Chương : 209
Lúc Tường Vi vừa chạy ra khỏi bệnh viện Tịnh Tâm thì liền có một chiếc xe thắng gấp ngay trước mặt cô, tạo ra một tiếng ‘két’ thật lớn.
“Á!!!” Cô giật mình tưởng là người của Hắc Diêm Tước phái đến.
Cửa xe mở ra thì thấy Tả Đằng Triết Dã nhảy vọt xuống xe: “Mạn Vi! Đúng là cô rồi?”
“…..Triết Dã!”, cô như thấy được vị cứu tinh của mình vậy. Tường Vi lo lắng quay đầu nhìn về phía sau, rồi lập tức kéo theo Triết Dã ngồi vào xe, “Mau rời khỏi đây, được không? Rời khỏi nơi này! Xin anh đấy!”
Tả Đằng Triết Dã bị bộ dạng lo lắng e sợ của cô dọa phải, liền nhanh chóng ngồi vào xe, đợi Tường Vi cài xong dây an toàn liền khởi động xe, “Tôi vừa xuống máy bay liền nhận được tin nhắn của cô, làm tôi hết cả hồn, cô nhắn đến tận hơn bốn mươi mấy tin, tin nhắn cuối cùng còn kêu tôi dẫn cô rời khỏi nơi này, kêu tôi đến bệnh viện Tịnh Tâm đợi cô, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì thế?”
Tường Vi bị dọa đến sắc mặt trắng bệnh, không ngừng thở gấp, cho đến khi thấy xe của Triết Dã đã rời khỏi bệnh viên Tịnh Tâm cô mới nói thầm một câu trong lòng mình: Cảm ơn anh, Mạch Gia!
Sau đó, cô liền nở một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc với Triết Dã, ấp a ấp úng nói: “Triết Dã, những lời mà anh nói lúc ở bên Singapore, giờ vẫn còn hiệu lực chứ?”
Triết Dã kích động gật đầu: “Mạn Vi! Ý cô là…..” Anh vẫn luôn nhớ rõ lời nói của anh hôm đó, anh nói là muốn chăm sóc cô cả đời!
Tường Vi gật đầu một cách khó khăn: “Triết Dã, hãy dẫn tôi rời khỏi nơi này, được không? Đi đâu cũng được, chỉ cần đưa tôi rời khỏi nơi này!” Cô khẽ nói trong lòng mình: Xin lỗi anh, Triết Dã, hãy tha thứ cho tôi……
“Tuy là tôi rất tò mò tại sao cô lại gấp gáp muốn rời khỏi, nhưng tôi nghĩ cô nhất định có lý do riêng của cô, đợi đến lúc thời cơ chín muồi, cô sẽ tự động nói cho tôi biết, đúng không? Cho nê, giờ tôi chỉ muốn hỏi cô một câu, Mạn Vi, cô đã suy nghĩ kỹ rồi chứ? Nếu cô đã chắc chắn muốn rời khỏi nơi này, thì tôi sẽ dẫn
Cô đi ngay lập tức.
Tả Đằng Triết Dã rất quân tử, anh không hy vọng cô đưa ra quyết định gấp gáp như thế, anh muốn cô là thật sự muốn đến với anh, bởi vì anh không muốn chơi trò chơi tình cảm, anh đối với cô cũng là thật lòng cơ mà!
Nỗi áy náy trỗi dậy trong lòng cô, Tường Vi cảm thấy mình thật ích kỉ, vì cứu đứa bé, cô lại không tiết lợi dụng một người đàn ông si tình với cô, cô cảm thấy xấu hổ vô cùng!
“Triết Dã…” cô nước mắt đầy mặt, gật đầu nói: “Xin anh hãy đưa tôi rời khỏi nơi này.”
