Chương 21: Nghe lén
Đã đổi ga trải giường.
Chân Yểu đột nhiên không kiềm chế được máu nóng trào lên mặt.
Rõ ràng giọng điệu của anh và bản thân nội dung câu nói này đều rất bình thường, nhưng khi rơi vào tai cô, lại có cảm giác kỳ kỳ quái quái, còn khiến người ta phải suy nghĩ mập mờ.
Cô đang nghĩ lung tung cái quái gì vậy!
"Em không mệt, cũng không buồn ngủ." Chân Yểu không dám quay đầu lại đối mặt với anh, nhanh chóng lắc đầu, "Em, em muốn ăn."
"Cũng không bắt em phải đi ngủ ngay." Tống Lục Bách hơi thấp giọng, "Lúc nào buồn ngủ thì nói."
Sau đó anh liền dẫn cô đến sofa, để cô ngồi xuống.
Tấm chăn mỏng đắp lên chân, trong lòng bàn tay bị nhét một chiếc nĩa nhỏ, rồi lại xòe tay kia ra để đĩa bánh gato lên. Chân Yểu như một con rối để mặc anh điều khiển, không nói tiếng nào.
Người đàn ông liên tục di chuyển, âm thanh sột soạt của vải cọ xát, hương thơm lạnh lẽo của gỗ đàn hương và cây bách thoang thoảng xa gần.
Mọi thứ nhanh chóng được sắp xếp đâu vào đấy, Chân Yểu tưởng là anh sẽ đi làm việc luôn, nhưng không ngờ anh lại ngồi bên cạnh cô không nhúc nhích, cứ như thế đang im lặng nhìn cô vậy.
Cô không biết rốt cuộc là anh định làm gì, dần dần đứng ngồi không yên, mất tự nhiên nắm chặt chiếc nĩa.
Trong đầu cô chợt lóe lên một tia sáng, cuối cùng cũng tìm được chủ đề để phá vỡ sự im lặng, "Anh trai, anh muốn ăn không?"
Vừa nói, Chân Yểu vừa nâng đĩa bánh gato về phía người đàn ông.
Tống Lục Bách không thèm nhìn miếng bánh gato nhỏ với miếng dâu ở trên, cứ nhìn chằm chằm cô từ đầu đến cuối.
"Sao? Em định đút cho anh?" Anh hơi nhướng mày, giọng điệu không hề dao động.
"...À?" Hiển nhiên cô gái nhỏ bị sặc một chút, khó khăn nói, "Ý em không phải vậy, anh có thể dùng một cái nĩa khác mà."
Anh liếc xuống một chiếc nĩa khác ở trên bàn, "Nhưng là cái trong tay em là cái duy nhất."
Chân Yểu do dự một chút, rồi đưa tay còn lại ra, "Anh, vậy anh dùng cái này đi, may là em chưa dùng."
Vừa mới ăn cơm xong, thực ra cô cũng không đói, nói muốn ăn để đỡ xấu hổ thôi.
Sau khoảng một hai giây, tay phải đột nhiên trống rỗng, người bên cạnh lấy nĩa ra khỏi tay cô, sau đó tay trái cầm đĩa bánh như bị đè xuống.
Phần kem và bánh bị chia nhỏ, miếng dâu tây ở trên lảo đả lảo đảo.
Ánh mắt Tống Lục Bách ngừng lại, một hình ảnh nào đó mà anh đã cố tình quên đi đột nhiên xuất hiện trong đầu. Tấm lưng của cô gái có vẻ yếu ớt, họa tiết thêu hình quả dâu tây trên tấm vải trắng lướt qua.
Hiếm khi anh lại có một loại cảm giác vui vẻ khi làm chuyện xấu.
Suy nghĩ trong đầu quay trở lại, anh chợt nghĩ đến việc Tống Duyên Từ và Chân Tuân rất quan tâm đến cô, thế là lại đưa chiếc nĩa lên môi cô.
"Há miệng."
