Chương 55: Bờ biển bình yên
Đi hết cung đường uốn lượn dưới chân núi, xa xa tầm mắt những ánh đèn lấp lửng lưng chừng, đến gần hơn mới thấy ngôi làng nhỏ ấy thật sự đặc biệt.
Một mùi hương đặc trưng- mặn mà của biển, màu sắc đặc biệt- màu nâu ngả vàng của những tấm chài lưới treo trước cửa, mà nhà nhà đều có.
Vừa đặt chân tới nơi này, Cố Y Lạc đã cảm nhận được sự bình yên, trải lòng theo tiếng sóng vỗ tự nhiên nỗi buồn sẽ được đưa ra khơi.
Chiếc xe dừng hẳn bên sườn dốc, mon men theo cung đường vòng cung sẽ bắt gặp một căn nhà gỗ nguy nga, xung quanh ánh đèn nháy lấp lánh.
Bảo Bảo đã ngủ say trong vòng tay Lục Triết Tiêu, chỉ còn mỗi Cố Y Lạc đứng sững sờ đầy ngạc nhiên, ánh mắt không ngừng nhìn về xung quanh.
Chầm chậm bước vào, mọi thứ trong nhà đều được tỉ mỉ điêu khắc bằng gỗ, đẹp và ấm cúm.
Từ trên tầng lửng, cô có thể nhìn về bãi biển khổng lồ sóng vỗ, những đợt gió liên tục thổi đến, mái tóc cô bay phấp phới.
Từ phía sau, Lục Triết Tiêu nhẹ nhàng khoác tấm áo choàng lên bờ lưng cong gầy của cô: “Ở đây gió lớn, em nên mặc ấm một chút kẻo lại cảm lạnh.”
Quay đầu lại, ánh mắt hai người nhìn nhau không rời, cảm giác như thời gian ngừng trôi, trái tim hoà cùng nhịp đập, tia sét ái tình lướt qua như cơn gió.
“Cảm ơn.”- Cố Y Lạc hơi luống cuống. “Lục tiên sinh làm sao mà anh có thể khám phá ra được nơi này? Chẳng phải ngày thường anh sẽ rất bận sao?”
Bất chợt anh hé nụ cười khiến cô có cảm giác anh đang cố ý chọc ghẹo mình, quạo mặt xuống: “Lục Triết Tiêu nghiêm túc chút đi.”
Nụ cười trên môi vụt tắt: “Lời nói của em bị chi phối cảm xúc quá rồi đó. Em quên anh làm công việc gì rồi sao?”
Một tia sáng len lói trong suy nghĩ, Cố Y Lạc thốt lên: “À quên mất, anh là chủ tịch của công ty sale bất động sản cơ mà, có địa hình nào mà chưa khám phá.”
Anh không chờ cơ hội, chủ động công kích theo: “Chỉ cần em đồng ý ở bên cạnh anh thì anh nguyện đưa em đi khám phá mọi miền đất mới.”
Tâm trạng hơi lấp lửng, cô hiểu ý anh nhưng cố tình giả ngốc: “Xem ra anh cũng có mắt nhìn đó chứ nhỉ? Ở đây phong cảnh hữu tình lại còn yên tĩnh rất thích hợp cho nghỉ dưỡng.”
Kể từ đó họ không nói câu nào, chỉ lặng lẽ trộm nhìn nhau, lòng thầm thở dài đằng đẵng với bao ngổn ngang khó nói thành lời.
Anh thật sự rất tốt, chỉ là cô không muốn ích kỉ kéo anh cuốn vào thị phi, đàm tiếng.
Nhưng suy nghĩ trong anh lại hoàn toàn trái ngược, anh rất muốn bước đến bên cuộc đời cô, cùng cô chống đỡ cả thế giới.
Bình minh loé rạng, ánh mặt trời đỏ rực cuối chân trời, sóng vỗ về âu yếm, Cố Y Lạc lang thang trên nền cát trắng mênh mông, thi thoảng hơi run run vì cơn gió đông lướt qua se lạnh.
Cô mặc chiếc đầm suông form rộng bay phấp phới, mái tóc bồng bềnh, dáng người thon gầy, bước đi điềm tĩnh, ánh mắt nhìn về biển lớn xa xăm, đếm từng con sóng.
