Chương 56: Thất lạc Bảo Bảo
Cởi đôi giày thể thao hoa lệ xuống, họ đi vào chân mình chiếc bốt quen thuộc của ngư dân, có chút lạ lẫm nhưng nhìn cũng không tệ.
Đặt chiếc điện thoại vào tay anh, cô hí hửng nhờ vả: “Lục tiên sinh anh có thể chụp giúp tôi một bức hình kỉ niệm không?”
Rõ ràng anh không muốn đồng ý cũng không được bởi vì chiếc di động đã nhanh chóng nằm trọn trong tay trước khi anh kịp phản ứng lại.
Cô bắt đầu thả mình, tạo dáng chụp đủ các kiểu, môi mỉm cười hạnh phúc, tạm thời lãng quên đi những sầu ưu, tận hưởng khoảnh khắc hiện tại.
Bất ngờ anh quay đầu came, ghé mặt mình vào chung khung hình, môi còn hé nụ cười hơi ngượng.
Lần đầu anh biết cách tự chụp hình, trải nghiệm cảm giác ấy.
Hơi khựng lại, Cố Y Lạc chạy xộc tới định cướp lấy máy thì liền bị anh đưa lên cao: “Tôi muốn xem trước.”
Và như thế hai người đuổi rượt nhau trên bãi biển khổng lồ, những làn sóng ào ào đến cuốn đi lớp cát mỏng dưới chân họ dần đi xa.
Vô tình anh dừng bước, đang trên đà tốc độ cao cô không kiểm soát được nhịp bước chân, nhảy bổ tới ôm chầm lấy Lục Triết Tiêu, mặt áp sát lên bầu ngực.
Những ngư dân từ đằng xa đứng hình ngơ ngác, há hốc miệng, tròn xoe mắt, giới trẻ thời nay lộ liễu quá, mới giây trước còn từ chối bọn cháu không phải người yêu mà bây giờ đã trực tiếp thể hiện tình cảm như thế.
Hơi ngượng ngùng Cố Y Lạc vội vàng buông tay, giọng ấp úng: “Tự nhiên anh đứng lại làm gì.”
Anh cười nhạt, ghé sát tai cô thì thầm: “Là em chủ động ôm lấy anh mà, mọi người ai cũng nhìn thấy, thật sự khó lòng chối cãi.”
“Anh…”- Cố Y Lạc tức đến ứ họng, nói không nên lời.
Thừa cơ hội Lục Triết Tiêu cố ý đe doạ: “Hay là để anh tới hỏi mọi người xem, lỡ như họ không nhìn thấy gì thì em vẫn có thể chối.”
Lòng nổi phong ba nhưng miệng vẫn cố mỉm cười nhẹ: “Được rồi, là do em, nhưng mà là không may vấp phải anh thôi. Đừng có mà suy nghĩ lung tung.”
“Đâu có, anh nghĩ gì.”- Anh phủ nhận khiến cô hơi rối.
Không cần giật lấy điện thoại nữa, Cố Y Lạc đi về phía những chiếc chài lưới khổng lồ, cẩn thận gỡ từng con cá xuống.
Lục Triết Tiêu cũng mặt dày tới bên cạnh, thấy Cố Y Lạc luống cuống mãi không gỡ ra được con cá nào liền bật cười, chầm chầm bước đến từ sau lưng, bàn tay ấm áp nhẹ nắm lấy tay cô cẩn thận, tỉ mỉ chỉ dẫn từng chút một, chỉ trong chốc lát đã gỡ được mớ lưới rối mà cô gây ra.
Cố Y Lạc không thể nào tập trung nổi, hai cánh tay cô buông lỏng hoàn toàn, ánh mắt quay góc ba mươi độ hơn ngắm nhìn khuôn mặt anh, nhập tâm đến mức cô thật sự không thể lay động nổi cảm xúc của bản thân nữa.
Vô tình anh quay nhẹ đầu, cúi xuống bắt gặp: “Nhìn anh làm gì, nhìn vào lưới để gỡ cá kia kìa.”
Thật sự càng tiếp xúc gần cô lại càng không thể khống chế cảm xúc của bản thân, cảm giác lúc ấy toàn bộ thần kinh đều bị tê liệt.