"Anh đút em ăn?" Chân Yểu sững sờ, không biết làm sao lại hơi lùi về phía sau một chút, "Em còn tưởng là anh muốn ăn."
"Há miệng." Anh không nói gì khác, chỉ lặp lại.
Lông mi cô run lên, ngượng ngùng mở miệng.
Động tác người đàn ông đút cho cô ăn có hơi trúc trắc, cô cúi đầu xuống cắn một miếng, vị dâu tây chua ngọt lập tức tràn ngập trong khoang miệng, kích hoạt vị giác và phản xạ của cô.
Bánh kem hòa quyện với vị dâu tây, nhai nếm vị ngọt ngầy ngậy rồi nuốt xuống bụng.
"Ngon không?"
Cô đỏ mặt gật đầu, sợ anh lại đút tiếp, nhanh chóng vươn tay muốn lấy lại nĩa, "Anh trai, không phải anh còn có việc bận à, để em tự làm."
Vừa mới dứt lời, cửa phòng làm việc đột nhiên bị người nào đó "lịch sự" gõ ba lần, mỗi một tiếng đều đều vang lên.
"Tống tổng, có một văn bản cần chữ ký của anh." Người ngoài cửa cung kính nói.
"Vào đi."
Cánh cửa mở ra.
"Tống tổng -" Giọng nữ thư ký đột ngột ngừng lại vì sốc, giây tiếp theo, với đạo đức nghề nghiệp, cô ấy buộc phải rời mắt khỏi cô gái đang ngồi trên ghế sofa và đống đồ tráng miệng, đồ ăn vặt xung quanh.
Cô thật sự nghĩ là mắt mình có vấn đề gì rồi.
Có phụ nữ xuất hiện trong phòng làm việc của Tống tổng? Đã thế trên tay còn cầm một chiếc nĩa dính kem, rõ ràng là đang đút cho nhau ăn, rất không phù hợp với dáng vẻ nghiêm túc của áo sơ mi quần âu.
Được cái vị này đút cho ăn... không phải là cô con gái cục cưng nhà họ Chân, người gần đây đang rộ lên tin đồn đấy chứ?
Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, tâm trí của nữ thư ký ngập tràn bão tố.
Hình như cô đã nhìn thấy một chuyện rất ghê gớm... chuyện này mà truyền xuống công ty thể nào cũng no 1 hotsearch mấy tuần liền!
Trang giấy lật qua lật lại, một phút sau, người đàn ông cầm bút ký qua loa vào trang cuối cùng, sau đó "bộp" một tiếng khép lại.
Nữ thư ký bỗng nhiên bừng tỉnh, hít một hơi thật sâu rồi đưa tay định nhấc lên, lại nghe thấy người đàn ông lạnh nhạt nói: "Ra khỏi phòng đừng có nói lung tung."
"Vâng, Tống tổng yên tâm, tôi hiểu rồi." Cô vội vàng đáp, sau đó xoay người đi về phía cửa với tập tài liệu trên tay, trong đầu lại hiện lên bốn chữ "Kim ốc tàng kiều".
Trong nửa giây ngắn ngủi xoay người đó, nữ thư ký không khỏi lén lút liếc nhìn người trên ghế sofa một lần nữa.
Ánh nắng tràn vào từ khung cửa sổ sát đất, chiếu lên nửa khuôn mặt tinh xảo của cô gái, đôi mắt hơi nhìn xuống, bộ dáng ngoan ngoãn xinh đẹp khiến người ta không khỏi hít một hơi.
Trong lòng nữ thư ký tán thưởng vài tiếng, vội vàng bước ra khỏi phòng.
"Này, Tiểu Diệp, cô mau đến đây giúp tôi một chút."
Thư ký Diệp đáp lại rồi đi tới, trên mặt không kìm nổi sự phấn khích, bắt đầu rục rịch buôn chuyện, "Tôi nói cho cô một bí mật trước, cô không được nói cho ai đâu đấy!"
