Chương 37: Biến mất
Kể từ lúc đó, Tự Luân ở trong phòng cứ khóc mãi. Người hầu bảo cậu ăn chút gì đó, cậu cũng không chịu ăn. Cậu nhất quyết đòi Duy Đăng tới nói chuyện rõ ràng với mình. Hắn cũng đau lòng lắm khi thấy cậu như vậy. Nhưng hắn không còn cách nào khác nữa hết.
Một tuần sau, Duy Đăng đã đơn phương ly hôn với Tự Luân. Cậu không muốn, liền đi tìm hắn để nói chuyện rõ ràng.
“Em không muốn ly hôn! Em yêu anh mà! Sao anh lại muốn ly hôn với em!?” Tự Luân tức giận nắm áo Duy Đăng.
“Anh đã nói rồi. Anh không yêu em nữa. Anh đã hết tình cảm với em rồi.” Duy Đăng lạnh lùng đáp lời Tự Luân.
“Em không tin chỉ trong vài ngày mà anh thay đổi như vậy! Anh lừa em đúng không!?” Tự Luân vừa tức giận, vừa uất ức nhìn Duy Đăng nói. Cậu không chấp nhận được chuyện người mà lúc trước luôn muốn bắt mình về, ép buộc mình yêu hắn giờ đây lại thay đổi.
||||| Truyện đề cử: |||||
“Em không tin thì cũng tùy em thôi. Nhưng mà anh không còn yêu em nữa. Em cũng biết mà, anh là một con người dễ thay đổi. Khoảng thời gian trước anh yêu em. Nhưng em đâu có yêu anh đâu. Bây giờ anh cảm thấy em không còn gì để vui chơi nữa. Không yêu được thì ly hôn thôi.” Duy Đăng nhếch mép cười khẩy nhìn Tự Luân.
Tự Luân mím môi rồi nhón chân, hôn lên môi Duy Đăng khiến hắn bất ngờ. Nhưng rồi hắn cũng lấy lại bình tĩnh, đẩy Tự Luân ra, nhíu mày hỏi cậu làm gì vậy. Cậu chỉ nói rằng cậu yêu hắn rồi ôm lấy hắn, ôm rất chặt. Duy Đăng đưa tay lên muốn ôm lấy Tự Luân rồi lại bỏ xuống. Hắn đẩy cậu ra, tát cậu một cái rất đau điếng.
Chát!
Cú tát đáp thẳng vào mặt Tự Luân khiến cậu đứng không vững, xém nữa là ngã rồi. Cậu nhìn Duy Đăng, không tin vào mắt mình được. Hắn tát cậu, hắn vừa tát cậu.
“Anh… Đánh em sao…?” Tự Luân nói, nước mắt lăn dài trên má.
“Đừng làm những chuyện thế này nữa. Anh đã hết yêu em rồi. Em còn dám làm những chuyện thế này thì đừng trách anh.” Duy Đăng nhìn Tự Luân với một ánh mắt sắt lẹm, không còn một chút ấm áp nào giống như hắn lúc trước nữa.
Nói xong câu đó, Duy Đăng xoay người rời đi. Hắn rời đi, bỏ lại Tự Luân ở đó. Cậu như suy sụp, ngồi sụp xuống đất, nước mắt không ngừng rơi lã chã. Trong đầu của cậu giờ đây chỉ còn lại âm thanh của cái tát đó thôi. Những lời nói lạnh nhạt của hắn như những con dao đang cứa vào trái tim cậu từng chút một. Trái tim cậu đau lắm. Đau hơn cả lúc bị hắn hành hạ, đánh đập nữa…
…
Sau ngày hôm đó, Duy Đăng đã hoàn thành xong tất cả những chuyện hắn cần làm ở nơi này rồi. Hắn đã đi gặp bố mẹ mình, nói chuyện với bọn họ rất lâu. Nhưng hắn lại không nói gì về chuyện mình sắp phải rời đi cả. Chuyện ở công ty cũng đã được giải quyết và bàn giao lại cho người hắn tin tưởng. Bây giờ ngoài Tự Luân ra thì hắn không còn tiếc nuối gì nữa rồi.
Đêm hôm đó, trước khi Duy Đăng rời đi cùng với Hoàng Kim Duy và Vũ Hạ Khiêm, hắn có tới phòng của hắn và Tự Luân. Bước vào phòng, Duy Đăng tiến tới chỗ Tự Luân đang nằm ngủ. Hắn ngồi xuống bên cạnh cậu, nhẹ nhàng đưa tay lên vuốt mặt cậu. Nhìn mắt cậu bị sưng vì khóc quá nhiều mà trái tim hắn đau nhói. Cậu vì khóc mệt quá mà ngủ thiếp đi từ bao giờ cũng không biết nữa.
