Chương 1: Bi Kịch
- Bố, dì ơi..con xin 2 người...(khóc)..con lạy 2 người đừng gả con đi mà..._An Nhi vừa gầy gò vừa nhết nhác đang quỳ gối van xin với tiếng khóc xé lòng nhưng chẳng ai quan tâm.Bà dì nhẫn tâm đạp mạnh vào cách tay An Nhi, in hằn lên 1 vệt đỏ trên bắp tay trắng nõn. Cô đau lắm, nhưng không dám hó hé câu nào chỉ chịu đựng trong đau đớn. từ trong phòng bước ra là 1 cô gái có vể bề ngoài khá đẹp, sắc sảo. Cô ta nặn ra những lời khiếm nhã nặng nề.- Con nhỏ như mày...chậc chậc quá xứng í nhờ. Mày mở to con mắt của mày ra mà nhìn xem, tao xinh đẹp, quyến rũ như này, mày nghĩ tao phải gả cho cái tên Lưu Nhật Minh đó xấu xí đó ư con đĩ __Lý Lan nhìn An Nhi với ánh mắt khinh miệt.- An Nhi à.. bố...bố mong con sẽ đồng ý gả thay cho chị Lý Lan nha con...__Ông đặt tay lên vai cô mong cô chấp thuận.- Bố...__ Cô khóc nghẹn nhưng hông dám từ chối..cô định từ chối nhưng ánh mắt sắc lạnh được phóng từ Lý Lan nhìn cô. Nó như mắc nghẹn ở cổ không thể phát ra được.- Qua đó,...qua đó điều kiện sẽ tốt hơn, con có tiền đi học, gia đình ta cũng có 1 phần xoay xở nợ và phí sinh hoạt, An Nhi à nghe lời bố nha con__ông nài nỉ An Nhi, cô nhìn bố với ánh mắt thất thần, mất hy vọng,..,bất lực gật đầu thuận theo ý bọn họ.- Mày ngủ nghỉ cho sớm, nhớ bôi thuốc cho vết thương chứ không gia đình bên kia lại nghĩ xấu ông bà già này hành hạ mày, cút lẹ đi__Dì ta hất đầu cô sang 1 bên đi vào phòng.Cô đứng dậy lê bước chân nặng nề, đau đớn vào phòng, căn phòng nhỏ nhưng lại rất gọn gàng sạch sẽ, lại không có chăn êm nệm ấm nhưng Lý Lan. Cô thiệt thòi từ nhỏ đến lớn, mọi thứ tốt đẹp đều dành cho Lý Lan, cô chỉ hưởng ké tí đồ thừa...Cô ngồi khom lưng ôm chặt 2 đầu gối. Nước mắt lăn dài trên đôi má hồng hào nhẵn mịn đó. Cô lại nhớ mẹ, cô lại muốn đi theo mẹ, thoát khỏi cuộc sống xô bồ đầy chong gai này.Cô thủ thỉ:- Mẹ ơi, con nhớ mẹ lắm,..con phải làm sao đây mẹ. Mẹ ơi...(khóc)..__Cô thiếp đi trên chiếc chăn mỏng dưới sàn nhỏ. Cuộn tròn người như con sâu trong vừa đáng yêu vừa đáng thương.Sáng sớm hôm sau, cô dậy từ rất sớm vì mọi khi cũng như vậy. Nhưng hôm nay thì khác, cô phải về nhà Chồng...Bên nhà Lưu đã đem y phục váy cưới đến cho cô, cái nào cũng đính đầy kim cương lấp lánh, trong sáng như tâm hồn của cô vậy. Cô bất ngờ vì đi cùng những trợ lý là bà Lâm Thanh Nhã phu nhân của tập đoàn J&C. Bà đi đến gần An Nhi ngắm cô một chút thì nở nụ cười đôn hậu.- Được, được lắm,...rất xinh, con gái của ta đã ăn gì chưa nào__Bà đưa tay xoa đầu cô. Cô như đứng hình mất 5s...cảm giác này lâu lắm rồi cô mới được một người xoa đầu. Bà không hề hung dữ, hiền lành với cô như vậy saoo...An Nhi mừng thầm trong lòng, nhẹ nhàng nói:- Dạ thưa bác, cháu...cháu chưa ạ__Cô lén nhìn nét mặt của bà Nhã.- Bác gì nữa đây...gọi mẹ ta nghe nào__Bà Nhã cười mĩm nhìn cô con dâu bé nhỏ của mình.- M...mẹ ạ__cô rụt rè phát ra tiếng "mẹ" là tiếng mà 12 năm nay cô không được gọi, nhưng giờ đã có người thương cô như mẹ ruột của mình.Mọi thứ chuẩn bị rất nhanh, Lý Lan bực bội vì cô được ăn mặc đẹp nhưng lập tức vui vẻ khi cô phải gả cho tên xấu xí Lưu Nhật Minh kia...Đúng 9h, cô rưng rưng chào bố để đi cùng về bên kiaaa...cô sợ...cô sợ tên Lưu Nhật Minh kia, không biết anh ta xấu như nào mà ai cũng đồn...