Chương 70: Cùng đi mua sắm… tân trang nhà
Bàn thức ăn ngập mùi hương thơm, hai người đàn ông một lớn một bé ngồi cạnh nhau, khoanh tay trước ngực, mặt mày quạo xuống, giống hệt trời giông.
Hơi sượng người Cố Y Lạc cứng miệng cười nhạt: “Hai người làm gì thế? Sao không ăn đi.”
Lập tức nhận về mình cái nhìn sắc như đao, song song bay thẳng vào giữa mặt, đôi mắt hai người ấy quả thực giống nhau, giống tới mức khiến Cố Y Lạc phải ngơ ngác, trố mắt nhìn.
Bảo Bảo lên tiếng hỏi: “Mẹ vừa đi đâu về?”
Mỉm cười nhẹ, Cố Y Lạc đáp: “Đi sinh nhật.”
Tiếp lời, Lục Triết Tiêu chen vào: “”Sinh nhật ai?”
“Sinh nhật…”- Định hình lại, Cố Y Lạc cúi đầu vừa tầm, mắt trừng nhẹ: “Hai người đang cố ý bắt ép em đó sao?”
Thằng Bảo Bảo nhanh miệng đỡ: “Mẹ đến Cố gia làm gì? Lần sau không được tới đó nữa.”
“Phải.”- Lục Triết Tiêu gật đầu biểu tình đồng ý.
Mon men tới ngồi xuống đối diện, Cố Y Lạc như thỏ con nũng nịu, hai tay đồng lúc véo lên má hai người đàn ông, giọng thảnh thót như hoạ mi hót: “Được rồi, lần sau không tới đó nữa.”
“Không được có lần sau.”- Tiếng đồng thanh từ hai người đàn ông khiến Cố Y Lạc đứng hình trong giây lát.
“Được, được,…”- Cố Y Lạc vui vẻ gật đầu- “Ăn cơm thôi.”
Ánh mắt Lục Triết Tiêu giảm bớt đi phần sắc bén nhưng khẩu ngữ vẫn còn vẻ giận giữ: “Tưởng em ăn no nê rồi mới về chứ! Vẫn chưa no sao?”
Cười lên ba tiếng, Cố Y Lạc cúi sấp mặt xuống ngước nhìn lên chiêm ngưỡng vẻ lạnh lùng nhưng đáng yêu của Lục Triết Tiêu: “Có phải anh đang ghen không?”
Lập tức nhận một cái lườm từ anh, ánh mắt tuy lạnh nhưng chứa đựng yêu thương, cô cảm nhận thấy được sự ấm áp: “Anh mà thèm ghen với mấy kẻ đó. Chỉ là…”- Bỗng nhiên lời nói anh khựng lại.
“Chỉ là…sao?”- Cố Y Lạc hỏi ngược lại.
“Chỉ là anh lo em bị người ta bắt nạt.”
Từng câu từng chữ như ngọc xát vào tai Cố Y Lạc, cô trân trọng, cô lắng nghe theo từng nhịp ngữ điệu, lần đầu anh nói mấy lời sến súa ấy cũng là lần đầu cô được nghe từ một người đàn ông. Lòng cô bồi hồi khó tả, cổ họng như bị cả một đống cảm xúc chặn giữ không thể nào mở miệng nói thành lời.
Khoé mi hơi ướt nhoè, cô nhìn khuôn mặt lạnh trước mặt, môi mỉm cười hạnh phúc: “Yên tâm, em không dễ để người khác bắt nạt như vậy đâu.”
“Vậy thì tốt.”- Bàn tay anh chầm chậm lau đi giọt nước mắt long lanh lấm chấm trên cuồng mi mắt cô.- “Trông em bây giờ rất xấu xí.”
Bảo Bảo bên cạnh ý thức được, tự động dùng hai tay bịt mắt, đương nhiên đó cũng chỉ là hình thức, qua kẽ hở các ngón tay nó vẫn có thể nhìn thấy tất tần tật mọi thứ đang diễn ra.
Đôi môi chúm chím nhỏ của nó cười: “Con che mặt rồi, không thấy gì nữa đâu, hai người muốn làm gì thì cứ làm đi.”
Cả cô và anh đồng quay mắt sang nhìn con trai, cười trong bất lực.
Một lúc sau, Lục Triết Tiêu hỏi: “Chiều nay em có bận gì không?”
