Chương 27: Ly hôn sau một năm
Tối hôm đó, khi Tự Luân đã ngủ say rồi, Duy Đăng mới trở về phòng. Hắn cởi áo ra cho mát rồi nằm lên giường bên cạnh Tự Luân, nhẹ nhàng ôm lấy cậu vào lòng. Bình thường hắn đi ngủ thường không mặc áo, chỉ mặc quần thôi.
Duy Đăng quyết định rồi. Từ bây giờ sẽ nhẹ nhàng với cậu hơn, mua nhiều đồ ăn ngon cho cậu hơn để giữ cậu ở lại bên cạnh mình. Duy Đăng nhìn cậu thanh niên đang ngủ say trong lòng mình, dịu dàng đặt lên môi cậu một nụ hôn. Hắn từ từ nhắm mắt lại, bắt đầu chìm vào giấc ngủ.
Đến sáng hôm sau, khi Tự Luân thức dậy, cậu nhìn thấy trước mặt mình là bờ ngực săn chắc của Duy Đăng. Hắn vẫn còn ôm cậu và vẫn còn đang ngủ say. Cậu ngước nhìn hắn, nỗi sợ trong lòng cũng đã giảm xuống. Bởi vì bây giờ hắn vẫn đang ngủ nên chắc chắn sẽ không làm gì cậu cả. Nhưng cậu cũng phải cảnh giác với hắn vì nhiều khi hắn nổi nóng sẽ đánh đập cậu. Cậu sợ lắm.
Một lúc sau, Duy Đăng thức dậy. Trong lúc hắn ngủ, Tự Luân có động chạm cơ thể hắn. Cụ thể là ngực và bụng hắn. Cậu cứ chạm vào ngực hắn rồi bóp bóp các kiểu. Còn chọt chọt vào ngực hắn nữa chứ. Bây giờ Tự Luân mới có cơ hội được chạm vào cơ bụng săn chắc của Duy Đăng một cách tỉnh táo. Đúng thật là rất săn chắc. Sao có thể như thế được chứ? Trong khi lúc ở nước ngoài, cậu tập luyện đều đặn, ăn uống rất lành mạnh. Thế mà chẳng được cơ bụng săn chắc như hắn. Đúng thật là rất ganh tị.
“Em làm gì vậy?” Duy Đăng nhìn Tự Luân đang làm trò với cơ thể của mình.
“Không có gì.” Tự Luân giật mình, vội rút tay mình lại.
Vừa rút tay lại, Duy Đăng đã nắm lấy tay Tự Luân, đặt lên ngực mình. Hắn bảo cậu muốn sờ thì cứ sờ thoải mái, sờ công khai. Cần gì phải giấu diếm. Dù gì hai người cũng là bạn đời của nhau cơ mà. Nghe Duy Đăng nói thế, Tự Luân đỏ mặt, rút tay lại rồi chui vào cái chăn.
“Em làm sao đấy?” Duy Đăng mỉm cười nhìn tiểu bảo bối đang đỏ mặt, ngại ngùng trốn trong chăn.
“Không có gì. Anh, anh mau buông em ra rồi đi tắm rửa, thay đồ, đi làm đi! Hôm nay anh phải lên công ty mà…!” Tự Luân đỏ mặt nói với Duy Đăng. Tự nhiên hắn trở lên dịu dàng như vậy khiến cậu vừa lo sợ, vừa bất an. Nhưng như vậy thì cậu cũng không còn cảnh giác quá nhiều với hắn nữa. Dù không còn cảnh giác quá nhiều nhưng cậu vẫn sợ hắn lắm.
“Tự Luân, hôm nay anh không lên công ty. Anh có chuyện muốn nói với em.” Duy Đăng ngồi dậy, nghiêm túc nhìn thằng nhóc còn đang nằm trong chăn.
Nghe giọng Duy Đăng có vẻ nghiêm túc, Tự Luân rời khỏi chăn, ngồi dậy rồi ngước nhìn hắn. Cậu hỏi hắn muốn nói gì. Hắn nhìn cậu, ngập ngừng một lúc rồi mới lên tiếng.
"Tự Luân, nếu đến một năm sau, em vẫn không yêu anh thì chúng ta sẽ ly hôn. Anh sẽ không ép buộc em nữa, cũng không đánh đập hay hành hạ em nữa.
“Anh nói thật không?” Tự Luân nghi ngờ nhìn Duy Đăng. Cậu không hiểu tại sao hắn lại có quyết định này. Nhưng dù gì thì quyết định này cũng tốt, cậu với hắn sẽ không còn ràng buộc nhau bất cứ cái gì nữa. Cậu cũng sẽ không còn chịu khổ như vậy nữa.