"Đừng có thừa nước đục thả câu đấy, nói mau!"
"Vừa rồi tôi đi vào, nhìn thấy Tống tổng đang đút bánh gato cho một cô bé!"
"Hả?!" Đồng nghiệp kinh ngạ, "Tống, Tống tổng có con gái?!"
"Cái gì! Nhìn như mười bảy mười tám tuổi, tôi đoán là con gái nhà họ Chân."
"Cô ấy? Không phải cô bé bị mù sao? Nhìn khác người bình thường chỗ nào không?"
"Tôi thấy cũng không khác gì nhau cả, nhưng mà xinh lắm, ngồi một chỗ mà đến tôi còn không nhịn được nhìn mãi, ôi, thảo nào Tống tổng chiều cô bé như vậy."
"Không ngờ Tống tổng lại là người cuồng em gái..."
"Cũng không chắc là cuồng em gái, biết đâu..."
"Thôi, đừng nói lung tung, tôi lại viết được câu chuyện hơn 800 chữ trong đầu rồi đây."
Hai người thích thú xì xào bàn tán, nhanh chóng bước dọc theo hành lang.
...
Chân Yểu từ từ ăn một nửa chiếc bánh trên tay, đến khi không ăn nổi nữa mới đặt trở lại bàn. Ngồi chán không có việc gì làm, cô kéo lấy tấm chăn mỏng trên chân, im lặng đeo tai nghe lên.
Nhạc trên máy tính bảng có lẽ đã được chuẩn bị trước, những nốt đầu tiên nhẹ nhàng vang lên bên tai cô ngay khi vừa đeo tai nghe vào.
Nhưng mà nghe được một lúc, cô cảm thấy nhạc mà Từ Thừa chọn rất hay, nhưng lại khiến người ta buồn ngủ.
Không được, không được ngủ, vừa mới nói là mình không mệt xong. Chân Yểu trợn tròn mắt, cố gắng ép mình tỉnh táo.
Để đánh lạc hướng cơn buồn ngủ của mình, cô lặng lẽ tháo một bên tai nghe xuống, nghe xem Tống Lục Bách đang làm gì.
Trong phòng làm việc rất yên tĩnh, thỉnh thoảng mới nghe thấy tiếng lật giấy. Cô tưởng tượng dáng vẻ của anh ở nơi làm việc, trong đầu lại hiện lên đôi môi của người đàn ông mặc vest và đi giày da, như thể bị mắc kẹt trong một thước phim ngắn ngủi.
Chân Yểu im lặng thở dài, đang định deo tai nghe lên lại thì chợt nghe thấy tiếng điện thoại rung lên.
"Có chuyện gì." Người đàn ông trả lời điện thoại, giọng nói hơi trầm xuống.
"Cậu gửi cho Từ Thừa, anh ta sẽ xử lý."
Nghe được hai câu này, cô đoán chắc người gọi là đối tác làm ăn hay gì đó nên không để ý, nhưng cô vẫn có thể nghe thấy Tống Lục Bách đang nói gì.
"Bên cạnh cậu có người à? Nói chuyện cẩn thận thế?"
Tống Lục Bách ngước mắt nhìn về hướng sofa, "Không có ai cả."
"Cậu đang lừa ai đấy?" Đầu bên kia điện thoại, Chu Dự Thời bỗng nhiên bật cười, "Tôi nói này, không phải cậu bắt cóc cô bé đến văn phòng đấy chứ?"
"Nếu cái thời gian rảnh rỗi để đi nhiều chuyện này của cậu dùng hết cho Chu thị thì chắc chắn lão Chu sẽ không mắng cậu mỗi ngày đâu."
"...Khó khăn lắm mấy hôm nay ông mới không mắng tôi, cậu cũng tha cho tôi đi được không? Nhưng mà tôi có lòng tốt nhắc nhở cậu một câu, công khai như thế không sợ bị người ta tưởng cậu có ý đồ xấu với cô bé à?"