“Không có, phim em quay xong rồi, tạm thời chưa nhận phim mới nên không bận.”- Cố Y Lạc điềm tĩnh đáp.- “Có chuyện gì sao?”
“Chẳng phải em luôn chê nhà trang trí quá đơn điệu hay sao? Chiều nay chúng ta cùng mua sắm.”
“Thật sao?”
“Ừm.”
Trung tâm mua sắm đông đúc người qua kẻ lại, Lục Triết Tiêu tay dắt Bảo Bảo, tay còn lại bị Cố Y Lạc kìm chặt, nhất định không cho những cô gái khác có cơ hội lăm le, trực tiếp tuyên bố chủ quyền.
Yêu phải người đẹp trai tài giỏi cũng khiến cô tiêu tốn kha khá sức lực.
Nhưng không sao, cô thích vậy.
Người ta nhòm ngó anh chứng tỏ anh có sức hút lớn, chỉ cần anh đừng đáp lại bất cứ ai.
Cô đương nhiên không quản hết mọi ánh nhìn ngoài kia nhưng chỉ hi vọng anh sẽ không giống họ.
“Em muốn mua gì?”- Ánh mắt và sự chờ đợi đón đầu từ hai người đàn ông, tỏ ý tuỳ em quyết định mọi chuyện trong nhà.
Một cái mỉm cười đáng yêu đáp lại sự kì vọng ấy, Cố Y Lạc tự đưa bản thân thoát ra khỏi mớ bòng bong, bắt đầu mua sắm.
Chọn cái nệm giường màu xanh đậm, thảm nhà màu nâu bóng, mấy bức hoạ tranh treo tường, thêm ít bộ cốc chén nhiều hoạ tiết, tủ đựng giày, tủ quần áo đều phải đổi, và còn cả mấy thú cưng nhỏ đặt trên tủ nơi phòng khách.
Hai người đàn ông đi theo phía sau nhìn nhau lắc đầu bất lực, đôi mắt phụ nữ họ quá phức tạp, đến ngay cả chi tiết nhỏ xíu như giỏ dựng mỹ phẩm hay tấm phản đặt trong nhà cũng phải được chọn lựa cẩn thận.
Chân đi tới mức tê cứng, Lục Triết Tiêu quay sang hỏi Bảo Bảo: “Con có thấy mệt không?”
Mặt thằng bé như bắt được phao cứu sinh trong lúc chuẩn bị đuối nước, gật đầu lia lịa: “Có.”
“Bố bế con.”
Quỳ một chân xuống sàn, vòng tay dang rộng đón chờ, Lục Triết Tiêu ra dáng ông bố thực thụ, kiểu ấm áp vô hình.
Không nghĩ nhiều Bảo Bảo lập tức ngả vào vòng tay ấy, hơi ấm của người cha ngày càng khiến cậu bé say đắm, hai tay ôm vòng qua cổ, bám chặt lấy Lục Triết Tiêu.
Hai ba con chỉ đi theo sau ngắm nhìn và gật đầu sau mỗi câu hỏi của mẹ, còn mọi việc cứ để mẹ quyết định.
Chu Tuyết Sương đến biệt thự xanh vừa bắt gặp cảnh đồ đạc chuyển tới, nhiều vô kể, nhất thời khiến cô ta đứng hình.
Anh Tiêu trước nay đâu phải là người thích mua sắm, hơn nữa mấy thứ này đâu phải phong cách của anh ấy, trong nhà vật dụng cần thiết đều đã đầy đủ, sao còn mua thêm đồ dùng đó nữa.
Giữa tay một người trong số người đang chuyển đồ, Chu Tuyết Sương hỏi: “Này, các anh làm gì mà chuyển nhiều đồ tới đây vậy?”
Anh chàng kia đáp lại vẻ rất bình tĩnh: “Là ông bà chủ nhà này mua và yêu cầu chuyển về địa chỉ này.”
Ông bà chủ?
Là ai cơ?
Chẳng lẽ lại là…
Suy nghĩ của Chu Tuyết Sương liên tục bị đứt đoạn, cứ mập mờ được một chốc lại tự cắt đi mấy cái suy diễn ấy, là cô ta đang né tránh hay thật sự không tin đó là thật.
Một chiếc Lexus sáng bóng xuất hiện trong tầm mắt, Chu Tuyết Sương ngước mắt nhìn, đồng lúc ba người họ xuống xe, người cô ta toát ra lửa, hừng hực như muốn thiêu rụi toàn bộ nơi này.
