Chương : 184
Ầm ầm….
Một trận sấm đánh xuống, tất cả đều yên tĩnh trở lại.
Mọi người ở đây, không dám thở, vẫn không thể bình tĩnh trước việc kinh hãi như vậy!
"Nhã Ca. . . . . ." Thân thể Hắc Diêm Tước càng ngày càng nặng, mệt mỏi như vừa đánh xong một trận chiến, hắn vô thức ( không ý thức) nỉ non, ôm chặt lấy thân thể gầy yếu của Tường Vi, dùng sức hít hương thơm đặc biệt của cô, hương thơm này, làm hắn dần dần bình tĩnh.
Bất tri bất giác (không hay không biết), Tường Vi cảm thấy thân thể hắn càng ngày càng đến gần cô, giọng nói nỉ non cũng càng ngày càng nhẹ, trên trán cô đổ ra một tầng mồ hôi thật mỏng, mặc dù đang cắn răng chống đỡ thân thể nặng nề của hắn, nhưng không khỏi thở phào nhẹ nhõm, rốt cuộc. . . . . . Hắn rốt cuộc cũng chịu bình tĩnh lại!
"Trời ơi, đã xảy ra chuyện gì?"
Đột nhiên, giọng nói của Triển Diệc Tường truyền đến từ phía sau, anh bước khỏi thang máy, thì thấy một mảnh hỗn độn trong hành lang, mấy bảo vệ nằm trên mặt đất rên rỉ, một đám model nữ chen lách trong góc, vây quanh La tổng mập mạp đang co rúm, trên mặt của mỗi người đều hoa dung thất sắc (*), xem ra cũng bị kinh sợ (kinh ngạc + sợ hãi), cửa kính của phòng bị đập bể, bình chữa cháy lăn ở một bên, mà làm anh không thể tưởng tượng nổi là….
(*) Hoa dung thất sắc: khuôn mặt xinh đẹp hoảng hốt sợ hãi
Hắc Diêm Tước ôm Thẩm Mạn Vi mềm mại trong ngực!
"Xuỵt…..”
Triển Diệc Tường vừa xuất hiện, nhóm model nữ lập tức xuỵt, ý bảo anh đừng lên tiếng! Tên giết người điên cuồng vất vả lắm mới bình tĩnh lại, đến nay vẫn làm cho lòng người run sợ!
"Triển tiên sinh, có thể lái xe đưa chúng tôi về, được không?" Tường Vi nhỏ giọng nói, sợ đánh thức Hắc Diêm Tước, nhưng nếu cô không để người khác tới đây giúp một tay, sẽ sớm không chịu nổi, thật sự là thân thể hắn quá nặng!
"Đúng vậy, mau đưa tên ôn thần này đi, thật sự là quá kinh khủng!" Tên đàn ông như heo La tổng bỏ đá xuống giếng, méo miệng nói, tối nay, tất cả đều làm cho người ta không thể tưởng tượng nổi, lần đầu tiên ông ta thấy Hắc Diêm Tước như vậy, trong lòng không khỏi rùng mình một cái, khó trách người ta gọi là hắn là ma quỷ hắc ám, con của Diêm Vương, Bá tước địa ngục! Ông trời, đây căn bản không phải tin đồn vô căn cứ! Là sự thật!
Thật sự là quá kinh khủng!
"La tổng, Hắc tổng anh ta. . . . . ." Lông mày Triển Diệc Tường nhíu lại, anh vừa qua phòng được bao tìm bọn họ, bên trong đã là một mảnh hỗn độn, đang tò mò, đi xuống lại thấy cảnh tượng này, thật ra thì không cần hỏi cũng biết, nơi này rõ ràng đã xảy ra đánh nhau, mà đầu sỏ gây nên, rất có thể là Hắc Diêm Tước!
Kỳ quái, hắn ôm Thẩm Mạn Vi không chịu buông tay!
"Hắn suýt nữa là giết người, cậu biết không? Nhanh lên đuổi hắn đi đi!" La tổng càu nhàu rồi đi vào bên trong.
Mà model nữ sau lưng đành phải đứng bên cạnh Triển Diệc Tường, kéo quần áo của anh, "Triển công tử, anh mau đưa chúng em về đi, nơi này thật sự quá nguy hiểm."
"Nhưng Thẩm Mạn Vi. . . . . ." Triển Diệc Tường liếc mắt nhìn đôi mắt đẫm nước mắt của Thẩm Mạn Vi, quần áo nổi tiếng bị rách, còn bị ướt, cả người tiều tụy mà ôm Hắc Diêm Tước, ánh mắt kia như đang cầu cứu anh!
