Chương : 208
Tường Vi gần như là bị mấy người đàn ông áo đen cưỡng chế lên bàn phẫu thuật!
“Đừng! Tôi muốn gặp Hắc Diêm Tước, tôi muốn gặp Hắc Diêm Tước….”
Cô la hét hoảng loạn, cô muốn gặp hắn, cô muốn xem thử con người đó có phải thực sự tàn nhẫn đến thế hay không, ngay cả con mình cũng giết!
Cô tuyệt vọng mà bị trói lên bàn phẫu thuật, lúc cô chạm đến những máy móc lạnh như băng trong phòng phẫu thuật thì lòng cô chợt nguội lạnh!
Lúc này, cửa phòng phẫu thuật mở ra, một bác sĩ mặt áo blouse trắng, mặt đeo khẩu trang bước vào.
“Hu hu hu…. Tôi không muốn như vậy…. như vậy quá tàn nhẫn….”
Tường Vi khóc thút thít, thứ lỗi cho cô không thể tự tay giết chết con mình được……
Vị bác sĩ trẻ tuổi bật đèn phẫu thuật lên, khi nghe tiếng khóc thút thít của cô gái trên bàn phẫu thuật thì không khỏi lắc đầu nói: “Đã suy nghĩ kỹ càng là sẽ phá bỏ đứa bé rồi chứ? Những cô trẻ bây giờ thật là, không biết yêu thương
bản thân tí nào hết."
Tường Vi bỗng nhiên mở to mắt, cô cảm thấy giọng nói đó rất quen thuộc.
"Anh là....." Giọng cô khàn khàn cô nhìn chằm chằm vị bác sĩ trẻ tuổi này, khẩu trang đã che hết nửa khuôn mặt nên cô không nhìn rõ được dáng vẻ của anh ta.
"Ha ha, yên tâm tôi chỉ là bác sĩ thực tập, bác sĩ chính lát nữa sẽ tới ngay, cô cứ thả lỏng." Vị bác sĩ trẻ tuổi vừa nói vừa liếc mắt nhìn Tường Vi, sau đó cuối đầu làm việc tiếp......Khoan, anh cảm thấy có gì đó không đúng, tiếp đó lại ngẩng đầu nhìn Tường Vi đang nước mắt đầy mặt, không khỏi trợn to mắt, lập tức gỡ khẩu trang xuống, kinh ngạc nói: "Hi, thì ra là cô à, Băng Sơn tiểu thư, không ngờ chúng ta nhanh như vậy đã gặp mặt lại rồi!"
Tường Vi kinh ngạc nhìn anh ta "Là anh!"
"Ha ha, chúng ta thật có duyên mà!" Chàng trai trẻ này chính là người tên Mạch Giai mà cô gặp trên chuyến bay vừa rồi.
Tường Vi nhìn cậu ta chằm chằm, một lúc lâu sau mới nói: "Thì ra anh là bác sĩ khoa phụ sản!"
Cậu ta nhướn mày và cười rạng rỡ nói: "Ha ha, tôi chỉ đang thực tập thôi."
Nhưng có một thứ mà anh vẫn chưa tiết lộ chính là mẹ anh ta là quyền uy của khoa phụ sản, anh đẹp trai anh tuấn như thế, nhưng lại phải theo học ngành này đều là bất đắc dĩ, bởi vì dù sao thì cũng phải kế thừa cái áo blouse của mẹ mình để mà phục vụ cho bà đà phụ nữ nữa chứ. Và bác sĩ chính của lần phẫu thuật này chính là mẹ của anh!
Anh không ngờ cô gái cho anh ấn tượng sâu đậm trên chuyến bay vừa rồi bây giờ lại đang nằm trên bàn phẫu thuật.
"Tôi không muốn phá thai." Tường Vi nhăn mày nhìn chàng trai này.
"Ách? Cô nghĩ rõ rồi chứ?" Mạch Giai có tí bất ngờ, mẹ anh nói cuộc phẫu thuật này là làm cho một người phụ nữ giàu có, tiền không phải là vấn đề lớn, chủ yếu là an toàn.
