Chương 4: Nhập Học
Anh cùng ngồi ghế sau với cô, phía trước là Khương Tuấn_ Trợ lý đắc lực của anh. Không khí có hơi ngột ngạt, cô dè chừng liếc sang anh thấy anh nhìn mình chằm chằm thì đành nở nụ cười ngượng ngùng.Anh nhìn từ đầu đến chân...Cũng dễ thương nhưng loại người như cô ấy cũng chỉ giống như mấy loại con gái khác ham tiền, rẻ rúng.Ngồi xe tầm 30p, trước mắt cô là ngôi trường đầy uy nga. "Đây là trường giành cho quý tộc sao? woaa" Cô đang đắm chìm trong sung sướng thì giọng nói lạnh lùng vang lên từ sau lưng cô.- Muộn rồi__ Anh đi lên phía trước, cô lạch bạch đuổi theo sau. Chân anh rất dài, 1 bước đi của anh có thể bằng 2 bước đi của cô, cô chạy muốn đứt hơi mới đuổi theo được anh. Cô thở không ra hơi vừa chạy theo anh vừa nói.- Lưu thiếu, đợi tôi với ạ, anh đi nhanh như thế để làm gì hả...Ai daa__ cô bất ngờ bị bức tượng thịt đập vào mũi, cô đau đớn xoa cái mũi xinh xắn của mình trong lòng thầm trách Nhật Minh "người gì đâu lạnh lùng, vô tâm".- Cô gọi tôi là gì? Lưu thiếu__ Anh bỗng nhiên nỗi đóa, mặt anh cau lại nhưng nó cũng tạo nên những đường nét tuyệt mỹ, chả là anh đẹp trai sẵn nên những nét cau có đó không dìm được nhan sắc tuyệt vời của anh...- ...Tôi...tôi vào lớp nhá__Cô nhanh nhảu chạy vào lớp. Nhật Minh nhìn bóng lưng của cô nhếch miệng cười, nụ cười nhẹ nhưng đó cũng đủ hiểu, anh dần có hứng với cô nhóc này. Sau khi đưa cô đến lớp, anh từ tốn đi ngang qua những dãy học, với nhan sắc trời cho đã làm gợn sóng bao con tim của các bạn nữ, cả trường nháo nhào ra nhìn anh, người thì xin sđt, người thì chụp ảnh...Nhưng trong mắt anh, anh chỉ coi là cỏ rác, PHIỀN!.Anh mở cửa phòng hiệu trưởng, nhìn chằm chằm lão già đang ung dung uống trà, nhận ra sự xuất hiện của anh, lão hiệu trưởng chảy mồ hôi lạnh.- Lưu tổng, nay đến là có việc gì ạ__ Ông biết trên thương trường tập đoàn J&C rất lớn mạnh, dưới trướng còn có hàng trăm công ty lớn nhỏ, đắc tội với Lưu Nhật Minh là hiến mạng cho diêm vương, ông đưa tay lau đi mồ hôi trên trán.- Hôm nay tôi đưa nhóc con nhà tôi đến nhập học, phiền ông để ý, động vào cô ấy là coi như động vào tôi, chuyện gì xảy ra ông lão hiểu chứ__ Anh ngồi vắt chéo chân trên sofa tong thả uống ngụm trà, mắt nhàn nhạt liếc lão hiệu trưởng.- Em gái của Lưu tổng ạ, xưa nay không nghe nhắc đến, tôi sẽ để ý, lưu tổng yên tâm giao cho tôi__ Lão già miệng nhanh hơn não, cười giả tạo trước mặt Nhật Minh. Anh khẽ nhíu mi tâm. Nhìn ông bằng đôi mắt viên đạn, căn phòng bây giờ toàn mùi thuốc súng, lão như hiểu ra, mồ hôi đã ướt áo, miệng mấp máy.- Là vợ của tôi!!!__ Bốn chữ được phát ra từ anh, ngừng 1 chút rồi nhìn lão, anh ảm đạm đứng dậy, đưa bàn tay đầy gân xanh nắm chặt bả vai lão hiệu trưởng.- Ông coi chừng giữ miệng giữ mồm một chút. Hãy nhớ lời tôi nói, nhóc con nhà tôi có chuyện gì, ông là người đắc tội với tôi đầu tiên, rõ chưa!!!__Lão khuỵu chân xuống vì đâu, vội vàng đáp.- Tôi biết, Lưu tổng bớt giận,...__ Anh quay người đi ra khỏi phòng, lão hiệu trưởng như được giải thoát, thở hắt một hơi, vung tay lau đi những giọt mồ hôi còn vương trên mặt. Lưu Nhật Minh trong lời đồn vừa bá đạo, lạnh lùng, đầy sắc khí nay đã được chứng kiến khiến ông sợ muốn vãi ra quần. Ông thề sẽ không dám đắc tội.Anh ghé qua công ty xử lí một số chuyện, sau đó cùng trợ lí là Khương tuấn đến trước cổng đón cô. Đợi tầm 10p thì bóng dáng nhỏ nhắn của cô xuất hiện nhưng khoan... 1 chàng trai nào đó đưa cho cô một chai sữa chua, cô cũng không ngần ngại nhận. Anh khó chịu quát:- Lôi cô ta lên xe, Mau!__ Khương Tuấn giật thảy vội vàng xuống xe, lôi chị đại nhỏ ngốc nghếch lên xe. Thấy anh với vẻ mặt không mấy vui vẻ kia cô rụt cổ không biết nên nói gì.- Cô nên nhớ bây giờ cô là vợ tôi, là vợ của Lưu Nhật Minh này, nghe rõ chưa__ Anh tức giận nhưng nhìn đôi mắt biếc long lanh ấy, trái tim như được thứ gì đó xoa dịu, dùng giọng điệu bình thường nói chuyện với cô.- Tôi biết rồi__Cô gật đầu hiểu chuyện. Anh nhanh tay giật chai sữa chua trên tay cô, không thèm để ý biểu hiện trên mặt cô rồi lèm bèm.- Mấy loại thức ăn này cô cũng ăn sao, người nghèo như cô cũng hay thật__ Anh khó hiểu quay đầu nhìn cô.- Tôi đâu giàu được như anh, anh thông cảm, anh không cần chê tôi nghèo hèn đâu, tôi hiểu, tôi biết anh hiểu lầm tôi ham tiền này nọ, nhưng mong anh hãy nghĩ cho tôi, tôi không như anh nghĩ đâu,...,với lại anh nên biết nghèo không phải là cái tội, anh hiểu không__ Cô giận anh từ hôm qua chỉ vì anh dùng những lời đó xúc phạm cô, cô không nói, giờ cô phải nói rõ, để anh không hiểu lầm cô hám tiền, thật ra cô rất thiệt thòi trong cuộc hôn nhân này rồi...Không khí bỗng trầm xuống, không ai nói lời nào. Khương Tuấn nhìn gương chiếu hậu mà muốn toát mồ hôi lạnh. Đại boss hôm nay sao lại thế???.