! Cô giống như mẹ cô vậy, đều là cái thứ đê tiện! Phụ nữ đều là thứ đê tiện!"
'Chát!'
Hắn điên rồi! Hắn không cho phép cô nhắc lại nữa, hắn điên cuồng mà luật động trong cơ thể cô.........
◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆
Nửa tiếng sau, Hắc Diêm Tước lạnh lùng rút ra khỏi cơ thể cô, toàn thân đầy mồ hôi, nhưng sắc mặt thì vẫn u ám đến cực điểm.
Nhìn người con gái đang nằm liệt trên giường, tóc tai hỗn độn, người đầy mồ hôi, hai má thì sưng đỏ, hắn không khỏi nhíu chặt mày , vô ý thức mà nhìn về bàn tay của mình, hắn không ngờ rằng hắn lại đánh cô đến sưng cả mặt.
Hắn lo lắng không biết cô còn có thể giúp hắn diễn được vở kịch hay cho buổi quảng bá không nữa! Bất quá......
"Cô đi tắm rửa sạch sẽ đi, rồi thay bộ lễ phục này, trang điểm đậm một chút để che cái đầu heo của cô lại!"
Sau đó, một chiếc váy dài màu xanh lá được ném thẳng lên người cô!
Hắn tuyệt không cảm thấy thương hại đối cô, đây đều là thứ mà cô phải chịu đựng lấy!
Tường Vi thở hỗn hễn một cách yếu ớt.
"Đáng chết, cô còn thất thần gì nữa, mau lên!"
Hắn chán nản rít gào lên, nắm chặt nắm tay lại, hắn tuyệt đối không thể chính mình tiến lên ôm lấy cô, hắn biết rõ cô đã không còn hơi sức nữa, nhưng hắn không cho phép chính mình thương hại cô!
[Anh hãy mặc kệ em đi, em muốn đi kiếm người phụ nữ đó, em muốn gặp cô ta!]
[Nhã Ca! Anh sẽ không để em đi tổn thương cô ấy đâu!]
[Diệu Tư! Đây là thái độ của anh sao? Anh sợ em tổn thương cô ta à? Ha ha ha ha...... Anh có biết anh đã tổn thương em sâu đến mức nào không?]
[Thật xin lỗi, Nhã Ca, em hãy thứ lỗi cho anh, là anh đã phụ lòng em......]
[Tôi sẽ không tha thứ cho các người đâu, sẽ không!]
[Nhã Ca......]
Diêu Tư kéo Nhã Ca đang điên cuồng lên chiếc xe thể thao gần đó.
'Vút' một tiếng, xe chạy đi như bay!
Tước trốn ở một góc khuất lo lắng nhìn, một màn này thoáng chốc đã qua bao năm rồi! Chớp mắt đã vạn năm!
"Tại sao? Tại cô muốn chết như thế, nhưng lại còn sống? Tại sao người mà tôi muốn họ còn sống, lại đã qua đời? Tại sao chứ?"
Hắc Diêm Tước giân đến đỏ ngầu cả mắt, cha như vậy, anh trai cũng như thế, hắn muốn bọn họ được sống, nhưng hắn bất lực!
Nhưng cô lại muốn chết!
Cô có tư cách gì mà muốn chết!
Cô có tư cách gì chứ!
Thân dưới lại càng luật động mãnh liệt hơn, hắn kích động như một con mãnh thú bị thương, và con mồi mà hắn tùy ý chà đạp chính là cô gái dưới thân hắn.
"Tại sao? Tại sao? Tại sao?"
Chớp mắt đã vạn năm, cô không thể hiểu được cảm giác đó!
Một màn vô tình nhìn thấy đó, có ai lại nghĩ rằng đó sẽ là lần cuối cùng chứ!
Cô làm sao có thể hiểu được cảm giác bất lực đó chứ? Cô làm sao có thể hiểu được cái cảm giác hối hận không kịp đó chứ?
Tường Vi nằm dưới nhận lấy sự hành hạ từ hắn, cô gắt gao cau mày, cắn chặt răng, vào lúc cô cho là mình sẽ chết đi..... thì bỗng nhiên, một giọt nước âm ấm rơi lên mặt cô!
Cô rùng mình cả kinh, hai mắt cô đẫm lệ nên không nhìn rõ được mặt hắn, nhưng cô biết, lúc này hắn đang lên cơn thịnh nộ, đang điên cuồng và đầy hung ác.
Lại một giọt nước nóng hổi rơi lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô.
Trong lòng đột nhiên chấn động!
Cô kinh ngạc mở miệng, giọt nước nóng hổi đó, không phải nước mắt của cô........
Tường vi cố gắng chớp mắt để nước mắt không đọng lại ở khóe mắt cô nữa, tầm nhìn đột nhiên rõ ràng hơn.
Trong lòng cảm thấy chấn động, cô hít một hơi lạnh, hắn..... hắn đang khóc sao?