Đợi mãi không thấy câu trả lời, Chu Dự Thời hỏi: "Sao không nói gì?"
Tống Lục Bách nhìn cô gái đang đeo tai nghe, cuối cùng đáp: "Ý đồ xấu? Người khác sẽ chỉ nghĩ tôi coi cô ấy như em gái thôi."
"Cậu đang thừa nhận -"
Nghe được một nửa, ánh mắt của anh chợt lướt qua, sau đó nheo nheo mắt đứng lên.
Chu Dự Thời vẫn đang biểu đạt sự kinh ngạc và mỉa mai của mình, Tống Lục Bách lại như không nghe thấy, bước thẳng đến chỗ cô gái đang cúi đầu ngồi trên ghế sofa. Người kia vẫn một bộ dáng chìm đắm trong thế giới riêng, nhưng lông mi rũ xuống không ngừng rung động, bàn tay đặt trên tấm chăn mỏng cũng hơi cứng ngắc.
Anh bước đến gần cô rồi giơ tay.
Tóc mai bị một bàn tay lớn vén lên, đầu ngón tay ấm áp vô tình lướt qua tai.
Chân Yểu ngồi yên không dám nhúc nhích, hai má và vành tay lập tức nóng lên, như sắp bị thiêu cháy.
Bàn tay giữ nguyên vị trí trong khoảng hai giây.
Sau đó, người đàn ông thu tay lại. Mái tóc dài buông xuống phủ lên tai phải trống không của cô, chiếc tai nghe cô vừa mới đeo vài phút trước giờ đã nắm chặt trong lòng bàn tay.
Bên tai trái vang lên giai điệu piano vui tươi, tai phải thì khuếch đại mọi chuyển động mà thính giác có thể thu được.
Người trước mặt lùi lại, dường như xoay người đi về phía cửa.
"Có chuyện quan trọng gì thì nói." Anh lại nói với người ở đầu dây bên kia, giọng điệu lãnh đạm và bình tĩnh, không có chút rung động nào.
Nửa câu sau xen lẫn tiếng đóng mở cửa, anh đã đi ra ngoài.
"Cạch" một tiếng, cánh cửa nhẹ nhàng đóng lại, xung quanh hoàn toàn yên tĩnh.
Chỉ có giai điệu trong tai nghe vẫn tiếp tục, Chân Yểu bỗng nhiên đưa tay tháo xuống, vừa ảo não vừa xấu hổ che kín mặt mình, đứng ngồi không yên.
Cô không nghĩ mình vừa mới tháo tai nghe ra đã nghe thấy cuộc nói chuyện như vậy, cũng không ngờ Tống Lục Bách lại tưởng cô vẫn đeo tai nghe, rồi nói những câu mà cô không nên nghe...
Sau đó đang lén hóng hớt lại bị bắt quả tang.
Tại sao đột nhiên anh ấy lại nói như vậy? Câu nói đó có nghĩa là gì?
Chân Yểu cảm thấy suy nghĩ của mình thật ngớ ngẩn, thế nhưng vẫn không thể ngừng phán đoán.
Anh ấy nhất định sẽ sớm quay lại, lúc đó cô phải làm gì? Nói rõ là mình không cố ý nghe trộm? Hay là nói sang chuyện gì khác?
Đang nghĩ ngợi, cánh cửa đột nhiên bị mở ra từ bên ngoài.
Vừa rồi anh chỉ ra ngoài được một lúc, về nhanh hơn cô dự kiến.
Chân Yểu cứng ngắc ngồi ngay ngắn, khó khăn nói một câu: "Anh, là anh à?"
Người kia đóng cửa lại rồi đi đến trước mặt cô.
"Chân Yểu." Giọng anh rất bình tĩnh.
"...Vâng!" Cô trả lời như thể mình đang tập trung nghe, nhưng hai bên tai lại nóng bừng, không hạ được nhiệt.
