Chương 22: Muốn cô
"Vừa nãy anh nói gì em đều nghe được?"
"...Em có nghe thấy. Nhưng, nhưng em không cố ý nghe lén, chỉ là... đúng lúc tháo tai nghe ra..."
Sau khi Chân Yểu nói xong, người đàn ông đứng trước mặt lại không nói một lời.
Trong im lặng, cô thở nhẹ, cả người như có một sợi dây run rẩy quấn quanh, rồi lặng lẽ kéo dài ra để thăm dò cảm xúc của đối phương.
Giọng anh vừa chậm vừa trầm, "Nghe rõ tất cả?"
"...Vâng." Cô ngượng ngùng gật đầu, hồi hộp chờ đợi câu tiếp theo của anh.
"Là Chu Dự Thời, một người bạn của anh." Tống Lục Bách nói, "Cậu ta nói anh không nên đối xử quá tốt với em, nếu không người ngoài sẽ nghĩ anh đang có ý đồ xấu với em."
"Sao có thể như thế được!" Chân Yểu thốt lên.
"Sao có thể như thế được?"
Tống Lục Bách bình tĩnh hỏi, nhìn cô chằm chằm.
"Em biết anh luôn chăm sóc và bảo vệ em, nhưng, nhưng đó chỉ xuất phát từ lòng tốt và quan tâm thôi chứ! Làm sao anh có thể... Giống anh Duyên Từ và anh Lịch Kiêu cũng đối xử với em rất tốt, chẳng lẽ những người này cũng muốn đoán linh tinh về bọn họ sao?"
Vài chỗ cô nói không được mạch lạc vì quá kích động, cũng không có logic hay trật tự gì cả.
"Với cả," Chân Yểu mím môi, "Với cả làm sao có thể như vậy được..."
Anh ấy có ý đồ với mình? Có muốn cũng không thể.
Tống Lục Bách đứng tại chỗ, thấy rõ dáng vẻ cô gái vội vàng giải thích và thanh minh cho anh.
Lần này thì còn chỗ nào chưa rõ ràng nữa chứ.
"Cho nên anh mới nói cậu ta nghĩ nhiều quá rồi, người khác sẽ chỉ nghĩ anh dối xử với em như em gái thôi." Anh chậm rãi nói.
Cô gái nhỏ ngay lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Một nụ cười nhẹ hiện lên trên môi Tống Lục Bách, nhưng trong mắt lại không có ý cười nào.
Cô gái nhỏ ngây thơ như vậy, mọi suy nghĩ đều hiện rõ trên khuôn mặt, từng lời nói của anh đều hướng đến câu trả lời mà cô mong có được.
Nhưng những gì anh nói vừa rồi chỉ là suy đoán của người khác, bản thân anh cũng không có thừa nhận.
Từ đầu đến cuối, anh không nói cho cô biết suy nghĩ thật sự của mình là gì.
"Nhưng mà, anh ơi," Chân Yểu lại ngập ngừng đề nghị, "Người khác hiểu nhầm anh như thế không hay lắm, nếu không... nếu không anh đừng quá quan tâm đến em như vậy nữa."
"Sao anh phải lo người khác hiểu nhầm?"
Cô bối rối vì câu hỏi ngược lại của anh.
"Không có gì phải chột dạ cả. Tốt với em, em cứ nhận lấy là được."
Chân Yểu ngẩn người, cuối cùng im lặng gật đầu.
Tiếng bước chân xa dần, anh lại ngồi vào bàn làm việc. Cô nắm chặt tai nghe trong tay, một lúc sau mới nhét lại vào tai.
Tiếng nhạc bên tai dường như đã ngăn cách cô với thế giới bên ngoài.
Tâm trạng Chân Yểu hơi phức tạp.
Mặc dù những lời của Tống Lục Bách đã xóa bỏ hiểu lầm, nhưng cô vẫn thấy khó xử và không tự nhiên lắm khi nghĩ có người từng nghi ngờ anh có ý đồ xấu với cô... hơn nữa cô với anh còn thảo luận trực tiếp về vấn đề này.
Suy cho cùng, trước giờ cô vẫn luôn coi anh như anh trai, đương nhiên cô hiểu mối quan hệ giữa hai người là quan hệ anh em...
Bây giờ cơn buồn ngủ biến mất sạch, cả người vô cùng tỉnh táo, cuối cùng để phân tâm không nghĩ đến chuyện này nữa, cô đành mở một bộ phim đã tải xuống trên máy tính bảng.
Bộ phim này cô chưa từng xem, chẳng qua hiện tại bắt buộc phải quan tâm đến nó.
Chân Yểu đặt máy tính bảng lên bàn trà trước mặt, sau đó ôm chăn mỏng tựa vào góc giữa tay vịn và lưng ghế sofa. Ánh nắng ấm áp từ khung cửa sổ chiếu xuống quanh cô, dường như có thể hình dung ra đường phân cách giữa ánh sáng và bóng tối trước mặt mình.
Trái tim bất an dần dần bình tĩnh lại.
Người ngồi sau bàn làm việc lặng lẽ quan sát về hướng này.
Tống Lục Bách đã ngừng lật trang giấy trên tay từ lâu, một lúc sau anh thả hai đầu ngón tay hơi khép lại của mình ra, trang giấy nhẹ rơi xuống rồi ngả lưng ra sau ghế.
Chiếc đồng hồ màu bạc trên cổ tay phản chiếu ra một chút hơi lạnh.
