Chương : 183
Tường Vi gật đầu một cái, vì vậy, nhân viên bảo vệ kia chạy tới, đóng chuông báo.
Hít sâu một hơi, Tường Vi cất bước, từng bước, từng bước đến gần Hắc Diêm Tước.
Nhưng mà, nước mắt lại không ngừng rơi.
Trong đầu, hiện lên từng màn những năm qua, cơ hồ mỗi một màn, đều có hình ảnh của hắn!
Làm cô đau lòng, căm hận, đau khổ, tim đập nhanh, như một bức tranh đã khắc thật sâu vào đầu cô, mà hắn bây giờ, hai mắt đỏ lên như dã thú đang tức giận, hung dữ khiến mọi người đều sợ hãi, làm cô không khỏi đau lòng.
Cô nhìn thấy hắn mất lý trí, điên cuồng một lần nữa, như dã thú hung dữ, hắn có biết, mình đang làm gì? Làm tổn thương người vô tội, sẽ làm hắn vào tù, hắn ngồi ở trên cao như vậy, người đàn ông nổi tiếng, anh tuấn như vậy, sao hắn có thể nào chịu được……..
"Tước. . . . . ." Tường Vi kiềm nén nước mắt, từng bước, từng bước chậm rãi tới gần hắn, đây là lần đầu tiên cô kêu tên của hắn, cố gắng làm hắn tỉnh lại!
"Câm miệng! Câm miệng! A……"
Hắc Diêm Tước như bị điên, lập tức nắm lấy chân chồng chất vết thương của model nữ đang nằm trên mặt đất, Tường Vi chợt cả kinh ——
"Đừng!"
Sợ hắn làm tiếp chuyện điên cuồng hơn, cô chạy nhanh tới ôm cổ Hắc Diêm Tước, "Tước! Làm ơn dừng lại, dừng lại!"
Cô hét to vào lỗ tai hắn, cô biết hắn chỉ tạm thời mất trí, nhìn bộ dáng hắn điên cuồng như vậy, lòng của cô rất đau đớn.
"Đáng chết! Đáng chết!" Đột nhiên Tường Vi ôm hai cánh tay Hắc Diêm Tước, theo phản xạ mà hung hăng đẩy cô ra, thậm chí không để ý thân thể gầy yếu của cô, hung ác ném cô ra ngoài!
"Trời ơi! Cô ta sẽ chết sao?" Trong đám người có người kinh hoảng hô, sợ hãi nhìn một màn trước mắt, không thể tin được người này là người đàn ông phi thường giàu có, lại có bộ dáng điên cuồng như vậy, làm lòng người sợ hãi, chẳng lẽ có bệnh tâm thần?
"Còn hai phút! Đành phải báo cảnh sát!" Bảo vệ nói.
"Hừ, coi như là dạy dỗ gái điếm thúi thay tôi!" Rốt cuộc thì La tổng mập mạp nói lời đầy thù hằn, nhưng vẫn có chút sợ hãi, lỡ xảy ra án mạng, bọn họ sẽ lên báo, sẽ bị gièm pha, dính phiền toái vào thân, vì vậy, ông ta gầm hét với bảo vệ, "Mấy người các anh còn sửng sờ làm gì, mau ném hai người này ra khỏi phòng đi, đừng cứng đờ ở đó!"
"Đúng, đúng, đúng, mau đuổi ra ngoài!" Nhóm model nữ đều đồng ý.
"Tước! Ngài mau tỉnh! Tỉnh!" Tường Vi không để ý những cái đánh mạnh mẽ của hắn, cắn răng, ôm chặt lấy người đàn ông điên cuồng, không ngừng gọi hắn, "Tước. . . . . ."
"A! Cút ngay!" Cặp mắt Hắc Diêm Tước đỏ hồng, như muốn phun ra lửa! Trên trán toát mồ hôi lạnh, vẻ mặt khá kinh người, hắn thoát khỏi cái ôm của Tường Vi, nhưng không ngờ, bị mấy bảo vệ phía sau vây lại, bị bọn họ đẩy ra ngoài mấy bước mà lảo đảo!
Hành động này, không thể nghi ngờ là làm hắn đánh lại điên cuồng hơn!