Cô chưa từng nhìn thấy cảnh tượng như vậy bao giờ, nhất thời Tường Vi cảm thấy luống cuống cả tay chân, "Anh......"
Hắn đột nhiên bừng tỉnh!
Nhất thời ý thực được mình luống cuống! Hắn liền lạnh mặt xuống, đem nước mắt nuốt vào.
Bỗng dưng, hắn siết chặt cổ cô: "Cô muốn chết, tôi không cản, nhưng trước khi cô chết, cô phải giúp tôi hoàn thành một nhiệm vụ!"
"Ách?" Cô không hiểu vì sao hắn thay đổi sắc mặt nhanh như vậy, như tim cô vẫn không tự chủ vì những giọt mắt lúc nãy của hắn mà đau đớn!
Hắn quả thật là đang đau khổ! Mỗi một lần hắn lên cơn thịnh nộ, cô đều nhìn thấy trong ánh mắt của hắn có một tia đau xót, và lần này, cô lại kinh ngạc phát hiện hắn đã khóc!
Paris..... còn sống?
Tường Vi bỗng nhiên nhớ đến bức tranh sơn dầu ở trong biệt đó, mẹ Phúc nói đó là vị đại thiếu gia đã mất!
Và khuôn mặt đó, hôm nay lúc cô nhìn thấy nụ cười của tiên sinh thì đột nhiên nhớ tới, thì ra đại thiếu gia, chính là người mà năm đó mẹ cô dặn cô phải nhớ kỹ.
"Anh trai của anh....." Cô bỗng nhiên thốt ra những lời trong lòng.
"Cô nói gì?" Hắn căng thẳng hô lên, cánh tay đang siết lấy cổ cô càng thêm dùng sức, lúc nãy hắn đã nghe thấy gì? Cô vừa nhắc tới anh trai hắn?
"Tôi...... khụ khụ....... tôi nhìn thấy bức tranh ở trong biệt thự!" Cô giãy giụa nói ra, cô muốn hỏi rõ rốt cuộc là chuyện gì? Tại sao người mà hắn muốn họ sống, lại đã chết? Người mà tiên sinh nói, là anh trai hắn sao?
"Đáng chết, là nói cho cô biết! Là mẹ Phúc đúng không? Tôi vốn nên bịt miệng bà ta trước!" Hắn tức giận hét lớn, và bỗng nhiên động thân một cái thật mạnh, đi thẳng vào nơi sâu thẩm trong cơ thể cô!
"A..........." Một trận co rút mạnh, cô sợ hãi nói, "Không.... không phải! Là mẹ tôi, là mẹ tôi....... dặn dò tôi phải nhớ kỹ khuôn mặt của anh trai anh......"
"Mẹ cô?"
Quả nhiên, vừa nghe hai chữ đó, ánh mắt của hắn lập tức tối sầm lại!
'Chát' một tiếng.
Lại là một cái tát lạnh lẽo giáng thẳng lên mặt cô.
"Câm mồm! Cô câm mồm cho tôi! Đồ đê tiện! Cô giống như mẹ cô vậy, đều là cái thứ đê tiện! Phụ nữ đều là thứ đê tiện!"
'Chát!'
Hắn điên rồi! Hắn không cho phép cô nhắc lại nữa, hắn điên cuồng mà luật động trong cơ thể cô.........
◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆
Nửa tiếng sau, Hắc Diêm Tước lạnh lùng rút ra khỏi cơ thể cô, toàn thân đầy mồ hôi, nhưng sắc mặt thì vẫn u ám đến cực điểm.
Nhìn người con gái đang nằm liệt trên giường, tóc tai hỗn độn, người đầy mồ hôi, hai má thì sưng đỏ, hắn không khỏi nhíu chặt mày , vô ý thức mà nhìn về bàn tay của mình, hắn không ngờ rằng hắn lại đánh cô đến sưng cả mặt.
Hắn lo lắng không biết cô còn có thể giúp hắn diễn được vở kịch hay cho buổi quảng bá không nữa! Bất quá......
"Cô đi tắm rửa sạch sẽ đi, rồi thay bộ lễ phục này, trang điểm đậm một chút để che cái đầu heo của cô lại!"
Sau đó, một chiếc váy dài màu xanh lá được ném thẳng lên người cô!
Hắn tuyệt không cảm thấy thương hại đối cô, đây đều là thứ mà cô phải chịu đựng lấy!
Tường Vi thở hỗn hễn một cách yếu ớt.
"Đáng chết, cô còn thất thần gì nữa, mau lên!"
Hắn chán nản rít gào lên, nắm chặt nắm tay lại, hắn tuyệt đối không thể chính mình tiến lên ôm lấy cô, hắn biết rõ cô đã không còn hơi sức nữa, nhưng hắn không cho phép chính mình thương hại cô!