Rõ ràng ở cùng một nơi nhưng cô và anh lại phân ra hai phía rõ rệt, một bên lạnh lẽo và một bên ấm áp.
Anh khẽ cụp mắt xuống, thứ hiện lên trong đầu là hình ảnh bóng anh bao trùm lấy cô.
Cũng tốt.
Bây giờ cô sẽ không thấy sợ hãi, cũng cho anh thời gian để bình tĩnh suy nghĩ.
Công việc buổi chiều kết thúc, hai người cùng nhau xuống bãi đậu xe dưới tầng hầm, chuẩn bị lái xe đi.
"Có muốn ăn gì không, ăn tối xong anh đưa em về." Người đàn ông ngồi trên ghế lái thản nhiên nói.
"Không cần đâu!" Chân Yểu thốt lên, nói xong mới phát hiện hình như giọng mình hơi quá đà, vội vàng bổ sung, "Vẫn còn các anh đang ở nhà đợi mình về đấy ạ, hay là về rồi ăn cùng nhau?"
Người đàn ông nắm chặt lấy tay lái.
"Ừ, thắt dây an toàn đi."
Cô lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.
Khi họ trở về biệt thự, Tống Duyên Từ và Tống Lịch Kiêu nghe thấy tiếng động liền đi ra khỏi phòng, Chân Tuân nửa tiếng trước nhận được điện thoại của Chân Yểu cũng vội vã trở về từ khách sạn.
"Yểu Yểu, chắc là chiều nay chán lắm nhỉ." Tống Lịch Kiêu cố tình hắng giọng, giọng điệu hơi chua chua, "Phòng làm việc lạnh như băng, nào có thoải mái như ở nhà."
Chân Yểu cười cười, "Thực ra cũng tốt lắm, em không làm được gì nhiều, so với ở nhà cũng không khác mấy."
"Đến lúc em ở cùng anh chắc là phải tới Vân Thành rồi, ở đó có nhiều khu phố cổ và thị trấn nhỏ lắm, có thời gian anh sẽ dẫn em di dạo." Tống Duyên Từ cười nói.
"Vâng."
Sau khi đáp lại, Chân Yểu mới nhớ ra cô chưa trả lời Chân Tuân, cô tự nhiên gọi một tiếng "Anh trai", một giây sau mới giật mình, xấu hổ cười cười nói thêm: "Em, em gọi anh họ."
"Yểu Yểu muốn nói gì với anh à?" Chân Tuân không giấu được nụ cười trên mặt.
"Ăn tối xong em có chuyện muốn nói với anh."
Anh hơi giật mình, ánh mắt như đã rõ là chuyện gì, "Được."
Những người khác mỗi người một nét mặt.
Lúc này lại muốn nói chuyện một mình với Chân Tuân, đại khái bọn họ có thể đoán được là nói chuyện gì.
Mọi người ngầm hiểu ý rồi kết thúc bữa tối, hai anh em ngồi bên cạnh cửa sổ nói chuyện, Tống Lịch Kiêu thỉnh thoảng lấy lý do đi qua đi lại, Chân Yểu cứ bật cười khi nghe thấy tiếng bước chân không xa không gần của anh.
Tống Duyên Từ về phòng đọc tài liệu, Tống Lục Bách thì không biết đi đâu, chắc cũng quay lại phòng làm việc.
"Em muốn nói với anh điều gì?" Chân Tuân đặt một cốc nước ấm vào trong tay cô.
Ngón tay Chân Yểu vân vê bên ngoài cốc, không biết nên nói thế nào.
"Để anh đoán nhé, em không muốn đi với anh, phải không?"
"...Anh đoán đúng rồi."
"Nhìn em do dự như thế, sao anh có thể không biết được."
Cô ngượng ngùng đưa tay lên sờ mặt, "Không phải là không muốn, chỉ là, có thể đợi một thời gian nữa được không?"
Chân Tuân thở dài, vuốt nhẹ mái tóc cô, "Yểu Yểu, anh không có ý muốn ép em, sở dĩ ba mẹ và anh có ý kiến này cũng là vì lo lắng cho em, chứ không phải mặc kệ tình trạng sức khỏe và ép em phải đi."
"Em biết mọi người đều nghĩ cho em." Chân Yểu hơi ngẩng mặt lên, mặc dù không nhìn thấy nhưng vẫn cố gắng hết sức để thể hiện rằng mình đang rất nghiêm túc, "Anh, thực ra bác sĩ đã tìm được nguyên nhân có khả năng nhất khiến em không nhìn được."
Chân Tuân giật mình, biểu cảm trở nên nghiêm trọng, "Là gì?"
"Bác sĩ nói có thể là... nguyên nhân tâm lý."
"Nguyên nhân tâm lý? Có đi gặp bác sĩ tâm lý chưa?"
"Vẫn chưa." Chân Yểu nhẹ nhàng thở ra, "Bởi vì lúc trước em không muốn đi, anh Duyên Từ chắc cũng biết, cho nên không ép em phải đi gặp bác sĩ ngay."
Chân Tuân đại khái đoán được cô hẳn là còn lời muốn nói, nên chỉ im lặng lắng nghe mà không ngắt lời.
"Thực ra... em đã từng nghĩ rất tiêu cực rằng dù em có không nhìn thấy cả đời cũng không sao, bởi vì..." Chân Yểu mập mờ nói, cuối cùng chỉ vội vàng cho qua, câu cuối cùng nói nhỏ như muỗi kêu, "Nhưng em nghĩ là mình ngây thơ quá, căn bản em cũng không mạnh mẽ được như vậy."