Duy Đăng nhẹ nhàng kéo chăn lên đắp cho cậu, cúi xuống hôn lên môi Tự Luân. Đây là nụ hôn cuối cùng trước khi hắn rời đi. Cũng là nụ hôn cuối cùng để kết thúc tình yêu. mà hắn dành cho cậu. Sau này có lẽ hai người sẽ không bao giờ gặp lại nhau nữa. Hai người ở hai thế giới khác nhau, có cuộc sống khác nhau, mãi mãi sẽ không bao giờ gặp nhau.
“Tự Luân, anh vẫn còn yêu em nhiều lắm, anh xin lỗi vì không thể ở bên cạnh em được nữa. Sau này không có anh, em phải sống thật tốt nhé. Có lẽ sau này chúng ta sẽ không bao giờ gặp lại nhau nữa, anh không thể chăm sóc cho em được nữa. Nhưng mà anh vẫn sẽ yêu em. Em sẽ mãi là người quan trọng nhất trong tim anh. Anh yêu em, Tự Luân.” Duy Đăng mỉm cười, cầm tay có đeo nhẫn cưới của Tự Luân lên, hôn lên tay cậu một cái. Xong, hắn đứng dậy, rời khỏi phòng.
Màn đêm vẫn yên tĩnh như thế, Tự Luân vẫn nằm ngủ trên giường. Cậu bỗng mơ thấy một giấc mơ. Trong giấc mơ đó, Duy Đăng đã biến mất mà không nói một lời nào. Hắn biến mất trước mặt cậu, trên môi nở một nụ cười. Hắn nói rằng hắn rất yêu cậu. Nói rằng hai người sẽ không gặp lại nhau nữa. Cậu bật khóc, cố níu lấy tay hắn, giữ hắn lại. Nhưng rồi hắn biến mất, bỏ lại cậu một mình ở nơi này…
Màn đêm cứ thế mà êm đềm trôi qua. Thế giới vẫn vậy, vẫn không có gì thay đổi cả. Chỉ có điều… Kể từ bây giờ, Tự Luân chỉ còn lại một mình. Duy Đăng biến mất, mang theo tình yêu suốt bao nhiêu năm đi. Nếu đến tận bây giờ mà cậu vẫn không yêu hắn, có lẽ hắn đã ra đi nhẹ nhàng hơn rồi…
Một tuần sau, Duy Đăng đã đơn phương ly hôn với Tự Luân. Cậu không muốn, liền đi tìm hắn để nói chuyện rõ ràng.
“Em không muốn ly hôn! Em yêu anh mà! Sao anh lại muốn ly hôn với em!?” Tự Luân tức giận nắm áo Duy Đăng.
“Anh đã nói rồi. Anh không yêu em nữa. Anh đã hết tình cảm với em rồi.” Duy Đăng lạnh lùng đáp lời Tự Luân.
“Em không tin chỉ trong vài ngày mà anh thay đổi như vậy! Anh lừa em đúng không!?” Tự Luân vừa tức giận, vừa uất ức nhìn Duy Đăng nói. Cậu không chấp nhận được chuyện người mà lúc trước luôn muốn bắt mình về, ép buộc mình yêu hắn giờ đây lại thay đổi.
||||| Truyện đề cử: |||||
“Em không tin thì cũng tùy em thôi. Nhưng mà anh không còn yêu em nữa. Em cũng biết mà, anh là một con người dễ thay đổi. Khoảng thời gian trước anh yêu em. Nhưng em đâu có yêu anh đâu. Bây giờ anh cảm thấy em không còn gì để vui chơi nữa. Không yêu được thì ly hôn thôi.” Duy Đăng nhếch mép cười khẩy nhìn Tự Luân.
Tự Luân mím môi rồi nhón chân, hôn lên môi Duy Đăng khiến hắn bất ngờ. Nhưng rồi hắn cũng lấy lại bình tĩnh, đẩy Tự Luân ra, nhíu mày hỏi cậu làm gì vậy. Cậu chỉ nói rằng cậu yêu hắn rồi ôm lấy hắn, ôm rất chặt. Duy Đăng đưa tay lên muốn ôm lấy Tự Luân rồi lại bỏ xuống. Hắn đẩy cậu ra, tát cậu một cái rất đau điếng.
Chát!