Nhưng mà sao lão Hắc lại đột nhiên nổi điên? Xem ra quan hệ giữa hắn và Thẩm Mạn Vi không như lời nói lạnh lùng của hắn, lần này coi như là nhặt được bảo bối!
"Các cô gái, đừng hoảng hốt, tôi gọi bảo vệ tới dẫn các cô đi, đừng hoảng hốt, không sao, không sao!" Triển Diệc Tường trấn an model nữ đang hoảng hốt trước, sắp xếp bảo vệ lái xe đưa họ về khách sạn.
Ngay sau đó, đi tới trước mặt Tường Vi, nhíu mày hỏi, "Anh ta thế nào rồi?"
Tường Vi nhẹ nhàng lắc đầu, xem ra thân thể sắp bị Hắc Diêm Tước đè đến tê dại!
"Tôi giúp cô." Dứt lời, Triển Diệc Tường đỡ thân thể Hắc Diêm Tước lên, nhưng không ngờ, tay của hắn vẫn ôm chặt lưng Tường Vi, không buông!
"Tôi nghĩ ngài ấy không sao, chẳng lẽ anh không biết, thỉnh thoảng ngài ấy có tính cuồng bạo sao?" Tường Vi hơi mở cánh tay sắt hắn ra, liếc mắt nhìn con ngươi khép chặt của hắn, giữa lông mày vẫn nhíu chặt như cũ, mồ hôi bên trán vẫn đổ ra, tối nay hắn, sợ là tiêu hao tất cả thể lực thôi.
Nhưng mà, Triển Diệc Tường không phải em họ của hắn sao? Sao không biết hắn có chứng cuồng bạo? Mọi người trong nhà họ Hắc đều biết.
“Chứng cuồng bạo?" Triển Diệc Tường lắc đầu một cái, "Chẳng lẽ tôi nên biết sao?" Anh bỗng chốc nhíu mày, nghi ngờ nhìn Tường Vi.
Hắc Diêm Tước không phải nói không biết Thẩm Mạn Vi hay sao? Mà Thẩm Mạn Vi lại biết hắn có chứng cuồng bạo. Triển Diệc Tường càng nghĩ càng thấy cho quan hệ bọn họ không đơn giản, nhưng mà, Tả Đằng Triết Dã yêu thắm thiết Thẩm Mạn Vi. . . . . . Chẳng lẽ! Trong đầu Triển Diệc Tường thoáng qua một tia sáng, cau mày liếc nhìn Hắc Diêm Tước, chẳng lẽ hắn. . . . . .
"Ách, tôi tưởng anh biết, tôi nghĩ đây có lẽ là chứng cuồng bạo thôi." Tường Vi đột nhiên nghĩ, lấy thân phận của Thẩm Mạn Vi mà nói, cô không biết Hắc Diêm Tước, cũng khó trách Triển Diệc Tường sẽ nghi ngờ.
Triển Diệc Tường khẽ mỉm cười, không gì nói nữa, vừa khiêng thân thể cao lớn của Hắc Diêm Tước lên, bởi vì Hắc Diêm Tước ôm chặt Tường Vi, không còn cách nào khác, Tường Vi đành phải theo sát bước chân của Triển Diệc Tường, nhanh chóng đi về phía bãi đậu xe.
Ngoài phòng, mưa dần dần tạnh.
Sau khi đến bãi đậu xe, Triển Diệc Tường nâng Hắc Diêm Tước lên xe, Tường Vi cũng đi theo.
Đợi chuẩn bị xong tất cả, lúc này Triển Diệc Tường mới thở phào nhẹ nhõm, nhìn Tường Vi một cái, lắc đầu, khởi động động cơ: "Thật là ngoài ý muốn, anh ta sống chết ôm cô, tôi thấy, anh ta không có thù oán với cô, mà yêu cô!"
"Hả?"
Tường Vi bỗng dưng sững sờ, lời nói của Triển Diệc Tường làm cô nhất thời đỏ mặt . Lúng túng cố nặn ra vẻ tươi cười: "Ha ha, Triển tiên sinh, ngài cứ nói đùa. Nhưng mà, có lẽ ngài ấy đúng, bọn tôi chỉ có thù.
Triển Diệc Tường cười một tiếng, "Lần trước xô bị bắt cóc, tôi đặc biệt đi tìm anh ta, nhưng mặt anh ta không thay đổi mà từ chối tôi, bộ dáng kia rất vô tình! Nhưng mà sau đó , anh ta đi cứu cô thật?"
Triển Diệc Tường nhìn chăm chú vào Tường Vi, như muốn biết được nhiều chuyện anh không biết hơn từ trên người cô.
