Chương 5: Xin Lỗi
Chiếc xe lăn bánh vào trong khuân viên biệt thự, quản gia Lâm chạy ra mở cửa xe cho anh.- Lưu thiếu gia, thiếu phu nhân đã về ạ, lúc chiều 2 người họ đã về rồi ạ__ Anh hơi gật đầu, liền vẩy tay gọi Khương Tuấn.- Báo bên nhà thiết kế, đúng 1 tiếng nữa phải có trang phục cho An Nhi dự tiệc cùng tôi__ Khương Tuấn gật đầu rồi làm việc được giao.Cô thì giận dỗi vào nhà trước, anh lặng lẽ nhìn bóng lưng nhỏ bé của cô...thật khiến cho người khác muốn bảo vệ. Anh đi vài bước thì ngang hàng với cô. Khé liếc mắt trong thái độ của cô như nào chắc còn giận anh lắm. Khuân mặt trông rất đánh yêu, má đỏ lên vì giận, mặt to tròn long lanh, miệng trái tim hồng hào nhìn chỉ muốn cắn.- Bố mẹ đi rồi, tôi sẽ dọn qua phòng khác ngủ__ Cô ngước đầu nhìn thẳng vào mắt anh, cô phải dũng cảm lắm mới nói được câu này. Anh khẽ nhíu mày, rồi nhàn nhạt trả lời.- Ừ!.Khoảng 1 tiếng sau, Khương Tuấn đã mang trang phục dạ hội đến nhưng yến tiệc lại bị hoãn, làm anh hơi khó chịu. Anh sang phòng bên cạnh để tìm cô, căn phòng có vẻ chật hơn phòng của anh, anh ko thấy cô đâu đành vào trong tìm cô. Bỗng...- Á...anh vào đây làm gì vậy__ Cô từ trong phòng tắm đi ra trên người chỉ vỏn vẹn 1 chiếc khăn quấn quanh người, lộ ra xương quai xanh quyến rũ và đôi chân trắng nõn nà. Nhưng thứ anh chú ý là những vết thương cũ trên bắp tay à đùi của cô, làn da trắng như tạo điểm nhấn làm chúng càng nổi bật. Ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm- Những vết thương đó là sao?__ Anh nhíu chặt mi tâm nhìn cô đầy sát khí.- Tôi...Tôi ngã í mà__ Cô sợ hãi lảng tránh anh mắt của anh, cô không dám nói, cô sợ, đôi mắt đã ngấn nước...- Nói cho tôi biết, ngoan__ Anh nhìn cô, lòng bất chợt nhói lên, tiến gần xoa đầu cô. Cô bị hành động của anh làm ngạc nhiên. Cô chợt cảm thấy ấm áp, người quyền lực như anh khiến cho cô mỗi khi cạnh anh đều có cảm giác an toàn.- Là dì và Lý Lan__ Cô nói giọng có hơi run, đôi mắt anh trầm xuống, tâm trạng cực kì không tốt. Anh đứng dậy đi ra ngoài không quên dặn cô.- Mặc đồ vào nhanh, không thì cảm lạnh__ Anh đi vào phòng làm việc, trầm ngâm suy nghĩ. Anh bây giờ mới biết cô bên đó không hề sung sướng gì, anh đã trách lầm cô, anh đã sai rồi ư? Khương Tuấn liếc nhìn anh...Từ khi nào đại boss lại suy nghĩ về 1 cô gái nhiều như zậy nhỉ?? Chuyện đáng mừng.Tối hôm đó, anh trằn trọc mãi không chợp mắt được, anh lại ngồi dậy, suy nghĩ một hồi thì liền sang phòng cô. Thấy cô ngủ ngon lành thì đành bỏ về phòng. Anh mãi đến 3h sáng mới chợp mắt được, và anh quyết định từ nay sẽ bù đắp cho An Nhi.