“Anh nói thật. Chỉ cần một năm thôi, anh sẽ làm em yêu anh bằng cách nhẹ nhàng nhất. Nếu không được, anh đồng ý ly hôn em, sẽ không bao giờ tìm gặp đến em hay dính dáng đến em nữa.” Duy Đăng nhìn Tự Luân nói.
“Được. Em mong là anh giữ lời hứa của mình.” Tự Luân nói.
“Ừm. Nhưng trong thời gian một năm đó, chúng ta vẫn là bạn đời hợp pháp của nhau nên xin em đừng bỏ trốn khỏi anh nữa.”
Tự Luân không nói thêm gì nữa mà chỉ im lặng thôi. Duy Đăng nhìn cậu một lúc rồi lên tiếng bảo cậu chuẩn bị đi, anh sẽ dẫn cậu đi chơi. Nghe đến đó, mắt cậu sáng rực, hỏi anh có thật không thì anh gật đầu. Dù gì cũng không thể nhốt cậu ở trong nhà mãi được.
Tự Luân vui vẻ, chạy vào trong nhà tắm để tắm rửa, vệ sinh cá nhân. Duy Đăng đứng dậy, đi vào trong nhà tắm với Tự Luân. Nhìn thấy hắn vào, cậu lập tức đuổi hắn ra ngoài. Nhưng hắn không chịu đi, tiến tới ôm lấy cậu rồi bảo muốn tắm chung với cậu.
“Anh đi ra ngoài đi, em muốn tắm một mình!” Tự Luân đẩy Duy Đăng ra, gương mặt đỏ bừng.
“Anh muốn tắm chung với em. Với cả chúng ta cũng là bạn đời của nhau, nhìn thấy cơ thể nhau hết rồi. Em còn ngại gì nữa?” Duy Đăng nhìn Tự Luân, tay hắn vẫn ôm chặt lấy cậu.
“Không muốn! Anh mau đi ra ngoài!!!”
“Anh không đi. Anh muốn tắm cùng em.”
Sau gần 15 phút năn nỉ Duy Đăng đi ra ngoài nhưng hắn không chịu, Tự Luân đành bất lực để hắn tắm chung với mình. Bình thường thì hai người vẫn tắm chung với nhau. Nhưng không hiểu vì sao mà hôm nay cậu lại ngại nữa. Có lẽ vì câu nói của hắn, vì câu nói sau một năm, cậu không yêu hắn thì sẽ ly hôn. Cậu rất mong chờ đến một năm sau để có thể ly hôn với hắn, thoát khỏi cuộc sống như địa ngục này.
Duy Đăng quyết định rồi. Từ bây giờ sẽ nhẹ nhàng với cậu hơn, mua nhiều đồ ăn ngon cho cậu hơn để giữ cậu ở lại bên cạnh mình. Duy Đăng nhìn cậu thanh niên đang ngủ say trong lòng mình, dịu dàng đặt lên môi cậu một nụ hôn. Hắn từ từ nhắm mắt lại, bắt đầu chìm vào giấc ngủ.
Đến sáng hôm sau, khi Tự Luân thức dậy, cậu nhìn thấy trước mặt mình là bờ ngực săn chắc của Duy Đăng. Hắn vẫn còn ôm cậu và vẫn còn đang ngủ say. Cậu ngước nhìn hắn, nỗi sợ trong lòng cũng đã giảm xuống. Bởi vì bây giờ hắn vẫn đang ngủ nên chắc chắn sẽ không làm gì cậu cả. Nhưng cậu cũng phải cảnh giác với hắn vì nhiều khi hắn nổi nóng sẽ đánh đập cậu. Cậu sợ lắm.
Một lúc sau, Duy Đăng thức dậy. Trong lúc hắn ngủ, Tự Luân có động chạm cơ thể hắn. Cụ thể là ngực và bụng hắn. Cậu cứ chạm vào ngực hắn rồi bóp bóp các kiểu. Còn chọt chọt vào ngực hắn nữa chứ. Bây giờ Tự Luân mới có cơ hội được chạm vào cơ bụng săn chắc của Duy Đăng một cách tỉnh táo. Đúng thật là rất săn chắc. Sao có thể như thế được chứ? Trong khi lúc ở nước ngoài, cậu tập luyện đều đặn, ăn uống rất lành mạnh. Thế mà chẳng được cơ bụng săn chắc như hắn. Đúng thật là rất ganh tị.
“Em làm gì vậy?” Duy Đăng nhìn Tự Luân đang làm trò với cơ thể của mình.
“Không có gì.” Tự Luân giật mình, vội rút tay mình lại.