Nói ra những câu này khiến cô khó chịu, nhưng lại rất nhẹ nhõm.
"Khi đứng giữa đám đông, em không thể làm ngơ những lời bàn tán và ánh mắt của người khác, cho nên bây giờ em không muốn đến những nơi đông đúc xa lạ."
"Sau đó... có lẽ em sẽ cố gắng đi gặp bác sĩ, cho nên..."
"Được, đợi đến khi em nhìn được hoặc là cảm thấy khá hơn rồi thì anh sẽ đón em." Chân Tuân nhẹ nhàng ngắt lời cô, đưa tay lên chạm vào một bên má.
Tống Lịch Kiêu "vô tình" đi ngang qua phía sau, ho đến long trời lở đất.
Chân Yểu thoát khỏi cảm xúc u ám, bật cười gật đầu, "Vâng."
Mặc dù trong lòng vẫn có chút nặng trĩu, nhưng ít nhất cô không còn cảm thấy có lỗi với Chân Tuân và chú thím của mình nữa.
"Hai người nói chuyện xong chưa?" Tống Lịch Kiêu ho nhẹ một tiếng, giả vờ lơ đễnh nói một câu.
Cô nín cười, "Xong rồi nha."
"Xong rồi hả, lại đây, anh trai dẫn em đi ăn hoa quả."
"Anh Lịch Kiêu, anh nói giọng trẻ con quá."
"Ai nói chuyện với trẻ con cũng dùng cái giọng này."
Hai người đang nói chuyện, một cánh cửa trên tầng hai đột nhiên mở ra, Tống Duyên Từ từ trên đi xuống, giả vờ ngạc nhiên hỏi: "Chưa gì hai người đã nói chuyện xong rồi à?"
"..." Chân Yểu cố gắng không vạch trần anh, ngồi trên sofa cầm đĩa trái cây gật đầu, "Vâng ạ."
Một bàn tay đặt lên đầu cô vỗ nhẹ, "Thế hả, vậy ngoan ngoãn ăn hoa quả của em đi. Anh đi rót cốc nước, nước trong cốc uống hết rồi."
Cô bị một câu đánh trống lảng của Tống Duyên Từ làm nghẹn họng. Nhưng anh vừa dứt lời, cửa phòng làm việc ở tầng một cũng mở ra.
"Anh, anh cũng uống hết nước rồi à?" Tống Lịch Kiêu cười mỉa mai nói.
Tống Lục Bách lạnh lùng liếc anh một cái, cầm cốc đi vào phòng bếp.
Trong phòng bếp, Tống Duyên Từ đang rót nước vào cốc, nghe thấy tiếng bước chân, anh quay đầu nhìn lại, ánh mắt hai người chạm nhau trong một giây, sau đó rời đi, mỗi người đứng một chỗ.
Trong phòng khách mang máng truyền đến giọng nói.
"Hai người vừa nói gì đó?"
"Không có gì ạ, chỉ nói là tạm thời không đi sang Anh được."
"Thật không?"
"Thật."
Tống Lục Bách nhìn chằm chằm những viên đá trong cốc, nét mặt căng thẳng hơi buông lỏng.
"Lục Bách."
Anh ngước mắt, nghiêng người nhìn sang.
Tống Duyên Từ mỉm cười, "Một tuần nữa Yểu Yểu đến chỗ em đúng không? Lúc đó em sẽ lái xe về đón con bé đi."
Tống Lục Bách vẻ mặt không thay đổi, "Đưa cô ấy đến Vân Thành?"
(Tại anh zai bắt đầu thích CY rồi nên đổi từ "con bé" thành "cô ấy")
"Đúng, ở lại Vân Thành một tuần."
"Nếu có mỗi một tuần thì cần gì phải đi qua đi lại vậy." Anh nhàn nhạt nói, "Sau khi từ Vân Thành về em có thể đón người đi, anh chăm sóc hộ em mấy ngày."
"Không có gì đâu, bên Vân Thành em sai người chuẩn bị mọi thứ kĩ càng rồi, con bé chỉ cần mang vài đồ dùng cá nhân đi là được. Vừa nãy ăn cơm em cũng nói, cho con bé đến Vân Thành để thư giãn chút."
Bàn tay cầm cốc hơi siết chặt, những viên đá nhẹ nhàng va chạm.
"Tùy." Anh rũ mắt xuống uống một ngụm nước, sắc mặt nhìn qua có hơi lạnh lùng.
...
Hai ngày cuối tuần trôi qua rất nhanh, Tống Duyên Từ trở về nơi công tác, Tống Lịch Kiêu cũng tiếp tục trở lại vùng Tây Nam để săn ảnh.
Chân Tuân biết mình không đưa được người đi, thế là kế hoạch về nước năm ngày cũng tan thành mây khói, chỉ ở cùng với Chân Yểu thêm hai ngày rồi về Anh.
Ngay sau đó, sáng ngày thứ ba (sau 2 ngày mà CT ở lại), trong lúc ăn sáng, Chân Yểu dè dặt đưa ra một "yêu cầu quá đáng" - cô muốn đến nhà Khương Linh ở mấy ngày.
Cô vừa dứt lời, trong phong ăn bỗng im bặt.
Một tiếng "Leng keng" nhỏ vang lên, chiễc nĩa bị người đối diện đặt xuống bàn, mỗi một dây thần kinh trong đầu Chân Yểu bỗng dưng xiết chặt, như đứng đống lửa như ngồi đống than chờ câu trả lời của anh.