Một cô ngư dân khen ngợi: “Hai đứa trông rất đẹp đôi đó, hi vọng sẽ nhanh chóng bên cạnh nhau.”
Hơi ngượng ngùng nhưng lần này Cố Y Lạc không đẩy anh ra nữa, ngoan ngoãn nép mình trong vòng tay anh.
Cũng vì thế trong suốt buổi sáng ấy Lục Triết Tiêu luôn cười ngu ngơ một mình, lần đầu tiên mật độ nụ cười của anh lại dày đặc đến như thế.
Thật sự không tin nổi.
Nắng lên cao, ánh nắng nhẹ dịu tiết trời đầu đông, cái nắng phủ vàng trên màu biển xanh.
Sau khi thu dọn xong những tấm chài lưới cuối cùng, ngư dân tranh thủ bê những xô chậu đầy ắp cá lên bờ, chuyển vào thùng xe tải để chở ra nơi tiêu thụ.
Đang định quay về thì bị chú Trình gọi lại: “Này Tiêu, dẫn bạn gái tới nhà chú ta làm vài chén rượu nếp.”
Lục Triết Tiêu không những không từ chối thẳng mà còn vui vẻ gật đầu: “Dạ được.”
Dường như cùng một người nhưng tính cách hoàn toàn khác nhau, ở vùng biển này Lục Triết Tiêu như biến thành một con người khác, không kiêu căng, tự phụ, lạnh lùng, mà lại rất rất gần gũi và thân thiết.
Có vẻ như nơi đây họ chỉ biết tới anh là một Lục Triết Tiêu rất đỗi bình thường như bao người khác chứ không hề hay anh là chủ tịch tập đoàn của một công ty lớn, cũng vì thế mà cách họ đối xử với anh rất tự nhiên và chân thành chứ không giống với mấy tên nịnh hót trong giới kinh doanh.
Đó là lí do anh yêu và muốn gắn bó với con người nơi đây.
Quay về căn nhà gỗ, vào phòng ngủ mà chẳng thấy Bảo Bảo đâu, Cố Y Lạc lo lắng gọi lớn: “Bảo Bảo con đang ở đâu? Bảo Bảo trả lời mẹ đi.”
Nghe thấy tiếng gọi thất thanh từ dưới sân vườn Lục Triết Tiêu phi lên gác lửng, trong nhịp thở gấp anh hỏi: “Không thấy Bảo Bảo sao?”
Đôi mắt ngấn lệ cô chầm chậm nhìn lên, cổ ứ nghẹn phát mãi mới thành tiếng: “Đáng lẽ em không nên để Bảo Bảo ở nhà một mình.”
Anh bước tới ôm chầm lấy cô, cái ôm khích lệ, bàn tay nhẹ vuốt ve trên mái tóc bồng bềnh: “Không sao đâu! Chắc lúc thằng bé thức giấc không thấy chúng ta cho nên đã ra ngoài chơi, để anh ra mấy nhà dân hỏi xem sao.”
Tay quẹt vội mấy hàng nước mắt, tự dặn lòng mình lúc này cần bình tĩnh: “Em đi cùng anh.”
Đi dọc theo con đường hẹp quanh chân núi, cả hai đều cùng nhau gọi lớn: “Bảo Bảo… Con ở đâu?…”
Gọi mãi không thấy con trả lời, Cố Y Lạc bất lực ngồi sụp xuống bên đường, mặt cô tái mét, cô gồng không nổi nữa rồi, nếu như Bảo Bảo xảy ra chuyện gì thì cô phải sống ra sao.
Đột nhiên chú Trình đi qua, thấy hai người kia hơi quen nên đã dừng bước: “Cho hỏi…”
Khi thấy cả hai người ngước mắt lên nhìn chú mới thở phào một hơi nhẹ nhõm: “Là hai đứa sao? Chú cũng đang định tới nhà tìm hai đứa đây. Có chuyện gì sao?”
Lục Triết Tiêu bình tĩnh hơn nên nhanh trí hỏi: “Chú có thấy một đứa trẻ nào đi lạc trong làng chúng ta hay không?”