Gió thổi vi vu, sóng vỗ nhịp nhàng như khúc tình ca du dương trầm bổng, dấu chân in hằn trên màn cát trắng, tâm trạng Cố Y Lạc cũng vì thế mà trở nên tốt hơn.
Ngồi xuống trên tảng đá lớn bên lề, cô lặng im cảm nhận hương vị mặn mà và yên bình của sóng biển, ngắm nhìn ngư dân thấp thoáng, nhấp nhô ở xa xa đang gần tới bờ, cập bến.
Người dân nơi đây khá gần gũi, vừa thấy cô họ đồng loạt đưa tay cao lên vẫy, vẻ mặt ai cũng tươi vui như bình minh loé rạng, không có chút nào mệt mỏi của những người thức thâu đêm.
Tới đây cô mới thật sự thấm: không có bất cứ cuộc đời ai là bình lặng cả, khi thuyền đã ra khơi tự khắc sóng gió sẽ nổi lên, chiến đấu tới cùng hay đầu hàng số phận đó lại là sự lựa chọn của mỗi người.
Mải mê ngắm nhìn Cố Y Lạc chẳng biết Lục Triết Tiêu đã ngồi cạnh từ lúc nào, khi vô tình liếc mắt nhìn qua cô hơi giật mình hoảng hốt.
“Anh tới từ lúc nào vậy?”
Ánh mắt anh nhẹ nhàng, dịu dàng và ấm áp: “Vừa mới lúc nãy. Sao em ra đây sớm vậy? Cẩn thận kẻo lại ốm ra bây giờ.”
Cô mỉm cười, cánh tay chỉ về tứ hướng: “Khung cảnh tuyệt đẹp như này không ngắm nhìn có phải quá lãng phí rồi không?”
Vẻ mặt anh điềm tĩnh, mắt nhìn về ngoài khơi xa: “Cũng đúng.”
Nếu cô là nhiếp ảnh gia chắc chắn sẽ không bỏ qua bức ảnh này, bình minh loé rạng, những chiếc thuyền khơi xa đang dần cập bến, biển xanh sóng vỗ. Phải nói đây là điều kì diệu mà thiên nhiên ban tặng, đi qua đôi mắt của nghệ sĩ nó sẽ trở nên mơ mộng, có hồn, qua mắt nhà thơ nó sẽ là một kiệt tác, qua mắt hoạ sĩ nó sẽ để lại dấu ấn tuyệt vời. Tất cả sẽ mang đến cho đời những điều đẹp đẽ nhất, kì vĩ nhất.
“Có phải ngư dân rất vất vả không? Ngày ngày lam lũm, trôi dạt trên mặt biển gập ghềnh đầy hiểm nguy.”- Giọng Cố Y Lạc hơi run run.
Lục Triết Tiêu nhìn về xa xăm, anh đáp lời: “Đúng thế, nhưng có lẽ họ thực sự yêu công việc hiện tại. Vì thế ý chí trong họ lớn hơn mọi thứ, lớn hơn cả sóng gió ngoài kia.”
Ánh mắt Cố Y Lạc chầm chầm liếc ngang nhìn, ngắm nghía góc cạnh cắt ngang, bờ môi mềm mại uyển chuyển hé mở, anh không những không lạnh lùng như vẻ bề ngoài mà còn rất sâu sắc.
Có lẽ cô phải nhìn Lục Triết Tiêu bằng ánh mắt khác.
Những chiếc thuyền lớn nhỏ lần lượt cập bến, mang theo mùi tanh của cá và hương vị biển xa trở về.
Đủ chủng loại các loài cá nhảy đùa giỡn trong không gian khoang thuyền.
Cảnh tưởng ấy thật sự rất đáng để ghi nhớ.
Một chú ngư dân bước tới gần, mang đến nụ cười rạng rỡ: “Này Tiêu, cháu tới rồi đó sao?”
Lục Triết Tiêu lễ phép gật đầu: “Dạ phải, chú Trình.”
Người đàn ông đó tầm trung tuổi, dáng người to lớn, nước da ngăm đen, tay chân khoẻ mạnh, săn chắc, nhìn vào có thể đoán chắc chắn là ngư dân lành nghề.