Không ngờ anh lại hỏi cô: "Em muốn ở lại bao lâu?"
Muốn ở bao lâu? Cô vội vàng ngồi thẳng người, đánh bạo đáp: "Ba ngày."
"Ba ngày." Tống Lục Bách rũ mắt xuống, khóe môi hơi nhếch lên, tựa như cười mà không phải cười.
Một giây sau, anh nhướng mắt nhìn thẳng vào cô gái đối diện.
"Sao không nói luôn là bốn ngày đi, để Tống Duyên Từ đến thẳng nhà họ Khương đón em đi Vân Thành?"
Hai ngày cuối tuần chia cho ba người, sau đó thì sao? Sau đó Chân Tuân dùng đủ loại lý do để đưa cô ra ngoài chơi trong hai ngày kế tiếp, đến gần tối mới đưa về.
Bốn ngày này đã khiến sự kiên nhẫn của anh đến cực hạn, cuối cùng mấy người gai mắt cũng đi hết sạch, kết quả lại đến lượt cô muốn đi.
Hai ngày nay cô trốn tránh anh, tưởng là anh không nhìn thấy được?
Chân Yểu chột dạ không dám nói thêm nữa.
Lúc những người khác ở xung quanh, cô không có cảm giác gì, nhưng khi mọi người rời đi hết rồi, chỉ còn lại một mình cô đối mặt với Tống Lục Bách, cô mới đột nhiên cảm thấy lo lắng và không thoải mái.
Những lời nghe được trong phòng làm việc ngày hôm đó lại văng vẳng bên tai, cho dù có giải thích đi chăng nữa, cô thật sự không thể đối mặt với loại thân thiết giữa "anh trai và em gái" này mà không có gánh nặng được.
"Anh, anh giận à?"
Người đàn ông không trả lời mà gọi cô bằng tên: "Chân Yểu."
Ngoại trừ một lần đối mặt với người ngoài, và một lần khi anh hỏi cô có muốn đi không, anh gọi cô là "Yểu Yểu", còn những lần khác anh đều gọi cô bằng cả họ và tên, kiểu xưng hô này lại có một kiểu gần gũi tự nhiên và hơi kiềm chế.
"Anh trai." Chân Yểu lúng túng đáp lại.
Anh rất bình tĩnh, "Em lại tránh mặt anh."
"Em không có..."
Đột nhiên, Tống Lục Bách đứng lên.
Chân Yểu nghe thấy tiếng bước chân của anh đi vòng qua bàn ăn, đi thẳng về phía cô, tim cô bất giác đập lệch một nhịp, theo bản năng thở thật nhẹ.
Cô nghĩ là anh sẽ đến gần, nhưng anh chợt dừng lại ở khoảng cách hai cánh tay.
"Ở nhà họ Khương? Chỉ hai người?"
Chân Yểu ngây ngẩn, sau khi định thần lại mới hơi lắc đầu, "Ba mẹ cô ấy cũng ở nhà. Bình thường bọn em sẽ không ra ngoài."
Còn tưởng anh có điều gì muốn nói nên mới đến gần, nhưng lại đột ngột thay đổi chủ đề, giọng điệu cứng ngắc cũng không ngăn được ý định thỏa hiệp của anh.
Cô luôn cảm thấy vừa rồi Tống Lục Bách có chuyện muốn nói, nhưng cô không biết rốt cuộc tại sao anh lại không nói ra.
"Được." Anh lạnh lùng đáp, quay người rời khỏi phòng ăn mà không đợi cô nói gì.
Chân Yểu luống cuống, nhân lúc anh còn chưa đi xa liền nói: "Cảm ơn anh trai."
Tống Lục Bách mím chặt môi, ngón tay hơi mò mẫm trên người một chút, nhưng chợt dừng lại rồi rũ xuống bên người.
Anh quên mất trên người mình không có thuốc lá. Vốn dĩ anh không nghiện thuốc lắm, sau khi Chân Yểu chuyển đến lại càng hút ít hơn, lúc về nhà là gần như bỏ hẳn.
Chỉ có mấy ngày hôm nay hút hơi nhiều, bây giờ bởi vì bực bội mà không kìm lại được cảm giác này.
Anh bước vào phòng làm việc với nét mặt u ám, cầm hộp thuốc bên cạnh lên, một tay mở ra, rút ra một điếu rồi cắn lên môi.
Bật lửa lúc đóng lúc mở, ngọn lửa chập chờn lóe lên, anh lạnh lùng nhìn xuống, mãi không châm lửa.
Trước đây anh có thể im lặng chịu đựng, cẩn thận từng bước để đạt được thứ mình muốn, nhưng lần này lại hấp tấp vượt quá giới hạn, chỉ cần không yên tâm một chút là đã muốn ép sát thăm dò.
Rõ ràng anh có thể là một thợ săn kiên nhẫn hơn, bình tĩnh chờ cô thả lỏng cảnh giác.
Nhưng sau khi ý thức được điều này, anh mới nhận ra điều quan trọng hơn.
"Cạch" một tiếng, nắp kim loại của chiếc bật lửa được mở ra, ngọn lửa từ từ ngấu nghiến tàn thuốc, những mẫu vụn đã cháy hết, làn khói mù mịt bao phủ lên khuôn mặt anh.
Tống Lục Bách đột nhiên bật cười, đôi mắt nhìn xuyên qua làn khói trắng.