"Vừa nãy anh nói gì em đều nghe được?"
Chân Yểu đột nhiên không kiềm chế được máu nóng trào lên mặt.
Rõ ràng giọng điệu của anh và bản thân nội dung câu nói này đều rất bình thường, nhưng khi rơi vào tai cô, lại có cảm giác kỳ kỳ quái quái, còn khiến người ta phải suy nghĩ mập mờ.
Cô đang nghĩ lung tung cái quái gì vậy!
"Em không mệt, cũng không buồn ngủ." Chân Yểu không dám quay đầu lại đối mặt với anh, nhanh chóng lắc đầu, "Em, em muốn ăn."
"Cũng không bắt em phải đi ngủ ngay." Tống Lục Bách hơi thấp giọng, "Lúc nào buồn ngủ thì nói."
Sau đó anh liền dẫn cô đến sofa, để cô ngồi xuống.
Tấm chăn mỏng đắp lên chân, trong lòng bàn tay bị nhét một chiếc nĩa nhỏ, rồi lại xòe tay kia ra để đĩa bánh gato lên. Chân Yểu như một con rối để mặc anh điều khiển, không nói tiếng nào.
Người đàn ông liên tục di chuyển, âm thanh sột soạt của vải cọ xát, hương thơm lạnh lẽo của gỗ đàn hương và cây bách thoang thoảng xa gần.
Mọi thứ nhanh chóng được sắp xếp đâu vào đấy, Chân Yểu tưởng là anh sẽ đi làm việc luôn, nhưng không ngờ anh lại ngồi bên cạnh cô không nhúc nhích, cứ như thế đang im lặng nhìn cô vậy.
Cô không biết rốt cuộc là anh định làm gì, dần dần đứng ngồi không yên, mất tự nhiên nắm chặt chiếc nĩa.
Trong đầu cô chợt lóe lên một tia sáng, cuối cùng cũng tìm được chủ đề để phá vỡ sự im lặng, "Anh trai, anh muốn ăn không?"
Vừa nói, Chân Yểu vừa nâng đĩa bánh gato về phía người đàn ông.
Tống Lục Bách không thèm nhìn miếng bánh gato nhỏ với miếng dâu ở trên, cứ nhìn chằm chằm cô từ đầu đến cuối.
"Sao? Em định đút cho anh?" Anh hơi nhướng mày, giọng điệu không hề dao động.
"...À?" Hiển nhiên cô gái nhỏ bị sặc một chút, khó khăn nói, "Ý em không phải vậy, anh có thể dùng một cái nĩa khác mà."
Anh liếc xuống một chiếc nĩa khác ở trên bàn, "Nhưng là cái trong tay em là cái duy nhất."
Chân Yểu do dự một chút, rồi đưa tay còn lại ra, "Anh, vậy anh dùng cái này đi, may là em chưa dùng."
Vừa mới ăn cơm xong, thực ra cô cũng không đói, nói muốn ăn để đỡ xấu hổ thôi.
Sau khoảng một hai giây, tay phải đột nhiên trống rỗng, người bên cạnh lấy nĩa ra khỏi tay cô, sau đó tay trái cầm đĩa bánh như bị đè xuống.
Phần kem và bánh bị chia nhỏ, miếng dâu tây ở trên lảo đả lảo đảo.
Ánh mắt Tống Lục Bách ngừng lại, một hình ảnh nào đó mà anh đã cố tình quên đi đột nhiên xuất hiện trong đầu. Tấm lưng của cô gái có vẻ yếu ớt, họa tiết thêu hình quả dâu tây trên tấm vải trắng lướt qua.
Hiếm khi anh lại có một loại cảm giác vui vẻ khi làm chuyện xấu.
Suy nghĩ trong đầu quay trở lại, anh chợt nghĩ đến việc Tống Duyên Từ và Chân Tuân rất quan tâm đến cô, thế là lại đưa chiếc nĩa lên môi cô.
"Há miệng."