Ánh mắt có lửa, đôi môi run run, thân thể yếu xìu muốn gục xuống ngay lập tức.
Không… không phải là thật.
Chu Tuyết Sương không dám tin những gì mình nhìn thấy.
Bước chân điên đảo tới gần, bàn tay nắm chặt cố kìm đi cơn giận, Chu Tuyết Sương hỏi: “Hai người lén lút làm gì sau lưng tôi vậy hả?”
Cái gì mà lén lút.
Rõ ràng bọn họ là đang công khai kia kìa.
Hơn nữa cô có cái tư cách gì mà bọn họ phải lén lút sau lưng.
Cố Y Lạc điềm tĩnh đáp lời: “Xin lỗi, cô Chu chắc cô có hiểu lầm gì đây rồi nhỉ?”
Chu Tuyết Sương căng giọng, ánh mắt trừng lên như thể thú giữ gặp được mồi ngon: “Như này còn hiểu lầm. Cố Y Lạc cô cáo già quá rồi đấy.”
Lục Triết Tiêu non nớp lo sợ, sợ rằng sự việc lần trước một lần nữa lặp lại, sợ rằng Cố Y Lạc sẽ bỏ đi.
Cố Y Lạc nhếch môi, như vừa để cười chế giễu: “Ý tôi không phải là cô hiểu lầm về mối quan hệ của chúng tôi. Hai bọn tôi đích thực đang yêu nhau. Tôi nói cô hiểu nhầm về việc cô nói chúng tôi lén lút sau lưng cô, đâu có đâu chúng tôi là đang công khai bên nhau mà. Ban nãy vừa đi mua sắm ở trung tâm thương mại đấy, cô xem đồ đạc cũng đã chuyển tới rồi.”- Cố Y Lạc chỉ tay về số đồ trên chiếc xe bán tải.
“Cô…”- Chu Tuyết Sương cứng họng, muốn chửi bới mà không phát thành lời, tức giận tím mặt bỏ đi.
Lần trước Cố Y Lạc rời đi là vì cô không đủ tự tin để đón nhận tình cảm từ Lục Triết Tiêu chứ không phải lo sợ hay ái ngại gì cô ta. Nhưng từ nay về sau nhất định cô sẽ không nhún nhường trước bất cứ ai.
Hơi sượng người Cố Y Lạc cứng miệng cười nhạt: “Hai người làm gì thế? Sao không ăn đi.”
Lập tức nhận về mình cái nhìn sắc như đao, song song bay thẳng vào giữa mặt, đôi mắt hai người ấy quả thực giống nhau, giống tới mức khiến Cố Y Lạc phải ngơ ngác, trố mắt nhìn.
Bảo Bảo lên tiếng hỏi: “Mẹ vừa đi đâu về?”
Mỉm cười nhẹ, Cố Y Lạc đáp: “Đi sinh nhật.”
Tiếp lời, Lục Triết Tiêu chen vào: “”Sinh nhật ai?”
“Sinh nhật…”- Định hình lại, Cố Y Lạc cúi đầu vừa tầm, mắt trừng nhẹ: “Hai người đang cố ý bắt ép em đó sao?”
Thằng Bảo Bảo nhanh miệng đỡ: “Mẹ đến Cố gia làm gì? Lần sau không được tới đó nữa.”
“Phải.”- Lục Triết Tiêu gật đầu biểu tình đồng ý.
Mon men tới ngồi xuống đối diện, Cố Y Lạc như thỏ con nũng nịu, hai tay đồng lúc véo lên má hai người đàn ông, giọng thảnh thót như hoạ mi hót: “Được rồi, lần sau không tới đó nữa.”
“Không được có lần sau.”- Tiếng đồng thanh từ hai người đàn ông khiến Cố Y Lạc đứng hình trong giây lát.
“Được, được,…”- Cố Y Lạc vui vẻ gật đầu- “Ăn cơm thôi.”
Ánh mắt Lục Triết Tiêu giảm bớt đi phần sắc bén nhưng khẩu ngữ vẫn còn vẻ giận giữ: “Tưởng em ăn no nê rồi mới về chứ! Vẫn chưa no sao?”
Cười lên ba tiếng, Cố Y Lạc cúi sấp mặt xuống ngước nhìn lên chiêm ngưỡng vẻ lạnh lùng nhưng đáng yêu của Lục Triết Tiêu: “Có phải anh đang ghen không?”