Dừng vài giây suy nghĩ, chú Trình thốt lên: “Có, có đấy. Là bé trai, tầm bốn đến năm tuổi, cao chừng này.”- Tay chú diễn tả chiều cao thằng bé vừa tầm ngang thắt lưng chú.
Nghe tới đây Cố Y Lạc giật nảy mình quay lại hỏi ngay: “Hiện giờ đứa bé đó đang ở đâu?”
“Ở nhà chú.”
Không nói thêm gì nữa cả Lục Triết Tiêu cùng Cố Y Lạc vội vàng chạy, lòng như lửa đốt, lo lắng vô cùng.
Chỉ khi thấy con trai đang đá banh trước sân cô mới dám thở phào nhẹ nhõm, giọng nghẹn ngào gọi: “Bảo Bảo… Sao con lại ở đây?”
Thằng bé theo vô thức quay đầu, mỉm cười, chạy lao vào vòng tay cô: “Mẹ ơi… Mẹ với chú đi đâu thế? Con vừa dậy chẳng thấy hai người đâu nên đã đi tìm.”
Vừa hay bà Trình từ trong nhà đi ra: “Tôi thấy nó ngồi khóc một mình dưới gốc cây bên bãi biển nên đã đưa về đây.”
Quẹt hàng nước mắt xúc động, cúi đầu: “Cảm ơn cô Trình.”
Lão Trình cũng vừa về tới, điệu cười của người làng chài lương thiện: “Nhận được là tốt rồi, mau vào nhà đi.”
Cô Trình vẫn không quên khen ngợi: “Thằng bé này quả thực rất ngoan đó.”- Khi liếc mắt nhìn thấy Lục Triết Tiêu bà hơi khựng lại: “Là Triết Tiêu. Đây là con cháu sao?”
Lục Triết Tiêu khẽ mỉm cười, gật đầu: “Dạ phải.”
Lời đáp khiến Cô Y Lạc hơi giật mình, hoang mang nhìn ngược lên, nhưng cô không phủ nhận.
Bà Trình cười tươi tắn: “Đúng là cha nào con nấy, rất đẹp trai và lễ phép, và tất nhiên cũng có công lao của người mẹ nữa. Đúng không?”
Không cho Cố Y Lạc có cơ hội mở miệng, Lục Triết Tiêu đã cướp lời: “Phải, cô nói rất đúng.”
Đặt chiếc điện thoại vào tay anh, cô hí hửng nhờ vả: “Lục tiên sinh anh có thể chụp giúp tôi một bức hình kỉ niệm không?”
Rõ ràng anh không muốn đồng ý cũng không được bởi vì chiếc di động đã nhanh chóng nằm trọn trong tay trước khi anh kịp phản ứng lại.
Cô bắt đầu thả mình, tạo dáng chụp đủ các kiểu, môi mỉm cười hạnh phúc, tạm thời lãng quên đi những sầu ưu, tận hưởng khoảnh khắc hiện tại.
Bất ngờ anh quay đầu came, ghé mặt mình vào chung khung hình, môi còn hé nụ cười hơi ngượng.
Lần đầu anh biết cách tự chụp hình, trải nghiệm cảm giác ấy.
Hơi khựng lại, Cố Y Lạc chạy xộc tới định cướp lấy máy thì liền bị anh đưa lên cao: “Tôi muốn xem trước.”
Và như thế hai người đuổi rượt nhau trên bãi biển khổng lồ, những làn sóng ào ào đến cuốn đi lớp cát mỏng dưới chân họ dần đi xa.
Vô tình anh dừng bước, đang trên đà tốc độ cao cô không kiểm soát được nhịp bước chân, nhảy bổ tới ôm chầm lấy Lục Triết Tiêu, mặt áp sát lên bầu ngực.
Những ngư dân từ đằng xa đứng hình ngơ ngác, há hốc miệng, tròn xoe mắt, giới trẻ thời nay lộ liễu quá, mới giây trước còn từ chối bọn cháu không phải người yêu mà bây giờ đã trực tiếp thể hiện tình cảm như thế.
Hơi ngượng ngùng Cố Y Lạc vội vàng buông tay, giọng ấp úng: “Tự nhiên anh đứng lại làm gì.”
Anh cười nhạt, ghé sát tai cô thì thầm: “Là em chủ động ôm lấy anh mà, mọi người ai cũng nhìn thấy, thật sự khó lòng chối cãi.”