Đẩy tay ra, làm Tường Vi ngã, thân thủ của hắn không tệ, vài cái đấm, đá chân, liền đánh bảo vệ ngã trên mặt đất!
Nhóm model nữ thấy bảo vệ nằm trên mặt đất không ngừng rên rỉ, nhất thời thét chói tai……..
"A! Cứu mạng. . . . . ."
Họ bị dọa sợ đến chân cũng nhũn ra, trợn to con ngươi hoảng sợ, nhìn Hắc Diêm Tước từng bước, từng bước đến gần các cô, cơ hồ linh hồn bị dọa đến biến mất!
Ầm ầm……….
Ngoài phòng, một tiếng sấm mãnh liệt đánh xuống! Mọi người không khỏi bị dọa đến nhảy lên, run lẩy bẩy, Hắc Diêm Tước là tên giết người điên cuồng!
"Đừng. . . . . ." Tường Vi lo lắng hô, khó khăn bò dậy từ trên mặt đất, nước mắt chảy trên khuôn mặt tái nhợt, trong đầu chợt thoáng qua tên mà Nhạc Tín Dương từng nói, vì vậy, cô lập tức nhẹ giọng kêu…..
"Diệu, Diệu. . . . ."
Bỗng dưng, Tường Vi nhẹ nhàng kêu, gọi Hắc Diêm Tước đang trong trạng thái điên cuồng!
Hắn bỗng chốc quay đầu, có chút cứng đờ nhìn phía sau, nhìn Tường Vi nước mắt rơi đầy mặt, nơi mềm nhất bị chạm đến.
"Diệu. . . . . ." Tường Vi nhìn hắn như có phản ứng, vì vậy, kêu tiếp, "Diệu, tới đây, tới bên tôi . . . . ."
Trong lúc nhất thời, toàn thế giới như bất động .
Ba phút, rốt cuộc thì cô đã dừng chứng điên cuồng của hắn lại!
Tất cả mọi người lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn không dám buông lỏng, bởi vì Hắc Diêm Tước quá nguy hiểm!
"Nhã Ca. . . . . ." Rốt cuộc, sau khi hắn ngắm nhìn Tường Vi một lúc lâu, vụng về gọi, trong đầu hắn chỉ thoáng qua cái tên này, những thứ khác đều trống rỗng!
"Ngoan, đến bên tôi." Tường Vi hé miệng, mỉm cười một cái, cho dù nước mắt không ngừng chảy, cô vẫn mở rộng đôi tay, "Ngoan, không sao, đến bên tôi."
Đột nhiên, cô nhìn hắn, như đứa bé bị lạc đường, nhưng mà hắn quá mạnh mẽ, lấy cách tổn thương người khác để they thế trống rỗng trong lòng. Diệu, Nhã Ca, tồn tại vị trí quan trọng trong lòng hắn, mặc dù không có Tường Vi, nhưng cô cảm thấy may mắn, hắn rốt cuộc đã dừng chứng điên cuồng.
Hắc Diêm tước như bị lời của cô mê hoặc, từng bước, từng bước đi tới chỗ cô, giữa hai lông mày thoáng qua đau buồn nhàn nhạt, trong mắt lộ ra đau đớn, rõ ràng như thế, lúc này Tường Vi mới thật sự tin, người đàn ông này, có lẽ không vui vẻ, không sung sướng đã rất nhiều năm, mặc dù hận hắn vì đã tổn thương cô, nhưng lại nhịn không được mà đau lòng vì sự đau đớn của hắn, còn nữa, hắn đã từng khóc. . . . . .
"Nhã Ca. . . . . ." Hắn đi tới, rốt cuộc, không chần chờ mà ôm chặt lấy Tường Vi!
Cô cũng có thể cảm thấy thân thể lạnh lẽo của hắn đang run rẩy, ôm cô thật chặt, không để một khe hở!
"Diệu, Diệu, không sao! Nhã Ca ở đây. . . . . ." Rốt cuộc, Tường Vi nhịn không được mà khẽ khóc, ôm hắn vào trong ngực thật chặt, mẹ, rốt cuộc thì Diệu là ai, là gì của mẹ?
"Nhã Ca, đừng rời xa Diệu. . . . . ." Hắn ôm chặt lấy Tường Vi, như đứa bé nói mớ, sau đó, thân thể càng ngày càng nặng.
