Chương 26: Nghe lời
Duy Đăng nhẹ nhàng bảo Tự Luân cởi áo ra để hắn thoa thuốc cho cậu. Cậu chần chừ một lúc lâu vẫn không chịu cởi áo, tay cậu nắm chặt lấy vạt áo của mình. Ánh mắt cậu nhìn hắn đáng thương đến đau lòng. Nhìn thấy ánh mắt đó, Duy Đăng hôn nhẹ lên môi cậu rồi bảo sẽ nhẹ tay, sẽ không đánh cậu nữa. Duy Đăng vừa nói, vừa cởi áo trên người Tự Luân ra. Cậu cũng không phản kháng nữa, để yên cho hắn cởi đồ luôn.
“Em nằm sấp xuống giường đi Tự Luân.” Duy Đăng để áo của Tự Luân sang một bên, nhẹ giọng bảo cậu nằm sấp xuống giường.
Tự Luân nghe lời, nằm sấp xuống giường theo lời Duy Đăng. Cậu không muốn bị hắn đánh nữa nên phải nghe lời để hắn không đánh mình. Duy Đăng cầm lấy lọ thuốc nhỏ đặt ở tủ cạnh giường rồi nhẹ nhàng thoa lên vết thương của cậu.
“A!” Cái thứ thuốc đó dạng lỏng, lạnh lạnh được bôi lên lưng Tự Luân. Lực tay nhẹ nhàng nhưng lại khiến cậu đau mà la lên một cái.
Cũng đúng, bị hắn đánh đến mức chảy máu mà sao lại không đau được. Vừa đau vừa lạnh khiến cơ thể cậu không ngừng run rẩy, tay cậu nắm chặt lấy cái chăn. Thấy Tự Luân đau, Duy Đăng cũng sót, trong lòng hắn cảm thấy đau nhói, cố gắng nhẹ nhàng hết mức để cậu không đau.
Sau khi thoa thuốc xong, Duy Đăng đỡ Tự Luân ngồi dậy rồi ôm cậu vào lòng. Hắn hôn lên vai cậu, nói nhỏ vào tai cậu, xin cậu đừng rời bỏ mình. Cậu không nói gì hết mà chỉ im lặng thôi.
“Tự Luân, đừng bỏ rơi anh nhé? Anh yêu em nhiều lắm. Anh không thể sống thiếu em được.” Duy Đăng nói, tay hắn vẫn ôm chặt lấy Tự Luân. Nói xong, hắn hôn lên cổ cậu rồi còn cắn nhẹ lên đó nữa.
“Anh yêu em mà… Anh đánh em hả…?” Tự Luân nói với giọng uất nghẹn như sắp khóc nữa.
“Anh xin lỗi. Tại em bỏ trốn mà. Anh cũng đâu có muốn đánh em đâu.” Duy Đăng nói.
“Rốt cuộc là… Em có cái gì mà anh lại yêu em…?” Tự Luân quay lại nhìn Duy Đăng, nước mắt dường như muốn rơi ra.
“Tự Luân, anh thật sự rất yêu em. Từ lúc gặp em, anh đã yêu em rồi. Những thứ anh làm từ trước tới giờ là vì em. Tất cả đều vì em!” Duy Đăng nắm lấy tay Tự Luân, nói với vẻ mặt rất nghiêm túc. Hắn im lặng một lúc rồi lên tiếng nói tiếp:
“Em biết không Tự Luân. Khi anh biết được em ở nước ngoài lên giường với biết bao nhiêu thằng, anh đã rất tức giận đấy. Lúc đó anh dường như không kiểm soát được mà muốn bay ra nước ngoài để bắt em về. Nhưng mà anh đã không làm như thế bởi vì em còn đang học. Ngay khi em học xong năm ba, anh đã gọi em trở về nước cũng là vì lý do đó.”
Nghe Duy Đăng nói thế, Tự Luân không nói cái gì cả. Cậu chỉ im lặng rồi nhìn hắn thôi. Thì ra hắn đã yêu cậu lâu đến như vậy rồi. Sao cậu lại không biết chứ? Trước giờ cậu chỉ xem hắn như một người anh trai thôi. Những hành động mà hắn làm với cậu cũng giống như những hành động mà anh trai làm với em trai của mình vậy.
