Chương 71: Họp báo công khai
Bóng lưng giận dữ của Chu Tuyết Sương khuất bóng, Cố Y Lạc xoay người về phía Lục Triết Tiêu, bếu môi nói: “Em không muốn cô ta đến đây một chút nào. Em không muốn có ai làm ảnh hưởng đến chúng ta.”
Trên môi Lục Triết Tiêu hé nụ cười, khẽ gật đầu đồng ý: “Được, anh sẽ giải quyết chuyện này. Nhưng mà phải công nhận ban nãy em cao tay thật, không những áp chế được tính cao ngạo của cô ấy mà còn dọa anh một phen thốt tim.”
Ánh mắt nghi hoặc, tinh quái cô nhìn anh: “Có phải anh sợ em bỏ đi giống lần trước không?”
“Sao có thể chứ?”
Còn cứng miệng… sự việc đã rõ rành rành, hiện lên trên mặt anh luôn rồi kìa.
Biệt thự hoàn toàn không có giúp việc, công việc chỉnh trang nhà cửa ba người họ buộc phải tự mình làm, một chủ tịch cao cao tại thượng nay vì chiều bạn gái cũng xắn áo làm những điều trước nay chưa từng đụng tay tới.
Chỉ sau một buổi mò mẫn, căn biệt thự lột xác hoàn toàn, trở nên vui tươi, hạnh phúc và ấm áp. Đây mới đích thực là nhà, cảm giác này mới chính là gia đình thực sự.
Trong nhà riêng, nghe tiếng Cố Hiểu Đồng giận dữ, quát mắng: “Đồ vô hại, chỉ là nghe ngóng chút tin tức cũng làm không xong.”
Đứng trước cơn cuồng phong của ả là Từ Khiết, mặt cúi sấp xuống sàn, tay chân run rẩy, lòng nơm nớp, giọng hơi lạc đi: “Hiểu Đồng à… Lần này thật sự bên họ không tiết lộ một chút tin tức gì cả, chỉ có nội bộ lãnh đạo cấp cao biết thôi. Thậm chí những người biết chắc chưa tới năm người nữa.”
Bọn họ hết kéo Cố Y Lạc về bên đó, bây giờ lại tổ chức họp báo, rốt cuộc muốn làm gì đây?
Người chuyên làm điều ác thì tự nhiên lòng không yên. Đó là quy luật muôn thủa.
Từ Khiết hạ giọng, nhẹ nói: “Nhưng em đừng quá lo, chắc là thông báo về diễn viên mới hoặc là tin tức gì đó thôi.”
Khẩu ngữ Cố Hiểu Đồng thét ra ngọn lửa: “Sao không lo cho được. Bên Over trước nay đâu phải vì việc nhỏ mà tổ chức họp báo đâu.”
“Kể cả là như thế thì có liên quan gì đến chúng ta.”- Từ Khiết vừa nói đã bị lườm một cái xót tận tim gan, Cố Hiểu Đồng trừng mắt: “Chị bị ngu sao? Chẳng phải có Cố Y Lạc đó sao?”
Từ Khiết vẫn tỉnh như sáo, giọng nói càng lúc càng thuyết phục Cố Hiểu Đồng: “Cô ta chỉ là một diễn viên mới, dính nhiều thị phi, làm gì mà được Over để ý. Chị nghe nói bên đó có một diễn viên khác cũng vừa gia nhập, đồn là cô ta có mối quan hệ rất tốt với chủ tịch Lục Thị, có thể là bạn gái anh ta. Cho nên cuộc họp báo này chắc có liên quan ít nhiều đến cô ấy.”
Nhếch mép môi cười nhạt, Cố Hiểu Đồng yên lòng hơn: “Sao chị không nói sớm đi? Tìm cách làm quen với cô gái đó, nhắn nhủ cô ta chăm sóc Cố Y Lạc chút.”
Từ Khiết nói thêm: “Không cần đến chúng ta tác động, nghe bảo mấy ngày trước bọn họ vừa chạm mặt đã nổ ra cãi nhau, chắc chắn Cố Y Lạc sẽ không được yên ổn đâu.”
“Vậy sao…”
Phòng truyền thông Over hôm nay đông đúc lạ thường, phóng viên và cả nhà đài đều có mặt, nghe đâu hôm nay Over sẽ tung ra tin hot.
Bước vào cuộc phóng vấn bao gồm: Lục Minh Trí- tổng giám đốc Over, Đào Nhã- phó giám đốc, Thành Luân- đạo diễn phim Bẫy Tình, Cố Y Lạc và cả luật sư cấp cao Lục thị.
Họ ngồi thành một dãy ngang trên sân khấu chính, trước mặt liên tiếp nháy lên tia sáng phát ra từ số máy ảnh trong tay đám phóng viên.