Chú Trình hơi khựng lại, chỉ tay sang phía Cố Y Lạc: “Đây là… bạn gái cháu sao?”
Lục Triết Tiêu cười lên mấy tiếng: “Tạm thời thì không phải.”
Theo lễ nghĩa Cố Y Lạc khom lưng cúi chào: “Chào chú, cháu tên là Cố Y Lạc.”
Chú Trình cũng vui vẻ, gật đầu: “Chào cháu. Hai đứa có muốn xuống kia xem chúng tôi gỡ chài, thu hoạch cá không?”
Đương nhiên trải nghiệm mới Cố Y Lạc không cưỡng lại nổi: “Dạ được.”
Thấy Lục Triết Tiêu còn ngây người đứng, Cố Y Lạc không nghĩ gì nắm tay kéo anh về phía những người làng chài đang đông vui nhộn nhịp.
Khung cảnh này khiến cô nhớ tới mẹ, bà ấy từng nói rằng mình sinh ra ở làng chài nhỏ, ở đó mọi người rất gần gũi, khung cảnh sáng sớm thuyền cập bến cùng nhau gỡ cá thật sự rất yên bình.
Cuộc sống ngư dân tuy vất vả, chứa đầy máu và nước mắt nhưng qua đôi mắt mình cô có thể nhận ra tình yêu mỗi người họ dành cho nghề, cho biển và cho cả ngôi làng nhỏ này.
Tay cô vẫn nắm chặt tay anh không rời, ánh mắt và nụ cười niềm nở chào hỏi: “Chào mọi người, có thể cho hai bọn cháu tham gia cùng không ạ.”
Đồng loạt người dân dừng mọi việc lại, đưa tay lên vẫy: “Mau xuống đây đi.”
Có người lại nói: “Công việc này vất vả lắm đó nha! Hai đứa nên suy nghĩ kĩ lại.”
Lập tức lắc đầu, nụ cười vẫn còn trên môi, Cố Y Lạc đáp lại: “Không cần suy nghĩ, bọn cháu vẫn muốn thử xem.”
Cái tính nết vừa ngang vừa lì lại còn thích khám phá những điều mới mẻ của cô khiến anh thật sự bất lực.
Một mùi hương đặc trưng- mặn mà của biển, màu sắc đặc biệt- màu nâu ngả vàng của những tấm chài lưới treo trước cửa, mà nhà nhà đều có.
Vừa đặt chân tới nơi này, Cố Y Lạc đã cảm nhận được sự bình yên, trải lòng theo tiếng sóng vỗ tự nhiên nỗi buồn sẽ được đưa ra khơi.
Chiếc xe dừng hẳn bên sườn dốc, mon men theo cung đường vòng cung sẽ bắt gặp một căn nhà gỗ nguy nga, xung quanh ánh đèn nháy lấp lánh.
Bảo Bảo đã ngủ say trong vòng tay Lục Triết Tiêu, chỉ còn mỗi Cố Y Lạc đứng sững sờ đầy ngạc nhiên, ánh mắt không ngừng nhìn về xung quanh.
Chầm chậm bước vào, mọi thứ trong nhà đều được tỉ mỉ điêu khắc bằng gỗ, đẹp và ấm cúm.
Từ trên tầng lửng, cô có thể nhìn về bãi biển khổng lồ sóng vỗ, những đợt gió liên tục thổi đến, mái tóc cô bay phấp phới.
Từ phía sau, Lục Triết Tiêu nhẹ nhàng khoác tấm áo choàng lên bờ lưng cong gầy của cô: “Ở đây gió lớn, em nên mặc ấm một chút kẻo lại cảm lạnh.”
Quay đầu lại, ánh mắt hai người nhìn nhau không rời, cảm giác như thời gian ngừng trôi, trái tim hoà cùng nhịp đập, tia sét ái tình lướt qua như cơn gió.
“Cảm ơn.”- Cố Y Lạc hơi luống cuống. “Lục tiên sinh làm sao mà anh có thể khám phá ra được nơi này? Chẳng phải ngày thường anh sẽ rất bận sao?”