Hít sâu một hơi, Tường Vi cất bước, từng bước, từng bước đến gần Hắc Diêm Tước.
Nhưng mà, nước mắt lại không ngừng rơi.
Trong đầu, hiện lên từng màn những năm qua, cơ hồ mỗi một màn, đều có hình ảnh của hắn!
Làm cô đau lòng, căm hận, đau khổ, tim đập nhanh, như một bức tranh đã khắc thật sâu vào đầu cô, mà hắn bây giờ, hai mắt đỏ lên như dã thú đang tức giận, hung dữ khiến mọi người đều sợ hãi, làm cô không khỏi đau lòng.
Cô nhìn thấy hắn mất lý trí, điên cuồng một lần nữa, như dã thú hung dữ, hắn có biết, mình đang làm gì? Làm tổn thương người vô tội, sẽ làm hắn vào tù, hắn ngồi ở trên cao như vậy, người đàn ông nổi tiếng, anh tuấn như vậy, sao hắn có thể nào chịu được……..
"Tước. . . . . ." Tường Vi kiềm nén nước mắt, từng bước, từng bước chậm rãi tới gần hắn, đây là lần đầu tiên cô kêu tên của hắn, cố gắng làm hắn tỉnh lại!
"Câm miệng! Câm miệng! A……"
Hắc Diêm Tước như bị điên, lập tức nắm lấy chân chồng chất vết thương của model nữ đang nằm trên mặt đất, Tường Vi chợt cả kinh ——
"Đừng!"
Sợ hắn làm tiếp chuyện điên cuồng hơn, cô chạy nhanh tới ôm cổ Hắc Diêm Tước, "Tước! Làm ơn dừng lại, dừng lại!"
Cô hét to vào lỗ tai hắn, cô biết hắn chỉ tạm thời mất trí, nhìn bộ dáng hắn điên cuồng như vậy, lòng của cô rất đau đớn.
"Đáng chết! Đáng chết!" Đột nhiên Tường Vi ôm hai cánh tay Hắc Diêm Tước, theo phản xạ mà hung hăng đẩy cô ra, thậm chí không để ý thân thể gầy yếu của cô, hung ác ném cô ra ngoài!
"Trời ơi! Cô ta sẽ chết sao?" Trong đám người có người kinh hoảng hô, sợ hãi nhìn một màn trước mắt, không thể tin được người này là người đàn ông phi thường giàu có, lại có bộ dáng điên cuồng như vậy, làm lòng người sợ hãi, chẳng lẽ có bệnh tâm thần?
"Còn hai phút! Đành phải báo cảnh sát!" Bảo vệ nói.
"Hừ, coi như là dạy dỗ gái điếm thúi thay tôi!" Rốt cuộc thì La tổng mập mạp nói lời đầy thù hằn, nhưng vẫn có chút sợ hãi, lỡ xảy ra án mạng, bọn họ sẽ lên báo, sẽ bị gièm pha, dính phiền toái vào thân, vì vậy, ông ta gầm hét với bảo vệ, "Mấy người các anh còn sửng sờ làm gì, mau ném hai người này ra khỏi phòng đi, đừng cứng đờ ở đó!"
"Đúng, đúng, đúng, mau đuổi ra ngoài!" Nhóm model nữ đều đồng ý.
"Tước! Ngài mau tỉnh! Tỉnh!" Tường Vi không để ý những cái đánh mạnh mẽ của hắn, cắn răng, ôm chặt lấy người đàn ông điên cuồng, không ngừng gọi hắn, "Tước. . . . . ."
"A! Cút ngay!" Cặp mắt Hắc Diêm Tước đỏ hồng, như muốn phun ra lửa! Trên trán toát mồ hôi lạnh, vẻ mặt khá kinh người, hắn thoát khỏi cái ôm của Tường Vi, nhưng không ngờ, bị mấy bảo vệ phía sau vây lại, bị bọn họ đẩy ra ngoài mấy bước mà lảo đảo!
Hành động này, không thể nghi ngờ là làm hắn đánh lại điên cuồng hơn!
Đẩy tay ra, làm Tường Vi ngã, thân thủ của hắn không tệ, vài cái đấm, đá chân, liền đánh bảo vệ ngã trên mặt đất!