“Thế thì, ngồi chô vững vào nhé!” Tả Đằng Triết Dã nở nụ cười, giẫm chân ga tăng tốc đi lên con đường tương lai sáng lạn phía trước…
Nhật Bản, Đông Kinh, Phủ Tả Đằng (Mandy: ở đây chỉ nơi ở của những người quan to ấy.)
Điều khiến Tường Vi bất ngờ nhất chính là Tả Đằng Triết Dã lại có thể nhờ vào thế lực của nhà Tả Đằng, và dưới sự bảo hộ của Ny Thường để mà đem một người không có hộ chiếu là cô đến Nhật Bản.
Trời à, cô đã vượt biên đến Nhật Bản.
Cho đến lúc xe đã tiến vào khu nhà mang đậm chất phong cách Nhật cô vẫn chưa thể tin nổi sự thật này, cô cứ như vậy đang mơ vayaj, cứ vậy mà đến nhà của Triết Dã.
“Mạn Vi, chào mừng cô đến nhà Tả Đằng!” Xem chậm rãi dừng lại, Tả Đằng Triết Dã ga lăng đến giúp cô mở cửa xe, rồi lại đỡ cô xuống xe. Bởi vì vết thương trong lòng bàn tay của cô vẫn chưa khỏi, lại thêm vừa đi một đoạn đường dài nên vẻ mặt cô đầy mệt mỏi: “Vất vả rồi, nào, đến đây, nơi này nhất định sẽ khiến em cảm thấy khoan khoái dễ chịu.”
Tả Đằng Triết Dã đâu lòng vuốt ve khuôn mặt trắng bệch của cô, anh không nói mình lại có thể vì cô mà làm ra những chuyện điên cuồng như thế, không khỏi cô bất cư điều gì, ngây ngốc giúp cô, chỉ để được chăm sóc cô, ở cùng cô đến đầu bạc răng long!
“Triết Dã, tôi …” Tường Vi cảm động muốn khóc, đang định nói gì đó, nhưng lại bị Triết Dã đưa ngón tay lên môi cô, cản lại những lời cô muốn nói.
Anh khẽ lắc đầu: “Sụt! không cho phép hối hận, em xem, anh cũng đã đưa em đến nhà anh rồi, cũng đủ thành ý rồi chứ?”
(từ giờ sẽ đổi xưng hô của TĐTD với TV hen, TĐTD chăm sóc TV như vậy mà cứ xưng hô tôi – cô thấy kỳ kỳ sao sao ấy! nếu các bạn cảm thấy không phù hợp thì cứ cho mình ý kiến nha, sẽ sẳn sàng nghe các bạn góp y)
“Nhưng, đây là nhà anh!” cô cảm thấy hơi lo lắng, cô không ngờ anh lại trực tiếp dẫn cô về nhà Tả Đằng của anh ở Nhật Bản, làm sao bây giờ?
“Haha, đừng lo lắng, để anh dẫn em đi gặp mẹ anh, bà ấy nhìn thấy em nhất định sẽ rất thích.” Tả Đằng Triết Dã tưởng cô cảm thấy xấu hổ liền an ủi cô, “Nào, anh dẫn em đến phòng dành cho khách nghỉ ngơi trước.”
Tường Vi chỉ đành đi theo Triết Dã đến căn phòng kiểu Nhật có cánh cửa gần như làm từ những ô vuông giấy nhỏ xíu, vừa mở cửa liền ngửi thấy một mùi thơm thoang thoảng dịu nhẹ, trong phòng rất ngăn nắp sạch sẽ lại đơn giản. bên trong có hai người hầu đang trải dưới sàn.
“Thiếu gia, ngài về rồi!” Người hầu gập người 90 độ và dùng đến tiếng Nhật chào Tả Đằng Triết Dã.
Tường Vi không hiểu tiếng Nhật, chỉ đành cẩn thận từng lời ăn tiếng nói của mình, nhưng cô cảm thấy nhà Tả Đằng ở Nhật có lẽ là một đại gia tộc lớn.