Bất chợt anh hé nụ cười khiến cô có cảm giác anh đang cố ý chọc ghẹo mình, quạo mặt xuống: “Lục Triết Tiêu nghiêm túc chút đi.”
Nụ cười trên môi vụt tắt: “Lời nói của em bị chi phối cảm xúc quá rồi đó. Em quên anh làm công việc gì rồi sao?”
Một tia sáng len lói trong suy nghĩ, Cố Y Lạc thốt lên: “À quên mất, anh là chủ tịch của công ty sale bất động sản cơ mà, có địa hình nào mà chưa khám phá.”
Anh không chờ cơ hội, chủ động công kích theo: “Chỉ cần em đồng ý ở bên cạnh anh thì anh nguyện đưa em đi khám phá mọi miền đất mới.”
Tâm trạng hơi lấp lửng, cô hiểu ý anh nhưng cố tình giả ngốc: “Xem ra anh cũng có mắt nhìn đó chứ nhỉ? Ở đây phong cảnh hữu tình lại còn yên tĩnh rất thích hợp cho nghỉ dưỡng.”
Kể từ đó họ không nói câu nào, chỉ lặng lẽ trộm nhìn nhau, lòng thầm thở dài đằng đẵng với bao ngổn ngang khó nói thành lời.
Anh thật sự rất tốt, chỉ là cô không muốn ích kỉ kéo anh cuốn vào thị phi, đàm tiếng.
Nhưng suy nghĩ trong anh lại hoàn toàn trái ngược, anh rất muốn bước đến bên cuộc đời cô, cùng cô chống đỡ cả thế giới.
Bình minh loé rạng, ánh mặt trời đỏ rực cuối chân trời, sóng vỗ về âu yếm, Cố Y Lạc lang thang trên nền cát trắng mênh mông, thi thoảng hơi run run vì cơn gió đông lướt qua se lạnh.
Cô mặc chiếc đầm suông form rộng bay phấp phới, mái tóc bồng bềnh, dáng người thon gầy, bước đi điềm tĩnh, ánh mắt nhìn về biển lớn xa xăm, đếm từng con sóng.
Gió thổi vi vu, sóng vỗ nhịp nhàng như khúc tình ca du dương trầm bổng, dấu chân in hằn trên màn cát trắng, tâm trạng Cố Y Lạc cũng vì thế mà trở nên tốt hơn.
Ngồi xuống trên tảng đá lớn bên lề, cô lặng im cảm nhận hương vị mặn mà và yên bình của sóng biển, ngắm nhìn ngư dân thấp thoáng, nhấp nhô ở xa xa đang gần tới bờ, cập bến.
Người dân nơi đây khá gần gũi, vừa thấy cô họ đồng loạt đưa tay cao lên vẫy, vẻ mặt ai cũng tươi vui như bình minh loé rạng, không có chút nào mệt mỏi của những người thức thâu đêm.
Tới đây cô mới thật sự thấm: không có bất cứ cuộc đời ai là bình lặng cả, khi thuyền đã ra khơi tự khắc sóng gió sẽ nổi lên, chiến đấu tới cùng hay đầu hàng số phận đó lại là sự lựa chọn của mỗi người.
Mải mê ngắm nhìn Cố Y Lạc chẳng biết Lục Triết Tiêu đã ngồi cạnh từ lúc nào, khi vô tình liếc mắt nhìn qua cô hơi giật mình hoảng hốt.
“Anh tới từ lúc nào vậy?”
Ánh mắt anh nhẹ nhàng, dịu dàng và ấm áp: “Vừa mới lúc nãy. Sao em ra đây sớm vậy? Cẩn thận kẻo lại ốm ra bây giờ.”
Cô mỉm cười, cánh tay chỉ về tứ hướng: “Khung cảnh tuyệt đẹp như này không ngắm nhìn có phải quá lãng phí rồi không?”
Vẻ mặt anh điềm tĩnh, mắt nhìn về ngoài khơi xa: “Cũng đúng.”