Tường Vi bĩu môi, nước mắt chảy dài: "Có thể nhờ anh giúp tôi một chuyện không? Tôi không muốn phá thai, tôi là bị hắn ép đến, hắn nhẫn tâm giết chết con mình, nhưng tôi không làm được....hu hu...."
Lời của cô anh nghe cũng hiểu được đôi chút, không khỏi thở dài: "Hèn chi lúc trên máy bay, tôi thấy cô cứ buồn buồn sao ấy, xem ra người đàn ông đó đối xử với cô...không được tốt lắm..."
Mạch Giai nhún vai, thật tiếc cho cô gái xinh đẹp như búp bê này.
"Đâu chỉ là không tốt lắm, quả thực là tồi tệ hết biết! Anh đẹp trai, anh giúp tôi đi, đừng phá bỏ đứa bé của tôi được không?...." Lúc này Tường Vi rất hồi hộp, vốn đã đang tuyệt vọng rồi, nhưng giờ lại có một tia hy vọng mới!
"....Đừng khóc đừng khóc, tôi sợ nhất là nhìn thấy mỹ nhân khóc đấy, ha ha." Mạch Gia nở nụ cười rạng rỡ cười đùa với cô, "Nhưng tôi phải giúp cô bằng cách nào?" Anh nhìn đồng hồ, không lâu nữa thì mẹ anh sẽ đến.
"Ở đây không có cửa sau sao? Tôi muốn tránh những người đó, có thể nhờ anh giúp tôi kéo dài thời gian không, tôi phải chạy trốn, không không tôi sẽ điên mất, con của tôi cũng sẽ không được ra đời nữa! Xin anh đấy!"
Tường Vi lo lắng nói, thì ra người mà định mệnh cô sẽ phải gặp, sẽ vào thời khắc nguy hiểm nhất đến giúp đỡ cô, cô cảm động đến nỗi muốn khóc lớn!
"Cái này....cô xác định là phải làm vậy thật chứ?" Mạch Giai có chút do dự, nếu có thể giúp một cô gái xinh đẹp chạy trộn khỏi hiểm nguy, anh đương nhiên sẽ không do dự, nhưng cô xác định làm vậy có đúng không?
Tường Vi nặng nề gật đầu: "Ừ! Quyết định đúng nhất của tôi chính là có làm sao đi nữa cũng phải cứu lấy đứa bé của tôi! Cảm ơn anh, à, thật ngại quá, anh tên là..." Cô quên mất tên anh.
"Mạch Gia." Anh mỉm cười nói.
"Cám ơn anh, Mạch Gia, anh ân nhân của hai mẹ con tôi, cả đời này tôi cũng sẽ không quên được ân tình của anh!"
"Ha ha, cô càng nói càng làm tôi nổi da gà rồi đấy!", anh mỉm cười. Anh có cảm giác người khống chế vận mệnh của cô gái có vẻ là một nhân vật không tầm thường, nhưng, anh không nhẫn tâm nhìn cô khóc thương tâm như thế, thật khiến người ta đau lòng, "Thế thì, Băng Sơn tiểu thư, qua bên đây nào, xem như tôi làm một việc tốt trong ngày vậy!"
Thế là anh đi đến bên bàn phẫu thuật giúp cô cởi trói rồi đỡ cô xuống.
"Cám ơn anh, Mạch Gia." Tường Vi hốc mắt đầy nước nói: "Tôi không phải Băng Sơn tiểu thư, tôi là Tường Vi, Thẩm Tường Vi!"
Mạch Gia mỉm cười gật đầu: "Đi theo cánh cửa này, sẽ đến một căn phòng cách ly, lát nữa cô mở cửa, cửa sau ở phía Tây Nam, chúc cô may mắn, tiểu thư Tường Vi!"
Cô dùng sức gật đầu, cổ vũ chính mình. Cô nhìn Mạch Gia đầy cảm ơn nói: "Cảm ơn anh, Mạch Gia, tôi đi đây!"
"Ha ha, mau đi đi không kịp bây giờ!"
Chào tạm biệt với Mạch Gia xong, Tường Vi liền đi ra khỏi cửa phòng phẫu thuật, nhanh chóng rời khỏi...
Cô không biết tương lai sẽ ra sao. Cảm ơn Mạch Gia. Bé con, con phải cố lên, hãy vì mẹ mà bảo trọng!