Tả Đằng Triết Dã gật đầu dặn dò vài câu với hai người hầu rồi để họ đi ra.
Sau đó anh quay nhìn Tường Vi đang lúng túng nói: “Mạn Vi, em đừng lo lắng, mẹ tôi là người Trung Quốc, nên em không cần lo ngại đến vấn đề ngôn ngữ. nhưng để tiện cho việc giao tiếp với người khác, anh nghĩ em vẫn nên bắt đầu học tiếng Nhật đấy!”
Tường Vi cười lúng túng, cô muốn nói lời cảm ơn ý tốt của anh, sau này cô muốn tự mình kiếm sống, nhưng … như vậy có tàn nhẫn quá không, dù sao đi nữa thì Triết Dã cũng là người đã giúp cô thoát khỏi nơi quái quỷ đó … vừa nghĩ đến đây, lời cô muốn nói liền bị nuốt trở về, Thẩm Tường Vi, cô thật vô dụng mà!
Cô khẽ thở dài, gật đầu nói: “Cảm ơn anh, Triết Dã. Nhưng em có chút mệt, em có thể nghỉ ngơi một lát trước rồi hãy tính sau không?”
“Haha, đương nhiên được rồi! mấy hôm nay em cũng mệt rồi. em nghỉ ngơi cho tốt, khi có bữa tối anh sẽ đến gọi cho em, được chứ?”
Cô ngoan ngoãn gật đầu, Tường Vi tấm niệm được trải sẵn trên sàn Tatami (1) rồi nói: “Ừ, anh cũng đi nghỉ ngơi đi.” Mấy hôm nay anh cũng mệt rồi.
(1) Một loại niệm làm từ rơm khô dùng để lát sàn truyền thống của Nhật.
sau khi tiễn Triết Dã đi, Tường Vi lo lắng nằm xuống, vuốt ve bụng mình, cô cứ thế mà mang theo nỗi lo lắng, mệt mỏi ngủ thiếp đi, trong giấc ngủ cô vẫn đang nhăn mày, tương lai mù mịt…
“Á!!!” Cô giật mình tưởng là người của Hắc Diêm Tước phái đến.
Cửa xe mở ra thì thấy Tả Đằng Triết Dã nhảy vọt xuống xe: “Mạn Vi! Đúng là cô rồi?”
“…..Triết Dã!”, cô như thấy được vị cứu tinh của mình vậy. Tường Vi lo lắng quay đầu nhìn về phía sau, rồi lập tức kéo theo Triết Dã ngồi vào xe, “Mau rời khỏi đây, được không? Rời khỏi nơi này! Xin anh đấy!”
Tả Đằng Triết Dã bị bộ dạng lo lắng e sợ của cô dọa phải, liền nhanh chóng ngồi vào xe, đợi Tường Vi cài xong dây an toàn liền khởi động xe, “Tôi vừa xuống máy bay liền nhận được tin nhắn của cô, làm tôi hết cả hồn, cô nhắn đến tận hơn bốn mươi mấy tin, tin nhắn cuối cùng còn kêu tôi dẫn cô rời khỏi nơi này, kêu tôi đến bệnh viện Tịnh Tâm đợi cô, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì thế?”
Tường Vi bị dọa đến sắc mặt trắng bệnh, không ngừng thở gấp, cho đến khi thấy xe của Triết Dã đã rời khỏi bệnh viên Tịnh Tâm cô mới nói thầm một câu trong lòng mình: Cảm ơn anh, Mạch Gia!
Sau đó, cô liền nở một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc với Triết Dã, ấp a ấp úng nói: “Triết Dã, những lời mà anh nói lúc ở bên Singapore, giờ vẫn còn hiệu lực chứ?”
Triết Dã kích động gật đầu: “Mạn Vi! Ý cô là…..” Anh vẫn luôn nhớ rõ lời nói của anh hôm đó, anh nói là muốn chăm sóc cô cả đời!