Một trận sấm đánh xuống, tất cả đều yên tĩnh trở lại.
Mọi người ở đây, không dám thở, vẫn không thể bình tĩnh trước việc kinh hãi như vậy!
"Nhã Ca. . . . . ." Thân thể Hắc Diêm Tước càng ngày càng nặng, mệt mỏi như vừa đánh xong một trận chiến, hắn vô thức ( không ý thức) nỉ non, ôm chặt lấy thân thể gầy yếu của Tường Vi, dùng sức hít hương thơm đặc biệt của cô, hương thơm này, làm hắn dần dần bình tĩnh.
Bất tri bất giác (không hay không biết), Tường Vi cảm thấy thân thể hắn càng ngày càng đến gần cô, giọng nói nỉ non cũng càng ngày càng nhẹ, trên trán cô đổ ra một tầng mồ hôi thật mỏng, mặc dù đang cắn răng chống đỡ thân thể nặng nề của hắn, nhưng không khỏi thở phào nhẹ nhõm, rốt cuộc. . . . . . Hắn rốt cuộc cũng chịu bình tĩnh lại!
"Trời ơi, đã xảy ra chuyện gì?"
Đột nhiên, giọng nói của Triển Diệc Tường truyền đến từ phía sau, anh bước khỏi thang máy, thì thấy một mảnh hỗn độn trong hành lang, mấy bảo vệ nằm trên mặt đất rên rỉ, một đám model nữ chen lách trong góc, vây quanh La tổng mập mạp đang co rúm, trên mặt của mỗi người đều hoa dung thất sắc (*), xem ra cũng bị kinh sợ (kinh ngạc + sợ hãi), cửa kính của phòng bị đập bể, bình chữa cháy lăn ở một bên, mà làm anh không thể tưởng tượng nổi là….
(*) Hoa dung thất sắc: khuôn mặt xinh đẹp hoảng hốt sợ hãi
Hắc Diêm Tước ôm Thẩm Mạn Vi mềm mại trong ngực!
"Xuỵt…..”
Triển Diệc Tường vừa xuất hiện, nhóm model nữ lập tức xuỵt, ý bảo anh đừng lên tiếng! Tên giết người điên cuồng vất vả lắm mới bình tĩnh lại, đến nay vẫn làm cho lòng người run sợ!
"Triển tiên sinh, có thể lái xe đưa chúng tôi về, được không?" Tường Vi nhỏ giọng nói, sợ đánh thức Hắc Diêm Tước, nhưng nếu cô không để người khác tới đây giúp một tay, sẽ sớm không chịu nổi, thật sự là thân thể hắn quá nặng!
"Đúng vậy, mau đưa tên ôn thần này đi, thật sự là quá kinh khủng!" Tên đàn ông như heo La tổng bỏ đá xuống giếng, méo miệng nói, tối nay, tất cả đều làm cho người ta không thể tưởng tượng nổi, lần đầu tiên ông ta thấy Hắc Diêm Tước như vậy, trong lòng không khỏi rùng mình một cái, khó trách người ta gọi là hắn là ma quỷ hắc ám, con của Diêm Vương, Bá tước địa ngục! Ông trời, đây căn bản không phải tin đồn vô căn cứ! Là sự thật!
Thật sự là quá kinh khủng!
"La tổng, Hắc tổng anh ta. . . . . ." Lông mày Triển Diệc Tường nhíu lại, anh vừa qua phòng được bao tìm bọn họ, bên trong đã là một mảnh hỗn độn, đang tò mò, đi xuống lại thấy cảnh tượng này, thật ra thì không cần hỏi cũng biết, nơi này rõ ràng đã xảy ra đánh nhau, mà đầu sỏ gây nên, rất có thể là Hắc Diêm Tước!
Kỳ quái, hắn ôm Thẩm Mạn Vi không chịu buông tay!
"Hắn suýt nữa là giết người, cậu biết không? Nhanh lên đuổi hắn đi đi!" La tổng càu nhàu rồi đi vào bên trong.
Mà model nữ sau lưng đành phải đứng bên cạnh Triển Diệc Tường, kéo quần áo của anh, "Triển công tử, anh mau đưa chúng em về đi, nơi này thật sự quá nguy hiểm."
"Nhưng Thẩm Mạn Vi. . . . . ." Triển Diệc Tường liếc mắt nhìn đôi mắt đẫm nước mắt của Thẩm Mạn Vi, quần áo nổi tiếng bị rách, còn bị ướt, cả người tiều tụy mà ôm Hắc Diêm Tước, ánh mắt kia như đang cầu cứu anh!