“Đừng! Tôi muốn gặp Hắc Diêm Tước, tôi muốn gặp Hắc Diêm Tước….”
Cô la hét hoảng loạn, cô muốn gặp hắn, cô muốn xem thử con người đó có phải thực sự tàn nhẫn đến thế hay không, ngay cả con mình cũng giết!
Cô tuyệt vọng mà bị trói lên bàn phẫu thuật, lúc cô chạm đến những máy móc lạnh như băng trong phòng phẫu thuật thì lòng cô chợt nguội lạnh!
Lúc này, cửa phòng phẫu thuật mở ra, một bác sĩ mặt áo blouse trắng, mặt đeo khẩu trang bước vào.
“Hu hu hu…. Tôi không muốn như vậy…. như vậy quá tàn nhẫn….”
Tường Vi khóc thút thít, thứ lỗi cho cô không thể tự tay giết chết con mình được……
Vị bác sĩ trẻ tuổi bật đèn phẫu thuật lên, khi nghe tiếng khóc thút thít của cô gái trên bàn phẫu thuật thì không khỏi lắc đầu nói: “Đã suy nghĩ kỹ càng là sẽ phá bỏ đứa bé rồi chứ? Những cô trẻ bây giờ thật là, không biết yêu thương
bản thân tí nào hết."
Tường Vi bỗng nhiên mở to mắt, cô cảm thấy giọng nói đó rất quen thuộc.
"Anh là....." Giọng cô khàn khàn cô nhìn chằm chằm vị bác sĩ trẻ tuổi này, khẩu trang đã che hết nửa khuôn mặt nên cô không nhìn rõ được dáng vẻ của anh ta.
"Ha ha, yên tâm tôi chỉ là bác sĩ thực tập, bác sĩ chính lát nữa sẽ tới ngay, cô cứ thả lỏng." Vị bác sĩ trẻ tuổi vừa nói vừa liếc mắt nhìn Tường Vi, sau đó cuối đầu làm việc tiếp......Khoan, anh cảm thấy có gì đó không đúng, tiếp đó lại ngẩng đầu nhìn Tường Vi đang nước mắt đầy mặt, không khỏi trợn to mắt, lập tức gỡ khẩu trang xuống, kinh ngạc nói: "Hi, thì ra là cô à, Băng Sơn tiểu thư, không ngờ chúng ta nhanh như vậy đã gặp mặt lại rồi!"
Tường Vi kinh ngạc nhìn anh ta "Là anh!"
"Ha ha, chúng ta thật có duyên mà!" Chàng trai trẻ này chính là người tên Mạch Giai mà cô gặp trên chuyến bay vừa rồi.
Tường Vi nhìn cậu ta chằm chằm, một lúc lâu sau mới nói: "Thì ra anh là bác sĩ khoa phụ sản!"
Cậu ta nhướn mày và cười rạng rỡ nói: "Ha ha, tôi chỉ đang thực tập thôi."
Nhưng có một thứ mà anh vẫn chưa tiết lộ chính là mẹ anh ta là quyền uy của khoa phụ sản, anh đẹp trai anh tuấn như thế, nhưng lại phải theo học ngành này đều là bất đắc dĩ, bởi vì dù sao thì cũng phải kế thừa cái áo blouse của mẹ mình để mà phục vụ cho bà đà phụ nữ nữa chứ. Và bác sĩ chính của lần phẫu thuật này chính là mẹ của anh!
Anh không ngờ cô gái cho anh ấn tượng sâu đậm trên chuyến bay vừa rồi bây giờ lại đang nằm trên bàn phẫu thuật.
"Tôi không muốn phá thai." Tường Vi nhăn mày nhìn chàng trai này.
"Ách? Cô nghĩ rõ rồi chứ?" Mạch Giai có tí bất ngờ, mẹ anh nói cuộc phẫu thuật này là làm cho một người phụ nữ giàu có, tiền không phải là vấn đề lớn, chủ yếu là an toàn.
Tường Vi bĩu môi, nước mắt chảy dài: "Có thể nhờ anh giúp tôi một chuyện không? Tôi không muốn phá thai, tôi là bị hắn ép đến, hắn nhẫn tâm giết chết con mình, nhưng tôi không làm được....hu hu...."