Tường Vi gật đầu một cách khó khăn: “Triết Dã, hãy dẫn tôi rời khỏi nơi này, được không? Đi đâu cũng được, chỉ cần đưa tôi rời khỏi nơi này!” Cô khẽ nói trong lòng mình: Xin lỗi anh, Triết Dã, hãy tha thứ cho tôi……
“Tuy là tôi rất tò mò tại sao cô lại gấp gáp muốn rời khỏi, nhưng tôi nghĩ cô nhất định có lý do riêng của cô, đợi đến lúc thời cơ chín muồi, cô sẽ tự động nói cho tôi biết, đúng không? Cho nê, giờ tôi chỉ muốn hỏi cô một câu, Mạn Vi, cô đã suy nghĩ kỹ rồi chứ? Nếu cô đã chắc chắn muốn rời khỏi nơi này, thì tôi sẽ dẫn
Cô đi ngay lập tức.
Tả Đằng Triết Dã rất quân tử, anh không hy vọng cô đưa ra quyết định gấp gáp như thế, anh muốn cô là thật sự muốn đến với anh, bởi vì anh không muốn chơi trò chơi tình cảm, anh đối với cô cũng là thật lòng cơ mà!
Nỗi áy náy trỗi dậy trong lòng cô, Tường Vi cảm thấy mình thật ích kỉ, vì cứu đứa bé, cô lại không tiết lợi dụng một người đàn ông si tình với cô, cô cảm thấy xấu hổ vô cùng!
“Triết Dã…” cô nước mắt đầy mặt, gật đầu nói: “Xin anh hãy đưa tôi rời khỏi nơi này.”
“Thế thì, ngồi chô vững vào nhé!” Tả Đằng Triết Dã nở nụ cười, giẫm chân ga tăng tốc đi lên con đường tương lai sáng lạn phía trước…
Nhật Bản, Đông Kinh, Phủ Tả Đằng (Mandy: ở đây chỉ nơi ở của những người quan to ấy.)
Điều khiến Tường Vi bất ngờ nhất chính là Tả Đằng Triết Dã lại có thể nhờ vào thế lực của nhà Tả Đằng, và dưới sự bảo hộ của Ny Thường để mà đem một người không có hộ chiếu là cô đến Nhật Bản.
Trời à, cô đã vượt biên đến Nhật Bản.
Cho đến lúc xe đã tiến vào khu nhà mang đậm chất phong cách Nhật cô vẫn chưa thể tin nổi sự thật này, cô cứ như vậy đang mơ vayaj, cứ vậy mà đến nhà của Triết Dã.
“Mạn Vi, chào mừng cô đến nhà Tả Đằng!” Xem chậm rãi dừng lại, Tả Đằng Triết Dã ga lăng đến giúp cô mở cửa xe, rồi lại đỡ cô xuống xe. Bởi vì vết thương trong lòng bàn tay của cô vẫn chưa khỏi, lại thêm vừa đi một đoạn đường dài nên vẻ mặt cô đầy mệt mỏi: “Vất vả rồi, nào, đến đây, nơi này nhất định sẽ khiến em cảm thấy khoan khoái dễ chịu.”
Tả Đằng Triết Dã đâu lòng vuốt ve khuôn mặt trắng bệch của cô, anh không nói mình lại có thể vì cô mà làm ra những chuyện điên cuồng như thế, không khỏi cô bất cư điều gì, ngây ngốc giúp cô, chỉ để được chăm sóc cô, ở cùng cô đến đầu bạc răng long!
“Triết Dã, tôi …” Tường Vi cảm động muốn khóc, đang định nói gì đó, nhưng lại bị Triết Dã đưa ngón tay lên môi cô, cản lại những lời cô muốn nói.
Anh khẽ lắc đầu: “Sụt! không cho phép hối hận, em xem, anh cũng đã đưa em đến nhà anh rồi, cũng đủ thành ý rồi chứ?”