Lập tức nhận một cái lườm từ anh, ánh mắt tuy lạnh nhưng chứa đựng yêu thương, cô cảm nhận thấy được sự ấm áp: “Anh mà thèm ghen với mấy kẻ đó. Chỉ là…”- Bỗng nhiên lời nói anh khựng lại.
“Chỉ là…sao?”- Cố Y Lạc hỏi ngược lại.
“Chỉ là anh lo em bị người ta bắt nạt.”
Từng câu từng chữ như ngọc xát vào tai Cố Y Lạc, cô trân trọng, cô lắng nghe theo từng nhịp ngữ điệu, lần đầu anh nói mấy lời sến súa ấy cũng là lần đầu cô được nghe từ một người đàn ông. Lòng cô bồi hồi khó tả, cổ họng như bị cả một đống cảm xúc chặn giữ không thể nào mở miệng nói thành lời.
Khoé mi hơi ướt nhoè, cô nhìn khuôn mặt lạnh trước mặt, môi mỉm cười hạnh phúc: “Yên tâm, em không dễ để người khác bắt nạt như vậy đâu.”
“Vậy thì tốt.”- Bàn tay anh chầm chậm lau đi giọt nước mắt long lanh lấm chấm trên cuồng mi mắt cô.- “Trông em bây giờ rất xấu xí.”
Bảo Bảo bên cạnh ý thức được, tự động dùng hai tay bịt mắt, đương nhiên đó cũng chỉ là hình thức, qua kẽ hở các ngón tay nó vẫn có thể nhìn thấy tất tần tật mọi thứ đang diễn ra.
Đôi môi chúm chím nhỏ của nó cười: “Con che mặt rồi, không thấy gì nữa đâu, hai người muốn làm gì thì cứ làm đi.”
Cả cô và anh đồng quay mắt sang nhìn con trai, cười trong bất lực.
Một lúc sau, Lục Triết Tiêu hỏi: “Chiều nay em có bận gì không?”
“Không có, phim em quay xong rồi, tạm thời chưa nhận phim mới nên không bận.”- Cố Y Lạc điềm tĩnh đáp.- “Có chuyện gì sao?”
“Chẳng phải em luôn chê nhà trang trí quá đơn điệu hay sao? Chiều nay chúng ta cùng mua sắm.”
“Thật sao?”
“Ừm.”
Trung tâm mua sắm đông đúc người qua kẻ lại, Lục Triết Tiêu tay dắt Bảo Bảo, tay còn lại bị Cố Y Lạc kìm chặt, nhất định không cho những cô gái khác có cơ hội lăm le, trực tiếp tuyên bố chủ quyền.
Yêu phải người đẹp trai tài giỏi cũng khiến cô tiêu tốn kha khá sức lực.
Nhưng không sao, cô thích vậy.
Người ta nhòm ngó anh chứng tỏ anh có sức hút lớn, chỉ cần anh đừng đáp lại bất cứ ai.
Cô đương nhiên không quản hết mọi ánh nhìn ngoài kia nhưng chỉ hi vọng anh sẽ không giống họ.
“Em muốn mua gì?”- Ánh mắt và sự chờ đợi đón đầu từ hai người đàn ông, tỏ ý tuỳ em quyết định mọi chuyện trong nhà.
Một cái mỉm cười đáng yêu đáp lại sự kì vọng ấy, Cố Y Lạc tự đưa bản thân thoát ra khỏi mớ bòng bong, bắt đầu mua sắm.
Chọn cái nệm giường màu xanh đậm, thảm nhà màu nâu bóng, mấy bức hoạ tranh treo tường, thêm ít bộ cốc chén nhiều hoạ tiết, tủ đựng giày, tủ quần áo đều phải đổi, và còn cả mấy thú cưng nhỏ đặt trên tủ nơi phòng khách.
Hai người đàn ông đi theo phía sau nhìn nhau lắc đầu bất lực, đôi mắt phụ nữ họ quá phức tạp, đến ngay cả chi tiết nhỏ xíu như giỏ dựng mỹ phẩm hay tấm phản đặt trong nhà cũng phải được chọn lựa cẩn thận.
Chân đi tới mức tê cứng, Lục Triết Tiêu quay sang hỏi Bảo Bảo: “Con có thấy mệt không?”