Hóa ra là anh muốn cô.
"...Em có nghe thấy. Nhưng, nhưng em không cố ý nghe lén, chỉ là... đúng lúc tháo tai nghe ra..."
Sau khi Chân Yểu nói xong, người đàn ông đứng trước mặt lại không nói một lời.
Trong im lặng, cô thở nhẹ, cả người như có một sợi dây run rẩy quấn quanh, rồi lặng lẽ kéo dài ra để thăm dò cảm xúc của đối phương.
Giọng anh vừa chậm vừa trầm, "Nghe rõ tất cả?"
"...Vâng." Cô ngượng ngùng gật đầu, hồi hộp chờ đợi câu tiếp theo của anh.
"Là Chu Dự Thời, một người bạn của anh." Tống Lục Bách nói, "Cậu ta nói anh không nên đối xử quá tốt với em, nếu không người ngoài sẽ nghĩ anh đang có ý đồ xấu với em."
"Sao có thể như thế được!" Chân Yểu thốt lên.
"Sao có thể như thế được?"
Tống Lục Bách bình tĩnh hỏi, nhìn cô chằm chằm.
"Em biết anh luôn chăm sóc và bảo vệ em, nhưng, nhưng đó chỉ xuất phát từ lòng tốt và quan tâm thôi chứ! Làm sao anh có thể... Giống anh Duyên Từ và anh Lịch Kiêu cũng đối xử với em rất tốt, chẳng lẽ những người này cũng muốn đoán linh tinh về bọn họ sao?"
Vài chỗ cô nói không được mạch lạc vì quá kích động, cũng không có logic hay trật tự gì cả.
"Với cả," Chân Yểu mím môi, "Với cả làm sao có thể như vậy được..."
Anh ấy có ý đồ với mình? Có muốn cũng không thể.
Tống Lục Bách đứng tại chỗ, thấy rõ dáng vẻ cô gái vội vàng giải thích và thanh minh cho anh.
Lần này thì còn chỗ nào chưa rõ ràng nữa chứ.
"Cho nên anh mới nói cậu ta nghĩ nhiều quá rồi, người khác sẽ chỉ nghĩ anh dối xử với em như em gái thôi." Anh chậm rãi nói.
Cô gái nhỏ ngay lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Một nụ cười nhẹ hiện lên trên môi Tống Lục Bách, nhưng trong mắt lại không có ý cười nào.
Cô gái nhỏ ngây thơ như vậy, mọi suy nghĩ đều hiện rõ trên khuôn mặt, từng lời nói của anh đều hướng đến câu trả lời mà cô mong có được.
Nhưng những gì anh nói vừa rồi chỉ là suy đoán của người khác, bản thân anh cũng không có thừa nhận.
Từ đầu đến cuối, anh không nói cho cô biết suy nghĩ thật sự của mình là gì.
"Nhưng mà, anh ơi," Chân Yểu lại ngập ngừng đề nghị, "Người khác hiểu nhầm anh như thế không hay lắm, nếu không... nếu không anh đừng quá quan tâm đến em như vậy nữa."
"Sao anh phải lo người khác hiểu nhầm?"
Cô bối rối vì câu hỏi ngược lại của anh.
"Không có gì phải chột dạ cả. Tốt với em, em cứ nhận lấy là được."
Chân Yểu ngẩn người, cuối cùng im lặng gật đầu.
Tiếng bước chân xa dần, anh lại ngồi vào bàn làm việc. Cô nắm chặt tai nghe trong tay, một lúc sau mới nhét lại vào tai.
Tiếng nhạc bên tai dường như đã ngăn cách cô với thế giới bên ngoài.
Tâm trạng Chân Yểu hơi phức tạp.
Mặc dù những lời của Tống Lục Bách đã xóa bỏ hiểu lầm, nhưng cô vẫn thấy khó xử và không tự nhiên lắm khi nghĩ có người từng nghi ngờ anh có ý đồ xấu với cô... hơn nữa cô với anh còn thảo luận trực tiếp về vấn đề này.
Suy cho cùng, trước giờ cô vẫn luôn coi anh như anh trai, đương nhiên cô hiểu mối quan hệ giữa hai người là quan hệ anh em...
Bây giờ cơn buồn ngủ biến mất sạch, cả người vô cùng tỉnh táo, cuối cùng để phân tâm không nghĩ đến chuyện này nữa, cô đành mở một bộ phim đã tải xuống trên máy tính bảng.
Bộ phim này cô chưa từng xem, chẳng qua hiện tại bắt buộc phải quan tâm đến nó.
Chân Yểu đặt máy tính bảng lên bàn trà trước mặt, sau đó ôm chăn mỏng tựa vào góc giữa tay vịn và lưng ghế sofa. Ánh nắng ấm áp từ khung cửa sổ chiếu xuống quanh cô, dường như có thể hình dung ra đường phân cách giữa ánh sáng và bóng tối trước mặt mình.
Trái tim bất an dần dần bình tĩnh lại.
Người ngồi sau bàn làm việc lặng lẽ quan sát về hướng này.
Tống Lục Bách đã ngừng lật trang giấy trên tay từ lâu, một lúc sau anh thả hai đầu ngón tay hơi khép lại của mình ra, trang giấy nhẹ rơi xuống rồi ngả lưng ra sau ghế.
Chiếc đồng hồ màu bạc trên cổ tay phản chiếu ra một chút hơi lạnh.