Lời của cô anh nghe cũng hiểu được đôi chút, không khỏi thở dài: "Hèn chi lúc trên máy bay, tôi thấy cô cứ buồn buồn sao ấy, xem ra người đàn ông đó đối xử với cô...không được tốt lắm..."
Mạch Giai nhún vai, thật tiếc cho cô gái xinh đẹp như búp bê này.
"Đâu chỉ là không tốt lắm, quả thực là tồi tệ hết biết! Anh đẹp trai, anh giúp tôi đi, đừng phá bỏ đứa bé của tôi được không?...." Lúc này Tường Vi rất hồi hộp, vốn đã đang tuyệt vọng rồi, nhưng giờ lại có một tia hy vọng mới!
"....Đừng khóc đừng khóc, tôi sợ nhất là nhìn thấy mỹ nhân khóc đấy, ha ha." Mạch Gia nở nụ cười rạng rỡ cười đùa với cô, "Nhưng tôi phải giúp cô bằng cách nào?" Anh nhìn đồng hồ, không lâu nữa thì mẹ anh sẽ đến.
"Ở đây không có cửa sau sao? Tôi muốn tránh những người đó, có thể nhờ anh giúp tôi kéo dài thời gian không, tôi phải chạy trốn, không không tôi sẽ điên mất, con của tôi cũng sẽ không được ra đời nữa! Xin anh đấy!"
Tường Vi lo lắng nói, thì ra người mà định mệnh cô sẽ phải gặp, sẽ vào thời khắc nguy hiểm nhất đến giúp đỡ cô, cô cảm động đến nỗi muốn khóc lớn!
"Cái này....cô xác định là phải làm vậy thật chứ?" Mạch Giai có chút do dự, nếu có thể giúp một cô gái xinh đẹp chạy trộn khỏi hiểm nguy, anh đương nhiên sẽ không do dự, nhưng cô xác định làm vậy có đúng không?
Tường Vi nặng nề gật đầu: "Ừ! Quyết định đúng nhất của tôi chính là có làm sao đi nữa cũng phải cứu lấy đứa bé của tôi! Cảm ơn anh, à, thật ngại quá, anh tên là..." Cô quên mất tên anh.
"Mạch Gia." Anh mỉm cười nói.
"Cám ơn anh, Mạch Gia, anh ân nhân của hai mẹ con tôi, cả đời này tôi cũng sẽ không quên được ân tình của anh!"
"Ha ha, cô càng nói càng làm tôi nổi da gà rồi đấy!", anh mỉm cười. Anh có cảm giác người khống chế vận mệnh của cô gái có vẻ là một nhân vật không tầm thường, nhưng, anh không nhẫn tâm nhìn cô khóc thương tâm như thế, thật khiến người ta đau lòng, "Thế thì, Băng Sơn tiểu thư, qua bên đây nào, xem như tôi làm một việc tốt trong ngày vậy!"
Thế là anh đi đến bên bàn phẫu thuật giúp cô cởi trói rồi đỡ cô xuống.
"Cám ơn anh, Mạch Gia." Tường Vi hốc mắt đầy nước nói: "Tôi không phải Băng Sơn tiểu thư, tôi là Tường Vi, Thẩm Tường Vi!"
Mạch Gia mỉm cười gật đầu: "Đi theo cánh cửa này, sẽ đến một căn phòng cách ly, lát nữa cô mở cửa, cửa sau ở phía Tây Nam, chúc cô may mắn, tiểu thư Tường Vi!"
Cô dùng sức gật đầu, cổ vũ chính mình. Cô nhìn Mạch Gia đầy cảm ơn nói: "Cảm ơn anh, Mạch Gia, tôi đi đây!"
"Ha ha, mau đi đi không kịp bây giờ!"
Chào tạm biệt với Mạch Gia xong, Tường Vi liền đi ra khỏi cửa phòng phẫu thuật, nhanh chóng rời khỏi...
Cô không biết tương lai sẽ ra sao. Cảm ơn Mạch Gia. Bé con, con phải cố lên, hãy vì mẹ mà bảo trọng!