"Anh đút em ăn?" Chân Yểu sững sờ, không biết làm sao lại hơi lùi về phía sau một chút, "Em còn tưởng là anh muốn ăn."
"Há miệng." Anh không nói gì khác, chỉ lặp lại.
Lông mi cô run lên, ngượng ngùng mở miệng.
Động tác người đàn ông đút cho cô ăn có hơi trúc trắc, cô cúi đầu xuống cắn một miếng, vị dâu tây chua ngọt lập tức tràn ngập trong khoang miệng, kích hoạt vị giác và phản xạ của cô.
Bánh kem hòa quyện với vị dâu tây, nhai nếm vị ngọt ngầy ngậy rồi nuốt xuống bụng.
"Ngon không?"
Cô đỏ mặt gật đầu, sợ anh lại đút tiếp, nhanh chóng vươn tay muốn lấy lại nĩa, "Anh trai, không phải anh còn có việc bận à, để em tự làm."
Vừa mới dứt lời, cửa phòng làm việc đột nhiên bị người nào đó "lịch sự" gõ ba lần, mỗi một tiếng đều đều vang lên.
"Tống tổng, có một văn bản cần chữ ký của anh." Người ngoài cửa cung kính nói.
"Vào đi."
Cánh cửa mở ra.
"Tống tổng -" Giọng nữ thư ký đột ngột ngừng lại vì sốc, giây tiếp theo, với đạo đức nghề nghiệp, cô ấy buộc phải rời mắt khỏi cô gái đang ngồi trên ghế sofa và đống đồ tráng miệng, đồ ăn vặt xung quanh.
Cô thật sự nghĩ là mắt mình có vấn đề gì rồi.
Có phụ nữ xuất hiện trong phòng làm việc của Tống tổng? Đã thế trên tay còn cầm một chiếc nĩa dính kem, rõ ràng là đang đút cho nhau ăn, rất không phù hợp với dáng vẻ nghiêm túc của áo sơ mi quần âu.
Được cái vị này đút cho ăn... không phải là cô con gái cục cưng nhà họ Chân, người gần đây đang rộ lên tin đồn đấy chứ?
Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, tâm trí của nữ thư ký ngập tràn bão tố.
Hình như cô đã nhìn thấy một chuyện rất ghê gớm... chuyện này mà truyền xuống công ty thể nào cũng no 1 hotsearch mấy tuần liền!
Trang giấy lật qua lật lại, một phút sau, người đàn ông cầm bút ký qua loa vào trang cuối cùng, sau đó "bộp" một tiếng khép lại.
Nữ thư ký bỗng nhiên bừng tỉnh, hít một hơi thật sâu rồi đưa tay định nhấc lên, lại nghe thấy người đàn ông lạnh nhạt nói: "Ra khỏi phòng đừng có nói lung tung."
"Vâng, Tống tổng yên tâm, tôi hiểu rồi." Cô vội vàng đáp, sau đó xoay người đi về phía cửa với tập tài liệu trên tay, trong đầu lại hiện lên bốn chữ "Kim ốc tàng kiều".
Trong nửa giây ngắn ngủi xoay người đó, nữ thư ký không khỏi lén lút liếc nhìn người trên ghế sofa một lần nữa.
Ánh nắng tràn vào từ khung cửa sổ sát đất, chiếu lên nửa khuôn mặt tinh xảo của cô gái, đôi mắt hơi nhìn xuống, bộ dáng ngoan ngoãn xinh đẹp khiến người ta không khỏi hít một hơi.
Trong lòng nữ thư ký tán thưởng vài tiếng, vội vàng bước ra khỏi phòng.
"Này, Tiểu Diệp, cô mau đến đây giúp tôi một chút."
Thư ký Diệp đáp lại rồi đi tới, trên mặt không kìm nổi sự phấn khích, bắt đầu rục rịch buôn chuyện, "Tôi nói cho cô một bí mật trước, cô không được nói cho ai đâu đấy!"