Rõ ràng ở cùng một nơi nhưng cô và anh lại phân ra hai phía rõ rệt, một bên lạnh lẽo và một bên ấm áp.
Anh khẽ cụp mắt xuống, thứ hiện lên trong đầu là hình ảnh bóng anh bao trùm lấy cô.
Cũng tốt.
Bây giờ cô sẽ không thấy sợ hãi, cũng cho anh thời gian để bình tĩnh suy nghĩ.
Công việc buổi chiều kết thúc, hai người cùng nhau xuống bãi đậu xe dưới tầng hầm, chuẩn bị lái xe đi.
"Có muốn ăn gì không, ăn tối xong anh đưa em về." Người đàn ông ngồi trên ghế lái thản nhiên nói.
"Không cần đâu!" Chân Yểu thốt lên, nói xong mới phát hiện hình như giọng mình hơi quá đà, vội vàng bổ sung, "Vẫn còn các anh đang ở nhà đợi mình về đấy ạ, hay là về rồi ăn cùng nhau?"
Người đàn ông nắm chặt lấy tay lái.
"Ừ, thắt dây an toàn đi."
Cô lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.
Khi họ trở về biệt thự, Tống Duyên Từ và Tống Lịch Kiêu nghe thấy tiếng động liền đi ra khỏi phòng, Chân Tuân nửa tiếng trước nhận được điện thoại của Chân Yểu cũng vội vã trở về từ khách sạn.
"Yểu Yểu, chắc là chiều nay chán lắm nhỉ." Tống Lịch Kiêu cố tình hắng giọng, giọng điệu hơi chua chua, "Phòng làm việc lạnh như băng, nào có thoải mái như ở nhà."
Chân Yểu cười cười, "Thực ra cũng tốt lắm, em không làm được gì nhiều, so với ở nhà cũng không khác mấy."
"Đến lúc em ở cùng anh chắc là phải tới Vân Thành rồi, ở đó có nhiều khu phố cổ và thị trấn nhỏ lắm, có thời gian anh sẽ dẫn em di dạo." Tống Duyên Từ cười nói.
"Vâng."
Sau khi đáp lại, Chân Yểu mới nhớ ra cô chưa trả lời Chân Tuân, cô tự nhiên gọi một tiếng "Anh trai", một giây sau mới giật mình, xấu hổ cười cười nói thêm: "Em, em gọi anh họ."
"Yểu Yểu muốn nói gì với anh à?" Chân Tuân không giấu được nụ cười trên mặt.
"Ăn tối xong em có chuyện muốn nói với anh."
Anh hơi giật mình, ánh mắt như đã rõ là chuyện gì, "Được."
Những người khác mỗi người một nét mặt.
Lúc này lại muốn nói chuyện một mình với Chân Tuân, đại khái bọn họ có thể đoán được là nói chuyện gì.
Mọi người ngầm hiểu ý rồi kết thúc bữa tối, hai anh em ngồi bên cạnh cửa sổ nói chuyện, Tống Lịch Kiêu thỉnh thoảng lấy lý do đi qua đi lại, Chân Yểu cứ bật cười khi nghe thấy tiếng bước chân không xa không gần của anh.
Tống Duyên Từ về phòng đọc tài liệu, Tống Lục Bách thì không biết đi đâu, chắc cũng quay lại phòng làm việc.
"Em muốn nói với anh điều gì?" Chân Tuân đặt một cốc nước ấm vào trong tay cô.
Ngón tay Chân Yểu vân vê bên ngoài cốc, không biết nên nói thế nào.
"Để anh đoán nhé, em không muốn đi với anh, phải không?"
"...Anh đoán đúng rồi."
"Nhìn em do dự như thế, sao anh có thể không biết được."
Cô ngượng ngùng đưa tay lên sờ mặt, "Không phải là không muốn, chỉ là, có thể đợi một thời gian nữa được không?"
Chân Tuân thở dài, vuốt nhẹ mái tóc cô, "Yểu Yểu, anh không có ý muốn ép em, sở dĩ ba mẹ và anh có ý kiến này cũng là vì lo lắng cho em, chứ không phải mặc kệ tình trạng sức khỏe và ép em phải đi."
"Em biết mọi người đều nghĩ cho em." Chân Yểu hơi ngẩng mặt lên, mặc dù không nhìn thấy nhưng vẫn cố gắng hết sức để thể hiện rằng mình đang rất nghiêm túc, "Anh, thực ra bác sĩ đã tìm được nguyên nhân có khả năng nhất khiến em không nhìn được."
Chân Tuân giật mình, biểu cảm trở nên nghiêm trọng, "Là gì?"
"Bác sĩ nói có thể là... nguyên nhân tâm lý."
"Nguyên nhân tâm lý? Có đi gặp bác sĩ tâm lý chưa?"
"Vẫn chưa." Chân Yểu nhẹ nhàng thở ra, "Bởi vì lúc trước em không muốn đi, anh Duyên Từ chắc cũng biết, cho nên không ép em phải đi gặp bác sĩ ngay."
Chân Tuân đại khái đoán được cô hẳn là còn lời muốn nói, nên chỉ im lặng lắng nghe mà không ngắt lời.
"Thực ra... em đã từng nghĩ rất tiêu cực rằng dù em có không nhìn thấy cả đời cũng không sao, bởi vì..." Chân Yểu mập mờ nói, cuối cùng chỉ vội vàng cho qua, câu cuối cùng nói nhỏ như muỗi kêu, "Nhưng em nghĩ là mình ngây thơ quá, căn bản em cũng không mạnh mẽ được như vậy."