Một câu hỏi đưa ra: “Thưa anh Lục, tại sao Over lại chấp nhận một diễn viên không có năng lực lại có nhiều tai tiếng như cô Cố Y Lạc vào công ty.”
Lục Minh Trí tỏ ra vui vẻ đáp: “Đơn giản vì chúng tôi có tâm và có tầm, có hướng nhìn xa rộng.”
“Thưa anh những lời đồn gần đây liên quan đến Cô Cố anh suy nghĩ như thế nào?”- Câu hỏi từ phóng viên nữ.
“Chuyện đó thì sẽ để luật sư nói chuyện với mọi người.”
Luật sư sao?
Chuyện gì mà lại có sự tham gia của luật sư.
Đột nhiên ánh sáng tự nhiên bên ngoài loé vào, khiến căn phòng hoà lẫn nhiều thứ màu sắc mờ nhoè, một người phụ nữ khí chất, bước đi quý phái đến gần.
“Khoan đã.”
Mọi ánh nhìn đổ về phía người phụ nữ ấy.
Những câu hỏi thêm chồng chất: Người đó là ai?
Bà ta tự tin bước đến trên sân khấu chính, vẻ mặt không ưa nhìn Cố Y Lạc hỏi: “Cô Cố… đúng chứ! Tôi hỏi cô có thật sự muốn vào Over để phát triển tài năng hay là có mục đích khác nữa.”
Câu hỏi khiến Cố Y Lạc đơ toàn tập, cô vẫn nhớ người đứng đối diện là phu nhân cố chủ tịch Lục Thị bà Trình An Lệ, nhưng những gì bà ấy hỏi cô thật sự không hiểu một chút nào cả, nhất thời không biết trả lời sao.
Trình An Lệ vẫn không chịu rời đi, cố tình hỏi tiếp: “Sao vậy hả? Mới có vậy mà đã nói trúng ý cô rồi sao?”
Lục Minh Trí chỉ đành lao ra, kéo Trình An Lệ ra ngoài: “Mẹ, chúng ta ra ngoài kia rồi nói.”
Quay đầu góc chín mươi độ, Lục Minh Trí ám hiệu mọi người cứ tiếp tục, nếu cuộc họp báo này thất bại chắc cậu ta cũng không sống nổi với ông anh trai nữa.
Bỏ lại sau lưng cậu ta là lời hỏi của một nam phóng viên: “Cô Cố xin cô trả lời câu hỏi của người vừa nãy đi ạ.”
Đi vào gian phòng cách đó không xa, Lục Minh Trí quay sang hỏi Trình An Lệ: “Sao mẹ lại đến đây?”
Trình An Lệ lập tức dùng ánh mắt nhọn đâm thẳng vào mặt con trai thứ, giọng đầy trách móc: “Nếu mẹ còn không tới thì con định làm gì nữa hả? Con định phá luôn công ty vì cái con bé hư đốn đó sao?”
“Mẹ nói cái gì mà khó nghe như thế? Ai hư đốn.”- Lục Minh Trí hỏi ngược.
“Thì chính là cô gái họ Cố kia.”- Bà Lục vẫn vô cùng giận giữ, mặt mày nheo lại.
“Mẹ, mẹ nghe ai nói vậy?”- Lục Minh Trí gượng hỏi thêm.
“Cần gì phải nghe ai nói, mẹ tự đọc tin tức nên biết.”
Không đúng, mẹ trước nay không bao giờ có cái nhìn phiến diện về người khác như vậy, cho dù là không ưa người ta nhưng không dùng mấy lời lẽ chì chiết như này, nhất định có người âm thầm dở trò phía sau.
Rốt cuộc là ai thì nhất thời Lục Minh Trí chưa nghĩ ra được.
Tin tức về buổi họp báo của Over nhanh chóng phủ rộng, cái tên Cố Hiểu Đồng lại trở thành điểm nóng cho hot tag tìm kiếm.
Trong nhà riêng, Cố Hiểu Đồng giống như bị phát điên, liên tục ném đồ đạc, hét thất thanh.
Coi như là mũi tên dư luận lại chĩa vào ả.
Một tiểu thư suốt ngày sống trong vỏ bọc sạch sẽ nay nhận sự chỉ trích đúng là không dễ chịu gì, có vượt qua được hay không thì tự xem bản thân ả.
Ngay lúc tin tức đăng lên không lâu, nhà ả có tiếng gõ cửa, tay run run mở, đứng trước mặt ả là hai anh mặc quân phục xanh, nghiệp vụ cảnh sát.
“Chào cô, chúng tôi mời cô về trụ sở hợp tác điều tra.”