Nếu cô là nhiếp ảnh gia chắc chắn sẽ không bỏ qua bức ảnh này, bình minh loé rạng, những chiếc thuyền khơi xa đang dần cập bến, biển xanh sóng vỗ. Phải nói đây là điều kì diệu mà thiên nhiên ban tặng, đi qua đôi mắt của nghệ sĩ nó sẽ trở nên mơ mộng, có hồn, qua mắt nhà thơ nó sẽ là một kiệt tác, qua mắt hoạ sĩ nó sẽ để lại dấu ấn tuyệt vời. Tất cả sẽ mang đến cho đời những điều đẹp đẽ nhất, kì vĩ nhất.
“Có phải ngư dân rất vất vả không? Ngày ngày lam lũm, trôi dạt trên mặt biển gập ghềnh đầy hiểm nguy.”- Giọng Cố Y Lạc hơi run run.
Lục Triết Tiêu nhìn về xa xăm, anh đáp lời: “Đúng thế, nhưng có lẽ họ thực sự yêu công việc hiện tại. Vì thế ý chí trong họ lớn hơn mọi thứ, lớn hơn cả sóng gió ngoài kia.”
Ánh mắt Cố Y Lạc chầm chầm liếc ngang nhìn, ngắm nghía góc cạnh cắt ngang, bờ môi mềm mại uyển chuyển hé mở, anh không những không lạnh lùng như vẻ bề ngoài mà còn rất sâu sắc.
Có lẽ cô phải nhìn Lục Triết Tiêu bằng ánh mắt khác.
Những chiếc thuyền lớn nhỏ lần lượt cập bến, mang theo mùi tanh của cá và hương vị biển xa trở về.
Đủ chủng loại các loài cá nhảy đùa giỡn trong không gian khoang thuyền.
Cảnh tưởng ấy thật sự rất đáng để ghi nhớ.
Một chú ngư dân bước tới gần, mang đến nụ cười rạng rỡ: “Này Tiêu, cháu tới rồi đó sao?”
Lục Triết Tiêu lễ phép gật đầu: “Dạ phải, chú Trình.”
Người đàn ông đó tầm trung tuổi, dáng người to lớn, nước da ngăm đen, tay chân khoẻ mạnh, săn chắc, nhìn vào có thể đoán chắc chắn là ngư dân lành nghề.
Chú Trình hơi khựng lại, chỉ tay sang phía Cố Y Lạc: “Đây là… bạn gái cháu sao?”
Lục Triết Tiêu cười lên mấy tiếng: “Tạm thời thì không phải.”
Theo lễ nghĩa Cố Y Lạc khom lưng cúi chào: “Chào chú, cháu tên là Cố Y Lạc.”
Chú Trình cũng vui vẻ, gật đầu: “Chào cháu. Hai đứa có muốn xuống kia xem chúng tôi gỡ chài, thu hoạch cá không?”
Đương nhiên trải nghiệm mới Cố Y Lạc không cưỡng lại nổi: “Dạ được.”
Thấy Lục Triết Tiêu còn ngây người đứng, Cố Y Lạc không nghĩ gì nắm tay kéo anh về phía những người làng chài đang đông vui nhộn nhịp.
Khung cảnh này khiến cô nhớ tới mẹ, bà ấy từng nói rằng mình sinh ra ở làng chài nhỏ, ở đó mọi người rất gần gũi, khung cảnh sáng sớm thuyền cập bến cùng nhau gỡ cá thật sự rất yên bình.
Cuộc sống ngư dân tuy vất vả, chứa đầy máu và nước mắt nhưng qua đôi mắt mình cô có thể nhận ra tình yêu mỗi người họ dành cho nghề, cho biển và cho cả ngôi làng nhỏ này.
Tay cô vẫn nắm chặt tay anh không rời, ánh mắt và nụ cười niềm nở chào hỏi: “Chào mọi người, có thể cho hai bọn cháu tham gia cùng không ạ.”
Đồng loạt người dân dừng mọi việc lại, đưa tay lên vẫy: “Mau xuống đây đi.”
Có người lại nói: “Công việc này vất vả lắm đó nha! Hai đứa nên suy nghĩ kĩ lại.”
Lập tức lắc đầu, nụ cười vẫn còn trên môi, Cố Y Lạc đáp lại: “Không cần suy nghĩ, bọn cháu vẫn muốn thử xem.”
Cái tính nết vừa ngang vừa lì lại còn thích khám phá những điều mới mẻ của cô khiến anh thật sự bất lực.