Nói ra những câu này khiến cô khó chịu, nhưng lại rất nhẹ nhõm.
"Khi đứng giữa đám đông, em không thể làm ngơ những lời bàn tán và ánh mắt của người khác, cho nên bây giờ em không muốn đến những nơi đông đúc xa lạ."
"Sau đó... có lẽ em sẽ cố gắng đi gặp bác sĩ, cho nên..."
"Được, đợi đến khi em nhìn được hoặc là cảm thấy khá hơn rồi thì anh sẽ đón em." Chân Tuân nhẹ nhàng ngắt lời cô, đưa tay lên chạm vào một bên má.
Tống Lịch Kiêu "vô tình" đi ngang qua phía sau, ho đến long trời lở đất.
Chân Yểu thoát khỏi cảm xúc u ám, bật cười gật đầu, "Vâng."
Mặc dù trong lòng vẫn có chút nặng trĩu, nhưng ít nhất cô không còn cảm thấy có lỗi với Chân Tuân và chú thím của mình nữa.
"Hai người nói chuyện xong chưa?" Tống Lịch Kiêu ho nhẹ một tiếng, giả vờ lơ đễnh nói một câu.
Cô nín cười, "Xong rồi nha."
"Xong rồi hả, lại đây, anh trai dẫn em đi ăn hoa quả."
"Anh Lịch Kiêu, anh nói giọng trẻ con quá."
"Ai nói chuyện với trẻ con cũng dùng cái giọng này."
Hai người đang nói chuyện, một cánh cửa trên tầng hai đột nhiên mở ra, Tống Duyên Từ từ trên đi xuống, giả vờ ngạc nhiên hỏi: "Chưa gì hai người đã nói chuyện xong rồi à?"
"..." Chân Yểu cố gắng không vạch trần anh, ngồi trên sofa cầm đĩa trái cây gật đầu, "Vâng ạ."
Một bàn tay đặt lên đầu cô vỗ nhẹ, "Thế hả, vậy ngoan ngoãn ăn hoa quả của em đi. Anh đi rót cốc nước, nước trong cốc uống hết rồi."
Cô bị một câu đánh trống lảng của Tống Duyên Từ làm nghẹn họng. Nhưng anh vừa dứt lời, cửa phòng làm việc ở tầng một cũng mở ra.
"Anh, anh cũng uống hết nước rồi à?" Tống Lịch Kiêu cười mỉa mai nói.
Tống Lục Bách lạnh lùng liếc anh một cái, cầm cốc đi vào phòng bếp.
Trong phòng bếp, Tống Duyên Từ đang rót nước vào cốc, nghe thấy tiếng bước chân, anh quay đầu nhìn lại, ánh mắt hai người chạm nhau trong một giây, sau đó rời đi, mỗi người đứng một chỗ.
Trong phòng khách mang máng truyền đến giọng nói.
"Hai người vừa nói gì đó?"
"Không có gì ạ, chỉ nói là tạm thời không đi sang Anh được."
"Thật không?"
"Thật."
Tống Lục Bách nhìn chằm chằm những viên đá trong cốc, nét mặt căng thẳng hơi buông lỏng.
"Lục Bách."
Anh ngước mắt, nghiêng người nhìn sang.
Tống Duyên Từ mỉm cười, "Một tuần nữa Yểu Yểu đến chỗ em đúng không? Lúc đó em sẽ lái xe về đón con bé đi."
Tống Lục Bách vẻ mặt không thay đổi, "Đưa cô ấy đến Vân Thành?"
(Tại anh zai bắt đầu thích CY rồi nên đổi từ "con bé" thành "cô ấy")
"Đúng, ở lại Vân Thành một tuần."
"Nếu có mỗi một tuần thì cần gì phải đi qua đi lại vậy." Anh nhàn nhạt nói, "Sau khi từ Vân Thành về em có thể đón người đi, anh chăm sóc hộ em mấy ngày."
"Không có gì đâu, bên Vân Thành em sai người chuẩn bị mọi thứ kĩ càng rồi, con bé chỉ cần mang vài đồ dùng cá nhân đi là được. Vừa nãy ăn cơm em cũng nói, cho con bé đến Vân Thành để thư giãn chút."
Bàn tay cầm cốc hơi siết chặt, những viên đá nhẹ nhàng va chạm.
"Tùy." Anh rũ mắt xuống uống một ngụm nước, sắc mặt nhìn qua có hơi lạnh lùng.
...
Hai ngày cuối tuần trôi qua rất nhanh, Tống Duyên Từ trở về nơi công tác, Tống Lịch Kiêu cũng tiếp tục trở lại vùng Tây Nam để săn ảnh.
Chân Tuân biết mình không đưa được người đi, thế là kế hoạch về nước năm ngày cũng tan thành mây khói, chỉ ở cùng với Chân Yểu thêm hai ngày rồi về Anh.
Ngay sau đó, sáng ngày thứ ba (sau 2 ngày mà CT ở lại), trong lúc ăn sáng, Chân Yểu dè dặt đưa ra một "yêu cầu quá đáng" - cô muốn đến nhà Khương Linh ở mấy ngày.
Cô vừa dứt lời, trong phong ăn bỗng im bặt.
Một tiếng "Leng keng" nhỏ vang lên, chiễc nĩa bị người đối diện đặt xuống bàn, mỗi một dây thần kinh trong đầu Chân Yểu bỗng dưng xiết chặt, như đứng đống lửa như ngồi đống than chờ câu trả lời của anh.