Tay chân Cố Hiểu Đồng rã rời, thân thể mềm nhũn, thần kinh tê liệt, ả ngu ngơ lê từng bước chân đi theo sự chỉ dẫn của cảnh sát, không có bất cứ phản ứng nào cả.
Trên môi Lục Triết Tiêu hé nụ cười, khẽ gật đầu đồng ý: “Được, anh sẽ giải quyết chuyện này. Nhưng mà phải công nhận ban nãy em cao tay thật, không những áp chế được tính cao ngạo của cô ấy mà còn dọa anh một phen thốt tim.”
Ánh mắt nghi hoặc, tinh quái cô nhìn anh: “Có phải anh sợ em bỏ đi giống lần trước không?”
“Sao có thể chứ?”
Còn cứng miệng… sự việc đã rõ rành rành, hiện lên trên mặt anh luôn rồi kìa.
Biệt thự hoàn toàn không có giúp việc, công việc chỉnh trang nhà cửa ba người họ buộc phải tự mình làm, một chủ tịch cao cao tại thượng nay vì chiều bạn gái cũng xắn áo làm những điều trước nay chưa từng đụng tay tới.
Chỉ sau một buổi mò mẫn, căn biệt thự lột xác hoàn toàn, trở nên vui tươi, hạnh phúc và ấm áp. Đây mới đích thực là nhà, cảm giác này mới chính là gia đình thực sự.
Trong nhà riêng, nghe tiếng Cố Hiểu Đồng giận dữ, quát mắng: “Đồ vô hại, chỉ là nghe ngóng chút tin tức cũng làm không xong.”
Đứng trước cơn cuồng phong của ả là Từ Khiết, mặt cúi sấp xuống sàn, tay chân run rẩy, lòng nơm nớp, giọng hơi lạc đi: “Hiểu Đồng à… Lần này thật sự bên họ không tiết lộ một chút tin tức gì cả, chỉ có nội bộ lãnh đạo cấp cao biết thôi. Thậm chí những người biết chắc chưa tới năm người nữa.”
Bọn họ hết kéo Cố Y Lạc về bên đó, bây giờ lại tổ chức họp báo, rốt cuộc muốn làm gì đây?
Người chuyên làm điều ác thì tự nhiên lòng không yên. Đó là quy luật muôn thủa.
Từ Khiết hạ giọng, nhẹ nói: “Nhưng em đừng quá lo, chắc là thông báo về diễn viên mới hoặc là tin tức gì đó thôi.”
Khẩu ngữ Cố Hiểu Đồng thét ra ngọn lửa: “Sao không lo cho được. Bên Over trước nay đâu phải vì việc nhỏ mà tổ chức họp báo đâu.”
“Kể cả là như thế thì có liên quan gì đến chúng ta.”- Từ Khiết vừa nói đã bị lườm một cái xót tận tim gan, Cố Hiểu Đồng trừng mắt: “Chị bị ngu sao? Chẳng phải có Cố Y Lạc đó sao?”
Từ Khiết vẫn tỉnh như sáo, giọng nói càng lúc càng thuyết phục Cố Hiểu Đồng: “Cô ta chỉ là một diễn viên mới, dính nhiều thị phi, làm gì mà được Over để ý. Chị nghe nói bên đó có một diễn viên khác cũng vừa gia nhập, đồn là cô ta có mối quan hệ rất tốt với chủ tịch Lục Thị, có thể là bạn gái anh ta. Cho nên cuộc họp báo này chắc có liên quan ít nhiều đến cô ấy.”
Nhếch mép môi cười nhạt, Cố Hiểu Đồng yên lòng hơn: “Sao chị không nói sớm đi? Tìm cách làm quen với cô gái đó, nhắn nhủ cô ta chăm sóc Cố Y Lạc chút.”
Từ Khiết nói thêm: “Không cần đến chúng ta tác động, nghe bảo mấy ngày trước bọn họ vừa chạm mặt đã nổ ra cãi nhau, chắc chắn Cố Y Lạc sẽ không được yên ổn đâu.”
“Vậy sao…”
Phòng truyền thông Over hôm nay đông đúc lạ thường, phóng viên và cả nhà đài đều có mặt, nghe đâu hôm nay Over sẽ tung ra tin hot.
Bước vào cuộc phóng vấn bao gồm: Lục Minh Trí- tổng giám đốc Over, Đào Nhã- phó giám đốc, Thành Luân- đạo diễn phim Bẫy Tình, Cố Y Lạc và cả luật sư cấp cao Lục thị.
Họ ngồi thành một dãy ngang trên sân khấu chính, trước mặt liên tiếp nháy lên tia sáng phát ra từ số máy ảnh trong tay đám phóng viên.
Một câu hỏi đưa ra: “Thưa anh Lục, tại sao Over lại chấp nhận một diễn viên không có năng lực lại có nhiều tai tiếng như cô Cố Y Lạc vào công ty.”