Từ lúc nhỏ, Duy Đăng lúc nào cũng bảo vệ Tự Luân. Chỉ cần có người dám động vào cậu thôi, hắn sẽ khiến người đó phải nhập viện. Nhiều lúc, cậu bị bạn học bắt nạt. Hắn nghe tin, lập tức đi đánh người đã bắt nạt cậu. Lúc đó, hắn chỉ mới 15-16 tuổi thôi. Anh trai của bạn học đã bắt nạt cậu cũng có mặt nên Duy Đăng đã đánh nhau với người kia. Mặc dù bị thương nhiều chỗ nhưng hắn cũng thành công khiến hai anh em nhà kia phải đi xin lỗi Tự Luân.
Kể cả những ngày trăng tròn, dù Duy Đăng có bị mất kiểm soát thì hắn cũng nhất định không làm tổn thương đến Tự Luân. Bởi vậy mới nói, từ trước tới giờ Duy Đăng bị mất kiểm soát đều tìm đến Tự Luân. Nhìn thấy cậu khiến hắn trở nên bình tĩnh hơn rất nhiều.
Nhưng kể từ khi Duy Đăng bắt đầu muốn chiếm giữ Tự Luân thành của riêng mình, hắn dường như không thể kiểm soát được bản thân nữa. Nhiều lúc bị mất kiểm soát, nhìn thấy cậu chỉ khiến hắn càng tức giận hơn thôi. Cũng có thể vì hắn quá yêu cậu nên khi cậu nói rằng mình yêu người khác khiến hắn tức giận nên mới như vậy.
Duy Đăng với Tự Luân nhìn nhau, không nói gì nữa cả. Hắn lấy áo cho cậu, mặc áo vào cho cậu rồi bảo cậu nghỉ ngơi đi. Nói rồi, Duy Đăng đứng dậy rời khỏi phòng. Trong căn phòng chỉ còn lại một mình Tự Luân thôi. Cậu nằm xuống giường, chùm chăn kín cả người. Vì lưng còn đau nên cậu phải nằm sấp để không bị đau.
Duy Đăng đi xuống phòng khách, ngồi lên sô pha, suy nghĩ lại những chuyện mình đã làm. Hắn như người có hai nhân cách vậy. Một nhân cách thì mất kiểm soát, mỗi khi tức giận thì ra tay đánh đập Tự Luân rất mạnh, không thương tiếc dù cậu là người mình yêu. Nhân cách còn lại thì rất dịu dàng với Tự Luân, không đánh đập hay hành hạ cậu. Nhân cách đó lại rất cưng chiều cậu, chỉ cần cậu ngoan. Không biết kể từ khi nào mà Duy Đăng trở thành con người như vậy. Có lẽ là từ lúc hắn biết mình yêu Tự Luân…
“Em nằm sấp xuống giường đi Tự Luân.” Duy Đăng để áo của Tự Luân sang một bên, nhẹ giọng bảo cậu nằm sấp xuống giường.
Tự Luân nghe lời, nằm sấp xuống giường theo lời Duy Đăng. Cậu không muốn bị hắn đánh nữa nên phải nghe lời để hắn không đánh mình. Duy Đăng cầm lấy lọ thuốc nhỏ đặt ở tủ cạnh giường rồi nhẹ nhàng thoa lên vết thương của cậu.
“A!” Cái thứ thuốc đó dạng lỏng, lạnh lạnh được bôi lên lưng Tự Luân. Lực tay nhẹ nhàng nhưng lại khiến cậu đau mà la lên một cái.
Cũng đúng, bị hắn đánh đến mức chảy máu mà sao lại không đau được. Vừa đau vừa lạnh khiến cơ thể cậu không ngừng run rẩy, tay cậu nắm chặt lấy cái chăn. Thấy Tự Luân đau, Duy Đăng cũng sót, trong lòng hắn cảm thấy đau nhói, cố gắng nhẹ nhàng hết mức để cậu không đau.
Sau khi thoa thuốc xong, Duy Đăng đỡ Tự Luân ngồi dậy rồi ôm cậu vào lòng. Hắn hôn lên vai cậu, nói nhỏ vào tai cậu, xin cậu đừng rời bỏ mình. Cậu không nói gì hết mà chỉ im lặng thôi.
“Tự Luân, đừng bỏ rơi anh nhé? Anh yêu em nhiều lắm. Anh không thể sống thiếu em được.” Duy Đăng nói, tay hắn vẫn ôm chặt lấy Tự Luân. Nói xong, hắn hôn lên cổ cậu rồi còn cắn nhẹ lên đó nữa.