"Đừng có thừa nước đục thả câu đấy, nói mau!"
"Vừa rồi tôi đi vào, nhìn thấy Tống tổng đang đút bánh gato cho một cô bé!"
"Hả?!" Đồng nghiệp kinh ngạ, "Tống, Tống tổng có con gái?!"
"Cái gì! Nhìn như mười bảy mười tám tuổi, tôi đoán là con gái nhà họ Chân."
"Cô ấy? Không phải cô bé bị mù sao? Nhìn khác người bình thường chỗ nào không?"
"Tôi thấy cũng không khác gì nhau cả, nhưng mà xinh lắm, ngồi một chỗ mà đến tôi còn không nhịn được nhìn mãi, ôi, thảo nào Tống tổng chiều cô bé như vậy."
"Không ngờ Tống tổng lại là người cuồng em gái..."
"Cũng không chắc là cuồng em gái, biết đâu..."
"Thôi, đừng nói lung tung, tôi lại viết được câu chuyện hơn 800 chữ trong đầu rồi đây."
Hai người thích thú xì xào bàn tán, nhanh chóng bước dọc theo hành lang.
...
Chân Yểu từ từ ăn một nửa chiếc bánh trên tay, đến khi không ăn nổi nữa mới đặt trở lại bàn. Ngồi chán không có việc gì làm, cô kéo lấy tấm chăn mỏng trên chân, im lặng đeo tai nghe lên.
Nhạc trên máy tính bảng có lẽ đã được chuẩn bị trước, những nốt đầu tiên nhẹ nhàng vang lên bên tai cô ngay khi vừa đeo tai nghe vào.
Nhưng mà nghe được một lúc, cô cảm thấy nhạc mà Từ Thừa chọn rất hay, nhưng lại khiến người ta buồn ngủ.
Không được, không được ngủ, vừa mới nói là mình không mệt xong. Chân Yểu trợn tròn mắt, cố gắng ép mình tỉnh táo.
Để đánh lạc hướng cơn buồn ngủ của mình, cô lặng lẽ tháo một bên tai nghe xuống, nghe xem Tống Lục Bách đang làm gì.
Trong phòng làm việc rất yên tĩnh, thỉnh thoảng mới nghe thấy tiếng lật giấy. Cô tưởng tượng dáng vẻ của anh ở nơi làm việc, trong đầu lại hiện lên đôi môi của người đàn ông mặc vest và đi giày da, như thể bị mắc kẹt trong một thước phim ngắn ngủi.
Chân Yểu im lặng thở dài, đang định deo tai nghe lên lại thì chợt nghe thấy tiếng điện thoại rung lên.
"Có chuyện gì." Người đàn ông trả lời điện thoại, giọng nói hơi trầm xuống.
"Cậu gửi cho Từ Thừa, anh ta sẽ xử lý."
Nghe được hai câu này, cô đoán chắc người gọi là đối tác làm ăn hay gì đó nên không để ý, nhưng cô vẫn có thể nghe thấy Tống Lục Bách đang nói gì.
"Bên cạnh cậu có người à? Nói chuyện cẩn thận thế?"
Tống Lục Bách ngước mắt nhìn về hướng sofa, "Không có ai cả."
"Cậu đang lừa ai đấy?" Đầu bên kia điện thoại, Chu Dự Thời bỗng nhiên bật cười, "Tôi nói này, không phải cậu bắt cóc cô bé đến văn phòng đấy chứ?"
"Nếu cái thời gian rảnh rỗi để đi nhiều chuyện này của cậu dùng hết cho Chu thị thì chắc chắn lão Chu sẽ không mắng cậu mỗi ngày đâu."
"...Khó khăn lắm mấy hôm nay ông mới không mắng tôi, cậu cũng tha cho tôi đi được không? Nhưng mà tôi có lòng tốt nhắc nhở cậu một câu, công khai như thế không sợ bị người ta tưởng cậu có ý đồ xấu với cô bé à?"