Nhưng mà sao lão Hắc lại đột nhiên nổi điên? Xem ra quan hệ giữa hắn và Thẩm Mạn Vi không như lời nói lạnh lùng của hắn, lần này coi như là nhặt được bảo bối!
"Các cô gái, đừng hoảng hốt, tôi gọi bảo vệ tới dẫn các cô đi, đừng hoảng hốt, không sao, không sao!" Triển Diệc Tường trấn an model nữ đang hoảng hốt trước, sắp xếp bảo vệ lái xe đưa họ về khách sạn.
Ngay sau đó, đi tới trước mặt Tường Vi, nhíu mày hỏi, "Anh ta thế nào rồi?"
Tường Vi nhẹ nhàng lắc đầu, xem ra thân thể sắp bị Hắc Diêm Tước đè đến tê dại!
"Tôi giúp cô." Dứt lời, Triển Diệc Tường đỡ thân thể Hắc Diêm Tước lên, nhưng không ngờ, tay của hắn vẫn ôm chặt lưng Tường Vi, không buông!
"Tôi nghĩ ngài ấy không sao, chẳng lẽ anh không biết, thỉnh thoảng ngài ấy có tính cuồng bạo sao?" Tường Vi hơi mở cánh tay sắt hắn ra, liếc mắt nhìn con ngươi khép chặt của hắn, giữa lông mày vẫn nhíu chặt như cũ, mồ hôi bên trán vẫn đổ ra, tối nay hắn, sợ là tiêu hao tất cả thể lực thôi.
Nhưng mà, Triển Diệc Tường không phải em họ của hắn sao? Sao không biết hắn có chứng cuồng bạo? Mọi người trong nhà họ Hắc đều biết.
“Chứng cuồng bạo?" Triển Diệc Tường lắc đầu một cái, "Chẳng lẽ tôi nên biết sao?" Anh bỗng chốc nhíu mày, nghi ngờ nhìn Tường Vi.
Hắc Diêm Tước không phải nói không biết Thẩm Mạn Vi hay sao? Mà Thẩm Mạn Vi lại biết hắn có chứng cuồng bạo. Triển Diệc Tường càng nghĩ càng thấy cho quan hệ bọn họ không đơn giản, nhưng mà, Tả Đằng Triết Dã yêu thắm thiết Thẩm Mạn Vi. . . . . . Chẳng lẽ! Trong đầu Triển Diệc Tường thoáng qua một tia sáng, cau mày liếc nhìn Hắc Diêm Tước, chẳng lẽ hắn. . . . . .
"Ách, tôi tưởng anh biết, tôi nghĩ đây có lẽ là chứng cuồng bạo thôi." Tường Vi đột nhiên nghĩ, lấy thân phận của Thẩm Mạn Vi mà nói, cô không biết Hắc Diêm Tước, cũng khó trách Triển Diệc Tường sẽ nghi ngờ.
Triển Diệc Tường khẽ mỉm cười, không gì nói nữa, vừa khiêng thân thể cao lớn của Hắc Diêm Tước lên, bởi vì Hắc Diêm Tước ôm chặt Tường Vi, không còn cách nào khác, Tường Vi đành phải theo sát bước chân của Triển Diệc Tường, nhanh chóng đi về phía bãi đậu xe.
Ngoài phòng, mưa dần dần tạnh.
Sau khi đến bãi đậu xe, Triển Diệc Tường nâng Hắc Diêm Tước lên xe, Tường Vi cũng đi theo.
Đợi chuẩn bị xong tất cả, lúc này Triển Diệc Tường mới thở phào nhẹ nhõm, nhìn Tường Vi một cái, lắc đầu, khởi động động cơ: "Thật là ngoài ý muốn, anh ta sống chết ôm cô, tôi thấy, anh ta không có thù oán với cô, mà yêu cô!"
"Hả?"
Tường Vi bỗng dưng sững sờ, lời nói của Triển Diệc Tường làm cô nhất thời đỏ mặt . Lúng túng cố nặn ra vẻ tươi cười: "Ha ha, Triển tiên sinh, ngài cứ nói đùa. Nhưng mà, có lẽ ngài ấy đúng, bọn tôi chỉ có thù.
Triển Diệc Tường cười một tiếng, "Lần trước xô bị bắt cóc, tôi đặc biệt đi tìm anh ta, nhưng mặt anh ta không thay đổi mà từ chối tôi, bộ dáng kia rất vô tình! Nhưng mà sau đó , anh ta đi cứu cô thật?"
Triển Diệc Tường nhìn chăm chú vào Tường Vi, như muốn biết được nhiều chuyện anh không biết hơn từ trên người cô.