“Anh yêu em mà… Anh đánh em hả…?” Tự Luân nói với giọng uất nghẹn như sắp khóc nữa.
“Anh xin lỗi. Tại em bỏ trốn mà. Anh cũng đâu có muốn đánh em đâu.” Duy Đăng nói.
“Rốt cuộc là… Em có cái gì mà anh lại yêu em…?” Tự Luân quay lại nhìn Duy Đăng, nước mắt dường như muốn rơi ra.
“Tự Luân, anh thật sự rất yêu em. Từ lúc gặp em, anh đã yêu em rồi. Những thứ anh làm từ trước tới giờ là vì em. Tất cả đều vì em!” Duy Đăng nắm lấy tay Tự Luân, nói với vẻ mặt rất nghiêm túc. Hắn im lặng một lúc rồi lên tiếng nói tiếp:
“Em biết không Tự Luân. Khi anh biết được em ở nước ngoài lên giường với biết bao nhiêu thằng, anh đã rất tức giận đấy. Lúc đó anh dường như không kiểm soát được mà muốn bay ra nước ngoài để bắt em về. Nhưng mà anh đã không làm như thế bởi vì em còn đang học. Ngay khi em học xong năm ba, anh đã gọi em trở về nước cũng là vì lý do đó.”
Nghe Duy Đăng nói thế, Tự Luân không nói cái gì cả. Cậu chỉ im lặng rồi nhìn hắn thôi. Thì ra hắn đã yêu cậu lâu đến như vậy rồi. Sao cậu lại không biết chứ? Trước giờ cậu chỉ xem hắn như một người anh trai thôi. Những hành động mà hắn làm với cậu cũng giống như những hành động mà anh trai làm với em trai của mình vậy.
Từ lúc nhỏ, Duy Đăng lúc nào cũng bảo vệ Tự Luân. Chỉ cần có người dám động vào cậu thôi, hắn sẽ khiến người đó phải nhập viện. Nhiều lúc, cậu bị bạn học bắt nạt. Hắn nghe tin, lập tức đi đánh người đã bắt nạt cậu. Lúc đó, hắn chỉ mới 15-16 tuổi thôi. Anh trai của bạn học đã bắt nạt cậu cũng có mặt nên Duy Đăng đã đánh nhau với người kia. Mặc dù bị thương nhiều chỗ nhưng hắn cũng thành công khiến hai anh em nhà kia phải đi xin lỗi Tự Luân.
Kể cả những ngày trăng tròn, dù Duy Đăng có bị mất kiểm soát thì hắn cũng nhất định không làm tổn thương đến Tự Luân. Bởi vậy mới nói, từ trước tới giờ Duy Đăng bị mất kiểm soát đều tìm đến Tự Luân. Nhìn thấy cậu khiến hắn trở nên bình tĩnh hơn rất nhiều.
Nhưng kể từ khi Duy Đăng bắt đầu muốn chiếm giữ Tự Luân thành của riêng mình, hắn dường như không thể kiểm soát được bản thân nữa. Nhiều lúc bị mất kiểm soát, nhìn thấy cậu chỉ khiến hắn càng tức giận hơn thôi. Cũng có thể vì hắn quá yêu cậu nên khi cậu nói rằng mình yêu người khác khiến hắn tức giận nên mới như vậy.
Duy Đăng với Tự Luân nhìn nhau, không nói gì nữa cả. Hắn lấy áo cho cậu, mặc áo vào cho cậu rồi bảo cậu nghỉ ngơi đi. Nói rồi, Duy Đăng đứng dậy rời khỏi phòng. Trong căn phòng chỉ còn lại một mình Tự Luân thôi. Cậu nằm xuống giường, chùm chăn kín cả người. Vì lưng còn đau nên cậu phải nằm sấp để không bị đau.
Duy Đăng đi xuống phòng khách, ngồi lên sô pha, suy nghĩ lại những chuyện mình đã làm. Hắn như người có hai nhân cách vậy. Một nhân cách thì mất kiểm soát, mỗi khi tức giận thì ra tay đánh đập Tự Luân rất mạnh, không thương tiếc dù cậu là người mình yêu. Nhân cách còn lại thì rất dịu dàng với Tự Luân, không đánh đập hay hành hạ cậu. Nhân cách đó lại rất cưng chiều cậu, chỉ cần cậu ngoan. Không biết kể từ khi nào mà Duy Đăng trở thành con người như vậy. Có lẽ là từ lúc hắn biết mình yêu Tự Luân…