Cú tát đáp thẳng vào mặt Tự Luân khiến cậu đứng không vững, xém nữa là ngã rồi. Cậu nhìn Duy Đăng, không tin vào mắt mình được. Hắn tát cậu, hắn vừa tát cậu.
“Anh… Đánh em sao…?” Tự Luân nói, nước mắt lăn dài trên má.
“Đừng làm những chuyện thế này nữa. Anh đã hết yêu em rồi. Em còn dám làm những chuyện thế này thì đừng trách anh.” Duy Đăng nhìn Tự Luân với một ánh mắt sắt lẹm, không còn một chút ấm áp nào giống như hắn lúc trước nữa.
Nói xong câu đó, Duy Đăng xoay người rời đi. Hắn rời đi, bỏ lại Tự Luân ở đó. Cậu như suy sụp, ngồi sụp xuống đất, nước mắt không ngừng rơi lã chã. Trong đầu của cậu giờ đây chỉ còn lại âm thanh của cái tát đó thôi. Những lời nói lạnh nhạt của hắn như những con dao đang cứa vào trái tim cậu từng chút một. Trái tim cậu đau lắm. Đau hơn cả lúc bị hắn hành hạ, đánh đập nữa…
…
Sau ngày hôm đó, Duy Đăng đã hoàn thành xong tất cả những chuyện hắn cần làm ở nơi này rồi. Hắn đã đi gặp bố mẹ mình, nói chuyện với bọn họ rất lâu. Nhưng hắn lại không nói gì về chuyện mình sắp phải rời đi cả. Chuyện ở công ty cũng đã được giải quyết và bàn giao lại cho người hắn tin tưởng. Bây giờ ngoài Tự Luân ra thì hắn không còn tiếc nuối gì nữa rồi.
Đêm hôm đó, trước khi Duy Đăng rời đi cùng với Hoàng Kim Duy và Vũ Hạ Khiêm, hắn có tới phòng của hắn và Tự Luân. Bước vào phòng, Duy Đăng tiến tới chỗ Tự Luân đang nằm ngủ. Hắn ngồi xuống bên cạnh cậu, nhẹ nhàng đưa tay lên vuốt mặt cậu. Nhìn mắt cậu bị sưng vì khóc quá nhiều mà trái tim hắn đau nhói. Cậu vì khóc mệt quá mà ngủ thiếp đi từ bao giờ cũng không biết nữa.
Duy Đăng nhẹ nhàng kéo chăn lên đắp cho cậu, cúi xuống hôn lên môi Tự Luân. Đây là nụ hôn cuối cùng trước khi hắn rời đi. Cũng là nụ hôn cuối cùng để kết thúc tình yêu. mà hắn dành cho cậu. Sau này có lẽ hai người sẽ không bao giờ gặp lại nhau nữa. Hai người ở hai thế giới khác nhau, có cuộc sống khác nhau, mãi mãi sẽ không bao giờ gặp nhau.
“Tự Luân, anh vẫn còn yêu em nhiều lắm, anh xin lỗi vì không thể ở bên cạnh em được nữa. Sau này không có anh, em phải sống thật tốt nhé. Có lẽ sau này chúng ta sẽ không bao giờ gặp lại nhau nữa, anh không thể chăm sóc cho em được nữa. Nhưng mà anh vẫn sẽ yêu em. Em sẽ mãi là người quan trọng nhất trong tim anh. Anh yêu em, Tự Luân.” Duy Đăng mỉm cười, cầm tay có đeo nhẫn cưới của Tự Luân lên, hôn lên tay cậu một cái. Xong, hắn đứng dậy, rời khỏi phòng.
Màn đêm vẫn yên tĩnh như thế, Tự Luân vẫn nằm ngủ trên giường. Cậu bỗng mơ thấy một giấc mơ. Trong giấc mơ đó, Duy Đăng đã biến mất mà không nói một lời nào. Hắn biến mất trước mặt cậu, trên môi nở một nụ cười. Hắn nói rằng hắn rất yêu cậu. Nói rằng hai người sẽ không gặp lại nhau nữa. Cậu bật khóc, cố níu lấy tay hắn, giữ hắn lại. Nhưng rồi hắn biến mất, bỏ lại cậu một mình ở nơi này…
Màn đêm cứ thế mà êm đềm trôi qua. Thế giới vẫn vậy, vẫn không có gì thay đổi cả. Chỉ có điều… Kể từ bây giờ, Tự Luân chỉ còn lại một mình. Duy Đăng biến mất, mang theo tình yêu suốt bao nhiêu năm đi. Nếu đến tận bây giờ mà cậu vẫn không yêu hắn, có lẽ hắn đã ra đi nhẹ nhàng hơn rồi…