Không ngờ anh lại hỏi cô: "Em muốn ở lại bao lâu?"
Muốn ở bao lâu? Cô vội vàng ngồi thẳng người, đánh bạo đáp: "Ba ngày."
"Ba ngày." Tống Lục Bách rũ mắt xuống, khóe môi hơi nhếch lên, tựa như cười mà không phải cười.
Một giây sau, anh nhướng mắt nhìn thẳng vào cô gái đối diện.
"Sao không nói luôn là bốn ngày đi, để Tống Duyên Từ đến thẳng nhà họ Khương đón em đi Vân Thành?"
Hai ngày cuối tuần chia cho ba người, sau đó thì sao? Sau đó Chân Tuân dùng đủ loại lý do để đưa cô ra ngoài chơi trong hai ngày kế tiếp, đến gần tối mới đưa về.
Bốn ngày này đã khiến sự kiên nhẫn của anh đến cực hạn, cuối cùng mấy người gai mắt cũng đi hết sạch, kết quả lại đến lượt cô muốn đi.
Hai ngày nay cô trốn tránh anh, tưởng là anh không nhìn thấy được?
Chân Yểu chột dạ không dám nói thêm nữa.
Lúc những người khác ở xung quanh, cô không có cảm giác gì, nhưng khi mọi người rời đi hết rồi, chỉ còn lại một mình cô đối mặt với Tống Lục Bách, cô mới đột nhiên cảm thấy lo lắng và không thoải mái.
Những lời nghe được trong phòng làm việc ngày hôm đó lại văng vẳng bên tai, cho dù có giải thích đi chăng nữa, cô thật sự không thể đối mặt với loại thân thiết giữa "anh trai và em gái" này mà không có gánh nặng được.
"Anh, anh giận à?"
Người đàn ông không trả lời mà gọi cô bằng tên: "Chân Yểu."
Ngoại trừ một lần đối mặt với người ngoài, và một lần khi anh hỏi cô có muốn đi không, anh gọi cô là "Yểu Yểu", còn những lần khác anh đều gọi cô bằng cả họ và tên, kiểu xưng hô này lại có một kiểu gần gũi tự nhiên và hơi kiềm chế.
"Anh trai." Chân Yểu lúng túng đáp lại.
Anh rất bình tĩnh, "Em lại tránh mặt anh."
"Em không có..."
Đột nhiên, Tống Lục Bách đứng lên.
Chân Yểu nghe thấy tiếng bước chân của anh đi vòng qua bàn ăn, đi thẳng về phía cô, tim cô bất giác đập lệch một nhịp, theo bản năng thở thật nhẹ.
Cô nghĩ là anh sẽ đến gần, nhưng anh chợt dừng lại ở khoảng cách hai cánh tay.
"Ở nhà họ Khương? Chỉ hai người?"
Chân Yểu ngây ngẩn, sau khi định thần lại mới hơi lắc đầu, "Ba mẹ cô ấy cũng ở nhà. Bình thường bọn em sẽ không ra ngoài."
Còn tưởng anh có điều gì muốn nói nên mới đến gần, nhưng lại đột ngột thay đổi chủ đề, giọng điệu cứng ngắc cũng không ngăn được ý định thỏa hiệp của anh.
Cô luôn cảm thấy vừa rồi Tống Lục Bách có chuyện muốn nói, nhưng cô không biết rốt cuộc tại sao anh lại không nói ra.
"Được." Anh lạnh lùng đáp, quay người rời khỏi phòng ăn mà không đợi cô nói gì.
Chân Yểu luống cuống, nhân lúc anh còn chưa đi xa liền nói: "Cảm ơn anh trai."
Tống Lục Bách mím chặt môi, ngón tay hơi mò mẫm trên người một chút, nhưng chợt dừng lại rồi rũ xuống bên người.
Anh quên mất trên người mình không có thuốc lá. Vốn dĩ anh không nghiện thuốc lắm, sau khi Chân Yểu chuyển đến lại càng hút ít hơn, lúc về nhà là gần như bỏ hẳn.
Chỉ có mấy ngày hôm nay hút hơi nhiều, bây giờ bởi vì bực bội mà không kìm lại được cảm giác này.
Anh bước vào phòng làm việc với nét mặt u ám, cầm hộp thuốc bên cạnh lên, một tay mở ra, rút ra một điếu rồi cắn lên môi.
Bật lửa lúc đóng lúc mở, ngọn lửa chập chờn lóe lên, anh lạnh lùng nhìn xuống, mãi không châm lửa.
Trước đây anh có thể im lặng chịu đựng, cẩn thận từng bước để đạt được thứ mình muốn, nhưng lần này lại hấp tấp vượt quá giới hạn, chỉ cần không yên tâm một chút là đã muốn ép sát thăm dò.
Rõ ràng anh có thể là một thợ săn kiên nhẫn hơn, bình tĩnh chờ cô thả lỏng cảnh giác.
Nhưng sau khi ý thức được điều này, anh mới nhận ra điều quan trọng hơn.
"Cạch" một tiếng, nắp kim loại của chiếc bật lửa được mở ra, ngọn lửa từ từ ngấu nghiến tàn thuốc, những mẫu vụn đã cháy hết, làn khói mù mịt bao phủ lên khuôn mặt anh.
Tống Lục Bách đột nhiên bật cười, đôi mắt nhìn xuyên qua làn khói trắng.
Hóa ra là anh muốn cô.