Vừa rút tay lại, Duy Đăng đã nắm lấy tay Tự Luân, đặt lên ngực mình. Hắn bảo cậu muốn sờ thì cứ sờ thoải mái, sờ công khai. Cần gì phải giấu diếm. Dù gì hai người cũng là bạn đời của nhau cơ mà. Nghe Duy Đăng nói thế, Tự Luân đỏ mặt, rút tay lại rồi chui vào cái chăn.
“Em làm sao đấy?” Duy Đăng mỉm cười nhìn tiểu bảo bối đang đỏ mặt, ngại ngùng trốn trong chăn.
“Không có gì. Anh, anh mau buông em ra rồi đi tắm rửa, thay đồ, đi làm đi! Hôm nay anh phải lên công ty mà…!” Tự Luân đỏ mặt nói với Duy Đăng. Tự nhiên hắn trở lên dịu dàng như vậy khiến cậu vừa lo sợ, vừa bất an. Nhưng như vậy thì cậu cũng không còn cảnh giác quá nhiều với hắn nữa. Dù không còn cảnh giác quá nhiều nhưng cậu vẫn sợ hắn lắm.
“Tự Luân, hôm nay anh không lên công ty. Anh có chuyện muốn nói với em.” Duy Đăng ngồi dậy, nghiêm túc nhìn thằng nhóc còn đang nằm trong chăn.
Nghe giọng Duy Đăng có vẻ nghiêm túc, Tự Luân rời khỏi chăn, ngồi dậy rồi ngước nhìn hắn. Cậu hỏi hắn muốn nói gì. Hắn nhìn cậu, ngập ngừng một lúc rồi mới lên tiếng.
"Tự Luân, nếu đến một năm sau, em vẫn không yêu anh thì chúng ta sẽ ly hôn. Anh sẽ không ép buộc em nữa, cũng không đánh đập hay hành hạ em nữa.
“Anh nói thật không?” Tự Luân nghi ngờ nhìn Duy Đăng. Cậu không hiểu tại sao hắn lại có quyết định này. Nhưng dù gì thì quyết định này cũng tốt, cậu với hắn sẽ không còn ràng buộc nhau bất cứ cái gì nữa. Cậu cũng sẽ không còn chịu khổ như vậy nữa.
“Anh nói thật. Chỉ cần một năm thôi, anh sẽ làm em yêu anh bằng cách nhẹ nhàng nhất. Nếu không được, anh đồng ý ly hôn em, sẽ không bao giờ tìm gặp đến em hay dính dáng đến em nữa.” Duy Đăng nhìn Tự Luân nói.
“Được. Em mong là anh giữ lời hứa của mình.” Tự Luân nói.
“Ừm. Nhưng trong thời gian một năm đó, chúng ta vẫn là bạn đời hợp pháp của nhau nên xin em đừng bỏ trốn khỏi anh nữa.”
Tự Luân không nói thêm gì nữa mà chỉ im lặng thôi. Duy Đăng nhìn cậu một lúc rồi lên tiếng bảo cậu chuẩn bị đi, anh sẽ dẫn cậu đi chơi. Nghe đến đó, mắt cậu sáng rực, hỏi anh có thật không thì anh gật đầu. Dù gì cũng không thể nhốt cậu ở trong nhà mãi được.
Tự Luân vui vẻ, chạy vào trong nhà tắm để tắm rửa, vệ sinh cá nhân. Duy Đăng đứng dậy, đi vào trong nhà tắm với Tự Luân. Nhìn thấy hắn vào, cậu lập tức đuổi hắn ra ngoài. Nhưng hắn không chịu đi, tiến tới ôm lấy cậu rồi bảo muốn tắm chung với cậu.
“Anh đi ra ngoài đi, em muốn tắm một mình!” Tự Luân đẩy Duy Đăng ra, gương mặt đỏ bừng.
“Anh muốn tắm chung với em. Với cả chúng ta cũng là bạn đời của nhau, nhìn thấy cơ thể nhau hết rồi. Em còn ngại gì nữa?” Duy Đăng nhìn Tự Luân, tay hắn vẫn ôm chặt lấy cậu.
“Không muốn! Anh mau đi ra ngoài!!!”
“Anh không đi. Anh muốn tắm cùng em.”
Sau gần 15 phút năn nỉ Duy Đăng đi ra ngoài nhưng hắn không chịu, Tự Luân đành bất lực để hắn tắm chung với mình. Bình thường thì hai người vẫn tắm chung với nhau. Nhưng không hiểu vì sao mà hôm nay cậu lại ngại nữa. Có lẽ vì câu nói của hắn, vì câu nói sau một năm, cậu không yêu hắn thì sẽ ly hôn. Cậu rất mong chờ đến một năm sau để có thể ly hôn với hắn, thoát khỏi cuộc sống như địa ngục này.