Chương 2: Cút!
Ngồi xe tầm 2 tiếng, chiếc xe Bugatti La Voiture Noire độc nhất vô nhị dừng trước 1 biệt thự tráng lệ ở vùng ngoại ô. Cô bước xuống xe với vẻ mặt ngơ ngác, há to miệng bất ngờ..."Đây được gọi là nhà sao?, phải gọi là 1 lâu đài "...Ngôi nhà được design theo kiểu phương tây, có 1 chút hơi hướng hiện đại, xung quanh bao bọc bởi kính cách âm sang chảnh, bên trong còn có 1 khoảng sân vườn thoáng mát, hồ bơi rộng rãi...Cô trầm trồ với mọi thứ xung quanh.Bước vào nhà, đập vào mắt cô là 1 bộ sofa đắt đỏ, phòng khách được lốt gạch men sang trọng, mọi thứ đều trang hoàng. Người hầu đưa cô lên phòng của cậu chủ. Cô e dè không dám vào, sờ rằng sẽ đối diện với anh.- Không sao đâu ạ, cậu chủ đêm khuya mới về, cô chủ đừng sợ ạ__Người giúp việc mở cửa phòng, phụ cô đem hành lí vào. Cô nhìn mọi thứ xung quanh, tông màu chủ đạo là đen trắng toát lên căn phòng 1 vẻ ảm đạm, lạnh lẽo,...Nó rất rộng, đã thế còn rộng hơn gấp 5 lần cái phòng của cô. An Nhi tắm rửa sạch sẽ sau đó ngồi trên sofa trong phòng ngủ nhìn xung quanh, cô rơi vào suy "Không biết anh ta đáng sợ như nào ha,...hmm " Cô ngủ thiếp đi khi nào chả hay...Một bàn tay kéo tay cô ngồi dậy với một lực rất mạnh. Người đàn ông với vẻ mặt u ám, sắt bén nhìn cô. Đôi mắt không đáy lướt qua người cô. An Nhi bị kéo như vậy thì giật mình mơ màng ngồi dậy...Khoan đã người đàn ông trước mặt cô là Lưu Nhật Minh ư??? Không như lời đồn, anh có khuân mặt hoàn mỹ như tạc tượng. Sóng mũi cao, mắt hổ phách, đôi mày rậm,...mọi thứ đều rất rất tuyệt vời.- Ánh mắt của cô như muốn ăn tươi nuốt sống tôi ư__Anh liếc mắt nhìn cô. An Nhi bắt đầu run sợ nhìn anh.- Tôi...tôi.- Cút! không có sự cho phép của tôi đừng hòng động vào đồ trong phòng này, người ham tiền nghèo hèn như cô dơ bẩn lắm, nghe rõ chưa__Anh lạnh lùng bỏ mặt cô đi vào phòng tắm. Cô ngơ ngác ngồi ngẫm nghĩ câu nói của anh, rồi nhẹ nhàng đứng dậy. Cô đem quần áo bỏ vào vali nhỏ rồi cất vào 1 gốc, cô lấy một miếng chăn mỏng rồi nằm ở gốc phòng ngủ thiếp đi. Cô hiểu...cô biết rằng bước chân vào đây cô phải chịu nhiều ấm ức, bị khinh, bị chỉ trích nhưng cô phải cố gắng, một ngày nào đó cô sẽ được giải thoát... Tầm 20p sau, Nhật Minh từ phòng tắm đi ra, thấy An Nhi nằm cuộn tròn dưới sàn nhà thì hơi nhíu mày nhìn cô, trái tim có chút run nhẹ nhưng cũng nhanh chóng tan biến. Anh phớt lờ sự có mặt của cô mà lên giường ngủ. Nhưng đêm đó anh ngủ không được, người có thói sạch sẽ như anh lại không quen có mùi của người lạ trong phòng, anh tức giận bật dậy nhìn chằm chằm cô. Gương mặt nhỏ nhắn đang ngáy ngủ của An Nhi đập vào đôi mắt hổ phách của anh, làn da trắng trẻo trông có vể rất mịn, môi trái tim căng mộng hồng hào,...tim anh có chút run khẽ, anh lấy tay xoa mi tâm rồi nằm xuống...Trong căn phòng yên tĩnh nhưng trầm buồn sâu lắng...