“Anh…”- Cố Y Lạc tức đến ứ họng, nói không nên lời.
Thừa cơ hội Lục Triết Tiêu cố ý đe doạ: “Hay là để anh tới hỏi mọi người xem, lỡ như họ không nhìn thấy gì thì em vẫn có thể chối.”
Lòng nổi phong ba nhưng miệng vẫn cố mỉm cười nhẹ: “Được rồi, là do em, nhưng mà là không may vấp phải anh thôi. Đừng có mà suy nghĩ lung tung.”
“Đâu có, anh nghĩ gì.”- Anh phủ nhận khiến cô hơi rối.
Không cần giật lấy điện thoại nữa, Cố Y Lạc đi về phía những chiếc chài lưới khổng lồ, cẩn thận gỡ từng con cá xuống.
Lục Triết Tiêu cũng mặt dày tới bên cạnh, thấy Cố Y Lạc luống cuống mãi không gỡ ra được con cá nào liền bật cười, chầm chầm bước đến từ sau lưng, bàn tay ấm áp nhẹ nắm lấy tay cô cẩn thận, tỉ mỉ chỉ dẫn từng chút một, chỉ trong chốc lát đã gỡ được mớ lưới rối mà cô gây ra.
Cố Y Lạc không thể nào tập trung nổi, hai cánh tay cô buông lỏng hoàn toàn, ánh mắt quay góc ba mươi độ hơn ngắm nhìn khuôn mặt anh, nhập tâm đến mức cô thật sự không thể lay động nổi cảm xúc của bản thân nữa.
Vô tình anh quay nhẹ đầu, cúi xuống bắt gặp: “Nhìn anh làm gì, nhìn vào lưới để gỡ cá kia kìa.”
Thật sự càng tiếp xúc gần cô lại càng không thể khống chế cảm xúc của bản thân, cảm giác lúc ấy toàn bộ thần kinh đều bị tê liệt.
Một cô ngư dân khen ngợi: “Hai đứa trông rất đẹp đôi đó, hi vọng sẽ nhanh chóng bên cạnh nhau.”
Hơi ngượng ngùng nhưng lần này Cố Y Lạc không đẩy anh ra nữa, ngoan ngoãn nép mình trong vòng tay anh.
Cũng vì thế trong suốt buổi sáng ấy Lục Triết Tiêu luôn cười ngu ngơ một mình, lần đầu tiên mật độ nụ cười của anh lại dày đặc đến như thế.
Thật sự không tin nổi.
Nắng lên cao, ánh nắng nhẹ dịu tiết trời đầu đông, cái nắng phủ vàng trên màu biển xanh.
Sau khi thu dọn xong những tấm chài lưới cuối cùng, ngư dân tranh thủ bê những xô chậu đầy ắp cá lên bờ, chuyển vào thùng xe tải để chở ra nơi tiêu thụ.
Đang định quay về thì bị chú Trình gọi lại: “Này Tiêu, dẫn bạn gái tới nhà chú ta làm vài chén rượu nếp.”
Lục Triết Tiêu không những không từ chối thẳng mà còn vui vẻ gật đầu: “Dạ được.”
Dường như cùng một người nhưng tính cách hoàn toàn khác nhau, ở vùng biển này Lục Triết Tiêu như biến thành một con người khác, không kiêu căng, tự phụ, lạnh lùng, mà lại rất rất gần gũi và thân thiết.
Có vẻ như nơi đây họ chỉ biết tới anh là một Lục Triết Tiêu rất đỗi bình thường như bao người khác chứ không hề hay anh là chủ tịch tập đoàn của một công ty lớn, cũng vì thế mà cách họ đối xử với anh rất tự nhiên và chân thành chứ không giống với mấy tên nịnh hót trong giới kinh doanh.
Đó là lí do anh yêu và muốn gắn bó với con người nơi đây.
Quay về căn nhà gỗ, vào phòng ngủ mà chẳng thấy Bảo Bảo đâu, Cố Y Lạc lo lắng gọi lớn: “Bảo Bảo con đang ở đâu? Bảo Bảo trả lời mẹ đi.”