Đợi mãi không thấy câu trả lời, Chu Dự Thời hỏi: "Sao không nói gì?"
Tống Lục Bách nhìn cô gái đang đeo tai nghe, cuối cùng đáp: "Ý đồ xấu? Người khác sẽ chỉ nghĩ tôi coi cô ấy như em gái thôi."
"Cậu đang thừa nhận -"
Nghe được một nửa, ánh mắt của anh chợt lướt qua, sau đó nheo nheo mắt đứng lên.
Chu Dự Thời vẫn đang biểu đạt sự kinh ngạc và mỉa mai của mình, Tống Lục Bách lại như không nghe thấy, bước thẳng đến chỗ cô gái đang cúi đầu ngồi trên ghế sofa. Người kia vẫn một bộ dáng chìm đắm trong thế giới riêng, nhưng lông mi rũ xuống không ngừng rung động, bàn tay đặt trên tấm chăn mỏng cũng hơi cứng ngắc.
Anh bước đến gần cô rồi giơ tay.
Tóc mai bị một bàn tay lớn vén lên, đầu ngón tay ấm áp vô tình lướt qua tai.
Chân Yểu ngồi yên không dám nhúc nhích, hai má và vành tay lập tức nóng lên, như sắp bị thiêu cháy.
Bàn tay giữ nguyên vị trí trong khoảng hai giây.
Sau đó, người đàn ông thu tay lại. Mái tóc dài buông xuống phủ lên tai phải trống không của cô, chiếc tai nghe cô vừa mới đeo vài phút trước giờ đã nắm chặt trong lòng bàn tay.
Bên tai trái vang lên giai điệu piano vui tươi, tai phải thì khuếch đại mọi chuyển động mà thính giác có thể thu được.
Người trước mặt lùi lại, dường như xoay người đi về phía cửa.
"Có chuyện quan trọng gì thì nói." Anh lại nói với người ở đầu dây bên kia, giọng điệu lãnh đạm và bình tĩnh, không có chút rung động nào.
Nửa câu sau xen lẫn tiếng đóng mở cửa, anh đã đi ra ngoài.
"Cạch" một tiếng, cánh cửa nhẹ nhàng đóng lại, xung quanh hoàn toàn yên tĩnh.
Chỉ có giai điệu trong tai nghe vẫn tiếp tục, Chân Yểu bỗng nhiên đưa tay tháo xuống, vừa ảo não vừa xấu hổ che kín mặt mình, đứng ngồi không yên.
Cô không nghĩ mình vừa mới tháo tai nghe ra đã nghe thấy cuộc nói chuyện như vậy, cũng không ngờ Tống Lục Bách lại tưởng cô vẫn đeo tai nghe, rồi nói những câu mà cô không nên nghe...
Sau đó đang lén hóng hớt lại bị bắt quả tang.
Tại sao đột nhiên anh ấy lại nói như vậy? Câu nói đó có nghĩa là gì?
Chân Yểu cảm thấy suy nghĩ của mình thật ngớ ngẩn, thế nhưng vẫn không thể ngừng phán đoán.
Anh ấy nhất định sẽ sớm quay lại, lúc đó cô phải làm gì? Nói rõ là mình không cố ý nghe trộm? Hay là nói sang chuyện gì khác?
Đang nghĩ ngợi, cánh cửa đột nhiên bị mở ra từ bên ngoài.
Vừa rồi anh chỉ ra ngoài được một lúc, về nhanh hơn cô dự kiến.
Chân Yểu cứng ngắc ngồi ngay ngắn, khó khăn nói một câu: "Anh, là anh à?"
Người kia đóng cửa lại rồi đi đến trước mặt cô.
"Chân Yểu." Giọng anh rất bình tĩnh.
"...Vâng!" Cô trả lời như thể mình đang tập trung nghe, nhưng hai bên tai lại nóng bừng, không hạ được nhiệt.
"Vừa nãy anh nói gì em đều nghe được?"