Nhóm model nữ thấy bảo vệ nằm trên mặt đất không ngừng rên rỉ, nhất thời thét chói tai……..
"A! Cứu mạng. . . . . ."
Họ bị dọa sợ đến chân cũng nhũn ra, trợn to con ngươi hoảng sợ, nhìn Hắc Diêm Tước từng bước, từng bước đến gần các cô, cơ hồ linh hồn bị dọa đến biến mất!
Ầm ầm……….
Ngoài phòng, một tiếng sấm mãnh liệt đánh xuống! Mọi người không khỏi bị dọa đến nhảy lên, run lẩy bẩy, Hắc Diêm Tước là tên giết người điên cuồng!
"Đừng. . . . . ." Tường Vi lo lắng hô, khó khăn bò dậy từ trên mặt đất, nước mắt chảy trên khuôn mặt tái nhợt, trong đầu chợt thoáng qua tên mà Nhạc Tín Dương từng nói, vì vậy, cô lập tức nhẹ giọng kêu…..
"Diệu, Diệu. . . . ."
Bỗng dưng, Tường Vi nhẹ nhàng kêu, gọi Hắc Diêm Tước đang trong trạng thái điên cuồng!
Hắn bỗng chốc quay đầu, có chút cứng đờ nhìn phía sau, nhìn Tường Vi nước mắt rơi đầy mặt, nơi mềm nhất bị chạm đến.
"Diệu. . . . . ." Tường Vi nhìn hắn như có phản ứng, vì vậy, kêu tiếp, "Diệu, tới đây, tới bên tôi . . . . ."
Trong lúc nhất thời, toàn thế giới như bất động .
Ba phút, rốt cuộc thì cô đã dừng chứng điên cuồng của hắn lại!
Tất cả mọi người lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn không dám buông lỏng, bởi vì Hắc Diêm Tước quá nguy hiểm!
"Nhã Ca. . . . . ." Rốt cuộc, sau khi hắn ngắm nhìn Tường Vi một lúc lâu, vụng về gọi, trong đầu hắn chỉ thoáng qua cái tên này, những thứ khác đều trống rỗng!
"Ngoan, đến bên tôi." Tường Vi hé miệng, mỉm cười một cái, cho dù nước mắt không ngừng chảy, cô vẫn mở rộng đôi tay, "Ngoan, không sao, đến bên tôi."
Đột nhiên, cô nhìn hắn, như đứa bé bị lạc đường, nhưng mà hắn quá mạnh mẽ, lấy cách tổn thương người khác để they thế trống rỗng trong lòng. Diệu, Nhã Ca, tồn tại vị trí quan trọng trong lòng hắn, mặc dù không có Tường Vi, nhưng cô cảm thấy may mắn, hắn rốt cuộc đã dừng chứng điên cuồng.
Hắc Diêm tước như bị lời của cô mê hoặc, từng bước, từng bước đi tới chỗ cô, giữa hai lông mày thoáng qua đau buồn nhàn nhạt, trong mắt lộ ra đau đớn, rõ ràng như thế, lúc này Tường Vi mới thật sự tin, người đàn ông này, có lẽ không vui vẻ, không sung sướng đã rất nhiều năm, mặc dù hận hắn vì đã tổn thương cô, nhưng lại nhịn không được mà đau lòng vì sự đau đớn của hắn, còn nữa, hắn đã từng khóc. . . . . .
"Nhã Ca. . . . . ." Hắn đi tới, rốt cuộc, không chần chờ mà ôm chặt lấy Tường Vi!
Cô cũng có thể cảm thấy thân thể lạnh lẽo của hắn đang run rẩy, ôm cô thật chặt, không để một khe hở!
"Diệu, Diệu, không sao! Nhã Ca ở đây. . . . . ." Rốt cuộc, Tường Vi nhịn không được mà khẽ khóc, ôm hắn vào trong ngực thật chặt, mẹ, rốt cuộc thì Diệu là ai, là gì của mẹ?
"Nhã Ca, đừng rời xa Diệu. . . . . ." Hắn ôm chặt lấy Tường Vi, như đứa bé nói mớ, sau đó, thân thể càng ngày càng nặng.