(từ giờ sẽ đổi xưng hô của TĐTD với TV hen, TĐTD chăm sóc TV như vậy mà cứ xưng hô tôi – cô thấy kỳ kỳ sao sao ấy! nếu các bạn cảm thấy không phù hợp thì cứ cho mình ý kiến nha, sẽ sẳn sàng nghe các bạn góp y)
“Nhưng, đây là nhà anh!” cô cảm thấy hơi lo lắng, cô không ngờ anh lại trực tiếp dẫn cô về nhà Tả Đằng của anh ở Nhật Bản, làm sao bây giờ?
“Haha, đừng lo lắng, để anh dẫn em đi gặp mẹ anh, bà ấy nhìn thấy em nhất định sẽ rất thích.” Tả Đằng Triết Dã tưởng cô cảm thấy xấu hổ liền an ủi cô, “Nào, anh dẫn em đến phòng dành cho khách nghỉ ngơi trước.”
Tường Vi chỉ đành đi theo Triết Dã đến căn phòng kiểu Nhật có cánh cửa gần như làm từ những ô vuông giấy nhỏ xíu, vừa mở cửa liền ngửi thấy một mùi thơm thoang thoảng dịu nhẹ, trong phòng rất ngăn nắp sạch sẽ lại đơn giản. bên trong có hai người hầu đang trải dưới sàn.
“Thiếu gia, ngài về rồi!” Người hầu gập người 90 độ và dùng đến tiếng Nhật chào Tả Đằng Triết Dã.
Tường Vi không hiểu tiếng Nhật, chỉ đành cẩn thận từng lời ăn tiếng nói của mình, nhưng cô cảm thấy nhà Tả Đằng ở Nhật có lẽ là một đại gia tộc lớn.
Tả Đằng Triết Dã gật đầu dặn dò vài câu với hai người hầu rồi để họ đi ra.
Sau đó anh quay nhìn Tường Vi đang lúng túng nói: “Mạn Vi, em đừng lo lắng, mẹ tôi là người Trung Quốc, nên em không cần lo ngại đến vấn đề ngôn ngữ. nhưng để tiện cho việc giao tiếp với người khác, anh nghĩ em vẫn nên bắt đầu học tiếng Nhật đấy!”
Tường Vi cười lúng túng, cô muốn nói lời cảm ơn ý tốt của anh, sau này cô muốn tự mình kiếm sống, nhưng … như vậy có tàn nhẫn quá không, dù sao đi nữa thì Triết Dã cũng là người đã giúp cô thoát khỏi nơi quái quỷ đó … vừa nghĩ đến đây, lời cô muốn nói liền bị nuốt trở về, Thẩm Tường Vi, cô thật vô dụng mà!
Cô khẽ thở dài, gật đầu nói: “Cảm ơn anh, Triết Dã. Nhưng em có chút mệt, em có thể nghỉ ngơi một lát trước rồi hãy tính sau không?”
“Haha, đương nhiên được rồi! mấy hôm nay em cũng mệt rồi. em nghỉ ngơi cho tốt, khi có bữa tối anh sẽ đến gọi cho em, được chứ?”
Cô ngoan ngoãn gật đầu, Tường Vi tấm niệm được trải sẵn trên sàn Tatami (1) rồi nói: “Ừ, anh cũng đi nghỉ ngơi đi.” Mấy hôm nay anh cũng mệt rồi.
(1) Một loại niệm làm từ rơm khô dùng để lát sàn truyền thống của Nhật.
sau khi tiễn Triết Dã đi, Tường Vi lo lắng nằm xuống, vuốt ve bụng mình, cô cứ thế mà mang theo nỗi lo lắng, mệt mỏi ngủ thiếp đi, trong giấc ngủ cô vẫn đang nhăn mày, tương lai mù mịt…