Nghe thấy tiếng gọi thất thanh từ dưới sân vườn Lục Triết Tiêu phi lên gác lửng, trong nhịp thở gấp anh hỏi: “Không thấy Bảo Bảo sao?”
Đôi mắt ngấn lệ cô chầm chậm nhìn lên, cổ ứ nghẹn phát mãi mới thành tiếng: “Đáng lẽ em không nên để Bảo Bảo ở nhà một mình.”
Anh bước tới ôm chầm lấy cô, cái ôm khích lệ, bàn tay nhẹ vuốt ve trên mái tóc bồng bềnh: “Không sao đâu! Chắc lúc thằng bé thức giấc không thấy chúng ta cho nên đã ra ngoài chơi, để anh ra mấy nhà dân hỏi xem sao.”
Tay quẹt vội mấy hàng nước mắt, tự dặn lòng mình lúc này cần bình tĩnh: “Em đi cùng anh.”
Đi dọc theo con đường hẹp quanh chân núi, cả hai đều cùng nhau gọi lớn: “Bảo Bảo… Con ở đâu?…”
Gọi mãi không thấy con trả lời, Cố Y Lạc bất lực ngồi sụp xuống bên đường, mặt cô tái mét, cô gồng không nổi nữa rồi, nếu như Bảo Bảo xảy ra chuyện gì thì cô phải sống ra sao.
Đột nhiên chú Trình đi qua, thấy hai người kia hơi quen nên đã dừng bước: “Cho hỏi…”
Khi thấy cả hai người ngước mắt lên nhìn chú mới thở phào một hơi nhẹ nhõm: “Là hai đứa sao? Chú cũng đang định tới nhà tìm hai đứa đây. Có chuyện gì sao?”
Lục Triết Tiêu bình tĩnh hơn nên nhanh trí hỏi: “Chú có thấy một đứa trẻ nào đi lạc trong làng chúng ta hay không?”
Dừng vài giây suy nghĩ, chú Trình thốt lên: “Có, có đấy. Là bé trai, tầm bốn đến năm tuổi, cao chừng này.”- Tay chú diễn tả chiều cao thằng bé vừa tầm ngang thắt lưng chú.
Nghe tới đây Cố Y Lạc giật nảy mình quay lại hỏi ngay: “Hiện giờ đứa bé đó đang ở đâu?”
“Ở nhà chú.”
Không nói thêm gì nữa cả Lục Triết Tiêu cùng Cố Y Lạc vội vàng chạy, lòng như lửa đốt, lo lắng vô cùng.
Chỉ khi thấy con trai đang đá banh trước sân cô mới dám thở phào nhẹ nhõm, giọng nghẹn ngào gọi: “Bảo Bảo… Sao con lại ở đây?”
Thằng bé theo vô thức quay đầu, mỉm cười, chạy lao vào vòng tay cô: “Mẹ ơi… Mẹ với chú đi đâu thế? Con vừa dậy chẳng thấy hai người đâu nên đã đi tìm.”
Vừa hay bà Trình từ trong nhà đi ra: “Tôi thấy nó ngồi khóc một mình dưới gốc cây bên bãi biển nên đã đưa về đây.”
Quẹt hàng nước mắt xúc động, cúi đầu: “Cảm ơn cô Trình.”
Lão Trình cũng vừa về tới, điệu cười của người làng chài lương thiện: “Nhận được là tốt rồi, mau vào nhà đi.”
Cô Trình vẫn không quên khen ngợi: “Thằng bé này quả thực rất ngoan đó.”- Khi liếc mắt nhìn thấy Lục Triết Tiêu bà hơi khựng lại: “Là Triết Tiêu. Đây là con cháu sao?”
Lục Triết Tiêu khẽ mỉm cười, gật đầu: “Dạ phải.”
Lời đáp khiến Cô Y Lạc hơi giật mình, hoang mang nhìn ngược lên, nhưng cô không phủ nhận.
Bà Trình cười tươi tắn: “Đúng là cha nào con nấy, rất đẹp trai và lễ phép, và tất nhiên cũng có công lao của người mẹ nữa. Đúng không?”
Không cho Cố Y Lạc có cơ hội mở miệng, Lục Triết Tiêu đã cướp lời: “Phải, cô nói rất đúng.”