Mặt thằng bé như bắt được phao cứu sinh trong lúc chuẩn bị đuối nước, gật đầu lia lịa: “Có.”
“Bố bế con.”
Quỳ một chân xuống sàn, vòng tay dang rộng đón chờ, Lục Triết Tiêu ra dáng ông bố thực thụ, kiểu ấm áp vô hình.
Không nghĩ nhiều Bảo Bảo lập tức ngả vào vòng tay ấy, hơi ấm của người cha ngày càng khiến cậu bé say đắm, hai tay ôm vòng qua cổ, bám chặt lấy Lục Triết Tiêu.
Hai ba con chỉ đi theo sau ngắm nhìn và gật đầu sau mỗi câu hỏi của mẹ, còn mọi việc cứ để mẹ quyết định.
Chu Tuyết Sương đến biệt thự xanh vừa bắt gặp cảnh đồ đạc chuyển tới, nhiều vô kể, nhất thời khiến cô ta đứng hình.
Anh Tiêu trước nay đâu phải là người thích mua sắm, hơn nữa mấy thứ này đâu phải phong cách của anh ấy, trong nhà vật dụng cần thiết đều đã đầy đủ, sao còn mua thêm đồ dùng đó nữa.
Giữa tay một người trong số người đang chuyển đồ, Chu Tuyết Sương hỏi: “Này, các anh làm gì mà chuyển nhiều đồ tới đây vậy?”
Anh chàng kia đáp lại vẻ rất bình tĩnh: “Là ông bà chủ nhà này mua và yêu cầu chuyển về địa chỉ này.”
Ông bà chủ?
Là ai cơ?
Chẳng lẽ lại là…
Suy nghĩ của Chu Tuyết Sương liên tục bị đứt đoạn, cứ mập mờ được một chốc lại tự cắt đi mấy cái suy diễn ấy, là cô ta đang né tránh hay thật sự không tin đó là thật.
Một chiếc Lexus sáng bóng xuất hiện trong tầm mắt, Chu Tuyết Sương ngước mắt nhìn, đồng lúc ba người họ xuống xe, người cô ta toát ra lửa, hừng hực như muốn thiêu rụi toàn bộ nơi này.
Ánh mắt có lửa, đôi môi run run, thân thể yếu xìu muốn gục xuống ngay lập tức.
Không… không phải là thật.
Chu Tuyết Sương không dám tin những gì mình nhìn thấy.
Bước chân điên đảo tới gần, bàn tay nắm chặt cố kìm đi cơn giận, Chu Tuyết Sương hỏi: “Hai người lén lút làm gì sau lưng tôi vậy hả?”
Cái gì mà lén lút.
Rõ ràng bọn họ là đang công khai kia kìa.
Hơn nữa cô có cái tư cách gì mà bọn họ phải lén lút sau lưng.
Cố Y Lạc điềm tĩnh đáp lời: “Xin lỗi, cô Chu chắc cô có hiểu lầm gì đây rồi nhỉ?”
Chu Tuyết Sương căng giọng, ánh mắt trừng lên như thể thú giữ gặp được mồi ngon: “Như này còn hiểu lầm. Cố Y Lạc cô cáo già quá rồi đấy.”
Lục Triết Tiêu non nớp lo sợ, sợ rằng sự việc lần trước một lần nữa lặp lại, sợ rằng Cố Y Lạc sẽ bỏ đi.
Cố Y Lạc nhếch môi, như vừa để cười chế giễu: “Ý tôi không phải là cô hiểu lầm về mối quan hệ của chúng tôi. Hai bọn tôi đích thực đang yêu nhau. Tôi nói cô hiểu nhầm về việc cô nói chúng tôi lén lút sau lưng cô, đâu có đâu chúng tôi là đang công khai bên nhau mà. Ban nãy vừa đi mua sắm ở trung tâm thương mại đấy, cô xem đồ đạc cũng đã chuyển tới rồi.”- Cố Y Lạc chỉ tay về số đồ trên chiếc xe bán tải.
“Cô…”- Chu Tuyết Sương cứng họng, muốn chửi bới mà không phát thành lời, tức giận tím mặt bỏ đi.
Lần trước Cố Y Lạc rời đi là vì cô không đủ tự tin để đón nhận tình cảm từ Lục Triết Tiêu chứ không phải lo sợ hay ái ngại gì cô ta. Nhưng từ nay về sau nhất định cô sẽ không nhún nhường trước bất cứ ai.