Lục Minh Trí tỏ ra vui vẻ đáp: “Đơn giản vì chúng tôi có tâm và có tầm, có hướng nhìn xa rộng.”
“Thưa anh những lời đồn gần đây liên quan đến Cô Cố anh suy nghĩ như thế nào?”- Câu hỏi từ phóng viên nữ.
“Chuyện đó thì sẽ để luật sư nói chuyện với mọi người.”
Luật sư sao?
Chuyện gì mà lại có sự tham gia của luật sư.
Đột nhiên ánh sáng tự nhiên bên ngoài loé vào, khiến căn phòng hoà lẫn nhiều thứ màu sắc mờ nhoè, một người phụ nữ khí chất, bước đi quý phái đến gần.
“Khoan đã.”
Mọi ánh nhìn đổ về phía người phụ nữ ấy.
Những câu hỏi thêm chồng chất: Người đó là ai?
Bà ta tự tin bước đến trên sân khấu chính, vẻ mặt không ưa nhìn Cố Y Lạc hỏi: “Cô Cố… đúng chứ! Tôi hỏi cô có thật sự muốn vào Over để phát triển tài năng hay là có mục đích khác nữa.”
Câu hỏi khiến Cố Y Lạc đơ toàn tập, cô vẫn nhớ người đứng đối diện là phu nhân cố chủ tịch Lục Thị bà Trình An Lệ, nhưng những gì bà ấy hỏi cô thật sự không hiểu một chút nào cả, nhất thời không biết trả lời sao.
Trình An Lệ vẫn không chịu rời đi, cố tình hỏi tiếp: “Sao vậy hả? Mới có vậy mà đã nói trúng ý cô rồi sao?”
Lục Minh Trí chỉ đành lao ra, kéo Trình An Lệ ra ngoài: “Mẹ, chúng ta ra ngoài kia rồi nói.”
Quay đầu góc chín mươi độ, Lục Minh Trí ám hiệu mọi người cứ tiếp tục, nếu cuộc họp báo này thất bại chắc cậu ta cũng không sống nổi với ông anh trai nữa.
Bỏ lại sau lưng cậu ta là lời hỏi của một nam phóng viên: “Cô Cố xin cô trả lời câu hỏi của người vừa nãy đi ạ.”
Đi vào gian phòng cách đó không xa, Lục Minh Trí quay sang hỏi Trình An Lệ: “Sao mẹ lại đến đây?”
Trình An Lệ lập tức dùng ánh mắt nhọn đâm thẳng vào mặt con trai thứ, giọng đầy trách móc: “Nếu mẹ còn không tới thì con định làm gì nữa hả? Con định phá luôn công ty vì cái con bé hư đốn đó sao?”
“Mẹ nói cái gì mà khó nghe như thế? Ai hư đốn.”- Lục Minh Trí hỏi ngược.
“Thì chính là cô gái họ Cố kia.”- Bà Lục vẫn vô cùng giận giữ, mặt mày nheo lại.
“Mẹ, mẹ nghe ai nói vậy?”- Lục Minh Trí gượng hỏi thêm.
“Cần gì phải nghe ai nói, mẹ tự đọc tin tức nên biết.”
Không đúng, mẹ trước nay không bao giờ có cái nhìn phiến diện về người khác như vậy, cho dù là không ưa người ta nhưng không dùng mấy lời lẽ chì chiết như này, nhất định có người âm thầm dở trò phía sau.
Rốt cuộc là ai thì nhất thời Lục Minh Trí chưa nghĩ ra được.
Tin tức về buổi họp báo của Over nhanh chóng phủ rộng, cái tên Cố Hiểu Đồng lại trở thành điểm nóng cho hot tag tìm kiếm.
Trong nhà riêng, Cố Hiểu Đồng giống như bị phát điên, liên tục ném đồ đạc, hét thất thanh.
Coi như là mũi tên dư luận lại chĩa vào ả.
Một tiểu thư suốt ngày sống trong vỏ bọc sạch sẽ nay nhận sự chỉ trích đúng là không dễ chịu gì, có vượt qua được hay không thì tự xem bản thân ả.
Ngay lúc tin tức đăng lên không lâu, nhà ả có tiếng gõ cửa, tay run run mở, đứng trước mặt ả là hai anh mặc quân phục xanh, nghiệp vụ cảnh sát.
“Chào cô, chúng tôi mời cô về trụ sở hợp tác điều tra.”
Tay chân Cố Hiểu Đồng rã rời, thân thể mềm nhũn, thần kinh tê liệt, ả ngu ngơ lê từng bước chân đi theo sự chỉ dẫn của cảnh sát, không có bất cứ phản ứng nào cả.